Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Như một vì sao

Hôm nay, tự dưng mình nằm suy nghĩ về lý do mình không định ở lại thế giới quá lâu.

Chẳng phải hoàn toàn do mình cảm thấy cuộc đời quá khó khăn hay đau khổ. Phải nói là mình muốn ôm lấy nỗi buồn còn nhiều hơn mấy lần đùa vui - chắc bởi lẽ mình đã xem nó như một thứ cảm hứng, một nguồn động lực. Nó giết mình dần, và cùng lúc đó cũng nhắc mình tại sao mình còn sống. Nó đốt mình từ bên trong, và cũng vì thế mà mảnh đời này sáng bừng hơn thảy.

Mình cháy.

Chẳng như đám thiêu thân, mà cháy như một vì sao vụt qua. Mình nghĩ, có lẽ mình muốn rời đi khi bản thân đang ở độ rực rỡ nhất - để người ta không có cơ hội thấy mình tàn lụi, để họ chỉ nhớ đến mình như một vệt sáng, sáng đến mức để lại sẹo trên nền trời.

Ừ thì, có lẽ mình sợ việc bản thân sống chẳng ra gì còn hơn là sợ chết. Mình sợ xuống dốc đến mức thà tự hủy bản thân khi đang ở đỉnh cao. Mình cũng sợ dựng lê thê nhàm chán hơn cả nỗi đau đớn. Mình hay bảo, mình không tưởng tượng được ngày mình già đi - trong khi thật sự trong đầu mình là một trăm viễn cảnh khác nhau, hầu hết đều không như mình mong muốn.

Nói mình nhát cũng đúng. Lúc nào mình cũng thấy hoang mang và sợ hãi vô cùng. Mình không biết đỉnh cao đời mình ở đâu cả, không biết liệu hôm nay tiếp tục thì những ngày mai có rực rỡ hơn không, liệu mình còn cháy được hay đã hết nhiên liệu? Mình biết mình giỏi và có năng lực, nhưng cũng biết rằng nó không vô hạn, còn bản thân mình đang phung phí nó mà không hề suy nghĩ. Ừ thì, có lẽ mình đã chọn chạy nước rút hay vì chạy bền. Và rồi, những thành tựu đến từng đợt một cho mình cảm giác đích đến đã gần kề vậy.

Ước gì mình biết giới hạn của bản thân là ở đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top