Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

🐰 Chương 2 🐰: Hai mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Thảo Anh

"Ui cha, tối nay em mua đền anh hai chai nước được không?"

Tưởng Trì Kỳ không mở miệng hỏi nước thì thôi, bây giờ Nghiêm Lê đang cầm nước đứng phía sau, nhìn anh đầy chờ mong.

Anh không kiên nhẫn xùy một tiếng, xoay người muốn rời đi.

Tần Lâm ngo ngoe rục rịch, đời này chuyện mà cô nàng không chịu nổi nhất chính là nhìn thấy trai đẹp gặp khó khăn, cho nên khi nhìn thấy cảnh này, cô nàng lập tức đẩy Vưu Tốc lên phía trước.

"Đây có nước nè!"

Vưu Tốc: !

Chai nước này sao lại nằm trong tay cô chứ? Bây giờ cô vứt đi thì còn kịp không???

Những ánh mắt không giải thích được từ bốn phía đều đổ dồn về cô, hai tai Vưu Tốc chợt đỏ bừng.

Nhưng thật ra Tưởng Trì Kỳ rất thản nhiên, anh xoay người đi tới, giọng nói mang theo ý thương lượng, đầu hơi cúi xuống: "Bạn học này, tôi uống nước của cậu được không?"

Chẳng qua chỉ là một chai nước, người thường gặp trường hợp này thì sẽ đưa cho anh ngay.

Vưu Tốc yên lặng làm tâm lý xây dựng, tay mới giơ lên được một nửa thì đột nhiên dừng lại.

Sao tay cô lại đột nhiên run lên thế này?

Tưởng Trì Kỳ nhướng mày, nhìn vào mắt cô đầy khó hiểu.

Ở đây chỉ có Tần Lâm mới chú ý đến biến hóa vi diệu của Vưu Tốc, cô nàng còn chưa kịp ra tay cứu bạn thì Tưởng Trì Kỳ đã cầm lấy chai nước.

"Cảm ơn bạn học."

Sau đó cổ tay anh dùng sức.

...Nhưng không rút được ra.

Vưu Tốc không thể kiềm chế mà nắm chặt lấy chai nước.

"Hahahaha, hình như người ta không muốn cho anh Tưởng uống đó."

Nam sinh phía sau còn sợ mọi chuyện chưa đủ náo nhiệt nên chen miệng vào.

Tần Lâm vội vàng chạy đến chắn trước người cô, vỗ nhẹ vào mu bàn tay Vưu Tốc mới khiến cô giảm bớt căng thẳng.
Cơ bắp cứng đờ được giải tỏa, chai nước khoáng cuối cùng rơi vào trong tay Tưởng Trì Kỳ.

Anh không để trong lòng, lại nhìn nữ sinh được che chắn phía sau, vừa vặn nắp chai nước vừa tìm điện thoại: "Tôi chuyển khoản tiền nước cho cậu nhé?"

Đường cong giữa cổ và vai anh rất đẹp, vẻ mặt nhàn nhạt tỏa ra hơi thở lạnh lùng.

Tần Lâm lập tức bị sắc đẹp bắt cóc, xua tay giúp Vưu Tốc: "Không...không hết bao nhiêu tiền đâu."

Cô nàng nói xong, Vưu Tốc ở phía sau mới thoát khỏi cơn xấu hổ, nhẹ nhàng mở miệng: "...Xin lỗi."

Cô xin lỗi cái gì chứ?

Tưởng Trì Kỳ vô thức nghiêng người sang một bên, cố gắng muốn nhìn rõ gương mặt cô.

Nữ sinh mặc chiếc váy trắng trơn dài đến đầu gối, chất liệu vải không được đẹp nhưng khí chất cả người quá mức sạch sẽ, giống hệt một con hươu sao nhỏ chui ra từ bụi cây xanh sau cơn mưa ẩm ướt trong rừng, không hề có tính công kích.
Tưởng Trì Kỳ khẽ nhếch môi, không trả lời cô mà chỉ nói tiếng cảm ơn, sau đó quay lại nhàn nhã đứng bên cạnh hai chàng trai kia.

