Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Damon - Chương 3

Chương 3

Đi đến cái club mới mở, nhảy múa điên loạn là điều mà Ella và Grace (đứa bạn thân khác của tôi) nằng nặc muốn tôi làm để kéo tâm trí trên mây của tôi khỏi nghĩ ngợi theo như lời Ella, về 'điều gì đó khiến tôi bận tâm và chưa dám nói với cô ấy'.

Và cảm ơn Trời, Ella biết giới hạn của mình và không khúc ép tôi khai ra.

Sau cả một buổi chiều với Ella và Grace khăng khăng rằng tôi phải đi tới club với họ; còn tôi thì cứng đầu từ chối, dối tần tật là mình không sao và không cần phải đến club nhảy nhót và uống rượu bởi vì Chúa mới biết lần cuối tôi uống quá chén ở một quán bar và tự làm xấu hổ chính bản thân mình và cả nhóm bạn như thế nào.

Tôi bằng việc lảm nhảm không biết thổ thẹn những điều mà lúc đó mình hoàn toàn không có ý thức vào chiếc micro cầm trên tay với tên pha chế rượu dễ thương và thậm chí còn mời anh ta đi chơi với mình trước toàn thể mọi gương mặt hiện diện tại đó.

Tất nhiên, sau khi tỉnh rượu và được kể lại, tôi không bao giờ dám bẽn mặt đến cái bar đó nữa. Không bao giờ.

Và bản thân tôi cũng không phải là người giỏi nói dối, okay có thể nói là rất tệ với bọn họ là những người rất 'chai lì' với chuyện đó nên lập tức vạch trần lời nói dối 'mình ổn mà' của tôi.

Khi đó, tôi chống cự cũng vô ích, sở dĩ hai luôn luôn thắng một.

Và kết quả, tôi bị lôi đến một nơi mà mình hoàn toàn không muốn và có thể nói không có một tí tâm trạng nào để nhảy múa với bọn họ sung sướng vì đã đắc thắng và Grace hớn hởn tám trên di động với Mike rồi Lucy và cả Olivia với tia sáng hạnh phúc rực lên trong đôi mắt màu xanh nước biển nhạt của Grace như vừa trúng độc đắc và nhất quyết bảo 'càng đông càng vui'.

Còn tôi thì rất nghi ngờ về điều đó.

"Thế nào?" Tôi hỏi ngượng nghịu, vừa cắn môi dưới lo lắng, vừa chỉ tay về chiếc đầm trắng mới thay.

Sau khi tôi bị bắt đến cái club mới mở, họ không những hẹn gặp nhau ở căn hộ của tôi mà còn kéo đến đây để giúp tôi lựa chọn đồ với cả hai người họ đều đã lột xác và có đủ make-up, giày cao gót, những chiếc đầm ở trên người mình.

Với Grace mặt chiếc đầm màu đen dài đến lửng đùi và mái tóc đỏ hung xả ngang vai. Còn Ella thì khoác lên mình chiếc đầm nhung, màu đỏ cổ điển, dài đến ngang đầu gối của Chanel với mái tóc được cột cao thành một chùm đuôi ngựa. Và tôi thì dĩ nhiên thích chiếc váy của Ella hơn vì nó trông thật thanh lịch!

"Hmm," tay phải Ella vuốt cằm, giả vờ suy tư một hồi lâu. Mắt thì đảo liên tục, xem xét kĩ lưỡng chiếc váy tôi đang mặc từ đầu đến tận chân.

"Hmmm?" tôi kéo dài kèm theo lên vọng chữ 'm'.

"Hmmmm," Ella lại vuốt cằm, đi đi lại lại, tạo thành những vòng tròn xung quanh tôi nhưng vẫn không nói gì thêm.

Bất chợt, Grace tiến về chiếc tủ quần áo của tôi lục lọi, hỏi, "Không phải đây là chiếc đầm mà cậu đã mặc khi ăn tối với tụi mình ở nhà hàng mới mở, gần bờ hồ vào tháng rồi sao?" nhưng không quay người lại.

