Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 59 + 60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 59

Trần Tuyết Phong tránh ra một lối, Thiệu Phi dẫm chân ga xông đi, xe Jeep kéo ra một đường cát bụi xám xịt, chạy thẳng tới chỗ xe hàng hạng nặng Tiêu Mục Đình ở.

Tiêu Mục Đình mệt mỏi tựa vào bên cạnh xe, đồ ngụy trang đã bẩn, tay phải đang thưởng thức một điếu thuốc chưa châm. Thiệu Phi đẩy cửa xe ra, Tiêu Mục Đình dường như biết cậu sẽ chạy tới, thấy cậu nhảy xuống xe Jeep ba bước cũng làm hai bước chạy tới gần, trên mặt không có chút sợ hãi nào, lúc cậu cơ hồ muốn xông tới trong ngực mình đưa tay đỡ lấy cánh tay cậu, nhẹ giọng nói: "Chậm chút, đều thở gấp rồi."

Thiệu Phi đúng là đang thở gấp, hơn thở gấp tới lợi hại, phổi giống như cái ống bễ rách không chịu nổi phụ tải, liên tiếp phát ra tiếng hít thở khô khốc khàn khàn.

Tới quá gấp, trong lòng cũng gấp, Thiệu Phi tạm thời nói không được lời, chỉ có thể nhìn chằm chằm một đôi mắt đỏ thẫm, gắt gao nhìn Tiêu Mục Đình, cánh tay được đỡ lấy lưu loát xoay, túm ngược lại cánh tay Tiêu Mục Đình, túm quá chặt, tới mức hiện ra khớp xương trắng bệch.

Tiêu Mục Đình tùy ý cậu nắm, chỉ là híp nửa mắt lại, che giấu thương yêu ở trong mắt.

Thiệu Phi sau khi trì hoãn một hơi, nỗi sợ hãi và luống cuống từng cỗ ý thức xông lên, ra tay cũng bất giác nặng hơn rất nhiều, trói Tiêu Mục Đình đẩy một cái ra phía sau, thanh âm mang theo nức nở: "Đội trưởng! Anh làm gì a? Vạn nhất bom nổ thì làm sao đây?"

Phía sau lưng Tiêu Mục Đình đụng vào trên xe, chân mày nhợt nhạt nhíu lại, nhưng vẫn là không có tránh thoát, dung túng Thiệu Phi mạo phạm, thở dài nói: "Dù sao cũng phải có người tới dỡ bỏ thiết bị làm nổ."

"Người kia nhất định phải là anh sao?" Thiệu Phi nắm hai cánh tay anh, rõ ràng rống tới thanh thế mười phần, ánh mắt lại giống như một con cún nhỏ suýt chút nữa tìm không được chủ nhân.

Lúc đụng phải ánh mắt kia, đầu tim Tiêu Mục Đình liền mềm nhũn, anh rút tay phải ra, sờ sờ tóc Thiệu Phi, lại thuận thế xuống dưới, chế trụ gáy Thiệu Phi, ấn cậu tới đầu vai mình, cảm thấy người trong ngực đang phát run, tay phải đành phải tiếp tục hướng xuống, vỗ nhẹ lưng Thiệu Phi.

Trên người Tiêu Mục Đình có mùi khói thuốc súng nồng đậm, còn có mùi mồ hôi rất nhạt, Thiệu Phi vùi đầu xuống, thật sâu hít một hơi, nhịp tim mới dần dần bình phục lại.

An tĩnh mà đứng một hồi, Tiêu Mục Đình mới nói: "Người kia nhất định phải là tôi."

Lưng Thiệu Phi căng thẳng, ngẩng đầu lên không hiểu nhìn Tiêu Mục Đình, "Tại sao? Ngài là thủ trưởng a! Tại sao nhất định phải là ngài? Tôi cũng biết dỡ bom, tôi . . . . . ."

"Bởi vì tôi có kinh nghiệm hơn bất cứ ai trong các cậu. Loại chuyện dỡ bom này, là việc kỹ thuật, càng là việc cần kinh nghiệm cao nhất." Trên người Tiêu Mục Đình đã không có sát khí Thiệu Phi lúc trước nhìn thấy, ánh mắt ôn hòa, thanh âm rất trầm, tựa hồ có thể chìm tới đáy lòng Thiệu Phi, "Để tôi đi gỡ thiết bị làm nổ, tỷ lệ thành công lớn nhất."

"Không phải là không có khả năng thất bại, đúng không?"

Tiêu Mục Đình rất nhẹ mà câu khóe môi lên, "Đúng."

"Ngài lái xe hàng xa như vậy, chính là vì sau khi thất bại, không làm hại tới bọn tôi, cũng không làm hại trạm tiền đồn, đúng không?"

