Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Trúc Mai - IV - Tiểu huynh 1

   Chát! Chát!

Dù đang nép kín trong bụi nhưng thứ âm thanh khô khốc không ngừng dội đến kia vẫn khiến Ngọc Hoa giật nảy mình. Tò mò đưa mắt nhìn ra, cô bé tức thì phát hiện ra âm thanh nhức óc đó bay đến từ bãi đất trống phía trước, nơi có hai thiếu niên đang say sưa tỉ thí.

Hai thiếu niên một lớn một nhỏ. Cậu lớn không quá mười sáu, mười bảy. Cậu bé chí ít cũng hơn tuổi Triệu Ngọc Hoa. Trong tay mỗi cậu bấy giờ đều lăm lăm một ống tre dài sáu bảy đốt, công thủ đổi nhau, tới tấp lao vào.

Ngọc Hoa nhìn qua hai thiếu niên, nhận ra rằng các cậu đều nhất lượt vận thứ viên lĩnh bằng vải tốt, vạt dài chấm gối, ngang thân thắt một đai vải thanh. Phía trên đầu các cậu, hai búi tóc cũng được vấn cẩn trọng rồi bọc nhiễu gọn ở phía sau.

"Chà, thì ra cũng có những người ăn mặc đẹp đẽ thế này".

Cô bé trầm trồ. Chỉ có điều nước da của cậu lớn ngăm đen quá, vậy còn mặc thứ y phục màu lam nhạt trông không chút nổi bật. Còn thiếu niên nhỏ, cậu thấp hơn cậu kia một cái đầu, thượng y đỏ thẫm, quần và hài tiệp một màu đen. Từ xa nhìn lại, cậu bé ấy mang vẻ gọn gàng và sáng sủa.

Trong xã hội đầu triều Trần, viên lĩnh đã thành thứ trang phục nhật dụng mà từ dân gian đến chốn cung đình ai ai cũng có thể mặc. Tuy nhiên với mỗi tầng lớp họ lại sử dụng mỗi loại chất liệu và hoạ tiết để ghép áo, làm chiếc áo phần nào có thể nói lên địa vị của chủ nhân.

Trông hai tiểu hoàng nam kia không đơn thuần chỉ chỉnh tề trong các lớp áo gấm, mà trên viên lĩnh của các cậu còn được đáp thêm những văn hoa thêu bằng chỉ vàng.

"Ăn mặc như thế lại ở trong nội phủ... A ha, một trong hai kẻ đó đích thị là Hoài Văn hầu, tiểu huynh cắt máu ăn thề của ta. Tốt, phen này gặp được tiểu huynh thì tốt rồi. Nghe nói Hoài Văn hầu rất coi trọng Triệu Ngọc Hoa. Được, ta nhất định phải đòi đông đòi tây mới được. Đầu tiên là gì nhỉ... Phải rồi, trực chỉ Thăng Long! Ha ha... Nhưng có điều là... hai kẻ kia... ai mới thật là tiểu huynh của ta chứ?"

- Có người!

Trong lúc Ngọc Hoa mải híp mắt toan tính, thiếu niên nhỏ đột ngột dừng cuộc tỷ thí, cảnh báo.

"Hà hà, vừa hay. Cái giọng như chim non kia nhất quyết không thể là tiểu huynh được. Tiểu huynh sau sẽ trở thành danh tướng muôn đời, tất phải là người côn đồ lỗ mãng từ thủa thiếu niên. Người kế!"

- Ở đâu?

Thiếu niên lớn tuổi có gương mặt gân guốc với làn da cháy nắng mà Ngọc Hoa đang nhăm nhe hỏi lại.

- Trong bụi đinh lăng bên tả ấy.

- Hừm, ẩn nấp là việc chỉ tuồng gian trá mới làm. Đích là nội gián đấy, ta hãy cùng diệt nó!

, nhưng bụi đinh lăng bên tả là... "

Ngay sau câu nói ấy, hai thiếu niên rốt ráo chạy tới phía có bụi đinh lăng nội gián. Còn Ngọc Hoa, cô bé kinh hãi đến độ cứng đờ cả người, còn tâm trí là thứ duy nhất có phản xạ lúc này lại lo việc thầm trách bản thân trong khi có thể đi lại đường hoàng lại ngu ngốc làm cái trò thập thò lén lút này.