Sắc mặt của Nghiêm Lê ở phía sau tái mét.

Tần Lâm thấy vậy thì vui vẻ, thở phào nhẹ nhõm, ôm lấy vai Vưu Tốc rồi khuyên nhủ: "Đừng nói là mày, người không biết xấu hổ như tao lúc nhìn thấy cậu ta xong cũng chẳng biết phải nói năng thế nào nữa đây này."

"Không sao đâu, không ai phát hiện đâu."

Vưu Tốc cúi đầu, trong lòng có chút bực bội.

"Thôi mà đừng nghĩ ngợi nữa, chị đây mời mày đi nằm điều hòa cho mát." Phá vỡ chuyện tốt của con nhỏ khoa tài chính xong, tâm trạng của Tần Lâm tốt hơn hẳn.



Khách sạn.

Có rất nhiều khách sạn nằm rải rác gần làng đại học, tất cả đều có giá cả phải chăng phù hợp với ví tiền sinh viên.

Vưu Tốc nhìn chằm chằm Tần Lâm thanh toán, thấy trên màn hình hiển thị số tiền chưa đến 200 tệ, cô mới mở điện thoại bắt đầu tìm mấy quán ăn ngon gần đó.

Tần Lâm nói là mời cô đi khách sạn nhưng không thể để cô nàng trả hết được, ít ra cô cũng nên mời bữa tối.

Thẻ phòng quét vào khe rãnh, căn phòng lập tức sáng lên ngay khi cửa được mở ra.

Tần Lâm bật điều hòa, lấy khăn lông dùng một lần từ trong túi ra: "Tao đi tắm trước đã, mày kiểm tra xem phòng này có camera giấu kín không nhé Tốc Tốc."

"Ok." Vưu Tốc nhanh chóng đáp lại.

Cô cầm điện thoại mở camera rồi đi quanh phòng, không phát hiện có điểm đỏ nào khả nghi, sau đó mới ngã gục xuống chiếc giường mềm mại.

Số dư của Wechat là 2207 tệ.

Vưu Tốc đặt điện thoại xuống, bắt đầu tính nhẩm.

Mời một bữa tối khoảng 200 tệ thì còn dư lại 2000 tệ, hôm nay là ngày 4, ngày 15 là ngày nhận lương nên chắc chắn vẫn còn đủ dùng tới hôm đó.

Vưu Tốc làm gia sư bán thời gian tại một cơ sở đào tạo bên ngoài trường, cô làm ở đó 5 tiếng mỗi ngày, một tháng kiếm được khoảng 2000 tệ. Cô cũng nhờ cơ sở này giúp cô xếp lớp dạy kèm riêng 1 với 1, nhưng trước mắt vẫn chưa tìm được ai.

Điện thoại đổ chuông, người gọi là Mạn Mạn cùng phòng ký túc, Vưu Tốc nhấc máy.

"Tốc Tốc, tụi mày đang ở đâu thế?"

"Phòng ngủ mất điện nên tụi tao tới khách sạn rồi." Vưu Tốc thành thật trả lời.

Microphone như bị nổ tung: "Á à, Tốc Tốc với Tần Lâm dám bỏ trốn rồi dẫn nhau đi thuê phòng."

"Hai người tụi mày là một đôi, còn tao không quan trọng đúng không?"

"Mất điện là chạy, mà chạy rồi cũng không gọi điện báo cho ai, đúng là cạn lời."

"Tao cũng muốn đi thuê phòng khách sạn nè, ai đi với tao không?"

Vưu Tốc nghe thấy đầu dây bên kia mồm năm miệng mười, khóe môi khẽ cong lên.

Mạn Mạn không nói chen vào được, hét to: "Sao tối nay tụi mình không đến khách sạn ở luôn đi, tiện thể gọi cả rượu uống?"

"Nướng BBQ, nướng BBQ."

"Ở ba ngày ba đêm luôn, đúng lúc mai là thứ bảy, thiên thời địa lợi nhân hòa."

Một đám người ăn nhịp với nhau.

