Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xe dừng lại trước một tiểu khu, Trần Kha quan sát cánh cổng đã có sự thay đổi, nhiều năm không trở lại như vậy khiến cô cũng không nhớ rõ nơi đến là nơi nào.

Trần Kha đang muốn đi tìm bảo an hỗ trợ thì cảm thấy có người ở đằng sau đang đi tới, chưa kịp quay đầu lại nhìn thì một bàn tay đã đặt lên vai nàng. Trần Kha năm mười lăm tuổi đã vào quân ngũ rèn luyện, trải qua mười mấy năm khổ luyện lúc nào cũng đánh đấm kia không chút do dự, nhanh như chớp nắm lấy bàn tay vặn ra sau khóa lại. Nghe thấy tiếng của người kia kêu một tiếng "A", Trần Kha không nhanh không chậm quay đầu, khóe miệng hơi cong lên.

"Trần tỷ, sao chị có thể đối xử với tôi như vậy, tính mưu sát tôi hay sao mà dùng nhiều lực như vậy a?" Người kia ủy khuất. Đột nhiên bị một lực lớn tác động lên người có chút giật mình nhưng cũng thấy bản thân còn may, nhiều năm ở ngoài lăn lộn từng bị như vậy nhiều lần nên không bị gì, gặp người khác chắc trật khớp vai nằm sấp dưới đất rồi.

"Sao cậu biết tôi trở về mà ra tiếp đón?" Trần Kha có chút kinh ngạc không nhìn vẻ mặt thống khổ của người kia.

"Tôi làm sao biết khi nào chị về tới a?" Người kia vịn tường đứng thẳng người lên quay sang trách móc: "Chị vẫn còn biết đường trở về a? Biến mất mấy năm không lời từ biệt mà vẫn nhớ bản thân còn có nhà ở đây à?" Nói xong hắn bảo Trần Kha cất xe rồi theo hắn lên nhà.

"Tôi bị điều đến Dạ Thành công tác, e là sau này cậu muốn gặp tôi còn khó hơn hái sao trên trời." Trần Kha nói có chút bất đắc dĩ.

Một hồi sau, Trần Kha lái xe vào bãi đậu của tòa nhà rồi theo người kia lên. Ra khỏi thang máy, người kia lấy chìa khóa trong bóp tiền vừa mở cửa vừa nói: "Mấy năm nay dì Lam vẫn kiên trì quét dọn một tuần hai lần, tôi cũng thường tới đây xem một chút, thật không nghĩ chị sẽ quay về." Hắn bước vào tự nhiên như chủ nhà.

Trần Kha có chút ngưng đọng, chậm rãi quan sát đánh giá từng nội thất, phụ kiện căn phòng cuối cùng dừng mắt tại phòng khách, một bộ sofa trên tường treo vài bức ảnh.

Bức ảnh treo cao nhất gây sự chú ý cho người khác, là hình của một người phụ nữ ngồi trên bãi cỏ xanh, mặc một chiếc áo sơ mi trắng kết hợp với chiếc váy xẻ một đường ở đùi, ánh mắt ôn nhu đang nhìn một cô bé mặc váy công chúa, cô bé đang dang hai tay hướng cô bé chạy tới.

"Trần tỷ..."

Đang đắm chìm trong hồi ức cũ thì bị người kia đánh gãy, Trần Kha thu hồi tâm tư quay lại gật đầu một cái với vẻ mặt nghiêm túc: "Tiểu Tần, cậu còn làm bên báo chí không?"

Tiểu Tần nghe Trần Kha hỏi xong gật đầu: "Vẫn có chút tiếp xúc, chị muốn tôi giải đáp chuyện gì?"

"Tôi hôm nay vừa mới về Dạ Thành, còn có thể hiểu biết bao nhiêu chuyện nơi đây?" Trần Kha khôi phục vẻ bình tĩnh, cô khẽ chỉnh lại đầu tóc một chút ngồi lên sofa nghỉ ngơi.

"Chị muốn hỏi về chuyện của nhà ông Hựu Đình?" Tiểu Tần tựa hồ nghĩ tới chuyện gì đó.

"Ừ." Trần Kha nhàn nhạt đáp: "Tôi muốn tới đội hình cảnh báo danh, muốn mượn mấy sự kiện này tiếp xúc với đại nhân vật nơi này chút."

Tiểu Tần cười vui vẻ vỗ ngực tự tin: "Vậy giao cho tôi đi, nửa giờ sau sẽ cho chị câu trả lời thích đáng."

Trần Kha nhẹ nhàng cười vừa lòng nhìn người nhỏ hơn mình vài tuổi trước mặt, trong lòng dâng lên một tia ấm áp, vô luận thời gian trôi qua bao lâu, anh bạn này vẫn đối xử tốt với mình như vậy.

Tiểu Tần đi rồi, Trần Kha quan sát toàn bộ căn phòng một lần, tự hỏi lần cuối trở về đây là khi nào? Trần Kha nằm lên giường nhắm mắt tự ngẫm lại. Một năm trước? Hay hai năm? Tựa hồ là còn lâu hơn nữa.

