Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 57 + 58

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 57

Trạm tiền đồn là bộ phận hợp thành của trạm kiểm tra biên phòng, xe cộ thông quan đầu tiên phải đi qua chính là trạm tiền đồn. Lúc báo động truyền đến, Thiệu Phi đang trong rãnh xe kiểm tra một chiếc xe vận tải hạng nặng. Khu kiểm tra giống như nhà kho tràn đầy sặc khói xe và mùi người, trong rãnh xe lại càng không thông gió, Thiệu Phi bị xông đến đầu váng não căng, sau khi biết được xảy ra chuyện lập tức phi thân từ trong rãnh xe nhảy lên, từ trong tay Ngải Tâm nhận lấy súng trường tự động kiểu 95, cầm áo ba lỗ chiến thuật (*) lên liền chạy ra ngoài.

Lần này tới cao nguyên, các lính đặc chủng cũng không mang theo quá nhiều trang bị, nhưng súng lục súng trường súng bắn tỉa và áo 3 lỗ chiến thuật đầy đủ mọi thứ, tới lúc giúp đỡ làm nhiệm vụ cũng là võ trang đầy đủ, đạn đủ cả. Thiệu Phi chỉ là bởi vì muốn tham dự kiểm tra xe cộ, mới cởi xuống áo ba lỗ chiến thuật, súng giao cho chiến hữu trông coi, lúc này phản ứng cực nhanh mà dẫn 2 đồng đội xong lên xe Jeep tác chiến, khí thế mạnh mẽ vang dội kia, đã ẩn có một phong phạm của đội trưởng.

Ngải Tâm bị lệnh cưỡng chế ở lại trạm kiểm tra hành động, cũng lập tức báo cho Tiêu Mục Đình.

Lượng oxi quá thấp cộng thêm khí ấm thấp, xe Jeep không cách nào lập tức khởi động, Thiệu Phi ngồi ở trên ghế phó lái, cũng không vội vàng thúc giục, mà là lấy ra một cuộn băng dính mài bóng, cẩn thận mà quấn lên thân súng lục kiểu 92.

Đây là phương pháp Tiêu Mục Đình dạy cho cậu - lúc người ở kịch chiến, lòng bàn tay dễ ra mồ hôi, lúc thay băng đạn lên cò một khi tay trơn, đạn bị kẹt, hậu quả không thể tưởng tượng.

Lúc ấy cậu nhìn Tiêu Mục Đình ở trên thân súng dính băng dính, cầm tới sờ sờ, không quá để ý nói: "Lực ma sát mặc dù tăng thêm, nhưng xúc cảm không làm sao tốt. Đội trưởng, ngài tin tôi, tôi tới giờ không có vào lúc lên cò tay trơn, tốc độ tiêu chuẩn nhất định, không tin tôi biểu diễn cho ngài xem?"

"Tác chiến không phải là biểu diễn." Tiêu Mục Đình đột nhiên nghiêm túc, cầm lại súng lục không ngừng lặp lại động tác thay băng đạn, lên cò, tần suất cực nhanh, làm Thiệu Phi hoa cả mắt.

"Không trơn tay đương nhiên tốt nhất, nhưng vạn nhất lúc tay trơn, cần cậu lập tức ngắm bắn trúng, cậu phát hiện đạn không lên làm sao bây giờ? Thời điểm cậu vội vàng một lần nữa lên cò, đạn của kẻ địch đã bắn tới." Tiêu Mục Đình nói giơ súng lục lên, họng súng chống ở mi tâm Thiệu Phi: "Ngay giữa chỗ này, cậu ngay cả hối hận cũng không kịp."

Lúc nói lời này, ánh mắt Tiêu Mục Đình không ôn hòa giống thường ngày, có mấy phần khí tràng ngoan lệ, Thiệu Phi bị sợ tới không nhẹ, lập tức kinh, ngoan ngoãn học dán băng dính, sau đó hễ có huấn luyện bắn, nhất định sẽ kiểm tra băng dính trên súng lục có cần dán lại hay không.

Xử lý xong súng lục, xe Jeep rốt cục khởi động, đội viên ngồi ở ghế lái mãnh liệt nhấn ga, xe Jeep giống như đạn phát phóng tới trạm tiền đồn. Đội trưởng trực ban ở trong máy truyền tin la: "Thiệu Phi, cmn cậu nhanh trở lại! Trạm tiền đồn tình huống không rõ, các cậu vũ khí cũng không đủ, tôi đã thông báo đội cảnh sát vũ trang đột kích, đội bọn họ tới rồi. Nếu như cậu xảy ra chuyện, tôi ăn nói với thủ trưởng thế nào?"

Thiệu Phi biết, "thủ trưởng" theo lời đội trưởng trực ban là Tiêu Mục Đình.

