Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 14: Hoá quỷ

Editor: Cá

Tô Diệu kéo Trác Vong Ngôn lên xe, rồi ngồi vào cạnh anh: "Vậy đành phiền đồng chí cảnh sát đưa chúng tôi về!"

Trác Vong Ngôn trông không khỏe, nhưng anh vẫn cố gắng chống đỡ, ngón tay đặt hờ lên cánh tay Tô Diệu.

Không thể không nói, nếu lúc này Trác Vong Ngôn có ôm chặt cô đi nữa, cô cũng không suy nghĩ gì nhiều, vì khi một người bị bệnh thì sẽ theo bản năng dựa dẫm vào người khác. Nhưng Trác Vong Ngôn không như thế, dù có không khoẻ, anh vẫn rất lịch thiệp.

Tô Diệu nhớ lại mấy lời nhận xét của đám quỷ trong nhà về Trác Vong Ngôn, cảm giác như cô ngày càng thích anh hơn.

Lâm Thư Lê hỏi: "Đều An Cư? Hai người là gì của nhau thế?"

"Hàng xóm." Tô Diệu đỏ mặt giới thiệu.

Trong một khoảnh khắc, Tô Diệu ngại Lâm Thư Lê suy nghĩ nhiều, rồi dán nhãn hoa tâm lên đầu cô khi bắt gặp cô và một người đàn ông khác ở cùng nhau như hầu hết đàn ông đi xem mắt khác.

Nhưng Lâm Thư Lê dường như không để ý đến mối quan hệ giữa Tô Diệu và hàng xóm của cô, việc anh ta tò mò cũng không phải về chuyện nam nữ.

Anh ta hỏi như không có ý gì khác: "Anh ta làm sao vậy?"

" Thầy Trác bị ốm." Tô Diệu nói: "Tôi đưa anh ấy về nhà."

Hình ảnh vừa rồi làm cho Tô Diệu kinh hãi.

Khoảnh khắc Trác Vong Ngôn khụy xuống đó, những ác quỷ xuất hiện sau lưng cô, khiến cô liên tưởng đến đàn kền kền đang chực chờ rình rập bay quanh một người sắp chết.

Vì thế, trước khi lên xe, cô đã gọi điện cho Triệu luật sư.

"Đưa ngài ấy về nhà!" Triệu luật sư nói, "Không sao cả, không sao cả, trong nhà có thuốc, phải mau trở về!"

Vừa nói không sao lại vừa nói nên về nhanh.

Tô Diệu cảm thấy có chút kỳ quái.

Không chỉ thế, Lâm Thư Lê xuất hiện ở đây, không khí sau khi lên xe, cũng khiến cô cảm thấy hơi là lạ.

Lâm Thư Lê lại hỏi: "Là một thầy giáo à? Dạy ở đâu vậy?"

Tô Diệu ngập ngừng, liếc nhìn Trác Vong Ngôn, chỉ thấy Trác Vong Ngôn cười cười, ý bảo cô có thể giới thiệu tùy ý, anh như thế nào cũng được.

Sau khi được sự cho phép của Trác Vong Ngôn, Tô Diệu nói: "Trác lão sư là chuyên gia nghiên cứu lịch sử Đường triều ở đại học, hiện đang thu thập tư liệu tại nhà..."

"Ồ, ra là trường đại học." Lâm Thư Lê hỏi, "Đại học Hải Thành?"

Tô Diệu nhìn Trác Vong Ngôn, nhớ lại anh từng nói học sinh ở đại học Hải Thành nói cho anh biết hôm nay có lễ cưới, liền nói: "Đúng vậy, hôm nay là đám cưới của bạn, nên chúng tôi cùng đi."

Lâm Thư Lê chậm rì rì hỏi: "Trác lão sư chắc là không thể nói?"

Tô Diệu thay anh trả lời: "Ừm."

Lâm Thư Lê không hỏi đến Trác Vong Ngôn nữa, anh ta im lặng không nói gì rồi đổi chủ đề.

"Tô Diệu, cô hãy nói thật, lần trước làm sao cô biết nơi bị hại của vụ án nữ sinh mất tích?"

Tô Diệu quả quyết: "Tôi nằm mơ."