"Đúng."

Thiệu Phi dùng sức hít khí, túm lấy quân hàm của Tiêu Mục Đình: "Ngài là thủ trưởng a!"

Tiêu Mục Đình phủ kín mu bàn tay cậu, chậm rãi cầm xuống, trầm giọng nói, "Thiệu Phi, cậu nhớ kỹ, khi làm nhiệm vụ, không có thủ trưởng, cũng không có tiểu binh. Chúng ta đều là chiến sĩ giống nhau, sinh mạng của chiến sĩ không bởi vì cao thấp của quân hàm mà phân chia địa vị, thi hành bất cứ một nhiệm vụ nào, nên suy nghĩ là ai đi dễ dàng thành công hơn, chứ không phải ai có thể chết, ai không thể chết. Hiểu chưa?"

Thiệu Phi mím môi. Cậu hiểu, cái gì cũng hiểu, nhưng lúc biết được Tiêu Mục Đình lái xe hàng đi gỡ bom, cậu không cách nào tự khống chế mà nghĩ: Tại sao là đội trưởng? Tại sao có thể là đội trưởng?

Tiêu Mục Đình nói xong dừng một chút, mấy giây sau hơi có vẻ thoải mái mà cười vỗ vỗ cánh tay Thiệu Phi, cằm hướng xe Jeep hất một cái: "Là tới đón tôi sao?"

Thiệu Phi ngẩn ra, "A" một tiếng, có chút luống cuống địa nhìn Tiêu Mục Đình.

Tiêu Mục Đình đi thẳng tới xe Jeep, kéo cửa ghế phó lái ra, một tay khoét lên trên cửa, "Lên đi, anh em bộ đội tới rồi."

Thiệu Phi nhìn về phía trạm tiền đồn, chỉ thấy rất nhiều xe Jeep lái tới, phía sau còn đi theo hai chiếc xe cứu hỏa.

Cậu kéo cửa ghế lái ra, vừa muốn khởi động, Tiêu Mục Đình lại nói: "Không vội, đợi thêm lát nữa, chờ bọn họ đến, chúng ta mới đi."

Thiệu Phi quay đầu lại nhìn nhìn xe vận tải hạng nặng ở một bên, mới biết mình lại nóng lòng.

Trong xe an tĩnh một hồi, Tiêu Mục Đình hỏi: "Vết thương sao còn chưa xử lý?"

Thiệu Phi sờ về phía sườn phải, chợt nhớ tới Từ Phi được xe cứu thương đón đi, trong lòng đau xót khó tả.

Tiêu Mục Đình nửa nghiêng người qua, "Tôi xem xem."

Thiệu Phi bụm áo 3 lỗ chiến thuật, thấp giọng nói: "Không nghiêm trọng, chỉ là rách chút da, về bôi ít thuốc là được."

Nói tới phía sau, tiếng nói không dấu hiệu mà run lên một chút, loại bi thương và đau khổ nhìn thấy chiến hữu cơ hồ nuốt xuống một hơi thở cuối cùng lại lần nữa dời núi lấp biển đánh úp tới - gần nửa ngày ngắn ngủi, chỉ là gần nửa ngày, có người không bao giờ tỉnh lại nữa; cậu ở trong mưa bom bão đạn may mắn không bị thương nặng, chỉ là bị đạn cọ rách da, nhưng nỗi sợ hãi này vẫn như cũ vạn phần mãnh liệt, mà Từ Phi bị nhiều đạn bắn trúng như vậy, tổn thương tới nội tạng, tổn thương tới gân cốt . . . . . .

Lúc bị bắn trúng, Từ Phi có bao sợ? Lúc máu chảy ra khỏi thân thể, Từ Phi có bao thống khổ?

Thiệu Phi che mặt, nước mắt lại lần nữa rơi xuống, căn bản nhịn không được.

Tiêu Mục Đình vỗ nhẹ lưng cậu, ánh mắt xa xăm, phảng phất thấy được chính mình rất nhiều năm trước, lần đầu tiên ôm trở về chiến hữu đã mất.

Mặc vào bộ quân phục đặc chiến này, sinh ly tử biệt chính là chuyện thường ngày, người vừa nãy còn cùng nhau mơ ước tương lai có thể 1 giờ tiếp theo liền trở thành thi thể lạnh lẽo.

Nhưng ngay cả như thế, cũng không có ai sẽ quen loại chia xa này.

Sự ra đi của một chiến sĩ là đau, sự ra đi của mười chiến sĩ là đau gấp 10 lần.

Thiệu Phi gục ở trên tay lái, bả vai giật giật. Tay trái Tiêu Mục Đình vẫn đặt trên vai phải của cậu, "Từ Phi được đón đi rồi sao?"

