Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 53

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Sầm cục, đây là người ngài muốn tôi gặp?" Trần Kha không nhìn vẻ mặt cà lơ phất phơ của người đàn ông, khó hiểu hỏi Sầm Chí Kiệt.

Sầm Chí Kiệt nhìn thoáng người đàn ông một cái, đập đập đầu gối hắn: "Chú ý hình tượng một chút." Quay sang nhìn Trần Kha: "Cậu ta là Lương Bình, là người một nhà."

Người một nhà, Trần Kha đoán chắc người này là cảnh sát chìm của Dạ Thành.

Chỉ là diễn xuất, có phải hơi nhập tâm quá rồi không?

Trần Kha thấy Lương Bình thu chân lại ngồi ngay ngắn, đưa tay ra tự giới thiệu: "Xin chào, cảnh sát tổ 4, Trần Kha."

Lương Bình bắt tay Trần Kha, gật đầu, nhìn Sầm Chí Kiệt: "Sao lại mang cô ta tới đây?"

Trần Kha cũng quay sang nhìn Sầm Chí Kiệt.

Sầm Chí Kiệt cười: "Hôm nay muốn để hai người gặp mặt trước, để sau này có đụng mặt cũng không cần đối đầu. Về chuyện của Trần Kha thì Lý cục sẽ tự có an bài."

Lương Bình cũng không để ý tới lời nói của Sầm Chí Kiệt lắm, ánh mắt vẫn đánh giá Trần Kha. Nhìn hành động của Lương Bình làm cô muốn tát hắn một cái.

Ba người nói chuyện một lúc, Sầm Chí Kiệt lên tiếng giải tán, vì sợ chuyện bí mật gặp Lương Bình bị bại lộ nên cả ba chào hỏi vài câu liền đường ai nấy đi.

Trần Kha chậm rãi lái xe về nhà, trên đường đi cô không ngừng nhớ tới Đan Ny, Sầm cục lần này an bài cho cô làm nội gián ở bên Diệp lão đại, cũng không nằm ngoài dự liệu, cô không sợ nhiệm vụ nguy hiểm ra sao chỉ không dám nghĩ tới ngày sau.

Dù sao lúc này Đan Ny cũng chưa nhận lời yêu cô, nếu cô tham gia nhiệm vụ này chắc chắn sẽ phải đối đầu xung đột với cảnh sát, nếu thực sự như vậy, chính cô sẽ là người đem khoảng cách của hai người đẩy ra xa.

Lúc Trần Kha muốn tới chỗ Đan Ny thì điện thoại reo lên. Trần Kha ổn định tay lái mới bắt máy.

"Trần Kha, cô chạy đi đâu? Ân nhân cứu mạng ngày đầu trở về mà lại trốn đi, cô xem mình có còn muốn sống nữa không?"

Điện thoại vừa được kết nối, yêu nữ đã quất một tràng bên tai Trần Kha. Trần Kha theo phản xạ đưa điện thoại ra xa, đợi đối phương chỉ trích xong mới đưa lại gần tai lần nữa.

"Này, cô có đang nghe hay không? Mau lên tiếng đi."

"Cô uống rượu?" Trần Kha đen mặt, cẩn thận hỏi.

"Không có, chỉ nhấp vài ngụm thôi, Đan Ny cũng có uống, cô đang ở đâu? Mau tới đón bọn tôi."

Nghe thấy tên Đan Ny, Trần Kha vội hỏi địa chỉ rồi phóng nhanh tới chỗ đó.

Có thể ở bên cạnh bao lâu không ai biết được ngày mai có còn được thấy người đó nữa hay không, bây giờ có bao nhiêu thì nên trân trọng bấy nhiêu đi.

Hai mươi phút sau, Trần Kha đã đứng trước mặt hai người say xỉn kia, đây là một phòng KTV, hai người thuê một chỗ rất gần đại sảnh nên Trần Kha không mất nhiều thời gian để tìm thấy.

Ở bên trong, Đan Ny đã cởi áo khoác ngoài ra, vẻ mặt thả lỏng dựa vào sofa, tay cầm một li rượu lạnh, thấy Trần Kha đi vào cũng đưa mắt nhìn cô. Người đang cầm mic đứng cách nàng không xa cũng đang hát một bài tình ca mà Trần Kha chưa từng nghe.

