Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 88

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyện của Diệp lão đại cầm đầu băng xã hội được phơi bày, tuyên bố án phạt ra sao đều trở thành một giai thoại nổi tiếng của mọi người ở Dạ Thành, mọi người truyền tai nhau mỗi tối, thậm chí còn có nhiều phiên bản khác nhau. Các nhà báo, tòa soạn làm đủ thứ văn chương màu mè, kể lại cảnh tượng hào hùng đêm đó ra sao, bắn nhau kịch liệt như thế nào, giải cứu đám nhỏ, phá bom, đấu trí với nhau căng thẳng, sự kiện đó đã khiến cho người dân càng thêm tin tưởng vào cảnh sát trước đây bị coi là đồ bỏ. Đan Ny với Trần Kha thì vinh hạnh được mọi người phong tặng danh hiệu, trở thành những nữ nhân dũng cảm nhất chưa từng có.

Nhưng ngoài phần nổi của câu chuyện mà mọi người được nghe, còn có phần chìm là chuyện tình cảm động của hai người khiến người khác ngưỡng mộ. Một đội trưởng xinh đẹp lạnh lùng lãnh đạm còn có chút thần bí và một nữ đặc công làm cảnh sát, thời gian ngắn trong giây phút sinh tử nhất định không rời bỏ nhau, trở thành tượng đài tình yêu vĩ đại, trở thành đề tài yêu thích của quần chúng cảnh sát vào giờ trà chiều.

Ngày thứ năm, Đan Ny vẫn như thường ngày đi tới thang máy của sở cảnh sát, mặc cảnh phục thẳng tắp, trên mặt vẫn không có biểu hiện gì, toàn thân đều tỏa hàn khí xa cách.

"Cậu nói xem đại hội trao thưởng hôm nay Trần Kha có tham dự hay không? Thử nhìn cô ấy một chút không biết hình ảnh cô ấy đứng với đội trưởng của chúng ta sẽ như thế nào? A!!! Thực sự hối hận lúc trước cô ấy làm việc ở đây, ra lại không đi nhìn cô ấy một chút làm hiện tại mình không biết bộ dáng cô ấy ra sao, nghe nói là một mỹ nữ thích cười..." Trước cửa thang máy hai người nữ mặc cảnh phục không coi ai ra gì thấp giọng nói chuyện với nhau, lúc này có một cô gái nói chuyện với đôi mắt to có chút giống trẻ con, nhìn vô cùng khả ái với một khuôn mặt mê gái hỏi người bên cạnh.

"Sao có thể tham dự được, nghe nói cô ấy bị thương rất nặng đến giờ vẫn chưa tỉnh lại. Cậu không thấy đội trưởng chúng ta mỗi ngày đều không hề cười nói gì sao? Hơn nữa mỗi ngày tới giờ tan tầm đội trưởng đều vội vàng ra về, đúng giờ đi vào bệnh viện." Một cô gái khác nói với vẻ tiếc hận.

"Sao vẫn còn chưa tỉnh nữa? Thật sự là lo lắng cho cô ấy, mình ngày càng sùng bái cô ấy, vì người mình yêu mà tự mình nổ súng hôn mê nhiều ngày a. Nếu có nữ nhân nào đối với mình như vậy mình nhất định sẽ một mực khăng khăng đi theo người đó."

"Bớt mơ mộng đi." Một cô gái khác nhìn cô gái khả ái với khuôn mặt ghét bỏ: "Cậu nghĩ bản thân có thể đem ra so sánh với Trịnh đội trưởng của chúng ta sao?"

Đan Ny đứng ở phía sau hai người không tính lên tiếng, nhưng nghe hai người nói càng thái quá nhịn không được ho nhẹ.

Hai người nghe thấy tiếng ho đồng thời quay đầu lại, miệng mở to ngạc nhiên nhìn Đan Ny không biết xuất hiện từ lúc nào, rất nhanh đỏ mặt cúi đầu thấp giọng kêu: "Trịnh...Trịnh đội trưởng."