Thiệu Phi ngẩng đầu, nước mắt đầy mặt, "Ngài biết cậu ấy?"

"Ừ, lúc vào trạm tiền đồn, nhìn thấy bọn Trương Hải mang cậu ấy đi ra ngoài." Tiêu Mục Đình trầm ngâm chốc lát: "Xem ra bị thương không nhẹ."

Thiệu Phi trong lòng chấn động, kinh ngạc mà nhìn Tiêu Mục Đình.

Từ Phi chỉ là lính nghĩa vụ của bộ đội biên phòng, đội trưởng vậy mà lại biết, không chỉ biết, còn một cái đã nhìn ra cái "Người máu" kia chính là Từ Phi.

Tiêu Mục Đình thu tay lại, "Cậu thường xuyên ở chung một chỗ với cậu ấy, tôi từng thấy."

Ngón tay Thiệu Phi run lên.

"Lát nữa đi thăm cậu ấy chút đi." Tiêu Mục Đình nói: "Cậu là chiến hữu của cậu ấy, cậu phải bồi cậu ấy."

Thiệu Phi dùng sức lau nước mắt, nức nở nói: "Bác sĩ lúc tới đón cậu ấy, biểu tình rất khó coi, cậu ấy khả năng . . . . . ."

"Nếu như không cứu lại được, cậu liền cùng cậu ấy ngay mặt nói lời từ biệt, tiễn cậu ấy một đoạn đường cuối cùng." Tiêu Mục Đình nói.

"Tôi . . . . . ." Thiệu Phi hít thở rất nặng, "Tôi . . . . . ."

"Lúc nói lời với chiến hữu, anh em, cậu tuyệt đối không thể lui bước." Tiêu Mục Đình hơi nghiêng đầu qua, "Nếu như lo lắng nhịn không được, vậy tôi đi với cậu."

Đội cảnh sát vũ trang xung kích tới, Tiêu Mục Đình xuống xe cùng bọn họ giao nhận xe hàng, Thiệu Phi đờ đẫn mà ngồi trong xe, nhìn tay lái xuất thần.

Lúc ở đại doanh Liệp Ưng một mực mong đợi sớm làm nhiệm vụ, bây giờ đột nhiên trải qua nhiều như vậy, thân thể còn có thể gánh vác, nhưng tinh thần đã có chút gánh không được.

Vừa nghĩ tới Từ Phi khả năng đã qua đời, sau khi chạy tới nhìn thấy là một tấm vải trắng dính đầy máu tươi, liền khó chịu tới giống như có vạn tiễn xuyên tâm.

Không lâu sau, Tiêu Mục Đình trở lại trong xe, hỏi: "Còn có thể lái xe chứ?"

Thiệu Phi cắn răng gật đầu: "Có thể."

Trên đường ai cũng không nói chuyện, lúc trở lại trạm tiền đồn, công việc của lính đặc chủng đã toàn bộ do đội cảnh sát vũ trang xung kích tiếp quản, Tiêu Mục Đình để cho các đội viên lên xe, chuẩn bị trở về nơi đóng quân, lại một mình đi tới một bên, hỏi thăm tình huống người bị thương.

Ngoại trừ Từ Phi, 3 chiến sĩ biên phòng còn lại đã thoát khỏi nguy hiểm tính mạng, quân y lúc nói tới Từ Phi nặng nề thở dài, "Thủ trưởng, chúng tôi hết sức rồi."

Tiêu Mục Đình để cho Thiệu Phi, Hướng Thông, Trương Hải ngồi cùng chiếc xe với mình, trực tiếp chạy nhanh tới bệnh viện Từ Phi ở.

Lúc mấy người chạy tới, Từ Phi mới vừa được đấy ra khỏi phòng phẫu thuật. Thiệu Phi nhìn không thấy mặt y, bởi vì giường bệnh phủ vải trắng, vải trắng căng ra một hình người phập phồng.

Trương Hải lúc này quỳ rạp xuống đất, thất thanh khóc lớn. Hướng Thông không nói gì mà đứng ở một bên, mặt không thay đổi, giống như bị cố định trụ, nắm đấm nhưng đã sớm siết chặt, trên cánh tay nổi ra từng đường gân xanh.

Thiệu Phi không di chuyển được bước chân, chỉ có nước mắt từng giọt lớn rơi xuống. Trái tim đau tới giống như bị nghiền nát, nói gì cũng không chịu tin Từ Phi cứ như vậy rời đi.

Cậu không biết Từ Phi sau khi được đưa lên xe cứu thương không có tỉnh lại qua, nếu như không có, vậy câu cuối cùng mà Từ Phi nói chính là "Tôi đau".

