Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 21: Truy đuổi kẻ sát nhân sau hơn 20 năm

Editor: Cá

Lừa được cá cắn câu, Lâm Thư Lê không chút áy náy hỏi đến chính sự.

"Là thân thích gì của em?"

"Xa, trước kia mẹ tôi là bạn thân của bà, nhà anh ta là họ hàng của bà ấy." Tô Diệu nhớ rõ lời nhắc của mọi người, cố gắng nói thận trọng.

"Có hiểu rõ về vụ án không?"

"Chỉ nghe qua thôi." Tô Diệu nói, "Cụ thể thì không rõ ràng lắm."

Lâm Thư Lê nói: "Hải thành trước đây là một làng chài nhỏ và dần phát triển vào cuối thế kỷ trước. Khi tôi sinh ra, Hải thành năm đó chỉ có một khu nhỏ là trung tâm thành phố, tầng lầu cao nhất là của cửa hàng bách hóa Hải thành, bố mẹ tôi mỗi tháng tiền lương cũng chỉ có ba bốn mươi tệ."

Tô Diệu không có ấn tượng gì, cô không phải là người Hải thành, mà sinh ra khá trễ, khi cô có ký ức thì điều kiện gia đình đã tương đối khá giả.

"Khi đó, quốc gia không phải đang tập trung phát triển Hải thành sao? Hải thành xây dựng lên, người dân có thu nhập cao, thu hút rất nhiều người đến, có chuyên gia, có công nhân, lực lượng lao động rất đông." Lâm Thư Lê phân tích, "Cho nên khi đó án kiện cũng liên tục xảy ra. Em có biết số lượng vụ án giết người hàng loạt thời đó là bao nhiêu không?"

Tô Diệu lắc đầu: "Không biết."

Lâm Thư Lê nói: "Cũng chính là năm tôi sinh ra đến năm em sinh ra, trong khoảng thời gian đó, xảy ra ba vụ giết người, hung thủ chuyên chọn những nữ công nhân viên làm ca đêm để hành động. Sau khi gây án, sẽ lấy khoá giày của nạn nhân, để lại ký tự gần hiện trường. Vụ đầu tiên, dùng máu viết con số 1, vụ thứ hai, là số 2..."

"Hung thủ bị bắt chưa?"

"Chưa." Lâm Thư Lê nói, "Lúc ấy điều kiện kỹ thuật lạc hậu, nhân viên di chuyển nhiều, hơn nữa thời đại đó không phải đang thanh trừ tội ác sao? Cảnh sát thiếu thốn nhân lực, trong tình huống bình thường, một vụ án còn chưa điều tra rõ ràng, lại nhận thêm vụ án khác, giết người cướp của hay chiếm đoạt tài sản quốc gia gì gì đó, toàn bộ cảnh sát đều phải bỏ qua những vụ án nhỏ, tập trung lực lượng ra ngoài... Em biết lúc đó người ta điên cuồng đến mức nào không? Ngay cả cảnh sát cũng dám đánh."

Anh ta nói xong, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Trác Vong Ngôn.

Trác Vong Ngôn vẫn im lặng nghe, dáng ngồi đoan chính, lưng thẳng, tỏ ra vẻ uy nghi.

Lâm Thư Lê trong lòng bực bội, khi đổi đèn tín hiệu thì cố ý đạp mạnh phanh, muốn làm cho Trác Vong Ngôn ngã xuống.

Tô Diệu vẫn chú ý nghe, không để ý tình hình giao thông, Lâm Thư Lê đạp phanh, bụng dạ ruột gan của cô suýt nữa chạy ra ngoài, muốn ngất thật sự.

Trác Vong Ngôn nhanh như chớp, hai tay đỡ Tô Diệu.

"Cảm ơn." Tô Diệu quay đầu lại, cười tươi.

Trác Vong Ngôn ngây ngốc nhìn, như mê say. Tiếp theo, anh đảo mắt, ánh mắt sắc bén sâu thẳm nhìn về phía Lâm Thư Lê.

Khóe miệng Lâm Thư Lê trầm xuống.

Đến cục cảnh sát, Lâm Thư Lê dựa vào mối quan hệ tìm được người, nói rõ mục đích đến.

"Mang chứng minh thư không?" Ông bác cảnh sát hỏi, "Có quan hệ gì với người bị hại?"