"Ừ," tôi gật đầu trả lời "Thì sao nào?"

Đúng là tôi đã từng mặc chiếc đầm này khi đi ăn tối với Ella, Grace và một vài đứa bạn khác vào tháng trước nhưng bây giờ mặc lại có sao đâu nhỉ, cộng thêm đây cũng là một chiếc đầm rất ưa nhìn cơ mà.

Và nếu đến cái club mới mở, có đụng với những đứa nào đã từng thấy tôi mặc chiếc đầm này, mà thực chất chỉ có 5 người (nếu tính luôn cả tôi) thì cũng không vấn đề gì vì đơn giản, họ chỉ không thèm quan tâm tôi đã mặc chiếc đầm bao nhiêu lần rồi, không như Ella và Grace.

Và cứ như đọc được suy nghĩ của tôi, Ella lên tiếng, "Trời ạ, Leana! Ở đây không phải vì chiếc đầm mặc rồi hay chưa, nó chỉ...không phù hợp để đi đến club."

Tôi nhìn xuống chiếc đầm. Nó ôm vừa đủ người, không quá ngắn đến nổi hớ hên cũng không quá dài lộng thộng như các phim cổ trang, đường nét của chiếc đầm được thiết kế có thể nói là trên cả okay và một lần nữa, tôi không thấy gì là không phù hợp như theo định nghĩa của Ella.

"Mình thấy nó ổn mà."

Bọn họ nhìn nhau như thể tôi đã mất trí.

"Yeah, ổn đối với một buổi ăn tối ở nhà hàng gần hồ. Còn đến club thì không, " Ella nói. 

"Chưa kể, nhà hàng đó chẳng phải là đủ năm sao vàng lấp lánh gì," Grace tiếp lời. Sau đó tiếp tục tìm kiếm, quăng từ bộ này sang bộ nọ ra khỏi tủ quần áo của tôi. 

Tôi lắp bắp, "Nhưng—"

"Có khi còn chưa được ba sao," Ella chiêm vào.

"Nhưng mình thấy chiếc đầm này rất đẹp cơ mà," tôi cứng đầu nói, trong lòng cảm thấy cần phải đứng ra bênh vực cho chiếc đầm không-thấy-gì-là-không-ổn của mình khi bị Grace lẫn Ella từ chối.

"Leana à, cậu mặc chiếc đầm trắng này rất đẹp—"

Tôi cắt ngang, người cảm thấy chút ít bực bội, "Vậy tại sao—"

Ella thở dài điệu nghệ, không thèm che giấu đi sự mệt mỏi vì phải thuyết phục tôi trong hơi thở và khiến cho tôi không nói gì được thêm.

"Chiếc đầm còn thiếu một thứ gọi là sexy để đi đến cái club mới mở." Grace lúc này ló đầu ra khỏi chiếc tủ quần áo và trả lời cho câu hỏi của tôi. Đồng thời, tiến về phía tôi với nụ cười trổ trên môi và một chiếc đầm cocktail màu xanh dương cầm trên tay.

"Mình không cần nó," tôi trả lời thẳng thừng. Bản thân là một người không thích lôi kéo sự chú ý về phía mình, nhất là từ những người khác giới. Vậy tại sao phải cần thêm cái gọi là sexy để chuốc lấy những điều mình không muốn chứ?

Và từ 'sexy' của Grace chắc chắn sẽ khiến tôi có được sự chú ý và những cái nhìn không cần thiết mà tôi rất nghi ngờ sẽ xảy ra với mình.

"Thử chiếc đầm cocktail màu xanh dương đậm này khi cậu dự tiệc tại nhà Max đi"

"Nhưng..."

"Blah...blah...blah..." Ella lầm bầm, dùng cả hai tay áp vào hai bên đầu như thể không muốn nghe tôi nói thêm một lời nào nữa còn Grace thì đẩy tôi một cách bạo lực vào phòng tắm để thay chiếc đầm cocktail.  

Còn tôi thì cảm thấy như mình đang bị bắt nạt. Bởi chính hai đứa bạn thân của mình.