Lúc này nghĩ đến Tiêu Mục Đình, trong lòng Thiệu Phi không nửa phần bất an, thậm chí lúc nghe thấy hai chữ "thủ trưởng", máu dần có xu thế sôi trào.

Không thể cứu chữa mà muốn hướng Tiêu Mục Đình chứng mình, mình có thể một mình đảm đương một phía.

Gió xen lẫn cát bụi và tuyết bay từ cửa sổ xe thổi vào, Thiệu Phi lấy dụng cụ truyền tin qua, lãnh tĩnh nói: "Chỗ trạm của tôi xuất hiện tình hình đặc biệt, nếu như tôi tới trước thời gian đuổi kịp, mà tại chỗ đợi lệnh, chờ đội cảnh sát vũ trang đột kích đến trước trợ giúp, vậy tôi mới là không cách nào ăn nói với đội trưởng.

Nói xong tắt máy truyền tin, ngón tay vuốt ve nóng súng thô ráp.

Nơi xa truyền đến tiếng súng vụn vặt. Chỉ từ trong tiếng súng Thiệu Phi phán đoán không ra đối phương có bao nhiêu người, mang theo bao nhiêu vũ khí, càng không biết có thuốc nổ chờ đe dọa tập kích được lắp đặt.

Lúc đi tới một nửa, tốc độ xe đột nhiên chậm lại, Thiệu Phi nghiêng đầu nhìn một cái, chỉ thấy đồng đội lái xe cắn răng bắp thịt phồng tới cứng ngắc, trên tay nổi gân xanh, mồ hôi từng chuỗi từ trên trán chảy xuống.

Khẩn trương!

Tinh thần kích động lúc liều lĩnh nhảy lên xe Jeep dần dần biến mất, cho dù là ai cũng sẽ khẩn trương.

Làm người ta bất an nhất chính là, bọn họ đối với tình huống trạm tiền đồn không biết gì cả.

Thiệu Phi trầm xuống một hơi, hai mắt nhìn thẳng phía trước: "Tăng tốc!"

Người có thể tiến vào Liệp Ưng, ai cũng không phải lũ hèn nhát. Đồng đội mãnh liệt nhấn ga, cắn răng nói: "Rõ!"

Trạm tiền đồn càng ngày càng gần, Thiệu Phi không khỏi nghĩ, nếu như đội trường ở đây, đội trưởng sẽ làm thế nào? Là liều mạng đuổi tới rồi nói sau giống như vậy, hay là chờ tình báo xác thực truyền về, sẽ triển khai hành động? Hoặc là giống như lời đội trưởng trực ban, chờ chi viện của đội cảnh sát vũ trang đột kích?

Thiệu Phi siết chặt nắm tay phải chống trên môi, áo trong bị mồ hôi thấm ướt, ánh mắt càng ngày càng lạnh.

Thử đứng ở góc độ của Tiêu Mục Đình suy nghĩ vấn đề cũng không phải một chuyện dễ dàng, Thiệu Phi chưa từng ra nhiệm vụ trọng đại sống còn, căn bản không cách nào dẫn nhập.

Nhưng lúc này cậu lại phải dẫn nhập Tiêu Mục Đình, bởi vì cậu không phải một mình tới liều mạng, cùng xe còn có 2 chiến hữu. Cậu có thể lấy mạng mình đi trổ anh hùng, nhưng không thể không để ý chiến hữu.

Hỏi "Các anh có muốn theo tôi hay không" là vô dụng, đều là kẻ lỗ mãng tâm huyết, không ai sẽ chọn lâm trận lùi bước.

Thiệu Phi hít sâu mấy cái, nhắm mắt tận lực lãnh tĩnh.

Nếu như đối phương mang theo vũ khí tính sát thương hàng loạt, mà lại người đông, một chuyến này có lẽ lành ít dữ nhiều.

Nhưng nếu như đối phương chỉ là một phần tử khủng bố nhỏ, muốn gây rắc rối, vậy dựa vào trang bị hiện tại không nhất định không chế phục được.

Thiệu Phi mở mắt ra, lạnh lùng nói: "Liều mạng!"

Lúc Tiêu Mục Đình mang theo Trung đội 2 chạy tới trạm kiểm tra biên phòng, đội cảnh sát vũ trang đột kích còn chưa tới nơi, nhưng tình huống thương vong trạm tiền đồn đã truyền về, 7 chiến sĩ làm nhiệm vụ trong đó có 3 người xác nhận hi sinh, 1 trong số 4 người được cứu trọng thương, chờ cứu viện khẩn cấp.