Một tiếng run rẩy, nghẹn ngào, vô trợ - "Tôi đau".

Thiệu Phi ngẩng đầu lên, tùy ý nước mắt giàn giụa.

Tiêu Mục Đình nhẹ nói: "Đi cùng cậu ấy nói từ biệt, cùng chiến hữu của các cậu . . . . . . Nói từ biệt."

Ba người đứng ở bên giường bệnh, vải trắng bị vạch ra, người lính anh tuấn ngày xưa bướng bỉnh không chịu lấy mũ xuống đã ra đi, vô thanh vô tức mà nằm, trên tóc thưa thớt dính máu bẩn, đôi mắt có tằm nằm và hai mí nhắm chặt, đôi môi đều bị cắn rách, có thể thấy đi cũng không đi được bình thản.

Thiệu Phi cúi đầu nức nở, bi thống giống như có một đôi tay hữu lực, bóp trên cổ cậu, làm cho cậu gần như hít thở không thông.

Tiêu Mục Đình đứng ở bên cạnh cậu, vẻ mặt trang nghiêm, sau đó giơ cánh tay phải lên, hướng người ra đi dùng nghi thức chào quân đội.

Vài giây sau, Thiệu Phi cũng giơ cánh tay lên, tiếp theo là Hướng Thông, Trương Hải.

Cho đến rất nhiều năm sau, Thiệu Phi vẫn nhớ lần đầu tiên lúc đối mặt với cái chết của chiến hữu, là Tiêu Mục Đình ở bên mình, dạy mình biết quý trọng sinh mạng, đối diện với đau đớn, cho dù là bi thương, cũng không thể ngã xuống.

Bởi vì đột phát tình huống đặc biệt, Trung đội 2 không có dựa theo thời gian sớm định ra rời đi. Một tuần sau, Tiêu Mục Đình mới nhận được lệnh dẫn đội trở về. Trong một tuần này, Trung đội 2 tạm thời gánh vác nhiệm vụ canh gác biên giới, Thiệu Phi có rất nhiều lời muốn nói với Tiêu Mục Đình, những lời đó cũng không cách nào trong lúc vội vã nói rõ ràng, để lại một đoạn trống lúc bận rộn, đối với cậu mà nói cũng không phải là chuyện xấu.

Lúc đến là xe của lính lái xe, bây giờ đoàn xe đã sớm trở về Thành Đô, cao nguyên cũng đã từ từ tan tuyết. Các lính đặc chủng trước khi rời đi lại lần nữa tưởng niệm 4 chiến sĩ biên phòng đã hi sinh, rồi sau đó đón xe xuống đơn vị đóng quân 3500m, ở nơi đó ngồi máy bay trực thăng tới sân bay, lúc trằn trọc trở lại Thành Đô, đã là ban đêm.

Lúc này ở vẫn là nhà khách cơ quan, ngay cả phòng cũng giống nhau.

Tiêu Mục Đình để hành lý xuống, nhìn cái giường dựa vào cửa - lần trước Thiệu Phi tìm lý do sứt sẹo, chiếm cái giường đó, hiện tại hẳn sẽ không tới nữa.

Tiêu Mục Đình thở dài, nghĩ đến sau khi về Liệp Ưng liền đem Thiệu Phi "đuổi về" Trung đội 2, khi đó Thiệu Phi nhất định sẽ lộ ra biểu tình mất mát, chợt cảm thấy khổ não, mà ngực cũng đột nhiên đau đớn chút, tựa hồ ẩn có không nỡ.

Chương 60

Thành Đô trung tuần tháng 10, sau một trận mưa thu, trời liền lạnh xuống. Nhưng đối với chiến sĩ mới vừa từ cao nguyên miền tuyết trở về mà nói, thời tiết tuyệt đối không thể nói là lạnh. Tiêu Mục Đình cởi áo khoác ngoài quân sự xuống, sau khi tắm qua nước nóng, đổi đồ ngụy trang bẩn thành thường phục lục quân đã lâu không mặc, sửa sang lại một phen sau đó rời khỏi nhà khách.

Tư lệnh phó của chiến khu biết anh dẫn đội trở lại, muốn cùng anh gặp mặt.

Xã giao trở về đêm đã khuya, tầng lầu các đội viên ở yên lặng như tờ, hẳn đã ngủ sớm. Tiêu Mục Đình thả cước bộ cực kỳ nhẹ, đi tới trước phòng mình, lại thầm cảm thấy không đúng.

Bên trong có người.

Nhà khách cơ quan tuyệt đối không thể bị trộm, tay phải Tiêu Mục Đình đỡ ở trên tay cầm cửa, một lát sau giơ lên, ở trên cửa gõ 3 cái.