Khi tiếng bước chân và tiếng ống tre xé gió chỉ còn cách gang tấc, Ngọc Hoa cũng không nghĩ được nữa, chỉ thuận theo phản xạ, kêu váng lên.

Chát!

Đáp lại tiếng kêu của cô bé chỉ là hai âm thanh khô khốc va chạm nhau. Toàn thân Ngọc Hoa giật lên rồi thụp hẳn xuống bụi cỏ.

"Mình... không phải bị đánh chết rồi chứ?".

- Hãy khoan. Là tiếng của...

Chất giọng trong trẻo của chim non lại lần nữa cất lên. Nhờ vậy Ngọc Hoa mới định thần trở lại, lồm cồm bò dậy khỏi bụi cỏ, ngẩng đầu nhìn.

"Oa!"

Trước mắt cô bé, chim non hiện lên bằng đôi má lấm tấm mồ hôi hơi ửng trên khuôn mặt bầu bĩnh, anh tuấn. Dải nhiễu thẫm đỏ quấn ngang trán cơ hồ tôn lên làn da mịn trắng với những lông tơ ánh lên trong cái nắng đầu đông. Ngạc nhiên hơn là cậu ta cũng chăm chú nhìn cô bé với đôi đồng tử đen láy, sáng rực. Chỉ sau một tích tắc ngắn ngủi mắt chạm mắt, ánh mắt ấy dường như còn cuộn lên cả những tăm sóng vô cùng sinh động.

- Xin... Xin chào.

Không thể đứng ngây ra như phỗng mãi, Ngọc Hoa chủ động đứng dậy, nhẹ nhàng cất lời chào thân thiện bằng Hán ngữ. Dù sao thì cô bé cũng mang thân phận là em gái một viên tướng người Hán.

Cậu thiếu niên lớn nghe lời chào liền nhanh nhảu dùng tiếng Hán đáp lại:

- Tốt. Ngươi qua đây.

"Hay quá, tiểu huynh gọi ta kìa!"

Ngọc Hoa tự chỉ vào mình, nhận được cái gập đầu cô bé mới dần tiến lại trong vẻ mặt vừa hoan hỉ vừa bỡ ngỡ. Bấy giờ Ngọc Hoa mới có thì giờ để ngắm nghía cậu thiếu niên này. Có lẽ đó là do khuôn mặt cậu ta chỉ ở mức thường thường bậc trung, không được hút mắt cho lắm.

Nhưng không chờ được Ngọc Hoa đi đến nơi, thiếu niên lớn đã thô lỗ túm lấy một bên cánh tay của cô bé, rồi giật mạnh. Ngọc Hoa mất đà, tức khắc đổ về phía cậu ta và nhanh chóng bị bàn tay thô cứng còn lại siết chặt lấy. Qua đôi mắt một mí nhỏ và u tối, cô bé nhận ra tiểu huynh đang trần trụi nhìn mình bằng ánh mắt thừa sức sắm vai chính trong các tác phẩm sắc dục.

"Chuyện này... Tiểu huynh sao có thể. Với cái danh tiếng lưu truyền ấy, sao có thể?"

Bị bất ngờ trước sự đổ đốn của tiểu huynh so với tâm niệm của bản thân, Ngọc Hoa thất vọng đâm bực bội. Cô bé hết sức giằng ra, không quên nói:

- Hoài Văn hầu, xin tự trọng cho!

Thế nhưng lời nói của cô bé dường như càng làm thiếu niên lớn phấn khích ra mắt. Cậu ta cười khả ố, đoạn quay ra nói với thiếu niên nhỏ bằng tiếng Việt:

- Hoài Văn hầu, xin tự trọng! Ha ha, ả nhầm ta là Hoài Văn. Ha ha ha... Hoài Văn, hiền đệ nhìn xem? Mới hai năm không gặp ả đã quên tiệt đệ rồi. Giờ đệ lại đi chứa chấp ả, khác nào nuôi ong tay áo. Hoài Văn, đệ nhập Tống từ thủa ấu trĩ nên không biết đó thôi, người Nam ta vẫn hay đồn giống đàn bà phương Bắc đều do con yêu hồ ly hóa ra cả đấy.

Nghe đến đây, Ngọc Hoa tức tốc quay lại, trố mắt nhìn thiếu niên nhỏ.

