Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 26: Chất vấn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Hân mua quần áo treo đầy tủ, tất cả đều tính vào thẻ của nàng, quần áo cũ của La Tĩnh bị đẩy vào một góc tủ, sáng sớm dậy nên mặc bộ nào cũng khiến nàng phiền não, Thẩm Hân nói đều là quà tặng cho nàng.

La Tĩnh không biết có phải bao nuôi đều được đãi ngộ như thế không, tuy nhiên so với những gì nàng tưởng tượng đều khác biệt, ngược lại càng giống như người có tiền ra tay xa xỉ theo đuổi người yêu.

Điều kiện tốt như thế vì cái gì còn muốn tìm người bao nuôi ? La Tĩnh không hiểu, có lẽ đây là sự khác biệt giữa những người có tiền chăng ? Quả thực giống tiêu tiền cho vui.

Bất quá những điều này không hoàn toàn là nàng nghĩ, La Tĩnh vội vàng đi học liền mặc đại một bộ rồi ra ngoài.

Nàng lúc này một thân đồ đắt tiền, lại bị Thẩm Hân cưỡng chế mỗi ngày phải được lái xe đưa đi học, đãi ngộ này quả thực giống như tiểu thiên kim, La Tĩnh không nghĩ nhiều, đây đều là vật chất mà Thẩm Hân cho nàng hưởng thụ, cùng người khác không liên quan, cũng không quan tâm đến ánh mắt người khác nhìn nàng thế nào.

Nàng tiến vào phòng học, lớp học vốn đang tám chuyện nói đùa đều hướng mắt về nàng, đáy mắt có chút ngoài ý muốn.

La Tĩnh chú ý tới ánh mắt mọi người, có chút không rõ ràng ngây người một lát, Thẩm Hân ngày đó còn mang nàng đi làm tóc, nhìn qua đẹp rất nhiều, khuôn mặt nhỏ nhắn cùng hình dáng càng thêm rực rỡ.

Bạn học suýt không nhận ra La Tĩnh trầm mặc ít nói thổ khí như lan học cùng bọn hắn, thấy nàng cúi đầu ngồi xuống góc phòng, lúc này mới biết đó chính là La Tĩnh, thực tế rất khó không kinh ngạc trước sự chuyển biến của La Tĩnh.

Không đợi La Tĩnh ngồi yên, Lý Trừng rất nhanh liền xông tới chỗ nàng, kề vai sát cánh, tựa như hai người là bạn thân nhất, chỉ là bàn tay tưởng như ôm lấy La Tĩnh nhưng thực ra sờ tới sờ lui bộ đồ mới trên người La Tĩnh, hiển nhiên đối với bộ đồ càng thêm hứng thú chút.

Bạn học khác không biết, nhưng Lý Trừng xem xét liền nhận ra đây là bộ sưu tập xuân thu mới nhất, cô ta muốn mua nhưng căn bản mua không nổi, ám chỉ với mấy tên bạn trai, nhưng không ai nguyện ý mua cho cô ta.

Cũng không biết La Tĩnh nhà quê rốt cuộc có phúc phần gì, có thể tìm được kim chủ xa hoa như vậy ?

Trong đáy lòng rất không cân bằng, nhưng Lý Trừng vẫn là tỏ ra thân thiện với La Tĩnh " Ai, chúng ta tối nay lại đi chơi đi ? Còn có rất nhiều chỗ muốn dẫn cậu đi"

La Tĩnh khó xử nói " Không được, tôi" nghĩ đến hoàn cảnh ầm ĩ, La Tĩnh cũng không muốn đi.

"Không được thoái thác nha, đêm nay cậu có làm gì đâu, chẳng lẽ..." Lý Trừng nheo mắt nhìn nàng "Ban đêm phải vội vàng trở về hầu hạ kim chủ ?"

Cô ta nói không lớn tiếng, âm lượng đủ cho hai người nghe, nhưng trái tim La Tĩnh vẫn khẩn trương trách cô ta nói lung tung, đành phải dưới sự quấy phá của La Tĩnh mà đồng ý.