 -

"Mike đón Lucy và Olivia rồi đến đây luôn hả?" tôi hỏi Ella.

"Yup, chúng ta đi hai xe, Mike, Lucy và Olivia đi chiếc SUV của Mike còn ba đứa mình thì đi chiếc Audi của Grace."

"Ừ, nhưng khoảng mấy giờ họ đến vậy?"

"Tầm 7:30 là cao nhất," Grace căng mắt trả lời thay cho Ella với gương mặt đang hướng về phía chiếc gương và bận bụi chảy lại mascara.

Đúng là Grace.

Ngay sau khi nghe Grace nói, Ella lập tức mở chiếc ví giả da và rút chiếc điện thoại di động ra. Một giây sau khi nhìn giờ trên chiếc điện thoại. Ella chửi rủi thầm trong miệng trước khi nói, "Đã quá 7:30 rồi." 

"Họ sẽ đến đây liền thôi và cậu biết tính Mike mà. Chẳng khi nào đúng giờ với tụi mình cả." Grace thản thiên trả lời rồi cất cây Maybelline vào trong ví. Sịt keo lên máy tóc màu đỏ hung xong liếc nhìn mình một lần cuối trong gương rồi quay sang chúng tôi.  

 Vào đúng lúc đó thì tiếng chuông cửa reo lên.

Speak of the devil.

Tôi đứng vậy và định mở cửa cho bọn họ thì bị một-Grace-gọi-là-quá-phấn-khích ngăn tôi lại, "Để mình ra mở cửa cho!" và hứng khởi chạy ra cửa.

"Cậu biết là Grace có thể chuyển từ bất kì tâm trạng nào sang tâm trạng party mà." Ella lên tiếng.

Thở dài.

"Mình biết," tôi nói một cách ỉu sìu. Khác với Grace, tôi không thể lúc nào cũng có thể ở trong tâm trạng party. Và tôi thật sự ghét điều nó. Nếu được như Grace thì tôi lúc nào cũng sẽ vui vẻ, không phải lo lắng hay quan tâm đến bất cứ điều gì và khỏi cần phải nốc hết chai Brandy nào cả.

"Thôi mà Leana, đừng có ủ rủ như vậy! Sống một chút đi!" Ella nói, "Có khi đi đến cái club mới mở lại khiến cho tâm trạng của cậu khá lên thì sao?" 

Tôi gật đầu miễn cưỡng, "Mình cũng hi vọng là vậy."

"Ella, Leana!"

Chúng tôi nhìn nhau một hồi. "Tới giờ phải cứu Mike khỏi Grace rồi," tôi biết ý nói với Ella. Còn Ella thì cười tít.

"Tất nhiên, đi thôi!" và kéo tôi về hướng tiếng Mike kêu cứu phát ra, "Các cậu ở đâu vậy? Cứu với! Grace định giết chết mình với cái ôm gấu đây này."

Còn tôi tự hỏi Lucy và Olivia ở đâu khi Mike ở trong những tình thế như thế này.

"Leana!!! Ella!!! Có lẽ là mình chưa nói điều này nhưng mình rất mến các cậu nên hãy ra cứu mình lẹ đi!"

Tôi và Ella cười khúc khích. Với Mike là một thằng con trai cao khoảng một mét tám và nặng hơn tám mươi kilogram; còn Grace thì chỉ đứng tới vai Mike thì tôi rất nghi ngờ Grace sẽ giết chết Mike với một cái ôm chặt.

"Lucy! Olivia!" Mike róng lên khẩn khiết, "Các cậu đứng đó làm gì? Mau lại cứu mình đi!"

"Geez, họ đứng đó từ đầu tới giờ mà không cứu Mike sau?" Ella hỏi trong sự buồn cười và dĩ nhiên biết rõ câu trả lời.

Tôi lắc đầu. "Họ biết Mike làm thái hóa vấn đề nên chỉ không thèm để tâm ấy mà," kèm theo đó là không kìm được một nụ cười rạng nở trên môi.

