Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhà hàng tư gia nằm bên trong tứ hợp viện, cũng không biết có phải Tạ Doanh thích ăn ở nhà hàng tư hay không, mà cả 2 lần đều đưa Giang Phù đi ăn ở nhà hàng tư. Nhưng nhà hàng này so với mấy chỗ ở Vân Thành nổi tiếng hơn nhiều, không có nhân viên phục vụ, không có nhận gọi món, đồ uống tự phục vụ, khung cảnh rất bình dị, cái tên cũng khá phổ thông - Mỹ thực chay. Dù sao thì tổ tiên của chủ quán đều là các đầu bếp ngự trù trong cung, được truyền lại cho con cháu cho đến bây giờ, từ lâu đã được xưng tụng như thần.

Tạ Doanh vừa giúp Giang Phù trán đũa vừa nói: "Thực đơn ở đây mỗi ngày sẽ được thay đổi, không biết cậu có kiêng gì không, tôi giúp cậu nói lại nhé."

Giang Phù lắc lắc đầu, nhận lấy bát với đũa: "Tôi sao cũng được, không có kén ăn gì."

Một bữa cơm không biết hết bao nhiêu tiền, làm sao cậu có gan không ăn cái này không ăn cái kia chứ.

"Vậy uống rượu không? Tôi cố ý bảo người mang rượu mơ đến đây." Tạ Doanh nói.

Uống say là tốt nhất, không cần phải nghĩ nhiều.

Vì vậy Tạ Doanh đứng dậy, nói: "Tôi đi ra ngoài lấy ly cho cậu."

Mấy cái chuyện nhỏ này Giang Phù thật ngại khi để Tạ Doanh lấy dùm mình, nhưng cậu không quen chỗ này lắm, không còn cách nào khác đành nói: "Làm phiền Tạ tiên sinh."

Cậu không hề biết Tạ Doanh rất sẵn lòng vì Giang Phù mà làm tất cả những chuyện nhỏ nhặt này, tốt nhất là một ngày nào đó Giang Phù có thể xem chuyện này như là chuyện đương nhiên, một ngày nào đó Tạ Doanh sẽ chính thức trở thành bạn trai của cậu, chân chính đúng như cái danh nghĩa là "Tiên sinh (ở đây là chồng:)))".

Mà Tạ Doanh đi ra ngoài...đi tới mười mấy phút, Giang Phù ở trong phòng chờ đến phát chán, cho nên đi vào xem vòng bạn bè mà tám trăm năm chưa chắc đã xem.

Trên vòng bạn bè của Giang Phù đều là giáo viên bạn học với mấy ông chủ lúc còn đi làm nên biết nhau, vì vậy vòng bạn bè khá đa dạng, trong đó phải kể đến nhiều nhất là những thay đổi của mấy đứa bạn trung học, đặc biệt là Ngu Ngôn với Đinh Hạ. Hai người bọn họ tuy hai mà một, tạo ra một cuộc chiến khốc liệt ở trên Wechat, cứ cách vài phút, là hai người họ sẽ share khoảnh khắc tình yêu từ những câu chuyện vặt vẻo của bọn họ.

Show cơm tró là cách dễ dàng nhất để mất đi tình bạn, nhưng Giang Phù lại xem rất chăm chú. Cậu rất ghen tỵ với tình yêu của hai người, Ngu Ngôn không phải là một người hay bộc lộ tâm tư, nếu không phải vì yêu sâu đậm, thì Ngu Ngôn làm sao có thể một ngày mà đăng mấy chục cái khoảnh khắc lên vòng bạn bè như thế được. Nghĩ như vậy, nên trong lòng Giang Phù càng thêm chua xót, cậu ngay cả tỏ tình còn không dám, mà đòi làm người yêu sống chung với người ta.

Tạ Doanh đi thật lâu rốt cuộc đã mang rượu mơ về, theo sau là một mỹ nhân chân dài gợi cảm. Mỹ nhân có cặp chân mày dài, mặt trắng môi đỏ, cô ta mặc một cái áo ngắn tay cổ vuông đang thịnh hành phối với quần jean ống rộng, bao lấy vòng eo thon gọn trắng nõn, bộ ngực đầy đặn làm vóc dáng càng thêm nóng bỏng hơn.