Trần Kha nhìn hai người, đi tới ngồi bên cạnh Đan Ny, rót cho mình một ly rượu, ngửa đầu uống một hơi cạn ly, ngụm rượu lạnh lẽo chảy xuống yết hầu, Trần Kha nhíu mày, sao hai người uống rượu lạnh quá vậy?

"Em uống rượu?" Trần Kha đặt ly lại bàn, nghiêng đầu hỏi Đan Ny.

"Không có." Đan Ny lắc đầu.

"Đừng uống nữa, rượu lạnh lắm." Trần Kha cướp ly rượu từ tay Đan Ny đặt xuống bàn.

Đan Ny nhìn Trần Kha một chút, nở nụ cười ấm áp dung túng hành động của cô.

"Trần Kha, cô cũng tới đây hát một bài đi." Sau khi hát xong, Mộng Dao đưa mic cho Trần Kha.

Trần Kha ngượng ngùng liếc nhìn Đan Ny: "Tôi không biết hát, chỉ biết mấy bài ca của bộ đội thôi."

"Cô gạt ai a, lúc trước cô từng hát cho tôi nghe." Mộng Dao ngửa đầu vắt óc suy nghĩ, một lúc sau cầm máy tính bấm bài hát.

Trần Kha một trận bất đắc dĩ, đã là chuyện từ lâu rồi sao yêu nữ này vẫn còn nhớ rõ vậy, lúc đó cô là bị ép mới miễn cưỡng hát một đoạn.

"Mau hát đi, tôi cũng chưa nghe cô hát bao giờ." Đan Ny nãy giờ ngồi một bên bỗng lên tiếng, nhìn Trần Kha thấp giọng nói.

Trần Kha gật đầu, nhìn nàng: "Em thích hát bài Quảng Đảo chi luyến sao?"

Đan Ny sửng sốt, suy nghĩ một giây, lắc đầu: "Tôi cũng không biết hát, cô với Mộng Dao hát đi, tôi nghe."

Trần Kha nhìn Mộng Dao đang hát, có đánh chết cô cũng không muốn song ca với yêu nữ. Cô kéo Mộng Dao ngồi xuống, cầm máy tính bấm bài hát, Quảng Đảo chi luyến hiện lên màn hình to.

"Đây là bài gì?" Đối với người thường xuyên ra nước ngoài như Mộng Dao hiển nhiên không biết mấy bài hát hot này.

Trần Kha cũng không để ý tới Mộng Dao, lấy mic đưa cho Đan Ny, mời nàng cùng song ca, trong ánh mắt tràn đầy nhu tình.

Đan Ny nhận mic, cầm tay Trần Kha đứng lên đi tới bên cạnh cô.

Trần Kha ôn nhu nhìn Đan Ny mỉm cười, nhìn màn hình hát theo.

Trần Kha cất giọng hát, phối hợp cùng giọng hát ngọt ngào của Đan Ny thỉnh thoảng quay sang nhìn nàng thâm tình. Đây là lần đầu hai người hát cùng nhau, hai cô gái đều cao gầy giống nhau, nhìn rất hài hòa, cả hai rất hợp với bản tình ca đang hát.

Không có từ ngữ nào có thể diễn tả bộ dáng vân đạm phong kinh của người bên cạnh, đáy lòng nổi lên chua xót.

Bài hát kết thúc, hai người không ai nói gì, Đan Ny buông mic quay lại ghế ngồi. Trần Kha nhìn chằm chằm nàng khóe mắt có chút ướt át, đáy lòng phức tạp, khó chịu không thể diễn tả nổi.

Trần Kha vẫn không thể chấp nhận được sự thật. Cô thực sự xem nhẹ yêu nữ, cả buổi tối ở bên người này chẳng khác gì đánh trận, yêu nữ không ngừng quấn quýt bên cạnh cô muốn cô hát, cô trong lòng cũng đang đau khổ vì tình yêu bi thương kia, nên cũng cầm mic hát cho bớt đau khổ.

Hát ầm ĩ một hồi Trần Kha lại ngồi xuống bên cạnh Đan Ny, nàng không biết từ khi nào đã dựa vào sofa ngủ quên mất. Trần Kha đưa tay chọt chọt hai má nàng, thâm tình ngắm khuôn mặt điềm tĩnh khi ngủ của nàng.