"Mẹ tôi là bạn thân của bà ấy, nhờ chúng tôi đến hỏi một chút." Tô Diệu nói, "Chúng tôi nghe nói hiện tại đang lật lại những bản án cũ, liền nghĩ vụ án này có thể có đột phá mới hay không..."

Ông bác cảnh sát ghi lại số chứng minh thư của ba người, mở máy tính, dựa theo trình tự thời gian, tìm được bản tóm tắt vụ án.

"Mọi người có thể xem cái này." Ông bác cảnh sát bác nói, "Đây là năm đó cảnh sát dân sự làm tổng kết vụ án."

Sao chép hồ sơ xong, ông bác cảnh sát đăng ký rồi dán nhãn, đưa cho Tô Diệu: "Cứ ngồi bên cạnh đây mà xem."

"Được, được." Tô Diệu cầm hồ sơ ngồi xuống một bên.

"Ngày 27 tháng 8 năm 1991." Tô Diệu trước nhìn thời gian, lại nhìn đến tên nạn nhân và con gái của bà ấy, gật đầu nói, "Đúng, chính là cái này."

Ngày 27 tháng 8 năm 1991, vào khoảng 8 giờ tối, sau khi làm việc xong ở cửa hàng bách hoá rồi giao ca, Hồng Hoa mang theo con gái năm tuổi đi bộ về nhà.

Ngày đó, con gái bị sốt, để cho tiện chăm sóc, bà mẹ đem theo con gái đi làm. Trước khi tan ca, chồng cô nói muốn đi thôn Đông Châu đón đưa con trai lớn ở nhà dì về nên lấy xe đạp của cô ấy đi.

Bởi vậy, sau khi kiểm kê hàng xong, Hồng Hoa ôm con gái đi bộ về, nhưng trên đường quốc lộ ở trấn Trường An thì mất tích. Sáng hôm sau, sau khi gia đình nạn nhân trình báo vụ việc, cảnh sát tìm thấy thi thể của Hồng Hoa bị sát hại dã man trong ruộng lúa bên cạnh đường quốc lộ, cách đó một trăm mét dưới gốc cây phát hiện con gái cô, tiểu hoa, bị thiêu sống.

Cảnh sát liền tiến hành điều tra phỏng vấn, từng có người dân gần đó nhìn thấy ánh lửa, nhưng tưởng là đốt đồ cũ nên không đến xem.

Thời kỳ đó, do có nhiều công nhân ngoại tỉnh, sau khi kết thúc công trình, một số công nhân sẽ đem đốt những đồ cũ đã dùng qua không còn giá trị hoặc bán không được rồi về quê.

Tô Diệu: "CMN, quá tàn nhẫn! !"

Lâm Thư Lê cầm hồ sơ, lật đến mục tang vật.

"Trong ruộng lúa cách hiện trường 500 mét, tìm thấy một thùng dầu rỗng." Lâm Thư Lê phân tích nói, "Đây là phương pháp thường dùng. Gần đó có đội xây dựng và đại lý... Có thể lúc đó có người mang theo thùng dầu trống về để trộm dầu. Môi trường xung quanh rất phức tạp..."

Tô Diệu chỉ vào một mục phía dưới nói: "Xem cái này, nghi phạm để lại dấu vết."

"Pháp y lấy được tinh dịch của nghi phạm để lại trên người nạn nhân..." Tô Diệu nói, "So sánh DNA, loại trừ công nhân đội xây dựng, loại trừ chồng nạn nhân là ông Cường, loại trừ thợ sửa xe ô tô là ông Vĩ..."

Tô Diệu hỏi: "Năm đó đã có thể làm so sánh DNA chưa?"

Lâm Thư Lê nói: "Có thể, nhưng chỉ có bộ công an ở thủ đô mới có kỹ thuật này, mà chỉ có thể sắp xếp điều tra những vụ án lớn, những vụ án khác thì không kịp đến bây giờ, kém xa so với ngày nay. Việc nhận dạng DNA ngày nay cũng có thể xác định được phạm vi họ hàng của hung thủ."

"Thật không? !" Tô Diệu nói, "Vậy, nếu làm lại một lần kiểm tra DNA, có thể bắt được hung thủ không? !"

Trác Vong Ngôn ở bên cạnh, như là đang nghe sách trời, anh biết hết các chữ trên hồ sơ vụ án, nhưng lại không hiểu đó là cái gì.