Tần Lâm tắm xong đi ra ngoài, liền thấy trong phòng xuất hiện thêm mấy người đứng chen chúc nhau.

"Vãi, các bạn tôi tốc biến à?"

"Mày nói cho tao biết, có phải lại là con nhỏ khoa tài chính làm cắt điện không?" Lòng hiếu kỳ của Chúc Nhụy như muốn nổ tung, lao tới lay lay vai Tần Lâm.

Tần Lâm đã kìm nén hồi lâu, cô nàng không tự chủ được, trước tiên cười to ba tiếng, sau đó nhìn Vưu Tốc bằng ánh mắt mà chỉ có hai người họ mới hiểu.

"Bí mật gì thế? Chúng mày làm cái gì hả?"

Tần Lâm giả vờ ho hai tiếng, bốn người còn lại lập tức ngửi thấy mùi nhiều chuyện, vội vàng lao tới vây quanh cô nàng.

Trong lúc cô nàng kể lại mọi chuyện đã xảy ra hôm nay một cách hết sức sống động, Vưu Tốc ngồi trên giường bên kia nhìn bọn họ, khóe môi cong lên thỏa mãn.
Ông nội cô điều trị ung thư bằng hóa chất quanh năm, mẹ cô lại bị bệnh từ thời trẻ nên không thể ra ngoài đi làm, chỉ có một mình ba lo chi phí sinh hoạt cho gia đình.

Cô là con một nên không muốn trở thành gánh nặng cho gia đình, vì thế sau khi thi đại học xong cô đã tự đi làm thêm để kiếm tiền trang trải cuộc sống mà không phải xin ba mẹ một đồng nào.

Nhưng cô cũng chẳng muốn bản thân phải khổ sở chỉ vì tiết kiệm tiền.

Cô có thể làm nhiều công việc để kiếm tiền, nhưng cô không muốn vì tiết kiệm chút tiền mà tách biệt mình khỏi các hoạt động của ký túc xá, vì đây chính là niềm hạnh phúc duy nhất mà cô có.

Ngoài cửa vang lên ba tiếng gõ, năm người đang tụ tập hơi sửng sốt: "Ai thế?"

"Cơm hộp đây, quý khách gọi thịt nướng với bia phải không ạ?" Người ngoài cửa trả lời.
Tần Lâm chỉ cần nhìn biểu tình là có thể nhìn ra ai là người giở trò, cô nàng giận sôi máu: "Tốc Tốc, sao mày lại tự ý trả tiền thế hả?"

Vưu Tốc le lưỡi, vừa đi mở cửa vừa nói: "Gọi chút đồ ăn thôi mà, tiền phòng mày trả rồi."

Mạn Mạn kịp thời phản ứng, lấy điện thoại ra: "Bao nhiêu tiền thế, tụi mình chia đi."

Vưu Tốc chỉ cười chứ không nói gì.

Tần Lâm thở dài: "Thôi bỏ đi, lần sau tao mời mày uống trà sữa." Cô nàng nhận lấy thịt nướng, cẩn thận mở lớp giấy bạc ra.

"À đúng rồi Tốc Tốc, vừa nãy tụi tao đang nói đến chuyện lớp trưởng muốn hẹn gặp mày đó."

"Lớp trưởng?" Vưu Tốc không có ấn tượng gì với người này.

"Ờ, mỗi tội cậu ta nhỏ với gầy quá, còn nói nhiều nữa, vừa nhìn đã thấy không xứng với Tốc Tốc nhà chúng ta rồi."

Trên mặt Chúc Nhụy có vài phần ghét bỏ.

"Nhưng cậu ta là lớp trưởng đó, lúc tụi mình thay nhau điểm danh cậu ta cũng mắt nhắm mắt mở cho qua." Tiết Phù, người vẫn luôn im lặng lại đột nhiên lên tiếng.

"Chẳng lẽ Tốc Tốc không đồng ý thì cậu ta sẽ báo cáo tụi mình à? Không đến mức vậy chứ?" Cố Phàm với mái tóc ngắn kinh ngạc hỏi.

"Không đến mức đó..."

