Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Damon - Chương 1

Chương 1

Tôi không chắc là nên cảm thấy ra sao nữa? Vì sao ư? Bởi vì hiện giờ tôi đang ở bệnh viện, không phải vì tôi bị thương hay gì đâu, mà chỉ đơn giản là đi thăm bệnh—người mà tôi không hề có tình cảm gì với và cũng là người tôi sắp cưới. Lance Jerkins.

Đó là một bệnh viện điển hình, bạn biết đấy: nước sơn tường, khăn trải giường, màu áo của bác sĩ,...hầu hết tất cả đều màu trắng—một màu luôn làm cho tôi có cảm giác bồn chồn và có lẽ...rợn người. Tôi không biết vì sao nữa nhưng tôi cá nhiều người cũng có cảm giác như tôi.

Hít một hơi thật sâu vào, tất nhiên rồi, và cả cái mùi đặc trưng của bệnh viện nữa chứ. Nó giống như là pha lẫn đâu đó giữa mùi thuốc và mùi máy lạnh. Tôi không chắc lắm nhưng có thể là gần như vậy.

Đi dọc theo hành lang, tôi có thể thấy trước mặt mình hướng 11h là một vị bác sĩ khoảng ở cuối độ tuổi ba mươi, mặc áo blouse trắng dài tới lửng đùi, đang chạy vộ vãi về hướng đối diện tôi đi. Sau lưng ông ta là hai người y tá nữ—vẻ mặt họ đều khẩn trương và cùng nhau cả ba người xông vào một căn phòng nào đó. Từ chỗ tôi đứng có thể nghe được tiếng khóc nức nở phát ra. Tôi thở dài. Lại thêm một điều mà tôi không thích về bệnh viện. 

"Có lẽ," tôi thì thầm. "Không, phải nói rằng chắc chắn cái chết là điều không ai có thể tránh khỏi. Không trừ một ai cả."

"202, 203, 204, 205,..."

"206 đây rồi," tôi nói. Tâm trạng bình tĩnh lúc bấy giờ của tôi đã biến mất và thay vào đó là là sự bồn chồn. Bạn biết đấy, cũng giống như khi căng thẳng hay hồi hộp thì có những nút thắt tự động xuất hiện và chuyển động trong phần dưới của bụng bạn. Một cảm giác không dễ chịu chút nào. Và tôi cũng nhận thức được rằng mồ hôi đang đổ ra ồ ạt ra hai lòng bàn tay (dấu hiệu của sự lo lắng). Sau khi nhanh chóng chùi mồ hôi vào chiếc quần jeans của mình, tôi lấy một hơi thở thật sâu và mở toanh cửa phòng.

 **********

Vẫn như thường lệ, nằm hôn mê trên chiếc giường bệnh là vị hôn thê của tôi—người mà đáng lẽ tôi phải cưới từ một tuần trước nhưng vì Lance tai nạn đập đầu vào cạnh bàn hai ngày trước ngày cưới nên đám cưới bị hoãn lại.

Tôi tiến lại gần. Mắt anh vẫn nhắm chặt, môi thì nhợt nhạt, quấn chặt xung quanh đầu là cuộn băng y  tế màu trắng. Tôi thở dài...

Nhiều người nói rằng vụ tai nạn trước đám cưới này là một điều không may, nó sẽ mang nhiều xui xẻo cho cuộc hôn nhân sắp tới. Tôi thì chỉ cười thầm. Như thể cuộc hôn nhân này là thật, nhưng nó cũng không hẳn là giả, không hẳn vậy. Ý tôi là, mẹ tôi tình cờ làm việc cho công ty của ba Lance và ông ấy cũng biết rằng mẹ tôi có một đứa con gái và một đứa con trai nên ông ta muốn mẹ gả tôi (đứa con gái duy nhất) cho đứa con trai thứ nhì của mình—Lance (đừng hỏi tôi vì sao ông ta làm vậy, tôi không biết đâu). Nhưng điều làm tôi buâng khuâng là tại sao tôi, ý tôi là, đối với một người giàu có như ông Jerkins—ba Lance, thì ông có thể chọn bất kì cô gái nào mình muốn, thậm chí là phụ hợp cả về địa vị và tiền bạc cho con trai mình.

Khi được hỏi về điều đó thì ông Jerkins chỉ nhúng vai và nói. "Cháu là đủ rồi," và thêm vào "Trên cả đủ." Hử? Đó là một câu trả lời bao quát và hàm ý, tôi chắc chắn vậy và nếu ông Jerkins đã nói rõ ràng hơn về từ "đủ" thì tốt biết mấy. Điều đó đến bây giờ vẫn làm tôi bối rối.

Lúc đầu mẹ tôi do dự vì nghĩ đó không phải là một ý kiến hay nhưng tôi đồng ý. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về điều đó và tại sao không chứ, đó là cũng là một cơ hội để giúp em trai tôi, Seth có thể vào được trường đại học mà nó hằng mong muốn và mẹ cũng đỡ lo lắng về những hóa đơn hàng tháng. Nếu chẳng may cuộc hôn nhân không theo như ý muốn thì tôi luôn có thể li hôn.

