Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 136-149: Chị không cảm thấy thái độ của giám đốc Thẩm rất kỳ lạ sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Liên tục một tuần, Thẩm Loan đúng giờ đi làm, đúng giờ tan làm, gặp người lại mang theo ba phần ý cười, dịu dàng như gió tháng ba.

"Chẳng lẽ đây là giám đốc nhà người ta trong truyền thuyết?"

"Trước đó còn cảm thấy thiên kim tiểu thư sẽ rất khó hầu hạ, không nghĩ người ta không hề kiêu ngạo chút nào. Sáng hôm nay lúc đi thang máy, còn gật đầu với tôi."

"Tấm lòng này, khí chất này, tính tình này, trực tiếp ném lão Vương N con phố!"

Tất nhiên, quan trọng nhất là Thẩm Loan không có bất kỳ vẻ gì không vừa lòng đối với trạng thái tự do không tập trung của mọi người, ngày thường nhìn thấy bọn họ nói chuyện phiếm hoặc chơi điện thoại, đều mắt nhắm mắt mở bỏ qua.

Xem xong hết một tờ báo cáo cuối cùng, Thẩm Loan gọi điện thoại nội bộ: "Giám đốc Thái, tới văn phòng tôi một chuyến."

Rất nhanh, Thái Vân đẩy cửa vào: "Giám đốc Thẩm?"

"Những thứ này..." Cô vỗ vỗ một xấp tài liệu bên cạnh, đúng là báo cáo tài vụ hằng năm Thái Vân đưa cho cô trước đó không lâu: "Lấy về đi. Sau đó gửi hồ sơ nhân viên đến hòm thư của tôi."

Thái Vân dùng động tác rũ mắt để giấu đi sự kinh ngạc và nghi ngờ trong mắt, bình tĩnh trả lời: "Vâng."

Lần thay đổi nét mặt này tất nhiên không qua được hai mắt Thẩm Loan, nhưng cô cũng không định dâm thủng, chỉ phất phất tay: "Đi nhanh đi."

...

"Chị Thái?!"

"Ừ?"

Miêu Miêu cảm thấy, chắc chắn là mình hoa mắt rồi, nếu không sao lại cho rằng chị Thái đang thất thần chứ?

Cô ho nhẹ một tiếng, chỉ chỉ vào chỗ trống: "Ở đây cũng phải ký."

Thái Vân đặt bút xuống ký lên, xác nhận không nhầm mới gấp văn kiện lại, trả lại cho cô: "Xong rồi."

"Vâng, em ra ngoài làm việc."

"Miêu Miêu ---"

Thân hình mập mạp dừng lại: "Chị Thái?"

Sắc mặt của Thái Vân bây giờ nhìn qua không phải rất tốt, động tác mím môi theo bản năng thể hiện vài phần do dự và giãy dụa, cuối cùng cắn răng một cái, vẫn hỏi ra: "Em thấy giám đốc Thẩm là người thế nào?"

Miêu Miêu không cần nghĩ ngợi: "Đại mỹ nữ!"

Thái Vân bị hai ánh mắt sáng lấp lánh của cô ấy làm bật cười, nhưng chỉ nhẹ nhàng cong môi: "Trừ đó ra?"

"Có tiền?"

"Thật ra, chị muốn hỏi... về mặt tính cách. Một tuần này, giám đốc Thẩm tuy rằng mỗi ngày đều đến công ty, nhưng hầu như sẽ không xuất hiện ở phòng làm việc chung, trừ việc cười một cái, thì rất ít khi giao lưu với người khác, tính ra, em là người đầu tiên trong số chúng ta tiếp xúc với cô ấy, cũng là người có thời gian tiếp xúc dài nhất."

Miêu Miêu nghĩ nghĩ, phát hiện thật đúng là như vậy!

Tuy rằng mọi người đều đang nói giám đốc Thẩm bình dị gần gũi, tính tình dịu dàng, nhưng người có thể nói chuyện chân chính nói chuyện với cô hầu như là không có.

Tốt xấu khen chê đều là từ trong miệng nhân viên truyền ra, mà Thẩm Loan làm người trong cuộc lại chưa từng đáp lại lời đánh giá đó!

Càng nghĩ kỹ càng thấy kinh khủng!

Thái Vân: "Em cũng cảm giác được không bình thường, phải không?"

"Em..."

"Miêu Miêu, em cẩn thận nhớ lại một chút xem thái độ nói chuyện của giám đốc Thẩm với em ngày đó xem, từ nét mặt đến dáng vẻ, cử chỉ, như thế nào?"

"Từ lúc giám đốc Thẩm vào cửa, trên mặt là nụ cười, sau khi nghe em giới thiệu mèo khen mèo dài đuôi một phen, hình như cô ấy tỏ ra rất hứng thú, là cái loại... dáng vẻ cười như không cười, giống như ấp ủ gì đó..." Miêu Miêu nhụt chí lắc lắc đầu: "Dù sao, rất khó diễn tả."

Thái Vân nhăn mày lại, như có điều suy nghĩ.

"Chị Thái, có vấn đề này, em vẫn luôn không hiểu."

"Vấn đề gì?"

"Chị không cảm thấy thái độ của giám đốc Thẩm với mọi người rất kỳ lạ sao?"

"Kỳ lạ ở đâu?"

Miêu Miêu cân nhắc một cái chớp mắt, như đang tổ chức lại ngôn ngữ: "Đầu tiên, cô ấy mời mọi người ăn cơm, theo lý thuyết là thể hiện ý tốt, nhưng chính cô ấy lại không xuất hiện, như... cố ý giữ cảm giác thần bí!"

Chương 137: Bước đầu tiên, giảm bớt chi tiêu

"Cảm giác thần bí?" Mày Thái Vân nhăn lại càng chặt.

"Đúng vậy. Em ở đại học có học qua một môn chuyên ngành, gọi là <Văn hóa của doanh nhân>, trong đó nhắc tới một quan điểm học thuật, ý là, nếu một người lãnh đạo của công ty muốn giữ được quyền uy, vậy đầu tiên phải giữ được cảm giác khoảng cách, từ đó sinh ra cảm giác thần bí."

Mọi người thường tồn tại sự kính sợ với những thứ không hiểu rõ, trạng thái người 'bị người khác lãnh đạo' không hiểu rõ 'người lãnh đạo' nhất cũng là lúc dễ dàng bị lãnh đạo nhất.

"Tiếp theo, giám đốc Thẩm vừa mới nhận chức, lại không thay đổi bất kỳ quy tắc hay chế độ nào, hay là tiến hành sắp xếp nhân sự gì đó, tuy nói là rập theo khuôn cũ, nhưng cũng phải có chứ chút động thái nào chứ. Giống như, một triều đại bị huỷ diệt, thành lập chính quyền mới, chẳng lẽ còn muốn tuân theo quy định của triều cũ sao?"

Mặc dù không có đao to búa lớn, những chuyện đó nên chỉnh sửa, không thể nào còn nguyên được. Trừ khi...

Người nắm quyền có mưu đồ lớn hơn nữa!

Thái Vân và Miêu Miêu liếc nhau, đều có vẻ khiếp sợ.

Thật lâu sau: "... Việc đó, em cũng chỉ là đoán mò! Đọc rất nhiều kiến thức của doanh nhân, nên dễ suy đoán..." Miêu Miêu nghịch ngợm lè lưỡi, mượn việc này che giấu sự ngượng ngùng.

Thái Vân than khẽ, kéo tay cô ấy qua, vỗ vỗ nhẹ hai cái giống như an ủi: "Miêu Miêu của chúng ta còn giỏi hơn nhiều phần lớn những người ở đây, cho nên chị tin tưởng suy đoán của em."

