Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 59

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bộ lông xù lên của Trần Lâm Hổ nay đã được vuốt xuôi. Sáng sớm hôm sau, cậu bật dậy khỏi giường để rửa mặt. Hôm nay là thứ Hai, phải về trường, trước khi đi, cậu chạy lên tầng hai lấy máy tính bảng của mình.

Lão Trần dậy sớm hơn cậu, đang tập thể dục trong sân nhỏ. Trần Lâm Hổ đứng ở cửa nhìn ông, chợt nhận ra ông già thật rồi. Hồi bé còn chơi trò bịt mắt bắt dê trong khu tập thể, ông còn chạy điên cuồng được, giờ tập thể dục dưỡng sinh cho người già mà phải từ từ duỗi tay uốn chân.

"Ông ơi," Trần Lâm Hổ gọi, "Con đi học đây."

Lão Trần vừa nhún nhảy theo nhịp vừa đáp: "Đi đi!"

Trần Lâm Hổ lại nói: "Con phải lên tầng hai lấy đồ đã."

"Lấy cái gì mà lấy, hôm qua chẳng phải đã dặn đừng có làm phiền thầy Trương à?" Lão Trần tặc lưỡi, "Mày phiền phức thật, dặn rồi mà mới đây quên sạch hết rồi hả?"

"Không có, lời ông dặn sao con dám quên," Trần Lâm Hổ nhìn ông, môi khẽ mấp máy, trong lòng hồi hộp nhưng vẫn cố nói, "Trương Huấn không thấy con phiền đâu. Anh ấy rất tốt, con cũng thích... ở chỗ anh ấy, xem phim đọc sách các thứ."

Lão Trần đang giơ tay, quay đầu nhìn cậu.

Mặt trời cuối tháng Năm đã treo lơ lửng trên trời, chiếu lên cái đầu trứng luộc của ông già như một bóng đèn lớn.

Trông cũng giống như ánh đèn chiếu thẳng vào mặt trong phòng thẩm vấn, khiến Trần Lâm Hổ có chút bồn chồn lo lắng.

Đêm qua cậu đã suy nghĩ cả đêm, cảm thấy không thể đối xử với Lão Trần giống như với người khác được. Trần Lâm Hổ không sợ sự tức giận hay thất vọng của Lâm Hồng Ngọc và Trần Hưng Nghiệp, vì họ đã có pháo đài riêng của mình, cậu lang thang bên ngoài không thể vào được bên nào, cũng chẳng muốn vào. Chỉ có lão Trần là rộng mở đón chào cậu mà không mang theo chút phòng bị nào.

Ông già tuổi cao rồi, Trần Lâm Hổ không biết ông có thể chấp nhận được không, có nổi giận không, nhưng bản thân cậu cũng sẽ không lùi bước. Vì vậy, cậu đã đi đến kết luận rằng chỉ có thể từ từ thấm dần.

Trần Lâm Hổ mím môi, nhìn sắc mặt lão Trần rồi lại mở lời: "Không được sao ông? Con không thể đi sao?"

Lão Trần nhìn cậu một lúc rồi lại quay đầu đi, bắt đầu làm động tác chuyển hướng, giọng vẫn đầy khí thế như cũ: "Chân mọc trên người mày, ai quản được mày. Dù sao ba mày có mắng mày thì cũng tự chịu đấy nhé."

"Con chịu," Trần Lâm Hổ lập tức đáp.

"Chịu cái gì mà chịu!" Lão Trần lại không vui, "Khó khăn lắm mới có bạn, nó có quyền gì mà mắng mày!"

Trần Lâm Hổ trong lòng vừa chua xót vừa ấm áp, cười nói: "Vậy ông muốn con thế nào?"

"Ông không quản," lão Trần hừ hừ nói, "Đi đi, nhìn thấy mày là bực!"

Đứa cháu Trần Lâm Hổ quay đầu bỏ đi, đi được nửa đường lại quay lại, nhân lúc ông nội đang tập động tác duỗi người thì lao tới ôm chặt lấy ông, rồi giữa tiếng la mắng, cậu lăn tròn từ tầng một lên tầng hai.