Không biết qua bao lâu bên ngoài có tiếng gõ cửa vang lên. Trần Kha khẩn trương mở mắt, nháy mắt tỉnh táo lại ngồi dậy nhìn căn phòng mình đang ở, phục hồi tinh thần cười khổ, nơi này là Dạ Thành.

Trần Kha bước nhanh ra ngoài mở cửa, bên ngoài là một nam một nữ, Trần Kha tươi cười nhìn họ.

"Trần Kha, cậu trở lại rồi sao?"

Một người đàn ông cất tiếng hỏi, người đàn ông có vóc dáng cao hơn Tiểu Tần nhìn rất khỏe mạnh.

"Mau vào đi, đứng ở ngoài kẻo thiên hạ nhìn vào nói tôi khi dễ các người a?" Trần Kha mỉm cười nghiêng người để ba người vào trong.

"Mình nghe nói hai người đã kết hôn? Thật đúng là không dễ dàng ha, tên mặt dày này cuối cùng cũng có thể ôm mỹ nhân về rồi."

"Ha ha, đó thật là không dễ dàng nha, nhớ ngày đó mình theo đuổi Uyển Quân còn khó hơn hái sao trên trời, thực sự rất khổ sở a." Người đàn ông kia cười hả hê ôm cô gái bên cạnh đang ngồi trên sofa.

"Anh bớt lời lại bộ chết sao?" Uyển Quân trừng mắt nhìn chồng mình rồi quay sang Trần Kha, ngữ điệu thay đổi hẳn một trăm tám mươi độ ôn nhu. "Trần Kha, chúng ta nhiều năm rồi chưa gặp, dạo này cậu thế nào?"

"Cũng không tệ lắm, cũng không thể nói là tốt nhưng dù sao cũng thành thói quen rồi." Trần Kha mỉm cười nhìn cặp vợ chồng son trước mặt.

"Hôn lễ của hai người mình cũng không thể tham dự thật có lỗi."

"Không cần phải xin lỗi, mình biết biết cậu có lí do riêng, chúng ta cũng coi như gia đình không phải khách sáo." Uyển Quân nói.

Mọi người tán gẫu vài chuyện xưa, sau đó Trần Kha quay sang Tiểu Tần nháy mắt ý bảo trình bày đi.

Tiểu Tần nhìn nhìn ba người: "Vừa rồi tôi có đi hỏi thăm, quả nhiên cháu trai ông Vương bị bắt cóc, đã gần ba năm nay, nghe nói ông Hựu Đình rất gấp."

"Nói trọng điểm." Trần Kha chau mày đánh gãy lời Tiểu Tần.

"Nghe đồn Diệp lão đại sai lâu la làm, mục đích vẫn chưa thể xác định." Tiểu Tần dừng lại một chút rồi nói tiếp. "Tôi phỏng đoán hắn làm vậy là vì tiền."

"Mình cũng nghe được tin tức, Diệp lão đại có thể tham gia vào nhưng tiếc là ông ta chưa ra mặt." Ngồi một bên Trục Lưu buông cánh tay đang ôm Uyển Quân quay qua nhìn Trần Kha.

"Bọn họ như vậy giống như liếm máu trên vết dao, dùng mạng đổi tiền, loại thịt mỡ này một khi đã cắn thì khó lòng mà nhả ra dễ dàng, huống chi còn không biết kẻ sống người chết, kẻ chết thay."

Trần Kha suy nghĩ một hồi ngẩng đầu hướng Trục Lưu: "Bên cảnh sát nói như thế nào?"

"Không có thông tin rõ ràng, vụ án này áp lực quá lớn, hai bên đều là có máu mặt sợ không phải bình thường như vậy mà giải quyết."

"Tốt lắm, hai người quả nhiên không có nhân tính, Trần Kha vừa về Dạ Thành đã bị các người bắt phải giải quyết công việc, mau đi tìm chỗ chúc mừng chút đi."

Lời nói của Uyển Quân quả nhiên rất có trọng lượng làm cho ba tên đa tài suy ngẫm kia phải ngẩng đầu lên, Trần Kha nhìn đồng hồ treo trên tường thúc giục: "Đi thôi, đi ra ngoài dùng cơm." Nói xong đi vào phòng thay quần áo.

Nhìn Trần Kha vào phòng, Uyển Quân nhìn Trục Lưu rồi lại nhìn Tiểu Tần có chút tò mò: "Tiểu Tần, cậu có biết Trần Kha ở đâu nhiều năm như vậy không? Cậu ấy làm công việc gì?"

"Nhập ngũ, bất quá tôi cũng không biết là ở đâu, chị ấy cũng không cho tôi cơ hội để hỏi."

"Vậy sao?" Mặt Uyển Quân có chút thất vọng, thật sự không chỉ có một mình cô, lúc trước Trần Kha lựa chọn rời đi trong thầm lặng tuy rằng mọi người đều nói cô phải đi xa và không ai biết, năm tháng dần trôi qua Trần Kha giống như bốc hơi khỏi thế gian không có nửa điểm tin tức, điều này làm cho Thư Kỳ, thân là bạn tốt của Trần Kha cũng có chút không yên lòng.