Hốc mắt Miêu Miêu nóng lên, vâng một tiếng, dùng giọng mũi dày đặc, nụ cười lại vẫn ngọt và ấm áp như cũ.

"Em sẽ gặp được Bá Nhạc*, chắc chắn."

*Bá Nhạc: Ý chỉ một người giỏi, biết phát hiện và sử dụng tài năng.

...

Thẩm Loan lại dùng thời gian hai ngày tiêu hóa hết tư liệu cá nhân của 32 nhân viên toàn công ty.

Cô cầm cái ly, chờ lúc đưa đến bên miệng, mới phát hiện trống không.

Thùng đựng nước văn phòng đúng lúc lại không có, cô đứng dậy, đi đến phòng trà...

"Hôm qua giám đốc Thẩm mời chúng ta uống trà, đoán xem bao nhiêu tiền?" Người phụ nữ cười đến thần thần bí bí.

"600?"

"900?"

"1200?"

"Sai, sai, sai, đều sai! Tăng thêm phí vận chuyển và phí đóng gói, tròn 3000!"

"Không phải chứ? Mấy cái bánh ngọt, mấy hộp Mã Tạp Long, mấy mâm trái cây, sao lại mắc như vậy? Gần nửa tháng tiền lương của tôi rồi..."

"Ôi, các cô nói xem chiều nay giám đốc Thẩm còn có thể mời chúng ta không?"

"Nghĩ hay nhỉ! Thật đúng là cho rằng chuyện tốt này mỗi ngày đều có à?"

"Sao lại không thể có? Dù sao là đại tiểu thư ngu ngốc nhiều tiền, tiêu xài hoang phí!"

"Khụ!"

"Khụ khụ!"

"Sao thế? Khụ khụ cái gì? Dù sao, lại không chỉ mỗi tôi nghĩ như vậy. Người ta không thiếu chút tiền này, vừa lúc lấy ra thăm hỏi mọi người, có gì không đúng?"

"Giám đốc Thẩm! Ngài cũng tới uống nước à?" Thấy cô ta càng nói càng thái quá, một người phụ nữ khác căng da đầu hướng cửa la lớn.

Toàn thân người vừa nói xằng nói bậy vừa rồi cứng đờ, mồ hôi lạnh ứa ra, dũng khí quay đầu lại nhìn một cái cũng không có.

Thẩm Loan khẽ ừ một tiếng, nhấc bước đi vào, dừng ở trước máy đun nước.

Tiếng dòng nước dần dần rót đầy ly trống, ở trong phòng lặng ngắt như tờ trở nên vô cùng rõ ràng, giống như một cái búa buồn bực gõ vào trong lòng mọi người.

Từ đó về sau, bàn cơm trưa miền phí, trà chiều mỹ vị, không còn có nữa, ngay cả bảy lại nước trà cơ bản cũng bị một câu của Thẩm Loan giảm bớt ba loại, đồng nghĩa với chỉ còn nước lọc, trà hoa, cà phê, còn nước chanh, nước táo, trà sữa thì bỏ hết.

Thần kỳ là, trong mắt mọi người cũng không hiểu hiện ra bất kỳ sự không vừa lòng gì, mà loại im lặng này ở trong mắt Thẩm Loan, cũng chỉ có bốn chữ có thể hình dung --- có tật giật mình!

Mọi người ở đây sôi nổi khiển trách người không lựa lời đắc tội đến giám đốc Thẩm, nhưng không ai nghĩ đến, một buổi trà chiều đã giảm bớt 60% phí nước trà trong tương lai, đến cuối cùng ai mới là người đứng sau được lợi?

Chương 138: Đứa em gái này của tôi không phải là người bình thường

"Tiểu Ưu, lúc cô đi lấy thêm nước, phiền cô rót giúp tôi một cốc nước cam, cảm ơn."

"Trong phòng trà đã hết nước hoa quả mất rồi..."

"Haizz!! Xem cái trí nhớ này của tôi."

Cuộc đối thoại như vậy, trong vòng một tuần ngắn ngủi xảy ra không biết bao nhiêu lần, nói đến cùng, vẫn là có một chút không quen.

"Đều tại cái người phụ nữ Lâm Lệ miệng rộng ấy, nếu không phải cô ta nói năng luyên thuyên, lung tung, nói sau lưng Tổng giám đốc Thẩm thì chúng ta cũng không đến nỗi muốn uống ngụm nước hoa quả cũng khó khăn thế này."

"Nhanh mồm nhanh miệng nhất thời sảng khoái, kết quả hại tất cả mọi người đều gặp họa theo, thật là thiếu đạo đức!"

"Tục ngữ nói rất đúng, thăng gạo ân, đấu gạo thù. Ăn của tổng giám đốc Thẩm, uống của tổng giám đốc Thẩm, kết quá lại đi mắng chửi tổng giám đốc Thẩm."

"Đúng! Đây chính là kẻ vong ân bội nghĩa đương đại."

"..."

Lâm Lệ trở thành mục tiêu công kích của tất cả mọi người, rất nhanh đã bị mọi người cô lập, nhưng từ đầu chí cuối lại không có ai từng nói xấu Thẩm Loan.

Lưu Nghệ thấy tất cả mọi chuyện trong tầm mắt, vui mừng cho cho bản thân hôm đó không có ở trong phòng trà, nếu không những lời càng khó nghe hơn nữa cũng nhảy ra từ trong miệng cô ta, đến lúc đó, đối tượng bị mọi người gạt bỏ sẽ là cô ta!

Nhưng, thiện cảm trong lòng đối với Thẩm Loan vẫn kém đi vài phần. Không phải Lâm Lệ chỉ nói vài câu thật lòng thôi sao, mặc dù có chút khó nghe, nhưng cũng không cần thiết làm phải tạo ra động tĩnh lớn như thế chứ?

"Lưu Nghệ, chúng tôi chuẩn bị đặt đồ ăn ngoài, cô uống gì không?"

"Tôi... xin lỗi, tôi nghe điện thoại." Cô ta đứng dậy rời khỏi vị trí.

"Cả ngày thần thần bí bí, cũng không biết là đang làm gì...."

Lưu Nghệ vuốt điện thoại, nhanh chân đi đến hàng lang, tìm một góc chết che khuất, sau khi nhìn ngó xung quanh chắc chắn là an toàn rồi, mới lựa chọn nhận điện thoại.

"Thư ký Lý." Lưu Nghệ đè thấp giọng, cung kính gọi.

"Gần đây, tình hình thế nào?" Giọng nói người đàn ông trầm lạnh đến nỗi có chút quá đáng, làm người nghe nổi hết cả da gà.

"Tổng giám đốc Thẩm vẫn như trước đây, mỗi ngày đều đi làm, tan làm đúng giờ, mọi chuyện lớn nhỏ trong công ty đều không quan tâm, về mặt nhân sự cũng không có gì thay đổi."

"Tiếp tục theo dõi, có chuyện gì thì phải báo cáo."

"Thư ký Lý, đợi một chút—" Lưu Nghệ vội vàng mở miệng, giọng nói cũng vô thức cao lên, sau khi nhận ra không thích hợp, lại hoảng hốt đè thấp xuống.

"Cô vẫn còn chuyện gì nữa?" Giọng điệu đã có một chút không kiên nhẫn.

Tim Lưu Nghệ xiết chặt, da đầu tê tê, nhưng việc có liên quan đến tương lai, không thể chùn bước: "Lúc trước ngài từng đồng ý sẽ nghĩ cách điều tôi đến tổng bộ của tập đoàn làm việc..."