Tiêu Mục Đình nhận lấy thiết bị truyền tin, nghe Thiệu Phi thở hổn hển nói: "Trên xe tổng cộng 12 tên phần tử khủng bố, chế phục 3 người, ngoài ra 9 người đã bắn chết, tôi và Hướng Thông, Trương Hải không có chuyện gì."

Có lẽ là vừa trải qua một trận bắn nhau, Thiệu Phi thở gấp tới càng ngày càng lợi hại, nói xong một câu phải dừng lại thời gian rất lâu, loại thở dốc cơ hồ nói không ra hơi này nghe tới mức làm người ta ta sốt ruột.

Tiêu Mục Đình hướng các đội viên ra hiệu, cầm lấy máy truyền tin một lần nữa lên xe, lúc xe Jeep khởi động, lại nghe Thiệu Phi nói: "Trên xe có lượng thuốc nổ TNT rất lớn, chúng tôi không có thời gian tra xét, không rõ ràng trọng lượng cụ thể."

Bốn xe Jeep đi tới trạm tiền đồn, Tiêu Mục Đình đẩy băng đạn vào súng trường bắn tỉa.

"Còn có, còn có . . . . . ." Thiệu Phi nhọc nhằn mà nuốt nước bọt, "Trên xe cò một vài vật dạng miếng khả nghi, giống như ma túy. Anh Lâm, lúc nào thì đội đột kích đến? Có người anh em sắp không được rồi."

Đội trưởng trực ban họ Lâm, Thiệu Phi ban đầu gọi hắn là Lâm đội, mấy ngày nay thân quen, liền giống các chiến sĩ biên phòng khác gọi là "anh Lâm".

Cậu tránh nặng tìm nhẹ mà hồi báo, một mực không đề cập tới cảnh tượng máu tanh lúc vừa lái xe xông tới nhìn thấy - Phần tử khủng bố quả thực không nhiều lắm, vũ khí cũng không ra sao, nhưng mà xấu là xấu ở đột nhiên tới, đánh tới mức chiến sĩ làm nhiệm vụ ứng phó không kịp. Cậu rất may mắn quyết định của mình, nếu như bằng không, 4 chiến sĩ khác khả năng cũng không sống tiếp được.

Nhưng tình huống trạm tiền đồn phi thường không tốt, cái gọi là 12 tên phần tử khủng bố chỉ là cái cậu thấy được, còn có người trốn ở nơi khác hay không, cậu và 2 đồng đội đều không biết, tiếp đó có những xe khác vượt ải hay không cũng là ẩn số.

Nếu như lại có một lớp phần tử khủng bố mới, tình huống liền khó nói.

Vừa rồi thời điểm ở trên xe chạy như bay bắn chết người mặc áo đen, ở trên mặt đất tràn đầy bụi bặm lăn lộn tránh né đạn, sợ hãi hoàn toàn bị áp xuống đáy lòng, lúc này đạt được bình tĩnh ngắn ngủi, loại cảm xúc đè nén và thực cảm giết liền 5 người mới dâng lên. Lúc nói xong một câu cuối cùng, cậu đã không quá có thể khống chế tốt ngữ khí, chỉ nghĩ đối phương là đội trưởng trực ban, mới dốc hết toàn bộ bình tĩnh.

Làm sao cũng không nghĩ đến, sẽ ở trong máy truyền tin nghe được thanh âm trầm ổn của Tiêu Mục Đình.

"Bảo vệ tốt chính mình, tôi lập tức tới ngay."

Thiệu Phi sửng sốt, tay cầm máy truyền tin cứng lại, nơi đuôi xương sống giống như có thứ gì đó tuôn ra, mang tới một cỗ cảm giác tê dại.

"Đội trưởng?"

Lúc nói ra hai chữ này, ngực cậu nóng lên, bất an, khẩn trương, sợ hãi vừa rồi tất cả đều không thấy nữa, thay vào đó là an tâm giống như dòng nước ấm, còn có rất nhiều cảm xúc chính mình cũng không ý thức được.

Đây là cậu hơn mười ngày tới nay lần đầu gọi Tiêu Mục Đình là "Đội trưởng".

Rất nhiều đêm ngủ không được, cậu trốn trong chăn, dùng thanh âm nhẹ nhất lặng lẽ gọi "Đội trưởng". Cậu cũng không dám tiến tới bên cạnh Tiêu Mục Đình giống như trước kia, cười hì hì nói "Đội trưởng tôi lại tới rồi", chỉ dám dùng phương thức này hóa giải nỗi nhớ đã phóng ra mạnh mẽ.

"Đội trưởng!" Cậu lại hô một tiếng, thanh âm hoàn toàn run lên: "Ngài tới rồi?"

