Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

🐰 Chương 5 🐰: Bắt nạt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Thảo Anh

Ai biết Tưởng Trì Kỳ có thật sự định báo cảnh sát hay không, chẳng lẽ năng lực tiếp thu của anh kém như vậy?

Vưu Tốc không dám đánh cuộc nên lập tức thu hồi tin nhắn, coi như tiêu diệt chứng cứ phạm tội, cúi đầu hèn nhát nhận sai.

[Nói đùa thôi hihi, đừng coi là thật nha.]

Gửi xong tin nhắn này, Vưu Tốc mới nhìn đến khung chat với Dương Duệ, im lặng một lát rồi mới lịch sự trả lời lại: [Được.]

Cô vừa sưu tập tài liệu cho bài tiểu luận vừa chờ tin nhắn, trong lúc đó, Dương Duệ trả lời cô bằng một sticker, còn Tưởng Trì Kỳ lại không trả lời.

Trong lòng Vưu Tốc bồn chồn, cô cẩn thận kiểm tra xem thấy Tưởng Trì Kỳ chưa block mình, sau đó mới yên tâm làm bài.



8 giờ sáng hôm sau tại căng tin.

Hầu hết những sinh viên vội lên lớp sẽ không bỏ gần tìm xa để lên tận tầng hai mua bữa sáng, trên này cũng chỉ có một quán cafe với một tiệm bánh mì, cô quét dọn đang lau sàn nhà, mùi thơm của cafe và bánh mì cứ quẩn quanh như ẩn như hiện.

Bầu không khí tích cực yên bình thế này lại bị mấy gương mặt khó chịu phá vỡ.

Trên chiếc ghế sofa cạnh cửa sổ, một nam hai nữ ngồi đối diện với nhau.

Gương mặt khó coi nhất chính là Tần Lâm, cô nàng không kiên nhẫn ngồi bắt chéo chân, mặt không cảm xúc, ngón tay gõ lên mặt bàn, liên tục tạo ra âm thanh.

Gương mặt khó coi thứ hai là Vưu Tốc đang không ngừng nguyền trời rủa đất, lúc nghiêng mặt nhìn ra bên ngoài, hận không thể mắng cho con chó đang nằm phơi nắng ngoài kia một trận.

Từ lúc ngồi xuống đến giờ, lông mày của Vưu Tốc chưa từng giãn ra, lưng cô dựa vào lưng ghế sofa, cố gắng giữ khoảng cách với tên đối diện càng xa càng tốt.

"Chắc hai cậu vẫn chưa ăn sáng nhỉ? Tôi có mang bữa sáng cho hai người đấy."

Dương Duệ cười cười rồi lấy ra hai cái túi riêng biệt từ trong balo đựng máy tính màu xám của mình.
Vưu Tốc không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm cái túi.

Xem thường người khác quá.

Không những không ăn cơm mà cô còn thức suốt đêm để viết xong 5000 chữ.

Quầng thâm dưới mắt đen sì, Vưu Tốc kịp thời xua tay trước khi Dương Duệ muốn đưa bữa sáng cho mình.

Tay Dương Duệ dừng giữa không trung, quan tâm hỏi: "Bánh bao không hợp khẩu vị à? Thế lần sau bạn Vưu Tốc thích ăn cái gì..."

"Không cần đâu lớp trưởng, chúng tôi đều ăn rồi." Tần Lâm cắt ngang lời không chút thương tiếc.

"Được rồi." Hình như Dương Duệ cũng nhận ra bầu không khí đang xấu hổ, cậu ta có chút không cam lòng liếc nhìn Vưu Tốc một cái, sau đó để giữ thể diện nên nhanh chóng nói vào chủ đề chính.

"Tôi sẽ xem bài luận của cậu trên máy tính, vậy dễ sửa hơn."

Đều cùng một trình độ thì năng lực đâu đòi sửa bài luận cho người ta?
Tần Lâm trợn mắt nhìn trời.

Vưu Tốc vẫn ra vẻ bình tĩnh khi bị cậu ta nhìn chằm chằm, cô cười nhạt rồi gật đầu, rũ mắt trốn tránh ánh nhìn của cậu ta.

Cái bàn này đúng là cái bàn thật...

"Mà cậu ngồi đối diện thì nhìn máy tính với tôi không thuận lắm, hay là..."

"Tần Lâm?"

Thắng Thiên Dương thấy người quen thì chào hỏi.

Lời đề nghị của Dương Duệ mới nói được một nửa đã bị một giọng nói từ xa cắt ngang, mặc dù có chút bực bội nhưng vẫn cố chịu đựng.

"Cậu tới đây làm gì?" Tần Lâm hỏi.