Đan Ny vẫn như trước không có biểu tình, ho nhẹ gật đầu đi vào thang máy. Đến khi cửa thang máy đóng, hai người kia vẫn không dám ngẩng đầu lên, Đan Ny cũng không để ý, nàng trong lòng bất đắc dĩ, tuy rằng những người này bình thường hay kiêng dè nàng, nhưng nàng biết kiểu nói chuyện này mỗi ngày ở sở cảnh sát đều có, nàng thật sự không ngăn điều họ nói, nên luôn cảnh giác với sinh hoạt cá nhân.

Đại lễ trao thưởng lúc 8h đã chậc ních khách quý, tất cả các hàng ghế đều là những người mặc cảnh phục chỉnh tề ngồi ngay ngắn, cũng có một vài chỗ cho phóng viên đến phỏng vấn chụp hình vì vậy hơi ồn ào.

Đại hội kéo dài khoảng 3 tiếng, cảnh sát lần này làm mọi thứ để chuẩn bị một cách hoàn hảo nhất. Vụ án Diệp lão đại lần này không chỉ giải tán băng nhóm xã hội đen mà còn thu giữa một số lượng lớn súng trái phép. Hơn nữa tên ngoại quốc bị bắt giữ hôm đó giúp cảnh sát triệt phá được đường dây tội phạm ma túy quốc tế, cứu vớt được vô số trẻ em bị bắt cóc. Thật sự có thể nói là đem lại bộ mặt cho sở cảnh sát.

Đan Ny lên chức đội trưởng chưa quá ba năm đã dẫn dắt đội mình lập vô số thành tích nổi bật khiến người khác ngưỡng mộ. Thân là một cô gái trẻ lúc đối mặt với bom đạn sinh tử vẫn không có chút sợ hãi, giữ bình tĩnh lãnh đạo, lúc bom sắp nổ vẫn giữ tinh thần tỉnh táo chỉ đạo không từ bỏ đồng đội, kết quả là không có cảnh sát nào bị thương vong gì, thật sự là một kì tích.

Đan Ny ngồi ở vị trí hàng ghế đầu, mặt vẫn không thay đổi khi nghe người trên bục nói đủ loại đánh giá hoàn mĩ dành cho mình, khiến nàng cũng bất đắc dĩ. Thực sự không nên đem nàng bay cao như vậy, tuy rằng nàng có chỉ huy phút cuối để mọi người an toàn. Nhưng nàng chột dạ a, mấy người kia không hề biết sau đó nàng ngất đi a, vậy gọi là bình tĩnh lãnh đạo sao? Người yêu của chính mình bị bắn nằm hấp hối trên sàn thì liệu ai có thể bình tĩnh được. Mấy người này nói dối mà cũng không quên thêm mắn dặm muối.

Những loại quy tưởng này đối với vinh dự cảnh sát tối cao nào cũng sẽ như vậy thôi bao gồm cả Đan Ny. Nàng vẫn như cũ mặt không đỏ, tim không đập nhanh tự nhiên khoan thai đi lên bục tiếp nhận hai bậc quân hàm cùng bằng khen, coi như vì Dư Dư với Trần Kha, ai kia dính hai viên đạn, nàng lĩnh thưởng như vậy cũng yên tâm thoải mái.

Đáng khen ngợi được nhắc tới nhất lần này chính là Trần Kha vẫn còn nằm hôn mê trong bệnh viện, bởi vì thân phận đặc thù nên Sầm Chí Kiệt mặc quân phục thay Trần Kha lên nhận thưởng, Đặng cục tuyên bố khi Trần Kha khoẻ lại nếu nguyện ý tham gia đội cảnh sát một lần nữa bọn họ nhất định hoan nghênh.

Ba giờ trôi qua toàn là khen ngợi trao thưởng Đan Ny, Lương Bình còn có Du Nhiên, tiểu tử này đánh bậy nhưng lại là người còng tay Diệp lão đại. Đứng bên cạnh bọn họ là tập thể đã tham gia, tất cả đều ngẩng đầu mỉm cười để phóng viên chụp hình, sau đó đại hội bế mạc.