Đứng ở cửa tầng hai điều chỉnh lại biểu cảm trên mặt, lại dằn hết mọi rối rắm trong lòng xuống, Trần Lâm Hổ mới móc chìa khóa ra vào phòng.

Trương Huấn vẫn đang ngủ, có lẽ thức khuya, gạt tàn thuốc chưa dọn, đáy cốc còn vết cà phê, người cuộn trong chăn, nửa mặt chôn trong gối ngủ rất say.

Máy tính bảng để trên bàn, Trần Lâm Hổ đi đến bên giường, cúi xuống hôn lên má Trương Huấn.

Môi vừa chạm vào má, Trương Huấn đã xoay người ôm lấy cổ cậu kéo xuống, Trần Lâm Hổ bất ngờ đè lên người anh.

"Ui da," Trương Huấn bị đè đến tối sầm mặt mày, "Hôm qua ăn cái gì vậy, mới qua một đêm mà nặng thế này? Suýt nữa đè anh ho ra máu rồi."

Trần Lâm Hổ vội chống người dậy: "Đáng đời, ai bảo anh giả vờ ngủ."

Trương Huấn mở mắt cười: "Vốn định dậy rồi, nhưng nghĩ bụng quan sát một chút nên không dậy."

"Quan sát cái gì?" Trần Lâm Hổ kéo tấm chăn bị vặn như cái bánh quẩy ra cho phẳng.

"Xem em có lợi dụng lúc anh ngủ mà làm chuyện gì không." Tay Trương Huấn vẫn vòng quanh cổ cậu, "Bị anh bắt quả tang rồi nhé, gan to thật đấy, dám lén giở trò nhỏ với anh."

Nhàm chán. Trần Lâm Hổ cười, tay luồn vào trong áo anh, nắm lấy cậu nhỏ của anh: "Trò lớn cũng dám làm."

Trương Huấn suýt bị nắm đến đứng phắt dậy, dạo gần đây cái tên hổ con này như khai thông kinh mạch vậy, anh thực sự không dám trêu chọc bừa bãi nữa, vội vàng bò dậy: "Em ghê gớm lắm, là hòn đá mài sắt chuyển thế mà."

"Vậy mà vẫn chưa thấy anh thành kim, gấp cái gì." Trần Lâm Hổ đã có khả năng miễn dịch cơ bản với những ẩn dụ kỳ lạ của anh, "Ngủ thêm chút nữa không?"

"Còn phải sửa lại bài viết tối qua." Trương Huấn dựa vào đầu giường, với lấy điếu thuốc ngậm trên môi, nhìn Trần Lâm Hổ, "Vén áo lên anh xem nào."

Trần Lâm Hổ vén áo lên: "Sao thế?"

So với ảnh hôm qua, giờ những dấu vết còn sót lại trên người cậu đã rất nhạt, gần như không thể nhìn thấy. Trương Huấn ngồi dậy, vỗ vỗ eo cậu, cười nói: "Được rồi, dị ứng đã đỡ nhiều, về trường thay quần áo nhớ cẩn thận một chút."

"Đã bảo không sao mà," Trần Lâm Hổ hiểu anh lo lắng điều gì, "Sao anh còn để tâm thế."

Làm sao không để tâm được, cảnh tượng hôm qua nghĩ lại vẫn còn rùng mình. May mà Lâm Hồng Ngọc thần kinh thô, đổi lại là bà mẹ nào khác lo lắng cho con cái thì đã vén áo lên xem hết rồi.

Nghĩ đến việc Trần Lâm Hổ thoát nạn là vì mẹ cậu như vậy, sự vui mừng của Trương Huấn lại biến thành nỗi xót xa.

"Hôm qua có sợ không?" Trương Huấn xuống giường kéo áo cậu xuống, xoa đầu Trần Lâm Hổ, "Không sao đâu, sau này anh sẽ cẩn thận hơn. Da em trắng, để lại dấu quá rõ."

Trần Lâm Hổ bị anh vuốt tóc, nhưng bản thân lại cảm thấy ngột ngạt.