Mọi người ra khỏi nhà đã là qua giờ cơm trưa, bởi vì còn vài người ban ngày phải làm việc nên chỉ ăn tạm chút đồ ăn, buổi tối mới chính thức đi ra ngoài chúc mừng một phen.

Sau khi ăn xong, Trần Kha bị ba người bạn kia chở vòng quanh Dạ Thành, cô nhìn qua cửa sổ xe cảm thấy nơi này quả nhiên đã thay đổi rất nhiều, trước đây nơi này đối với cô quen thuộc bao nhiêu thì bây giờ trở nên xa lạ bấy nhiêu. Bên tai là tiếng trò chuyện cười nói của bạn bè, Trần Kha cũng không bận tâm lắm lại đắm chìm trong kí ức cũ.

"Trần tỷ, Trần tỷ."

Tiếng gọi của Tiểu Tần kéo Trần Kha về với hiện thực, cô quay đầu nhìn Tiểu Tần.

"Đang nghĩ gì vậy? Chị mau nói cho bọn này biết mấy năm qua chị lưu lạc ở đâu?" Tiểu Tần hiển nhiên vì Trần Kha trở về mà vui vẻ, hơn nữa hiện tại còn rất hưng phấn.

Trần Kha nghe xong mỉm cười: "Không có gì đâu, tôi vẫn tham gia quân ngũ thôi. Mấy người đều biết rồi mà."

"Nhưng cậu tham gia quân ngũ vậy vì cái gì đột nhiên lại trở về Dạ Thành làm cảnh sát, cậu xuất ngũ sao?" Trục Lưu ngồi ở đằng sau cất tiếng.

"Ừ. Cứ coi là như vậy đi. Bởi vì lần huấn luyện trước không cẩn thận để bị thương ở eo, tôi cảm thấy không còn thích hợp ở lại làm bộ đội nữa." Trần Kha từ tốn giải thích.

"Bị thương ở eo có nghiêm trọng không?" Tần Dĩnh Hoan (Tiểu Tần) nghe Trần Kha bị thương vội khẩn trương hỏi thăm.

"Vẫn còn rất tốt, có điều hạn chế hoạt động quá mức thôi."

"Không có việc gì, cậu trở về là tốt rồi, về sau chúng ta có khả năng cùng một chỗ, chắc chắn sẽ chiếu cố cậu thật tốt." Ngồi bên cạnh Trục Lưu, Uyển Quân có chút đau lòng nhìn Trần Kha ôn nhu nói.

"Được, dù sao tôi cùng Trần tỷ cũng ở đối diện nhau, về sau tôi phụ trách chiếu cố chị ấy." Tiểu Tần giống như nghĩ ra gì đó lập tức vui vẻ nói giỡn.

Trần Kha vẫn như trước nhìn bộ dạng trẻ con của Tần Dĩnh Hoan bất dĩ cười: "Tới sở cảnh sát đi, nhiều năm không trở lại, Dạ Thành thực sự thay đổi quá nhiều, xem ra trí nhớ của tôi đã không còn đọng lại gì."

Chiếc xe rất nhanh đỗ ở đường cái đối diện sở cảnh sát, Trần Kha hạ cửa xuống xem qua đánh giá một chút, trong bãi xe có nhiều loại xe, tuy nhiều nhưng rất gọn gàng không tạo cảm giác chật chội. Trần Kha nhìn một lúc liền thu hồi ánh mắt, nhiều năm như vậy cô ở ngoài khu phi quân sự, bây giờ cô phải an phận ở đây đi làm thật đúng là làm khó cô.

"Trần Kha, từ nay chúng ta sẽ làm việc ở đây, thật tốt." Trục Lưu thấy Trần Kha có chút đạm mạc mở miệng cảm thán một câu.

"Đúng vậy Trần Kha, cậu tới đây không biết sẽ làm chức vụ gì a."

"Ngoài điều tra viên ra thì còn có chức vụ gì nữa."

Ngồi ở ghế sau Uyển Quân thấy Trần Kha không hứng thú với công việc mới cho lắm, nghĩ là cô đang lo lắng phải công tác ở đây liền mở miệng: "Kia cũng tốt, tuy tiền lương không tính là cao, nhưng công việc ít nhất sẽ không buồn tẻ, cậu lại ở trong quân ngũ nhiều năm như vậy mình tin cậu có thể đảm đương được."

"Yên tâm, mình hết thấy đều được." Trần Kha nhìn biểu tình có chút cẩn thận của ba người mà nhịn không được cười lên.

"Vậy thì tốt rồi." Tần Dĩnh Hoan thấy Trần Kha vui vẻ liền lên tiếng: "Thời gian không còn sớm, chúng ta mau kiếm gì bỏ bụng, ăn xong tôi muốn đưa Trần tỷ ra ngoài thả lỏng chút." Hắn không thèm để ý ba người kia có đồng ý hay không, đạp chân ga tới nơi dùng cơm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top