Tôi chấp thuận và blah...blah...blah...chúng ta đang ở đây, tại bệnh viện.

Trở lại chủ đề chính, việc Lance và tôi cưới nhau ấy là điều mà nhiều người hằng mong muốn, hay nói chính xác hơn Lance là người mà các cô gái luôn mong muốn—được cưới. Nguyên nhân chủ yếu là vì ông Jerkins, theo tôi được biết, đã tự xây dựng việc kinh doanh của riêng mình từ khi còn rất trẻ mà bây giờ đã phát triển lớn mạnh thành tập đoàn The Jerkins. Nó bao gồm hệ thống các chuỗi nhà hàng, khách sạn, khu nghỉ dưỡng,...và tôi cũng nghe nói rằng hàng năm, chỉ riêng mình ông Jerkins thôi thì lương cũng đã đến lên tới mười một con số không hoặc hơn.

Điều đó khiến Lance và anh trai Lance—Chuck (những người thừa kế) trở thành mục tiêu 'sáng giá' của nhiều cô gái. Họ tranh giành nhau sự chú ý của anh em nhà Jerkins như họ tranh giành những chiếc giày Valention khi chúng được sale off. Chỉ có điều lúc này, những đôi giày Valentino là Lance và Chuck.

Tôi cũng chả thèm quan tâm nếu họ sẵn sàng ném luôn cả cơ thể mình cho anh em nhà Jerkins đâu, tôi chỉ cảm thấy xấu hổ cho giới tính của mình thôi. 

Dù sao, (nếu tôi không lầm) thì nó được nói rằng 'hôn nhân được xây dựng chủ yếu trên cơ sở của tình yêu và sự tôn trọng, tin tưởng lẫn nhau...' đúng không? Trong khi đó cuộc hôn nhân này chỉ đơn giản là không có tình yêu chứ đừng nói chi đến những vấn đề khác như sự tin tưởng hay tôn trọng. Tôi chỉ không thể...

Tiếng cánh cửa phòng mở kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ của chính mình. Liếc nhìn lẹ qua cái đồng hồ treo trên tường, hmm...gần bốn giờ, tôi liền quay sang hướng cánh cửa. Bước vào phòng là ba mẹ Lance. Hay thật! Tôi nhanh chóng đứng dậy khỏi chiếc ghế sofa đơn và bước tới chào hỏi họ. 

Tôi nói bằng một giọng lịch sự nhất có thể "Hai bác mới tớ..." nhưng chưa kịp nói hết câu thì bị cắt ngang. Tôi không ngạc nhiên!

"Lance thế nào rồi?" ông Jerkins hỏi bằng giọng lạnh lùng và chỉ tay về hướng Lance đang nằm. Thật sự à? Ý tôi là không thèm đáp lại một câu như 'Chào cháu, Leana.'

Bà Jerkins hay còn được thích gọi là Jenny, la lên, "Jonathan!!!" và dùng khủy tay phải của mình thúc vào cánh tay bên trái của ông Jerkins. Ông ta ngay sau đó cau mày! Jenny liền quẳng cho ông Jekins một cái nhìn rất chi là anh-nghĩ-anh-đang-làm-gì-thế-im-đi-!.

Sau đó Jenny quay sang nhìn tôi và cười thân thiện "Chào cháu, Leana." Ít ra vẫn có người còn tử tế với tôi, tốt hơn rồi rồi đó! Tôi cười đáp lại.

"Umm...Lance vẩn còn hôn mê, không có biến chuyển gì mới cả." Tôi trả lời cho câu hỏi lúc đầu của ông Jerkins hay còn gọi là NCM (ngài cau mày). Nhưng nghiêm túc đấy, nếu ông ta không thích tôi đủ để nói chuyện lịch sự thì tại sao lại muốn tôi làm con dâu tương lai chứ? Và từ khi Lance bị tai nạn đến giờ, NCM cư xử như toàn bộ việc đó là lỗi của tôi—mà thật sự là không phải.

"Ồ!" Jenny nói, giọng buồn bã.

"Nhưng cháu tin là Lance sẽ sớm tỉnh dậy thôi." Đó là một lời nói dối! Tôi thật sự không biết khi nào anh ta tỉnh dậy cả. Và một phần trong tôi có thể nói là phần tội lỗi—mừng vì toàn bộ tai nạn trên đồng nghĩa với việc hoãn đám cưới nhưng mặt khác tôi cảm thấy tội nghiệp khi Lance bị hôn mê.

Jenny cười một nụ cười buồn bã rồi trả lời "Bác cũng mong là vậy."

"Vậy," tôi bắt đầu hỏi "Anh Chuck đâu rồi bác?"

"À! Nó đang..."