"Cẩn thận cái gì mà cẩn thận," Trần Lâm Hổ không hài lòng với thái độ và phản ứng này của Trương Huấn, lúc nào cũng tỏ ra dè dặt, có một bụng tâm sự nhưng chẳng bao giờ hé răng nửa lời, "Em thích anh để lại dấu, anh cứ để."

Trương Huấn nghe cậu nói vậy thì lòng mềm nhũn: "Anh biết."

"Biết mà còn nói thế," Trần Lâm Hổ trừng mắt nhìn anh, "Anh cứ làm theo ý muốn, vui là được, chuyện khác không cần lo."

Cậu không kể cho Trương Huấn nghe về phản ứng của lão Trần và Lâm Hồng Ngọc tối hôm qua. Chuyện này không liên quan gì đến Trương Huấn, sớm muộn gì cậu cũng phải đối mặt, cũng không muốn Trương Huấn vì chuyện gia đình của cậu mà khó xử.

Không ngờ chỉ vậy thôi mà Trương Huấn vẫn cảm nhận được.

"Đó là hai chuyện khác nhau," Trương Huấn bóp bóp má cậu, "Sau này thật sự phải cẩn thận hơn. Cứ theo tần suất mài sắt thành kim, nước chảy đá mòn gộp lại như thế này thì không tốt lắm, ngộ nhỡ..."

Trần Lâm Hổ gạt tay anh ra khỏi mặt mình, có chút tức giận nhìn anh.

"Sao thế?" Trương Huấn ngẩn người.

"Em không gặp anh là thấy khó chịu. Vậy anh nói với em mấy lời này không thấy khó chịu à?" Trần Lâm Hổ nắm cổ tay anh, như đứa trẻ níu lấy món đồ quý giá, buông tay ra là mất cảm giác an toàn.

Cậu cũng không biết sao lại khó chịu, có lẽ là vì nhớ lại lời lão Trần nói tối qua.

Lời Trương Huấn nói trùng với lời lão Trần, khiến Trần Lâm Hổ rất bồn chồn. Cảm giác như mọi việc cậu làm là công cốc.

Trương Huấn không hiểu sao cậu lại xoay sang chuyện này, bất đắc dĩ nói: "Sao em cứ như con châu chấu vậy, chọc một cái là nhảy cao ngất, nói một câu không vừa ý là bắt đầu nổi cáu. Ý anh đâu phải vậy?"

"Vậy anh đừng nói mấy lời kiểu đó nữa," Trần Lâm Hổ nhìn vào mắt anh nói, "Hôm qua là em sợ hay anh sợ? Có gì to tát đâu anh Trương Huấn. Em còn chưa thấy gì, sao anh lại đánh trống rút lui rồi?"

Cậu một khi nổi cáu lên là nói chuyện chẳng kiêng nể gì, Trương Huấn mím môi, cố hết sức nhịn không tát cho cậu một cái.

"Anh chỉ nói vậy thôi," Trương Huấn châm thuốc, cúi đầu nhìn xuống, "Chứ không thì anh còn biết nói gì nữa?"

Trần Lâm Hổ ôm lấy mặt anh, bắt anh nhìn mình: "Tối qua nói sao, sau này cứ nói vậy."

Ánh mắt cậu như ánh sáng trên lưỡi dao, muốn bóc tách từng lớp da Trương Huấn.

"Sao anh không nhớ mình nói gì nhỉ." Trương Huấn vẫn nhớ lời cậu trách cứ mình ban nãy, thấy ánh mắt Trần Lâm Hổ như sắp phun lửa, mới thở dài, nắm lấy tay cậu đặt lên môi hôn nhẹ, "Yêu em. Cái tính khí chó này cũng không ngăn được anh yêu em."

Trần Lâm Hổ đạt được ý nguyện, vẻ mặt dãn ra, lấy điếu thuốc của Trương Huấn ra rồi hôn anh. Nghĩ đến đánh giá "tính khí chó" kia, lại tức giận cắn một cái.

