Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 05

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 05

Khép máy tính lại, Khang Dao mỏi eo đau lưng mệt rã rời, lập trình cả ngày, chịu đựng đến ba bốn giờ sáng cũng viết xong được một phần năm chương trình.

Hiệu suất bình thường thôi.

Mặc dù não cậu giống một bộ máy tỉ mỉ không sai sót, nhưng tốc độ tay lại không theo kịp tốc độ não, nghỉ ngơi nửa đường rất nhiều lần, gây ra mấy trăm đợt error, phải sửa lại từng cái một, vận hành trót lọt rồi cuối cùng mới tắt máy ăn bữa khuya.

Sáng hôm sau, Khang Dao mới thức dậy không lâu thì nhận được một tin nhắn mới, thông báo buổi phỏng vấn làm mẫu sách《Tiên Đạo Thập Tứ Châu》của cậu đã được xác định vào xế chiều hôm nay, hai giờ bắt đầu, cần có mặt sớm nửa tiếng để ghi danh ký tên, sắp xếp số thứ tự.

Tâm tư của Khang Dao không đặt ở đó, đọc xong thì thôi, sau hai tiếng viết mã, cậu bèn không chút keo kiệt mà tăng thêm cho mình một hạng mục hằng ngày mới: Mát-xa toàn thân.

Đành bó tay.

Người cậu ê ẩm hết cả rồi.

Tiệm mát-xa gần đây chỉ cách có hai trạm tàu điện ngầm, thấy đánh giá tổng thể cũng không tệ lắm, rất được sinh viên múa sinh viên thể thao xung quanh hoan nghênh, Khang Dao đặt trước một suất hai tiếng, chậm rãi khởi hành.

Đến cửa tiệm xác định lịch hẹn xong xuôi, một cô gái cũng tới mát-xa đối mắt với Khang Dao.

Hai người chạm mặt, cô gái thấy cậu bèn nở nụ cười ôn hòa.

Khang Dao không kiêng dè gì, thêm cả đối phương là một người đẹp hiếm gặp trong cuộc sống, cậu cũng mỉm cười gật đầu với cô.

Cô gái như thể kinh ngạc bởi nụ cười của Khang Dao, không tiến hành đối thoại nhiều, màn chào hỏi của họ coi như là kết thúc.

Vào buồng mát-xa thay quần áo nằm sấp xuống, Khang Dao vẫn cảm thấy cô gái đó trông hơi quen, ngẫm nghĩ hồi lâu, cuối cùng dò ra được người trong trí nhớ.

Là bạn cùng lớp với cậu, người đẹp rất nổi tiếng trong trường, tên Kiều Kiều.

Vì nguyên thân bình thường chỉ chú trọng khiêu vũ, đã ít tiếp xúc với nam sinh trong lớp rồi chứ đừng nhắc tới nữ sinh, hai người chỉ từng gặp nhau ở hoạt động tập thể, căn bản chưa từng trò chuyện riêng.

Thảo nào cậu chỉ cười cười đã khiến đối phương sửng sốt.

Đụng phải bạn học thôi, không đáng kể, Khang Dao không nghĩ nữa, nhắm mắt lại hưởng thụ dịch vụ mát-xa. Tay nghề của thợ đấm bóp này đã qua huấn luyện chuyên nghiệp, hiệu quả không tệ, hai tiếng trôi đi, Khang Dao sảng khoái hơn hẳn.

Có lẽ "Khang Dao" của quá khứ chưa bao giờ thử loại thả lỏng này, vết thương cũ trên người thuyên giảm không ít, đi đứng cũng thoải mái hơn hẳn, Khang Dao tính toán thời gian chuẩn bị rời đi, không ngờ ra tới cửa lại bị một đám người chắn đường.

Trong đám người ồn ào nọ có một cô gái trẻ đứng giữa, sốt ruột tới độ vành mắt đo đỏ rơi lệ.