Lúc đối diện là đội trưởng trực ban, cậu phải cứng rắn, cậu là lính đặc chủng, là chỗ dựa của chiến sĩ biên phòng. Nhưng đối mặt đổi lại là Tiêu Mục Đình, khí thế cậu mạnh chống tiêu tan sạch sẽ, chỉ muốn lập tức nhìn thấy Tiêu Mục Đình, đem bắn nhau vừa rồi trải qua một chi tiết cũng không bỏ sót mà nói với Tiêu Mục Đình.

Lại nói với Tiêu Mục Đình - Đội trưởng, tôi bị thương rồi.

Không phải vết thương gì nghiêm trọng, đối với lính đặc chủng mà nói thậm chí không tính là bị thương, nhưng sau khi nhớ tới lại cực kỳ sợ. Một viên đạt bắn xuyên qua áo 3 lỗ chiến thuật, từ sườn phải cậu sượt qua, rách da chảy máu, lưu lại cảm giác đau nóng bỏng.

Nếu như động tác của cậu chậm thêm 0.1 giây, vậy viên đạn kia cũng chỉ sợ đã bắn vào phổi cậu.

Ở trên cao nguyên độ cao so với mặt biển hơn 5000 mét, nếu như bị thương phổi, sau này coi như không thành lính đặc chủng nữa.

Giống như là biết cậu đã tâm viên ý mã (*), Tiêu Mục Đình ở trong máy truyền tin nói: "Giữ vững cảnh giác, các cậu làm rất tốt, nhưng không nên buông lỏng, có tình huống gì lập tức hồi báo."

((*) Tâm viên ý mã: đứng núi này trông núi n; trong trường hp này ý là bn Phi báo cáo tình hung nhưng li nghĩ ti vic làm nũng vi đội trưởng)

"Vâng!" Thiệu Phi nghe thấy tiếng trái tim mình nhảy lên, kìm lòng không đậu nói: "Đội trưởng, tôi chờ ngài!"

Trò chuyện vẫn không có cắt đứt, Thiệu Phi nghe thấy tiếng xe Mercedes-Benz, càng ngày càng gần, khoảng cách của cậu và Tiêu Mục Đình càng ngày càng gần! Cậu áp máy truyền tin vào ngực, tưởng tượng Tiêu Mục Đình là vì để cho cậu an tâm, mới không có cắt đứt.

Nửa phút sau, cậu cầm máy truyền tin lên, không tiếng động mà hôn, giống như hôn đầu vai đang đeo máy truyền tin của Tiêu Mục Đình.

(Má hình như tác gi ch này có hơi nhm ln. Rõ ràng anh Đình là đi Jeep mà ch có phi đi Mc đâu =.=")

Bốn chiếc xe Jeep bằng tốc độ nhanh nhất chạy tới, Thiệu Phi nhanh chóng ôm lấy chiến sĩ biên phòng bị thương chạy đến. Đúng lúc này, một người mặc áo đen lặng yên không một tiếng động mà từ mái nhà ló đầu ra, họng súng tối đen như mực đối diện ót Thiệu Phi.

Thiệu Phi chạy về phía Jeep Tiêu Mục Đình ở, "Đội trưởng, đội . . . . . ."

Súng trường bắn tỉa từ cửa sổ xe lộ ra, Tiêu Mục Đình vẻ mặt âm trầm, là bộ dáng Thiệu Phi chưa từng thấy qua.

Lên cò, ngắm bắn, nổ súng, cả quá trình không tới một giây, lúc đạn từ bên cạnh bay qua, Thiệu Phi thậm chí nghe thấy được tiếng gió bị xé rách.

Người mặc áo đen núp ở mái nhà theo tiếng ngã xuống đất, lúc đạn ngay giữa mi tâm gã, ngón trỏ của gã đã đè huống hơn nửa cò súng.

Chương 58

Cửa xe mở ra, các lính đặc chủng võ trang đầy đủ nhanh chóng vọt vào trạm tiền đồn tiến hành càn quét. Ngải Tâm từ trong tay Thiệu Phi nhận lấy người bị thương, lớn tiếng quát: "Máy Bay, tốt lắm!"

Thiệu Phi mãnh liệt hồi thần, nửa người đều là tê dại. Tiếng súng trường bắn tỉa vẫn còn ở bên tai, bốn phía tràn ngập mùi máu tanh và mùi khói thuốc súng nồng đậm. Hai mắt cậu mở to có chút mất tiêu cự, cho đến lúc Tiêu Mục Đình đẩy cửa xe ra, nhấc theo súng trường vừa mới cứu cậu một mạng đi tới trước mắt cậu.

Đây chính là nhiệm vụ chống khủng bố? Đây chính là chiến trường chân thực? Thiệu Phi lăng lăng nhìn Tiêu Mục Đình - Trong đấu súng lúc trước, nếu như chậm 0.1 giây, phổi phải của cậu đã bị bắn thủng; vừa rồi đội trưởng nếu không thể dùng tốc độ ngắm bắn khiến người khiếp sợ, người óc tung tóe liền không phải người mặc áo đen ở nóc nhà, mà là cậu.