"Úi chà" Đầu bên kia phát ra một tiếng cười nhạo cực ngắn, không hề giữ lại cho cô ta chút thể diện nào: "Chuyện vẫn còn chưa làm xong đã nghĩ đến chuyện lấy thưởng?"

"Tôi không có..."

"Được rồi. Làm tốt chuyện cô nên làm, rồi hẵng nghĩ đến chuyện ra giá." Nói xong, trực tiếp ngắt điện thoại.

Lưu Nghệ nắm chặt điện thoại, cắn răng thầm hận trong lòng.

Tập đoàn Minh Đạt, bộ phận hạng mục, văn phòng giám đốc.

Cốc cốc cốc—

"Mời vào."

Lý Văn Cẩn đẩy đẩy mắt kính, mới đẩy cửa đi vào: "Giám đốc Thẩm."

"Có chuyện gì."

"Bên Minh Á, tôi hỏi qua rồi."

Tay cầm bút của Thẩm Như dừng lại, sau đó mới chậm rãi ngước đẩu lên, trên môi xuất hiện một nụ cười thú vị: "Nói thế nào?"

"Vẫn không có gì khác với tuần trước, không có động tác gì lớn, gió yên sóng lặng."

"Chà, vậy mà rất trầm ổn."

Lý Văn Cẩn do dự trong nháy mắt: "Có phải cô đã quá đề cao đối phương rồi không? Bất động có thể là vì không biết làm gì, không biết nên làm thế nào."

Dẫu sao, từ tư liệu mà ông ta điều tra ra, Thẩm Loan muốn học lực không có học lực, muốn thủ đoạn không có thủ đoạn, ngoại trừ việc manh danh "cô ba nhà họ Thẩm" ra.

Thẩm Như lại không đồng ý quan điểm của ông ta, lắc lắc đầu: "Đó là vì ông chưa từng gặp đứa em gái này của tôi, nó không phải là người bình thường."

Lý Văn Cẩn chau mày.

Chương 139: Chỗ nào cũng đẹp

"Tổng giám đốc Thẩm, tôi không hiểu lắm."

"Ông không cần phải hiểu."

Ánh mắt Lý Văn Cẩn có chút ngờ vực: "Vâng."

Thẩm Như nhận thức được giọng điệu vừa rồi của mình có hơi cương quyết, không khỏi hòa hoãn: "Vất vả cho ông rồi."

"Chuyện thuộc bổn phận, không dám kêu khổ."

Người phụ nữ khen ngợi nhẹ một tiếng, dường như có chút cảm khái: "Cũng may mấy năm nay có ông ở đây."

Ánh mắt Lý Văn Cẩn có chút mềm mỏng: "Giám đốc Thẩm...."

"Được rồi." Thẩm Như cắt ngang ông ta: "Không có chuyện gì nữa thì ông ra ngoài làm việc trước đi."

Ánh mắt Lý Văn Cẩn xẹt qua một tia ảm đạm, ẩn chứa thất vọng, nhưng lại không định mở miệng, gật gật đầu, xoay người rời khỏi.

Thẩm Như lại không hề quan tâm nhiều đến vẻ mặt của đối phương, mạch suy nghĩ của cô ta sớm đã phiêu dạt đến phương xa, lại một lần nữa nhớ về tiệc rượu kỷ niệm ngày thành lập công ty, một ánh nhìn ấn tượng, một người đàn ông khí thế mạnh...

Đồng thời, lại còn cảnh tượng anh khiêu vũ với Thẩm Loan cũng hiện lên trong đầu, thân mật như thế, chói mắt như thế!

Vì sao nhất định là Thẩm Loan?!

Vốn dĩ đó là cơ hội của cô ta, sự gặp gỡ của cô ta, cứ như vậy mà bị cướp đi....

Có lẽ, chính là từ thời khắc đó trở đi, làm cho Thẩm Như không thể không nhìn kĩ lại đứa em gái cùng cha khác mẹ này, theo nghiên cứu phán đoán, cuối cùng thu được thái độ chẳng có gì đáng kể và lòng xem thường.

Thử hỏi, một người phụ nữ đơn giản làm thế nào thu hút được Quyền Hãn Đình? Thậm chí, còn khiến anh hạ thấp địa vị tôn quý của mình, tự mình mời cô nhảy?

Thẩm Loan, bất kể cô là người, là quỷ, là tiên nữ hay là yêu tinh, tôi đểu sẽ lột bộ mặt thật của cô, để mọi người nhìn rõ.

....

Gần đến giữa chưa, Hạ Hoài gọi điện thoại hẹn Thẩm Loan cùng đi ăn trưa.

"... Nhà hàng này rất khó đặt chỗ, tôi phải xếp hàng trước một tuần, không dễ dàng gì mới đặt được chỗ, làm ơn làm ơn, cho tôi một chút thể diện được không?"

"Được, anh gửi địa chỉ cho tôi."

"Không cần! 11 rưỡi tôi ở dưới tầng công ty đợi cô, không gặp không về." Loppj chộp như một tên ngốc, sau đó trực tiếp cúp máy,như sợ cô hối hận.

11h20.

Thẩm Loan xuống tầng, vừa đi ra khỏi cửa xoay, đã nhìn thấy Hạ Hoài cười híp mắt đang dựa vào đầu chiếc xe McLaren P1, cả người mặc một bộ quần áo đơn giản, đeo thêm một cặp kính mắt, vừa đẹp trai lại vừa lưu manh.

"Loan Loan!" Lúc ánh mắt tiếp xúc với ánh mắt cô, nụ cười càng sáng lạn, nhanh chóng đứng thẳng người, sải bước về phía cô.

"Đợi lâu rồi?"

"Không có..." Cũng chỉ có một tiếng mà thôi.

Thẩm Loan nhếch mày, không tiếp tục hỏi.

Hạ Hoài mở cửa vị trí ghế lái phụ cho cô, một tay khác còn đỡ trên đỉnh xe, cười hihi nói: "Mời lên xe, cô Thẩm."

Thẩm Loan ngồi vào, Hạ Hoài muốn giúp cô thắt dây an toàn, bị cô tự nhiên ngăn lại: "Tôi tự làm."

"...Ừ." Thất bại mạnh mẽ.

Nhà hàng cách đó không xa, chỉ là địa điểm này có hơi kẹt xe, trên cầu vượt xe đi được một tí lại dừng. Hiếm khi Hạ Hoài không nổi cáu, thỉnh thoảng có thời gian lại nhìn sang bên cạnh một cái, ý nghĩ ngọt ngào từ trái tim lan ra khắp nơi.

Sao lại xinh đẹp như thế này chứ?

Mắt đẹp, mũi đẹp, miệng đẹp, chỗ nào cũng đều đẹp!

Từ trước đến nay Hạ Hòa chưa bao giờ có cảm giác này, cho dù nhìn một người như thế nào cũng không nhìn ra bất cứ khuyết điểm nào, cho dù người khác nói mạch lạc rõ ràng, có méo có tròn, nhưng anh ta vẫn cảm thấy những "khuyết điểm" đó không phải là khuyết điểm, mẹ nó tất cả đều là ưu điểm mà?

"Tôi không phải đường?"

"Hả?" Hạ Hoài thót tim một cái, chết tiệt, đến giọng nói cũng dễ nghe như vậy.

Thẩm Loan cười nhẹ: "Cho nên, anh không cần nhìn tôi."

Tôi không phải đường, cho nên không cần nhìn tôi.