"Chết cha, sao ta có thể quên rằng vú Mã từng nói tiểu huynh chỉ hơn ta ba tuổi".

Thì ra đây mới đúng là Hoài Văn hầu Trần Quốc Toản. Vị tướng trẻ xuất hiện sớm nhất trong niên sử Đại Việt. Mười sáu tuổi đã điều động một quân đoàn lên tới cả ngàn người, mười bảy tuổi đối trận với giặc đều tự mình xông lên trước khiến quân địch trông thấy đều lui tránh; Chương Dương, Hàm Tử, Tây Kết đều đã dự qua. Hoài Văn anh hùng xuất thiếu niên, vị hổ tướng vang danh ấy lại có gương mặt anh tuấn đến nhẹ nhõm, hầu như chẳng chút can hệ nào tới những chiến tích mà ngài đã tạo nên.

Hoài Văn bắt gặp ánh nhìn ngơ ngác của tiểu muội, đôi mắt cậu lộ ra nhiều chiều hụt hẫng.

Khi còn ở Tống triều, do mối giao hảo giữa hai nhà Trần Triệu mà Hoài Văn hầu nhà Trần và Triệu đại tiểu thư Ngọc Hoa đã trở thành thanh mai chúc mã. Cả hai thân thiết đến độ khi thất thế chạy nạn tới Đại Việt, Triệu Trung ngay lập tức nghĩ tới việc gửi gắm Ngọc Hoa ở chỗ Hoài Văn. Và thế là cô tiểu thư Bắc quốc thất thế đã đường hoàng nhận được sự bảo trợ cũng như săn sóc ở chỗ nghĩa huynh, tiếp tục sống cuộc sống nhung lụa nơi trướng rủ màn che như những ngày cựu Tống.

Vậy mà giờ đây Hoài Văn hầu, vị nghĩa huynh hết lòng bao che lại phải chứng khiến cảnh nghĩa muội của mình ngơ ngác nhìn và nhận xằng một người khác là mình.

- Tá Đức hầu quá trớn rồi, mau thả Triệu tiểu thư ra.

Hoài Văn lên tiếng nạt người anh em họ sau phút tổn thương sâu sắc.

"Tá Đc hầu? Cái tôn hiu này... Không, là mt phn cái tôn hiu này... nghe rt quen!"

Mặc hoàn cảnh quái gở đang xảy ra trước mắt, Ngọc Hoa lại chìm vào dòng suy tư riêng của mình.

Vương triều Trần có một đặc trưng là thường dùng một chữ trong tôn hiệu để phân biệt giữa các chi nhánh. Điều này giúp những người đương thời và hậu thế dễ dàng lần ra gốc gác một vị hoàng thân nào đó khi chỉ có tôn hiệu, dù cho có đôi khi phủ Tông Chính sắp xếp những tôn hiệu hơi cẩu thả một chút.

Ví như một số người con trai của vua Trần Thái Tông đều mang chữ Chiêu trong tôn hiệu; như Chiêu Minh, Chiêu Quốc, Chiêu Văn vương. Hoặc rõ rệt nhất phải kể tới trường hợp của Hưng Đạo Đại vương Trần Quốc Tuấn. Cả bốn người con trai của ông lần lượt là Hưng Vũ, Hưng Hiến, Hưng Nhượng và Hưng Trí vương.

Nghĩ tới đó, Ngọc Hoa đập tay, nhìn sang Tá Đức hầu rồi tự hỏi:

"Ngưi cùng la vi Hoài Văn hầu lại mang tôn hiu khi đu bng ch Tá... Phi ri! Người này rt có th một vương tử nhà Tá Thiên vương."

Tá Thiên Đại vương Trần Đức Việp, ông là em trai duy nhất được nhắc tới của Giác hoàng Điều ngự Trần Nhân Tông. Bản thân Tá Thiên vương là người có tài, nên ông rất được triều đình trọng dụng không chỉ vì là em vua. Vào năm Trùng Hưng thứ 3, vua anh đã phong ông tới chức Tướng quốc sự.

"Có cha lẫy lừng như vậy nhưng quả thật vị Tá Đức hầu này... Dù có là người tài chăng nữa nếu không có đức cũng vô dụng thôi".

