Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Trúc Mai - VI - Giống sứ


Vừa bước đi vừa không quên ngó trước nhìn sau, Ngọc Hoa phải gật gù công nhận khu vườn phía sau chính đường này quả thật có nhiều loài kỳ hoa dị thảo hơn bản thân tưởng tượng. Chỉ tiếc rằng hiện thời đã vào đông, trước những ngọn gió bấc không ngừng gầm gừ mỗi đêm, ngoại trừ vài khoảng lá xanh sậm còn trụ lại thì cả khu vườn đã trơ trụi dưới vô vàn sắc thái của màu nâu. Cũng nhờ vậy mà những chiếc lồng sơn son treo ở một góc vườn đã chẳng tốn chút công sức nào để thu hút sự chú ý của cô bé. Ngọc Hoa thơ thẩn tiến lại.

"Oa!".

Những chiếc lồng ở đây vốn cũng xuất xứ từ những nan tre trúc tầm thường khác, nhưng qua bàn tay thợ khéo cùng quy cách của nhà quan chúng đã được gọt giũa đan lát uốn tạo thành những hình thù đặc sắc mà bên ngoài dân gian không thể nào có được. Và bên trong những chiếc lồng tinh sảo ấy chỉ có các giống chim quý, chim lạ mới có thể tương xứng.

"Giống gì mà lạ lùng thế, chà chà...".

Ngọc Hoa lạ lẫm trước những giống chim nhỏ xíu bằng hai ngón nhưng mang một thân xanh biếc, rỉa đi rỉa lại lộ ra lớp lông vũ bên trong tuyền một màu trắng hoặc những loại chim lớn lông cánh sặc sỡ, chóp đầu đính cả chiếc mào nở ra như đóa hồng mai. Với cô bé, đó là những thứ mà ngay cả trong tưởng tượng cũng chưa một lần nghĩ chúng có thể tồn tại trên đời.

Ngoài ra chim chóc trong nhà quyền quý có phong thái vương giả khác hẳn thứ chim cỏ, chim nhãi nuôi ngoài dân gian khi chúng chẳng chút sợ sệt hay nháo nhác trước sự có mặt của người lạ. Ngoại trừ một số ít hiếu động lắc cái đầu nhìn tới nhìn lui thì còn lại đều kiêu kỳ chìa những chiếc lông đuôi dài về phía Ngọc Hoa, cất tiếng vang vọng gợi nỗi nhớ vô thức về rừng già.

Bỏ lại dãy lồng đặc sắc phía sau, Ngọc Hoa tiếp tục đi đến bên một vuông đất nhỏ rào kín bằng vách cót. Tò mò ngó vào cô bé mới nhận ra đây là một cái chuồng nhốt toàn gà trống. Và nếu không tính tới sắc lông trắng ánh mỡ vàng của một con duy nhất thì cả đám gà đều là giống ngũ sắc.

Con gà trắng ngoài mang sắc lông đặc biệt còn sở hữu một một cặp chân dài ngoằng. Mà không chỉ có chân, hầu như thứ gì trên người nó có thể phát triển theo chiều dọc thì đều vươn ra hết cỡ. Thân con gà dưới lớp lông mao lộ ra gầy nhẳng đến tang thương. Nhìn nó, Ngọc Hoa cảm tưởng con vật này giống một con cò lạc giữa bầy gà hơn là một con gà đang trong bầy đàn của chính nó.

Thế nhưng con gà trắng chẳng phải gánh chịu bất cứ sự kỳ thị hay xua đuổi vì sự dị biệt như thường thấy ở tự nhiên. Mà ngược lại, chính nó đang là kẻ hung hăng xông tới, thiện nghệ mổ đồng loại trong đàn.

Trong khi đó đám gà ngũ sắc to con với quân số áp đảo kia thì chừng như nhu nhược và khiếp đảm con gà ánh mỡ lắm. Chúng nháo nhác di chuyển, lê những tấm thân bị mổ tới xác xơ mỗi khi tên cường bạo chuẩn bị đi qua.