"Thôi nào! Đừng có xử xự như thể cậu là một đứa trẻ bảy tuổi." Chúng tôi nghe Grace nói nhái giọng của một đứa con nít khi tiến đến gần chỗ bọn họ đang đứng.

Lucy và Olivia đứng cạnh cửa ra vào với một vẻ chán nản hiện ra trên khuôn mặt vì lẽ đã quá quen thuộc với sự thái hóa của Mike.

Điều trùng hợp ở cả Lucy và Olivia là họ dường như đều có chiều cao, dáng người bằng nhau với Lucy là một người có mái tóc dài, màu vàng hoe và Olivia là người có màu tóc tương phản—đen. Khi họ đi cạnh nhau, cộng thêm sự gần giống về cấu trúc xương mặt với The Veronicas nên nhìn từ xa, mọi người không nghi ngờ gì họ là nhóm nhạc The Veronicas. Chỉ có đều, họ chẳng phải là chị em sinh đôi hay có giọng hát trời phú như Jessica hay Lisa Origliasso. Và tất nhiên, Lucy và Olivia đã nhận được rất nhiều lời khen ngợi về sự gần giống nhau này.

"Grace đúng đó. Đừng có mà thái hóa!"

"Lucy, mình không có thái hóa!!"

Lucy lầm bầm, "Nếu cậu đúng như vậy thì có lẽ mình chưa tắm lần nào kể từ lúc sinh ra." Còn Olivia đứng bên cạnh Lucy nhái lại câu nói của Mike.

Tôi và Ella không thể không bật cười lớn trước cảnh tượng đó.

Mike bĩu môi như sắp muốn khóc, "Nhưng...sự thật là cậu chưa tắm lần nào kể từ lần chuôi ra l—"

Hoặc như sắp muốn cười, tôi cũng không biết nữa.

Grace liền nhón gót chân lên, dùng tay bụm chặt miệng Mike lại và thét lên, "Đừng có nói từ đó!" với Lucy ném cho Mike một cái nhìn giết người.  

Chóc lát, Mike gỡ tay của Grace ra khỏi miệng rồi cười phán lên, giơ tay đầu hàng. 

"Thôi, không giỡn nữa!" rồi quay sang cười đểu với Grace, "Giết mình bằng cái ôm gấu chưa đủ hay sao mà lại phải dùng tay bịt mũi lẫn miệng để cắt nguồn không khí thở chứ?" và nhận được cú gõ thật mạnh vào đầu. 

"Hey! Cái đó chơi không đẹp chút nào Grace!"

"Không đẹp cái lỗ đích." Olivia nói với giọng bực bội.

"Không chửi thề, Oli!" Mike lần nữa lại thái hóa la lên như đây là lần đầu tiên nghe câu đó và gọi Oliva bằng Oli vì ắt hẳn biết cô ấy ghét cái tên đó như thế nào. Và theo lời của Olivia, lí do mà cô ấy ghét bị gọi cái tên đó là "chỉ đơn giản vì nó nghe như tên của một thằng con trai." 

"Như thể cậu chưa nói bao giờ. Và đừng có gọi mình là Oli."

"Được thôi... OLI!"

"Mình có cảm giác là nếu như chúng ta không ngăn họ lại thì với tình trạng này, đến mai vẫn chưa xong," Ella thì thầm nhỏ nhẹ với tôi.

Ella nói đúng. Phải ngăn họ lại thôi.

Tôi gật đầu đồng tình và lên tiếng, "Hey! Mọi người có thể ổn định và đi được chưa?"

Thấy tôi và Ella, Mike quay sang khuếch một nụ cười nổi tiếng. Nụ cười đã làm cho biết bao nhiêu cô gái trong trường điêu đứng, "Hey Ella, Leana!"

Mắt tôi có vấn đề hay có một chút gì đó ma ranh phản chiếu trong đôi mắt màu nâu lục nhạt của Mike?

"Mình biết cậu đang định làm gì," Ella la lên và giơ hai tay, ra hiệu cho Mike không tiến thêm một bước nào lại gần chúng tôi nữa. "Từ bỏ cái vụ ôm gấu ấy đi!"

