Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Damon - Chương 4

Note: club (nightclub): hộp đêm.

Chương 4

Đúng như tôi dự đoán, Mike thật sự là một đứa lái xe dở tệ hại, ít ra tôi nghĩ là do có tôi trong xe vì nhìn cái cách Olivia và Lucy than phiền với la hét mỗi khi Mike quẹo cua hay tăng tốc độ và không đời nào bọn họ sẽ đi chung xe với Mike khi biết về kĩ năng lái xe của nó, tôi đoán đây có lẽ là lần đầu tiên của ba đứa tôi. Và sẽ là lần cuối cùng.

Đồng thời, Mike cũng chọn đường vòng để đi đến hộp đêm và đang thích thú ngắm nhìn nét mặt của chúng tôi qua gương chiếu hậu. Tôi biết mình đã bị chơi khâm và Mike đã bắt Lucy và Olivia cùng hứng chịu. Lucy thề là sẽ làm cho Mike vô sinh ngay sau khi cô ấy bước xuống xe. Nghe có lẽ tàn nhẫn nhưng đó chính xác là những gì Lucy nói trong xuống quãng đường tới hộp đêm và trong tình huống của chúng tôi, người khác cũng sẽ làm vậy thôi hoặc hơn thế nữa; cộng thêm việc Olivia, Lucy và tôi đã chục lần suýt đập đầu vào cửa kính của xe—nếu không nhờ dây đeo an toàn.

Mike chả sợ Olivia và Lucy đâu mà là ngược lại kìa, điển hình như lúc Mike cầm tay lái hiện giờ. Không những Olivia và Lucy mà còn có tôi sợ. Chết dưới tay của Mike.

Và dù Mike có bất kì album nào của Sleeping With Sirens thì tôi sẽ không bao giờ đi chung xe với Mike nữa. Không bao giờ.

“Chúa ạ!!! Mình thề là sẽ giết cậu ngay khi xuống…” và Mike quẹo cua bất ngờ khiến Lucy và Olivia ngồi hàng ghế phía sau reo lên. “Ouch!!!” Và tôi cũng không trách khỏi.  

“I love you too Oli!” Mike trả lời cho lời đe dọa của Olivia với một nụ cười nở trên môi.

“Khi nào tới vậy?” Tôi hỏi chán nản và mệt mỏi.

“Không lâu đâu,” và thêm một cú quẹo cua. Đúng vậy, tôi mới ngồi trong xe có mười phút mà cứ như một tiếng đồng hồ và tôi rất nghi ngờ câu trả lời “không lâu đâu” của Mike.

“Nhưng các cậu phải thừa nhận chuyện này thật là vui.” Mike mở miệng nói nhưng chưa đầy một giây sau đó thì nhận được câu “im đi!” của Lucy ném cho và ”đối với cậu thì vậy nhưng ba đứa mình thì không,” của Olivia.

Mà sự thật thì dù có ngồi chung xe với Mike và Mike là người cầm tay lái thì tôi vẫm cảm thấy nhẹ nhỏm—ở đây tôi không đề cập đến việc tim tôi tăng thêm một nhịp và cảm thấy hồi hộp như chơi tàu lượn siêu tốc mỗi khi Mike quẹo cua—vì biết chắc rằng nếu tôi ngồi chung xe với Ella và Grace ngay bây giờ thì Grace sẽ không ngừng nói về bạn trai mới của cô ấy—người mà hôm nay bận nên không thể đi cùng chúng tôi được--hay việc Ella sẽ không bỏ qua những gì cô ấy muốn hỏi khi giáo sư Rowan cắt ngang cô ấy vào ngày hôm nọ ở giảng đường và với Ella lẫn Grace thay phiên nhau hỏi thì tôi rốt cuộc cũng sẽ khai ra những gì khiến tôi bận lòng dạo gần đây.