Aaa...

Hạ Hoài cười ngại, vậy là, bản thân bị bắt tại trận sao?

"Nhìn, nhìn đây rồi!" Hạ Hoài đáp, không nhìn được lại lén nhìn một cái nữa, woa woa woa... xinh đẹp quá đi mất.

Thẩm Loan bị  dáng vẻ như tên trộm của anh ta chọc trúng huyệt cười, khóe miệng kéo ra một vòng cung.

Trái tim Hạ Hoài bỗng chốc mềm như kẹo bông gòn, ngọt ngào bùng nổ!

Chương 140: Vừa gặp chú Lục là kinh sợ

"Anh cứ nhìn tôi mãi làm gì?" Thẩm Loan không thể nhịn nổi.

"Bởi vì cô xinh đẹp...." Hạ Hoài buột miệng nói một câu, trực tiếp nói ra suy nghĩ chân thực.

Nói xong, còn cận thận dè dặt quan sát biểu cảm của Thẩm Loan, thấy cô không tỏ ra ghét bỏ, mới lập tức thở nhẹ một hơi, mặt mày rạng rỡ.

Nhưng anh ta lỡ đễnh một chút, Thẩm Loan không chê phiền, nhưng cũng không xấu hổ như biểu hiện của người con gái bình thường khi nghe thấy những lời như thế này.

Cô rất bình tĩnh, bĩnh tĩnh đến nỗi dường như cô hoàn toàn không để lời nói ẩn chứa tâm tư của chàng trai trẻ vào trong lòng.

Đáng tiếc, Hạ Hoài vẫn còn đang chìm đắm trong cảm xúc vui vẻ, không hề phát hiện ra.

Vốn dĩ chỉ mất 10 phút đi xe, lại thành mất 30 phút, tất nhiên cũng trong đó cũng có yếu tố giao thông đông nghẹt, nhưng lòng dạ nhỏ mọn của Hạ Hoài cũng không thoát khỏi liên quan.

"Hoan nghênh quý khách, xin hỏi quý khách có đặt chỗ trước không ạ?"

Hạ Hoài nói ra một số món: "Gan ngỗng và trứng cá muối của nhà hàng này cũng khá là ngon, cô có thế nếm thử..."

Nhân viên phục vụ dẫn hai người đến một vị trí gần cửa sổ, bên ngoài có đài phun nước âm nhạc vô cùng tình thú, heo tiết tấu âm nhạc liên tục thay đổi mực nước.

Thẩm Loan đẩy thực đơn qua: "Tôi không quen thuộc nơi này, anh gọi đi."

Hạ Hoài không hề không xứng với danh hiệu "Công tử bột số một Ninh Thành" của anh ta, biết chơi biết ăn, gọi món toàn gọi những món ngon nhất đắt nhất hiếm lạ nhất, nếu như không phải Thẩm Loan nhắc nhở anh ta còn phải lái xe, cái tên công tử bột này còn định mở bình rượu vang, không bàn đến giá cả.

Dơ tay nhấc chân không có một chỗ nào là không thể hiện rõ ràng—tôi có tiền, tôi rất có tiền!

Nữ phục vụ trẻ tuổi không nhịn được mà nhìn anh ta nhiều hơn, nhưng lúc lướt qua Thẩm Loan, ánh mắt đó lại chuyển thành ảm đạm.

Có chủ của con rùa vàng ở đây, vẫn là thôi vậy.

Trong lúc rảnh rỗi đợi món, Hạ Hoài hỏi cô: "Sao lại đến nơi như Minh Á làm việc?"

"Nơi như thế nào?"

"Nhỏ, tồi, cũ, bẩn, loạn, kém. Khụ... Tôi nói như vậy có phải là không tốt lắm không?"

"Không sao, dù sao cũng là sự thật." Thẩm Loan thản nhiên.

Hạ Hoài lại một lần nữa bị cô chinh phục, lúc trước là bởi vì khuôn mặt và vóc dáng của cô, thời khắc này là bởi vì sự hấp dẫn bởi nhân cách. Anh ta không nhịn được nghĩ, trên thế giới sao lại có người con gái như Thẩm Loan chứ?

Vô cùng xinh đẹp, tính cách cũng vô cùng tốt, vô cùng phù hợp với mọi thẩm mỹ của anh ta.

Ôi.... Thật muốn có!

Món ăn lên rất nhanh, Hạ Hoài cắt sẵn bít tết đẩy đến trước mặt cô, Thẩm Loan cũng không từ chối, nói xong tiếng cảm ơn, bèn bắt đầu ăn.

Dưới sự cố gắng tập luyện, bây giờ sức ăn của cô đã tăng lên nhiều so với lúc trước.

Hơn nữa chưa từng không chế.

Dù sao có thể ăn được là phúc, Thẩm Loan chỉ mong sao nuôi dưỡng bản thân khỏe hơn một chút, lại khỏe hơn một chút, càng ngày càng khỏe mạnh!

Cho nên, cô ăn uống rất tập trung tinh thần, chăm chú, mấy lần Hạ Hoài muốn mở miệng làm sôi nổi bầu không khí lên, nhưng đều không nhẫn tâm đánh gãy sự chăm chú này của cô, chỉ có thể bất mãn không làm.

Nhưng bị ảnh hưởng bởi Thẩm Loan, sự ngon miệng của anh ta cũng tăng lên, bắt đầu nghiêm túc xử lý đồ ăn trong đĩa.

Đây là một nhà hàng Pháp lắp đặt các thiết bị đắt đỏ, trong không khí vang lên tiếng đàn nhẹ nhàng du dương, đèn chùm pha lê sáng ngời lấp lánh, tin rằng đại đa số người đến chỗ này đều không phải vì ăn cơm, mà là đánh giá cao bầu không khí ở đây, vô cùng phù hợp với việc tỏ tình và bồi dưỡng tình cảm.

Nhưng, mọi chuyện đều sẽ có ngoại lệ, hoa lạ cũng có một hai bông như thế, ví dụ, người đang một lòng chìm đắm trong đồ ăn ngon là Thẩm Loan, lại lấy một ví dụ nữa, Hạ Hoài vừa đang chìm đắm trong đồ ăn ngon, vừa đang chìm đắm trong cảnh đẹp.

Giữa hai người chỉ nghe thấy tiếng va chạm nhẹ của dao dĩa, cốc đĩa, cho nên, lúc tiếng "A Hoài" thình lình xuất hiện trên đầu hai người, mới bỗng dưng kinh ngạc sợ hãi như thế.

"Chú Lục?!" Hạ Hoài giật mình ngạc nhiên, miếng bít tết vừa đút vào trong miệng vẫn còn chưa kịp nhai trong lúc cuống quýt đã nuốt chửng xuống, nghẹn đến nỗi làm anh ta ho sặc sụa.

Thẩm Loan quay đầu, lúc ánh mắt chạm phải khuôn mặt như cười như không của người đàn ông, cực kì bình tĩnh nuốt miếng thức ăn trong mồm xuống.

Cô mới không như cái bộ dạng không có tiền đồ đó của Hạ Hoài.

Chương 141: Khó ăn

"Cô Thẩm, cậu Hạ." Sở Ngộ Giang đứng đằng sau Quyền Hãn Đình, mở miệng chào hỏi.

"Chú Lục..." Hạ Hoài khó khăn lắm mới lấy lại tinh thần, tư thế ngồi ngay ngắn như học sinh tiểu học: "Mọi người cũng đến đây ăn cơm à?"

"Ừm."