"Vui rồi chứ cậu chủ," Trương Huấn bị cắn cũng không giận, vẫn nắm tay Trần Lâm Hổ, "Còn gì muốn nói với anh không?"

Trần Lâm Hổ: "Em cũng yêu anh."

Như đứa trẻ vậy, yêu ai là phải nói mỗi ngày. Trương Huấn nở nụ cười: "Được, còn gì nữa không?"

"Đừng lo lắng chuyện khác, chuyện nhà em, em sẽ tự xử lý." Trần Lâm Hổ lại nói.

Trương Huấn nắm tay cậu, cảm giác như mình đang nắm một sợi dây thừng buông xuống một hố sâu.

Anh muốn nắm lấy để leo lên, nhưng lại sợ sợi dây sẽ đứt.

"Không còn gì nữa à?" Trương Huấn lại hỏi.

Trần Lâm Hổ vừa định mở miệng thì điện thoại reo, cậu liếc nhìn rồi trực tiếp nghe máy: "Nói đi."

Bên kia truyền đến giọng của Thượng Thanh Hoa: "Ông đi đâu thế? Dù có chạy ra trung tâm mua đồ ăn sáng cho bọn tôi thì giờ này cũng phải đến cổng trường rồi chứ?"

Lúc này hai người mới nhận ra đã không còn sớm nữa. Trần Lâm Hổ vội vàng cầm lấy máy tính bảng, lấy luôn điếu thuốc của Trương Huấn ngậm vào miệng mình, ôm anh một cái, rồi chạy vù ra cửa như đít bị lửa đốt.

"Đừng có nhảy!" Trương Huấn gào lên.

Tiếng động trong hành lang cuối cùng cũng lắng xuống. Anh mới từ phòng ngủ bước ra, đứng trên ban công.

Dưới sàn ban công vứt lăn lóc một mẩu thuốc lá. Trương Huấn làm việc đến tận sáng, khi ra ngoài hút thuốc thì nghe được cuộc đối thoại giữa Trần Lâm Hổ và lão Trần trong sân nhỏ.

Anh không biết lúc đó tâm trạng Trần Lâm Hổ thế nào, cũng không biết lão Trần nghĩ gì.

Chỉ biết rằng hôm qua Lâm Hồng Ngọc chắc hẳn đã nói gì đó với lão Trần, nếu không thì Trần Lâm Hổ đã chẳng nói chuyện này với ông nội vào sáng sớm tinh mơ .

Đã ấm ức cả đêm rồi.

Đó là người ông yêu thương cậu nhất. Có lẽ Trần Lâm Hổ cũng chỉ còn mỗi người thân này là thật lòng đối tốt với cậu.

Trương Huấn gục người lên lan can, hít một hơi thật sâu, chẳng phân biệt được là phổi hay tim đang đau, cả lồng ngực như bị ấn xuống mặt đất đầy sỏi đá cọ xát, nóng rát đau đớn.

Bé Hổ cọ qua cọ lại bên trong cửa lưới, nhìn chằm chằm vào anh.

"Trước đây còn bảo muốn kết nối dây truyền dẫn với não tao nữa," Trương Huấn quay đầu nhìn nó cười, hốc mắt nóng rát, "Toàn nói dối. Em trai mày đã học được kỹ năng nói dối rồi."

Bé Hổ ngồi xuống, liếm chân, có vẻ rất khinh thường kỹ năng này.

"Mày mà biết gì," Trương Huấn ngồi xổm xuống, chỉ chỉ nó qua cửa lưới, "Em ấy học vì tao đấy. Bốn cạnh đều thẳng tắp, mà phải học mấy trò quanh co này."

Còn học được cách xoay xở, học cách kiềm chế tính nóng nảy, học cách càng ngày càng giống một người trưởng thành.

Trần Lâm Hổ cuối cùng đã hiểu được lý do Trương Huấn không đặt tâm sự lên bàn. Cậu từng cho rằng Trương Huấn không đủ chân thành, tình cảm không đủ mãnh liệt, nhưng theo thời gian trôi qua, cậu mới nhận ra, không nói ra là để người kia được an lòng.