(Móa bà Hòa t qu head shot ghê vc =.=)

Nỗi sợ hãi giống như sóng thần băng lãnh, ở trong thân thể điên cuồng lăn lộn, hô hấp Thiệu Phi trở nên nặng nề, hai chân vô thức rung rung. Lúc Tiêu Mục Đình vẻ mặt nghiêm nghị mà đứng lại trước mặt cậu, cậu không tự chủ dịch về phía trước một bước nhỏ. Lưỡng lự, do dự gần nửa tháng qua tất cả đều không thấy bóng dáng, cậu nhìn Tiêu Mục Đình, run rẩy mà vươn hai tay ra, sau đó cúi đầu, túm lấy đồ ngụy trang ở eo Tiêu Mục Đình.

Lúc này, cậu chỉ muốn đứng bên cạnh Tiêu Mục Đình, được hơi thở của Tiêu Mục Đình bao phủ. Nếu như có thể, còn muốn tựa vào trên người Tiêu Mục Đình, để cho Tiêu Mục Đình vỗ lưng mình.

Nhưng cậu không dám dán lên, sợ Tiêu Mục Đình sẽ một cái đẩy cậu ra.

Non nửa thân thể cậu vẫn tê dại, chân cũng gây thất vọng mà mềm nhũn. Khí thế lúc liều lĩnh vọt vào trạm tiền đồn, dũng mãnh cùng phần tử khủng bố bắn nhau tất cả đều không còn sót lại gì, nếu như Tiêu Mục Đình hiện tại đẩy cậu ra, không cần dùng khí lực quá lớn, cậu liền sẽ ngã nhào trên đất.

Như vậy quá khó coi.

Cho nên cậu chỉ dám nắm đồ ngụy trang của Tiêu Mục Đình, không nhúc nhích mà đứng.

Tiêu Mục Đình nhìn thấy áo lót chiến thuật của cậu bị xé rách, nhíu mày nhẹ giọng thở dài, chợt giơ tay trái lên kéo lưng cậu qua, dùng một loại sức lực không cho cự tuyệt ấn cậu vào trong ngực.

Cả người Thiệu Phi đều cứng lại, tay túm vạt áo run rẩy thoát lực, đi đứng cũng sắp đứng không vững, trái tim dường như ngừng lại, lại dường như nhảy tới càng lợi hại hơn, máu giống như đun sôi không có kết cấu gì mà chảy xiết.

Cậu thấp giọng líu ríu: "Đội trưởng?"

Cái ôm cường ngạnh này cũng không kéo dài quá lâu, Tiêu Mục Đình buông tay ra, nhẹ nhàng ở trên hai má Thiệu Phi vỗ vỗ: "Vất vả rồi, còn lại giao cho bọn tôi. Lên xe đi, quân y cảnh sát vũ trang còn chưa tới, trên xe có hòm thuốc khẩn cấp, tự rửa sạch vết thương cho mình, xem xem có thể tiến hành trị liệu tạm thời cho người bị thương nhẹ hay không."

Thiệu Phi che sườn phải, giọng nói khàn khàn: "Đội trưởng, tôi . . . . . ."

Trải qua một cái ôm lúc nãy, luồng khí lạnh trong thân thể cậu dần dần thối lui, thay vào đó là nóng rực thiêu đốt người, ngay cả âm thanh cũng giống như từ trong nước sôi xuyên qua.

"Về hẵng nói." Tiêu Mục Đình một tay đỡ trên vai cậu, mạnh mẽ mà để cho cậu chuyển hướng, lại ở sau lưng rất nhẹ mà đẩy: "Đi đi, chăm sóc tốt chính mình và người bị thương, đừng để tôi lo lắng."

Nói xong không nhìn Thiệu Phi nữa, bước nhanh đến gần trạm tiền đồn.

Thiệu Phi nửa nghiêng người, nhìn bóng lưng Tiêu Mục Đình.

Tiêu Mục Đình rất cao, cao hơn cậu, nhưng cũng không phải loại vóc người cường tráng uy mãnh, bình thường cho dù mặc đồ ngụy trang tác chiến, cũng không quá giống các lính đặc chủng khác.

Có lẽ bởi vì lúc mới gặp Tiêu Mục Đình mặc lễ phục quân đội, lại là một cán bộ chính trị, Thiệu Phi thủy chung cảm thấy trên người anh có cỗ phong độ của người trí thức không hợp với lính đặc chủng.

Hiện tại nhìn bóng lưng anh, mới biết kia đâu phải phong độ của người trí thức gì đó, rõ ràng là sát khí ở bộ đội đặc chủng vào sinh ra tử hơn mười năm ủ thành.