"Có muốn ngồi cùng không ạ?" Hạ Hoài cũng chỉ khách sáo một chút, chú Lục cao ngạo lạnh nhạt quen rồi chắc chắn sẽ không đồng ý, nhưng ngay giây sau đó đã bị vả bốp vào mặt.

"Vậy vừa hay. Bảo nhân viên phục vụ đem món ăn lên bàn này."

Sở Ngộ Giang nhận mệnh lệnh mà đi.

Đúng lúc ánh mắt Hạ Hoài khó mà tin được, Quyền Hãn Đình đã thản nhiên ngồi xuống bên cạnh, ngay bên cạnh Thẩm Loan, lại còn giả vờ  hỏi một câu: "Không để ý chứ?"

Thẩm Loan: "..."

Đã ngồi xuống rồi mới quay ra hỏi cô, cường đạo.

"Không nói gì thì coi như cô thầm đồng ý, xem ra cô bé vẫn còn nhớ tôi."

Hả!

"Hai người... rất thân sao?" Ánh mắt băn khoăn của Hạ Hoài  hai người bọn họ có vài phần cận thận dè dặt.

Quyền Hãn Đình đang định nói ra hai chữ "thân" thì bị Thẩm Loan cướp lời nói trước—

"Không tính là thân, chỉ là từng gặp mặt mấy lần mà thôi."

Ánh mắt Quyền Hãn Đình u ám lại.

Hạ Hoài lại yên tâm lại, lúc trước trong tiệc rượu kỷ niệm ngày thành lập của Minh Đạt, chú Lục phá lệ mời Thẩm Loan khiêu vũ, anh ta còn tưởng giữa hai người có điểm gì đó, nhưng xem ra hôm nay, Loan Loan cũng không hề chào đón chú ấy.

Đúng vậy, cô gái mà ánh mắt Hạ Hoài anh ta nhìn trúng đâu có giống với người khác.

"Chú Lục, hay là chú đến ngồi bên cạnh cháu? Chỗ này rộng rãi...."

Lời mới chỉ nói được một nửa, Sở Ngộ Giang đã quay lại, đặt mông ngồi xuống, quay đầu sang phía Hạ Hoài nói: "Cảm ơn cậu Hạ, thật sự là rất rộng rãi."

Hạ Hoài: "..." Thật là bịp chó.

Món ăn lần lượt được bê lên, Thẩm Loan không hề đề ý bên cạnh có thêm một người, chỉ quan tâm cúi đầu ăn đồ của mình.

Quyền Hãn Đình hiển nhiên không phải là người nói nhiều, Sở Ngộ Giang càng không có gì hay ho để nói, chỉ có Hạ Hoài thỉnh thoảng lúng túng nói hai câu.

Bầu không khí không phải là tốt, nhưng cũng không quá tệ.

"Loan Loan, cô nếm thử một chút cái này của tôi..." Hạ Hoài xúc một thìa trứng cá muối của anh ta đặt vào trong đĩa của Thẩm Loan.

"Cảm ơn." Lúc ăn xong, gật gật đầu, đánh giá nói: "Mùi vị rất ngon."

Hạ Hoài cười ngốc ngếch, lắp ba lắp bắp: "Cô thích là được rồi."

Loảng xoảng—

Âm thanh chiếc thìa làm bằng thép không gỉ đập xuống đĩa vang lên không đến nỗi là nhức tai, nhưng tuyệt đối không dễ nghe.

Hạ Hoài theo phép tắc lên tiếng hỏi thăm: "Chúc Lục, sao vậy?"

"Khó ăn."

"Vậy sao? Nhưng cháu cảm thấy cũng được mà, Loan Loan, em thì sao?"

"Tôi cũng cảm thấy không tệ. Nhưng món củ cải xanh mỗi người một sở thích, không miễn cưỡng được."

Hạ Hoài gật đầu: "Nói thật hay." Đôi mắt phát sáng của anh ta rất phối hợp, thật sự là một em trai mê mẩn.

Quyền Hãn Đình bỗng dưng cảm thấy đau dạ dày.

Sở Ngộ Giang âm thầm nhìn thấy hết thần thái của ba người trước mắt, trong lòng nghĩ, lúc này không phải gia ăn xong rồi chứ?
Sau khi ăn xong bữa ăn chính, Hạ Hoài cầm thực đơn lên hỏi Thẩm Loan: "Muốn ăn món ngọt nào?"

"Tôi có thể xem một chút không?"

"Đương nhiên." Hạ Hoài lật đến trang có món ngọt, đẩy qua: "Món tiramisu này không tệ."

Thẩm Loan sát lại gần, hai người chụm đầu vào, thân mật mà không nhận ra.

Ánh mắt Quyền Hãn Đình nhìn đến nỗi mỗi bốc lửa, áp suất xung quanh càng ngày càng thấp.

Hạ Hoài bỗng nhiên rùng mình một cái, sao lại có cảm giác lạnh?

"Được, vậy thì tiramisu đi." Thẩm Loan là một người rất giỏi áp dụng lời khuyên của người khác.

Hạ Hoài ngay lập tức không ngừng kiêu ngạo, lần đầu tiên phát hiện ra bản thân là một công tử bột dường như cũng không tệ đến vậy.

"Chú Lục, món ngọt kia... chú có muốn không?" Theo phép tắc hỏi ý kiến.

"Không cần."

Anh ta đưa mắt sang nhìn Sở Ngộ Giang, người đằng sau lắc đầu.

Hạ Hoài không hề bất ngờ, đưa thực đơn cho nhân viên phục vụ: "Hai phần tiramisu."

Chương 142: Ông đây thua thằng nhóc thối kia chỗ nào chứ!

Thẩm Loan nghĩ bụng, không gì chữa khỏi tâm hồn tốt hơn đồ tráng miệng sau bữa tối hết, ngay cả cái máy lạnh hình người đang ngồi cạnh cũng không cần phải để tâm luôn.

"Loan Loan chờ một chút, anh đi tính tiền trước." Nói rồi Hạ Hoài đứng dậy rời đi.

Sở Ngộ Giang khẽ ho một tiếng: "Thế thì...Để tôi ra bãi đỗ lấy xe."

Hai người cùng đi, chỉ còn Quyền Hãn Đình và Thẩm Loan ngồi lại. Một người nhìn thẳng về phía trước, trong sự tĩnh mịch sâu xa để lộ vẻ gian manh khác thường, người kia thì quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lặng thinh ẩn giấu sự lạnh lùng.

"Không quen tôi sao?" Giọng nói vang lên rất bình thản nhưng không hiểu sao Thẩm Loan lại nghe ra sự nguy hiểm giấu diếm bên trong.

Khóe môi cô khẽ cong: "Thân phận của anh đặc biệt, người bình thường không dám trèo cao."

"Em là người bình thường ư?"

"Đương nhiên."

"Chẳng lẽ em không hề nhận thấy lá gan của mình lớn hơn người khác rất nhiều sao?" Anh quay đầu tiến sát tới gần cô, nhấn mạnh từng chữ một.

"Chú Lục đang khen tôi sao?" Thẩm Loan nhìn lại, không hề né tránh đón lấy  ánh mắt của người đàn ông, nụ cười không thay đổi.

"Em đoán xem?" Quyền Hãn Đình cúi người lại gần hơn, khoảng cách giữa hai người càng lúc càng giảm bớt.

Thẩm Loan cảm thấy không khí đang dần loãng khiến hơi thở cũng trở nên khó khăn. Còn Quyền Hãn Đình lúc này chỉ thấy khắp xoang mũi tràn ngập mùi hương tự nhiên của thiếu nữ, vừa ngọt như mật lại thanh như trái bưởi non, xen lẫn chút hương cam thật nhạt, dễ ngửi hơn bất cứ loại nước hoa nào anh từng biết. Thứ mùi ấy dụ dỗ anh tiến lại mỗi lúc một gần.