"Phải xem năm đó vật chứng có được bảo quản tốt không." Lâm Thư Lê nói, "Không thể ôm hy vọng quá lớn, nhưng chúng ta có thể hy vọng có một cơ hội. Tôi đi hỏi thử phòng vật chứng."

Tô Diệu cúi đầu, nhìn đến người phụ trách kiểm tra vật chứng trên án kiện, viết tên là: "Thời Tân."

Tô Diệu hỏi: "cảnh sát Lâm, nếu vật chứng còn nguyên vẹn, có thể điều tra lại vụ án này không? !"

Lâm Thư Lê nhíu mày, quay đầu nhìn Tô Diệu.

"Có thể." Anh nói.

Cổng công an, ùa vào một đám người, mang theo máy ảnh và cả phóng viên.

"Chào các bạn, chúng tôi là tổ chương trình của < Một đường tra án >, như đã hẹn với các bạn tuần trước." Phóng viên đưa giấy chứng nhận cho ông bác cảnh sát, "Nghe nói các anh muốn điều tra lại những vụ án giết người liên hoàn ở thập niên 80."

"Đúng thế." Ông bác cảnh sát có thái độ thân thiện, "Cục trưởng mới nhậm chức trực tiếp phụ trách án này."

"Tốt, chúng tôi hôm nay trước tiên đến lấy cảnh quay, chờ mong có thể bắt được hung thủ!"

"Đây là trách nhiệm của chúng tôi." Ông bác cảnh sát có vẻ mặt chính khí, nghiêm túc trả lời.

Lâm Thư Lê hỏi xong trở về, nói: "Hỏi được rồi, năm đó phụ trách thu thập vật chứng là pháp y năm ngoái mới về hưu, bây giờ vật chứng đều gửi ở khoa vật chứng khu Trường An, tôi sẽ hỏi thử cho em, nếu vật chứng còn nguyên, tôi sẽ nhanh chóng xin phê duyệt, điều tra lại vụ án này."

"Tốt!"

Lâm Thư Lê nói xong, nhìn về phía Trác Vong Ngôn, khiêu khích nói: "Diệu Diệu, có muốn cùng tôi ăn một bữa cơm không?"

Tô Diệu: "?"

Đồng chí, anh đang đùa với lửa đấy!

Tô Diệu đứng lên: "Không được không được, trong nhà còn cơm chưa ăn, mai lại phải dậy sớm đi họp, về sau có rãnh rồi nói sau."

Trác Vong Ngôn đứng lên theo, ủng hộ vợ.

Lâm Thư Lê cười: "Vậy à... Thôi hôm nay tha cho em. Nhưng em đừng quên, em còn nợ tôi một buổi xem phim đấy."

Tô Diệu: "Tôi nhớ ! Tôi nhất định nhớ mà!"

"Chung Quỳ tróc quỷ vừa mới ra mắt, đồng nghiệp của tôi nói phim này khá hay... Không bằng mùng bảy tháng bảy này cùng tôi đi xem?"

Tô Diệu trong lòng thầm chửi, mặt ngoài cười đáp: "Không vấn đề gì, đến lúc đó liên lạc nhé."

Cái anh trai này âm hiểm giả dối thật sự! !

Trác Vong Ngôn mặt không biểu cảm, cùng Tô Diệu rời đi.

Đi trước một bước, anh thản nhiên chuyển mắt liếc Lâm Thư Lê một cái, Lâm Thư Lê còn đang cười tươi đắc ý, đột nhiên trái tim đau xót, anh ta che tim gập eo.

"... Trắng trợn không kiêng nể như vậy? !" Lâm Thư Lê nhăn mặt cười.

May mà Trác Vong Ngôn chỉ uy hiếp, Lâm Thư Lê sờ sờ vị trí trái tim.

----

Về nhà, Tô Diệu gọi chị Hồng, báo cho chị ấy biết tình hình.

"Chỉ cần vật chứng còn nguyên vẹn, thì có thể mở lại vụ án tìm ra kẻ sát nhân rồi!"

Chị Hồng có vẻ mặt phức tạp, giọng nói buồn bã nhưng kiên định: "Nhất định còn nguyên vẹn, tôi biết mà!"

Tô Diệu: "Ừ?"