Cô ta thân mật dựa sát vào Tạ Doanh, không biết vô tình hay cố ý vờ chạm vào tay Tạ Doanh. Cô ta cười: "Vẫn là ca ca nể mặt cho em, hôm nay em muốn vào tứ hợp viện ăn cơm mà cũng không để em vào nữa."

"Ôi trời." Mỹ nhân đột nhiên kinh ngạc thốt lên một tiếng, bởi vì bây giờ cô ta mới nhìn thấy Giang Phù đang ngồi trong phòng: "Thì ra ca ca còn có khách nữa nè, em còn tưởng ca ca tới đây ăn cơm một mình chứ."

Mỹ nhân đúng lúc tiến vào trước, tươi cười đưa tay về phía Giang Phù, hương thơm tươi mát phảng phất theo động tác của cô ta, cô ta tự nhiên hào phóng nói: "Xin chào, tôi là Phó Vân Dung."

Tạ Doanh chưa kịp tới ngăn, Giang Phù đã vươn tay tới: "Xin chào chị Phó, tôi là Giang Phù."

Phó Vân Dung bắt tay với Giang Phù, sau đó ngồi vào bên cạnh Tạ Doanh, nói với Giang Phù đang ngồi trước mặt: "Không ngại tôi vào ăn cơm chung với hai người chứ? Nơi này thật khó để đặt chỗ, nên thôi thì tôi ngồi chung bàn với hai người đi. Cậu với ca ca cứ tiếp tục trò chuyện, không cần để ý tới tôi."

Phó Vân Dung nói rất khách sáo, hơn nữa hình như có quen biết Tạ Doanh, giờ Giang Phù có không muốn đi nữa thì cũng đành phải nói: "Chị Phó khách sáo quá, tôi không có để ý chút nào."

"Vậy thì tốt." Phó Vân Dung cười cười, sau đó quay sang nói với Tạ Doanh đang trầm mặt nãy giờ: "Ca ca, tiểu Giang đồng ý rồi, anh đừng có ích kỷ như thế chứ, ăn một bữa cơm thôi mà, còn sợ em nghe trộm chuyện cơ mật của công ty anh nữa hả?"

Tạ Doanh liếc nhìn Giang Phù, nói: " "Nếu Tiểu Phù không ngại, vậy tôi cũng không ý kiến."

Phó Vân Dung "Ha ha" cười vài tiếng, còn nói: "Thì ra ca ca với Giang Phù thân nhau như thế."

"Rất thân." Tạ Doanh khui rượu, tự mình rót một ly cho Giang Phù, nói: "Tôi và tiểu Phù ở chung với nhau được 1 năm, hôm nay cố ý đưa cậu ấy đi ăn, vì muốn tiếp đãi cậu ấy."

Tạ Doanh nói xong đưa mắt liếc nhìn Phó Vân Dung đang nở nụ cười cứng ngắc, nói: "Sau đó rất trùng hợp lại gặp phải cô."

Phó Vân Dung làm sao còn có thể cười được. Cô và Tạ Doanh cũng xem như là thanh mai trúc mã, hai nhà giao du nhiều năm, khi còn bé chỉ một câu nói đùa của Tạ Tiêu gọi là "Thông gia từ bé" làm cho cô ghi nhớ tới bây giờ, khi cô còn nhỏ, cô đã nghĩ rằng mình sẽ là cô dâu tương lai của Tạ Doanh, không có người phụ nữ nào có thể phù hợp với Tạ Doanh hơn cô. Nói về gia thế, ngoại hình, học thức, biết kiên nhẫn, cái nào cô cũng có, nhưng Tạ Doanh lại không hề có cảm giác gì với cô, thậm chí bởi vì cô theo đuổi quá mức cuồng nhiệt khiến cho Tạ Doanh càng ngày càng tránh né. Thứ không chiếm được mới là thứ tốt nhất, chỉ cần Tạ Doanh gật đầu, là cô sẽ mặc áo cưới và gả cho hắn ngay lập tức.