Tiêu Mục Đình lui về sau một bước, vừa hơi cảm thấy kinh ngạc, lại cảm thấy thật sự trong dự đoán.

Cửa mở ra, Thiệu Phi chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, ống tay áo vén đến khuỷu tay, hai tay ướt đẫm, cẩn thận nhìn một cái, trên ngón tay còn dính chút bọt chưa kịp giội sạch.

Ánh mắt Tiêu Mục Đình trầm xuống, Thiệu Phi lập tức nói: "Đội trưởng, ngài về rồi."

Ngữ khí kia không vui mừng giống như trước đây, phảng phất nhiều hơn mấy phần suy nghĩ cặn kẽ, nhưng cũng không làm cho người ta cảm thấy xa lạ.

Tiêu Mục Đình gật đầu một cái, không hỏi cũng biết cậu đang làm gì.

Hai tay Thiệu Phi hướng bên người vung một cái, lau nước và bọt trên quần áo, lại nói: "Đội trưởng, tôi đang giặt quần áo."

Tiêu Mục Đình vào nhà, hướng bên trong nhìn một cái, đồ ngụy trang mình thay ra quả nhiên không thấy, liền thở nhẹ ra một hơi, ánh mắt trầm trầm mà nhìn Thiệu Phi: "Cậu không cần giặt quần áo cho tôi."

Hồi đó để cho Thiệu Phi làm lính cần vụ là vì mài tính tình, hơn nửa năm trôi qua, Thiệu Phi đã sớm không cần dựa vào bị ép giặt quần áo mài tính tình, Tiêu Mục Đình cũng rất lâu không để cho cậu làm loại chuyện này. Cậu đi theo Tiêu Mục Đình, không những không giống tiểu binh chăm sóc thủ trưởng, ngược lại giống như kiêu binh được thủ trưởng che chở cưng chiều.

"Ngài để tôi giặt đi, bây giờ còn chưa về đại doanh, tôi vẫn là lính cần vụ của ngài." Thiệu Phi có chút kích động, giữa lúc nói không ngừng xắn tay áo cao hơn, giống như là cứ tái diễn động tác này liền có thể giảm bớt bất an trong lòng, "Ngài cái gì cũng không để cho tôi giặt, ngày mai sau khi trở về, ngài có phải sẽ nói với Lạc đội, nói . . . . . ."

Thiệu Phi rũ khóe mắt xuống, không nhìn Tiêu Mục Đình nữa, "Nói ngài không cần tôi nữa?"

Lúc nói mấy chữ cuối cùng, thanh âm Thiệu Phi càng ngày càng nhỏ, sau đó lặng lẽ nhấc mí mắt, liếc Tiêu Mục Đình một cái.

Thần sắc Tiêu Mục Đình khẽ biến, không nghĩ tới khi anh nhìn thấu Thiệu Phi, Thiệu Phi cũng hiểu rõ tâm tư của anh, biết anh muốn đuổi mình đi, thế là mới vào lúc này, vội vàng chạy tới giặt quần áo.

Giống như giặt quần áo thì vẫn là lính cần vụ, thì vẫn có lý do ở bên cạnh anh.

Thiệu Phi là binh mũi nhọn lúc ở liên huấn tổng bộ vì Liệp Ưng cầm về huy chương "Binh Vương", cũng là chiến sĩ ưu tú ở thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, liều mạng chặn đường phần tử khủng bố, một đứa nhỏ kiêu ngạo như vậy, lúc này ở trước mặt anh cúi đầu, dùng một loại phương thức gần như ấu trĩ cầu xin anh không nên đuổi mình đi.

Tiêu Mục Đình mím khóe môi, lại cảm nhận được tư vị đau lòng.

"Ngẩng đầu lên." Anh nhìn Thiệu Phi, trầm giọng ra lệnh: "Lính đặc chủng không được tùy tiện cúi đầu."

"Tôi không có tùy tiện!

Tôi chỉ là tìm không được biện pháp khác!

Thiệu Phi ngẩng đầu, ánh mắt khao khát khẩn thiết: "Đội trưởng, tôi muốn ở lại bên cạnh ngài, tôi còn rất nhiều thứ muốn theo ngài học tập. Ngài còn chưa dạy tôi nằm vùng như thế nào, ngài đã nói sẽ từ từ dạy tôi, ngài không thể nói mà không giữ chữ tín."