Đột nhiên trước ngực xuất hiện một lực cản, tầm mắt của người đàn ông hạ thấp, chỉ thấy một đôi tay trắng nõn, thon dài nhỏ nhắn đang dùng tư thế chống cự đặt lên ngực mình.

"Chú Lục, đây là nơi cộng cộng."

"Thì sao?" Anh nhíu mày mỉm cười, trong là vẻ gian tà không đứng đắn.

"Đừng chơi trò đùa giỡn lưu manh."

"Chậc, ngủ còn chưa ngủ, chỉ đến gần một chút chắc không vấn đề gì chứ?"

Thẩm Loan không xấu hổ cũng chẳng buồn bực, bình tĩnh đáp: "Nếu bị chó cắn một lần, chẳng lẽ còn để yên cho nó tiếp tục liếm sao?"

Sắc mặt Quyền Hãn Đình ngay lập tức tối đen, nắm chặt lấy cánh tay mảnh khảnh của cô. Chỉ cần anh hơi dùng chút lực thì có thể nghe thấy tiếng gãy vô cùng rõ: "Con gái vẫn nên mềm mại một chút, gai góc quá sẽ dễ dàng bị thương đấy."

Thẩm Loan khẽ cười, không hề tán đồng.

Quyền Hãn Đình tiện tay tăng thêm chút sức, quyết tâm dạy cho cô một bài học.

"Chú Lục, chú cứ như vậy sẽ khiến tôi hiểu lầm đấy."

Người đàn ông nhíu mày đầy căng thẳng: "Hiểu lầm cái gì?"

"Hiểu lầm rằng chú thích tôi nên mới tìm đủ mọi cách thu hút sự chú ý của tôi như vậy."

"Vớ vẩn!" Lời khiển trách lạnh lùng thốt ra, sắc mặt anh càng thêm nặng nề.

"Vậy chuyện này giải thích thế nào?" Cô giật giật cổ tay: "Tôi nói chúng ta không quen, vừa hay phủi sạch quan hệ, chú nên vui mừng mới đúng, kết quả chú lại nóng nảy bực bội đến mức ra tay với cả con gái như vậy?"

Quyền Hãn Đình cứng người trong chớp mắt, rồi lập tức buông Thẩm Loan ra: "Đừng có tưởng ai cũng thích mình."

"Yên tâm, chỉ cần chú không làm gì quá đáng thì tôi cũng sẽ an phận."

Bốn mắt nhìn nhau, tia lửa bay tung tóe. Cũng may bầu không khí này không tồn tại quá lâu vì Hạ Hoài đã trở lại.

"Chú Lục, cháu đưa Loan Loan về trước, còn chú thì sao?"

Quyền Hãn Đình bỗng nhiên đứng dậy, anh cao hơn Hạ Hoài nửa cái đầu, khí thế toàn thân vốn dĩ không ai có thể so sánh, giờ lại mang theo cả vẻ lạnh lùng thấu xương và ánh mắt vô cảm xen lẫn sự sự dò xét phán đoán nhìn Hạ Hoài, rồi sau đó lại nhẹ nhàng lướt qua gương mặt Thẩm Loan, giống như đang muốn hỏi: em thích loại như này sao?

Thẩm Loan khẽ cười: tóm lại không liên quan gì tới anh.

Quyền Hãn Đình ôm một bụng tức tối, cảm giác bản thân sắp nổ tung, ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu chính là --- ông đây thua thằng nhóc thối này chỗ nào?

Đến khi ý thức được suy nghĩ của bản thân thì anh bỗng sửng sốt, một lúc lâu vẫn không thể hoàn hồn. Cảm xúc ấy xa lạ tới mức Quyền Hãn Đình không thể hình dung nổi tâm trạng của bản thân lúc này. Chờ tới khi anh tỉnh táo hơn mới không thể không thừa nhận là bản thân đã mất khống chế.

Chương 143: Một bó hoa hồng chọc tức hai người đàn ông

"Chú Lục?" Hạ Hoài thử cất tiếng thăm dò.

Ánh mắt lạnh lùng của Quyền Hãn Đình phóng tới.

"Là thế này..." Anh ta vẫn ngập ngừng theo thói quen nhưng lần này lại không lùi bước, kiên trì mở miệng: "Chú đang chặn đường ra của Loan Loan."

Bầu không khí đáng sợ bỗng trở nên tĩnh lặng.

"A Hoài." Quyền Hãn Đình bỗng nhiên lên tiếng: "Dạo này hình như cháu rất rảnh?"

"Chắc không phải...đâu ạ..."

"Xem ra bình thường anh Tư quá lơ là với cháu rồi." Bỏ lại một câu như vậy, anh ta liền xoay người rời đi. Hạ Hoài khó xử đứng đó, không hiểu đã xảy ra chuyện gì.

Thẩm Loan nhìn bóng dáng rắn rỏi của người đàn ông càng lúc càng xa, tròng mắt khẽ híp lại, bỗng nhiên khẽ nở một nụ cười.

Quyền Hãn Đình, anh tưởng mình đã che giấu rất tốt sao?

Đồ đàn ông nhỏ mọn!

Hạ Hoài lái xe đưa Thẩm Loan về công ty.

"Cám ơn."

"Từ từ đã!" Anh ta đuổi theo.

Thẩm Loan nhíu mày hỏi: "Còn chuyện gì?"

"Chờ anh một chút, nhanh thôi..." Hạ Hoài chớp mắt nhìn cô, đi vòng ra cốp sau, lôi ra một bó hoa hồng quý hiếm như làm ảo thuật.

"Tặng em này ---"

Thẩm Loan lui về phía sau nửa bước: "Vì sao lại tặng hoa cho em?" Còn là hoa hồng nữa.

Hạ Hoài không phải chưa từng trả lời những vấn đề như vậy. Cái gì mà "người đẹp tựa đóa hoa", "muốn để em trở thành bạn gái anh" linh tinh vân vân, anh ta hoàn toàn có thể hạ bút thành văn được. Nhưng mà giờ phút này, đối diện với một Thẩm Loan cực kỳ bình tĩnh, không hiểu sao gã Hạ Hoài nổi tiếng đào hoa lại cảm thấy vô cùng xấu hổ, ngại ngùng, nôn nóng, căng thẳng, đủ loại cảm xúc đồng thời trào dâng cùng tiếng tim đập mạnh mẽ khiến kẻ cao thủ tình trường này cảm thấy bối rối.

Rõ ràng có hàng ngàn câu trả lời, cuối cùng Hạ Hoài lại lựa chọn câu ngốc nhất, dốt nhất, nhưng cũng an toàn nhất ---

"Vì cái gì là vì cái gì? Đi ăn xong thích thì tặng thôi, em cứ cầm mang lên văn phòng rồi tìm cái lọ cắm vào, vừa hay coi như đồ trang trí..."

Thẩm Loan không tỏ thái độ.

"Được rồi! Em không cầm thì cứ vứt đi cũng được!"

"Nhưng..."

"Cầm đi!" Hạ Hoài nhét vào lòng cô rồi khẽ cười: "Biết ngay là em tiếc của mà, cầm rồi anh đi, tạm biệt nhé!" Nói rồi lên xe, đóng cửa, đạp ga, chiếc xe của anh ta lao về phía trước nhanh như tia chớp, thoắt cái đã biến mất khỏi tầm nhìn.

