Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 14: Dành cho nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đường phố đã trở nên rất ồn ào khi bọn họ rời khỏi nhà hàng sau bữa trưa muộn. Mọi người đều bước đi vội vã và đang đổ xô về đâu đó. Đó là hướng quảng trường trung tâm của thị trấn.

Hòa vào đám đông và tiến gần về phía quảng trường, họ bắt đầu nghe thấy âm thanh của bài hát diễu hành hùng tráng và mạnh mẽ. Khi bước ra đến quảng trường rộng lớn, rất đông người đang vẫy tay chào thứ gì đó.

"Chà! Đó là các hiệp sĩ hoàng gia!"

Colin thấp bé kiễng chân để nhìn qua vai người phía trước rồi hét lên.

Các kỵ sỹ đang diễu hành trên quảng trường trong tư thế kỷ luật không hề có chút xáo trộn. Áo giáp bạc và áo choàng đỏ của họ tỏa sáng rực rỡ giữa những tiếng reo hò của người dân.

"Ôi, ngầu quá đi!"

Colin reo lên, hai má đỏ bừng vì phấn khích. Bên cạnh cậu, Rosé cũng đang hướng về họ và cảm thán với gương mặt mê mẩn.

"Gì kia, nhìn mấy cái cơ bắp kia kìa! Khác một trời một vực với mấy tên con trai yếu đuối trong học viện luôn."

Colin và Rosé vượt lên trước mọi người để nhìn kĩ hơn các hiệp sĩ.

Đoàn kỵ sĩ càng đến gần thì tiếng hoan hô của mọi người càng lớn, những cánh hoa trên bầu trời bay dày đặc như những bông tuyết.

Dù cho đã có rất nhiều người đang tập trung tại quảng trường, ấy thế mà những người từ đâu đó vẫn cứ không ngừng xuất hiện với mong muốn được chiêm ngưỡng cuộc diễu hành của các hiệp sĩ hoàng gia.

Một vài người chen lên nhìn ở phía trước khiến cho nhiều người phải phàn nàn giận giữ.

Trong số đó cũng có một người đàn ông chen vào giữa Felix và Lucy. Thế nên giữa hai người bỗng xuất hiện một khoảng trống, và rồi những người đang tìm cơ hội tiến về phía trước cứ không ngừng len qua khoảng trống đó.

Bộp.

Ngay khi Lucy bị đẩy đi và chuẩn bị tách ra khỏi Felix.

Felix nhanh chóng nắm lấy cổ tay của Lucy và kéo cô vào lòng.

"Giữ chặt vào nhé."

Lucy, với đôi mắt lo lắng, gật đầu với anh.

Trong đám đông chen chúc nhau, Lucy thấp bé đứng bất động như một quả sồi kẹt giữa khe đá. Felix nói rằng anh ấy sẽ bảo vệ cô, nhưng đó vẫn là một tình huống khó khăn đối với một cô gái có thân hình nhỏ bé.

Colin và Rosé đã tiến lên phía trước, cách Felix một khoảng khá xa.

"Không được rồi."

Felix vòng tay ôm lấy cô và bước ra khỏi đám đông. Đoàn diễu hành càng lúc càng đi xa.

Sau khi an toàn thoát khỏi đám đông, Lucy quỳ sụp xuống và thở gấp. Nước da của cô xanh xao, có lẽ vì đã quá sợ hãi lúc ở trong đó.

"Em ổn chứ?"

Lucy khẽ gật đầu để đáp lại câu hỏi đầy lo lắng của Felix. Cô cũng nhanh chóng nhận ra rằng họ chỉ còn một mình và nhìn xung quanh.

"Cơ mà, còn Colin và tiền bối Rosé..."

"Không sao đâu."

Felix trả lời ngay tắp lự cứ như đó không phải chuyện của anh.

"Họ sẽ tự biết mà ra ngoài thôi. Ta hãy cứ đi trước. Anh ghét những nơi đông người."

Felix cất bước đi trước. Lucy liếc qua về hướng Colin và Rosé một lúc rồi cũng đi theo. Hai người nhanh chóng rời khỏi quảng trường náo nhiệt.

***

Sau khi ra khỏi quảng trường, Felix và Lucy cùng nhau đi bộ xuống con đường cái gần đó. Nơi đây cũng rất đông người đến xem lễ hội nhưng không náo nhiệt như chỗ diễn ra cuộc diễu hành.

Ở hai bên đường, nhiều thương nhân đang bày hàng hóa trong quầy của mình và mời gọi sự chú ý của người qua đường.

"Xin hãy xem qua các món hàng!"

"Chỉ giảm nửa giá trong thời gian lễ hội!"

Có người bán nước ép trái cây tươi tự làm, có người lại người bán vòng tay từ những sợi chỉ nhiều màu sắc, có người bán gà con và chó con, thậm chí còn có người bán những công cụ ma thuật kỳ lạ với mục đích mà anh không thể biết được.

Những người đi ngang qua quầy hàng thích thú ngắm nhìn chúng, thỉnh thoảng họ cũng dừng lại và mua một thứ gì đó.