Nhìn ra được Thiệu Phi đang cố gắng khống chế tâm tình, nhưng nói tới phía sau vẫn là có chút sợ không lựa lời. Tiêu Mục Đình xoay người rót chén nước lạnh, muốn để cho cậu trước bình tĩnh chút, chén đã đưa qua, lại cầm trở lại, ở bên trong thêm chút nước nóng, mới một lần nữa đưa ra: "Quần áo còn chưa giặt xong đi? Trước tiên uống nước, đợt lát nữa xả bọt sạch sẽ, giặt xong treo lên ban công, trở lại chúng ta lại tán gẫu."

Ánh mắt Thiệu Phi sáng lên, vài hớp uống xong nước, bước nhanh tiến vào phòng vệ sinh, chỉ sợ chậm thêm một bước, Tiêu Mục Đình sẽ cầm chậu qua tự mình giặt.

Tiêu Mục Đình tựa vào trên mép bàn, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

Đây hiển nhiên là một khốn cục khó giải quyết, anh muốn để Thiệu Phi về Trung đội 2, Thiệu Phi hết lần này tới lần khác muốn lưu lại, còn đánh đòn phủ đầu, đem chuyện hứa hẹn trước kia để chiếu tướng anh. Anh thân là Thiếu tướng, đương nhiên không phải tướng mà một lính nhỏ muốn, là có thể chiếu. Thiệu Phi đang đánh cược, đánh cược anh không nhẫn tâm.

Tiêu Mục Đình hướng phòng vệ sinh liếc mắt nhìn, không khỏi cười khổ, đứa nhỏ này nếu nói đơn thuần, trong lòng kỳ thực cất giấu mấy phần tiểu tâm tư, nếu không cũng sẽ không có hành động vừa rồi, nhưng nếu nói có tâm cơ, đó cũng là nói linh tinh.

Không ai sẽ cho rằng hành động "Dâng chân tâm tới trước mắt" là có tâm cơ, Tiêu Mục Đình càng sẽ không.

Anh vốn phiền não nói thế nào với Thiệu Phi không cần đảm nhiện việc lính cần vụ của anh nữa, cũng sớm đã biết trước Thiệu Phi sẽ khổ sở, sẽ thất vọng. Trước khi Thiệu Phi đột nhiên chạy tới giặt quần áo, anh chính là không kiên định như vậy. Hiện tại Thiệu Phi tới, hướng anh cúi đầu, thái độ mềm như vậy, còn kém không nói "Cầu xin ngài", anh sao có thể tàn nhẫn hạ quyết tâm?

Chắc là chuyện giặt quần áo này cũng là Thiệu Phi suy nghĩ thật lâu mới nghĩ ra được. Tiêu Mục Đình biết, Thiệu Phi xác thực thông mình, ở trên tác chiến thiên phú cực cao, nhưng ở trên lấy lòng một người, Thiệu Phi đại đa số thời gian là ngốc. Nghĩ đến Thiệu Phi rất nhiều buổi tối vắt óc nghĩ nên làm thế nào, cuối cùng nghĩ đến chạy tới giặt quần áo, có lẽ cũng bởi vì có chủ ý mà cao hứng, vị trí ngực Tiêu Mục Đình liền mềm tới rối tinh rối mù.

Vừa rồi để Thiệu Phi đi tiếp tục giặt xong quần áo, Tiêu Mục Đình là muốn cho hai bên một thời gian bình tĩnh.

Thiệu Phi cần đè xuống phần kích động kia, anh cũng cần phải vậy.

Nhưng mà tới lúc Thiệu Phi treo xong đồ ngụy trang, lại lần nữa ở trên quần áo lau khô nước đi về phía anh, anh vẫn không thể nào để cho trái tim mềm nhũn một lần nữa cứng trở lại.

Nhưng Thiệu Phi dường như bình tĩnh không ít, lần này không cúi đầu nữa, mà là nghiêm túc nhìn mắt anh, ngữ khí vừa trịnh trọng, vừa mang theo mấy phần hết sức chân thành, "Đội trưởng, tôi có lời nói với ngài."

Tiêu Mục Đình ngồi ở trên ghế dựa, Thiệu Phi ngồi trên giường đối diện, khoảng cách không tính là gần, nhưng ở trong phạm vi thích hợp thẳng thắn trao đổi.

Cổ tay áo và vạt áo Thiệu Phi có mảng lớn vết nước, yên lặng sắp xếp lại suy nghĩ, cuối cùng mở miệng: "Đội trưởng, lời mà ngài lần trước nói với tôi, tôi đều nhớ. Ngài đối tốt với tôi, chăm sóc tôi, dạy tôi nhiều thứ như vậy, còn nói không hi vọng tôi bởi vì tính tình quá vội, mà thiệt ở trong chiến đấu tương lai - đây không phải là bởi vì ở trong mắt ngài, tôi có khác biệt gì với các binh khác, là bởi vì tôi là em trai của Thiệu Vũ, ngài có áy náy với anh ấy."