Không phải tôi không tin tưởng hai đứa bạn thân của mình để nói về Lance, tai nạn của anh ấy, những rắc rối hay việc tôi tình cờ gặp một chàng trai bí ẩn trước cửa bệnh viện mà Lance đang nằm; tôi chỉ cảm thấy họ đã giúp đỡ tôi quá nhiều kể từ khi Lance nhập viện—chủ yếu về tinh thần—và việc đề cập đến một chàng trai lạ khác sẽ khiến cho mọi việc trở nên rắc rối hơn và bây giờ thì họ không cần điều đó.

Tôi chắc là họ sẽ sẵn lòng họ muốn nghe những vấn đề và cả những điều khiến tôi đang bận lòng nhưng sự thật thì tôi là một đứa con gái không thích bộc lộ ra những cảm giác của mình hay nói về nó và đồng thời, tôi cũng khiến họ lo lắng nhiều rồi, nhiều đến nổi họ bắt tôi đi dến hộp đêm để giải tỏa tâm trạng của mình.

Ella nói đúng, có lẽ tôi cần ‘sống một chút’ và hi vọng tối nay sẽ như mong đợi.

Khoảng sau hơn mười phút lái xe, chúng tôi đến cái hộp đêm mới mở—lúc sau tôi biết được tên là Devils Playground. Từ bãi đỗ xe, tôi có thể nghe thấy tiếng nhạc phát ra từ hộp đêm vớiđèn sân khấu chiếu khắp bầu trời đêm. Không khổ danh với cái tên của nó, Devils Playground là một hộp đêm rất lớn—lớn hơn bất kì cái hộp đêm nào tôi đã từng đến và u ám—tôi nghĩ lý do là vì chúng tôi đến vào ban đêm nhưng tôi vẫn không tránh được sự nổi da gà, mặc dù đã mặc áo khoác. Điều khiến tôi chú ý là dòng chữ Devils Playground to lớn, được thiết kế một cách hoàn hảo, đính đầy đèn nêon, sáng chớp đủ màu sắc trên từng từ và được đính cao phía trước hộp đêm.

Và có lẽ tôi không phải là người duy nhất có cái suy nghĩ đó vì không lâu sau khi thấy Devils Playground, Lucy lên tiếng. “Wow, nó lớn thật!!!” Và bọn tôi đều gật đầu đồng tình.

“Lựa chọn hay lắm!!” Olivia nói trong sự kinh ngạc và vẫn chưa rời mắt khỏi dòng chữ Devils Playground.

Trước cửa ra vào, tôi thấy hàng tá người đứng xếp hàng chờ. “Làm sao chúng ta vào được đây?” Tôi bối rối hỏi vì thật sự không muốn đứng chờ cả đêm vì cứ nhìn vào số lượng người đứng thành hàng trước Devils Playground đi. Thật kinh khủng!!!

“Đừng lo, mình có cách mà!” Olivia nói. Chúng tôi ngạc nhiên nhìn Olivia như thể cô ấy mọc thêm một cái đầu.

“Cậu quen người chủ hộp đêm à?” Mike nói với giọng tự đắc. “Vậy còn chờ gì nữa? Chúng ta vào thôi."

Oliva trả lời và chỉ tay vào một người đàn ông cao to đứng bên cạnh bảo vệ trước cửa tra vào. “Không, mình không quen chủ hộp đêm, chỉ người xét chứng minh thôi.”

“Ông ta à?” Như để cho chắc chắc, Lucy hỏi và chỉ tay về hướng Devils Playground. “Người mặc áo đen?” Olivia chỉ gật đầu.

“Nhưng cậu chắc là chúng ta sẽ vào được chứ?” Tôi hỏi Olivia.

Cô ấy cắn môi dưới. “Mình nghĩ là vậy.”

“Và mình thì không thích câu trả lời và nét mặt hiện giờ của cậu.” Mike nói nhưng bị Lucy đẩy vai và kêu câm miệng. “Nhưng chúng ta thử rồi mới biết, đi thôi nào!”

“Khoan đã Mike, chúng ta còn phải tìm Ella và Grace, nhớ không?” Tôi nói.

“Được rồi, để mình gọi điện hai người bọn họ.” 

Sau khi Mike đã đi ra xa và gọi cho Ella và Grace, Lucy đột ngột hỏi. “Cậu nghĩ gì về cái hộp đêm này?”.