Chẳng có hứng thú với những món đồ rẻ tiền được bán bởi những thương nhân tạp nham, Felix vẫn cứ nhìn thẳng về phía trước mà bước đi. Mãi sau anh mới để ý rằng Lucy đang mải mê nhìn vào một quầy hàng bày đầy những đồ trang sức pha lê rẻ tiền.

"Em có muốn xem không."

Anh hỏi, dừng lại trước mặt cô.

"Không phải đâu ạ?"

Lucy xua tay nhưng Felix đã lại gần quầy hàng.

Mặc dù được làm từ pha lê rẻ tiền nhưng những chiếc vòng cổ, vòng tay và nhẫn vẫn khá dễ thương và được gia công rất tốt.

Cảm nhận được ánh mắt Lucy đang nhìn chúng từ bên cạnh, Felix mỉm cười hạnh phúc mà không hề nhận ra.

"Đây là những chiếc vòng cổ chòm sao."

Chủ gian hàng giới thiệu chiếc vòng cổ.

"Hãy nhìn kĩ bên trong viên pha lê. Ở đó có những chòm sao tượng trưng cho mỗi tháng."

Đúng như lời ông chủ nói, bên trong viên pha lê có những hạt màu vàng bé hơn hạt vừng có hình chòm sao. Khi anh giơ chiếc vòng cổ lên không trung, các chòm sao lấp lánh ánh vàng dưới ánh nắng.

"Cô sinh vào tháng mấy?"

Ông chủ đột nhiên hỏi Lucy.

"Tôi sinh tháng năm."

"Còn quý ông thì sao?"

"Tôi sinh vào tháng mười."

"Vậy thì sẽ là chòm Eliakezari và Holy Swordsman."

Người chủ liếc nhìn đống dây chuyền rồi nhặt lên hai cái. Hai chòm sao Eliakezari và Holy Swordsman tỏa sáng lấp lánh trong những viên pha lê treo lên cuối mỗi sợi dây bạc.

"Tôi nghĩ nó sẽ rất hợp với hai người. Cái này cũng được ưa chuộng vì là dây chuyền cho các cặp tình nhân đấy."

"Người yêu?"

Ánh mắt Felix dao động.

"Ngài có muốn mua nó không?"

Người chủ đưa ra một chiếc vòng cổ.

"Tôi sẽ mua cả hai."

Câu trả lời không ngờ lại được phát ra từ miệng Lucy. Felix trố mắt nhìn cô.

...Tại sao Lucy Keenan lại muốn chiếc vòng chòm sao của mình?

Tim anh ngừng đập trong giây lát, nhưng rồi tâm trạng lại cũng sớm trầm xuống.

Y như thằng hề.

Anh tự cười nhạo chính bản thân mình vì một thoáng vui mừng đó.

Sinh nhật của Adrian cũng là của mình.

Lucy gói những chiếc vòng mà cô đã mua vào túi thật cách cẩn thận. Một cảm giác ghen tuông kỳ lạ trào lên trong lòng Felix khi anh chứng kiến cảnh đó.

Anh đã khiến Lucy mua dây chuyền tình yêu bằng cách cho cô biết ngày sinh nhật của Adrian. Anh không thể ngu ngốc đến mức này được.

"Em không mua vì nó là vòng đôi đâu ạ... Một người bạn em quen cũng là chòm Holy Swordsman đó."

Nhìn vào biểu cảm méo mó của Felix, Lucy nói như phân trần. Rõ ràng là cô đang nói dối vì hai má đang đỏ bừng lên.

Dù sao thì Felix cũng hoàn toàn không có lý do để gắt gỏng với cô ấy. Bản thân anh biết rõ việc Lucy đưa vòng cổ cho ai không liên quan đến anh.

Anh lại bắt đầu cất bước đi, đè nén những xúc cảm trẻ con đang dâng lên trong lòng.

Hai người đang yên lặng đi tiếp thì lại phải dừng lại khi đi ngang qua một quầy bán đồ ăn. Lucy đi theo phía sau anh đang liếc nhìn đủ loại đồ ăn vỉa hè với đôi mắt sáng lấp lánh.

Rồi khi chạm mắt Felix, cô ấy liền đỏ mặt và quay đầu đi. Cô có vẻ xấu hổi khi bị phát hiện đang âm thầm quan tâm đến đồ ăn.

Nhưng có điều cô không biết. Khuôn mặt ngây thơ đó đã ngay lập tức thay đổi tâm trạng của Felix.

Những cảm xúc nặng nề ngỡ không thể gạt đi đã biến mất nhanh như tuyết tan khi anh nhìn thấy gương mặt của cô.

"Đi bộ một hồi làm anh thấy đói rồi."

Anh lẩm bẩm lớn tiếng như đang cố tình để người ta nghe thấy rồi đi mua tất cả đồ ăn có thể tìm được, bao gồm cả kem và kẹo bông.

"Nào, anh mua nhiều quá, em cũng ăn đi."

Anh đưa đồ ăn cho Lucy, gần như là nhét chúng vào tay cô.

Một lúc sau, Felix mỉm cười hài lòng khi thấy Lucy đang liếm kem như một đứa trẻ.

