Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 36: Trừng phạt cái ác, đề cao cái thiện là chuyện đương nhiên!

Editor: Cá

Khi Tô Diệu tỉnh lại thì đã là buổi trưa ngày hôm sau, cô lau nước miếng, quay đầu nhìn lại, trên giường tân hôn đỏ rực, một lão quỷ già không biết xấu hổ đang nằm trên đó.

Tô Diệu một bàn tay vỗ lên, lên tiếng hô quỷ biến thái, nhưng tên sắc quỷ này vẫn bất động, nhắm chặt hai mắt.

Tô Diệu sửng sốt một chút, quyết định trước tiên giải quyết chuyện đáng lo ngại nhất —— tìm di động. Rốt cuộc, cô tìm thấy điện thoại di động của mình trên tủ đầu giường, Diệu Diệu đặt tay bên người Trác Vong Ngôn, duỗi tay với lấy điện thoại di động, gọi điện cho sếp xin nghỉ phép.

Sau khi mọi chuyện làm xong, cô mới quay đầu tìm Trác Vong Ngôn tính sổ.

"Giả vờ ngủ? Chiếm được tiện nghi chiếm tới  trên giường rồi còn ngủ!" Tô Diệu đè nén trong lòng thầm vui mừng nhỏ, quyết định sửa chữa tật xấu không nghe theo quy củ của anh.

Cô đối với Trác Vong Ngôn, hoặc là nói có cảm tình với Quỷ Vương này, hơn nữa còn là mục tiêu có thể phát triển tình cảm đến trên giường, nhưng trước khi cô đưa ra quyết định, không thể để con quỷ này đem cô ăn hết! Được một tấc lại muốn tiến một thước cái gì, cần phải uốn nắn lại!

Đừng nhìn Tô Diệu thoạt nhìn ngốc nghếch đáng yêu, nhưng xét trên phương diện tình cảm, cô vẫn muốn nắm giữ quyền khống chế hơn, tục xưng —— thuần phục chồng.

Nếu mọi chuyện đều nghe theo đàn ông, chẳng phải là sẽ rơi vào thế bị động sao? !

Tô Diệu là một cô gái mà quyền quyết định cùng quyền phát biểu nhất định phải đặt ở trong tay mình, cô cho rằng tính cách cứng rắn này là do ba mẹ cô là cảnh sát, tuy nhiên, Diệu Diệu không biết là, cô sở dĩ như thế, là vì cô đã từng là thần - vị thần ra quyết định thế hệ đầu tiên, người quyết định thế giới sẽ đi về đâu.

Cho nên, dù cho đã trải qua nhiều lần luân hồi trong thân xác con người, những gì ẩn sâu trong tâm hồn cũng sẽ không thay đổi.

Tô Diệu đẩy đẩy Trác Vong Ngôn, đáng tiếc con quỷ này không có phản ứng.

Lần đầu có kinh nghiệm, lần hai quen thuộc, Diệu Diệu ngựa quen đường cũ thăm dò hơi thở của Trác Vong Ngôn —— vẫn thở.

“Còn sống.” Tô Diệu tự nhủ: “Vậy là đang ngủ.”

Có lẽ nàng quá mệt mỏi, Tô Diệu nhớ lại đêm qua trước khi ngất, cuối cùng cũng chậm rãi nhớ tới con rồng!

"Rồng...sao?!" Tô Diệu lẩm bẩm.

Lúc này, bàn tay cô trong lúc vô tình khoát lên Trác Vong Ngôn, đột nhiên cảm thấy lành lạnh và hơi ngứa.

Tô Diệu cúi đầu.

Giao mở cái miệng đỏ lòm, đâm đầu bò về trước: "Mẹ, bẹp ~"

Đáng tiếc Tô Hiệu không hiểu tiếng Giao, sợ tới mức gào thét chói tai, suýt chút nữa trợn mắt rồi ngất đi lần nữa.

"Rắn!!!!"

Giao: "..."

Mẹ mình đời này, nhát gan còn chưa tính, ánh mắt còn không tốt.