Tôi nhúng vai. “Như lời cậu nói, nó thật sự rất lớn và đông.”

“Vì nó mới mở và đó là những gì cậu thấy chứ không phải cậu nghĩ, Leana.”

Nheo chân mày, tôi nói và bối rối dùng tay luây huây với cái dây ví. “Um, chữ Devils Playground rất đẹp và sự thật, hơi có chút rợn người."

Và bây giờ, sự bối rối chuyển sang hiện lên nét mặt của Olivia và Lucy. Olivia định lên tiếng hỏi thì âm thanh tắt ngay trong miệng cô ấy vì Mike quay lại và ngắt ngang. “Ở nơi Ella và Grace đứng ồn quá nên chẳng thể nghe họ nói gì nhưng Grace đã nhắn tin cho mình, bảo là họ đang đứng chờ trong hàng trước hộp đêm và hỏi chúng ta làm cái quái gì mà giờ này mới tới.”

Lucy cười mỉm. ”Nhờ vào kĩ năng lái xe của cậu.”

“Cái gì?!?! Kĩ năng lái xe của mình rất ổn, nếu không nói là tuyệt vời!” Mike thét lên với giọng rất chi là bên vực và hoàn toàn không có một chút đùa cợt. Có lẽ Lucy đã đánh trúng vào niềm kiêu hãnh của Mike; bạn biết đấy: bất kì thứ gì liên quan đến chiếc SUV của cậu ấy. “Và cậu nên cảm thấy vinh dự khi được ngồi trong xe do mình lái.” 

Quyết không chịu thua, Lucy đáp lại. “Làm ơn đi, vinh dự cái lỗ đ!t ấy và cậu nên cảm thấy biết ơn vì hiện giờ mình chưa làm cho cậu vô sinh như lời mình đã nói trong xe.” 

Biết được cuộc tranh luận sẽ dẫn đến đâu, tôi không thể không thở dài chán nản và nói. “Trời ạ các cậu, giờ không phải lúc và nhớ không? Chúng ta cần phải gặp Ella và Grace rồi còn phải vào hộp đêm.”

Olivia lên tiếng dồng tình. “Leana nói đúng đó và bây giờ không phải là thời gian cho những chuyện như thế này.”

Và cái cách Lucy và Mike nhìn nhau lúc này, tôi không thể không tưởng tượng như cái cách những chú chó trong Dogs Whisper nhìn nhau với đầy testosterone trong người cộng thêm việc như thể khói bóc ra từ cả hai đầu bọn họ.

“Được thôi!” Lucy phun ra và tiến tới hàng người đang chờ, bỏ chúng tôi lại sau lưng. “Ugh,” Olivia dùng ngón tay xoa thái dương. “Hai người bọn khiến mình nhức đầu quá!” 

Tôi nhúng vai, không nói gì thêm và cùng Mike, Olivia theo sau Lucy.

Việc chúng tôi đứng xung quanh Olivia chờ cho cô ấy ‘nói chuyện’ với Cash—người xét chứng minh thư—đã nhận được nhiều ánh mắt không hài lòng từ những người đứng trong hàng. Nếu tôi là họ, có lẽ, tôi cũng đã làm như vậy. 

Cash quay sang nói gì đó với bảo vệ bên cạnh và họ tránh đường để cho chúng tôi vào hộp đêm. 

Cuối cùng!

“Mình không biết tại sao cậu quen ông ta và sự thật thì mình cũng chả quan tâm nhưng việc cậu, Olivia,” tôi để ý lúc này Mike đã nói tên đầy đủ của Olivia, “làm cho chúng ta vào được đây thật quá tuyệt.”

Mike tiếp tục nói tiếp. “Nhìn vào nơi này xem,” hai tay dang rộng ra và cười trong sự hớn hởn như thể ‘cuộc tranh luận’ với Lucy khi nãy chưa từng xảy ra, “cứ như hộp đêm trong mơ ấy.”

Mặc dù lối vào hộp đêm tối và hơi đông nhưng Mike nói đủ lớn cho cả bọn nghe và chúng tôi không thể không bật cười. Và chúng tôi nhìn theo tay của Mike, quả là như vậy.