Thiệu Phi hít sâu một hơi, tay phải nắm lại đặt ở ngực, nơi đó vừa rồi dính sát vào ngực Tiêu Mục Đình.

Là cảm giác an tâm.

Nắm đấm để xuống, Thiệu Phi sải bước đi về phía xe Jeep. Phía sau, lại có hai người bị thương khiêng tới đây, Ngải Tâm ở trên xe Jeep hướng máy truyền tin la: "Cảnh sát vũ trang rốt cuộc lúc nào tới? Người bị thương con mẹ nó đã chờ không kịp!"

Cuối cùng được đưa lên xe Jeep là chiến sĩ thương thế nặng nhất, cả người nhiều chỗ súng bắn, từ vị trí lỗ súng mà nhìn, khẳng định tổn thương tới nội tạng. Trước khi Tiêu Mục Đình chạy tới, Thiệu Phi không phải là đang cùng phần tử khủng bố bắn nhau, chính là ở trong trạm tiền đồn tìm tòi xung quanh, chăm sóc người bị thương luôn là Trương Hải - lính đặc chủng lúc lái xe từng do dự chốc lát. Cho nên cho tới bây giờ, Thiệu Phi mới từ trên khuôn mặt máu bẩn mơ hồ, nhìn ra đối phương là chiến sĩ nhỏ cùng tuổi với mình.

Chiến sĩ nhỏ tên là Từ Phi, cùng tên với cậu. Bởi vì trùng hợp, cậu đợt trước lúc còn ở nơi đóng quân tham gia huấn luyện, thỉnh thoảng sẽ tới ban cấp dưỡng hướng đối phương đòi hỏi thịt hun khói. Từ Phi rất hướng nội, không thích nói chuyện, Ngải Tâm còn trêu chọc cậu khuôn mặt đẹp trai của cậu vô ích, kỹ năng ghẹo em gái số âm. Y vừa nghe liền đỏ mặt, kéo kéo vành mũ xuống, càng thêm trầm mặc.

Trong lính đặc chủng chỉ có Thiệu Phi biết y bởi vì bệnh cao nguyên mà trọc đầu, những người khác lén lút đều nói y là lính biên phòng đẹp trai nhất. Thiệu Phi vừa nhìn biểu tình của y, liền hiểu tôn nghiêm cẩn thận bảo vệ kia bị đùa giỡn không tim không phổi của Ngải Tâm đâm tới, lập tức bảo Ngải Tâm cút nhanh. Đợi Ngải Tâm cút thật, Thiệu Phi mới vỗ vỗ vai y, cười nói: "Tiểu Phi ha, có muốn đi theo anh Đại Phi học kỹ năng?"

Thiệu Phi kỳ thực nhỏ hơn Từ Phi 1 tháng, nhưng vóc dáng cao hơn Từ Phi. Ở Trung đội 2 bị làm em út mãi, lúc này nhất thời cao hứng, nhất định muốn chiếm tiện nghi của Từ Phi, gọi người ta là "Tiểu Phi", tự xưng "anh Đại Phi".

Cũng là Từ Phi hiền lành, không chỉ không đánh cậu, còn thật sự gọi "anh Đại Phi" vài lần, Thiệu Phi liền bành trướng, mang theo Từ Phi luyện vài lần. Lúc tán gẫu còn vô ý nói câu "Nếu không cậu đừng cứ ở ban cấp dưỡng nữa, thấy cậu thân thủ không tồi, đổi cương vị thử chút?"

Từ Phi cũng không phải là lính ban cấp dưỡng, chỉ là đợt này đến phiên tới ban cấp dưỡng giúp việc bếp núc, thay phiên xong còn phải về đội tham gia tuần tra vùng biên giới, nhưng sẽ không tới trạm kiểm tra làm nhiệm vụ - Làm nhiệm vụ và tuần tra là hai chức vụ khác nhau.

Từ Phi cảm kích Thiệu Phi dạy mình đánh nhau, luyện tới cao hứng, lời cũng nhiều hơn chút, tùy ý hỏi: "Đổi cương vị gì?"

Thiệu Phi khi đó đã biết Đại đội trưởng theo cấp trên xin để cho lính đặc chủng tới trạm kiểm tra biên phòng, liền nói: "Ví dụ tới trạm kiểm tra làm nhiệm vụ."

Một đoạn thời gian sau đó, Thiệu Phi mỗi ngày mệt mỏi về phòng ngã đầu liền ngủ, không có thời gian lại tới ban cấp dương xem Từ Phi, cũng không biết Từ Phi sau khi ở ban cấp dưỡng hoàn thành nhiệm vụ giúp việc bếp núc còn chủ động xin chuyển đến trạm kiểm tra.

