Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 27: Thừa nhận.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Con có phải muốn tức chết mẹ không ?" Hứa Phương Đình thấy Thẩm Hân không nói lời nào, tức giận vỗ tay xuống bàn.

Thẩm Hân nhìn mẹ cô, không có cách nào tiếp tục im lặng, chỉ là nhíu mày " Mẹ, mẹ nghe từ ai vậy ? ai nói lung tung như thế?"

"Con nói trước xem có chuyện này hay không ?" Hứa Phương Đình không để cho cô nói sang chuyện khác.

Thẩm Hân trầm mặc một lát cũng chỉ có thể khẽ gật đầu, theo đó chính là ánh mắt thất vọng của Hứa Phương Đình.

Chịu không nổi ánh mắt của Hứa Phương Đình, Thẩm Hân bất đắc dĩ nói " Mẹ, mẹ biết rõ con cùng Lạc Kiệt không có tình cảm, lý hôn với anh ấy là chuyện sớm muộn, tụi còn không thể cứ như vậy mà ở bên nhau cả đời"

"Ở chung lâu như vậy chẳng lẽ không bồi dưỡng được chút tình cảm nào hay sao? hai đứa bên nhau hai năm, hiển nhiên con không có tâm tư cho cuộc hôn nhân này" Hứa Phương Đình lại lắc đầu, cho rằng Thẩm Hân làm còn chưa đủ tốt.

Bà nói " Trong một cuộc hôn nhân, nhà gái phải ra sức nhiều hơn một chút, hiểu được thủ thuật nắm lấy trái tim chồng mình, con thì hay rồi, vội vàng chủ động đòi ly hôn chồng sao ? Nếu con dùng nhiều tâm tư thì sẽ không nói những lời này ?

Thẩm Hân bị Hứa Phương Đình trách mắng cũng chỉ cúi đầu, buồn bực nói " Giữa tụi con không có đoạn tình cảm này, tụi con giống như anh em, tụi con không thể phát triển thành người yêu được"

Lúc này Hứa Phương Đình dừng một chút, nhìn về phía Thẩm Hân với ánh mắt sắc bén " Con nói thật với mẹ đi, muốn ly hôn có phải vì ở bên ngoài bao dưỡng đứa con gái kia không ?"

Lần này Thẩm Hân liền biết là ai đem tin tức báo cho Hứa Phương Đình, nhưng việc này để qua một bên, cô chỉ hừ cười một tiếng xem thường " Làm sao có thể, đó chỉ là tiêu khiển chút thôi"

"Thật chứ ? mẹ nghe nói con dành cho nó không ít tâm tư, còn cho nó vào ở căn hộ cao cấp, thậm chí thanh toán tiền nó chi tiêu ?" Hứa Phương Đình nheo đuôi mắt tinh xảo như vẽ, không phải rất tin tưởng lời thoái thác của Thẩm Hân.

Nhưng Thẩm Hân lại nhún nhún vai " Hiện tại bao nuôi đều kiểu như vậy, cô ấy xài bao nhiêu tiền con đều biết, phòng chung cư cũng là tạm thời, nói thật ra, con không cảm thấy chuyện này có gì để lo lắng, Lạc Kiệt thậm chí bao nuôi một lần mấy người lận mà"

"Có thể giống nhau sao ? Hắn bao nuôi là do nhu cầu ? con là con gái lại học người ta đi bao nuôi tình nhân ? Chuyện quan trọng nhất khiến cha con nổi giận biết là gì không ?" Hứa Phương Đình nhíu mày thật chặt " Con làm sao lại đi nuôi một đứa con gái chứ?"

Thẩm Hân cười khan một tiếng " Nhìn cô ấy dễ thương mà"

Hứa Phương Đình đối với Thẩm Hân có chút hiểu biết, hai tay khoang trước ngực, ngồi nhìn chăm chú. Ở trước mặt Thẩm Hân, có một số chuyện khó hỏi ra lời nhưng vẫn phải hỏi " Con thành thật nói với mẹ đi, con có phải đồng tính luyến ái không ?"

Thẩm Hân cầm tách trà tay run lên, mấy giọt trà từ tách văng ra,dính lên bàn, chảy xuống...

"..." lập tức hai mẹ con nhìn nhau không nói gì, chỉ là cúi đầu nhìn nước trà lan ra khắp bàn, Thẩm Hân mới lấy ra khăn tay, trầm mặc không nói lau sạch nước trà trên bàn.

Hứa Phương Đình thở ra một hơi, nghe giống như đang thở dài " Mẹ biết mà, khó trách con vô tâm với cuộc hôn nhân kia"

"Đây là hai việc khác nhau" Thẩm Hân chẳng biết tại sao thanh âm có chút nhỏ, cô không muốn bàn luận với Hứa Phương Đình về chuyện này.

"Đủ rồi" Hứa Phương Đình cảm thấy mình đã tìm được mấu chốt vấn đề, đứng dậy không nghĩ lại nghe Thẩm Hân giải thích, chỉ nói " Chuyện này thừa dịp cha con chưa biết tranh thủ thời gian giải quyết cho gọn, tháng sau là ngày gì chắc con chưa quên chứ ?"

"Nhớ kỹ, con làm sao quên" Thẩm Hân đứng dậy tiễn Hứa Phương Đình ra khỏi văn phòng " Lần này mẹ cùng con đi dâng hương hả?"

"Đương nhiên" Hứa Phương Đình trước khi đi dặn dò một lần " Con mau chóng xử trí, về vấn đề con cùng Lạc Kiệt, mẹ không phải muốn mắng con, chỉ là tin tưởng con có thể xử trí tốt hơn, con dù sao cũng phải thử một chút, coi như vì mẹ mà cố gắng có được không?"