Và Trương Huấn cũng đã hiểu được tâm trạng của Trần Lâm Hổ khi đuổi theo anh đòi hỏi sự thẳng thắn, chân thành lúc đó.

Quá khó chịu. Đau lòng chết đi được.

Đây mới chỉ là bắt đầu thôi. Thế sau này phải làm sao? Sau này Trần Lâm Hổ phải làm sao đây?

Trương Huấn ngồi xổm dưới đất không đứng dậy nổi, điện thoại trong túi quần rung lên một lúc lâu, anh mới miễn cưỡng lấy ra xem.

Lại là một số lạ.

Kể từ khi Trương Thành tìm được anh, anh đã chặn tất cả các phương thức liên lạc của Trương Thành. Lần này không biết lại lấy đâu ra số khác gọi cho anh, thời gian gần đây không chỉ một lần.

Vì tính chất công việc, Trương Huấn thường xuyên nhận các cuộc gọi từ khách hàng, cũng có nhiều số lạ, giờ đây cứ nghe điện thoại reo là anh lại thấy gân máu nổi lên. Vì chuyện này gần đây anh bắt đầu không nhận đơn hàng mới nữa, chỉ cung cấp bản thảo cho những biên tập viên và khách hàng quen thuộc.

Nhìn mã vùng, là từ quê anh. Trương Huấn châm điếu thuốc trong miệng, nỗi đau trong lòng bị cơn giận dữ và cay đắng che lấp, anh bấm nghe: "Đủ chưa hả, đừng có gọi nữa, tôi đâu có nợ anh cái gì!"

Nhưng giọng nói từ đầu bên kia lại là giọng đàn ông hơi già: "Phải đợi mẹ mày chết mới về chịu tang hả Trương Huấn?"

...

Trần Lâm Hổ trở về trường, lòng vẫn còn chút vướng mắc. Không rõ là ở đâu, nhưng cậu cảm thấy vẫn cần nói chuyện thêm với Trương Huấn. Tuy nhiên, cậu lại sợ mình lỡ lời.

Mấy ngày tiếp theo, lão Trần vẫn như không có chuyện gì xảy ra, không còn nhắc gì đến chuyện cấm chạy lung tung nữa. Ngày Lâm Hồng Ngọc rời khỏi Bảo Tượng cũng chỉ gửi cho cậu một tin nhắn thông báo gọn lỏn.

Trần Lâm Hổ không biết hai người họ có nghi ngờ gì không, hay cảm thấy cậu có điểm nào khác thường không.

Cảm giác như có lưỡi dao treo lơ lửng trên đầu, liên tục phỏng đoán này không dễ chịu chút nào. Nhưng vì chỉ là phỏng đoán nên Trần Lâm Hổ cũng không thể nói với Trương Huấn. Hai người có đoán già đoán non cũng vô ích, chỉ tổ tăng thêm cảm giác tội lỗi của Trương Huấn mà thôi.

Điện thoại rung lên, tin nhắn của Trương Huấn hỏi cậu khi nào rảnh, bù lại bộ phim nợ trước đó.

Trần Lâm Hổ khá vui, quay sang hỏi Thượng Thanh Hoa: "Gần đây có phim nào hay không?"

"Xem với ai vậy? Xem phim hành động hay tình cảm?" Thượng Thanh Hoa ngáp dài, nhìn bản thiết kế vẽ dở trên máy tính mà buồn ngủ.

Bốn người phòng 307 ngồi ở hàng cuối cùng, giáo viên môn này khá thoải mái, mấy người vừa vẽ vừa lén lút lướt điện thoại.

Trần Lâm Hổ suy nghĩ một lúc: "Phim tình cảm đi."

Mỗi lần xem phim với Trương Huấn, không phim hành động thì cũng là phim cảnh sát hình sự, có lần xem "Chú chuột siêu quậy", Trần Lâm Hổ còn nghi ngờ nếu có cảnh hôn thì anh có che mắt mình không nữa.

Vừa dứt lời, ba người bên cạnh đồng loạt quay sang nhìn cậu.