Vậy không phải do mắt tôi rồi. 

Mike trề môi dưới thất vọng. "Các cậu thật độc ác, không để cho mình vui vẻ một tí gì cả."

"Chúng ta đi được chưa?" Grace bất ngờ lên tiếng hỏi sau một hồi im lặng.

"Để mình đi lấy áo khoác đã!" Ella nói.

"Lấy luôn giùm mình đi Ella!" và tiếng Ella trả lời tôi vọng khắp hành lang, "okay." 

Ngay sau đó, Mike thì tiến về chỗ tôi đang đứng và choàng cánh tay phải qua vai tôi. "Leana đi chung xe với mình."

"Không đời nào!" Nói rồi, tôi hất cánh tay của Mike ra khỏi vai mình. Còn Lucy và Olivia—đứng cạnh bên cửa—chỉ đảo mắt.

"Geez, Leana," và nói nhỏ với tôi, chỉ tay về hướng Lucy và Olivia, "Cậu nỡ nhẫn tâm cho mình đi chung xe với bọn họ sao?"

Tôi nhìn về hướng ngón tay Mike chỉ và thấy Lucy và Olivia hơi nheo mắt bởi hành động của Mike.

Và bạn biết đấy, khoảnh khắc thật tồi tệ khi bạn bị bất giác nói xấu một ai đó và họ biết tỏm bạn đang nói về cái gì hay một cách khác—họ. Bởi vì chính cái cách bạn luôn nhìn về phía họ trong lúc nói chuyện với người khác. Và tôi thì đang thật sự ở trong tình thế như thế. Nhưng cũng cảm ơn Trời, nhờ vào cái chỉ tay của Mike mà những ánh mắt giết người đều chuyển hướng, không chỉ về phía tôi.

Chẳng trách gì Olivia và Lucy luôn hành hạ Mike. Không những vì Mike luôn đùa cợt và đôi lúc làm xấu hổ họ, mà còn điển hình như ngay lúc này—'nói xấu'  trước mặt họ. Cộng thêm cái chỉ tay thì đã quá rõ ràng để họ biết.  

"Có liên quan gì với việc mình phải đi chung xe chứ?"

"Rất nhiều là đằng khác. Ý mình là Chúa mới biết họ sẽ làm gì với mình khi chỉ có ba đứa ở trong  xe sau những gì mình nói với họ khi nãy." Mike nài nỉ tôi bằng một giọng như thể vấn đề đó rất nghiêm trọng. Nhưng biết Mike, đó toàn bộ chỉ là diễn.

"Mình vẫn không thấy lí do—"

"Mình chưa nói hết mà. Và nếu như cậu không đi với mình thì rất có khả năng khuôn mặt mình sẽ đăng lên trang bìa của tất cả các tờ báo về một vụ mất tích bí ẩn." 

Mike ra điệu bộ bằng cách dùng tay xẹt ngang qua cổ của chính mình. Thấy thế, tôi không thể không đảo mắt và miệng rớt thành chữ O. Không phải ngạc nhiên vì những điều mà Mike đã nói, chỉ là không ngờ vì mức độ thái hóa của Mike đã vượt quá tầm tưởng tượng của tôi. 

"Vậy sao cậu không nhờ Ella?" tôi đáp trả.

"Nếu được thì mình đã nhờ rồi, Ella và Grace cứ dính như sam ấy! Với lại, Ella hiền quá, không thể cứu mình khỏi hai người bọn họ." và tiến về phòng tắm, tự tiện lấy lượt chải lại mái tóc màu nâu sẫm của mình.

Nhưng Mike là một thằng con trai cơ mà! Không lẽ không đấu lại hai đứa con gái chỉ đứng tới vai mình.

