Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 14: Thắng bại phân rõ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một cơn gió nhẹ thoảng qua, bụi đất tản mát. Trên võ đài, một bóng người chống kiếm quỳ xuống, vạt áo rách tả tơi bay bay cùng với làn tóc đen.

Khóe môi của người nọ nhiễm máu đỏ tươi, thế nhưng đôi mắt sắc bén kia lại sáng ngời.

"Thắng... Thắng rồi sao?"

"Ai? Là ai thắng?"

"Chắc là thiên tài của Tống gia chứ gì?"

"Không phải..."

"Vậy không lẽ..."

Tiếng bàn luận xì xào ngày một lớn, không gian xung quanh dần thoáng đãng, cuối cùng cũng để lộ ra một bóng người mặc áo tím. Ai nấy đều hít vào một hơi kinh ngạc, bọn họ vốn không kỳ vọng gì nhiều với nữ tử lạ mặt này, thế mà nàng ta lại khiến cho người khác phải bất ngờ vì mình.

Chầm chậm đứng dậy khỏi mặt đất, bộ dạng của nàng lúc này vô cùng chật vật, nhưng đôi mắt kia lại vô cùng chói sáng, khóe môi nàng ta còn lưu lại một nụ cười nhàn nhạt, khí tức toàn thân lại biến đổi mang lại cảm giác mát mẻ như trời hạ sau cơn mưa.

"Nàng ta đột phá." Song Tử nhẹ giọng nói.

Trong trận chiến mà có thể đột phá, tỷ lệ thành công chỉ là một phần. Đột phát tu vi không phải là chuyện ăn một bữa cơm là có thể, nhưng mà Thiên Yết lại dùng cách thức này để nói cho mọi người biết: Nàng – có thể!

Tiềm lực và thiên phú của nàng còn hơn những gì mà nàng thể hiện ra bên ngoài.

Tống tiểu thư của Tống gia cũng là một thiên tài hiếm gặp, nhưng so với nàng, chỉ thiếu nửa bước.

Các trưởng lão quan sát trận chiến đều có chung suy nghĩ như vậy, tuy nhiên cũng có một số nơi bắt đầu nổi lên sát ý. Thiên tài như vậy, cùng thời sẽ không có ai là địch thủ, người này một là phải đầu nhập vào môn phái của bọn họ, hoặc là, tiêu diệt trước khi nàng ta trưởng thành!

Tống Bạch Dương ngã xuống đài, thương thế không nhẹ. Nàng nằm dưới đất, nhận lấy tất cả sự thương hại và nuối tiếc của mọi người, còn có vài tia hận ý của những kẻ ngầm đánh cược sau lưng nàng.

Vốn dĩ, nàng là con riêng của Tống Thừa tướng với một phụ nữ thôn quê ở vùng khác. Từ nhỏ, để đạt được sự công nhận của mọi người, nàng đã phải cố gắng bằng tất cả sinh mạng của chính mình. Vì nàng biết, chỉ có kẻ mạnh mới được tôn trọng.

Cho nên để đi đến ngày hôm nay, thiên tài một cõi ở kinh thành Đông Chấn đánh đổi bằng máu và mồ hôi của nàng. Tống Bạch Dương kiêu ngạo, vì nàng ta cho rằng sự tán dương đó là điều đương nhiên đối với công sức của mình. Nàng ta kiêu ngạo, vì những kẻ từng ức hiếp mình bây giờ chỉ có thể cúi đầu vâng dạ. Nàng ta kiêu ngạo, vì nàng ta vĩnh viễn không thể yếu nhược trước kẻ khác.

Nhưng hôm nay, nàng bỗng nhiên nhìn thấy được điểm cuối của chính mình. Rời khỏi võ đài, Tống Bạch Dương nàng sẽ không còn là Tống Bạch Dương của lúc trước.

Tất cả những kẻ tiểu nhân sau lưng nàng sẽ không ngần ngại mà đâm chọc, sỉ nhục nàng không kiêng dè.

Tống Bạch Dương nhìn bầu trời trong vắt, nhắm mắt thở dài, nước mắt rơi.

Mặc kệ vậy, nàng mệt mỏi rồi.

"Tán tu võ sĩ Diệp cô nương, thắng!"

Trưởng lão trên đài hô to. Mọi người kích động đến nhao nhao muốn nhìn kỹ lại một lần nữa có thật là một kẻ không môn không phái lại dễ dàng đánh thắng thiên tài thế gia không. Nhưng khi nhìn lên đài, bóng dáng của Thiên Yết đã biến mất.