"Mua đồ ăn chứ gì nữa."

Thắng Thiên Dương vừa xuất hiện, bầu không khí bế tắc đột nhiên biến mất.

Vưu Tốc ngẩng đầu nhìn cậu ta, ngủ không đủ giấc cộng thêm trí nhớ kém, cô còn đang tự hỏi người này là ai, giây tiếp theo cậu ta đến gần, đứng với tư thế cà lơ phất phơ quen thuộc thì cô mới sực nhớ ra,

Là nam sinh kiến tập ở sân thể dục.

Bạn của Tưởng Trì Kỳ.

Có thể nào...

Vưu Tốc quay đầu nhìn xung quanh một vòng, quả nhiên nhìn thấy Tưởng Trì Kỳ ở cửa tiệm cafe.

Sự thật đã chứng minh, làm chuyện xấu thì sẽ chột dạ.

Vưu Tốc như bị điện giật, lập tức quay ngoắt người lại.

"...Bạn học Vưu, cậu sao thế?"

Thắng Thiên Dương nhìn cô chằm chằm rồi dò hỏi, giống như đang nghi ngờ chuyện gì đó.

"Cậu làm chuyện gì trái với lương tâm à?"

Từ trước đến nay cậu ta đều nói năng vô tư tùy tiện, gần đây còn biết Tần Lâm là đồng hương nên cậu ta lại chẳng thèm kiêng dè với bạn bè của cô nàng.

Trong đầu Vưu Tốc hiện lên khung chat màu trắng của wechat, những tin nhắn quấy rối lặp đi lặp lại, cô nuốt nước miếng.

"Tôi..."

"Cậu đang dọa ai vậy?" Tần Lâm ôm chầm lấy Vưu Tốc.

"Vưu Tốc thì có thể làm chuyện trái lương tâm gì chứ? Gan của con nhỏ này còn nhỏ hơn cả kiến đấy."

Vưu Tốc: "..."

"Lá gan con kiến?"

Khác với giọng nói tục tằng của Thắng Thiên Dương, thanh âm này tươi mát lành lạnh, mang theo ý nghĩa không rõ ràng.

Khoảng cách của giọng nói đó rất gần, lưng Vưu Tốc đột nhiên thẳng tưng.
Cô chuẩn bị tinh thần để quay về sau, mà chẳng biết Tưởng Trì Kỳ đã đứng sau cô từ lúc nào.

Một tay anh chống lên lưng ghế sofa mà cô đang dựa vào, ánh mắt nhìn xuống với vẻ hài hước.

...Vẫn còn nhớ chuyện xảy ra ở cầu thang sao?

Đáng giận mà, hơn hai mươi tuổi cũng nên mắc bệnh Alzheimer rồi chứ? Sao còn chưa mất trí nhớ vậy?

(Bệnh Alzheimer's (AHLZ-high-merz) là một bệnh lý về não tác động đến trí nhớ, suy nghĩ và hành vi. Bệnh Alzheimer's không phải là bệnh lão khoa thông thường hoặc bệnh thần kinh.Là dạng phổ biến nhất của hội chứng suy giảm trí nhớ. Hội chứng suy giảm trí nhớ là thuật ngữ tổng quát về việc mất trí nhớ và các khả năng tư duy nghiêm trọng đến nỗi gây trở ngại cho cuộc sống thường ngày. Bệnh Alzheimer chiếm khoảng 60% đến 80% trong những bệnh làm suy giảm trí nhớ.)

Vưu Tốc hé miệng nhưng không biết nên trả lời thế nào.

"Tối hôm qua bị đánh à?" Tưởng Trì Kỳ đột nhiên hỏi vậy.

"Hả?"

Vưu Tốc ngơ ngác hỏi lại.

"Nhìn quầng thâm mắt mà tưởng bị ai 'chốt' một cái."

Tưởng Trì Kỳ lấy cốc cafe trong túi ra bằng một ngón tay, chỉ vào mắt cô, lời nói ra cũng độc mồm độc miệng vô cùng.

"..."

Vưu Tốc chưa bao giờ hối hận như lúc này.

Hôm qua cô còn hèn nhát xin lỗi rồi thu hồi tin nhắn nữa.

Đạo đức quá cao rồi, phải tự kiểm điểm bản thân mới được.

...Anh cứ chờ đó.

Tưởng Trì Kỳ không đợi cô trả lời mà đã dời ánh mắt đi, thô lỗ liếc mắt nhìn Thắng Thiên Dương một cái: "Đi tính tiền."

Tần Lâm tò mò: "Cậu mua cafe, cậu ta tính tiền?"

