Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

🐰 Chương 19 🐰: Lựa chọn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Qin

Không ai nghĩ rằng anh chỉ đơn giản là đang chọn đối thủ. Ngón tay hơi chĩa xuống với cả sự khinh miệt và khiêu khích.

Ai cũng có thể thấy rõ, đây là mối thù cá nhân.

Thắng Thiên Dương hiểu ý anh em tốt của mình, khẽ nói: "Tôi sẽ cố gắng rút."

Với xác suất một phần tư, cậu ta cũng không dám chắc.

Cậu ta bước lên trước chưa được hai bước, Tưởng Trì Kỳ đột nhiên tiến lên một bước, kín đáo nhét một hộp thuốc lá Trung Hoa vào tay cậu ta.

Thắng Thiên Dương mò lấy ra xem là cái gì, hiểu ngay, ra hiệu an tâm với anh.

Đội mặc áo vàng là đội Kiến trúc, chiều cao trung bình khá, theo những cầu thủ cũ năm ngoái nói thì đội này khá mạnh, thường thì không ai muốn chọn đội này ngay từ đầu.

Vì vậy, việc rút thăm của Thắng Thiên Dương diễn ra rất thuận lợi.

Dưới bàn rút thăm là một tấm vải màu đen mềm mại, cậu ta mở giấy rút thăm của mình ra, khẽ mở miệng rồi nhìn qua người anh em bên cạnh.

Cậu ta tìm một biểu cảm trông có vẻ nghiêm trọng, lặng lẽ đưa thuốc lá và giấy rút thăm cho người kia.

Học trong ngành tài chính, hầu hết gia đình họ đều làm kinh doanh, nắm bắt rất tốt các mối quan hệ xã hội, biết đối phương muốn gì, chỉ cần trao đổi lợi ích trực tiếp là được.

Nửa phút sau, kết quả rút thăm được công bố.

Thắng Thiên Dương ngẩng đầu bước xuống, ngón tay kẹp một mảnh giấy vuông vắn.

"Kiến trúc."

Trên giấy viết hai chữ này.

Đội trưởng đội Kiến trúc mặc áo vàng có vẻ mặt nặng nề, như gặp phải kẻ thù lớn.

Đội tài chính vốn đã có sức mạnh trung bình khá, trước đó anh ta cũng đã xem các cầu thủ mới của đội Tưởng Trì Kỳ chơi bóng rổ, đều là những tay chơi hàng đầu.

Người tài ở nơi nước tốt, lần này muốn thắng, có hơi khó khăn.

Vưu Tốc đeo máy ảnh trên cổ, chụp liên tiếp mấy tấm, cuộc đối đầu giữa khoa Nhân văn và khoa Ngoại ngữ làm tăng cao nhiệt độ của trận đấu.

Cô cúi đầu nhìn ảnh trong máy ảnh, hứng thú tràn trề: "Tao đã nghĩ ra tiêu đề cho bài viết lần này trên trang công cộng rồi."

Tần Lâm chỉ chờ xem trận đấu của đội tài chính, hiện tại không muốn tiêu hao nhiệt huyết sớm, vừa vuốt điện thoại vừa hỏi: "Tiêu đề gì vậy?"

Vưu Tốc nắm chặt tay, quyết tâm đạt được mục tiêu.

"Cuộc đối đầu đỉnh cao - Trận chiến đỉnh cao giữa Nhân văn và Ngoại ngữ."

"Chữ 'đỉnh cao' này phải để dành cho chúng tôi mới đúng."

Thắng Thiên Dương bước tới với dáng vẻ uể oải, trên cổ vắt một chiếc khăn sạch sẽ.

Cậu ta tiện tại ném khăn lông cho Tần Lâm: "Đừng có ngồi ở chỗ tôi mà không làm gì cả, trông khăn cho tôi đấy."

"Khăn của cậu mà cũng phải trông á? Nhìn như miếng lau chân ý, ai mà thèm lấy?" Tần Lâm tỏ vẻ chán ghét.

"Khăn mới đó, đội bóng mới phát xong."

Tần Lâm bị OCD nhẹ nên phải gấp khăn vuông vắn xong mới chịu được, thấy mỗi mình Thắng Thiên Dương thì thắc mắc: "Tưởng Trì Kỳ đâu?"

"Đang bị mắng rồi, ai bảo lúc rút thăm điên quá làm gì."

Nói xong, Thắng Thiên Dương liếc Vưu Tốc một cái đầy ẩn ý: "Cậu hiểu chứ, nổi giận vì hồng nhan đấy."

"?"

Trong mắt Vưu Tốc hiện lên một chút mơ hồ.

Triệu Tự Dã là người dự bị, thoải mái dựa lưng vào ghế rồi duỗi lưng.

"Đừng lo, cậu ấy thường bị mắng mà, hồi cấp ba cũng thế."

