Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 66: Ngươi sẽ không còn được gặp lại sư tôn ngươi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Sở Mạc!”

Một tiếng quát chói tai vang lên, Đoạn Tu Hàn tâm tựa như đang bị liệt hỏa đốt cháy, nóng rát mà thống khổ.

Hắn không còn cùng Dung Cẩn dây dưa, mà là vận khí hướng tới phương hướng Tạ Ngu đuổi qua.

Tạ Ngu nhắm chặt hai mắt, mày hơi hơi nhíu lại, hắn còn có thể nghe được cùng cảm thụ được, nhưng chính là không có cách nào giãy giụa cùng nói chuyện.

Bàn tay Sở Mạc rắn chắc mà hữu lực mà dừng ở bên hông hắn, trên thực tế lại đang dùng chân khí cường đại áp chế đan điền hắn, hơn nữa Thúc Ma Liên đang bó trên người hắn, làm hắn không hề có sức phản kháng.

Chỉ xem chiêu thức thuần thục này liền biết, Sở Mạc lần này là có chuẩn bị mà đến, chính là vì đem hắn mang về Thánh Khư phái cầm tù trông giữ.

“Buông sư tôn ra!” Đoạn Tu Hàn ánh mắt lạnh lùng bởi vì phẫn nộ mà đỏ bừng, hướng về phía Sở Mạc quát.

Tạ Ngu nghe thấy giọng thiếu niên như đã khàn khàn, trong lòng chỉ còn lại có nôn nóng.

Hắn nếu là có thể ra tiếng, nhất định sẽ lớn tiếng đối Đoạn Tu Hàn nói —— không cần phải xen vào hắn.

Nhưng hắn cũng biết, trên thế giới ai cũng có khả năng từ bỏ hắn, duy độc Đoạn Tu Hàn sẽ không....

Lấy năng lực hiện tại của Đoạn Tu Hàn còn không phải đối thủ Sở Mạc, nếu như bị đả thương thì làm sao bây giờ?

Sở mạc dùng một loại ánh mắt cực kỳ miệt thị bễ nghễ nhìn Đoạn Tu Hàn, ngay sau đó cười lạnh nói: “sư tôn ngươi phạm vào trọng tội liền phải tiếp thu trừng phạt, nếu ngươi còn dám cản trở, bổn tọa tuyệt sẽ không thủ hạ lưu tình.”

“Muốn ghép tội thì sợ gì không có lí do?” Đoạn Tu Hàn trầm giọng nói, “Nguỵ quân tử ngươi nói dễ nghe như vậy, bất quá là vì tư dục bản thân, muốn độc chiếm sư tôn thôi!”

Những người khác đều đã lộ ra biểu tình ý vị sâu xa.

Đặc biệt là Hạ Hiên Dật, xanh cả mặt không nói, ngũ quan bởi vì khiếp sợ cùng phẫn nộ mà nhăn nhó, nhìn về phía Tạ Ngu ánh mắt tràn ngập hận ý.

Hắn là người thứ nhất đứng ra phản bác: “Đoạn Tu Hàn ngươi nói hươu nói vượn cái gì? Sư huynh chính là chưởng môn Thánh Khư phái, từ trước đến nay công tư phân minh, như thế nào sẽ cùng loại người ma tu này có quan hệ!”

Đoạn Tu Hàn híp híp mắt nói, “Có hay không quan hệ hắn so với ai khác đều rõ ràng! Lúc trước khiến sư tôn tổn thương thương tích đầy mình, bây giờ còn có cái tư cách gì đem sư tôn mang đi?”

“Đó là Tạ Ngu hắn gieo gió gặt bão, sư huynh bất quá là dựa theo giới luật hành sự.” Hạ Hiên Dật tiếp tục biện hộ nói.

Đoạn Tu Hàn lười cùng người này thị phi bất phân nói chuyện, tựa như đàn gảy tai trâu.

Hắn dùng hết toàn lực tiến lên, muốn đem Tạ Ngu đang hôn mê đoạt về.

Sở Mạc biểu tình như thường, chỉ là vẫy vẫy tay, liền có một cỗ chân khí cường đại đến vô pháp tiếp chiêu đánh vào trên người Đoạn Tu Hàn, thân ảnh thiếu niên nháy mắt như là tên rời cung hướng bay về một bên, đụng vào tường đá phía trên.