Lâm Thư Lê lại nói: "Cô biết không, chúng tôi đã xếp cô vào danh sách đối tượng tình nghi, nhưng rất nhanh đã loại bỏ. Cô không có xe, không xuất hiện cùng nghi phạm, càng không có động cơ, nên không có khả năng gây án. Nghi phạm bị bắt, sau khi khai báo hắn đã dẫn chúng tôi đi xác nhận lại hiện trường..."

Tô Diệu chú ý nghe.

"Bao gồm nghi phạm khi gây án mặc quần áo gì, trên mặt sau kiểm tra thì phát hiện vết máu của nữ sinh bị hại, quần áo hoa văn theo như lời cô miêu tả không khác biệt gì nhiều." Lâm Thư Lê nói, "Trước đây, những vụ án người báo án cung cấp manh mối vì giấc mơ cho chúng tôi cũng không ít, nhưng cô có biết cô khác họ ở điểm nào không?"

"Ở đâu?" Tô Diệu không nhận ra mình dính bẫy của Lâm Thư Lê.

"Thứ nhất, người báo án đều là người thân của nạn nhân. Thứ hai...họ sẽ không cố tình phóng đại chứng cứ." Lâm Thư Lê chậm rãi cười, nụ cười so với quỷ còn giống quỷ hơn, "Lời miêu tả của cô, nghe vào tai cứ như là... Trực tiếp nhìn thấy hiện trường vụ án vậy."

Tô Diệu mồ hôi lạnh dính ướt cả lưng áo, dù cô tự cho rằng mình vẫn rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt của cô đã bị Lâm Thư Lê nhìn thấu.

"... Ầy, nhưng tôi thật sự là mơ thấy." Tô Diệu vẫn kiên trì.

Cảnh sát nghi ngờ thì như thế nào? Không phải Lâm Thư Lê cũng nói vậy sao? Bọn họ đã loại bỏ hiềm nghi về cô, bao gồm cả khả năng cô là nhân chứng vụ án. Đầu tiên, cô chưa từng đến hiện trường vào thời điểm đó, tiếp theo có máy theo dõi ở cửa tiểu khu làm bằng chứng, Tiếu Tiếu mất tích vào đêm đó, còn cô thì tan ca về nhà rồi không đi ra ngoài nữa.

Xe đến cổng hoa viên An Cư, Lâm Thư Lê dừng xe, quay đầu lại, cười nhạt nói: "Tô Diệu, vậy linh vật cô cầu là gì thế?"

Tô Diệu sững sờ.

Linh vật? Nghe nói, trong dân gian, có người mời một số loài vật làm thần hộ mệnh để bảo hộ an toàn cho nhà cửa, còn nói là việc gì cũng giải quyết được, thậm chí còn có thể cầu được điều mình mong muốn.

Tô Diệu thở dài, cười nói: "Đúng vậy, tôi mời cả vườn thú về hết đấy."

Lâm Thư Lê cũng cười theo.

Anh ta đưa mắt nhìn qua Trác Vong Ngôn, thấy đối phương nghe cuộc trò chuyện của bọn họ mà không có chút biểu hiện gì, đây không phải phản ứng mà người bình thường nên có.

Hơn nữa...khi Trác Vong Ngôn nhìn anh ta, cũng không thân thiện lắm.

"Được rồi, cảm ơn chú cảnh sát." Tô Diệu đỡ Trác Vong Ngôn xuống xe, vẫy vẫy tay chào Lâm Thư Lê.

Lâm Thư Lê một tay đỡ cửa kính xe huýt sáo, chờ cô quay đầu lại: "Tô Diệu, mai gặp nhau nhé?" Anh ta nói: "Cô lãng phí mất hai vé xem phim của tôi rồi, phải bồi thường đấy."

Vừa dứt lời, không chỉ anh ta, mà Tô Diệu cũng cảm nhận được nhiệt độ không khí dần giảm xuống.

Cô rùng mình một cái: "... Cuối tuần đi, mai không có tâm trạng."

Lâm Thư Lê lại nhìn chằm chằm vào Trác Vong Ngôn.

Trác Vong Ngôn được Tô Diệu đỡ, lặng lẽ nâng mắt lên.

Lâm Thư Lê đang ngồi bên cạnh tài xế, đặt một thứ giống như đồng hồ bỏ túi lên trên bảng điều khiển trước mặt, lúc này nó như bị hỏng, xoay liên tục không ngừng.