Đan Ny né vòng vây của phóng viên để đi vào lối thoát hiểm, hơn ba giờ đồng hồ đã phá hỏng kế hoạch muốn đi nhìn Trần Kha, không thấy được người kia nằm ở đó, trong lòng nàng cảm thấy không nỡ.

"Trịnh đội trưởng, Trịnh đội trưởng." Du Nhiên cũng tránh đám đông đuổi theo Đan Ny.

Đan Ny không vó quay lại, chỉ là đi chậm lại.

"Trịnh đội trưởng, người đi xem Trần Kha sao?" Du Nhiên lau mồ hôi trên trán vội vàng hỏi.

Đan Ny nghiêng đầu liếc hắn, không nói gì. Nàng đột nhiên nhớ tới Trần Kha lúc còn ở sở luôn miệng gọi Du Nhiên là nam nhân bát quái, nghĩ đến chi tiết sáng nay, trong lòng nàng biết rõ, tám phần chắc chắn là do từ miệng tiểu tử này mà ra.

Du Nhiên thấy Đan Ny không nói lời nào đi nhanh tới bên cạnh nàng, hắn cũng không biết khi nào thì đại đội trưởng đã xem hắn là nam nhân bát quái. Trên mặt lộ nụ cười lấy lòng: "Trịnh đội trưởng, người có thể mang tôi đi không? Tôi cũng muốn đi nhìn cô ấy, người có biết muốn thăm cô ấy rất khó hay không? Tôi tới ba lần mag vẫn chưa thấy được bóng cô ấy."

"Trần Kha bây giờ còn chưa tỉnh, cậu đi nhìn cũng có để làm gì đâu, đợi cô ấy tỉnh lại rồi nói." Đan Ny ném cho Du Nhiên một câu sau đó cửa thang máy đóng lại.

Du Nhiên bị cự tuyệt, sờ gáy trong lòng cân nhắc hắn mấy ngày nay không đắc tội với đại đội trưởng, vậy sao hôm nay lại tỏ thái độ với hắn.

Thời điểm Đan Ny đến bệnh viện đã là giữa trưa, từ khi Trần Kha nằm viện, nàng vẫn dùng xe của Trần Kha. Nàng đem xe đậu trong tầng hầm, vừa đi tới cửa thì nhận được điện thoại. Đan Ny đi nhanh về phía thang máy, cúp điện thoại khuôn mặt không khỏi vui mừng, sau nhiều ngày giày vò cuối cùng người kia cũng tỉnh lại rồi.

Đan Ny đi lên tầng cao nhất nơi phòng VIP của bệnh viện. Thật ra Trần Kha vốn ở phòng bình thường ở bệnh viện quân nhân nhưng là người có tiền, thân là ba của Trần Kha, ông Hựu Đình biết được Trần Kha thập cửu nhất sinh hôn mê liền nổi trận lôi đình, nhân lúc Trần Kha hôn mê liền quản lí cuộc sống của cô ấy, đem cô đến bệnh viện tốt nhất để điều trị. Ở đây phòng bệnh của Trần Kha đều 24/24 có người canh chừng, ngoài dì Lam còn có thêm hai người nữa chăm sóc mọi lúc mọi nơi.

Mà để cho Đan Ny khiếp sợ là Trần Kha ở viện đến ngày thứ ba ông Hựu Đình liền cho truyền thông biết thân phận đại tiểu thư của Vương gia, chính thức đem Trần Kha nhét vào dòng họ Vương gia. Làm cho Trần Kha mấy năm làm quân nhân, sau đó lại trà trộn vào hắc đạo là tiểu nhân vật đứng nơi đầu ngọn gió sau đó đột nhiên trở thành phú nhị đại, trở thành người có thân thế thần bí nhất Dạ Thành.

Vương Hựu Đình làm tất cả mọi thứ nhưng Trần Kha trong lúc hôn mê vẫn không chút cảm kích.