Nội tạng chịu chấn động lớn lúc sau dâng lên vị tinh ngọt khó nén, Đoạn Tu Hàn sắc mặt trắng bệch mà phun ra một ngụm máu tươi, đồng tử nhiễm thị huyết hồng quang, âm ngoan mà không cam lòng mà trừng mắt nhìn bạch y nam tử cao cao tại thượng.

Thấy Tạ Ngu phải bị người Thánh Khư phái mang đi, Lạc Hoè An cũng lòng nóng như lửa đốt.

Hắn biết những người này đối ma tu hận thấu xương, đều có thể dự đoán được sẽ dùng cái thủ đoạn tàn nhẫn gì đối phó Tạ tiền bối.

Vì thế hắn đứng ra, khi đang muốn nói cái gì, lại bị Dung Cẩn đoạt trước.

Người chết chính là phụ thân thân sinh hắn, Dung Cẩn cho dù tính tình tốt như thế nào cũng tuyệt sẽ không buông tha dễ dàng được.

Hắn chỉ vào Tạ Ngu cả giận nói: “ma đầu này làm trò trước mặt mọi người dùng thủ đoạn tàn nhẫn như thế giết gia phụ, chỉ có một mạng đền một mạng mới có thể bình ổn tức giận nhiều người, Sở chưởng môn chẳng lẽ là muốn bao che hắn sao?”

Sở Mạc nhàn nhạt nói: “Việc này liên lụy cực lớn, đợi sau khi điều tra rõ ràng sự tình nguyên do bổn tọa chắc chắn cho thiếu thành chủ một công đạo.”

“Ta không cần công đạo!” Dung Cẩn oán hận mà nhìn chằm chằm Tạ Ngu, “Ta chỉ cần mạng Tạ Ngu!”

“Sư huynh, ngươi còn che chở Tạ Ngu làm cái gì?” Hạ Hiên Dật ở bên cạnh lửa cháy đổ thêm dầu, “Chẳng lẽ phải vì Tạ Ngu mà cùng Thiên Phong phái làm địch sao?”

Thực hiển nhiên, hôm nay Sở Mạc không để Tạ Ngu nợ máu trả bằng máu thì chính là cùng Thiên Phong phái kết hạ sống núi.

Dung Cẩn thập phần được chưởng môn Mặc Nhạc chân nhân Thiên Phong phái sủng ái, phụ thân hắn bị Tạ Ngu giết chết, vậy cần thiết phải trả giá ngang đại giới.

Cho dù là xem ở mặt mũi Sở Mạc miễn hắn tử tội, vậy cũng mang vạ khó thoát.

Sở Mạc biết rõ điểm này, mặt ngoài dùng danh nghĩa quản giáo đem Tạ Ngu trói lại, kỳ thật là một loại bảo hộ biến tướng.

“A Ngu phạm phải sai lớn, bổn tọa cũng có trách nhiệm quản giáo không nghiêm.” Bạch y tiên giả mặt mày lạnh lùng, ngược lại dùng một loại ánh mắt phức tạp đến cực điểm nhìn về phía Tạ Ngu đang dựa vào trên vai hắn, cuối cùng nói, “Nếu thiếu thành chủ thật muốn truy cứu, liền giết bổn tọa đi.”

Giả tình giả ý!

Đoạn Tu Hàn bởi vì những lời này của Sở Mạc mà hận ngứa răng, hắn cho rằng bằng thâm tình đến quá trễ hiện tại là có thể khiến sư tôn đối hắn khăng khăng một mực sao? Thật sự là buồn cười!

Mà Dung Cẩn càng là không thể tin tưởng mà buột miệng thốt ra: “Tạ Ngu bất quá là một ma tu, chỉ cần sở chưởng môn đem hắn giao ra đây đền mạng, mối thù giết cha đều có thể xem ở trên mặt mũi sư tôn mà xóa bỏ toàn bộ....”

“Bổn tọa sẽ lại lần nữa phế đi tu vi A Ngu, như vậy đã đủ chưa?” Sở Mạc vành mắt tựa hồ có chút đỏ lên, như là phải ra lựa chọn gian nan.

Dung Cẩn ánh mắt trong phút chốc trở nên suy sụp, cũng không hề tiếp tục bức bách.

Sở Mạc đều đã nói đến phân thượng này, hắn còn nói gì được?

Kỳ thật sau khi bình tĩnh lại hắn cũng chán ghét chính mình.

Khi bước vào đại môn tu tiên, hắn đã từng thề, nhất không xử trí theo cảm tính, nhị không lạm sát sinh linh, tam không phải phi chẳng phân biệt.