Việc được đồng loại khúm núm kinh sợ hình như vẫn chưa làm thỏa con gà quái ác hoàn toàn. Đến lúc nhận ra đã hết kẻ dám ra mặt gây hấn với mình, nó nhanh trí chuyển thủ đoạn, lùa tất cả lũ gà trong chuồng vào một góc, rồi tùy thích xông tới, hả hê tung hoành ngang dọc với cái mỏ.

Sau một chập mổ khoan khoái, bạch ác kê ung dung bỏ đi. Tới chỗ trống trải trong chuồng, nó sải chân ưỡn ngực, khí thế gáy lên mấy tiếng te te khoe công.

"Hừ, nhất định phải trừ hại cho dân".

Ngọc Hoa trừng mắt trước hành động hung tàn của con gà rồi lẩm bẩm. Sẵn là người ưa tọc mạch và gai mắt trước những việc bất bình cô bé đảo mắt, vớ ngay được một cái que nằm chỏng chơ gần đó. Nhặt lên, Ngọc Hoa chẳng chút lưỡng lự khi lăm le nhắm đánh con gà.

- Gà kia, ngươi làm những chuyện trời đất không dung thứ như vậy, không sợ phải tội sao?

Con gà thấy động cũng biết dừng gáy quay nhìn. Nhưng trước gương mặt lạ hoắc và có vẻ chỉ là một tên cùng dân người đang hô hào, đôi đồng tử vàng nghệ chẳng thèm nhìn lại lần thứ hai. Con gà quay phắt lại hướng cũ, dướn cổ, tiếp tục gáy hùng hồn.

- Mi... – Ngọc Hoa méo miệng. Cô bé ý chừng cũng nhận ra thái độ khinh khi kia. Bị một con gà khinh thường, Ngọc Hoa nổi giận, chẳng chần chừ giáng cái que xuống quát: - Được, yêu nghiệt đã không chịu hối cải vậy hôm nay thay trời... trị mi! Đánh này... đánh này... đánh này, ha ha.

Với mỗi tiếng đánh này phát ra, Ngọc Hoa lại giáng một roi xuống lưng và cánh con gà. Con gà ngạo mạn trúng đòn thì sửng sốt tới nỗi như thể từ lúc nở ra nó chưa từng nghĩ đến chuyện mình sẽ bị đánh và bị đau. Hoảng loạn, nó ngừng gáy rụt vội cổ lại, luống cuống bỏ chạy để lại kẻ cùng dân đang cười như nắc nẻ kia khua khua cái que theo sát đuôi mình.

Gà trắng toán loạn chạy về tới bức vách đối diện mới khựng lại định thần. Như thể trong khoảng khắc ấy nó nghe hiểu được tiếng cười chế giễu kia, cũng hiểu luôn thân phận mình sinh ra chẳng để hèn nhát né tránh. Nó vụt quay lại, thân mình trở nên yên tĩnh trong khoảnh khắc chỉ còn cái đầu lúc này là lắc qua lắc lại thành thục. Gà trắng trừng trộ nhìn về Ngọc Hoa cùng cái que cô bé cầm vung vẩy trên tay.

- Nhìn cái gì hả đồ gà chết nhát? À, mi đang tính cách đối phó với ta! Không có cửa đâu, ta là người trong khi mi chỉ là một con gà nhép. Ê, nhìn đi đâu thế ta đang nói chuyện... A ha, phát hiện ra mày bị lác rồi nhé. Ôi, trông cái mắt lác thiên lác địa của nó kìa, ha ha. Tức cười quá đi mất, ha ha. - Ngọc Hoa thùm thụp đấm ngực trong cơn cười hả hê.

Con gà cạu cọ tuyệt nhiên không phản ứng. Nó vẫn theo sát từng cử động của cô bé. Lắc đầu thêm ba bốn chặp nó đổi tư thế, hai chân dậm dậm rồi xoè cánh bất thần lao tới, con gà nhắm đầu roi đang chúc xuống vách cót mổ lia lịa.