Phượng Hoàng nhìn thấy cơ hội, lập tức chìa mông ra trước để khoe khoang sự đáng yêu của mình với Tô Diệu, bị rồng đỏ nhìn thấu, một đuôi quất bay.

Tô Diệu: "... Mẹ kiếp, không phải là con rồng tối qua sao?!"

Con rồng cong người thành hình chữ S, gật đầu liên tục đồng ý.

Tô Diệu có chút mơ màng.

"Này... Có quỷ còn chưa tính, ngay cả rồng và phượng cũng có." Tô Diệu phiền muộn nói: "Cái này không phải quá nhảm nhí sao?"

Cô cầm điện thoại lên, nhờ giúp đỡ từ Triệu luật sư.

"Luật sư Triệu." Sau khi điện thoại được kết nối, Tô Diệu hỏi: "Ừm... Trác lão sư gọi không tỉnh, có chuyện gì không?"

Triệu luật sư nói: "Không có việc gì!! Hoàn toàn không sao đâu, cứ để ngài ấy ngủ, chỉ là kiệt sức thôi. Ngoài ra, mấy ngày nay, ngài ấy có thể bị cảm mạo phát sốt hay mắc vài bệnh vặt nhỏ , đành nhờ Vương Phi chăm sóc rồi."

“…Ồ, vậy, có cần uống thuốc không?”

"Không cần!" Triệu luật sư nói: "Để ngài ấy có đề kháng, chỉ cần có ngài ở đó thì ngài ấy không chết được."

Nghe xem, đây là tiếng người sao?

Tô Diệu nhịn xuống muốn chửi thề, lại hỏi: "Còn có... Tôi muốn hỏi chút, trên giường trừ Phượng Hoàng, còn có một con... Rắn nhỏ màu đỏ..."

"Đó là con trai ngài!" Triệu luật sư nói: "Không phải rắn, là giao long! Ngài từ rất sớm rất sớm trước đây lấy đất bùn tạo ra nó, tên này là con ruột của ngài đó, sau đó dựa vào thần lực của ngài mà biến thành rồng". Ngài có biết long phượng trình tường là như thế nào không? Thủa ban sơ loài vật trước mặt ngài được người xưa nhìn thấy, vì vậy rồng và phượng xuất hiện là điềm lành và là biểu tượng của quyền lực hoàng gia, lợi hại không! "

Tô Diệu không chút lưu tình xỉa: "Càng ngày càng bịa đặt quá đáng, đúng là ma quỷ!"

“Được, được, ngài không tin long phượng trình tường, nhưng ngài phải tin rằng nó là giao, giao, giao long, ngài có nhìn búi tròn nhỏ trên đỉnh đầu nó không? Đó là sừng rồng. Nếu ngài sờ vào, chỗ đó đặc biệt mẫn cảm, cứ vuốt nó thôi, nó siêu nghe lời ngài. Diệu Diệu, xem xem, ngài thật lợi hại, người khác sờ mèo, ngài tay trái chơi Phượng Hoàng, tay phải vuốt giao long, kích thích không, tôi rất hâm mộ ngài đó, lũ trẻ nhà hàng xóm cũng phải ghen tị!

Triệu luật sư có thể lái tàu bằng miệng được rồi! Tô Diệu làm như không nghe thấy, hỏi hắn: "...Vậy thì, tôi không cần lo lắng cho Trác Vong Ngôn đúng không?"

"Đừng lo, cứ để hắn ngủ!  Hắn tỉnh lại muốn gây sự với ngài, ngài còn cần phải dỗ!" Triệu luật sư nói: "Bây giờ thần đang bận xử lý hậu quả, đợi lát nữa mở TV xem đài truyền hình Giang Loan trực tiếp buổi họp báo của sở cảnh sát, thần cho ngài xem tin tức lớn.”

"... Gì?"

Đầu bên kia đặt điện thoại xuống.

Tô Diệu mở TV, chuyển kênh Giang Loan TV.

Con rồng bơi tới, đuổi theo tay Tô Diệu đòi sờ.

Tô Diệu: "..."