Đối diện cô, một nam sinh cấp hai dáng vẻ phách lối, mẹ nam sinh kéo tay cậu ta, to tiếng hô: "Đã bảo không phải cố tình vào mà, thực chất là đi nhầm thôi, còn nhỏ thì đừng ăn vạ người ta chứ, mở mồm là bảo chụp lén, chụp lén cái gì? Mày có cái gì đẹp để chụp?"

Khang Dao đứng yên nghe vài câu, hai bên tranh luận gay gắt, một phe yêu cầu nam sinh giao điện thoại ra xóa hình đồng thời phải xin lỗi ngay, một phe lớn lối chối đây đẩy rồi cũng tuyên bố đây là bôi nhọ xâm phạm quyền riêng tư của trẻ con, giùng giằng không chịu lấy điện thoại ra.

Âm lượng hai phe chẳng hề ngang hàng, cô gái chỉ một thân một mình lập tức rơi xuống thế bất lợi.

Chẳng biết là Kiều Kiều đang đứng trong đám đông có quen cô nàng bị chụp lén hay không, chủ động kéo tay cô, nói một cách đanh thép: "Đừng sợ, báo cảnh sát, để cảnh sát kiểm tra điện thoại cậu ta."

Mẹ nam sinh nghe thấy thế thì đổi thái độ, bắt đầu làm phiền người khác: "Ở đây đâu có camera, mày báo cảnh sát chẳng khác nào tát nước bẩn à, quản lý, quản lý ở đâu!"

La hét xong đột nhiên giả vờ bất tỉnh, những người khác không thể không đỡ mụ đi trước.

Kỳ lạ chính là, tình cảnh ầm ĩ khó coi như vậy, nam sinh đương sự kia lại chẳng bị ảnh hưởng gì, lúc đi theo mẹ còn cố ý đụng Khang Dao đang cản đường một cái.

Như thể bả vai nam sinh nọ bị đụng đau, ngẩng đầu mắng Khang Dao: "Phắn xa ra, con đĩ."

Khang Dao xinh đẹp, nhưng ai nhìn cũng biết cậu là đàn ông, với cả còn chưa từng nghe những lời này, cậu cười mỉm, thình lình rút di động khỏi túi áo nam sinh, đập mạnh xuống đất.

Điện thoại nhất thời chia năm xẻ bảy, màn hình nứt ra vô số vết.

Động tĩnh này làm chấn động mọi người xung quanh, chấn động luôn cả nam sinh cấp hai, cậu ta cuống cuồng nhặt lên, muốn xem tình trạng của điện thoại, chưa đợi nhìn ra cái gì, Khang Dao đã lại rút nó đi từ tay cậu ta, lần này ném thẳng cho nữ sinh đang khóc.

Trước Khang Dao, không phải là không có ai muốn giật di động, nhưng cũng vì mẹ nam sinh bảo vệ chặt chẽ quá, song vào lúc này, Khang Dao ra tay vừa bất ngờ vừa không có điềm báo, cứ đơn giản thế mà thành công.

Nữ sinh sửng sốt, bắt lấy giữ trong tay, nam sinh cấp hai toan giành lại, đám người hóng hớt sớm đã không ưa cậu ta, đi cản cậu ta lại.

Nam sinh không cầm điện thoại về được, thẹn quá hóa giận, nổi cơn thịnh nộ quay sang phía Khang Dao: "Điên à?! Đền di động cho tôi! Mau mang về cho tôi!"

Khang Dao chẳng thèm quan tâm cậu ta, xoay người rời khỏi, nam sinh kia lại đuổi theo bổ nhào vào cậu, Khang Dao quay đầu tung một đá, không nghiêng lệch, đá trúng ngay háng.

Nam sinh gào rú, quỳ xuống, lăn lộn dưới đất.

Mẹ nam sinh được đỡ đi nghe thấy tiếng bèn nhìn qua, vỗ đùi la oai oái: "Bớ đánh người! Tại sao lại đánh người! Đây là tổn hại cơ thể rồi! Mau báo cảnh sát!"

Khang Dao quay đầu cười híp mắt với ả, giọng điệu lưu loát: "Bà xem ở đây có camera không? Mụ già ngu ngục."