Mà hiện tại, lại có một tiểu bạch kiểm không biết ở chỗ nào chui ra kiếm chuyện đoạt lấy sự chú ý của Tạ Doanh, Tạ Doanh lại còn cố ý dẫn cậu ta đến ăn ở một nhà hàng chay sang trọng mà nhiều người rất khó để đặt được chỗ, có thể thấy địa vị của cậu ta ở trong lòng của Tạ Doanh như thế nào. Nhưng dựa vào cái gì chứ? Chỉ là một thằng con trai chỉ có tí nhan sắc ấy, mà đã dám tranh giành với cô khi cô mới là người thân thiết với Tạ Doanh nhiều năm hơn à? Trời mới biết lúc Phó Vân Dung lần đầu tiên nhìn thấy Giang Phù thì đã biết ngay Giang Phù là một đứa nhà quê nghèo túng.

Phó Vân Dung nói: "Vậy không biết Giang Phù quen biết với ca ca như thế nào vậy? Ca ca đi Vân Thành lâu như vậy, về cũng có nói với chúng ta là đã quen ai ở Vân Thanh đâu."

Giang Phù đáp: "Tôi với —— "

"Tôi với tiểu Phù gặp nhau ngoài ý muốn."

Tạ Doanh ôn nhu nói: "Nói đến cũng thật là có duyên, khi đó có nhiều người như vậy, tôi liếc mắt một cái là đã nhắm trúng Giang Phù, khi đó cậu ấy đang–"

"Được rồi được rồi, ca ca à không cần kể chi tiết như vậy đâu mà, nếu ca ca quen biết Giang Phù, sao ca ca không nói gì với chúng ta hết vậy?" Phó Vân Dung vừa cười hỏi.

Tạ Doanh cười nhếch miệng với Phó Vân Dung, nói: "Bởi vì các người không có hỏi, nên tôi chưa có nói, tôi không muốn mấy người biết chuyện của tôi với tiểu Phù."

Phó Vân Dung không nói nữa.

Cô xem như đã hiểu. Giang Phù không chỉ trưng cái vẻ mặt xinh đẹp ấy ra, mà thủ đoạn cũng rất cao tay, quyến rũ Tạ Doanh để hắn che chở cậu ta, một lời cũng không nói, ý là muốn Tạ Doanh ra mặt cho mình đây mà!

Nhưng thật ra Giang Phù không biết nói gì thật, hơn nữa cậu không chen lời vào được, chỉ đành cúi đầu nhấp rượu, cố gắng hạ thấp sự tồn tại của mình.

Thật may ngay vào lúc này rốt cuộc món ăn đã được dọn lên, Phó Vân Dung điều chỉnh lại tâm tình, bắt đầu thân thiết dùng bữa bắt chuyện với Giang Phù.

Phó Vân Dung gắp một đũa bò lúc lắc bỏ vào bát Giang Phù: "Giang Phù cậu nếm thử món này đi, ăn nhiều một chút, thịt bò này được vận chuyển bằng đường hàng không từ Nhật Bản tới, lúc thường không có mà ăn đâu."

Giang Phù lăng lăng bưng cái bát, không hiểu sao Phó Vân Dung tự nhiên nhiệt tình với mình thế, rõ ràng lúc nãy còn tỏ thái độ thù địch với mình nữa mà.

Giang Phù lễ phép nói: "Cảm ơn chị Phó, chị cũng ăn nhiều vào ạ."

Tạ Doanh nghe vậy trầm thấp cười thành tiếng, Phó Vân Dung thì lại sắp bị tức chết.

Cô là cái loại tầm thường không ăn được thịt bò được vận chuyển từ đường hàng không á! Rồi cái gì mà ăn nhiều vào, là muốn để tôi mập hơn hả! Thôi kệ, cô cũng không chấp nhật với Giang Phù làm gì, cô mới chính là vợ tương lai của Tạ Doanh!

Phó Vân Dung miễn cưỡng duy trì nụ cười trên môi, lại hỏi: "Lần này Giang Phù tới Kinh Thị làm chi vậy? Nếu có cần giúp gì, thì tôi có thể giúp đỡ một tay."

"Ôi không cần đâu, cảm ơn ý tốt của chị Phó." Giang Phù nói: "Tôi tới Kinh Thị để đi học, không có chuyện gì quan trọng cả."

Tạ Doanh tiếp lời, cười nói: "Đi học mà không phải chuyện quan trọng à? Tôi thấy mấy tháng nay cậu chơi cho ngốc luôn rồi, học tập cũng không thèm để ý tới nữa, nhưng mà hồi nghỉ hè cậu đi du lịch ở đâu vậy? Vòng bạn bè cũng không đăng gì hết."