Nhắm trúng mục tiêu con gà gầy nhảy lên mổ liên tiếp như không muốn đấu thủ sống sót sau khi thoát khỏi cái mỏ nó. Nên chỉ trong nháy mắt không kịp thu que, Ngọc Hoa thấy một đầu của nó đã bị mổ tan tác. Đòn phản công như vũ bão làm thần sắc cô bé tái đi đôi phần. Vốn Ngọc Hoa nghĩ trêu đùa với một con gà chỉ trò tiêu khiển vui vui, chẳng ngờ đâu lại đụng trúng thứ gà hung hăng đến độ con người cũng chẳng ngán chọi tay đôi như vậy.

Gà trắng giờ lại lui về phía vách cót của nó. Nhưng lần này khác với thái độ hoảng loạn lúc trước, nó lấy lại uy thế hùng dũng thách thức đối phươg, riết ráo đi qua đi lại, dậm mạnh chân rồi vỗ cánh.

Ngọc Hoa bị cái nhìn chòng chọc của con gà làm cho tức điên, xét cho cùng nó chỉ là một con gà với cân lạng bằng một phần mười và bộ óc càng không thể so bì với cô bé. Nắm chặt đầu que còn lại, Ngọc Hoa nghiến răng vụt xuống liên tiếp. Thế nhưng lối đánh ấy chẳng tác dụng là bao khi con gà đã trở nên tỉnh đòn. Nó né được hầu hết những que roi giáng tới và còn khôn khéo dẫn dụ kẻ địch vào sâu trong lãnh địa của mình.

Lùi từng bước từng bước, huých cả vào đám gà vướn víu đang dáo dác chạy, con hùng kê dừng lại ở góc cót xa nhất, rồi đột ngột nhảy lên đập cánh phành phạch. Cổ vươn dài, lông cổ bồng ra như những tầng ô. Mỏ mở lớn. Con gà bấy giờ trông vô cùng dữ tợn khi ré lên những tiếng khè khè kỳ quặc.

Khè khè!

- Ác kê, đang tính giở thủ đoạn nào đấy hả?

Khè khè!

- Chẳng lẽ là định dọa ta?

Khè khè!

- Ta đâu có sợ.

Khè khè!

- Hừ, mi tưởng chỉ mình mi biết khè hả?

Khè khè!

- Vậy thì xem đây... – Thu hai tay về mạng sườn như chấp nhận lời thách đấu, cô bé cúi xuống cũng khè theo đầy khí thế. Vừa khè Ngọc Hoa vừa khoái trá: – Khè khè khè. Sao hả? Khè khè...

Khè!

- Khè khè.

Khè...

- Hồng Đào, không được hỗn!

Vào đúng lúc cuộc đua tranh tiếng khè đi tới đỉnh điểm thì từ phía sau Ngọc Hoa bất thần vang đến một giọng nói. Con gà tên Hồng Đào lập tức im tịt còn cô bé thì tự nhủ:

"Hồng Đào ư? Quả là một cái tên tc cười. Chỉ có kẻ mù dở mới đi đặt cái tên ấy cho một con gà trắng ởn? Ha ha, thật là điên quá đi!"

Ngọc Hoa cười không thành tiếng trước suy luận thú vị của mình, rồi cô bé mơ màng ngoái lại, tính ngó xem bộ dạng của kẻ vừa mù lại vừa điên ấy trông ra sao để rồi nhanh chóng nhận ra... tiểu huynh chỉ đứng cách đó vài bước! Và đôi đồng tử trong veo của cậu đang dán vào vào chiếc que trên tay cô bé.

- Hơ!

Ngọc Hoa giật nảy. Nhớ lại những lồng chim quý giá cô bé không dám tin con gà này chỉ là một vật nuôi tầm thường. Nó chính xác là một chiến kê, thú chơi xa xỉ mà giới quý tộc đương thời vô cùng ưa thích. Mà đã ưa thích thì hẳn người sở hữu phải hết mực nâng niu hùng kê của mình.

Trưng khuôn mặt đông cứng và nụ cười ngớ ngẩn, Ngọc Hoa lộ liễu quăng vội que tre sang bên, giả lả:

- A, tiểu huynh đến khi nào vậy? Hôm nay không cần xuất phủ sao?

Rời mắt khỏi cái que, nhìn nghĩa muội rồi Hoài Văn khẽ gật đầu đáp:

- Tới sau em một lúc.