Tống Bạch Dương được người nâng dậy, Thiên Yết lúc này đã đi đến trước mặt nàng ta.

"Tống tiểu thư nương tay rồi." Thiên Yết không hề cao ngạo, nàng khiêm tốn chấp tay chào đối thủ của mình.

"Không đánh không quen biết. Ta thua rồi." Tống Bạch Dương như một con gà con bị ướt nước, khí thế đều xẹp cả.

Thiên Yết nhìn vào đôi mắt nàng ấy, đột nhiên bắt được một tia chán nản. Đạo tâm của nàng ấy đã sụp đổ rồi ư?

"Tống tiểu thư, cô là đối thủ mà xem trọng nhất. Lần sau, phải đánh thắng ta đấy nhé." Dứt lời, Thiên Yết nhét một bình sứ vào trong ngực áo của Tống Bạch Dương rồi chạy mất.

Tống Bạch Dương ngây ra. Mình vậy mà được nàng ta xem trọng ư? Cô nương này đúng là ngứa đòn.

Tống Bạch Dương buông tay thủ hạ đang đỡ mình dậy, lục trong ngực áo lấy ra một bình sứ nhỏ, mở nắp bình ra thì một mùi thơm dược liệu ẩn chút linh khí khiến cho thần trí người ta thỏa mái. Tống Bạch Dương bật cười, lớn như vậy rồi, đây là lần đầu tiên nàng ta được nhận một bình thuốc cực phẩm như vậy.

Trong lòng nàng đột nhiên dâng lên cảm xúc phức tạp, Thiên Yết ư? Nàng ta vừa là đối thủ vừa là bằng hữu.

Trở về Tống gia, Tống Bạch Dương lập tức bế quan. Hoàn toàn không quan tâm can ngăn của mọi người, bỏ qua lần khảo hạch này của triều đình.

Sau này gặp lại, Thiên Yết!

Kết thúc trận khiêu chiến, Thiên Yết uể oải trở về Trúc Tử Viện. Tử Anh đã đợi sẵn ngoài cửa phòng.

"Cô nương, Tử Anh đã chuẩn bị thuốc tắm, mời cô nương đi theo ta."

Thiên Yết ngầm hiểu là Bạch Song Tử sai người chuẩn bị cho mình, nói cảm tạ với Tử Anh tỷ sau đó lập tức đi vào phòng tắm.

Ngâm mình trong thuốc, kinh mạch rã rời được thả lỏng thoải mái. Trong chốc lát, Thiên Yết đã chìm vào trạng thái nhập định, củng cố cảnh giới.

Từ trong trận chiến, Thiên Yết đột phá nửa tiểu cảnh giới, từ Võ Phách Sơ cấp tiến lên Võ Phách Đỉnh cấp, thiếu một chút nữa đã thành Võ Linh.

Nhưng từ trong trận đấu này, nàng đột nhiên ngộ ra một bộ kiếm pháp. Vào lúc nàng đột phát Võ đạo, Kiếm đạo cũng đã song hành mà đặt vững một chân. Bây giờ, nàng là Kiếm Vũ song tu.

Một tia linh khí màu tím ẩn hiện ở đan điền hoàn toàn bị đám linh khí võ đạo che lấp. Thế nhưng nó không hề chịu thua, phát triển chiều dài không được nên đã gắng sức phát triển bề ngang. Thiên Yết nhìn tia linh khí màu tím mập bự của mình rồi nhìn sang bó linh khí Võ đạo màu trắng dày đặc cảm thấy "bé bự" này cũng rất biết ganh đua.

Xem xét đan điền xong, nàng lại quay về thức hải, tuần tự phân bố các chiêu thức đầu tiên mà nàng tự ngộ ra. Kiếm đạo, tầng thứ nhất: Long tranh Hổ đấu.

Một người nhỏ bé mang hình dáng của nàng nhảy ra, trường kiếm dài và dày lao đi vun vút. Vần vũ mây bây cuồn cuộn thành lốc xoáy lớn, sau đó trên mặt đất xuất hiện nhiệt hỏa bốc lên, dần dần rực cháy.

Trường kiếm như một con rồng nhỏ uốn lượn, theo sau nó là ảo ảnh của một con hổ đang lao đến, rượt đuổi không ngừng.