Giang Phù đành trả lời nói: "Nghỉ hè tôi đi chơi ở Tô Tỉnh với bạn, chơi hết nửa tháng."

"Tôi không có thấy bạn của cậu trên vòng bạn bè, nên tưởng cậu vẫn ở Vân Thành." Tạ Doanh cười cười.

Giang Phù nói: "Thì...tại tôi không có đăng lên đó."

Cậu ngỡ là Tạ Doanh biết, cậu đã add wechat với Tạ Doanh lâu vậy rồi, chưa có đăng lên vòng bạn bè bao giờ, không ngờ tới thật ra Tạ Doanh không biết chuyện này.

Tạ Doanh thuận theo Giang Phù lại nói: "Bây giờ đăng lên vòng bạn bè cũng không nhiều, cũng rất tốt."

Phó Vân Dung cũng nhân cơ hội này khoe khoang mình một chút: "Đúng đó đúng đó, tôi thực sự cũng chả hiểu nổi mỗi ngày phải đăng story lên vòng bạn bè làm gì chứ, cho nên tôi cũng rất ít đăng."

Phó Vân Dùng nói đùa mà y như thật, tự cười nhạo bản thân: "Dù đăng lên cũng chả ai hiểu, trên đời này làm gì có ai thật sự đồng cảm với mình chứ."

Bữa cơm này ăn cực kỳ lúng túng, bầu không khí giống như ngồi trên chảo nóng, đề tài câu chuyện thay đổi liên tục. Phó Vân Dung nghĩ ra trăm phương ngàn kế để moi thông tin từ miệng Giang Phù, nhưng dù thế nào cũng bị Tạ Doanh mặt không đổi sắc chặn lại, nhưng Giang Phù mơ hồ hiểu ra ý đồ của hai người họ, không tiện mở miệng, cũng không chen lời vào, cho nên hầu như đều cặm cụi cúi đầu ăn.

Chờ tới lúc Tạ Doanh ra ngoài nhận điện thoại, Phó Vân Dung lộ ra ý đồ của mình, cô nói với Giang Phù: "Lần này gặp được cậu thật ra không phải là trùng hợp, chắc cậu cũng biết chứ?"

Giang Phù "Ừm" một tiếng, nói: "Tôi biết."

Chỉ chút ít thời gian này, đã đủ để cậu nhìn ra được tình ý của Phó Vân Dung đối với Tạ Doanh, Phó Vân Dung thích Tạ Doanh.

Phó Vân Dung tựa lưng vào ghế ngồi, nói: "Đầu tiên tôi muốn nói lời xin lỗi với cậu trước. Bởi vì tôi là vợ tương lai của Tạ Doanh, nhất định phải phòng bị những người bên cạnh anh ấy, cho nên là ngày hôm nay có nói những câu không phải phép với cậu, hy vọng cậu có thể thông cảm cho tôi. Dù sao ở thời đại này, ngoại trừ phụ nữ, đàn ông cũng phải phòng. Trước kia Tạ Doanh có tới một bữa tiệc, nếu không phải có tôi, thì anh ấy thiếu chút nữa đã phải lòng một đứa 'thiếu gia' bẩn thỉu rồi."

Phó Vân Dung nhìn chằm chằm vào đôi mắt Giang Phù nói: "Nhưng mà tôi biết cậu chắc chắn không phải là loại người như thế, ca ca coi trọng cậu như vậy, chắc hẳn là cậu sẽ không làm cho anh ấy thất vọng đâu ha."

Giang Phù nghe vậy siết chặt góc áo, ngón tay trắng bệch.

Cậu có cảm giác quần áo của mình bị mấy lời của Phó Vân Dung lột xuống, thân thể trần truồng bị Phó Vân Dung vạch trần. Cậu quen biết Tạ Doanh ở một nơi không sạch sẽ, nổi lên tâm tư bẩn thỉu với Tạ Doanh, còn mặt dày muốn tiếp tục nhận lấy ý tốt của Tạ Doanh.

Xác thực là, Tạ Doanh tin tưởng cậu, coi trọng cậu, nhưng trong lòng cậu lại có một khao khát thầm kín trong lòng, đặc biệt là sau khi vỡ lẽ được tâm tư của mình dành cho Tạ Doanh. Khi đó cậu mới nhận ra mình không có ngay thẳng như trong tưởng tượng, cậu muốn làm vợ của Tạ Doanh muốn ở bên Tạ Doanh, trái lại cậu không phải là một người con trai thực thụ, nên có thể vì Tạ Doanh mà trở thành nữ nhân, cậu muốn cất nó vào trong quá khứ bí mật của mình biến nó trở thành một vũ khí tuyệt diệu, để mình được nước mà làm tới.