"Cái gì? Ta tới muộn nhưng đủ để chứng kiến tất cả á?"

Tuy nhiên không như suy nghĩ của Ngọc Hoa, Hoài Văn từ tốn bước đến bên chuồng gà mà chẳng có vẻ gì bực tức hay xót xa. Thấy cậu càng lúc càng tới gần con ác kê, Ngọc Hoa với kinh nghiệm vừa đối đầu liền kéo tay áo viên lĩnh của cậu ngăn lại.

- Đừng, nó mổ tiểu huynh đấy.

Giọng mảnh và nhỏ, cô bé làm như sợ hãi lắm.

- Hồng Đào là gà ta nuôi. Nó không mổ người bao giờ, đừng sợ. – Tiểu huynh ngây thơ quả tình đã hiểu đúng cái ý Ngọc Hoa thể hiện ra kia, cậu ôn tồn trấn an.

Rồi vẫn tiến lại vách cót, Hoài Văn gỡ một tấm liếp mỏng chỉ được cài hờ ra, cúi xuống, đưa tay vào chiếc túi lụa nhỏ buộc cạnh sườn lấy ra vốc thóc. Chìa trước mặt gà trắng, cậu cất tiếng gọi:

- Hông Đào, lại đây!

Hồng Đào nhận chủ, sà lại chẳng chần chừ. Vừa mổ những hạt thóc vàng ươm trong lòng bàn tay cậu bé nó vừa ngước lên, ánh mắt thắm thiết xen lẫn long lanh. Con gà làm bộ như thể đã mười năm rồi nó mới được cận kề người thầm thương trộm nhớ.

Ngọc Hoa đứng sau thấy hết cảnh nịnh nọt của con gà lén trề môi giễu. Chẳng hiểu sao nhìn nó lúc này cô bé lại liên tưởng ngay tới bản mặt của Trần Kiên hôm trước. Cũng giống tên hoàng tộc thô lỗ, rõ ràng con gà này cũng đang muốn nói: người ta mi b đánh, thy bun lm. Mau đòi công lý cho người ta đi!

- Hồng Đào, ngươi ăn nữa không? - Chất giọng thánh thót như sơn ca lại cất lên.

Quắc quắc! – Và con gà nũng nịu đáp. Nó đòi thêm.

Hoài Văn chìa ra một vốc tay nữa, cũng đầy thóc. Hồng Đào vẫn với tác phong thư thả, nó mổ những hạt thóc trong tay cậu bé khẽ khàng như thể chưa từng sở hữu cái mỏ sắt lúc trước mới mổ tan nát que tre.

"Đồ gà trng nnh đm. Trông kch cm lm mi có biết không?"

Ngọc Hoa kín đáo lườm nguýt con gà và con gà cũng lén lút trừng mắt với cô bé.

Nhưng khi nhìn Hoài Văn đưa tay lên vuốt bộ lông mà bản thân phải thừa nhận là óng ả của Hồng Đào, Ngọc Hoa mới bắt đầu nghĩ con gà này cũng có điểm hay ho.

- Tiểu huynh chắc quý Hồng Đào lắm nhỉ?

Trước câu hỏi vui vẻ của nghĩa muội, Hoài Văn nhìn lên. Đôi mày kiếm non nớt còn phủ sắc nâu đỏ của cậu bé hơi chau lại, ý tìm kiếm câu trả lời. Rồi không muốn tiểu muội nhanh chóng nhận ra, cậu quay lại với Hồng Đào nghĩ ngợi rồi mới đáp:

- Hồng Đào là ngự kê quan gia đã ân tứ trong lần tiến cung lúc ta mới hồi hương.

Phát ngôn cẩn trọng, không trả lời vào trọng tâm, thiếu niên nhỏ tuổi dường như kiêng kỵ một cách rất hệ thống khi phải nói về vấn đề cậu quý mến hay là yêu thích một cái gì gì đó trước mặt nghĩa muội Triệu Ngọc Hoa.

- Vậy hả!

Ngọc Hoa thốt lên rồi nhanh chóng lấy tay che miệng. May rằng cái tật hễ nhắc tới những chuyện kinh sư triều đình, vua quan quý tộc là không thể ngăn khuôn mặt nhỏ sáng rỡ một cách bất thường thường này của cô bé không bị tiểu huynh để ý.