Buông câu này xong, Khang Dao rời đi, chẳng màng đếm xỉa xem rốt cuộc tình hình sau lưng ra sao.

Quả nhiên, dù cậu đi rất chậm, hoàn toàn thong thả ung dung, tiếng ồn kia cũng dừng lại sau lưng, không một ai trong cặp me con nọ đuổi theo.

Hết rồi á? Quá gà.

Khang Dao thấy nhàm chán vô cùng, từ tốn thả bộ tới trạm tàu điên ngầm, qua một lúc, đằng sau có tiếng bước nhanh nhen đuổi kịp, một nữ sinh kêu lên: "Khang Dao."

Khang Dao ngoái lại, cô gái mặc váy trắng sau lưng chính là Kiều Kiều, chẳng biết là do nóng hay do chạy, chóp mũi đổ ít mồ hôi, đôi mắt xinh đẹp lấp lánh.

Khang Dao hỏi: "Có chuyện gì à?"

Kiều Kiều nào có chuyện gì, chỉ là hóng hớt vụ hồi nãy, vô thức đuổi theo thôi, bị Khang Dao chất vấn thì đáp không được, chỉ có thể hỏi ngược lại: "Cậu định đi đâu? Có xe không?"

Khang Dao nhìn cô bằng vẻ khó hiểu, Kiều Kiều cười cười, khá là xấu hổ: "Tớ có xe, cậu đi đâu, tớ đưa cậu đi."

Khang Dao không từ chối nổi, thế là hai người sóng vai đến hầm đậu xe.

"Chiếc này này." Kiều Kiều nhấn nút, một chiếc xe xịn màu hồng phản ứng mở khóa, xe này Khang Dao từng thấy qua không ít, biết rõ giá cả, lúc mới ra mắt chắc khoảng hơn hai trăm vạn.

Té ra vị Kiều Kiều này không những bề ngoài là tiên nữ, danh tính cũng là tiên nữ nốt.

Lên xe, thắt dây an toàn, Kiều Kiều xác nhận lại địa điểm với Khang Dao, giây sau hiểu ra: "Cậu đăng ký làm model sách?"

Khang Dao: "Cậu cũng đăng ký?"

Kiều Kiều lắc đầu: "Đâu có, chỉ biết chuyện này thôi."

Khang Dao thì lại hơi tò mò, chiêu mộ model sách có cả nữ cả nam, nhan sắc Kiều Kiều xinh đẹp, tao nhã thần tiên, có vài nhân vật đúng là đo ni đóng giày cho cô nàng.

Cơ hội như thế, Kiều Kiều lại không ghi danh.

Kiều Kiều thấy vậy bèn giải thích: "Thật ra cũng có đứa bạn kiến nghị tớ nên đi, khổ cái tớ không hứng thú với mấy vụ đó, ước mơ đời tớ là khiêu vũ thật giỏi cơ."

Khiêu vũ nghe thì lãng mạn, nhưng phàm là nhảy qua rồi, sẽ biết sau vinh quang còn ẩn chứa bao nhiêu sự đày đọa và đau đớn trên thân thể, Khang Dao gật đầu, hỏi: "Cậu không đi cùng bạn à?"

Kiều Kiều nói: "Cô gái vừa rồi á? Tớ không quen cổ, chỉ đúng dịp đụng phải thôi." Cô tưởng Khang Dao quan tâm chuyện này, bổ sung, "Trước khi đi tớ báo cảnh sát rồi, cô ấy sẽ ổn."

Khang Dao không lên tiếng, cúi đầu thản nhiên chơi điện thoại. Cậu ngồi trong xe một cô gái chưa bao giờ tiếp xúc mà lại không có chút ngại ngùng nào.

Kiều Kiều liếc nhìn Khang Dao vài lần, không nhịn được nói: "Hóa ra tính cách cậu là vậy hả?"

Khang Dao hỏi: "Tính cách gì?"

Thì cái kiểu hồi nãy đó, tính cách đập điện thoại đánh người còn cười tít mắt bỏ đi... Kiều Kiều không nói ra, chỉ bảo: "Tại trước kia cậu luôn kiệm lời, trông hiền khô."