Bên trong hộp đêm còn tuyệt vời hơn gấp nghìn lần so với bên ngoài, Devils Playground được thiết kế theo phong cách rất hiện đại. Từ nơi tôi đang đứng có thể thấy một hồ bơi hình vuông và một góc của hồ bơi bị chỏm lên cao và là nơi của DJ đứng. Devils Playground có một tầng và một tầng đó chỉ uống quanh hai cạnh của hồ bơi. Dưới đất là sàn nhảy đông kín người, ở lầu trên tôi nghĩ là nơi dành cho khách VIP hay những người muốn nói chuyện riêng và tôi cá là từ trên đó chắc chắn sẽ có một cái nhìn tuyệt vời về mọi thứ bên dưới.

Phía dưới đáy  hồ bơi, tôi để ý thấy nó được gắn rất nhiều đèn và có lẽ là nơi sáng nhất của hộp đêm. Mike nghĩ là hồ bơi không sâu bởi vì vào lúc nửa đêm có thể có quá nhiều người say để nhận thức họ đang làm gì và chắc chắc họ sẽ nhảy xuống hồ bơi cộng thêm việc cái nóng của rượu bia chạy trong cổ họng, bao tử và thanh chắn tượng trưng mỏng manh thì hồ bơi quả là một nơi lí tưởng và chủ nhân của Devils Playground đương nhiên sẽ không muốn có người chết trong hộp đêm – ý tôi là hồ bơi của mình.  

“Các cậu có thấy điều mình đang thấy?” Grace hỏi trong sự kinh ngạc.

“Yeah…” Cả bọn trả lời cùng một lúc trong sự ngây ngất.

“Wow…” Tôi thêm vào.

Đúng lúc đó, Mike quay lại nhìn chúng tôi. “Các cậu còn đứng đó làm gì? TIỆC TÙNG THÔI!!!”

Và cứ như Mike nói câu đó là người mở cách cửa mà ngăn chặn những con bò tót  gặp khán giả bên ngoài và chúng tôi là những con bò tót chưa đầy hai giây mở cửa hớn hởn và kiêu hãnh mỗi khi gặp màu đỏ. Mấy đứa bạn của tôi cũng như vậy, nhanh chân bước sâu vào hộp đêm, còn tôi ư? Thật sự thì không hẳn như vậy. Ý tôi là trước đó để chuẩn bị cho khoảng thời gian vui vẻ ở hộp đêm, Grace đã quăng cho tôi một đôi Jimmy Choo cao gót màu đen. Cao gót ở đây là đôi mà cao hơn mọi khi tôi thường mang và nó bắt đầu khiến tôi khó chịu và…không dễ di chuyển một chút nào. Tất nhiên, tôi bị tuột lại phía sau và rõ ràng những đứa bạn mê tiệc tùng của tôi không hề hay biết điều đó.

Chửi rủa thầm trong miệng. ‘Đáng lẽ tôi phải biết được điều này và thay vì chấp nhận đôi cao gót mà Grace đưa, tôi phải mang đôi như thường lệ.’

Nhìn về phía trước, đúng vậy tôi đã mất dấu mấy đứa bạn của mình. Tuyệt thật! Một cách để làm hỏng khoảng thời gian vui vẻ ở hộp đêm.

Và đột nhiên tôi va mạnh vào một ai đó -- việc mà không có gì lạ vì nhìn vào cái lối vào và lượng người ấy, nhưng ở đây ý tôi là va vào người đi ngược chiều với mình. Hộp đêm có lối vào mà không có lối ra à? Tôi tự hỏi. Hay có mà đặt chung lối vào với lối ra? Nếu như vậy thì quả là tệ.

“Thôi nào,” tôi nói và cũng không bận nhìn mặt người va vào tôi, lối vào quá tối để có thể nhìn thấy rõ mặt. “Phải có lối ra chứ, sao anh không quay lại, đi cùng chiều và ra ngoài bằng lối khác. Tôi chắc là nó sẽ dễ đi hơn lối này.” Thấy không? Tôi cũng phải thử hỏi đã chứ.