Sắp gọn ghẽ thông tin trong đầu xong Ngọc Hoa mới chịu quay về thực tại. Tiếc rằng trong khi cô bé ngẩn ngơ nghĩ chuyện đâu đâu thì tình thế đã đổi thay. Trần Nhâm lúc này chẳng những không nể lời người anh em họ, mà ngược lại hắn còn kéo Ngọc Hoa sát về mình, kẻ cả nói:

- Hiền đệ, có phải cha ả và tên bại tướng Triệu Trung kia là thân tộc mấy đời của Tống đế? Mà dù ả có là con gái Tống đế đi nữa thì bây giờ họ Triệu cũng mất ngai rồi. Nghe thằng anh ả còn dẫn một lũ ô hợp từ phương Bắc chạy tới vương phủ hoàng thúc Chiêu Văn, lạy lục làm môn khách. Quả là nhục nhã cho họ Triệu phương Bắc. Giờ thì ả Khách này chỉ xứng như bọn mọi dân nước ta thôi. Hiền đệ thu nhận nó, đã không xung làm gia nô lại còn cho ăn trắng mặc trơn. Hiền đệ không biết chuyện cưu mang ngoại quốc để đến tai bề trên sẽ rất phiền toái sao? Nhưng mà hiền đệ có trẻ tuổi ấu trĩ mới cần tới những trưởng bối như ta đến chỉ giáo...

Nói rồi Trần Nhâm kéo theo Ngọc Hoa, vào gần Hoài Văn thì thụt.

- Ả hồ ly phương Bắc này cũng trắng trẻo, ngon mắt đấy. Bọn con gái ngoài dân gian ở tuổi nó ít đứa được như thế. Mà nhìn hiền đệ, chắc chưa từng biết thưởng hoa nếm mật phải không? Khà khà. Thế nên nhân chuyến này, ta tạm dùng ả thanh mai trúc mã này chỉ giáo đệ... vài đường. Rồi hiền đệ sẽ mẽ cho mà xem. Gần gũi nữ nhân là cái thú đầu bảng của nam nhân mà. Rồi bỡn chán đệ chỉ việc quăng nó đi. Bề trên hỏi tới đệ trước sau chỉ nói trước giữ để tiểu khiển nay chán đã đuổi đi. Sẽ chẳng vị nào hạch hỏi nhiêu khê đâu. Khà khà.

Nói đến đó, Tá Đức lần nữa liếc mắt về phía Ngọc Hoa. Nhưng ánh mắt hắn lúc này đã có phần hơi dại, đầy những nhục dục.

"Tên này đang nói những lời điên khùng nào vậy?"

- Tiểu huynh đừng nghe mà!

Ngọc Hoa quay về phía Hoài Văn hét lớn, rồi trừng mắt với Tá Đức trước khi giãy mạnh khỏi tay hắn. Nhưng cơ thể cô bé vốn là một tiểu thư khuê các yếu ớt. Hơn nữa Triệu Ngọc Hoa vừa bạo bệnh thập tử nhất sinh, còn trong thời kỳ hồi phục. Nên chung quy sự phản kháng của Ngọc Hoa bây giờ ví như con cá nằm trong lưới sắt, quẫy đạp không những không thể khiến lưới rách mà còn tự làm đau bản thân mình. Thích thú trước sự chống trả ấy, Tá Đức càng giữ chặt cô bé, miệng cười tục tằn, giục giã.

Chợt Ngọc Hoa thấy cơ thể mình hẫng xuống và cô bé bị kéo ngược lại. Tá Đức hầu cũng bị một lực mạnh giáng tới, đánh ngã nhào về phía sau. Ngọc Hoa tuy được thả nhưng chao đảo suýt ngã. May thay đúng lúc chới với ấy một cánh tay khẳng khiu nhưng rắn rỏi giang ra giữ lấy vai cô bé. Loạt hành động này diễn ra chớp nhoáng đến nỗi khi lấy lại được cân bằng, cô bé chỉ nghe từ phía Hoài Văn phát ra một câu nói gằn và nhỏ bằng Ngô ngữ:

- Dám động đến Ngọc Hoa. Ra mi là hạng người như vậy đấy.