- Hồng Đào là gà của quốc chủ Đại Việt sao? – Dài giọng hỏi lại sao cho thật yểu điệu, cô bé cùng ngồi xuống bên Hoài Văn, thỏ thẻ: - Tiểu huynh, Ngọc Hoa cũng muốn vuốt!

Tất nhiên cái ý định ấy nảy ra chẳng phải do Ngọc Hoa bỗng nhiên thấy quý mến con gà. Chỉ đơn giản vì cô bé mới phát hiện ra Hồng Đào từng thuộc sở hữu của vua Thiệu Bảo Đại Việt mà thôi.

- Nhưng mà chắc khó ngửi, ý Ngọc Hoa là gia cầm thì thường hôi lắm.

- Không hôi đâu, lão Bộc và gia nô trong phủ vẫn thường tắm cho Hồng Đào đấy.

- Gà mà cũng đòi tắm á? Như thế nào cơ? – Mắt cô bé long lanh.

- Những hôm nắng thì có thể tắm được. Lão Bộc thường dùng rượu vẩy lên mình nó, là Xương Bồ.

- Chà, có nuôi gà không mà nhiêu khê quá nhỉ. Tiểu huynh không biết đâu, mùi gia cầm làm Ngọc Hoa khó chịu nên...

- Không chỉ gia cầm, em còn ghét cả ngựa nữa. – Hoài Văn đột nhiên quay sang góp chuyện, đây vốn không phải biểu hiện cậu thường tỏ ra.

- Mà kìa, tiểu huynh không định mang Hồng Đào lại cho Ngọc Hoa hả? – Nhận ra vấn đề, cô bé nói lảng.

Cậu tiểu huynh mới lên mười hai ngay lập tức chiều ý nghĩa muội. Tóm lấy một bên cánh Hồng Đào, con gà lần này chẳng có vẻ muốn tuân lệnh chủ nhân, Hoài Văn phải kéo nó xềnh xệch lại. Bấu móng vào mặt đất, con gà nhìn chằm chằm Ngọc Hoa với đầy vẻ đề phòng nhưng cô bé chẳng để tâm, vẫn hào hứng chìa tay đón nó. Để rồi trong khoảnh khắc chủ nhân nới tay và trước khi kẻ tử thù có thể chạm tới mình, Hồng Đào ngoắc đầu, cái mỏ sắt của nó vươn tới.

Ngọc Hoa tất nhiên không thể nhận ra ác ý của con gà, chỉ có Hoài Văn phán đoán kịp. Cậu bé nhanh tay túm lấy Hồng Đào chủ ý muốn kéo nó trở lại, nhưng vì quá nôn nóng mà lỡ đà quăng con gà bay đập vào vách cót.

- A Hoa, tay có sao không?

Cuống cuồng giật lấy tay nghĩa muội, Hoài Văn lo lắng tìm kiếm vết tích của Hồng Đào trên mu bàn tay cô bé trong khi Ngọc Hoa vẫn ngồi ngẩn ra.

- Hơ... Không, không sao.

Một lúc sau Ngọc Hoa mới lắc đầu thay câu trả lời. Chỉ tích tắc thôi cũng đủ để cô bé cảm nhận cái sắc của cú mổ nảy khẽ trên da mình. Nếu Hồng Đào không bị giật lại kịp thời thì chắc cú mổ của nó có thể bén tới xương tủy.

Về phần Hồng Đào, bị đập mạnh vào vách cót khiến nó đau điếng, lông cánh rũ ra lả tả rụng mất vài chiếc. Nhưng con gà vẫn nhanh chóng trụ chân đứng lên chỉ có điều lúc này nó không tới gần Hoài Văn nữa. Hồng Đào đứng từ xa nhìn chủ cứ mãi miết lo cho kình địch của mình, đau lòng đến độ kêu lên những tiếng tóc tóc đầy ai oán.

- Hồng Đào giận rồi, tại Ngọc Hoa cả... – Cô bé ấp úng.