Thứ này là la bàn quỷ, chỉ cần trong bán kính năm trăm mét có quỷ là có thể chỉ ra được phương hướng chính xác.

Hôm nay sau khi hoàn thành nhiệm vụ, trên đường về trung đội, anh ta phát hiện có quỷ gần khách sạn Belle Falls, nên quay đầu lại truy đuổi.

Sau đó lại gặp phải Tô Diệu và người hàng xóm này của cô.

Lâm Thư Lê nói: "Nhân tiện, thầy Trác cho tôi một tấm danh thiếp nhé? Dạo này tôi cũng đang tìm hiểu về lịch sử nhà Đường, sau này có gì không rõ, có thể nhờ lão sư chỉ giáo."

Răng rắc một tiếng, la bàn quỷ ngừng quay.

Hô hấp của Lâm Thư Lê như ngừng lại.

Trác Vong Ngôn khẽ nhếch khoé môi, cũng không để ý đến Lâm Thư Lê, chỉ ra hiệu Tô Diệu dìu anh đi vào.

Tô Diệu nói: "Cảnh sát Lâm, chúng tôi về trước, sau này liên lạc!"

Đây là lời tạm biệt, chỉ qua lời khách sáo chiếm đa số.

Trác Vong Ngôn nghe xong lại nhìn Tô Diệu một cách dịu dàng, Tô Diệu cũng không hiểu ra làm sao.

Lâm Thư Lê lái xe ra khỏi cổng, phanh lại ở phía ngoài, cầm lấy la bàn quỷ ra xem tình hình.

Nhưng mà vừa chạm vào la bàn một cái nó đã vỡ tan thành một đống vụn.

Lâm Thư Lê: "Hoa viên An Cư ... Thật thú vị."

Tô Diệu, thầy giáo họ Trác kia và những con quỷ mà anh ta từng truy kích ở hoa viên An Cư, còn cái la bàn quỷ bị hỏng này...

Lâm Thư Lê suy nghĩ, gọi điện thoại về nhà "Mẹ à, con hỏi mẹ cái này, cô gái Tô Diệu mà mẹ giới thiệu cho con, trước đó đã ở đâu?"

Sau khi biết được địa chỉ cũ nhà Tô Diệu, Lâm Thư Lê không biết lấy đâu ra một tấm bản đồ: "Thành phố Mẫn Hối ... Thành phố Mẫn Hối, nằm trong phạm vi quản lý của phòng pháp lý khu Tây Bắc".

Anh ta tìm được rồi.

Sau đó, thở dốc một hơi.

Địa điểm ở thành phố Mẫn Hối nằm trong vòng bao vây của lửa đen, nghĩa là Bộ tư pháp nằm trong thành phố Mẫn Hối không có một khu nào an toàn cả, khắp nơi toàn là quỷ quái mà không ai dám đụng đến.

Còn đi về phía tây 100 km nữa, là thành phố quan trọng thuộc khu Tây Bắc và là nơi đặt trụ sở của quận Tây Bắc của Bộ Tư Pháp.

Lâm Thư Lê cảm thấy kỳ lạ nên đã nhắn tin cho lão Cốt: "Có trực không? Giúp tôi tra một chút trong cơ sở dữ liệu, khu Tây Bắc thành phố Mẫn Hối bị thất thủ lúc nào."

Trước khi Lâm Thư Lê đến đơn vị, lão Cốt đã trả lời lại:

"Hai mươi bảy năm trước, thành phố chống cự chưa đầy ba đêm liền thất thủ, nghe nói là có rất nhiều lão quỷ đột nhiên xuất hiện, như muốn chiếm quyền kiểm soát thành phố, hỏa lực dữ dội đến mức Bộ pháp vụ ở đó không chống đỡ nổi, được thủ trưởng phê chuẩn nên đã bỏ của chạy lấy người".

Lâm Thư Lê tiếp tục tìm kiếm tin tức về Tô Diệu, xem cô sinh ngày nào.

"Tô Diệu...26 tuổi, tháng sau sẽ là 27". Anh ta lẩm bẩm nói, "Sẽ có liên hệ gì sao?".