Hôm nay là ngày thứ hai Từ Phi ở trạm tiền đồn làm nhiệm vụ.

Máu không ngừng từ trong thân thể y trào ra, y đau tới liên tiếp rên rỉ, nước mắt đầy mặt, cho tới lúc không có sức rên rỉ, chỉ có thể nhọc nhằn mà mở miệng, ánh mắt trống rỗng nhìn chằm chằm mui xe.

Thiệu Phi đoạt lấy máy truyền tin của Ngải Tâm, bạo quát lên: "Cảnh sát vũ trang đang làm gì? Máy bay trực thăng lúc nào thì đến?"

"Quân y lập tức tới ngay!" Đại đội trưởng cũng đã chạy tới trạm kiểm tra, ngữ khí lo lắng: "Nhưng máy bay trực thăng của cảnh sát vũ trang sợ rằng không tới được."

"Vì sao?" Ngón tay Thiệu Phi đều đang phát run.

"Độ cao so với mặt biển quá cao, máy bay trực thăng bay không được!" Đại đội trưởng nói: "Tình huống người bị thương ổn định không? Thiệu Phi? Thiệu Phi!"

Thiệu Phi nhét máy truyền tin lại trong tay Ngải Tâm, nước mắt nhất thời rơi xuống.

Cậu còn không có trải qua loại chuyện chiến hữu chết trước mặt mình, lần đầu tiên biết mắt thấy sinh mạng một người dần dần trôi đi có bao tàn nhẫn.

Từ Phi khả năng không sống tiếp được, đây là ý nghĩ đầu tiên lúc Đại đội trưởng nói máy bay trực thăng không tới được, ở trong đầu cậu.

Bị thương nặng như vậy, lại là cao nguyên độ cao so với mặt biển cao như thế, quân y tới thì có tác dụng gì? Nếu như không thể kịp thời đưa đi bệnh viện, Từ Phi . . . . . .

Nơi xa truyền đến nổ vang của xe Jeep, quân y của đội cảnh sát vũ trang xung kích và bộ phận chiến sĩ cảnh sát vũ trang chạy tới. Thiệu Phi cúi đầu, Từ Phi nằm ở bên cạnh đã hai mắt nhắm lại. Trong lồng ngực cậu đau đớn, mờ mịt mà đẩy Từ Phi, khàn giọng nói: "Tỉnh tỉnh, tỉnh tỉnh!"

Từ Phi một chút phản ứng cũng không có, Thiệu Phi nhìn chằm chằm đôi mắt đỏ tươi, bắt đầu vỗ mặt y: "Đừng ngủ! Bác sĩ đến rồi, không, không có máy bay trực thăng, nhưng có xe cứu thương a, đang ở bên ngoài! Con mẹ nó cậu đừng ngủ, đứng lên cho tôi!"

"Chú đừng vỗ cậu ấy nữa." Ngải Tâm đẩy Thiệu Phi ra, mắt cũng đã đỏ bừng. Hướng Thông và Trương Hải ở một bên không tiếng động mà khóc, người là bọn họ cứu về, mắt thấy chiến hữu được cứu về rất không xong, loại thống khổ này thậm chí còn lớn hơn cả nhìn thấy chiến hữu bị một súng mất mạng.

Ít nhất, như vậy tội hắn chịu sẽ không nhiều hơn hiện tại.

Xe cứu thương dừng ở bên xe Jeep, quân y vọt vào xe Jeep, sau khi xem xét xong tình huống Từ Phi nặng nề thở dài.

Ánh mắt Thiệu Phi căng thẳng, "Có ý gì? Có thể cứu không?"

"Chúng tôi hết sức." Quân y để cho cảnh sát vũ trang mang Từ Phi tới xe cứu thương, Thiệu Phi lập tức đi theo tới.

Từ Phi nằm ở trên giường bệnh, quân y mắt thấy liền muốn lấy mũ sắt của y xuống, Thiệu Phi đột nhiên hô: "Không được lấy!"

Quân y cau mày, động tác trên tay không nửa giây ngừng lại, "Hiện tại phải lấy mũ sắt xuống!"

Từ Phi đã mất đi ý thức, Thiệu Phi túm chặt cửa xe cứu thương. Cậu còn nhớ rõ hồi đó muốn lấy mũ của Từ Phi xuống, Từ Phi nói gì cũng không để cho; cũng nhớ tiểu đội trưởng ban cấp dưỡng nói, tiểu Từ thích đẹp, sau khi bởi vì bệnh cao nguyên mà trọc, vẫn luôn không chịu lấy mũ xuống . . . . . .

Làm sao cũng không nghĩ đến, lần đầu tiên nhìn thấy đỉnh đầu không còn lại bao nhiêu tóc của Từ Phi, vậy mà là dưới loại tình huống này.