"Mày không bình thường rồi," Trong mắt Chu Tráng Tráng như phun lửa, "Mày có phải đã phản bội tổ chức không?"

Trần Lâm Hổ lười đáp lại, vừa trả lời tin nhắn vừa chả buồn ngẩng đầu lên: "Không có việc gì thì ngủ đi, lúc mày ngủ trông dễ thương hơn nhiều."

"Tao chưa xong với mày đâu!" Chu Tráng Tráng định vượt qua Thượng Thanh Hoa và Cao Nhất Đẳng để túm tóc Trần Lâm Hổ.

Cao Nhất Đẳng ấn gã ngồi xuống: "Nếu không muốn vào viện thì ngoan ngoãn ngồi yên đi."

Chu Tráng Tráng là người rất biết nghe lời, vừa được cho đường lui là lập tức xuống ngay, chỉ còn hừ hừ trong mũi.

"Đúng là không bình thường," Thượng Thanh Hoa cười cười, nói khẽ với Trần Lâm Hổ, "Nói nhỏ cho tôi biết đi, có thật là đã có chuyện gì rồi không?"

Trần Lâm Hổ liếc nhìn đối phương: "Sao lại hỏi vậy?"

"Đoán thôi," Thượng Thanh Hoa nói, "Trước đây đã cảm thấy rồi, tuần này ông còn...Ôm điện thoại, lúc thì cười, lúc thì thở dài, không phải đang yêu thì là đang theo dõi phim truyền hình."

Trần Lâm Hổ bật cười trước lời phân tích tình cảm của Thượng Thanh Hoa, cười xong trong lòng lại dâng lên nhiều mơ hồ hơn.

Ngay cả Chu Tráng Tráng kiểu đần độn như vậy mà cũng nhìn ra được, vậy lão Trần và Lâm Hồng Ngọc đã nhìn ra bao nhiêu?

Trần Lâm Hổ không dám nghĩ tiếp nữa.

Mấy ngày nay cậu đã lướt qua các bộ truyện tranh hàng đầu trên các nền tảng, bắt đầu chuẩn bị một tác phẩm của riêng mình.

Mặc dù truyện tranh về mèo mập và hạc trọc nhận được phản hồi tốt, nhưng dù sao cốt truyện cũng khá lỏng lẻo, tổng thể là một bộ truyện tranh nhẹ nhàng không có cốt truyện lớn, muốn xây dựng một câu chuyện hoàn chỉnh rất khó. Khi bắt tay vào làm, Trần Lâm Hổ mới nhận ra những thiếu sót của mình trong nhiều mặt nghiêm trọng đến mức nào.

Đầu tiên phải quyết định là truyện dành cho đối tượng nam hay nữ giới, sau đó còn phải phân loại các chủ đề. Ban đầu Trần Lâm Hổ muốn hướng đến những bộ truyện tranh kinh điển mình thường xem, nhưng phát hiện ra thế giới quan quá rộng lớn thì cậu không thể kiểm soát được, đành phải từ bỏ tiêu chuẩn cao này, bắt tay vào những chủ đề dễ nắm bắt hơn.

Cậu lúng túng viết một đề cương sơ lược, thể loại giả tưởng linh dị, đại khái là mô típ sáo mòn về người bắt ma và ma quỷ.

Vừa mới phác thảo nhân vật thì Trần Hưng Nghiệp đã đến.

Lần này Trần Hưng Nghiệp đến để viếng mộ mẹ Triệu Học Mẫn, ban đầu định đưa Trần Đồng và Chư Đan cùng đi, nhưng Trần Đồng lại bị cảm, nên ông để Chư Đan ở nhà chăm sóc, tự mình xin nghỉ phép kết hợp với kỳ nghỉ Tết Đoan Ngọ, lái xe đến Bảo Tượng.

Trần Lâm Hổ đi cùng ông đến nghĩa trang một lần nữa, tối đó hai bố con ở chung một phòng, Trần Hưng Nghiệp ngủ giường, Trần Lâm Hổ ngủ giường xếp.