Đánh ngã Tá Đức, giải cứu Ngọc Hoa, xong xuôi Hoài Văn lập tức thả tay khỏi vai tiểu muội, lại trở về với nét mặt điềm đạm khi trước. Chứng kiến phong thái nghĩa hiệp ấy, cô bé không khỏi không bắt chước cách những kẻ hành tẩu trên giang hồ tán tụng nhau, hào sảng thốt:

- Hảo quân tử!

Hoài Văn từ nhỏ đã sống ở phương Bắc nên dĩ nhiên câu hiểu được. Chỉ có điều gặp hành động dạn dĩ kia của tiểu muội, Hoài Văn lạ lẫm ngó cô bé một hồi lâu.

Ngọc Hoa đang đâu bị ngó chằm chằm thì lúng túng quay đi hướng khác. Gặp cảnh Trần Nhân vẫn nằm vạ dưới đất, nhớ lại mới đây hai người họ còn thân thiện giao đấu liền thầm trách bản thân.

- Tội do Ngọc Hoa vô phép, xin huynh thứ lỗi cho Ngọc Hoa! – Cô bé nhỏ giọng, chân thành hướng về Hoài Văn.

Nhưng nhận những lời ấy khuôn mặt Hoài Văn chung quy chẳng xuất hiện bất cứ nét vui vẻ nào. Cậu chỉ nhàn nhạt:

- Không sao thì tốt, muội mau trở về Trần...

Hoài Văn mới nói tới đó, Trần Nhâm lúc này đã chống tay dậy. Hắn rú lên:

- Á à, thằng Toản! Mày láo, dám đánh cả ông. Bay đâu, bay đâu rồi?

"Quả nhiên chng được cái nết nào!"

Ngọc Hoa ngó Trần Nhâm bằng ánh mắt khinh khi. Vừa rồi cô thấy hắn hãy còn hiền huynh hiền đệ ngọt xớt dỗ người khác làm chuyện buông tuồng. Vậy mà mới bị hẩy nhẹ một cái, vẻ thô tục vốn có đã lộ ra bằng sạch.

"Cho mi gọi đấy, đây là nội phủ nhà ai chứ hả?"

Nhưng trái với dự đoán của Ngọc Hoa. Tá Đức hầu dứt lời liền có năm sáu khuôn mặt xương xẩu, đen nhẻm đi ra từ dãy nhà kín đối diện. Bọn này có lẽ vốn núp sẵn sau dải tường phủ gần đó, đứa nào đứa nấy đều chỉ đóng khố và mặc độc một cái áo cộc màu đen. Những tấm ngực trần đem xạm và cáu bẩn chàm loang lổ những hình xăm lớn, nom qua cả bọn cục mịch như những con trâu đất chứ chẳng có chút dáng dấp oai phong của vệ quân theo hầu ông lớn chút nào.

Bọn gia nô của Tá Đức chẳng mấy chốc đã sấn lại chỗ Hoài Văn cùng Ngọc Hoa đang đứng. Trên tay chúng lăm lăm những ống tre loại to bằng cổ tay người lớn với phần đầu vót kỹ được hun đen trên lửa đỏ.

Đường như đã quen thói hiếp đáp, bọn chúng biết đứng lại vừa đúng tầm để chờ cho chủ nhân ra uy. Tiếp sau đó là đến phiên Tá Đức, hắn chống tay hạch tội:

- Hừm, nó đã dám cả gan sinh sự với ông, bay đâu, còn chần chừ gì mà không giã thằng Toản một trận!

Sau câu thét oai như cóc của chủ, bọn lâu la lập tức dàn thế và để một tên chính giữa đám bước lên. Tên này mặt đầy vẻ gian trá, nói với Hoài Văn bằng giọng có ý cợt nhả:

- Bẩm, hầu gia nhà con đã biện cỗ mời ngài xơi mà ngài lại không xơi cho. Thôi thì chúng con đây đành phải thay chủ, dâng ngài chén rượu vạ vậy. Ý chủ ý trời, chúng con bề nào mạo phạm, xin đức hầu xá cho.

- Hừm, bay không phải cung kính nhiều lời với nó. Cứ đánh đi, tội vạ đâu ông lĩnh.

Câu thét lạc của Trần Nhâm ngay lập tức biến thành tiếng súng hiệu, thôi thúc bọn lâu la hùng hổ xông tới chỗ của hai cô cậu bé.

"Loạn rồi, gia đồng dám đánh cả vương hầu, loạn thật rồi!".