Đề phòng Tưởng Trì Kỳ lại lôi chuyện cũ ra mắng mình, Thắng Thiên Dương vội vàng nói: "Tại hôm qua tôi uống say quá nên mới để lộ tài khoản wechat của anh Tưởng hahaha."

"Hóa ra là cậu làm lộ, tôi cũng tham gia đó."

Thắng Thiên Dương xua tay: "Người tham gia nhiều lắm, đêm qua điện thoại của anh Tưởng không ngừng rung lúc nào luôn."

"Nhưng mà cũng may là dạo này mấy cô gái đều khá rụt rè, anh Tưởng cũng không bị quấy rầy nhiều."

Cậu ta đang nói thì đột nhiên tạm dừng: "Ê nhưng mà cũng có người quấy rối bằng lời nói..."

Lông mày Vưu Tốc nhảy dựng, lén lút úp điện thoại trên bàn xuống.

"Quấy rối?"

Tần Lâm không thể tưởng tượng được ai lại có dũng khí đi trêu chọc Tưởng Trì Kỳ.

"Đúng rồi đó, tôi đi tính tiền trước, anh Tưởng ở đây chờ lát nhé, còn cô bạn gan kiến..."

Vưu Tốc ngẩng đầu.

"Có cần mua một ly cafe đá để làm mờ quầng thâm dưới mắt không?"

"Cả đêm không ngủ còn uống cafe, cậu không muốn nó sống nữa hả?" Tần Lâm đốp chát lại.

"Ok ok ok, tôi cũng chỉ có ý tốt thôi mà." Thắng Thiên Dương nói xong liền chạy tới quán cafe.

"Bạn Vưu Tốc..." Dương Duệ bị bơ hồi lâu bỗng nhiên lên tiếng, giọng điệu có vẻ không vui: "Cậu rất thân với hai người này à?"

Vưu Tốc bị hỏi đến nên cảm thấy không thoải mái, nụ cười nhàn nhạt trên môi cũng tắt hẳn.

Tưởng Trì Kỳ nhướng mày.

Người ta vẫn còn ở đây mà đã giáp mặt hỏi.
Ngữ khí của Dương Duệ như chất vấn, như thể rất khó chịu về mối quan hệ của hai người họ.

Tần Lâm thấy cảm xúc của Vưu Tốc thay đổi, còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy thiếu gia kiêu căng ở phía sau "xùy" một tiếng, sau đó anh nhìn Dương Duệ một cách khinh thường, giọng điệu cũng cực kỳ khıêυ khí©h: "Liên quan gì đến cậu?"

"Anh Tưởng, đi thôi." Thắng Thiên Dương trả tiền xong liền quay lại.

"Không đi nữa."

Trời sinh Tưởng Trì Kỳ đã có năng lực mạnh mẽ như vậy, nếu ai nhìn anh với ánh mắt khó chịu, anh nhất định sẽ dùng hết sức để đối đầu với người đó.

Giống như bây giờ vậy.

Anh đặt ly cafe lên bàn, dứt khoát ngồi xuống bên cạnh Vưu Tốc.

"Ở lại chơi một lát."

Dương Duệ: "..."

Vưu Tốc: !!!

Khoảng cách giữa cô và Tưởng Trì Kỳ bây giờ chỉ cách nhau một nắm tay, Vưu Tốc lập tức sinh ra phản ứng sinh lý, cả người khó chịu như có con kiến bò trên người, cô làm vài phút để vực dậy tinh thần nhưng vẫn không thể chấp nhận được hiện thực này.

Mà bạn tốt Tần Lâm của cô bây giờ như đã quên sứ mệnh của mình, miệng há hốc, không biết đang cười ngây ngô cái gì.

Dương Duệ: "Chúng tôi đang học, cậu..."

"Thì cứ học đi, tôi có cản tay cậu à?"

Tưởng Trì Kỳ thấy chán nên bắt đầu mở game ra chơi.

Thắng Thiên Dương cũng chẳng ngại ở lại xem kịch vui, ngồi xuống bên cạnh Dương Duệ rồi cũng lấy điện thoại ra chơi game.

Cùng với âm thanh đánh gϊếŧ trong game, Dương Duệ liên tục phải cân nhắc lời nói của mình, Tần Lâm vẫn đang cười ngô nghê, Vưu Tốc thì cẩn thận dịch sang bên cạnh chút một, thỉnh thoảng còn phải gật đầu đối phó với Dương Duệ.

Một bàn năm người cũng chỉ có người khởi xướng Tưởng Trì Kỳ là thoải mái vô tư nhất.