Cả ngày trôi qua khá yên ổn, lão Trần cũng không cãi nhau với Trần Hưng Nghiệp, ba thế hệ ông cháu ăn một bữa cơm đầm ấm, rồi mới về phòng ngủ.

Tắt đèn, Trần Hưng Nghiệp nằm trên giường hỏi: "Mày ngủ cái đó có khó chịu không? Lần trước tao ngủ mấy ngày, về nhà phải dán mấy miếng cao dán lưng."

"Cũng được." Trần Lâm Hổ cuộn mình trong chăn mỏng, định nhắn tin cho Trương Huấn, nhưng nhớ ra Trương Huấn trước đó đã dặn hôm nay ra ngoài với Đoạn Kiều và những người khác, có lẽ vẫn chưa về, nên cậu đành nhịn xuống, "Hôm nay đi xa vậy, ba không sao chứ?"

Trần Hưng Nghiệp lật người trên giường: "Còn biết quan tâm ba mày, được, không nuôi mày uổng công."

Nghe câu này, Trần Lâm Hổ nhíu mày trong bóng tối, nhưng không lên tiếng.

"Năm nay ông nội mày đi viếng mộ thế nào, sức khỏe còn tốt không?" Có lẽ vì đã gặp mẹ ruột, Trần Hưng Nghiệp không còn nóng nảy như trước, mà trò chuyện bình tĩnh với Trần Lâm Hổ, "Sớm nói rồi, tao muốn đón ông về chỗ tao ở để tiện chăm sóc, mà ổng cứ không chịu nghe. Mày rảnh cũng nên khuyên ông mình đi."

Trần Lâm Hổ biết tính lão Trần, ông không nỡ rời Bảo Tượng, đây là nơi ông lớn lên từ nhỏ, có người vợ trong nghĩa trang, còn có hàng xóm mấy chục năm ở tầng hai và khu nhà tập thể, gốc rễ của ông ở đây.

"Sức khỏe vẫn ổn, chỉ cần ông còn đi được nhảy được thì chắc chắn không muốn đi với ba đâu." Trần Lâm Hổ nói thẳng.

"Haiz, cứng đầu quá." Trần Hưng Nghiệp thở dài, "Bây giờ xe buýt cũng không chạy đường đó nữa, năm nay mày đi bằng gì thế? Đi taxi à?"

Trần Lâm Hổ: "Trương Huấn lái xe, đưa đón một chuyến."

"Cái cậu ở tầng hai ấy hả?" Trần Hưng Nghiệp hơi cựa mình, mò mẫm nhìn về phía Trần Lâm Hổ trong bóng tối, "Mày chơi với cậu ta thân nhỉ."

Trần Lâm Hổ nhắm mắt, nghe thấy tiếng vải ma sát từ phía giường cũng không mở mắt: "Ừm, khá thân. Ba muốn điều tra như hồi cấp ba à?"

Nói xong câu này, Trần Hưng Nghiệp lập tức im bặt.

Chuyện hồi cấp ba là một vết nứt to lớn giữa hai bố con. Dù tình cảm giữa họ vốn đã nứt nẻ như đất khô, nhưng vết này sâu nhất, đau đớn nhất.

Trần Hưng Nghiệp không phải chưa từng hối hận, cũng không phải chưa từng muốn bù đắp, nhưng Trần Lâm Hổ đã lớn rồi, nhiều chuyện không phải cứ đưa một cây kẹo là có thể lấp liếm được.

Đặc biệt là mấy câu Trần Lâm Hổ nói khi cãi nhau với ông lần trước, không hiểu sao Trần Hưng Nghiệp lại nhớ rất rõ.

Kí ức về đứa con trai lớn lúc nhỏ đã mờ nhạt, nhưng khi nghe những câu đó, ông bỗng nhớ lại tất cả.

Một lúc lâu sau, Trần Hưng Nghiệp mới lên tiếng lại, nhưng không tiếp tục chủ đề vừa rồi, thậm chí không nổi giận như trước kia, mà chỉ chuyển sang chủ đề khác: "Hôm nay đi thăm bà nội, chợt nhớ lại chuyện ngày xưa. Qua vài năm nữa khi mày tốt nghiệp, công việc ổn định, yêu đương kết hôn xong, ba dẫn Chư Đan Trần Đồng, mày thì dẫn bạn gái, chúng ta cùng ông nội đi thăm bà. Ngày xưa bà rất thích cả nhà đông đủ, bảo là náo nhiệt."