Tiêu Mục Đình bất động thanh sắc mà nghe, chú ý tới lúc Thiệu Phi đang đợi đáp án của mình, mới từ trong cổ họng phát ra một âm tiết: "Ừ."

"Ngài không thể tiếp nhận tâm ý của tôi, hoặc là nói không muốn, tạm thời không muốn tiếp nhận tâm ý của tôi." Thiệu Phi tiếp tục nói: "Ngài thậm chí lấy 'Anh tôi hi sinh là trách nhiệm của ngài' làm lý do, muốn đẩy tôi ra."

Tiêu Mục Đình vặn lông mày, không biết Thiệu Phi trong thời gian hơn nửa tháng này, đã suy nghĩ nhiều như vậy, nghĩ tới sâu như vậy.

"Tôi cũng từng do dự, từng khó chịu. Tôi nghĩ, nếu như tôi sau khi biết hết thảy, còn dính ngài, tôi nên đối mặt với giao phó của anh tôi thế nào? Tôi có phải nên hận ngài hay không?" Thiệu Phi dừng một chút, "Nhưng tôi không làm được, tôi không thể nào hận ngài, ngay cả loại chuyện 'rời xa ngài' dễ nghe hơn chút, tôi cũng không làm được. Chỉ cần có thể nhìn thấy ngài, tôi liền vui vẻ, không nhìn thấy, liền không vui vẻ."

Tiêu Mục Đình một tay đỡ lấy huyệt thái dương, tâm phòng bị đang dần dần tan rã - đoán chừng rất khó có người có thể ở trước tỏ tình thẳng thắn chân thành tha thiết mà thờ ơ.

"Sau đó tôi nghĩ sâu hơn chút, thử là ngài và anh trai tôi. Hai người đều đều là người tôi hiểu rõ, cho nên suy đoán của tôi hẳn sẽ không kém sự thật quá xa." Cho dù ngồi ở trên giường, vai lưng Thiệu Phi cũng rất ưỡng rất thẳng, phong thái quân nhân mười phần, "Là anh tôi cầu xin ngài để anh ấy làm nhiệm vụ, đúng không?"

Ánh mắt Tiêu Mục Đình thu chặt, suy nghĩ lại lần nữa trở lại năm đó.

"Lúc anh tôi rời nhà, tôi 11 tuổi, anh ấy ôm tôi, nói tương lai lúc về thăm nhà, mang theo giấy công trạng anh ấy lấy được cho tôi xem." Thanh âm Thiệu Phi thấp xuống, "Anh ấy nhất định muốn lập công, vì chính mình, cũng là vì tôi. Đội trưởng, ngài chỉ là thỏa mãn tâm nguyện của anh ấy mà thôi, bất kỳ Trung đội trưởng nào cùng tuổi ngài, tràn đầy nhiệt huyết giống ngài, đều sẽ làm quyết định giống ngài."

Tiêu Mục Đình nhắm mắt lại, đuôi mắt nhẹ nhàng run rẩy.

"Tôi trước kia tưởng tượng không ra anh tôi lúc hi sinh là dáng vẻ gì, cho tới ngày đó, ngày đó . . . . . ." Thiệu Phi hai nắm đấm siết chặt, thanh âm run rẩy, "Cho tới ngày đó mắt thấy Từ Phi rời đi, thống khổ, tuyệt vọng như vậy."

"Nhưng anh tôi nhất định không oán ngài. Tới lúc nhắm mắt lại, anh ấy cũng nhất định không có oán ngài. Anh ấy sẽ tự trách, sẽ cảm thấy có lỗi với tôi và bà ngoại, nhưng anh ấy sẽ không oán ngài." Thiệu Phi nhìn về phía Tiêu Mục Đình, ánh mắt dị thường kiên định, "Cho nên tôi có tư cách gì, thay anh ấy hận ngài."

Lồng ngực Tiêu Mục Đình căng chặt, không nghĩ tới Thiệu Phi sẽ nói ra lời này.

Năm đó Thiệu Vũ nằm ở trong ngực của anh nuốt xuống một hơi cuối cùng, anh đương nhiên biết Thiệu Vũ là không oán anh, nhưng bởi vì lời như vậy từ trong miệng em trai Thiệu Vũ nói ra, loại xúc động này đánh thẳng vào tâm linh.

Thiệu Phi dừng lại chốc lát, ngực phập phồng, qua một hồi mới tiếp tục nói: "Đội trưởng, kể từ ngày nhìn thấy ngài ở trước mặt Từ Phi nâng cánh tay chào, nghi ngờ trong lòng tôi liền không có. Anh tôi sẽ không gặp được đội trưởng đáng đi theo hơn ngài, có thể trở thành binh của ngài, anh ấy nhất định không có từng hối hận."