"Càng nghĩ càng thấy ớn." Chúc Nhụy mở lon bia: "Không lẽ cậu ta định dùng học bổng để ép Tốc Tốc quen cậu ta sao?"

"Cậu ta dám á?" Tần Lâm vỗ bàn: "Cẩn thận tao báo cáo cậu ta."

"Nhưng mà Tốc Tốc...Mày vẫn không có cách nào để giao tiếp với con trai sao?" Tiết Phù có chút lo lắng.

Mắt thấy Vưu Tốc có hơi xấu hổ, thân làm chị em tốt của cô, Tần Lâm khựng lại một chút rồi bắt đầu nói nhảm.

"Không phải chuyện gì lớn, hôm nay Tốc Tốc còn nói chuyện với một anh chàng đẹp trai đấy."

"Đừng lo lắng quá, tao nghĩ đây là chướng ngại tâm lý bình thường thôi, không sớm thì muộn cũng đỡ hơn mà."

Ý định ban đầu của Tần Lâm là nhấn mạnh vế sau, nhưng một đám hóng hớt lại chỉ nghe được mấy chữ "trai đẹp."

"Trai đẹp khoa nào thế?"

"Trường tụi mình mà cũng có trai đẹp á?"

"Đúng là đột phá lớn đấy, Tốc Tốc, mày nói chuyện gì với trai đẹp thế?"

Vưu Tốc há miệng thở dốc, nửa ngày cũng không biết nên nói gì, cuối cùng chỉ có thể phẫn nộ lườm Tần Lâm một cái.

"À...thì như tao vừa kể đó, con nhỏ tài chính muốn câu được anh chàng đẹp trai ngàn năm có một kia đấy."

"Mẹ ơi, thú vị vậy."

"Vậy là vừa đưa nước vừa nói chuyện đúng không? Tốc Tốc, mày bị nhan khống hả? Đưa nước cho trai đẹp cái là khỏi bệnh ngay."

"Tao chỉ nói có một câu thôi..." Vưu Tốc giãy giụa.

"Vậy là tốt lắm rồi, tao thấy mày thử phát triển mối quan hệ với cậu ta đi." Chúc Nhụy nghiêm túc.

"?"

"Nhưng tao đâu có quen người ta."

"Không tiếp xúc thì quen kiểu gì? Có gì khó khăn cứ để chị Mạn đây giải quyết, lần sau tao đến sân thể dục nằm vùng xin wechat cho."

"Mày không nghiêm túc đó chứ?"

"Ý tưởng hay đó."

"..."

"Chúng mày đừng trêu Tốc Tốc nữa, lên diễn đàn trường đi, mẹ kiếp, lần đầu tiên trong đời tao thấy có người đàn ông như này đấy." Cố Phàm kích động vỗ bùm bụp vào đùi Tần Lâm.

"Này, mày dè dặt chút được không, tao xem nào..." Tần Lâm đột nhiên mở to hai mắt.

"Vãi, chính là cậu ta! Tao nói rồi mà, với gương mặt này thì giấu sao được. Chiều nay Tốc Tốc với tao còn nhìn chằm chằm người ta mấy phút như kiểu chưa bao giờ thấy trai mới bình tĩnh lại được đấy."

Vưu Tốc muốn phản kháng: "Tao không..."

"Mày đưa nước cho anh chàng này hả?" Mạn Mạn nhấc tay đầu hàng: "Nếu là sản phẩm cao cấp như vậy thì tốt nhất tao không nên đi xin wechat làm gì, đỡ bị xấu mặt."

"Có cần phải khoa trương vậy không..." Vưu Tốc giả vờ mở lon bia.

Chúc Nhụy không thể chịu được dáng vẻ "không dung nhập với tập thể này" của cô, đứng lên chìa điện thoại ra trước mặt Vưu Tốc.

"Nào nhìn đi, nhìn tấm ảnh này rồi nói cậu ta rất bình thường."

Đây rõ ràng là một tấm ảnh chụp lén, nhưng được cái ưu điểm là lấy nét được người cần chụp.

