Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 14: Hai lựa chọn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vốn cho rằng hôm nay phải ngủ qua đêm ở Thẩm gia, không nghĩ chưa tới hai giờ, hai lão gia đều ra ngoài, ngược lại họ cũng không bảo Thẩm Hân đi theo, chỉ là hai người suy nghĩ ở lại Thẩm gia cũng không có nghĩa lý gì liền dứt khoát rời khỏi Thẩm gia.

Lạc Kiệt thấy lúc này chỉ còn hai người, liền ma quyền sát chưởng muốn tính toán với Thẩm Hân, gia hỏa này dám lừa hắn tới bồi toà, phải biết Thẩm Chính không có mời hắn, Lạc Kiệt mới không phải lang sói mà tới nơi này ăn cơm, vậy mà bị bắt tới thật đúng là nghẹn chết người.

Thẩm Hân nghiêng đầu nhìn hắn một cái, nhạt nhẽo nói " Vậy anh bây giờ có thể đi uống rượu"

Lạc Kiệt cũng không buông tha " Chuyện kia không xong, em phải mời anh uống một ly, đi đi đi !"

Chỗ uống rượu Lạc Kiệt biết nhiều, đổi sang hắn lái xe chưa tới bao lâu đã đến quán rượu, trước kia hai người chạy tới uống rượu cũng thật sự thối nát, một hồi còn phải để lái xe tới một chuyến.

Bất quá Thẩm Hân thật không có tâm tình tốt đẹp gì, ngồi xuống cũng không nói nhảm, ngửa đầu liền nhàn nhạt cầm chai rượu rót một ly, thiêu đốt yết hầu có chút cay đau, lại cảm giác rất đã nghiền.

Lạc Kiệt nhìn cô uống như thế liền tin rằng nên kéo cô tới đây, gia hỏa này không biết đối với hắn mặt lạnh lùng bao nhiêu ngày rồi, hai người không chút phẩm hàm nào mà liên tục rót rượu, hơi say mới bắt đầu nói chuyện.

"Em nói đi, lần này mẹ em kêu em về là có chuyện gì ?" Lạc Kiệt ngồi liệt trong ghế sofa, trong tay lung lay ly rượu, nhắc đến mẹ, Thẩm Hân không nhịn được biểu lộ khổ não.

Thẩm Hân buồn buồn không biết thế nào nói, nhưng giấu trong lòng cảm thấy nặng nề, ly rượu rắc một tiếng đặt lên bàn, đá trong ly phát ra tiếng va đập thanh thuý " Muốn chúng ta sinh con"

"Phốc ! khục khục..." Lạc Kiệt phun một miệng toàn rượu, kinh ngạc " Em nói cái gì?"

"Bà ấy muốn chúng ta sinh con" Chính Thẩm Hân nói ra cũng thấy nhức răng.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, đoán chừng trong đầu nghĩ đến cùng sự kiện, sau đó thực tế không chịu nổi ảo tưởng trong mắt kia, hai người đồng thời biểu lộ như buồn nôn, ăn ý đồng bộ tinh chuẩn.

Lạc Kiệt lập tức che lấy thân thể mình, nhìn giống như thiếu nữ kinh hoảng sắp bị làm nhục tới nơi " Vô luận như thế nào anh cũng không để em như ý đâu !" Bộ dáng kia khiến Thẩm Hân ngứa mình muốn đấm.

"Anh nghĩ em muốn hả?" Thẩm Hân sắc mặt u ám, tuy nói sớm muộn gì cũng phải gặp vấn đề này, nhưng nghĩ tới vẫn đau đầu không thôi.

Lạc Kiệt cũng không ồn ào, hai người nháy mắt tiến vào tư thế thương thảo, hắn nói " Vậy bây giờ em tính làm thế nào ? Chúng ta trộm một đứa về giao nộp được không ? hay là em muốn tìm biện pháp khác"

Thẩm Hân lau mặt " Tiếp tục như vậy thì giải quyết làm thế nào hả?"

"Lời này lúc chúng ta chuẩn bị chụp hình cưới anh đã nói với em, em nói thế nào ? đi trước một bước tính một bước, anh liền nói chuyện này sớm muộn gì không cách nào dọn dẹp mà!" Lạc Kiệt đau đầu, vò tóc lộn xộn.

"Anh im đi" Thẩm Hân trừng hắn " Lúc trước nếu không phải tại anh, chúng ta đâu tới mức này đúng không hả?"

Thẩm Hân cùng Lạc Kiệt quen nhau từ hồi mười tuổi, những chuyện cẩu thí trẻ con đều làm với nhau, nhà Lạc Kiệt so với Thẩm gia không kém bao nhiêu, gia đình hai người coi như có tới lui, đại khái hai năm trước, Lạc Kiệt cùng một cô gái chơi đùa huyên náo thật lớn, Lạc Kiệt kém chút bị cha hắn đánh gãy chân, cuối cùng kết hôn với Thẩm Hân, mặt ngoài thấy Lạc Kiệt hồi tâm người trong nhà mới bỏ qua cho hắn.

Đương nhiên việc này không phải ý của một mình Lạc Kiệt, hai người xem như thỏa thuận xong.

Bởi vì Thẩm Hân cũng có nỗi khổ bất đắc dĩ trong lòng, Lạc Kiệt trừng mắt với cô nói " Chẳng lẽ em muốn ra tủ hả?"

Thẩm Hân biến sắc xanh xám, lập tức hai người đều không nói lời nào, bầu không khí lạnh xuống, Thẩm Hân rót hết rượu trên bàn vào miệng.