Trong lúc Tiểu Tần đang trong nom, Đan Ny không biết ông Hựu Đình đang tính toán gì, lúc Trần Kha đổi bệnh viện nàng có cùng ông Hựu Đình đối mặt, nhưng không nói gì nhiều. Đọc chuyện của Trần Kha trên báo nàng mới không thể không đối với ông Hựu Đình sinh nghi hoặc. Ông Hựu Đình nhân lúc Trần Kha hôn mê liền làm việc này, rõ ràng là muốn gạt Trần Kha. Đan Ny biết Trần Kha luôn lãnh đạm với người của Vương gia, nàng cũng không rõ vì sao ông Hựu Đình phải làm như vậy.

Nhưng mà ông Hựu Đình rất nhanh cho nàng đáp án, sau khi họp báo về Trần Kha xong, lúc Đan Ny vừa tới bệnh viện thì bị người ngăn cản muốn nàng đi gặp người giàu nhất Dạ Thành.

Đan Ny bị mời vào một chiếc limousine, ngồi đối diện với ông Hựu Đình nàng tận lực làm chính mình trở nên tự nhiên, có lễ có tiết.

Là thương nhân hơn nửa đời người ông Hựu Đình cũng không để Đan Ny phải tự hỏi quá nhiều, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

"Hôm nay cô có xem báo không?"

Đan Ny cảm thấy nghi hoặc gật đầu.

"Được rồi, tôi tìm cô là muốn cô giúp tôi." Ông Hựu Đình thu liễm khí thế uy nghiêm lại, nói chuyện bình thường với Đan Ny.

Đan Ny mặt không gợn sóng kinh ngạc, khó hiểu nhìn Vương Hựu Đình.

Vương Hựu Đình nở nụ cười từ ái, vừa lòng với phản ứng của Đan Ny: "Tôi biết cô rất thân với Trần Kha, cô có thể nói cho tôi biết, hai người là quan hệ gì không?"

Nghe tới vấn đề này Đan Ny không thể giữ được bình tĩnh, nàng cau mày, nghĩ nửa ngày vẫn không biết nên trả lời câu hỏi này như thế nào với ông.

"Như thế nào? Cô ngay mặt mũi cũng vứt bỏ, đối mặt với sinh tử cũng không chịu bỏ Trần Kha, bây giờ lại sợ thừa nhận sao?"

"Tôi chỉ là không biết Trần Kha có muốn nói cho ngài biết hay không?" Đan Ny khôi phục thái độ bình thường, lựa chọn ăn ngay nói thật: "Lúc trước chúng tôi từng là người yêu."

"Sao lại từng là?" Lúc này đổi lại tới lượt Vương Hựu Đình giật mình, nghe tình báo nói lại không phải hai người đều có thời gian bên nhau rất lâu sao?

"Bởi vì lúc trước tôi vẫn chưa đồng ý cô ấy, sau đó...sau đó xảy ra rất nhiều chuyện nên không còn ở cùng nhau nữa." Đan Ny chậm rãi nói.

"Vậy cô bây giờ là tính đồng ý Trần Kha sao?"

Đan Ny ngẩng đầu nhìn Vương Hựu Đình gật đầu: "Đúng vậy."

"Tốt." Vương Hựu Đình đột nhiên cười lên, vỗ vỗ vai Đan Ny: "Cô có biết nha đầu kia của tôi tính tình rất quật cường, Trần Kha đối với tôi hiểu lầm nhiều năm trở nên rất sâu, hiện tại chỉ có cô mới có thể cởi bỏ hiểu lầm đó, để tôi có thể nếm thử cuộc sống hạnh phúc có con gái bên cạnh."

Đan Ny cuối cùng cũng hiểu mục đích ông Hựu Đình đến tìm nàng, đây là mượn sức nàng a. Quả nhiên Vương Hựu Đình công khai thân phận Trần Kha là do kiêng kị Trần Kha. Đan Ny trong lòng cảm thấy buồn cười, không đợi nàng nói chuyện Vương Hựu Đình lại nói: "Đương nhiên, nếu cô không đồng ý tôi sẽ dùng thân phận là ba của Trần Kha phản đối chuyện hai người."

"A..." Đan Ny ngạc nhiên nhìn người đàn ông nghiêm trang đối diện, đây là đang uy hiếp nàng sao?