Thật nực cười khi mỗi lời nói hay hành động nhỏ nhất từ Lucy cũng có thể làm thay đổi tâm trạng của Felix, nhưng anh không thể làm gì khác được. Hôm nay mọi thứ dường như đều xoay quanh Lucy.

Khi đang dọc trên con đường cái, mặt trời đã bắt đầu xuống núi. Bầu trời khoảnh khắc chạng vạng có màu đỏ.

Khi Felix và Lucy đi xe ngựa đến trước Học viện, mặt trời đã lặn hẳn. Bốn phía đều tối tăm.

Cổng chính của học việc đã đóng chặt. Đó là điều hiển nhiên vì giờ tự do được ấn định đã trôi qua.

"Ta nên làm gì bây giờ? Chúng ta sẽ bị phạt vì quá giờ giới nghiêm mất." Lucy lo lắng hỏi.

Trong trường hợp trở về sau giờ giới nghiêm, bạn có thể xưng tên với người gác cổng Freud và yêu cầu mở cửa. Tuy nhiên thì cùng với đó, một điểm phạt khá nặng nề cũng sẽ được đưa ra.

Đây là điều khá đáng lo ngại đối với Lucy Keenan, người luôn gương mẫu và chưa bao giờ bị vuột khỏi hạng nhất.

"Lại đây nào."

Felix nắm tay Lucy và dắt cô đi vòng qua những bức tường. Chẳng bao lâu, Felix đã dừng lại trên một con phố không thể quan sát được từ chỗ Freud già cỗi.

"Chỉ cần trèo qua bức tường này là được."

"Dạ?"

Lucy tròn xoe mắt như thể đó là cái cách mà ngay cả trong mơ cô cũng chưa hề nghĩ đến.

Thế nhưng Felix đã chống được tay lên tường tường rồi nhảy lên trong sự bối rối của cô. Anh cẩn thận kiểm tra phía bên kia. Không có ai ở đây. Trời còn tối hơn vì mặt trời đã lặn. Anh cảm thấy cỡ đó là đủ để tránh bị phát hiện.

Đầu tiên anh ném đồ đạc của mình và Lucy qua tường, sau đó là bế Lucy vào lòng.

"Oái!"

Lucy quơ chân loạn xạ trong vẻ mặt ngạc nhiên.

"Đừng vùng vẫy nữa mà hãy ngồi lên tường đi."

Khi cô tỉnh táo được và yên vị trên tường. Felix đã mau chóng nhảy qua được bằng những động tác nhẹ nhàng.

Felix đáp xuống bãi cỏ mềm và dang rộng vòng tay để đón lấy Lucy.

"Nào, để anh đỡ cho. Đừng sợ."

Ngay lúc đó, họ có thể nghe thấy tiếng ai đó tiến lại gần từ phía xa. Đó là tiếng bước chân của Freud.

"Nhanh lên!"

Lucy nhắm chặt mắt và nhảy về phía anh trước sự thúc giục đó. Felix ôm lấy cô và nhẹ nhàng đáp xuống nền cỏ.

"Hãy chờ cho đến khi linh cảm của Freud qua đi."

Sau khi lăn xuống dưới bụi cây, họ nấp đi và đợi cho tiếng bước chân đi xa.

Lucy cuộn tròn trong lo lắng và không phát ra chút tiếng động nào. Đây hẳn là lần đầu tiên cô trèo tường. Felix lặng lẽ cười khi suy đoán như vậy.

Họ có thể nghe thấy tiếng châu chấu kêu râm ran gần đó. Cơn gió mùa thu mát lạnh không thể diễn tả bằng lời, nó thổi qua mái tóc họ.

Mái tóc mềm mại của Lucy tung bay trong gió, nhẹ nhàng cù vào má Felix.

Sau khi trầm ngâm một lúc, anh lôi ra khỏi túi mua sắm đã xách theo cả nửa ngày một chiếc mũ. Đó là chính là chiếc mũ mà Lucy đã đội ở cửa hàng.

Anh đội chiếc mũ lên đầu Lucy. Đang chăm chăm dõi theo chân của ông Freud, Lucy bất ngờ quay lại nhìn anh.

"Đây là..."

"Phần thưởng của em vì đã làm thuốc dị ứng. Đừng từ chối mà hãy nhận lấy nó."

"Nhưng nó quá đắt..."

Lucy nói, nhớ lại bảng giá cô nhìn thấy ở cửa hàng.

"Nó rẻ đến mức vô lý do với công sức của em để bào chế thuốc."

Lucy sờ lấy chiếc mũ mà không trả lời. Trời quá tối nên cũng không thể nhìn thấy vẻ mặt của cô như thế nào.

"Vậy em sẽ nhận nó với lòng biết ơn."

Lucy cuối cùng cũng trả lời. Gương mặt cô hiện lên mờ ảo dưới ánh trăng nhạt, đang mỉm cười dịu dàng.

Trước cảnh tượng đó, con tim của Felix bắt đầu đập mạnh. Đây là lần đầu tiên cô mỉm cười với anh. Trong lòng anh giờ đây vừa cảm thấy hạnh phúc lẫn cay đắng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top