- Không phải đâu. – Thả tay nghĩa muội sau khi không phát hiện thương tích nghiêm trọng, Hoài Văn lại trở về vẻ điềm tĩnh, già dặn trước tuổi của mình.

- Nhưng Hồng Đào có vẻ giận thật đấy. Nhìn kìa, nó không thèm lại gần tiểu huynh nữa. À hay chúng ta mang thóc ra cầu hoà với nó.

Ngọc Hoa vừa nêu sáng kiến vừa chỉ về phía con gà trắng đang đứng, còn Hồng Đào cạu cọ nhìn lại ý chừng đáp trả: định dùng nắm thóc ranh để cầu hoà với ta ư? Hão huyền!

- Không cần thiết. Vả lại Hồng Đào là gà chọi, những chuyện như thế nó buộc phải quen rồi.

Hoài Văn gạt đi. Như thể với cậu, kẻ quen chuyện chinh chiến đánh phạt thì thân thể lẫn tâm tư đều đã trở nên chai sạm, người khác có thể tuỳ thích tổn thương.

- Em đừng để tâm nữa. Súc vật vô tri.

- Ai bảo thế? Loài vật cũng có suy nghĩ và tình cảm của riêng chúng đấy. Chỉ là chúng không thể biểu hiện như con người thôi.

Ngọc Hoa cãi, nhưng khi quay sang cô bé chỉ thấy Hoài Văn gật gù. Ý chừng cậu nghe nhưng chẳng nhập tâm mấy lời hoang đường vừa rồi của tiểu muội. Thiếu niên còn đang mải quan sát đám gà ngũ sắc trong vách, và có lẽ đây chính là mục đích khiến vị tiểu hầu gia phải thân ra tận hậu viên này. Không phải để chạy chữa hay phân tách, Hoài Văn kỳ thực chỉ muốn biết Hồng Đào đã có thêm chút tiến bộ trong việc xuống mỏ với đồng loại hay không thôi.

- Vậy nên súc sinh cũng biết ái ố hỷ nộ! – Ngọc Hoa cố tổng kết bằng giọng nhỏ xíu.

- ... - Gần gật.

"Hừ, thái độ này là sao? Không phải chúng ta đang cùng đàm đạo?"

- Ừm, nhưng trông Hồng Đào không mấy con gà khác. Tiểu huynh, nó là giống gì vậy?

- Hồng Đào là gà hầu châm. Giống từ con Kim Quang đế kê trong Cung thành...

- Vậy à...

Cậu thiếu niên mười hai sau một thôi một hồi giảng giải nhìn sang gặp vẻ mặt lắng nghe một cách say sưa của tiểu muội liền có chút sững lại hơi chút sững lại. Rõ ràng chỉ bằng gương mặt yêu kiều và êm ái ấy, nghĩa muội chớp mắt cũng có thể vô tâm khuấy động tâm tư Hoài Văn, làm cậu chẳng nghĩ ngợi nhiều, kể cả cho nàng nghe cái bí mật mà bấy lâu chỉ một vài người tâm phúc mới được cậu cho biết.

- Hồng Đào biết cả hồi mã thương, ta đang luyện cho nó. Miếng ấy không phải chiến kê nào bẩm sinh cũng biết đâu. Nếu địch thủ không biết Hồng Đào dụng cả hồi mã, chắc chắn sẽ phải bại dưới cái cựa của nó.

- Hồi mã thương? Có phải là cái lối của nhà họ Dương không? Ngọc Hoa tưởng mấy chiêu thức ấy chỉ dành cho người thôi chứ? Một con gà mà xử hồi mã á? – Cô bé lén liếc Hồng Đào, cười khinh thị.

- Phải, quả nhiên em còn nhớ, tuyệt kỹ ấy đúng là của Dương gia tướng. A Hoa, nếu chưa thấy gà xử bao giờ ta sẽ bảo Hồng Đào diễn cho em xem. Mau đến đây!

- Được!