Trần Lâm Hổ giương mắt nhìn trần nhà, trên đầu là phòng ngủ của Trương Huấn ở tầng hai.

Ở đó có một vương quốc mà chỉ có họ biết.

Vương quốc đó không cần thêm thần dân nào khác, vẫn rất náo nhiệt.

Nghĩ kỹ về ba người thân thiết nhất với mình, tình hình đều khác nhau, Lâm Hồng Ngọc thì thần kinh to, lão Trần thì thật lòng tốt với cậu, nhưng họ đều không giống Trần Hưng Nghiệp, là người biết chuyện hồi lớp 12 của cậu.

Trong đầu Trần Hưng Nghiệp đã vạch sẵn con đường cho Trần Lâm Hổ. Tốt nghiệp, có thể học thêm một bằng thạc sĩ thuận tiện để thi công chức, có một công việc ổn định, có thể qua mai mối quen biết một cô gái có gia thế tương đương, điều kiện thích hợp, hẹn hò nửa năm rồi kết hôn, một năm sau sinh con.

Trong lòng Trần Lâm Hổ ngổn ngang trăm mối, cậu không còn cảm thấy tức giận và bất mãn với Trần Hưng Nghiệp như trước nữa, chỉ còn lại nỗi đau đớn và thất vọng vì không được thấu hiểu.

Căn phòng im lặng hồi lâu, Trần Lâm Hổ mới lên tiếng: "Nếu con không kết hôn thì sao?"

"Mày muốn nổi loạn à?" Trần Hưng Nghiệp nửa đùa nửa thật mở lời, "Đàn ông phải lập gia lập nghiệp mới là chính đạo, không kết hôn? Toàn là lời trẻ con nói."

Trần Lâm Hổ nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói: "Con không kết hôn."

Ba giây sau, Trần Hưng Nghiệp "hự" một tiếng ngồi bật dậy trên giường: "Mày nói gì thế, đêm hôm khuya khoắt nhất định phải cãi với ba mày à?"

Trần Lâm Hổ không hề động đậy, một câu nghẹn trong cổ họng nhiều năm, hôm nay đột nhiên lại nói ra được: "Ba, khi ba cưới mẹ có nghĩ đến chuyện ly hôn không?"

Cảm giác bị một đao chí mạng là như thế nào, hôm nay Trần Hưng Nghiệp mới hiểu được.

"Ba," Trần Lâm Hổ lại nói, "Khi hai người đặt tên cho con, có nghĩ rằng con sẽ là nhân chứng duy nhất cho cuộc hôn nhân của hai người ngoài giấy ly hôn ra không?"

Trần Hưng Nghiệp không biết mình nằm xuống như thế nào. Trước mắt ông quay cuồng, trước tiên là trần nhà, sau đó là hình ảnh đứa con trai lớn vui vẻ chạy theo sau lưng ông hồi nhỏ, dần dần trở thành khuôn mặt không biểu cảm, cuối cùng là gương mặt đầy giận dữ và thất vọng tột cùng mà ông nhìn thấy qua gương chiếu hậu năm cậu học lớp 12.

Nuốt một ngụm nước bọt chỉ còn bọt, Trần Hưng Nghiệp nói giọng yếu ớt: "Mày có phải vì chuyện này mà bài xích hôn nhân, hay là vì..."

Ông không nói tiếp, cũng không muốn nói tiếp nữa.

Trần Lâm Hổ mở miệng, vừa nói được: "Ba..."

Trần Hưng Nghiệp nhảy bổ khỏi giường, gào lên như nổ tung: "Im đi! Im đi! Cút đi cho tao!"

. . .


 

Tác giả có lời muốn nói:

Kỹ năng của nhóc Hổ: Chọc giận bố già, an ủi mẹ già, thân thiết với ông nội đầu hói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top