Cứ như vậy nửa giờ, cuối cùng Dương Duệ cũng nhận ra mình đã chọn sai thời điểm, cứ tiếp tục như vậy cũng chẳng có tiến triển gì, cậu ta tìm cớ qua loa rồi chuồn đi, trước khi rời đi còn liếc nhìn Tưởng Trì Kỳ một cái thật sâu.

Tưởng Trì Kỳ còn chẳng thèm bố thí cho cậu ta một ánh nhìn, nhưng sau khi Dương Duệ ra khỏi bàn thì anh cũng lập tức ấn tắt điện thoại.

"Vãi, sao tự dưng anh lại thoát?"

"Có tinh thần game thủ không vậy?"

Đuổi được một người đi, Tưởng Trì Kỳ tiếp tục tính sổ với người còn lại.

Anh nghiêng người, nghiêm túc nhìn Vưu Tốc chằm chằm: "Trên người tôi có rận à?"

Dịch sang bên cạnh suốt nửa ngày, ghét bỏ ai vậy chứ?

"..."

Vưu Tốc nhìn thấy điều gì đó khác trong mắt anh, giống hệt những gì lần trước Tiết Phù hình dung ở thư viện.

Đúng là có chút khinh thường.

Đúng vậy, là khinh thường.

Vưu Tốc không nói gì, nhưng Tưởng Trì Kỳ lại nhìn rõ sự đối nghịch trong mắt cô.

Cô đang tự vấn lại bản thân.

Rốt cuộc tối qua cô đã làm gì vậy chứ?

Sao cô lại vì để ý cảm nhận của người khác mà từ bỏ việc được làm chính mình vậy?

Cô muốn to gan lớn mật giải phóng bản thân, đó là ước mơ mà không thể hoàn thành trong hiện thực, vậy dựa vào đâu mà lên mạng còn phải trói buộc chính mình?

Rõ ràng Tưởng Trì Kỳ cũng chẳng phải người tốt.

Vị thiếu gia này từ nhỏ đã sống một cuộc đời thuận buồm xuôi gió, người khác muốn cách xa anh một chút, mà anh cũng phải làm rõ rồi đòi chiếm thế thượng phong.

Một cuộc đời tươi đẹp được ngàn người tôn thờ cần phải có vài bãi cứt chuột mới được.

Trong khi đầu óc Vưu Tốc quay cuồng, nghĩ sau này phải trả thù thế nào thì Tưởng Trì Kỳ đã đi rồi.

Tần Lâm dùng sức lay người Vưu Tốc: "Mẹ kiếp, sao tao thấy Tưởng Trì Kỳ cứ thích bắt nạt mày thế nhỉ?"

"..."

Vưu Tốc cúi đầu bấm vào mục order đồ uống của tiệm cafe, sau khi gọi hai cốc latte rồi tống cổ Tần Lâm đi lấy đồ uống.

Cô xoa sống lưng căng thẳng, híp mắt nhìn bóng dáng của Tưởng Trì Kỳ rồi ấn mở wechat.

[Ngại quá, có phải mấy lời tối hôm qua của tôi tạo ra trải nghiệm tệ cho anh rồi không?]
[Nếu khiến anh không thoải mái thì cho tôi xin lỗi nha.]

[Mới bị bạn trai cũ cắm sừng nên tâm trạng không tốt lắm, anh ta lăng nhăng ở bên ngoài rồi cắm cho tôi mấy cái sừng dài cả mét...Đôi khi tôi còn cảm thấy cuộc sống này chẳng có ý nghĩa gì...]

[Nhưng không cần lo đâu, sáng nay tôi phát hiện ra cuộc sống vẫn còn những điều tươi đẹp.]

[Bởi vì sáng nay tôi may mắn gặp được một anh chàng đẹp như hoa hihi.]

Điện thoại rung lên, Vưu Tốc mím môi nhìn chằm chằm.

Cắn câu rồi.

Tưởng Trì Kỳ: [Nghĩ thoáng chút.]

[Ừ ừ, anh tốt thật đấy.]

[Tôi có một yêu cầu hơi hơi quá đáng, không biết có nên nói không...] [Sticker: rối rắm]

Tưởng Trì Kỳ: [Nói.]

Vưu Tốc đứng bên cửa sổ tầng hai, nhìn nửa cánh tay của Tưởng Trì Kỳ lộ ra ngoài, ngón tay gõ phím thoăn thoắt.

[Anh biết đấy, sau khi bị đàn ông làm tổn thương thì tôi bắt đầu chán ghét đàn ông, trừ anh ra...]
[Cho nên anh đẹp trai này.]

[Mai ra ngoài anh có thể đừng mặc quần áo không?]

[Sticker: Mắt trái tim / Mắt trái tim]

2451 words

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top