Chống tay vào vách cót xem tiểu huynh dẫn dụ Hồng Đào giao đấu với con gà còn lành lặn nhất đàn, Ngọc Hoa lan man nghĩ chuyện vốn đã hạ quyết tâm không thân thiết quá mức, vừa rồi chỉ vì muốn lấy lại sự chú ý mà tự mình cởi mở như vậy quả thật lợi bất cập hại. Nhìn xuống, thấy cảnh hai con gà ngớ ngẩn đang lòng vòng đuổi nhau, thỉnh thoáng lại quay qua mổ chí choé, cô bé thở hắt. Quả thật Ngọc Hoa với những trò đấm đá máu me này mà nói thì...

"Thật nhàm chán!".

Thừa dịp ba kẻ phía trước đặt toàn tâm vào hiệp chọi, Ngọc Hoa tự mình lui lại phía sau, ngồi lên một bệ đá sạch sẽ. Một lát sau mới nhận ra sự thiếu vắng nghĩa muội, Hoài Văn quay ra tìm rồi cũng tới bên bệ đá. Cậu nhìn chỗ trống còn lại cạnh Ngọc Hoa, có lẽ muốn ngồi xuống nhưng rồi lúng ta lúng túng lại thôi. Mặc cho tiểu muội mỉm cười, đặt tay xuống ra hiệu cả hai có thể cùng ngồi.

"Giá tên Trn Kiên kia cũng lch duyt giữ phép giống tiểu huynh, hn s chng bao gi chc phá mình".

Vung vẩy đám tay chân thừa thãi, vốn từ lúc gặp Hoài Văn ở đây Ngọc Hoa đã tính tới chuyện dò hỏi xem có thể mượn từ tiểu huynh thanh bảo kiếm mà gia nô trong phủ đồn do đích thân Thái Tông Hoàng đế ngự ban cho côn đệ Hoài Đức thái vương. Kỳ thực cô bé ôm mộng mượn vật đã lâu chỉ có điều sau lần gặp trên lầu Khán Long, trong mọi buổi chủ động đến tìm tiểu huynh thì tên Nhân Hiếu hầu đáng ghét kia không sớm thì muộn cũng sẽ xuất hiện. Mà nếu Trần Kiên biết ý định mượn mõ của cô bé, cam đoan với cái thói thích gây khó dễ đó, hắn sẽ xúi Hoài Văn giấu bảo kiếm đi biệt tích. Còn bây giờ, từ lúc đứng cạnh phiến đá, tiểu huynh tự dưng yên ắng quá. Không những vậy đôi mày kiếm nâu đỏ còn hơi cau lại làm Ngọc Hoa chẳng biết mở lời từ đâu, đành hướng mắt nhìn trời nhìn đất, rồi nhìn luôn cả cây cối và gà qué. Nhìn một vòng quay lại, thấy tiểu huynh vẫn chẳng cải biến, Ngọc Hoa buồn thiu thở dài, kệ điểm nhìn đậu mãi trên mũi hài hoa lan.

- A Hoa, tối qua sao em không đến? Nhân Hiếu du ngoạn trong châu, cũng có quà cho em đấy.

- Là... là tại cái Hiên đấy. Nó bướng, quyết không chịu soi đèn cho Ngọc Hoa.

- Hiên?

- À, ý Ngọc Hoa là Tiêu Tiêu. Nhưng Ngọc Hoa đã cải tên Đại Việt cho nó.

- Vậy tối nay ta sẽ phái một đứa đội đèn đến rước em.

- A... Không cần đâu! Tại... Tại... Vú Mã! Vũ Mã không cho Ngọc Hoa đi dạo vào chiều tối nữa. Nếu còn phát hiện ra chuyện Ngọc Hoa đơn phương tới tìm tiểu huynh thì... – Cứ ấp úng mãi nhưng một khi đã viện ra được một cái cớ thì Ngọc Hoa nói năng trôi chảy một cách thần sầu.

Nghe vậy Hoài Văn cũng dần hiểu ra, cậu bối rối như nói riêng với bản thân mình:

- Cũng phải, nghĩa muội là nữ nhi, danh tiết hệ trọng. Ta đáng ra phải tự biết điều này...

- Không, không phải Ngọc Hoa có ý trách cứ.