Mà lí do tôi biết người va vào tôi không phải là nữ và xưng hô như thế là do trong vài giây va chạm, tôi đã ngửi mùi nước hoa có thể nói là quá nam tính để đó là mùi nước hoa của nữ, cộng thêm việc nếu không nhờ anh ta, ý tôi là bàn tay to lớn và rắn chắc của anh ta giữ cánh tay tôi lại thì có lẽ bây giờ mặc tôi đã chạm sàn – cũng nhờ vào đôi Jimmy Choo. Khi chúng tôi va vào nhau, tôi cảm giác được cái lân lân xuất hiện trong bụng và một chút gì đó, tôi không biết nữa từ nơi ngón tay anh ta chạm vào da thịt tôi và truyền khắp người. Một cảm giác mà tận sâu bên trong, tôi thấy thích thú.

Sau khi va vào người anh ta, nó mất khoảng mười giây để tôi lấy lại bình tĩnh và nói với anh ta như thế. Tôi tự nhủ với bản thân. ‘Leana, mày đã đính hôn và những cảm giác đó hoàn toàn không là gì cả, chỉ giật mình thôi.’

Thay vì trả lời câu hỏi của tôi, anh ta không nói gì cả, chỉ đứng đó và mất vài giây sau mới lên tiếng. “Cô có sao không?”

Tôi cau mày bối rối rồi từ đó chuyển sang hơi bị khó chịu vì anh ta không chịu trả lời, tôi ngước mặt lên. “Tôi ổn cũng nhờ vào anh đỡ tôi và nếu như ban đầu anh không va vào tôi và chịu đi đúng lối đi thì cũng không cần đến điều đó đâu.” Tôi không biết vì sao lúc đó tôi bực bội và lên giọng đến như vậy. Có thể là do đôi Jimmy Choo, việc bạn tôi không hề hay biết tôi bị bỏ lại ở phía sau hay việc tôi còn cảm giác như điện giật nhẹ ở nơi ngón tay anh ta chạm vào, tôi cũng không biết nữa.

Anh ta chỉ thốt lên. “Cái gì chứ?” Và giọng bây giờ khác hắn lúc nãy và khá bất ngờ.

Và cứ như sét đánh vào người và tôi chợt nhận ra những gì và cái cách tôi nói, có lẽ anh ta cũng không muốn va vào người tôi và cũng đã hỏi tôi có sao không.

“Ồ,” tôi cúi mặt xuống ngượng ngùng, “anh nên đi lối khác, đây là lối vào,” với một giọng lịch sự hơn và lấy tay chỉ vào những người cạnh bên.

Anh ta lại lần nữa không nói gì cả. Lẽ nào anh ta không nghe tôi nói gì? Tôi biết nơi chúng tôi đứng gần sàn nhảy vì tôi có thể nghe âm thanh từ đây và thỉnh thoảng, một vài tia sáng đèn sân khấu len lỏi vào lối đi.

Ngước lên nhìn anh ta và lặp lại lần nữa, lần này lớn hơn lần trước. “Anh nên đi lối khác, đây là lối vào.”  

“Tôi biết.” Và cứ như mọi chuyện xảy ra cùng một lúc, ngay vào khoảnh khắc anh ta nói “tôi biết” thì tia sáng đèn sân khấu chiếu vào khu vực mà chúng tôi đang đứng và lúc này, tôi có thể thấy rõ mặt anh ta.

Tôi không thể không há hốc miệng và điều đầu tiên tôi chú ý là màu mắt anh ta đẹp như thế nào. Khi tia sáng chiếu vào thì màu xanh dương nhạt tuyệt đẹp đó sáng lên trong cái hộp đêm này còn khi tia sáng thấp thoáng tối màu đi thì màu xanh dương đó sậm lại.

Tin tôi đi, tôi há hốc miệng không phải chỉ vì màu mắt của anh ta mà còn vì chợt nhận ra ngay khoảng khắc đó anh ta là người tôi đã gặp trước cửa bệnh viện hôm nọc—ái hôm tôi đi thăm chồng chưa cưới của mình, Lance.