Ba người bị thương khác cũng được đặt nâng lên trong xe cảnh sát vũ trang, quân y muốn đóng cửa, Thiệu Phi vẫn đứng ở cửa không chớp mắt nhìn Từ Phi. Quân y vỗ vỗ vao cậu, thở dài nói: "Giao cho chúng tôi đi, đều là huynh đệ, chúng tôi nhất định sẽ hết sức."

"Cứu cậu ấy." Thiệu Phi túm lấy cánh tay quân y, thanh âm nghẹn ngào: "Không được để cậu ấy chết!"

Cảnh sát vũ trang phụ trách cứu chữa khẩn cấp đi rồi, còn lại cảnh sát vũ trang lưu lại giúp đỡ lính đặc chủng tiến hành càn quét hiện trường, cũng liệm di thể chiến sĩ. Thiệu Phi đứng ở bên xe Jeep, thống khổ đánh thẳng vào thần kinh, tới mức quên mất trên người mình cũng có vết thường. Ngải Tâm cầm hòm thuốc qua, muốn giúp cậu xử lý vết thương sườn phải, cậu lắc lắc đầu, nhẹ nói: "Em đi tìm đội trưởng."

Lúc này, tựa hồ chỉ có ở chung một chỗ với Tiêu Mục Đình, mới sẽ hơi không khó chịu.

Chiếc xe vận tải chở đầy thuốc nổ TNT đã không có ở trong trạm tiền đồn, Tiêu Mục Đình cũng không ở đây. Thiệu Phi cả kinh, một cái túm lấy Trần Tuyết Phong, mới biết được trên xe hàng có sắp xếp thiết bị kíp nổ, phần tử khủng bố không ngừng muốn tập kích trạm tiền đồn, e là muốn sau khi qua ải, ở trạm kiểm tra gây ra nổ tung tập kích.

Nếu như Thiệu Phi không có cùng Trương Hải, Hướng Thông quyết đoán giết tới, trạm kiểm tra biên phòng lúc này đã là một biển lửa.

Các lính đặc chủng vẻ mặt ngưng trọng, không một chút dáng vẻ buông lỏng, lòng bàn tay Thiệu Phi toàn là mồ hôi, trái tim nhảy mãnh liệt: "Đội trưởng đâu?"

"Tiêu đội vừa mới lái xe hàng . . . . . ." Trần Tuyết Phong nuốt nuốt nước bọt, khó khăn nói: "Tiêu đội nói, muốn lái tới chỗ đủ an toàn, sẽ, sẽ dỡ bỏ thiết bị làm nổ."

Thiệu Phi ù tai rồi, hàn khí lại lần nữa lan khắp toàn thân.

Mười mấy giây sau, cậu vung chân chạy như điên, xông lên một chiếc xe Jeep, đánh lửa liền muốn men theo vết xe chở hàng đuổi theo. Trần Tuyết Phong lại lái một chiếc xe Jeep khác chặn ở giao lộ, lạnh lùng nói: "Thiệu Phi, con mẹ nó chú đừng liều!"

Thiệu Phi đã mất đi lý trí, "Tránh ra! Em muốn đi tìm đội trưởng!"

"Tiêu đội không để cho chú đi!" Trần Tuyết Phong quát: "Tiêu đội biết chú muốn làm càn, để anh, để bọn anh coi chừng chú! Thiệu Phi, chú chỗ nào cũng đừng nghĩ đi!"

Thiệu Phi lớn tiếng mà thở, "Anh nói láo!"

Một chiếc xe Jeep khác chắn lên, chặn kín đường trước mắt Thiệu Phi, nếu như còn muốn đuổi theo, cậu phải xô xe Jeep của Trần Tuyết Phong ra.

Cái này không thể nào.

Chiến sĩ Liệp Ưng, tuyệt đối không thể làm hại chiến hữu của mình.

Trong trạm tiền đồn đột nhiên an tĩnh lại, cảnh sát vũ trang kéo phần tử khủng bố bị bắn chết đi, đứng ở ngoài xếp thành một hàng.

Sống và chết, cách nhau gần như vậy.

Hai tay Thiệu Phi nắm tay lái, trợn mắt muốn nứt ra.

Bỗng nhiên, máy truyền tin truyền đến một trận tiếng xèo xèo, mọi người đều nín thở ngưng thần.

Tiêu Mục Đình hơi có vẻ mệt mỏi, nhưng thanh âm vẫn như cũ kiên định mạnh mẽ truyền đến: "Thiết bị làm nổ đã dỡ bỏ, lập tức thông báo cảnh sát vũ trang, để cho bọn họ tới tiêu hủy thuốc nổ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top