Ngọc Hoa hoảng hốt. Ngay cả khi lũ người này xuất hiện cô bé vẫn cứ định ninh Tá Đức chỉ là thẹn quá mà doạ nạt qua loa. Vì dẫu sao Hoài Văn vẫn là tầng lớp đại quý tộc tôn thất và Trang Liệt là phủ đệ, đất cai trị của cậu. Đám người kia dẫu nghe lệnh thế nào cũng không thể mạo phạm tới họ hàng thiên tử ngay trong chính đất phong của họ được.

Vù... Vù...

Một gậy tre đột ngột phóng ngang tầm vai Ngọc Hoa và Hoài Văn phản xạ rất nhanh, cậu kịp kéo cô bé về phía mình. Nếu không có động tác lanh lẹ ấy, mũi chông vừa rồi thừa sức tặng cô bé một vết thương chí mạng.

Gậy tre vẫn theo tay đám gia đồng lao đi vun vút và dường như là chỉ nhằm tới Ngọc Hoa. Cô bé thoảng thốt nghĩ thầm:

"Hoài Văn hầuTá Đức hầu, mt bên cháu họ một bên cháu ruột, phm trt tuy đng ưu ái bt đng. My tên gia nô phủ Tá Thiên vương có th tht th vi Hoài Văn, nhưng làm sây xước cậu thì không kẻ nào dám. Bởi huyết thống cùng dòng và người ông thượng hoàng vẫn luôn tình thương mến thương thân tộc là những điều Tá Đức muốn gánh cũng không nổi. Nên biết mình can h vic này, bọn tay chân kia chọn cách vẹn toàn nhất là trút hết bc dc ca Tá Đức lên mình."

Luật pháp nhà Trần hà khắc có phần nghiêm minh, nhưng lại là bộ luật phân chia giai cấp rất rõ ràng. Họ Trần không m dân theo kiểu: thiên t phm pháp ti như th dân. Với tầng lớp đại quý tộc, trước hết là vua và hoàng tộc sẽ hưởng mọi đặc quyền, đặc lợi. Chẳng thế mà sử ký từng chép truyện cùng tội danh phỉ báng triều đình, người trong hoàng tộc là Trần lão có thể dùng một ngàn quan tiền chuộc tội còn tên nô lệ tên Khoáng đồng mưu lại bị xử lăng trì.

Do đó có thể thấy nếu đánh chết Ngọc Hoa hôm nay, Tá Đức bức quá bỏ ra chút tiền là yên việc.

Những mũi chông tre vẫn không ngừng chĩa tới trong lúc Ngọc Hoa mơ màng đến hệ thống lập pháp, hành pháp triều Trần. Lúc sực tỉnh cô bé đã thấy mình và cả Hoài Văn đã bị cả năm kẻ thanh niên lực lưỡng vây lấy xung quanh, liên tục phóng gậy. Nếu không nhờ Hoài Văn dốc sức bảo hộ và đỡ gạt bằng gậy tre trong tay cậu thì chắc hẳn Ngọc Hoa đã không còn sống để nghĩ hết những điều vẩn vơ kia.

Tránh rồi né, cô bé phải gắng sức lắm mới theo kịp những cái đẩy, kéo của tiểu huynh để bản thân luôn vừa kịp an toàn nấp vào lưng cậu. Nhưng dần dần đuối sức, Ngọc Hoa bắt đầu không theo kịp nhịp độ của cuộc tỷ thí không cân sức này. Những tiếng xé gió vẫn vùn vụt bám sát lấy cơ thể đầy bệnh hoạn và suy nhược của cô bé. Cuối cùng Ngọc Hoa bỏ cuộc. Cô bé khuỵu xuống bắt đầu thở dốc cho dù đang có một mũi chông tre lao thẳng về phía mình.

Chuyện NgọcHoa không theo kịp và ngã ra là điều Hoài Văn chưa ngờ tới. Trước mũi chông đang lao như bay về phía tiểu muộilại không thể kéo cô bé đứng lên, chẳng nghĩ ngợi nhiều, Hoài Văn nhanh như cắt gập người ngồi xuống che đỡ cho tiểu muội, để lưngmình xoay vềphía có mũichông nhọn hoắt đang laotới.    

                                                                                                                                                                                                       TND.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top