Vẫn là mái tóc ngắn màu đen và mọi thứ chỉ đơn giản là...đen. Thật là một thế giới nhỏ bé và tôi tự hỏi anh ta có nhận ra tôi không—một người hoàn toàn xa lạ mà đã gặp thoáng qua ở bệnh viện.

“Cô không nên ở đây.”

Được rồi, bây giờ anh ta chính thức làm tôi bối rối đấy. Chẳng phải khi nãy anh ta nói rằng anh ta biết đây là lối vào và bây giờ lại bảo tôi không nên ở đây? “Xin lỗi, người không nên ở đây chính là anh, không phải tôi. Đây là lối vào mà.”

Ánh đèn sân khấu vẫn thấp thoáng đâu đó nhưng không sáng bằng khi nãy nhưng cũng đủ giúp tôi thấy được đường nét khuôn mặt của anh ta: mọi khía cạnh, khung xương, đôi mắt, mũi và môi đều kết hợp hài hòa và hoàn hảo.

Lấy lại bình tĩnh, tôi như tự la mình trong đầu. ‘Tôi đang nghĩ gì thế này, tôi đã đính hôn. Chỉ là sự cuốn hút  về vẻ bề ngoài. Không gì cả.’ Tôi tự nhủ với chính mình

“Không, ý tôi là cô không nên ở đây—tại cái hộp đêm này. Nó rất nguy hiểm.” Anh ta nghiến răng cứ như nói chuyện với một đứa tiểu học và đang cố gắng giảng giải cho nó hiểu.

Cảm thấy cơn giận dần bùng phát trong người, tôi cằn nhằn. “Trông tôi giống một đứa con nít chưa đủ tuổi lắm à?” Không đợi anh ta trả lời, tôi nói tiếp. “Tôi đủ lớn để biết nơi này nguy hiểm hay không và hoàn toàn có thể tự lo cho chính mình.” Và chỉ ngón trỏ vào người anh ta, cảm thấy bực bội hơn cả lúc nãy. “Anh nghĩ anh là ai? Ba tôi à?”

Sau khi nói câu đó, tôi cảm thấy mình thật ngu ngốc, không phải vì những gì mình đã nói mà vì tôi còn bận tâm đáp trả lại một thằng xa lạ, dở hơi mà nghĩ anh ta có thể bảo tôi nên làm gì—mà thật sự không phải.

Anh làm một thứ âm thanh trong cổ họng nhưng không phải là ho, không hắn vậy. “Tôi không phải ba cô nhưng tôi biết nơi này rõ hơn cả cô và ba cô và nó không như có vẻ vậy, Leana.”

Đến đây, tôi há hốc miệng. Một lần nữa. Làm sao anh ta biết được tên tôi? Nhưng tôi chưa kịp thốt ra câu hỏi thì những ở phía sau đập nhẹ vào vai tôi khiến tôi phải quay lại. “Cô đang chắn đường đi của mọi người đấy. Tiếp tục đi đi.” Tôi vẫn chưa hết sốc về việc tại sao anh ta biết tên tôi và vẻ mặt của tôi lúc này có thể đối với họ là trông tôi như hoàn toàn không hiểu những gì họ nói.

Mọi người giụt. “Cô có nghe thấy những gì chúng tôi nói gì không?”

Gật đầu, tôi quay lại và tính kêu người-biết-tên-tôi-khi-nãy tránh đường để mọi người có thể di chuyển nhưng vào lúc tôi quay lại, anh ta đã biến mất. Cứ như lúc tôi đứng trước cửa bệnh viện.

“Cô còn chờ gì nữa?” Những người phía sau nói. Tôi không trả lời, bước tiếp trong sự bối rối. Làm sao anh ta có thể…nhanh đến vậy? Và anh ta đang ở chỗ cái quái nào?

**************

[SterekFan's Message]: Yeah, I know it's been a long time since I updated this story but hey, it was updated and I'M REALLY SORRY. To be honest, this chapter was written in many months - can you believe it, MONTHS (I'm a lazy person) so I guess when I reread it, it just doesn't feel right and I don't like this chapter. Yeah, I'm not good at writing or whatever....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top