Nhưng còn bây giờ thì sao?

Hắn biết rõ phụ thân hẳn là vì hắn đã làm nghiệt phải trả giá đại giới, lại vẫn là vì thân tình mà phải báo thù cho hắn.

Dung Cẩn vẫn luôn có loại cảm giác về sự ưu việt, hắn cảm thấy hắn đã nhìn thấu hồng trần thế tục, tuyệt sẽ không bị cảm tình trói buộc.

Mà hiện tại hắn mới hiểu được, chính mình trước nay không có đột phá qua thất tình lục dục.

“Đủ rồi.” Dung Cẩn ách thanh âm trả lời, lảo đảo đi đến bên cạnh thi thể Dung Bỉnh Thừa, “Ta về sau đều không muốn lại nhìn thấy Tạ Ngu.”

Tạ Ngu toàn bộ đối thoại của mấy người này đểu nghe vào bên tai, trong lòng chửi má nó.

Sở Mạc mặt ngoài một bộ dáng vì hắn suy nghĩ đau đớn kịch liệt , kỳ thật đã sớm muốn làm như vậy đi?

Với hắn mà nói nguyên thân chính là cái con vịt chưa được ăn vào trong miệng, mỗi ngày đều thèm đến hoảng muốn chờ vặt lông nấu nồi sợ vịt bay mất.

Đến khi vịt lại bắt được đến, vậy còn không phải trước đem cánh bẻ gãy, từng chút một mà ăn vào trong bụng.

Tạ Ngu lưng từng đợt mà lạnh, càng thêm cảm thấy Sở Mạc chính là cái tên biến thái.

“Ngươi mơ tưởng!” Đoạn Tu Hàn gian nan mà từ trên mặt đất bò dậy, dùng ngón trỏ lau máu tươi trên khóe miệng, con ngươi sắc bén như ưng phát ra ra mãnh liệt hận ý.

Ngực buồn đau đến sắp tạc nứt, thiếu niên cường ngạnh chống trọng thương trong thân thể, lại lần nữa hướng tới Sở Mạc tiến lên.

Kết quả có thể nghĩ, hắn lại lần nữa bị Sở Mạc chân khí hùng hậu chấn khai, năng lực tới gần sư tôn cũng không có.

“Sư tôn... Đồ nhi... Đồ nhi sẽ không để ngươi bị mang đi!” Đoạn Tu Hàn sau khi ngã xuống đất khóe mắt tẫn nứt mà hướng tới Tạ Ngu gào rống, tiếp theo lại cắn chặt răng xông tới, một lần lại một lần, thẳng đến cả người đều đau đến giống như là bị xé rách, đầy mặt là huyết mới nằm liệt trên mặt đất cấp tốc thở dốc.

Tạ Ngu có thể nghe thấy thanh âm xương sườn đứt gãy của Đoạn Tu Hàn, trái tim cũng như là bị chùy đánh, khó chịu đến đòi mạng.

Chẳng sợ về sau sẽ trở thành phản diện không người có thể địch, nhưng Đoạn Tu Hàn hiện tại mới chỉ là thiếu niên vừa thành niên không lâu, lông cánh còn chưa đầy đặn, lại vì hắn mà hùng ưng đối kháng cùng nguy hiểm, không khác lấy trứng chọi đá.

Vì sao? Biết rõ đánh không lại còn không chạy, là muốn ở lại bị đoàn người tiêu diệt sao?

Tạ Ngu trong lòng không ngừng oán trách Đoạn Tu Hàn, nhưng khóe mắt lại càng ngày càng lên men, ngay sau đó khóe mắt chảy ra một đạo trong suốt chất lỏng, chậm rãi theo hai thái dương chảy xuống.

“Không biết tự lượng sức mình.” Sở Mạc lạnh giọng ném xuống một câu như vậy, liền ôm lấy Tạ Ngu bấm tay niệm thần chú định rời đi.

Hạ Hiên Dật che ở trước mặt Sở Mạc, “Sư huynh, ta không cho phép ngươi đem Tạ Ngu mang về!”

“Chuyện bổn tọa, không cần ngươi tới quản.”

Khi Sở Mạc dùng ngữ khí đạm mạc mà không một chút độ ấm nói ra những lời này, Hạ Hiên Dật nháy mắt sắc mặt trắng bệch, hắn cả người đều ở bởi vì ghen ghét mà phát run, lại không dám làm trò mọi người mặt lộ ra một màn dữ tợn gian ác, ngạnh sinh sinh mà đem lời ác độc nuốt trở lại bụng.