"Sĩ quan Thời, ông ấy là pháp y." Chị Hồng nói, "Tôi từng ở cục cảnh sát vài ngày, có gặp qua họ khi họp, cũng đã thấy họ tăng ca tra án của tôi, những người cảnh sát đó, họ vì điều tra chứng cứ, ngày này qua ngày khác bôn ba khắp nơi, từng bước hỏi dân làng. Sĩ quan Thời ở nhà có một cậu con trai cũng tầm cỡ con gái tôi, có lần báo cáo vụ án, lại có một người nghi ngờ bị loại bỏ, họ không tìm ra kẻ sát nhân, ông ấy khóc lên và đứng dậy nói rằng "Mỗi lần nghĩ đến việc một đứa trẻ như vậy bị kẻ sát nhân thiêu sống, ông ấy lại cảm thấy đau lòng…"

Tô Diệu ngẩn người, không kìm được cảm thán: "Thật tốt quá..."

"Nếu là ông ấy, ông ấy nhất định sẽ bảo tồn vật chứng hoàn hảo! Tôi tin tưởng ông ấy, tôi tin tưởng bọn họ!"

Tuy rằng kỹ thuật hạn chế, cảnh sát không thể tìm ra hung phạm, nhưng chị Hồng cũng không oán giận, cô ấy kiên định tin tưởng những người cảnh sát này.

Tô Diệu lại nói: "Thật tốt..."

Suy tư một lúc, Tô Diệu đứng dậy, vươn tay: "Chị Hồng , vụ án này, tôi thề, nhất định sẽ giúp chị tìm ra kẻ sát nhân, để cho chú và anh trai yên lòng, có thể sống tốt năm nay. Tôi cũng sẽ đưa tiễn chị, nhất định!"

Chị Hồng nhẹ nắm lấy cổ tay Tô Diệu, dây leo ánh xanh lục quấn quanh vai của cô, trên dây leo, có thêm một bông hoa nhỏ khép chặt, còn chưa nở.

Ngày hôm sau, Tô Diệu ở cơ quan ăn cơm trưa, Lâm Thư Lê gửi tin nhắn: "Tin tốt, cục của chúng ta rất quan tâm, nói muốn phúc thẩm lại vụ án này, vật chứng vụ án, bên pháp y của chúng ta có người vẫn đang cẩn thận bảo tồn, đó là tảng đá trong lòng lão Thời, cũng nhờ có ông ấy, vật chứng bảo tồn rất hoàn hảo, có thể gửi đi kiểm tra so sánh!"

"Quá tốt rồi! !" Tô Diệu phấn khích vô cùng.

"Vụ án có tiến triển tôi sẽ báo cho em biết." Lâm Thư Lê nói, "Tôi bây giờ đang ở nhà ông Thời, ông ấy vừa mới còn nói, nếu là thời điểm hiện tại, vụ án này, một ngày là có thể phá!"

Tô Diệu để điện thoại xuống, hai tay bắt chéo nhau, vui vẻ nói: "Cảm tạ công nghệ cao! ! !"

"Tô Diệu, làm gì đó?" Đồng nghiệp bên cạnh một bên mua hàng online một bên hỏi.

"Cậu đang xem cái gì thế?" Tô Diệu lại gần.

"Mẹ tớ bảo họ muốn tổ chức họp mặt cựu đồng nghiệp. Còn muốn mặc đồng phục thống nhất, bảo tớ mua cho bà một đôi hài kiểu cũ, hài búp bê, màu trắng, có khóa kéo."

Tô Diệu nhìn thấy hình ảnh hài trắng phong cách cuối thế kỷ trước, bỗng nhiên sửng sốt.

"Mẹ tớ nói, đây là kiểu thịnh hành hồi đó đấy, các cô gái ai cũng có một đôi loại này, còn nói đây là thời thượng nữa..."

Tô Diệu cứ ngu ngơ, cô nghĩ tới quỷ ảnh của chị Hồng.

Trên chân chị Hồng, không có hài.

"Con số mà kẻ sát nhân liên tiếp giết người để lại ở hiện trường. Hắn cướp khóa giày của nạn nhân và viết một con số bên cạnh xác chết..."

Tô Diệu ngẩng đầu, mặt tái mét: "Không, không thể nào..."

-----

Editor có lời muốn nói: lười quá OvO

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top