Thế nhưng Giang Phù giờ đã rõ, chim sẻ đậu trên cành vàng không thể trở thành phượng hoàng, cậu và Tạ Doanh khác biệt rất lớn, hết một đời cậu cũng không thể nào với tới. Hơn nữa nếu không tình cờ gặp được Tạ Doanh nơi đó, thì có lẽ Tạ Doanh cũng sẽ không xuất hiện trong cuộc đời cậu.

Phó Vân Dung hài lòng nhìn sắc mặt biến sắc của Giang Phù, nghĩ thầm chỉ là một con hồ ly tinh mới tu luyện được vài năm mà đã dám qua mặt mình, còn non lắm.

Nhưng không biết dũng khí của Giang Phù từ đâu mà có, cậu ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Phó Vân Dung nói: "Cô Phó nói rằng cô là vợ tương lai của Tạ tiên sinh, thật thứ lỗi, trước đó tôi vẫn không biết. Nếu tôi biết như thế, tôi đã không sống chung với Tạ Doanh cả 1 năm, dù sao đàn ông đôi khi phải tránh nghi ngờ. Nhưng Tạ tiên sinh chưa bao giờ đề cập đến chuyện này với tôi, vì vậy tại nơi này tôi muốn nói một tiếng xin lỗi với cô Phó."

Phó Vân Dung nghe vậy không khỏi giận tím mặt, nhưng cũng có hơi khinh bỉ.

Những lời đe dọa khô khan, rồi còn dám thuật lại lời cô nói nữa chứ, thiệt là mắc cười, bây giờ ở thế kỷ nào rồi, mà còn có người xưng hô "xx tiên sinh" ? Nghe quê mùa dễ sợ.

Phó Vân Dung nghiêng đầu nở nụ cười, nói: "Đúng đó, thực ra tôi không phải là vợ tương lai của ca ca, thì sao chứ? Tôi với ca ca là môn đăng hộ đối, ngoại hình gia thế học thức đều là tuyệt phối, ngoại trừ tôi ra, cậu cảm thấy Tạ gia có thể chọn một người tốt hơn tôi à?"

Sắc mặt Giang Phù hoàn toàn tái nhợt, sự kiên cường chống đỡ mình muốn phản bác Phó Vân Dung cũng biến mất.

Đúng vậy, ai so với cậu đều xứng hơn, đặc biệt là Phó Vân Dung. Cậu muốn trở thành người trên người, nhưng cậu không thể.

Nhưng vậy cũng tốt, cậu mới vừa le lói tâm tư thì đã có người tàn nhẫn lay cậu tỉnh dậy, ngăn chặn cậu sinh ra những ý nghĩ không bình thường.

"Cô vừa nói cái gì ?"

Tạ Doanh đẩy cửa tiến vào, thần sắc bình tĩnh, nhưng đáy mắt lạnh như gió tuyết.

Phó Vân Dung biết Tạ Doanh đã tức giận, nhưng cô ta cũng không phải là một người hay cáu gắt. Cô nhún vai nói: "Không có gì, em chỉ muốn nói chuyện thân thiết với Giang Phù tí thôi mà."

Tạ Doanh vừa nhìn về phía Giang Phù, hỏi: "Tiểu Phù, có phải vậy không?"

Giang Phù đành phải gật gật đầu.

Phó Vân Dung nở nụ cười, nói: "Ca ca, anh cũng nhạy cảm quá đi à, ai không biết còn tưởng Giang Phù là tình nhân anh nuôi bên ngoài nữa đó, thiệt là không có phép tắt gì hết."

"Phải vậy không?" Tạ Doanh nói.

Nụ cười Phó Vân Dung cứng ngắc.

Tạ Doanh nhìn Giang Phù, đôi mắt âm trầm, nói: "Tiểu Phù không phải là tình nhân của tôi, mà là người yêu tôi."

_____________________

<đũy bánh bèo nóa bị đin hay dì, huhu con dao tau đâu ròi, duma nó 🙂>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top