Cô thật cẩn thận đâm chọc giao, giao chẳng những không cắn  mà còn kề sát tới cọ chỗ phình nhỏ trên đầu vào cô.

Tô Miêu: "Vậy ta đây... sờ ngươi?"

Giao thiếu chút nữa bật dậy, gào gào gào kêu vài tiếng, giống âm thanh chú chó nhỏ vừa học cách tru.

Tô Diệu: “Ồ, dễ thương quá!”

Ngón tay cô vuốt ve chỗ phình nhỏ của giao, dọc theo cơ thể đến chóp đuôi, cảm giác vừa lạ vừa mát, lành lạnh, giống như hành lá mới lấy ra khỏi tủ lạnh.

Con rồng nhỏ giống như một miếng rong biển, gợn sóng theo đầu ngón tay của Tô Diệu, há miệng, gào gào gào, còn nheo mắt.

Tiểu Phượng Hoàng không vui, vỗ cánh trèo lên giường, đoạt tay Tô Diệu.

Gào một tiếng rống với tiểu Phượng Hoàng, Phượng Hoàng duỗi cổ thách thức nó. Một đứa nhe răng, một đứa xù lông, mắt thấy liền bởi vì tranh sủng đánh nhau, Tô Diệu lúc này mới dương dương tự đắc, tỏ vẻ như một bà mẹ hiền yêu thương dỗ dành: “Đến, đến, đến, cả hai đều có, mỗi tay một đứa, mỗi tay một đứa".

Tay trái xoa rồng, tay phải vuốt phượng thật là một ngày kỳ diệu!

Lúc này, một đoạn tin tức do người dẫn chương trình đài Giang Loan phát sóng đã thu hút sự chú ý của Tô Diệu.

"Tập đoàn đen Giang Loan thành, Trần Thiểu Miển, tổng giám đốc công ty giải trí Phong Long Brothers Entertainment đã bị cảnh sát bắt giữ khi đang vận chuyển thuốc phiện đến Hải thành vào đêm qua, cùng thu sáu khẩu súng và 1.230 kg ma túy đã bị thu giữ. Tiếp theo, đài của chúng tôi sẽ phát sóng trực tiếp buổi trả lời họp báo của đồn cảnh sát..."

Tô Diệu vặn âm lượng to hơn, nghe thấy âm thanh, đám quỷ tá túc cách vách cũng xông vào xem.

Quỷ đeo kính lặng lẽ hỏi: "Cậu ấy thế nào rồi?"

Tô Diệu nói: "Chậm một bước, bị thương... Nhưng Triệu Luật Sư nói hắn không có việc gì."

Buổi phát sóng trực tiếp bắt đầu, tại hiện trường buổi họp báo, một viên cảnh sát mập mạp ngồi dưới biểu tượng khổng lồ của đồn cảnh sát.

"Này! Đây không phải là..."

Tô Diệu nhớ tới lời Triệu luật sư nói về quỷ quỷ sống nhờ Cao Nam, cô nhìn thấy tấm danh thiếp trước mặt gã cảnh sát này có dòng chữ cảnh ty cấp cao viết trên đó.

"Thông tin cụ thể, xin mời cố vấn phụ trách của chúng tôi, cảnh sát Cao Nam." Người giới thiệu đã thu hút sự chú ý của phóng viên về phía Cao Nam.

Giác quan thứ sáu Tô Diệu cảm thấy có gì đó không ổn.

Một phóng viên đứng lên hỏi: "Cảnh sát Đại lục đã buộc tội Trần Thiểu Miễn có liên quan đến băng đảng và ma túy, xin hỏi sở cảnh sát Giang Loan của chúng ta có biết chuyện này trước đây không..."

Sắc mặt Cao Nam tái nhợt, đầu đầy mồ hôi, tay run, kéo micro lại gần, cụp mắt xuống nói: “Trước đó, tôi muốn tiết lộ một điều với mọi người…”

Đèn flash của máy ảnh nhấp nháy, tất cả nhân viên truyền thông và ống kính đều đang nhìn hắn.