Từ lần trước đi với Lý Trừng thì tuần nào cô ta cũng kéo nàng đi ra ngoài chơi một lần, cũng không phải lần nào cũng đi nightclub, ngẫu nhiên có thể đi ăn cơm dạo phố, chỉ là Lý Trừng đều đòi La Tĩnh trả tiền, sau khi cơm nước xong thì bảo mình không mang theo tiền, không hề nói là mượn tiền, La Tĩnh cũng không thấy cô ta có ý định đó, nếu thoái thác Lý Trừng liền cố ý ở trước mặt mọi người ám chỉ nàng bị bao nuôi, La Tĩnh không định để cho người ngoài biết chuyện, cơ hồ mỗi lần đều để cho Lý Trừng đạt mục đích.

Cái này khiến La Tĩnh áp lực trong lòng có chút lớn, không biết nên đối phó với keo dán vô lại này.

Một bên khác, Thẩm Hân trải qua cuối tuần nạp năng lượng, cả người nhìn qua đều không tệ, đối đãi cấp dưới cũng vô cùng ôn hoà, số lần ném văn kiện xuống bàn cũng giảm xuống, khí chất tỏa ra ôn nhu, trên gương mặt còn có vệt ánh sáng nhàn nhạt, tựa hồ cả làn da cũng đẹp hơn mấy phần.

Cho dù tư liệu trong tay chồng chất thành núi, vẫn không hề không kiên nhẫn, trái lại hoàn thành công tác thêm hoàn mỹ, hiệu suất cũng tốt, lúc đem tài liệu giao cho thư ký mang đến còn nở một nụ cười nhàn nhạt.

Thư ký tiếp nhận văn kiện ngón tay đều đang run rẩy, chuyện gì xảy ra ? Vì cái gì hôm nay Thẩm tổng phát ra mị lực quá nhiều rồi ? Khiến cô ta có xúc động muốn khám phá ?

Không chú ý đến thư ký xuân tâm dập dờn, Thẩm tổng nhìn đồng hồ thấy sớm đã đến giữa trưa, rất nhanh ăn cơm xong liền khoá cửa văn phòng, gọi điện thoại cho bảo bối của cô, muốn nhìn xem nàng đang làm cái gì

Rõ ràng tiểu tình nhân phải gọi điện cho cô mới đúng, nhưng Thẩm Hân làm kim chủ càng lúc càng không chuẩn, so với La Tĩnh còn ham muốn nhiều hơn, nếu Lạc Kiệt ở đây, khẳng định cười chê cô rơi vào lưới tình cuồng nhiệt với nữ hài này.

Nhưng Thẩm Hân chính là nhịn không được muốn biết La Tĩnh mỗi thời mỗi khắc đang làm những gì, có hay không đang nhớ cô ?

"Thẩm tổng?" Nhận điện thoại, La Tĩnh mặc quần áo vừa mới mua, bối cảnh có chút âm u, tựa như ở trong nhà vệ sinh.

Xem ra vừa đúng lúc La Tĩnh đi nhà vệ sinh, Thẩm Hân nhớ tới lúc hai người hẹn hò chui vào phòng vệ sinh kia, lập tức sắc tâm nổi lên có chút không an phận, quả thực muốn chạy tới trường học La Tĩnh hảo hảo khi dễ nàng.

Đáng tiếc thời gian không cho phép, nàng chỉ có thể nói " Chị muốn nhìn ngực của La Tĩnh "

Nói ra miệng quả thực y chang biến thái, nhưng nàng biết La Tĩnh sẽ không ghét bỏ cô, tựa như vô luận cô đối xử với La Tĩnh như thế nào, cô bé này chỉ có thể xấu hổ phối hợp với cô, cái này khiến Thẩm Hân càng thêm chìm sâu, đối với La Tĩnh đưa ra nhiều loại yêu cầu.

Quả nhiên La Tĩnh đỏ mặt, nhưng vẫn thỏa mãn yêu cầu loạn thất bát tao này của Thẩm Hân, ở trong phòng vệ sinh nho nhỏ kéo ra áo ngực ở trước mặt điện thoại, dừng ở trên ngực trắng hồng bị Thẩm Hân nhìn xuyên qua điện thoại trông thấy nhất thanh nhị sở, chỉ là tiểu gia hỏa này rất xấu hổ, không có để cô nhìn được mấy giây liền nhanh chóng sửa sang lại áo.