"Cậu và cậu ấy là bạn học cấp ba à?" Tần Lâm ngạc nhiên.

Cả hai người này đều đến từ phía Bắc, thông thường xác suất gặp bạn học cấp ba ở đại học trong cùng một tỉnh lớn hơn, còn đối với những người đến học ở tỉnh khác thì gặp bạn học cấp ba gần như là rất hiếm.

"Hồi cấp ba chúng tôi cùng lớp."

"Còn là bạn cùng lớp luôn sao?"

Vưu Tốc từ từ đặt máy ảnh xuống, dường như đang suy nghĩ điều gì.

Cô cũng khá tò mò Tưởng Trì Kỳ hồi cấp ba như thế nào, trông anh không giống người sẽ học hành nghiêm túc. Nhưng cô không quen Triệu Tự Dã lắm, nên chẳng dám mở miệng hỏi.

Tần Lâm không làm mọi người thất vọng, chống cằm: "Hồi cấp ba cậu ấy có đẹp trai không?"

"Anh bạn của tôi đẹp trai từ nhỏ đến lớn mà."

Thắng Thiên Dương nói đầy tự hào, như thể đã quen biết Tưởng Trì Kỳ cả chục năm.

"Đẹp trai lắm. Tưởng Trì Kỳ hồi cấp ba làm các thầy cô đau đầu nhất, lớp mười và mười một thì lười biếng, lên lớp mười hai mới phát huy hết sức, nhưng cậu ấy thông minh, vì thế mới đỗ được vào Đại học L."

"Bây giờ ở trường cấp ba của chúng tôi vẫn còn lưu truyền câu chuyện về cậu ấy."

"Thế cậu ấy..." Tần Lâm chọc chọc Vưu Tốc, ám chỉ cô phải lắng nghe kỹ, "Hồi cấp ba có bạn gái không?"

Vưu Tốc không cần Tần Lâm chọc, cô không dám giao tiếp với người khác giới, chứ không phải không thích hóng chuyện. Cô nhìn chằm chằm vào Triệu Tự Dã, mắt cũng sáng lên.

Bộ dạng này bị người đàn ông từ xa đi tới nhìn thấy rõ mười mươi.

"Đang nói chuyện gì vậy?"

Ánh mắt của anh đặt lên người Vưu Tốc.

"Đang nói về cậu đấy." Tần Lâm trả lời một cách tự nhiên, tiện thể giúp bạn mình hỏi thẳng người trong cuộc.

"Tưởng Trì Kỳ, hồi cấp ba cậu từng yêu ai chưa?"

Gần như ngay lập tức, Vưu Tốc cảm nhận được ánh mắt mạnh mẽ chiếu thẳng vào đỉnh đầu mình. Cô vừa định ngẩng lên tìm nguồn của ánh mắt đó thì nó lại đột ngột biến mất.

Người đàn ông ngồi xuống, không nói gì mà ném khăn lông mới phát cho Vưu Tốc.

"Chưa từng."

"Má ơi, thật hay giỡn vậy?"

Điều này còn khiến Tần Lâm sốc hơn cả khi nghe nói một nam ngôi sao trong giới giải trí vẫn còn trong trắng. Cô nàng lập tức quay đầu tìm Triệu Tự Dã để xác nhận, nhận được cái gật đầu chắc chắn của đối phương, Tần Lâm hoàn toàn không kìm được nữa.

Cô nàng lấy điện thoại ra và bắt đầu gõ phím.

Tần Lâm: [Đây gọi là gì nhỉ? Mày không thể nói chuyện với con trai, ông trời liền gửi cho mày một người đàn ông tốt giữ đạo đức nam giới, hai người ở bên nhau, ai cũng không chiếm lợi của ai.]

Tần Lâm: [Mày có thể cố gắng một chút không, không thấy người ta để mày giữ khăn lông sao?]

Tần Lâm: [Lát nữa thi đấu xong, tao mong sẽ thấy cảnh mày tự tay lau mồ hôi cho cậu ta.]

Tần Lâm: [Con nhóc này đừng làm tao thất vọng nữa!]

Tần Lâm: [Hình chó cắn người.jpg]

Điện thoại đặt trên đùi Vưu Tốc rung liên tục, ánh mắt của Tần Lâm cũng không ngừng ra hiệu cho cô nhanh nhìn vào điện thoại, nhưng Vưu Tốc chỉ lắc đầu, vẻ mặt vô cùng khổ sở.

Tưởng Trì Kỳ ngồi ngay bên cạnh, sao cô dám mở wechat chứ???

Cô ngồi cứng ngắc nửa phút, điện thoại vẫn liên tục rung, thậm chí cô còn chẳng dám mở khóa để tắt rung, sợ Tần Lâm sẽ nhào tới bắt cô phải trả lời.