Cô gái này luôn làm người khác có cảm giác muốn bảo vệ yêu thương, làm đội trưởng đội cảnh sát rất cương nghị thực sự không hợp với nàng.

Trần Kha âm thầm nghĩ trong lòng.

"Sao cô lại nhìn Đan Ny say đắm như vậy?" Mộng Dao không biết ngồi xuống bên cạnh cô từ lúc nào, thình lình hỏi một câu.

Trần Kha nhìn cô một cái không nói gì. Thấy thời gian cũng không còn sớm, đi lấy áo khoác của Đan Ny, khẽ lay người để nàng tỉnh lại.

Thức gần như trắng một đêm, Đan Ny thực sự rất mệt mỏi, nàng mông lung mở mắt thấy vẻ mặt đau lòng của Trần Kha đang nhìn mình, chu miệng nói không rõ: "Để tôi ngủ thêm một chút đi." Sau đó nhắm mắt lại.

Trần Kha thở dài, giúp nàng mặc áo khoác vào, ôm eo đỡ nàng đứng dậy, nhẹ giọng dỗ dành: "Chút nữa ra ngoài rất lạnh, về nhà rồi ngủ tiếp."

Nhìn hành động vô cùng tự nhiên của hai người, Mộng Dao đứng ở một bên nãy giờ khẽ nhăn mi, sao lại có cảm giác quan hệ giữa hai người này có chút mờ ám.

Người không thích tiếp xúc với người khác như Đan Ny sao lại có thể tự nhiên để Trần Kha đụng chạm như vậy, phải chăng là rất tin tưởng tín nhiệm cô ấy.

Đan Ny tỉnh táo lại, rất nhanh thoát khỏi cái ôm của Trần Kha, cúi đầu sửa soạn lại quần áo.

Trần Kha nhìn hành động mất tự nhiên của Đan Ny chỉ nhìn nàng cười sủng nịnh, quay sang nhìn Mộng Dao: "Yêu nữ, cô xem đã cầm đầy đủ đồ chưa? Nếu rồi thì mau về thôi."

Trần Kha đi lấy xe đến trước cửa quán KTV, xuống xe nhìn hai người đang đứng chờ ở cửa hỏi Mộng Dao: "Cô có thể tự lái xe về không?"

"Không thể." Mộng Dao thấy Trần Kha không khách khí muốn đuổi mình đi liền dỗi nói hai chữ.

Trần Kha lại bất đắc dĩ, mở cửa ghế sau: "Hai người lên xe đi, tôi đưa cả hai về nhà."

"Xe của cậu tính sao bây giờ?" Đan Ny hỏi Mộng Dao.

"Cứ để tạm đây đi, cũng đâu có mất đâu mà lo." Mộng Dao kéo Đan Ny lên ngồi ghế sau, để trống ghế bên cạnh Trần Kha.

Trên xe Trần Kha hỏi địa chỉ của Mộng Dao, Mộng Dao khó hiểu nhìn xung quanh: "Chỗ này không phải gần nhà Đan Ny hơn sao? Tại sao lại muốn đưa tôi về trước?"

Nghe Mộng Dao hỏi, Trần Kha có chút á khẩu không biết trả lời ra sao? Không lẽ nói là cô muốn chở Đan Ny về nhà mình, ngủ cùng giường với cô sao? Nói là cô muốn tống yêu nữ về nhà sớm để có không gian riêng với Đan Ny sao?

Đương nhiên là không rồi.

"Mình muốn về sở một chút nên mới bảo Trần Kha chở cậu về trước, dù sao cũng mới về nước lại đi chơi nguyên buổi tối chắc cậu cũng mệt rồi, nên về nhà nghỉ ngơi sớm đi." Đan Ny lên tiếng giải vây cho Trần Kha, đồng thời cầm tay Mộng Dao vỗ nhẹ, oán trách liếc Mộng Dao một cái, ý bảo đừng chọc Trần Kha nữa.

Trần Kha đang lái xe nghe thấy lời biện minh của Đan Ny, khóe miệng khẽ nhếch lên, xem ra người kia cũng có ý nghĩ giống cô, trong lòng Trần Kha không ngừng đắc ý, đêm nay cô có thể đem mỹ nữ về nhà ôm ngủ rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top