Bước xuống xe, liền nhìn thấy đội trưởng đang đứng bên ngoài hút thuốc.

Lâm Thư Lê đi lại hỏi: " Nhớ không lầm, chị dâu là giáo viên tại đại học Hải thành?"

"Ý cậu là vợ tôi? Cô ấy chỉ làm ở văn phòng hành chính thôi". Đội trưởng nói: "Cậu có chuyện gì à?".

Lâm Thư Lê nói: "Một người họ hàng xa của em muốn thi nghiên cứu sinh, chuyên ngành về lịch sử nên muốn hỏi ý kiến của chị dâu giáo viên nào theo phương hướng này ở đại học Hải thành là tốt nhất? Có phải có một người giáo viên trẻ họ Trác, khá đẹp trai, đại khái khoảng 30 tuổi gì đó?

"Cái người họ hàng xa này của cậu không phải là 1 cô gái chứ? Đội trưởng cười ha hả: "Thời buổi này thi nghiên cứu sinh cũng phải chọn thầy giáo đẹp trai à?"

Lâm Thư Lê cười nói: "Đành phải thế, giúp em hỏi một chút."

----

Tô Diệu về nhà, lão quỷ áo xám không theo về.

Tô Diệu ngước mắt, nhớ đến sau này mình sẽ không còn thấy được quỷ mặc đồ lính đỏ, trong lòng buồn buồn.

"Dù là người hay quỷ, thời gian dài sẽ có tình cảm." Quỷ kính râm nói.

Tô Diệu trở lại phòng ngủ, nằm trên giường, nói: "Mấy người đừng có vào đây đấy."

Cô cần yên tĩnh.

Nửa đêm, Tô Diệu đứng dậy, đi đến bệ cửa sổ, dang hai tay ra, nhìn hồn hạch màu đen bóng, thì thầm nói: "Hi vọng mi có thể sống lâu hơn chút..."

Chôn hồn hạch xuống chậu đất, Tô Diệu tưới nước rồi ôm nó vào phòng ngủ, đặt trên bàn.

Trên cổ tay cô xuất hiện một sợi dây leo vô hình, nó hoá thành màu xanh biếc rồi thấm vào trong lớp đất.

Nữ quỷ tóc xoăn lặng lẽ tiến vào.

"Không nỡ nói lời tạm biệt?"

"Nếu chị biết người này sẽ không bao giờ gặp lại, lúc chia tay chị có buông tay không?" Tô Diệu hỏi.

Nữ quỷ tóc xoăn cụt hứng, cúi đầu tiếp tục đan khăn quàng cổ.

"Chị và Trình Phong, hai người đều không nói cho tôi biết nguyên nhân chết, cũng không đến tìm tôi." Tô Diệu nói, "Trước đây mỗi ngày tôi đều giúp mấy người hoàn thành tâm nguyện."

Nữ quỷ tóc xoăn không nhấc đầu, nói: "Chị đây không giống Trình Phong, sẽ không làm cô cảm động, nên đừng có mong đợi."

"Chị không muốn vào luân hồi?" Tô Diệu hỏi, "Chị đổi ý?"

Nữ quỷ tóc xoăn nhìn về phía chậu hoa, nói: "Quỷ sắp chết sẽ là cảm giác gì?"

"Gì cơ?" Tô Diệu không hiểu.

"Không có gì." Nữ quỷ tóc xoăn thu hồi kim đan.

Tô Diệu chỉ cảm thấy hôm nay thật vắng vẻ, nằm trên giường, cùng nữ quỷ tâm sự: "Tôi vẫn muốn hỏi, chị chết lúc nào, lúc chết mặc gì thì khi biến thành quỷ cũng giữ nguyên đồ đó à?"

Nữ quỷ tóc xoăn lắc đầu: "Mua, chúng tôi có chợ quỷ. Nhưng thường thì chỉ cần không ảnh hưởng đến diện mạo, đại đa số cũng sẽ không mạo hiểm đi mua, nếu không sẽ bị Bộ pháp vụ phát hiện. Bộ pháp vụ đôi khi sẽ nhận tin từ quỷ nội gián rồi đến chợ quỷ dọn dẹp."

"Đồ chị đan áo, khăn quàng cổ cũng là mua ở chợ quỷ sao?"