Cao Nam nói: “Thật ra mấy năm nay, tôi vẫn luôn thay Xích Lam bang làm việc…”

Lời vừa nói ra, hội trường nhất thời loạn cả lên, sau khi cảnh sát cấp cao khác kinh hãi, vội vàng đi tắt thiết bị, lại bị phóng viên phía dưới chặn lại: "Để hắn nói!! Để hắn nói!"

Hầu như tất cả các nhân viên truyền thông có mặt ở đây đều ngửi thấy tin tức lớn!

Tô Diệu kinh hãi cằm đều muốn rơi ra.

Trong buổi phát sóng trực tiếp, Cao Nam thú nhận đã lợi dụng chức vụ của mình trong nhiều năm để giúp băng Xích Lam vận chuyển thuốc lậu, tham gia buôn bán ma túy, xử lý xác và mua hung khí giết người, nhận hối lộ, làm ngơ trước những hành động phi pháp của Xích Lam bang đồng thời tố cáo một số cảnh sát đã bị Xích Lam bang mua chuộc.

Một phóng viên lớn tiếng hỏi: “Lời này có phải bị ép buộc không?!”

"Không có... Những chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ bị vạch trần, tôi hôm nay  lương tâm cắn rứt, cũng suy xét vì con trai và vợ. Sau khi Trần Thiếu Miễn sa lưới, người của Xích Lam bang sớm muộn cũng sẽ giết tôi diệt khẩu... tôi chỉ thỉnh cầu cảnh sát hãy bảo vệ vợ con của tôi..."

Tô Diệu: “…Quỷ sống nhờ cũng có tình cảm với vợ con nguyên chủ à?”

Chúng quỷ nói: “Cô cứ nói đùa, nhất định có người phía sau ép hắn nói như vậy.”

Tô Miêu: "Ai?!"

Cô vừa vừa dứt lời, Cao Nam vừa đưa ra bằng chứng xong đột nhiên ôm tim, sau khi thống khổ giãy giụa, hắn ngã xuống sân khấu trước sự chứng kiến của mọi người, đổ vào trên đài, xô ngã bàn ghế.

Hiện trường hỗn loạn, đài truyền hình gián đoạn phát quảng cáo.

Tô Diệu đổi kênh, mấy kênh tin tức khác cũng đã tiếp sóng tin tức lớn kinh thiên động địa này.

" Cảnh sát cấp cao Cap Nam thuộc sở cảnh sát Giang Loan, vừa mới giải đáp trong cuộc họp báo..."

"Theo phóng viên ở tiền tuyến đưa tin! Cao Nam đã được đưa đi bệnh viện..."

"Hãy kết nối với các chuyên gia của Đại học cảnh sát... Xin chào giáo sư Bành, ngài cũng đã xem buổi phát trực tiếp..."

"Được biết, người nhà của cảnh sát cấp cao Cao Nam đã được cảnh sát đưa đi..."

Tô Diệu tắt TV, trầm giọng thở dài.

"Thật sự là... chưa từng nghe nói, chưa từng thấy..." Tô Diệu hỏi: "Vậy hắn... đã chết rồi sao? Quỷ sống nhờ bên trong ở đâu?"

Lời nói này hẳn là quỷ sống nhờ nói.

Ông chú đeo kính râm nói: “Quỷ sống nhờ,  có lẽ sẽ bị quỷ tướng phía sau xử lý.”

Tô Diêuh sửng sốt hồi lâu, mới nói: " Luật pháp tuy thưa nhưng khó lọt!"

Triêuh luật sư, —— cũng chính là  quỷ sống nhờ Lý Tiện, xử quyết xong Cao Nam, hắn trở lại trong thân thể của mình, nhắm mắt, ngậm điếu thuốc, tiêu sái mặc áo khoác, đeo kính lên, bước ra khỏi khách sạn.

Trên phố đi bộ Giang Loan, một màn hình lớn đang chiếu lại màn "tự thú" của Cao Nam khiến cả nước và thế giới chấn động, người đi ngang qua dừng lại xem, ngửa đầu, giơ điện thoại chụp ảnh còn không ngừng nói : "Tôi biết mà!"