"Em không có ý định đó..." Lạc Kiệt mới ho một tiếng " Anh khả năng có chút say, nói lung tung"

VIệc này Thẩm Hân ngoại trừ Lạc Kiệt ra không nói cho bất kỳ người bên ngoài nói, cô biết bản thân bẩm sinh đồng tính luyến ái, chuyện này cô luôn dằn xuống lòng mình không thể hiện ra bên ngoài, Thẩm Chính quan trọng sĩ diện, tuyệt đối không chấp nhận Thẩm Hân như thế, khi đó Thẩm Hân cũng sắp ba mươi, Hứa Đình Phương bắt đầu can thiệp chuyện hôn sự của cô, Thẩm Hân hoàn toàn không cách nào phát sinh quan hệ với đàn ông, vừa đụng lúc gặp chuyện của Lạc Kiệt, hai người hợp kế liền đem việc này nói ra, cũng là môn đăng hộ đối, Thẩm Chính cũng không có phản đối cuộc hôn nhân này.

"Dù sao cũng có hai chọn lựa, một là thật tạo ra một đứa bé, không thì hôn nhân của chúng ta phải kết thúc, mẹ em nói muốn cháu thì nhất định phải có cháu, so với cha anh còn khó chìu hơn " Lạc Kiệt thở dài.

Cắm đầu uống rượu, hai người đều khổ não nhíu mày.

Một bên khác La Tĩnh cũng đang buồn rầu, trên trang giấy bôi viết lung tung, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, trên giấy viết chính là công thức tính toán, đơn giản cộng trừ nhân chia, nhưng phiền chết nàng, tính thế nào cũng không ra con số nàng hài lòng.

La Tĩnh đang tính toán nên gửi bao nhiêu tiền thì tốt, nàng trước đó nhận tiền tiêu vặt của nhà không nhiều, nói để dành tiền cùng tiền mình làm thêm....

Ai...khả nghi quá, ít quá thì nàng lại sợ nhà không đủ dùng....

Cả ngày hôm nay nàng dọn dẹp mấy thứ Thẩm Hân đưa tới xong, nàng tính toán cho tới bây giờ, nhưng mỗi lần muốn gửi tiền đáy lòng liền bồn chồn, rất sợ nhìn ra điểm khả nghi.

Chính là buồn rầu vò tóc thành một cục, tiếng chuông cửa nhà bị người ta ấn vang, La Tĩnh liền đứng dậy đi kiểm tra, Thẩm Hân cùng Lạc Kiệt say thành một đoàn, ngã trái ngã phải lôi kéo nhào đi vào cửa, hơn phân nửa là Lạc Kiệt chống đỡ, Thẩm Hân cơ hồ bị kéo vào trong.

Sau đó La Tĩnh ngửi thấy mùi rượu xông vào mũi, có chút sặc, hai người giống như ngâm mình vào vò rượu vừa bị vớt ra, toàn thân đầy mùi rượu, miệng nói gì cũng lầm bầm khó nghe.

"Đến đến....này....đến...ha ha...em ngủ sao ?" Lạc Kiệt chụp lấy tay Thẩm Hân lung lay, thấy Thẩm Hân cơ hồ không phản ứng gì còn nở nụ cười, chính là rõ ràng khiến Thẩm Hân bất ổn mà cười to " Liền nói em uống thua anh mà, uống chẳng qua...ha ha ...."

"Ngô..." Thẩm Hân uống nhiều, lông mày nhăn lại, không có dấu hiệu nào bỗng nhiên thưởng cho Lạc Kiệt một cái bạt tay " Chết đi !"

Lạc Kiệt trên mặt rõ ràng có dấu tay, La Tĩnh ở bên cạnh nhìn đến ngây ngốc, hai người công kích lẫn nhau trong chốc lát, sau đó Thẩm Hân liền bị Lạc Kiệt ném lên ghế salon, mắt say lờ đờ mông lung phun ra toàn mùi rượu, nhìn giống như thật ngủ, Lạc Kiệt gật gật đầu, trông thấy La Tĩnh co lại một bên chứng kiến, say khướt nói " Cổ kiên quyết đòi qua chỗ này, chuyện sau đó liền giao cho bé..."

"A! được" La Tĩnh gật gật đầu nhìn Lạc Kiệt say đến kịch liệt hỏi " Anh có muốn ngủ nhờ một đêm không ?"

Lạc Kiệt dứt khoát xua tay với nàng lung lay đi ra ngoài, La Tĩnh mới biết ở ngoài cửa có một người mặc âu phục đang đứng chờ, nhìn thấy sẽ chiếu cố cho Lạc Kiệt, vịn lấy Lạc Kiệt, trên miệng gọi một câu thiếu gia.

Đưa tiễn Lạc Kiệt xong, La Tĩnh xoay người nhìn Thẩm Hân còn nằm trên ghế salon, nghe hơi thở của cô không biết là đã ngủ rồi hay chưa, ở trên ghế salon sao có thể ngủ thoải mái dễ chịu được, La Tĩnh chỉ có thể đi qua muốn kéo Thẩm Hân vào trong phòng, cởi quần áo lau mặt cho cô.

"Thẩm tổng ? La Tĩnh đi tới, Thẩm Hân nằm trên ghế salon hai con mắt nhắm nghiền.

Nào biết La Tĩnh đưa tay kéo cô, bị Thẩm Hân dùng sức giật lại, hai người nhất thời ở trên ghế salon quấn thành một đoàn, La Tĩnh kinh hô một tiếng, lại bị cái miệng đầy mùi rượu hôn lấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top