Chữ "hiền khô" vào tai Khang Dao không khác gì mắng chửi, cậu bật cười, nói với Kiều Kiều: "Ừ, tôi xạo đấy."

Kiều Kiều sững người, sau cười rộ, nhưng rất nhanh, nụ cười của cô đã tắt ngúm, bởi vì xe đã lên đường cao tốc, bắt đầu hành trình ùn tắc dài dằng dặc.

Dọc đường Khang Dao đang đi phỏng vấn, thừa dịp không có nhiều thời gian , Kiều Kiều chủ động đề nghị hộ tống, vốn muốn đưa Khang Dao đến nơi nhanh nhanh nhằm gia tăng hảo cảm, nhưng ai dè lại làm hại Khang Dao phải tới trễ.

Kiều Kiều càng ngày càng cuống cuồng, mắt thấy sắp đến thời gian phỏng vấn, cô không ngừng xin lỗi Khang Dao: "Xin lỗi cậu, thật sự xin lỗi, tớ đúng là... đần quá mới đi cái đường này."

"Câu đừng sốt ruột, chắc chắn chúng ta sẽ kịp, nếu như hại cậu bỏ lỡ lần này, tớ sẽ giúp cậu nghĩ cách, tớ sẽ gọi điên cho ba tớ."

Khang Dao không hề quýnh quáng, thậm chí còn ngồi xem video: "Không sao, tới trễ cũng hay."

Kiều Kiều thấy cậu bình tĩnh quá thể, cảm giác sợ hãi vi diêu khi nãy không khỏi càng thêm rõ nét. Cô hỏi Khang Dao: "Cậu đang coi gì vậy?"

Khang Dao cười cười: "Video hội trường tuyển chọn."

Cái gì? Kiều Kiều chưa xem thử rốt cuộc kia là video gì, lẽ đương nhiên sẽ cảm thấy Khang Dao đang nói đùa, quả nhiên cô bị chọc cười, không còn nôn nóng như vừa rồi nữa.

Trì hoãn gần cả tiếng đồng hồ, cuối cùng xe của Kiều Kiều cũng đến cửa khách sạn, Khang Dao xuống xe, nói: "Đi đây, cậu lái từ từ thôi."

Kiều Kiều nhìn chăm chăm bóng lưng cậu mấy lần, do dự một lúc bèn mở miệng gọi giật Khang Dao lại: "Chiều nay tớ rảnh."

Khang Dao: "Cậu muốn chờ tôi?"

Kiều Kiều bị nhìn thấu, quẫn bách đáp: "Phỏng vấn không lâu đâu, tớ có thể chờ cậu rồi chở cậu về luôn."

Sợ Khang Dao hiểu lầm, Kiều Kiều vội vàng xua tay giải thích: "Đừng hiểu lầm, tớ không có ý đó, tớ khá thích cậu nhưng không phải thích giữa nam nữ nha..."

Cô không biết diễn đạt thế nào, cô chưa từng gặp ai như Khang Dao, cũng không nghĩ bản thân muốn yêu đương với Khang Dao, chỉ là bị Khang Dao thu hút thôi, cầm lòng không đậu mà muốn thân thiết với người này.

Mà sự lo lắng của cô hơi thừa rồi, chẳng thấy Khang Dao có bất kỳ thái độ hiểu lầm nào, cậu rất thản nhiên trả lời: "Tôi cũng rất thích cậu."

Thấy Kiều Kiều sửng sốt, cậu lại nói: "Câu đẹp hơn đa số những người khác, nhìn lâu một hồi tâm trạng sẽ tốt hơn, nhưng đừng hiểu lầm, cậu cũng không phải gu tôi đâu."

Nói thế, đúng là khéo quá.

Kiều Kiều vui vẻ ra mặt, như tri kỉ mà hỏi: "Vậy tớ tới bãi đậu chờ cậu, phải rồi, gu cậu là gì?"

Khang Dao mặt không biến sắc, tắt video trong điện thoại: "Tôi thích simp chúa ngoan ngoãn vâng lời, còn phải cao phải đẹp cơ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top