Thẩm Hân cũng thoả mãn không lại yêu cầu gì nhiều, cùng La Tĩnh trò chuyện vài câu thì thư ký thông báo có khách đến thăm, mà người đến vô cùng quan trọng, cô không thể không tranh thủ thời gian ngừng cuộc nói chuyện với La Tĩnh, nhìn xem thời gian trôi qua chỉ mới mười phút, lúc trước vào buổi trưa cả hai có thể nói đến nửa tiếng.

"Là ai vào lúc này lại tới? Lịch trình hôm nay đâu có hẹn" Cô có chút không cao hứng hỏi thư ký ai không thức thời mà tới giờ này, quấy rầy thời gian nghỉ ngơi của cô.

Không nghĩ thư ký ấp úng nói " Thẩm tổng, là mẹ của chị tới"

Thẩm Hân ngẩn người, lúc này mới bảo người mau chóng đưa Hứa Phương Đình vào, trên mặt có chút kinh hỉ nói " Mẹ, làm sao mẹ tới rồi ?"

Hứa Phương Đình thường thường đến thăm Thẩm Chính, nhưng lại không thường đến văn phòng của cô, chính là có đến cũng chỉ ngồi một chút, nói vài câu rồi để cô làm việc mà rời đi.

Thẩm Hân có chút luyến tiếc nói " Nếu đến sớm một chút, mẹ con mình có thể cùng nhau ăn trưa rồi"

Hứa Phương Đình nhìn cô một cái nói " Muốn ăn cơm thì về nhà cùng ăn, thiếu đồ ăn cho con ăn hay sao ?" Mấy câu này bà trách Thẩm Hân không chủ động về nhà.

Thẩm Hân cười cười, tự mình rót trà cho bà " Hôm nay có chuyện gì mà tới ?"

"Tự nhiên tới sao ? Có việc muốn nói với con" Hứa Phương Đình ưu nhã tiếp nhận tách trà, ở bên môi khẽ nhấp một miếng nói " Ba ba của con dự định để Duy Quốc vào công ty làm"

Thẩm Hân nghe xong sững sờ, hiển nhiên không có biết được tin này, nhưng ngoài miệng vẫn thản nhiên nói " Duy Quốc muốn vào công ty cũng tốt, là do cha quyết định sao?"

Hứa Phương Đình thấy bộ dạng này của cô, giận không chỗ phát tiết, buông tách trà trong tay xuống, cả giận nói " Tốt cái gì mà tốt, con làm sao không ý thức được chút nguy cơ nào ? Chuyện lớn như vậy con còn chưa biết khẩn trương sao ?"

"Cha không nói con biết, rất rõ ràng cha không có ý định hỏi con, vậy con cũng không tiện nói gì " Đừng nói là không có ý định hỏi cô, có lẽ còn sợ cô ngăn cản.

Thẩm Hân giật giật khóe miệng, tuy nói nghe thấy cũng hơi kinh ngạc, nhưng cũng không ngoài dự liệu, từ hành động của Thẩm Chính bà sớm biết được Thẩm Duy Quốc gia nhập công ty là chuyện sớm hay muộn.

Hứa Phương Đình căm giận nói " Nếu không phải Thẩm An có chuyện, con sao có thể thua được ? Thẩm Duy Quốc lúc đầu không hề lọt vào mắt cha con, bây giờ tốt rồi, hắn tiến vào công ty thì sau này con còn làm gì được nữa?"

"Mẹ, con có bao giờ thua hắn? Tốt xấu gì con cũng làm công ty bao nhiêu năm" Thẩm Hân không muốn Hứa Phương Đình quá khẩn trương, lại không phải đường đệ vào sao có thể nhanh chóng chiếm lấy địa vị của cô.

Hứa Phương Đình đột nhiên xoay chuyển lời nói, tuy nói đã có tuổi nhưng vẫn như cũ phong tình không giảm, khuôn mặt nghiêm túc nói " Thua là chuyện không sớm thì muộn, mẹ nghe nói, con định ly hôn với Lạc Kiệt!"

Thẩm Hân vì lời nói này mà nghẹn lời, nhất thời im lặng để Hứa Phương Đình biết chuyện này có thật, lập tức giận dữ " Con có phải muốn làm mẹ tức chết ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top