"Tốt quá!"

"Có bao nhiêu chó của Xích Lam bang được nuôi trong đồn cảnh sát trong những năm qua chứ!"

""Thế đạo hiện nay, thế đạo hiện nay a..."

"Quỷ dị thật! Không, thật kích động!"

"Vợ con hắn thật thảm, mấy ngày nay cũng không dám đi ra ngoài..."

Triệu luật sư ngẩng đầu ưỡn ngực, lạnh lùng bước qua đám đông nói: “Các người đóng quân ở Giang Loan, ma cũ không còn, ma mới xuất hiện, cần phải thiết lập lại chế độ, điều tra rõ còn có bao nhiêu quỷ sống nhờ, mỗi một người đều đăng ký báo cáo cho tôi, không trị được người, còn không trị được quỷ sao? Ha!"

Việc Vương giao phó, hắn đã xuất sắc hoàn thành!

----

“Anh vất vả rồi.” Đội trưởng chống ma túy bước vào phòng bệnh.

"Sự việc như thế nào? Bằng chứng của chúng ta có đủ để đưa hắn ra trước công lý không?" Vương Trung Hải nâng thân mình dậy, háo hức hỏi: "Bối cảnh gia thế của bọn chúng sâu không lường được, nếu lần này không thất bại, chúng ta chỉ có thể từ từ..."

"Giang Loan bên kia..." đội trưởng chống ma túy mỉm cười, "Có một bước ngoặt, chúng ta đã liên hệ với đồn cảnh sát Gian Loan bọn họ đồng ý liên hợp điều tra. Đội điều tra đã lên đường đến Giang Loan, việc nhất định sẽ có kết quả tốt! Anh nghỉ ngơi đi."

"Tôi..." Vương Trung Hải nói: "Tôi cũng không làm việc gì quan trọng, đây đều là chuyện nên làm..."

"Không sao cả, quan trọng là phải dưỡng thương." Đội trưởng nói: "Anh đã anh dũng cận chiến, chiến công hiển hách của anh lấy một địch mười đã lan rộng rồi hahahahaha. Chờ vết thương lành lại, anh phải cẩn thận kể rõ với chúng ta đấy!"

Vương Trung Hải sửng sốt: "Nhưng đó là..."

Nói xong ba chữ, anh ta lại lắc đầu.

Loại chuyện này nói ra, hẳn là sẽ không người tin?

---

Ở tầng một của hoa viên An Cư, Tô Diệu chắp tay sau lưng ở trong phòng đi tới đi lui.

"Nếu Vương Trung Hải đã trở về đơn vị... Tôi sẽ không có khả năng lại tìm được anh ta, tên thật cùng thân phận của anh ta  khẳng định sẽ không nói cho người khác biết, cảnh sát nhất định sẽ bảo mật nghiêm ngặt... Làm gì đây?

Quỷ kính râm nói: "Thật ra, cậu ấy có thể an toàn, tôi cũng... tôi an tâm rồi."

Tô Diệu: "Không không không, anh ta an toàn là mong muốn chung của chúng ta, nhưng tâm nguyện của chú, tôi nhất định sẽ truyền đạt đến cho anh ấy, tôi đáp ứng chú rồi. Kẻ ác tìm được lương tâm, làm việc thiện là chuyện tốt, có thể xóa bỏ tội lỗi trong quá khứ lại là chuyện khác, nhưng nếu chú muốn bày tỏ thiện ý, tôi tuyệt đối ủng hộ, nhất định sẽ giúp chú truyền đạt. Trừng ác giương thiện, một cái cũng không thể thiếu!"

Lão quỷ áo xám khen ngợi: “Ta nói này, cô bé này có tinh thần chính nghĩa không tồi đấy…”

Tô Diệu tiếp tục xoay vòng, hồi lâu, hai mắt sáng lên.

"Đúng rồi!"

----

Tác giả có lời muốn nói: Quỷ Vương: Thừa dịp ta ngủ, hai tên nhóc kia chiếm đoạt Diệu Diệu, đáng thương, muốn khóc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top