Thật ra Thẩm Loan đang định nói quanh đây không có thùng rác, muốn ném cũng không thể ném ở chỗ này...

Cô không hề hay biết hành động tặng hoa ấy đã sớm bị kẻ có tâm nhìn thấy, lại còn không chỉ một người.

"Lục gia?" Còi xe phía sau bị nhấn sắp hỏng tới nơi rồi, Sở Ngộ Giang chỉ có thể đối diện với áp lực, kiên trì mở miệng nhắc nhở, ánh mắt vẫn liếc nhìn về phía Thẩm Loan ở cách đó không xa đang cầm một bó hoa hồng đứng ven đường.

Anh ta nghĩ bụng, xem ra ông chủ nhà mình đang ở trên con đường một đi không trở lại rồi.

"Đi thôi." Giọng điệu rất nặng nề, không hề lộ rõ buồn hay vui.

"Dạ."

"Gọi điện thoại cho lão Tứ, bảo với anh ấy tôi đồng ý tăng vốn cho dự án, nhưng hạng mục ấy phải để cho Hạ Hoài phụ trách."

Sở Ngộ Giang rùng mình, hai giây mặc niệm thay cho Hạ Hoài, mọi người nói xem cậu ta trêu ai không trêu, lại đi trêu đúng người phụ nữ mà ông chủ nhà họ đã ngủ qua còn coi trọng nữa. Đây không phải là chán sống nên suy nghĩ vặn vẹo muốn chết à?

Phía đối diện đường là nơi cấm đỗ xe, cũng như bên này bị một lượng lớn xe cộ dừng đỗ trái phép làm cho tình hình giao thông tắc nghẽn, tiếng còi vang lên không ngừng nghỉ.

Người trợ lý thông qua gương chiếu hậu thấy ông chủ vẫn còn ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, trọng lòng vừa sốt ruột lại không dám tùy tiện lên tiếng, thầm nghĩ ngoài kia có gì đẹp đâu cơ chứ? Ngoại trừ xe cộ chỉ có nhà cao tầng, không thì là cửa hàng mặt đường, người phụ nữ ôm đóa hồng đứng bên lề cách đây nửa phút là đẹp nhất, cặp chân dài quả thực rất hấp dẫn, nhưng giờ người đâu còn ở đó nữa...

Một lúc lâu sau, Thẩm Khiêm mới thu hồi ánh mắt, thản nhiên nói: "Quay về công ty!"

Hả? Cứ thế trở về sao?

Tuy trợ lý cảm thấy rất khó hiểu nhưng hành động lại không hề chậm chạp, đánh tay lái cực kỳ nhanh nhẹn, bụng nghĩ thầm: nãy giờ đi ra ngoài một chuyến không lẽ chỉ để hóng gió thôi sao?

Nhưng mà hóng gió thì nên đi ven sông chứ đâm đầu vào khu CBD* làm gì chứ?

Chương 144: Gia vừa mắt chiếc vòng tay của cậu

Thẩm Khiêm vừa mới quay về công ty, ngồi chưa kịp nóng ghế đã nghe thấy thư kí báo cáo chuyện có người đến làm loạn.

"...Tôi hỏi có hẹn trước hay không, là người phụ trách của công ty nào, có mục đích hay yêu cầu gì, người này đều không trả lời, quanh đi quẩn lại chỉ có đúng một câu - bảo Thẩm Khiêm ra đây gặp tôi."

Không phải "để tôi vào" mà là "bảo Thẩm Khiêm ra đây", Đàm Diệu thấy quần áo người đó không tầm thường, khí thế chèn ép người nên không dám chậm trễ, vội vàng mời vào phòng họp, Thẩm Khiêm vừa quay trở lại anh ta liền lập tức tới báo cáo.

"Thẩm tổng, ngài xem...chuyện này nên xử lí thế nào?"

Dám trực tiếp tới cửa kêu gào, hoặc là đầu óc người này có bệnh hoặc là không hề sợ hãi, cách thức xử lý hai tình huống này hoàn toàn khác nhau, Đàm Diệu có thể nhanh chóng đưa ra quyết định là bảo họ bình tĩnh đã là hành động sáng suốt nhất lúc ấy rồi.

"Người đang ở phòng họp?"

"Vâng."

"Đi, tôi gặp xem sao."

Đàm Diệu đi theo sau, báo cáo với Thẩm Khiêm tình hình cụ thể hơn: "...Nói chung là vậy."

Thẩm Khiêm: "Tên gì?"

"Người đó chưa nói. Nhưng một mực nhấn mạnh là đứng hàng thứ."

"Đứng hàng thứ?"

"Đúng vậy." Đàm Diệu gật đầu. "Anh ta nói mình đứng hàng thứ bảy trong số các anh em, bảo tôi gọi anh ta là Thất gia."

Bước chân của Thẩm Khiêm khựng lại một chút, đứng ngay trước cửa phòng họp.

Thất gia? Lục Thâm?

Nếu anh nhớ không nhầm, trước giờ hai người chưa từng có liên hệ.

Thẩm Khiêm đặt tay lên nắm cửa, giây tiếp theo, cánh cửa mở ra, người đàn ông đứng quay lưng chậm rãi xoay người, để lộ nụ cười tươi rói trên gương mặt điển trai.

"Thẩm Khiêm?" Tiếng nói lớn đến dọa người. "Thất gia đến rồi, cậu nên làm gì đây nhỉ?" Lục Thâm nâng cổ tay nhìn đồng hồ: "Để tôi phải đợi ở đây suốt bốn mươi phút đồng hồ, cậu là người đầu tiên đấy."

"Thất gia tới quá đột ngột, cũng không hề báo trước để đón tiếp, tôi cho rằng người không biết thì không có tội."

Nét cười trên mặt Lục Thâm hơi trầm xuống: "Cậu biết tìm lý do cho mình nhỉ, khát vọng sinh tồn vẫn còn mạnh mẽ lắm."

Ba chữ "khát vọng sinh tồn" này vốn dĩ đã mang theo địa vị yếu đuối hơn, nói ra tức là thể hiện, tôi muốn giết anh cực kỳ dễ dàng.

Thẩm Khiêm không thích chiếm lợi bằng đấu võ mồm, chỉ cười nhạt cho qua, ánh mắt nhìn anh ta như đang ngắm một đứa nhỏ thích cố tình gây sự.

Ấn đường Lục Thâm căng thẳng nhăn lại, rõ ràng anh ta chiếm lợi nhưng đối phương lại không hề có chút thái độ nên có của kẻ yếu thế, điều này làm cho anh ta cực kỳ bực bội.

"Nghe nói cậu đã mua một chiếc vòng tay tại buổi đấu giá của Christie?"

Thẩm Khiêm nhíu mày: "Nếu Thất gia đã biết thì cần gì phải hỏi điều này?"

"Gia vừa mắt nó, nói đi, bao nhiêu tiền?" Ánh mắt nhìn xuống từ trên cao, lời nói cũng cực kỳ hùng hồn không sợ hãi.

"Thật xin lỗi, tôi không định bán nó."

"Đừng tùy tiện quyết định, cho cậu suy nghĩ rõ ràng trong hai ngày, nên nhớ, chiếc vòng này tôi nhất định phải có được." Buông ra một câu nói ngoan độc tự nhận là cực kỳ đẹp trai xong, Lục Thâm nghênh ngang rời khỏi.

Anh ta không tin Thẩm Khiêm dám từ chối! Không bàn đến tầng quan hệ giữa anh ta và Lục ca, chỉ sức nặng của nhà họ Lục thôi đã đủ để Thẩm Khiêm khuất phục rồi.