Tiếng rung liên tục cuối cùng khiến Tưởng Trì Kỳ phải liếc mắt nhìn một cái.

"Cậu đang mát xa à?"

Có ai dùng điện thoại để mát xa không chứ???

Vưu Tốc nuốt nước bọt, cố giữ bình tĩnh: "Có âm thanh hả?"

Nói xong, cô mò mẫm nắm lấy điện thoại, cảm nhận được độ rung của nó, nói dối không chớp mắt: "Không cảm thấy gì cả."

"?"

"Thế cậu cắt chân đi là vừa."

"..."

-

Cuối cùng, đội Ngoại ngữ đã thắng đội Nhân văn một cách sít sao. Vưu Tốc chụp một bức ảnh ghi điểm và đang tính cách sắp xếp bài viết trên diễn đàn.

Khi cô đang chăm chú làm việc, thì Tưởng Trì Kỳ đã ra sân bóng rổ.

Cảnh đầu tiên cô nhìn thấy là khoảnh khắc rực rỡ của anh.

Người đàn ông nhảy lên, phần bụng dưới của áo bóng rổ lộ ra một chút. Anh dùng cổ tay đẩy bóng, bóng bay qua đầu các cầu thủ, trực tiếp ghi ba điểm.

"Rầm!" Cả sân bóng lập tức bùng cháy.

"Trời ơi, mới bắt đầu đã chơi chiêu lớn, không giữ sức chút nào sao?"

"Anh ấy đang phô trương, anh ấy đang phô trương, anh ấy đang phô trương!"

"Đừng quan tâm, chị thích kiểu này."

"Có vẻ như chiến thuật đã thay đổi rồi..."

Triệu Tự Dã - người đã tham gia thảo luận chiến thuật cảm thấy có điều gì đó không đúng. Sau khi lẩm bẩm, cậu ta âm thầm nhìn về phía huấn luyện viên, thấy sắc mặt thầy ấy đã đen như đáy nồi.

Xác nhận rằng chiến thuật đã bị thay đổi.

Tần Lâm cầm ống nhòm, tập trung nhìn: "Lần này chắc diễn đàn sẽ nổ tung vài trăm bình luận mất, tao phục Tưởng Trì Kỳ rồi đấy. Nếu không phải cậu ta thật sự ở cạnh tụi mình, tao không ngờ trên thế giới có tồn tại nam sinh thế này đâu."

"Giống như trong phim vậy," Tần Lâm giả vờ thở dài, thì thầm vào tai Vưu Tốc, "Mà còn độc thân nữa."

Vưu Tốc: "......"

"Mà khoan đã, tuy tao không hiểu về bóng rổ nhưng sao tao có cảm giác như Tưởng Trì Kỳ đang đối đầu với một người cụ thể vậy..." Tần Lâm quan sát một hồi, có chút nghi ngờ.

"Người nào cơ?"

"Người mặc áo vàng số 3 ấy." Tần Lâm không nhìn rõ số áo lúc đầu vì người đó luôn di chuyển, cô nàng cũng chẳng nhìn được rõ mặt.

Khi Tưởng Trì Kỳ dẫn bóng rồi vô tình va vào người số 3...

"Trời ơi, tao nhớ ra rồi."

"Số 3 chính là thằng đểu lúc nãy." Tần Lâm vẫn luôn cho rằng mình chỉ là một fan couple chỉ biết ship couple lung tung, nhưng không ngờ rằng lần này cô nàng có cảm giác mình ship đúng rồi.

Cô nàng nhìn sang Vưu Tốc, miệng mím thành một đường thẳng, để cho cô tự hiểu.

Vưu Tốc cảm thấy mặt mình nóng lên, trái tim như bị sợi dây nhỏ quấn quanh, rối tung, không phân biệt được cảm xúc thật sự là gì.

Vậy là Tưởng Trì Kỳ đang đòi lại công bằng giúp cô ư?

Máy ảnh tập trung vào cảnh đó.

Qua ống kính, Vưu Tốc không thể không bị thu hút bởi người đàn ông đó.

Khi cô tỉnh táo lại, máy ảnh đã chụp lại khá nhiều ảnh đơn của Tưởng Trì Kỳ.

Vưu Tốc xoa xoa mũi, cúi đầu nhanh chóng xóa một vài tấm, rồi tập trung chụp các bức ảnh hợp tác của đội.

Huấn luyện viên mặc đồ thể thao màu đen cuối cùng cũng không nhịn được, tức giận đi đến hàng ghế đầu và ngồi cạnh Triệu Tự Dã.

Giọng nói của ông nghiêm khắc, như thể sắp truy cứu trách nhiệm.

"Triệu Tự Dã, chuyện của Tưởng Trì Kỳ, cậu có biết không?"