Ngọc Hoa khua tay toán loạn. Quả thực đến chơi với tiểu huynh và Nhân Hiếu khiến cô bé rất vui vẻ, hơn nữa còn biết thêm bao nhiêu tin tức trong cõi. Chỉ có điều sau khi nghe câu chuyện kia, Ngọc Hoa có ý dè chừng mối quan hệ thanh mai trúc mã có thể gây nên nhiều hệ luỵ này.

- Tiểu huynh, chúng ta vẫn có thể gặp mà. Chỉ là tối trời không tiện... – Thấy Hoài Văn buồn, những tính toán kia lại chùn xuống, cô bé an ủi. Dù sao quá khứ thân thiết kia cũng là điều khó có thể phủ nhận.

- Không sao. Từ giờ ta sẽ hiểu chuyện hơn, sẽ không để em khó xử. A Hoa, có thứ này vốn định đưa em hôm qua, may thay hiện thời ta có mang theo ở đây...

- Cho Ngọc Hoa? Cái gì thế?

Ngọc Hoa nhìn sang, thì ra vật Hoài Văn muốn đưa cho cô bé là một hộp gỗ cỡ trung bọc lụa được để khuất sau phiến đá. Nhấc chiếc hộp lên, nhân lúc tiểu muội còn ngạc nhiên và tò mò, Hoài Văn vụng về dúi món đồ vào tay nàng, ấp úng nói nốt:

- Vật này... nhận đi! Là... là đền cho em đấy.

- Hử...

Mặc dù chẳng hiểu đầu cua tai nheo nhưng theo phản xạ Ngọc Hoa vẫn đỡ lấy chiếc hộp. Cô bé tò mò lật trước ngó sau, soi cả những hoa văn khảm xà cừ và thậm chí còn giơ lên lắc lắc. Chung quy Ngọc Hoa vẫn không mường tượng nổi bên trong chứa thứ gì.

- Tiểu huynh, hình như là đồ sành sứ thì phải? Nó kêu lọc cọc này. Mở bằng cách nào đây? Tại sao tiểu huynh lại đưa nó cho Ngọc Hoa vậy?

Ngọc Hoa liếng thoắng, bận rộn tìm cách mở hộp mà không nhìn lên. Sau một hồi loay hoay cô bé mới tìm ra mối chốt và rồi...

Cạch! Chiếc hộp cuối cùng cũng đã bật mở, xếp trên lớp vải nhiễu xanh mịn lót đủ các cạnh là vô số các con giống sứ được điểm sắc, ssinh động đủ mọi hình thù từ quân tướng, ngựa xe, cờ xí, đến thành quách lâu đài.

"Đây là..."

Ngọc Hoa kinh ngạc tìm tiểu huynh. Nhưng lúc này Hoài Văn đã không còn đứng cạnh tiểu muội nữa. Cậu đã rời khỏi phiến đá từ lúc nào, thứ duy nhất còn thấy lúc này chỉ là cái bóng đỏ sẫm loáng thoáng lướt sau rặng tre đã bị mùa đông nhuộm thành nửa xanh, nửa vàng.

***Chú thích:

Gà hầu châm và kỹ thuật Hồi mã thương trong thú chơi dân gian truyền thống - chọi gà:

Gà hầu châm: thuộc loại gà hầu – những con gà chọi thông thương mổ phần hầu đối phương rồi đá. Gà hầu châm còn được phân ra làm hầu dọc và hầu kiềng, loại gà này thường đứng đối diện, mổ đá đối thủ về phía sau. Ưu điểm của gà hầu châm là đòn đá nhanh, trong một lần chạm trán có thể ra tới 5,6 đòn một lúc.

Hồi mãthương: là tên một tuyệt kỹ được sáng tạo bởi Dương gia tướng (TQ). Trong tròchơi chọi gà cổ truyền, gà hồi mã thương nghĩa là khi hai gà đang giao đấu mộtcon giả thua bỏ chạy. Con gà địch thủ tưởng mình thắng thế liền đuổi theo uy hiếp.Không ngờ con gà đang ở thế hạ phong kia đứng lại, nghiênh người lấy thế đá mạnhvào đầu và cổ địch thủ. Gà hồi mã thương được coi là đỉnh cao trong việc biến đổithế trận của gà nòi. Chúng thường hiếm và rất khôn.    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top