Tiêu Mục Đình hít sâu một hơi, hốc mắt hơi nóng.

Thiệu Phi đứng lên, đi tới trước mặt Tiêu Mục Đình, ngồi xổm người xuống, ngẩng đầu nhìn Tiêu Mục Đình: "Đội trưởng, tôi từng thề với anh tôi, sau này nếu như tôi cũng nhập ngũ trở thành lính đặc chủng, may mắn gặp được người từng giúp tôi, tôi muốn bảo vệ hắn, báo đáp hắn. Ngài không biết, ngày đó lúc ngài thừa nhận chính là người giúp đỡ tôi 5 năm, tôi có bao kích động."

Tiêu Mục Đình kinh ngạc mà nhìn Thiệu Phi, rung động trong lòng giống như mầm xanh sau mưa xuân chui từ dưới đất lên.

"Đội trưởng, tôi thích ngài, tôi không muốn rời khỏi ngài." Thiệu Phi nói, chậm rãi cúi đầu, gối ở trên đầu gối Tiêu Mục Đình, thanh âm thấp hơn vừa nãy chút, "Tôi không còn anh trai nữa, ngài là người cứu tôi, dạy tôi, đối tốt với tôi, ngài đừng đuổi tôi đi được không? Tôi luyến tiếc ngài, tôi không muốn lại lần nữa mất đi nhà."

Tiêu Mục Đình giơ tay lên, muốn sờ tóc Thiệu Phi.

Nhưng hành động này quá mức ái muội, hai hàng lông mày anh nhíu chặt, bàn tay khó khăn dừng lại ở nơi cách đỉnh đầu Thiệu Phi vài centimet.

Có lẽ ngồi xổm không quá thoải mái, bắp chân Thiệu Phi giật giật, lại nói: "Đội trưởng, tôi biết ngài hiện tại vẫn không cách nào tiếp nhận tôi, nhưng tôi vẫn muốn cố gắng, muốn trở thành binh ngài thích nhất, cũng muốn trở thành người mà ngài thương nhất."

Tiêu Mục Đình nhìn thấy lỗ tai Thiệu Phi đỏ, đỏ ửng từ bên tai lan tràn đến đầu tai, nhanh chóng lan tới má và đuôi mắt.

"Đội trưởng, ngài cho tôi cơ hội này đi." Thiệu Phi ngẩng đầu, lúc đụng phải tay Tiêu Mục Đình sửng sốt, giương mắt nhìn lên, khóe môi đột nhiên cong lên ý cười, sau đó duỗi cổ, thuận thế ở trên tay Tiêu Mục Đình cọ cọ.

Giống như được Tiêu Mục Đình sờ đầu.

Cho dù là tâm địa sắt đá, lúc này cũng nên mềm hóa rồi. Tiêu Mục Đình vỗ vỗ vai Thiệu Phi, muốn kéo Thiệu Phi lên.

Thiệu Phi lại ngồi xổm không động đậy, ánh mắt vẫn như cũ nhiệt liệt, "Đội trưởng, ngài đáp ứng chứ?"

Rốt cục nói không ra lời cự tuyệt, Tiêu Mục Đình Tiêu Mục Đình trầm mặc một hồi lâu, gật gật đầu.

Hốc mắt Thiệu Phi đều đỏ, lại lần nữa đỡ trán trên đầu gối Tiêu Mục Đình, ấp úng nói: "Đội trưởng, tôi đối với ngài giở tâm cơ."

Tiêu Mục Đình đỡ vai cậu, nhất thời im lặng.

"Tôi lợi dụng không nhẫn tâm của ngài." Thiệu Phi nói: "Bởi vì tôi thật sự không nghĩ được cách khác, tôi thật sự thích ngài."

Tiêu Mục Đình kéo Thiệu Phi lên, một lời nói nặng cũng nói không ra miệng. Thiệu Phi tối nay cho anh quá nhiều ngoài ý muốn, cuối cùng thừa nhận giở tâm cơ tựa như một cọng rơm cuối cùng đè sập con lạc đà (*).

Anh cơ hồ phải vứt bỏ tất cả lý trí.

((*) đây là mt câu ng ngôn ca Rp: Có mt người ch có mt con lc đà già, con lc đà già này làm không biết mt mi. Ch nhân mun xem xem con lc đà này có th cõng bao nhiêu hàng na, bèn cht rt nhiu hàng lên lưng nó, nhưng nó cũng không sp đổ. Cui cùng người ch nghĩ có phi đã đến cc hn ri hay không, nh nhàng ly mt cng rơm đặt lên lưng nó, nó lin đổ sp xung.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top