Tên nhóc này vừa ra sân đã làm trận đấu diễn ra với tốc độ cao như vậy, không quan tâm đến việc các cầu thủ khác có theo kịp không.

Khả năng của đội họ đã rõ, nói một trăm lần rồi, chỉ cần chơi chắc chắn là thắng, chơi chắc chắn hoàn toàn không có vấn đề gì, nhưng cứ không nghe.

Triệu Tự Dã ậm ừ một tiếng, thẳng thắn trả lời: "Em không biết."

Nhìn thấy sắc mặt của huấn luyện viên không ổn, cậu ta vừa xem trận đấu vừa nghĩ cách nói tốt cho bạn mình: "Huấn luyện viên đừng tức giận, thật ra Tưởng Trì Kỳ vẫn..."

Thời điểm đã đến.

Trên sân bóng, Tưởng Trì Kỳ lại "vô tình" va vào số 3 một lần nữa, số 3 lùi lại hai bước, trong mắt đã có chút tức giận.

Trọng tài thổi còi, ra hiệu cho Tưởng Trì Kỳ chú ý lực độ.

Người đàn ông lười biếng giơ tay lên biểu thị lần sau sẽ chú ý hơn.

"Cậu ta vẫn còn dám đụng vào người ta?"

Huấn luyện viên tức giận đến mức chỉnh lại kính trên mũi.

"Này đâu gọi là đụng vào người được ạ?" Không còn cách nào để biện minh, Triệu Tự Dã buộc phải kế thừa cái miệng nói nhăng nói cuội của Thắng Thiên Dương: "... Chơi bóng rổ mà, có chút va chạm cơ thể là bình thường."

"Trọng tài đã thổi còi rồi!" Huấn luyện viên tức giận đến mức thở ra khói.

Tần Lâm ngẩng đầu, cố gắng giúp đỡ: "Có phải trọng tài đột nhiên bị ngứa miệng nên mới thổi còi không?"

Huấn luyện viên: "..."

-

Khi hiệp một sắp kết thúc, Tần Lâm cuối cùng cũng chịu buông ống nhòm xuống, vẫn còn lưu luyến, đang nghĩ cách làm chút việc.

Vưu Tốc vẫn đang chọn ảnh, ngay khi cô chuẩn bị cầm máy ảnh lên lại, một khuôn mặt phóng to đột ngột xuất hiện trước mắt.

"Vưu Tốc, chúng ta có phải là bạn tốt không?" Tần Lâm nghiêm túc hỏi.

"Đương nhiên!"

Vưu Tốc đáp không chút do dự.

"Vậy tao hỏi mày một câu, mày phải trả lời thật lòng."

"Được."

Rõ ràng Vưu Tốc còn chưa cảm nhận được sự nghiêm trọng của vấn đề.

"Mày nghĩ sao về Tưởng Trì Kỳ?"

"Cậu ấy..."

Chắc chắn không ai nghĩ là anh không tốt cả.

Nhưng Vưu Tốc không dám khen thẳng, nhất là khi ở trước mặt Tần Lâm.

Tính cách cô nàng phóng khoáng, không chừng vừa khen xong, những lời đó ngay lập tức sẽ chuyển thành phiên bản thêm mắm dặm muối rồi bay đến tai Tưởng Trì Kỳ.

Vì vậy Vưu Tốc tỏ vẻ bình tĩnh, nhún vai: "Tạm thôi."

"?"

"Mày đừng yêu cầu cao quá."

"Thôi, tao biết chắc mày xấu hổ, vậy tao sẽ hỏi theo cách khác, nếu trên thế giới chỉ còn lại một người đàn ông, mày hy vọng người đó là Tưởng Trì Kỳ hay..."

Tần Lâm dừng lại một chút, chọn một người mà cô nàng không ưa nhất để so sánh với Tưởng Trì Kỳ.

"Thắng Thiên Dương."

Thắng Thiên Dương, người vừa mệt mỏi sau trận đấu, không ngờ còn phải chịu đựng sự sỉ nhục như vậy.

Cậu ta thở hổn hển một hơi, ngay lập tức muốn tiến lên ngăn cản Vưu Tốc, phòng trường hợp cô nói ra điều gì làm cậu ta mất mặt.

Nhưng chưa kịp làm gì thì một cánh tay đã chặn ngang trước mặt cậu ta.

Tưởng Trì Kỳ thích thú: "Nghe thử xem."

"Đương nhiên là cậu muốn nghe rồi."

Thắng Thiên Dương vòng qua cánh tay đó, vừa định đặt tay lên vai Vưu Tốc thì bỗng nghe thấy giọng nói mềm mại nhưng không do dự của cô.

"Thắng Thiên Dương."

Thắng Thiên Dương: "!!!"

Gương mặt của người đàn ông đứng sau cậu ta lập tức trở nên tối sầm.

2548 words
29.09.2024

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top