Ầm ầm mấy tiếng, rồng ngâm hổ gầm. Đầu Thiên Yết ong ong, người nhỏ mang hình dáng của nàng không ngừng đè ép khí thế của nó xuống, tôi luyện từng chút từng chút một.

Bên ngoài, linh khí từ tứ phía đổ dồn vào bồn tắm của Thiên Yết. Tử Anh đứng bên ngoài cũng cảm nhận được linh khí chung quanh đột nhiên dày đặc, nhanh chóng vận khí hấp thu. Thế như, tốc độ linh khí nhanh chóng được bổ sung khiến cho nàng ta không cách nào điều chỉnh được, chỉ một lát mà Tử Anh phải đóng lại đan điền để từ từ hấp thu.

Trong lòng nàng cảm thán, không hổ là người trong lòng của chủ tử, là một cô nương tài giỏi.

Vào lúc Tử Anh còn đang bận khen ngợi, Bạch Song Tử và Ôn Quân đã phải giải quyết một số kẻ ngứa đòn tìm đến Trúc Tử Viện.

Trận chiến kia đem lại quá nhiều phiền phức, huống hồ ngày mai là ngày Thiên Yết sẽ tiến hành kiểm tra linh lực. Đám người tông môn kia trắng trợn mời chào cướp người thế này khiến cho hai người họ tức đến mức muốn chửi bậy.

Trưởng lão các tông môn bị chặn ngoài cửa, một số thì không đến với mục đích mời chào mà là muốn đem hạt giống tốt này diệt trừ.

Ôn Quân ở trên nóc nhà Trúc Tử Viện, bày kết giới trận, nhốt đám tiểu nhân này vào trong trận pháp. Bạch Song Tử đóng cửa không tiếp khách. Cứ như vậy, hai người thành công giữ cho cải trắng nhà mình không bị người ta hái mất, cũng thành công gây thù kết oán với thất đại tông môn.

"Tiểu tử, lần này cái viện nhỏ này của ngươi sợ là phải thay cửa mới rồi."

"Ông già, ông sợ hả?"

"Phi, sợ cái rắm. Thất đại tông môn mà thôi, cùng lắm xé rách da mặt. Ám Chi Thành ta sợ cái quái gì lũ tôm tép đấy."

Hai người ngồi giữa sân nhà, trên bàn bày rượu thịt ngon lành. Ôn Quân hưng phấn mà uống đến nỗi đỏ cả mặt mày.

"Ý kiến này của lão cũng không tồi. Ngày mai báo danh cho nàng, để nàng dưới tên của chúng ta đi."

"Được... Gì? Không thể được. Ngươi muốn nó thành một cái bia ngắm hả? Lỡ đâu bọn âm hiểm đó lại bày trò gì hại đồ đệ của lão, thì trăm bình Bạch Ngọc Lộ cũng không đền được cho lão... Không được, tán tu thì tán tu." Ôn Quân phẩy tay, kịch liệt chê bai ý kiến này của Bạch Song Tử.

"Tán tu bất lợi, e là nàng không thể tiến vào vòng sau. Nếu là đệ tử của lão, thôi thì để nàng đầu nhập dưới danh nghĩa Tiêu Trúc Thành đi." Bạch Song Tử trầm ngâm một hồi, sau đó đề xuất.

"Tiêu Trúc Thành? Ha ha, thằng này, nghĩ cũng hay. Tiêu Trúc Thành của lão đã sớm thoái ẩn giang hồ từ lâu. Bây giờ báo danh, con nít ba tuổi cũng chẳng biết sợ nữa là."

"Không cần đám trẻ mới lớn biết, những tên lão đầu năm đó biết là được."

Bạch Song Tử mỉm cười, nâng chén rượu lên mà uống cạn. Ôn Quân ngẩn ra một lúc, sau đó cũng cười khà khà, đồng ý.

"Được, nhóc con. Ngươi đủ gian xảo."

Đang lúc cả hai bàn chuyện, Thiên Yết cũng ngưng thành chiêu thức của bộ kiếm pháp của mình, thuận lợi tiến giai lên tầng Kiếm Đồ Đỉnh cấp.

Mở cửa ra ngoài, Thiên Yết chợt thấy một bóng dáng nhỏ bé đang tựa đầu vào cột nhà mà ngủ say. Thiếu niên ở chợ nô lệ kia đang đợi nàng.