Tưởng Trì Kỳ dựa vào tường, đứng không thẳng lưng. Anh đã thay sang một chiếc áo phông đen ngắn tay, trên khuỷu tay vắt khăn lông trắng như tuyết, giữa hàng lông mày để lộ vẻ không vui như đang mất kiên nhẫn vì chờ ai đó.

Cứ việc sắc mặt không được đẹp nhưng vẫn có thể nhìn ra khí chất được bồi dưỡng trong người anh, giống như một thiếu gia lớn lên trong nhung lụa, cao ngạo lại xấu tính.

"Cậu ta rất..." Vưu Tốc thấy khó xử, nhưng vẫn nghiến răng kiên trì: "Bình thường."

"Trâu bò thật, thế này mới gọi là trái tim sắt đá nè." Mạn Mạn thốt lên.

"Cho chị đây được lạy em."

"Tao không tin, đổi tấm khác đi." Tần Lâm rít lên khi nhìn thấy màn hình của Chúc Nhụy.
"Sao mày lại lấy tấm này? Nhìn ngầu tới nỗi khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, đổi tấm khác đi, Tốc Tốc không thích mấy kiểu lạnh lùng thế đâu."

"Nhưng tao thích tấm này." Chúc Nhụy sống chết không chịu.

Tần Lâm và Chúc Nhụy bắt đầu nhào vào nhau, những người khác vừa ăn thịt nướng vừa nhìn hai người họ làm trò hề.

Sau khi uống hết hai lon bia, cả người Vưu Tốc mê mang như mới được vớt ra khỏi nước.

Tiết Phù cùng Mạn Mạn dìu cô sang phòng mà bọn họ mới thuê.

Mạn Mạn ngồi xổm trước mặt Vưu Tốc, tay cầm điện thoại của cô, nhìn mặt cô đã đỏ như lấy máu: "Mày bị ngốc hả, còn giả vờ giàu có nữa."

Nói rồi cô nàng click mở wechat, gửi vào group chat một bao lì xì.

"Lần sau đừng có làm vậy nữa, để tao thu tiền hộ mày..."

"Hửm?"

Tiết Phù trả tiền lén lút như đi trộm, gửi đi nửa ngày vẫn không thấy Mạn Mạn có động tĩnh gì: "Làm gì thế hả? Ấn nhận bao lì xì đi."
"Ê không đúng lắm, mày xem lịch sử trò chuyện của Tốc Tốc đi."

"Vãi, xem trộm chuyện riêng của người khác là xấu lắm." Tiết Phù mắng xong, giây sau đã ngồi xổm xuống xem cùng.

"Màu đỏ là hủy diệt, màu lam là lạnh nhạt, màu xanh lục là ngụy trang, trắng là hư vô, màu cam là tức giận, màu đen là đích đến, màu vàng* gửi cho tôi."

(Màu vàng ở đây hiểu nôm na là những văn hoá phẩm đồi truỵ)

"Thật ra cũng chẳng có chuyện gì, còn không phải là cãi cọ tranh luận về chỉ tiêu, còn không phải chỉ là giành học bổng thôi sao? Người nào mà lại không có lúc nổi điên, người không điên còn sống sao? Con người chứ đâu phải dưa hấu, cà tím, củ cải, quả xoài hay trái kiwi? Hay mình là con khỉ nhỉ? Mình là con khỉ! Hahaha! Gầm lên! Hahahaha mình là một con khỉ. Biến thành khỉ nào, cướp lấy chuối của người đi đường nào, bay vào rừng cây thôi, đung đưa trên mấy cái dây leo nào..."

"Thật ra mọi người đều đang sống trong môi trường áp lực cao suốt thời gian dài, nên gặp một số vấn đề về cảm xúc là bình thường ~ phải học cách tự điều chỉnh và tin rằng mọi thứ sẽ ổn hơn aaaaaa! Hahahahahaha! Fhsjdshvcj! Gϊếŧ x100! Cố lênnnnn!!!"

Tiết Phù, Mạn Mạn:....

Thì ra cô em gái mà nhóm bọn họ yêu quý vẫn luôn có tinh thần phấn chấn như vậy...

2767 words

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top