Tất cả ngăn trở, hao hết tâm tư của hắn, vẫn là khiến Tạ Ngu một lần nữa về Thánh Khư phái.

Nếu hắn không chiếm được tình yêu của Sở Mạc, vậy Tạ Ngu dựa vào cái gì mà có được?

Hạ Hiên Dật đáy mắt hiện lên một mạt tàn nhẫn, hắn nhất định phải sẽ giết Tạ Ngu... Còn muốn cho hắn sống không bằng chết mà tắt thở!

Lúc này, Quân Yến vẫn luôn trầm mặc lúc này mở miệng, “Sư tôn, trực tiếp huỷ hoại tu vi có phải hay không có chút tàn nhẫn?”

Sở Mạc liếc Quân Yến một cái, “Bổn tọa đều có an bài, ngươi không cần nhiều lời.”

Quân Yến siết chặt song quyền, “Chỉ là...”

Không biết vì sao, hắn từ động tác Sở Mạc đối với Tạ Ngu ngửi ra được một tia khí vị không giống bình thường.

Nguyên bản kính trọng đối với Sở Mạc dần dần bị cảnh giác thay thế, Quân Yến ẩn ẩn cảm thấy giữa hai người tựa hồ cũng không giống như người ngoài nói như vậy, chỉ là quan hệ sư huynh đệ đơn thuần...

Đầu quả tim không khỏi đau đớn một chút, Quân Yến ánh mắt vẫn luôn dừng ở hồng y nam tử mềm yếu vô lực mà dựa vào đầu vai Sở Mạc kia.

Tạ Ngu cao ngạo như vậy, nếu là biết chính mình trở thành phế nhân mất hết tu vi, sẽ có bao nhiêu thống khổ cùng tuyệt vọng?

Phảng phất là đã nhận ra tầm mắt Quân Yến không chút nào che giấu sự đau lòng, Sở Mạc ánh mắt nguy hiểm mà nửa híp, tiếp theo liền phóng xuất ra ý vị khí tràng cảnh cáo.

Xem ra số người mơ ước A Ngu không ít, liền tính cả đồ đệ hắn mới thu nhận cũng lòng mang ý xấu.

Quân Yến nháy mắt toàn thân cứng đờ, ngẩng đầu liền thấy được một đôi đầy hàn khí sâu thẳm mà đáng sợ, phảng phất là không tiếng động ám chỉ.

Hắn lòng bàn tay đều đang không ngừng đổ mồ hôi, bỗng nhiên hiểu được thâm ý trong đó!

Sở Mạc... Sở Mạc nguyên lai thật sự đối Tạ Ngu có tâm tư không thể cho ai biết, hơn nữa che giấu thật sâu.

Vậy mục đích hắn mang Tạ Ngu đi, làm sao có thể đơn thuần như vậy!

Quân Yến nghĩ nghĩ liền kinh ra một thân mồ hôi lạnh, đồng thời ngực bắt đầu tràn ngập một trận đau nhức, nắm chặt quyền.

Hắn nhìn về phía mấy đồ đệ còn lại trong lòng hiểu rõ đang cúi đầu không nói, mới hiểu được ở đây hắn mới là người vẫn luôn chẳng hay biết gì, khó trách sư huynh vẫn luôn ngăn cản hắn, nguyên lai bọn họ đã sớm biết nội tình trong đó.

Sở Mạc không hề dừng lại lâu, giây lát liền mang theo Tạ Ngu rời đi tại chỗ, những người khác cũng theo sát sau đó.

Dung Cẩn thật sâu mà nhìn thiếu niên ngã trên mặt đất không ngừng nỉ non sư tôn, phun ra một câu: “Đoạn Tu Hàn, ngươi sẽ không còn được gặp lại sư tôn ngươi.”

Nói xong, liền mang tâm tình đau đớn kịch liệt cùng những đệ tử còn lại của Thiên Phong phái rời đi.

Trong động hồ yêu chỉ dư lại thiếu niên trọng thương đến khó có thể nhúc nhích đang run rẩy, mười ngón dính đầy bụi đất cùng máu tươi, nước mắt hỗn tạp chất lỏng màu đỏ lăn xuống tới cằm, trong hốc mắt toàn là không cam lòng cùng phẫn hận, còn có đối chính mình vô năng mà khiển trách!

Hắn... Thật sự sẽ không còn được gặp lại sư tôn sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top