Thẩm Hân cảm giác được Hứa Phương Đình tận lực xem nhẹ sự thật cô thích con gái, bất quá cũng không có gì không tốt, cô không muốn bàn luận vấn đề này với Hứa Phương Đình chút nào, chỉ nói " Con sẽ cố gắng"

"Vậy liền cho mẹ thấy thành quả" Hứa Phương Đình trả lời " Đừng để cho mẹ phải ra mặt xử lý việc này có được không?"

Nghĩ đến điều này Thẩm Hân không thể không lo cho La Tĩnh của cô, sắc mặt ngưng trọng gật đầu " Con sẽ xử lý thật tốt"

Hứa Phương Đình chỉ là vỗ vỗ vai cô liền rời đi, Thẩm Hân trong lòng lại vô cùng nặng nề, bực bội lau mặt, lại thấy Lý thư ký đưa Hứa Phương Đình ra thang máy, trong lòng càng thêm bực mình, lúc Lý thư ký quay đầu liền lạnh lùng nói " Cô đi dọn dẹp đồ, đổi sang phòng khác đi"

Lý thư ký sắc mặt có chút trắng bệch, đem tin tức báo cho Hứa Phương Đình cũng đoán được Thẩm Hân biến là cô ta, nhưng cô ta nghĩ rằng Thẩm Hân sẽ vì mẹ cô mà một mắt nhắm một mắt mở, không ngờ ngay lập tức liền điều cô ta đi.

"Thẩm tổng, tôi có thể giải thích..." Lý thư ký nghĩ biện giải cho bản thân hai câu, lúc trước là Hứa Phương Đình chủ động tìm tới cô ta, mẹ của cấp trên thì làm sao mà khước từ ?

Nhưng Thẩm Hân không thèm nhìn đến cô ta, cửa đóng sầm lại không cho Lý thư ký có cơ hội giải thích, còn lưu cô ta ở lại công ty chính là ranh giới cuối cùng của cô.

Nghĩ tới những chuyện loạn xạ này, đáy lòng Thẩm Hân táo bạo không thôi, vô thức lấy điện thoại di động ra, nhưng nghĩ đến hiện giờ La Tĩnh đang ở trong lớp, chỉ có thể đặt điện thoại xuống.

Thực sự là....rất muốn gặp nàng.

Mặc dù Thẩm Hân rất muốn gặp La Tĩnh, nhưng công việc cơ hồ chiếm hết thời gian của cô, thoáng một cái đã qua mấy ngày, vụ việc lần này không nhỏ, Thẩm Hân lại một lòng muốn làm tốt một chút, có khi ngay cả gọi điện thoại cũng không kết nối được, Thẩm Chính rất coi trong hạng mục hợp tác với công ty V, vì thế nội bộ công ty họp bàn rất nhiều.

Tuy nói công ty hiện tại do Thẩm Hân quản lý, nhưng Thẩm Chính ở phía sau vẫn giữ tư duy cũ, cao tầng đều là nhân viên theo phe của Thẩm Chính, Thẩm Chính thỉnh thoảng lộ mặt ở công ty, rất nhiều chuyện không phải do một mình Thẩm Hân có thể định đoạt.

Đúng như Hứa Phương Đình sở liệu, mới một tuần mà Thẩm Chính đích thân dẫn Thẩm Duy Quốc vào công ty, tuy nói trước mắt bổ nhiệm vị trí tổ trưởng cho cậu ta, nhưng thân phận của anh ta không ai dám lãnh đạm, vừa đúng lúc nhận lấy hạng mục của công ty V.

Thẩm Duy Quốc vào công ty nhìn thấy Thẩm Hân, liền cười cười với cô " Đường tỷ, lâu rồi không gặp"

Thẩm Hân gật đầu với cậu ta khách khí nói " Đã vào làm việc thì cố gắng nha"

"Ừm, còn muốn được đường tỷ giúp đỡ nhiều" Thẩm Duy Quốc lần này làm việc dưới trướng Thẩm Hân, rất nhiều thứ đều cần Thẩm Hân đảm đương.

Thẩm Chính bên cạnh nói " Nó dạy con là đúng rồi, đi đi, đi vào xem phòng làm việc của con"

Bình thường thì tổ trưởng không có phòng làm việc riêng, nhưng Thẩm Duy Quốc khác biệt, Thẩm Chính tự nhiên bảo Thẩm Hân chuẩn bị một phòng cho cậu ta, chính là sợ tổ viên làm phiền cậu ta, về sau có vấn đề quan trọng mới được tiến vào hỏi tổ trưởng.

Trước kia Thẩm Hân không có được đãi ngộ này, cô thậm chí chấp nhận đi phỏng vấn được nhận làm nhân viên cấp thấp nhất, ước chừng ba năm rưỡi thì người công ty mới biết cô là con gái Thẩm Chính.

Nhưng cái này cũng chả có gì để so đo, Thẩm Hân rất rõ mình khác với Thẩm Duy Quốc, càng so sánh càng khó chịu hơn mà thôi, cô rất sớm an tâm, duy chỉ bất mãn việc Thẩm Duy Quốc vào công ty có nhiều việc không biết, khiến cho cô phải tăng ca nhiều hơn, thời gian nói chuyện điện thoại với La Tĩnh cũng ít đi.

Mà một ngày nghỉ nọ, Thẩm Hân phí hơn nửa ngày mới có thể rời khỏi công ty, chuyện đầu tiên chính là chạy về phía chung cư kia, muốn nhào vào ngực La Tĩnh.

Không ngờ lại bị vồ hụt ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top