Thấy được ánh mắt của tôi phản chiếu qua gương, Mike cười nói đùa nghịch, "Dù là một thằng con trai với những bé cưng ở đây," rồi chỉ tay về hai bắp tay của mình và tôi thì không thể không bật cười, "Nhưng cũng không thể đấu lại hai đứa con gái, ở đây là Lucy và Olivia và đừng có bắt mình bắt đầu về vụ móng tay nhọn." và bước ra ngoài buồng tắm.

"Thêm vào đó, mình không đánh phụ nữ."

"Cậu nghĩ là mình làm được chắc?" tôi đi theo và hỏi.

"Mình biết là cậu làm được." Mike nói với một giọng chắc nịnh.

"Nhưng—"

"Xong rồi, đi thôi," Ella nói sau khi lấy áo khoác và cắt ngang tôi và Mike bằng cách đưa cho tôi chiếc áo khoác của mình

"Cho club thì luôn luôn sẵn sàng." Grace la lên phấn khởi và hối thúc chúng tôi, "Đi thôi!!!" 

Tôi bước ra ngoài, khóa cửa căn hộ của mình với Mike tè tè bên cạnh. "Cậu biết đấy. Đi chung xe với mình có sao đâu."

Phớt lờ nó đi. Tôi tự nhủ.

"Đi mà Leana!" Giọng của Mike lúc này trở nên cầu khẩn.

"Leana!"

Phớt lờ nó đi.

"Leana! Leana!"

Mày đang làm rất tốt đó, Leana.

"Đi mà Leana! Leana!!"

Dai như đỉa.

"Leana! Leana! Leana!!!"

"Trời ạ, cậu có bao giờ ngừng nói được không?" tôi bực bội hỏi còn Mike trề môi. "Chỉ khi cậu chịu đi chung xe với mình."

Lúc này, tôi dừng lại và ngước lên nhìn thẳng vào mắt Mike. "Sao cậu phải nằng nặc muốn mình đi chung xe chứ?"

"Mình đã nói cho cậu lí do rồi đó."

"Vì Lucy và Olivia ư? Pfff. Mình không tin!"

"Nhưng đó là sự thật! Đi mà Leana!" Mike nài nỉ, dùng đôi mắt cún con. "Với lại, trong xe mình cũng có album mới nhất của Sleeping With Sirens nên tụi mình có thể nghe những bài hát của họ trên đường đến club."

Hmm. Sleeping With Sirens sao??? Trúng điểm yếu.

"Sleeping With Sirens?"

"Đúng vậy, Sleeping With Sirens." Mike trả lời xác nhận và mừng rỡ khi có được sự chú ý của tôi.

Thật sự là Sleeping With Sirens. Sleeping With Sirens!!!!!!!

"Mình biết là cậu mê Sleeping With Sirens mà!"

Trúng điểm yếu.

"Được rồi." Tôi đồng ý. Chỉ hi vọng là tôi sẽ không hối hận về cái quyết định này, còn hơn là phải ngồi trong xe Grace và nghe nói không ngừng về bạn trai mới của cô ấy. . 

"Yeah!! Tuyệt vời!" Mike thét lên và đồng loạt cả Grace, Ella, Olivia và Lucy đều quay sang nhìn với sự bối rối hiện lên trên khuôn mặt họ vì lẽ không biết chuyện gì đang xảy ra với Mike. Còn Mike lại tiếp tục thét lên cho Grace biết, "Leana đi chung xe với mình!" và chỉ tay về phía tôi. 

"Sao cũng được." Grace gật đầu và hướng về chiếc xe của cô ấy.

"Nhưng thật sự cậu nghiêm túc về vụ Lucy và Olivia chứ?" tôi hỏi chọc Mike và sau đó, leo lên chiếc SUV.

"Tất nhiên rồi!" Mike nói một cách quá nhanh chóng và tôi nhận ra rằng, đó hoàn toàn là một lời nói dối. 

****************

[SterekFan's Message]: Xin lỗi vì đã chờ lâu! Và cá nhân mình cảm thấy chapter này cứ bị sao sao ấy - dở.

Bài hát bên tay phải -> là 4ever của The Veronicas. Lúc này Jessica chưa nhuộm tóc vàng. Enjoy! :) 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top