**************

(Khoảng một tiếng sau đó)

Tôi bước ra khỏi thang máy bệnh viện và thở phào với sự nhẹ nhõm. Một tiếng vừa rồi thật sự không dễ chịu chút nào. Bà Jerkins thật sự rất tốt nhưng NCM thì...

Cứ tưởng tượng cuộc nói chuyện mà chỉ có Jenny và tôi tham gia đi trong khi đó NCM chẳng nói câu nào. Thỉnh thoảng khi được Jenny hỏi thì ông ta chỉ gật đầu hoặc trả lời 'à, ừ' là cùng. Không dễ chịu chút nào. Khi nào có NCM thì cứ thể là luôn luôn khó xử.

Bên ngoài bệnh viện, trời bắt đầu đổ mưa và tôi lại không đem dù. Tôi liếc nhìn cái đồng hồ đeo tay giả da màu đen của mình. Ngu thật! Năm giờ—giờ cao điểm. Ngu thật!!!

Đúng như lời tôi nói, nhiều người bước ra từ bệnh viện chạy hối hả về hướng tầng hầm để lấy xe, nhiều người khác thì đứng bên lề đường chờ taxi. Còn trên đường, xe bắt đầu đông dần nhưng điều khiến tôi chú ý là người thanh niên đứng đối diện với tôi bên kia đường—tay cầm một chiếc dù màu đen.

Anh ta nhìn lớn hơn tôi vài tuổi và khoảng ở giữa độ tuổi đôi mươi, tóc đen ngắn, thân người cao, rất cao là đằng khác nếu so với những người đứng bên cạnh. Khoác bên ngoài là chiếc áo khoác đen dài trên đầu gối vài cen-ti-mét còn đôi găng tay thì...trời ạ....tôi cau mài...lại màu đen. Thằng này chắc hẳn rất thích màu đen, tôi thầm nghĩ. Liếc lên nhìn khuôn mặt, tim tôi như ngừng đập, thật sự là rất đẹp, rất đẹp. Tất cả mọi thứ—xương gò má, mũi, đôi môi đều hoàn hảo. Vẻ mặt bí ẩn cộng với cách anh ta chọn quần áo toàn màu đen đã toát lên sự bí ẩn và tôi cũng cảm thấy, phần nào nó quyền lực?

Khi nhìn vào mắt anh ta, hơi thở của tôi như bị nghẹn ở cổ họng. Và cái cách anh ta nhìn tôi đấy, tôi không rõ lắm là gì nhưng nó làm cho tôi có cảm giác như là xuyên thấu tâm hồn của chính mình và khiến cho tôi không thể nhìn đi chỗ khác được. Rồi có những cảm giác mới mẻ, chúng xuất hiện và chạy dồn dập khắp tất cả các tế bào trong cơ thể—một cảm giác lạ mà tôi chưa bao giờ có. 

Và sau đó anh ta làm một điều bất ngờ mà tôi nghĩ không ai nên làm với người lạ, nhất là những người mình hoàn toàn không biết gì về và đứng đối diện bên kia đường—anh ta cười với tôi. Nghiêm túc đấy! Trong khi đáng lẽ tôi phải cảm thấy rùng mình hoặc gởn tóc gáy khi một người hoàn toàn xa lạ CƯỜI VỚI MÌNH—nhất lại là một chàng trai trẻ (vì thanh niên ngày nay không thường cười với những người xa lạ khi họ gặp ngoài đường và nếu có thì phần lớn là có ý định xấu) thì tôi lại cảm thấy ấm áp và nó như là, tôi không biết nữa...rất dễ chịu?

Và tôi, bây giờ cũng có thể nghe được nhịp đập nhanh hơn bình thường của chính tim mình. Bởi vì nụ cười đó.Thật xấu hổ! Và bỗng dưng tôi bất giác nhận ra một điều: mọi người thường không cười với người lạ khi gặp trên đường...và chỉ cười khi họ gặp người mình quen biết, đúng không? Tôi vô thức quay người nhìn sang trái xong sang phải rồi theo đó là sau lưng mình. Tôi không nhìn thấy ai có thể nói là đang cười đáp lại anh ta vì hiện giờ trên lề đường rất vắng với một vài người đang chạy vội vã để tránh mưa. Để xác minh chắc chắn là anh ta cười với mình, tôi nhìn về phía bên kia đường—nơi mà anh ta đứng lúc ban nãy nhưng anh ta bây giờ không còn ở đó. Và cứ như thể là biến mất vào không trung.

Thật kì lạ!

 _______________________________________________________________

[SterekFan's Message]: Thật sự đây là câu chuyện đầu tiên của SterekFan trên wattpad nên mong các bạn cho ý kiến và ủng hộ. Mình biết là viết chưa được hay lắm nhưng mình đang cố gắng để cải thiện nó. :( Nếu phát hiện ra bất kì lỗi gì thì mong các bạn sẽ nói với mình bằng cách đăng bình luận (post comment). Xin cảm ơn! Và mình cũng rất muốn biết các bạn nghĩ gì về câu chuyện Damon.  :)

Vote?

Comment?

Fan?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top