Nhìn nhóc, Thiên Yết lại nhớ đến đứa em trai ở thế giới kia của mình. Định bước đến đánh thức nó, nhưng đột nhiên thằng nhóc khẽ động. Lập tức, đối diện nàng là đôi mắt đen láy, lạnh lùng như mặt nước mùa thu tĩnh lặng. Một tay của nhóc còn đang ghìm chặt bả vai của Thiên Yết, mũi dao dừng trước mắt nàng cách chừng hai phân.

Cảm nhận lực tay của nó thả lỏng, dao nhỏ cũng hạ xuống, Thiên Yết mới thở ra một hơi. Những thứ này không biết là nó được học từ đâu, nhưng ý thức cảnh giác này quả thật rất cao, tốc độ cũng nhanh đến ngạc nhiên.

"Đã ăn cơm chưa." Thiên Yết gãi đầu, nàng nhạt nhẽo hỏi.

Thiên niên chỉ khẽ lắc đầu, nhìn chằm chằm nàng như muốn hỏi lại tương tự.

"Ta cũng vậy, để ta dẫn ngươi đi kiếm đồ ăn."

Thiên Yết kéo tay thằng nhóc, hai người đi xuống phòng bếp.

Vì chuẩn bị rượu thịt cho hai tên nghiện rượu kia cho nên phòng bếp vẫn còn kha khá đồ ăn. Vịt quay vẫn còn trên bếp, Thiên Yết không khách sáo "chôm" luôn đem về sân của mình ăn.

"Nhóc có tên không?"

Thiếu niên lắc đầu, sau đó nhóc lục lọi trong người mình ra một nửa miếng ngọc phỉ thúy màu xanh đã bị mẻ một góc, nhưng vẫn còn nhìn thấy được chữ "Bình" được khắc tỉ mỉ. Họa tiết trên miếng ngọc là rồng phượng, chạm vào sẽ cảm nhận được một luồng năng lượng vô cùng mạnh mẽ bị áp chế, tiết là nó đã không còn nguyên vẹn.

"Bảo Bình, sau này ta sẽ gọi ngươi là Bảo Bình có được không?"

Thiếu niên ngây người, quên cả ăn đùi vịt. Đôi mắt lấp lánh ửng đỏ, miệng mấp máy phát ra tiếng nói khàn khàn.

"Bảo Bình..."

Âm thanh vừa cất, Thiên Yết ngạc nhiên vui mừng.

"Ngươi nói được ư?"

"Được ạ..." Thằng nhóc rặn từng chữ, giọng nói khản đặc như tiếng sắt thép bị gỉ va vào nhau.

Thiên Yết nhìn thằng nhóc, đưa tay lau nước mắt cho nó rồi khẽ xoa đầu. Nàng thương cảm cho nó, tuổi còn nhỏ đã phải lưu lạc vào tay bọn buôn nô lệ chịu tủi nhục thế này. Lại nhìn vào miếng ngọc, nàng nhớ đến lần để lộ năng lực của Bảo Bình trước đây. Một thiếu niên mười bốn tuổi, căn cơ linh trí đều bị tổn hại, lại có thể có linh lực tinh thuần đáng ngạc nhiên, đặc biệt còn sở hữu linh lực hệ phong. Vậy mà bị lưu lạc đến tay bọn buôn nô lệ, nhất định có ẩn tình gì đó.

Lúc này, nơi gốc cây rậm rạp không xa Trúc Tử Viện, có một thân ảnh đang lặng lẽ quan sát hai người. Hắn nghiêm mặt nhìn chằm chằm từng động tác của Thiên Yết, trong lòng nổi lên những cảm xúc không rõ.

"Chủ tử, có cần thuộc hạ xử lý thằng nhãi kia không..."

"Ngươi rất rảnh rỗi nhỉ?"

"Là thuộc hạ lắm lời."

Người kia không nán lại quan sát nữa, lặng lẽ dùng khinh công quay trở về Vương phủ.

"Nếu ngươi đã rảnh rỗi đến vậy thì hãy đi tra xem xem thằng nhóc đó có lai lịch như thế nào đi." Lạc Vương gia cười nhạt, ra lệnh cho thủ hạ bên cạnh mình.

Ảnh nghe vậy thì bất đắc dĩ phục mệnh, ai bảo hắn lắm lời, tâm tư của chủ tử thật khó dò. Rõ ràng ngài ấy để ý đến cô nương kia, thế nhưng người chịu tội lại là hắn.

Haiz, đúng là lòng dạ nam nhân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top