Nữ quỹ tóc xoăn gật đầu nhẹ.

"Trong ấn tượng tôi, cuộn len của chị dường như dùng chưa bao giờ hết..."

"Ừ."

Cho nên, chị ấy đã đến chợ quỷ bao nhiêu lần thế? Không sợ bị tóm à?

Nữ tóc xoăn ngẩng đầu, chỉ tay nói: "Nó nảy mầm."

Tô Diệu ngồi dậy, quả nhiên thấy chậu hoa trên bàn xuất hiện 1 đoạn mầm cây xanh biếc, nhỏ như ngón tay út chui ra.

"Nhanh thế!"

Nhưng mà, chui ra xong, nó liền im bặt.

Tô Diệu thở dài.

"Đôi khi nghĩ lại, thật khó tin là mình còn sống..." Tô Diệu nói, "Đợi tiễn mọi người đi hết, tôi sẽ làm gì đây?"

"Sẽ có quỷ mới đến nhờ cậy cô."

"... Đúng vậy." Tô Diệu nói, "Trước kia ghét phiền, cũng sợ bị các người lừa, sợ là đánh đổi mạng sống bản thân chỉ vì 1 tâm nguyện, rồi ma quỷ hay giao dịch gì đó, cho nên rất miễn cưỡng. Nhưng từ khi bắt đầu, tôi bỗng nhiên có một loại cảm giác kinh ngạc, cảm thấy như chính mình không thể buông tay..."

"Tiễn Trình Phong làm cô khó chịu như vậy?"

"Từ nay về sau, Trình Phong sẽ không còn được gọi là Trình Phong nữa" Tô Diệu nói, "Tôi chết đi rồi? Cũng sẽ giống như các chị à? Từ đâu đến? Sẽ đi về đâu? Nhưng đến thời điểm đó, đã không phải là tôi nữa rồi."

Nữ quỷ tóc xoăn nghe mà ngáp, lười nhác nói: "Ngủ đi."

Chị đây là sợ Tô Diệu buồn, vào cùng cô tán gẫu, nhưng cô nàng này lại có thói quen xấu, càng nói càng chán.

Tô Diệu tự hỏi: "Mình là ai, mình đến từ đâu, sẽ đi về đâu. Ba câu hỏi triết học liên tiếp... Dù hiện tại không biết mình đến từ nơi nào và sẽ đi đâu, cô biết rằng thiên địa này là một hệ thống tuần hoàn, giống như dòng tuần hoàn của nước, luôn luôn xoay vòng. Đến và đi. Nhưng, mình lại là ai?"

Tô Diệu từ từ nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ, thì thầm nói: "Tại sao lại là tôi chứ?"

Nhà bên kia, Trác Vong Ngôn thở dốc, áo sơ mi ướt đẫm mồ hôi.

Phượng Hoàng biến thành sát khí, nôn nóng đảo quanh bên cạnh anh, dáng vẻ bối rối.

"Kỳ hạn sắp đến rồi." Quỷ sống nhờ chui vào, âu sầu nói, "Vương phi đã gieo hạt, nhưng chờ hoa nở thì đã không kịp nữa, tim đập sẽ ngừng lại vào rạng sáng, Vương..."

Trác Vong Ngôn lắc đầu, ý bảo mình không sao.

Khi ánh bình minh ló dạng, Trác Vong Ngôn ngừng thở, người trên giường chậm rãi tan biến, chỉ còn lại một bóng quỷ mờ đang say ngủ.

Phượng Hoàng biến thành quỷ ảnh, đáp nhẹ ở đầu giường, thấp giọng kêu.

Quỷ sống nhờ thở dài, nói: "Oan uổng mà."

Mặc kệ lúc nào, vương phi cũng luôn chậm nửa bước!

--------

Tác giả có lời muốn nói:

Diệu Diệu, hàng xóm của cô đã biến thành quỷ kìa!

Diệu Diệu, phu quân của cô lại biến thành quỷ rồi!

Diệu Diệu ơi, chồng cô, hắn lại lại lại biến thành quỷ!

Mỹ nhân say ngủ, cô mau đi hôn hắn tỉnh lại đi, nhanh nhanh!

Diệu Diệu: ? (có ai chiếm được cái tiện nghi tốt này không?).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top