"Tôi ngay từ đầu đã không đồng ý Trần Kha cùng nữ nhân làm loạn, bất quá lần này là cô, tôi thật ra rất lo lắng, tôi không gạt cô, từ sau khi Trần Kha trở về Dạ Thành mọi nhất cử nhất động của nó tôi đều nắm rõ trong lòng bàn tay, đối với người bên cạnh Trần Kha càng phải điều tra kĩ càng. Dù sao Trần Kha cũng là đứa nhỏ của nhà họ Vương, cho dù Trần Kha có chối bỏ thì đó vẫn là sự thật. Thông qua vụ Diệp lão đại lần này của hai người, tôi đối với cô thực sự rất hài lòng, xem ra lần này Trần Kha không phải chơi đùa, nhà họ Vương chúng tôi không cần Trần Kha phải tìm người môn đăng hộ đối, chỉ cần Trần Kha thấy thích, thấy hạnh phúc là được." Vương Hựu Đình dừng lại một chút: "Nhưng điều kiện tiên quyết vẫn là cô phải giúp tôi thu phục Trần Kha. Chỉ cần khiến Trần Kha ngoan ngoãn trở về nhà họ Vương, như vậy về sau tất cả đều không còn gì trở ngại nữa, nếu hai người thích tôi có thể đứng ra tổ chức cho hai người một đám cưới hợp pháp ở Dạ Thành này." Nói đến đây Vương Hựu Đình lại ngừng tiếp một chút: "Nhưng điều kiện tiên quyết là cô phải giúp tôi."

Lời này Vương Hựu Đình nói trắng ra, người ta lặp đi lặp lại một ý duy nhất. Nếu muốn cùng con gái tôi ở cùng một chỗ thì nhất định phải lấy lòng tôi.

Chỉ có khiến Trần Kha nhận Vương Hựu Đình mới không có vấn đề gì.

Mặt Đan Ny hiện vài tia hắc tuyến nhìn người khôn khéo như vậy nhưng lời nói lại bất đồng, Đan Ny suy nghĩ một lúc: "Tôi phải lo lắng nội tâm của Trần Kha đã, mặc dù tôi đồng ý giúp ngài nhưng không chắc sẽ được kết quả mà ngài mong muốn."

Nghe Đan Ny nói, ông Hựu Đình lơ đễnh lắc đầu, lấy trong áo một phong thư đã ố vàng đưa đến trước mặt Đan Ny: "Lần này công khai thân phận của Trần Kha, tôi chính là đã chặt đứt đường lui của Trần Kha khiến mọi người đều biết Trần Kha chính là con gái của tôi. Nhưng tôi biết nếu Trần Kha tỉnh lại nhất định sẽ nổi giận thậm chí ghét tôi hơn. Cô cầm lấy, cô cũng có thể xem trước, sau đó cô sẽ hiểu thôi. Tôi với Trần Kha hiểu lầm chính là do sự kiện mẹ Trần Kha tự sát. Nhưng Trần Kha lại không cho tôi cơ hội giải thích, vì vậy tôi chỉ có thể đến tìm cô, tôi biết cô có vị trí rất quan trọng với Trần Kha, đặc biệt là sau khi trải qua vụ kia lời nói của cô sẽ còn quan trọng hơn nữa."

Đan Ny do dự một hồi vẫn tiếp nhận phong thư, nàng lễ phép hướng Vương Hựu Đình gật đầu: "Tôi sẽ cố hết sức, không vì thứ gì khác, tôi cũng muốn cho Trần Kha một gia đình hạnh phúc."

Vương Hựu Đình vừa lòng gật đầu thay Đan Ny mở cửa: "Hôm nay coi như xong, cô đi xem nó đi tôi sẽ chờ tin tốt của cô."

Chuyện này xảy ra vào ngày thứ ba Trần Kha hôn mê, sau đó Đan Ny cũng không có mở phong thư ra, mỗi ngày vẫn như trước chạy tới bệnh viện, nàng cũng có vài lần gặp ông Hựu Đình, trải qua lần gặp kia, Đan Ny đột nhiên cảm thấy có một số việc Trần Kha phải tự chui vào sừng trâu rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top