"Tổng giám đốc Thẩm?" Đàm Diệu muốn nói lại thôi: "Người đó...Thất gia đến đây để làm gì?"

Giọng điệu của Thẩm Khiêm rất bình tĩnh: "Anh em kết nghĩa của Quyền Hãn Đình, người thừa kế tương lai của Lục Gia Kinh Bình."

Đàm Diệu toát mồ hôi, may mà anh ta không coi người này là kẻ thần kinh rồi gọi bảo vệ tới đuổi, nếu không thì...

Lục gia đã là một ngọn núi khó lòng vượt qua rồi, giờ còn nhà họ Lục ở Kinh Bình nữa, cũng là một pho tượng quái vật lớn, đừng nói Thẩm Khiêm không đắc tội được, ngay cả nhà họ Thẩm cũng phải tránh cái mũi nhọn này.

"Vậy ngài tính sao ạ?"

Thẩm Khiêm nhìn theo hướng mà Lục Thâm rời đi, ánh mắt lạnh lùng: "Không cần quan tâm."

...

Lục Thâm vừa ngồi lên xe liền không nhịn được mà khoe khoang thành tích với Quyền Hãn Đình: "Anh Lục, em báo với anh một câu, vòng tay đã mười phần ăn chín rồi, anh đừng hòng nghĩ cách đuổi em ra khỏi sơn trang nữa!"

Người ở đầu bên kia do dự trong chớp mắt: "...Thẩm Khiêm đồng ý rồi sao?"

"Xùy! Cậu ta dám không đồng ý ư?"

"Chờ cậu lấy được rồi hẵng nói."

"Này? Này?! Có cần cúp máy nhanh vậy không..."

Chương 145: Tôi không quan tâm những người phụ nữ khác như thế nào nhưng Thẩm Loan thì không được

Ban đêm, tại câu lạc bộ Hoan Lang.

Lúc Hạ Hoài đến trong phòng chỉ có một mình Thẩm Khiêm, nhìn xung quanh: "Tần Trạch Ngôn đâu?"

Anh ta chưa ngu đến mức đi hỏi Tống Lẫm.

"Tôi không gọi Trạch Ngôn." Thẩm Khiêm đặt một chén rượu sạch xuống, rót đầy ba phần, đẩy cho Hạ Hoài: "Nếm thử xem hương vị như thế nào?"

"Được, năm tuổi không nhỏ nhỉ?"

Thẩm Khiêm cười khẽ: "Có sánh được với Petrvs của cậu không?"

Anh ta tất nhiên sẽ không thừa nhận bản thân kém hơn, Hạ Hoài nghiêm trang: "Mỗi loại mỗi vẻ."

Thẩm Khiêm không hỏi về rượu nữa, như vô ý mở miệng: "Hôm nay khi tôi ở tòa nhà Quảng Hạ có nhìn thấy xe của cậu ..."

"Khụ khụ khụ..."

"Uống từ từ thôi, không ai tranh với cậu."

Hạ Hoài bị sặc hai má đỏ bừng, ánh mắt né tránh: "Cái kia... Cậu đã nhìn thấy?"

"Nhìn thấy cái gì?"

"A Khiêm," anh ta thu hồi biểu cảm bất cần đời, đột nhiên trịnh trọng: "Tôi rất thích Loan Loan."

Vẻ mặt của Thẩm Khiêm không thay đổi, bàn tay cầm ly khẽ siết chặt.

"Thích? Nhưng sao tôi lại nhớ rõ, tháng trước cậu và một nữ sinh đại học Ninh dây dưa không rõ?"

"Đó là..."

"Là cái gì?" Thẩm Khiêm đảo mắt nhìn anh ta, ánh mắt lộ ra sự lạnh lẽo, mang theo vài phần hùng hổ doạ người.

Hạ Hoài biết bản thân phóng túng, từ trước tới giờ chưa bao giờ thấy hổ thẹn, nhưng bây giờ anh ta đột nhiên cảm thấy bản thân như vậy thật không tốt, giống như bị thấp kém hơn khi đứng trước mặt Thẩm Khiêm, bị ép tới thở không nổi.

"Tôi đã chia tay với cô ta từ lâu rồi."

"Cho nên?"

Hạ Hoài đón nhận ánh mắt của anh ta: "Bây giờ tôi có tư cách theo đuổi Loan Loan."

"Tư cách?" Thẩm Khiêm cười khẽ, không cho là đúng: "Một xấp giấy còn không đủ cho cậu vẽ bậy, sao phải nhớ đến khuôn mặt trắng nhất?"

Hạ Hoài có ngu, nhưng chưa ngu đến mức đần độn, tất nhiên nghe ra sự hoài nghi của đối phương: "Tôi nghiêm túc."

Thẩm Khiêm ngửa đầu uống một ngụm rượu vang đỏ, giọng điệu lạnh nhạt: "Cậu có thể duy trì nghiêm túc trong bao lâu?"

"..."

"Sao không nói gì?"

"Tôi không thể đảm bảo sau này thế nào nào, không ai đoán trước được chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng bây giờ," Hạ Hoài gằn từng chữ một: "Tôi vô cùng chắc chắn, người mà tôi muốn ở bên trong quãng đời còn lại là Thẩm Loan."

"Cậu nhất thời tâm huyết dâng trào, nhưng lại muốn con bé dùng hạnh phúc cả đời đánh đổi, cậu dựa vào cái gì?"

Hạ Hoài nhíu mày, nghi ngờ nhìn anh ta: "Sao tôi cảm giác hôm nay cậu cứ quái quái?"

Ánh mắt Thẩm Khiêm hơi lóe, giả vờ uống rượu để che dấu sự thất thố, rất nhanh, cảm xúc đã bình tĩnh lại: "Tôi không có ý ra lệnh cho cậu, tôi không quan tâm những người phụ nữ khác như thế nào, nhưng Thẩm Loan thì không được."

"Được hay không là do Loan Loan quyết định, không liên quan gì đến cậu..." Hạ Hoài nhỏ giọng lẩm bẩm.

Thẩm Khiêm hơi ngây người.

"Loan Loan sớm hay muộn cũng sẽ yêu đương, thử với tôi một chút có sao? Nếu chúng tôi có thể đi đến cuối cùng, cậu trở thành anh rể tôi không tốt sao?" Hạ Hoài vừa nói vừa khát khao tương lai, ý cười đầy mặt.

Thẩm Khiêm nắm chặt chân ly, không ngừng dùng sức siết chặt, rắc!

"Fuck! Sao lại vỡ rồi?" Hạ Hoài kinh ngạc đứng lên: "Không bị cứa vào tay chứ?"

"Hai người cậu không hợp." Thẩm Khiêm bỏ ly xuống, rút khăn giấy ấn vào chỗ bị thương, rất nhanh, một màu đỏ tươi đã thấm ướt giấy, nhưng biểu cảm trên mặt của người đàn ông lại vô cùng lạnh nhạt, giống như người bị thương không phải là anh ta.

"A Khiêm, tôi không hiểu..."

"Không cần hiểu, cứ làm theo là được."

"Xin lỗi," Hạ Hoài rũ mắt: "Có kẽ tôi không làm theo lời cậu được."

Sau một lúc nói chuyện, chắc chắn tan rã trong không vui.

Thẩm Khiêm rời đi đầu tiên, Hạ Hoài theo sau, tìm được xe, mặc kệ mui xe có sạch sẽ hay không đã nằm thẳng lên trên.

Gió đêm thổi tan mùi rượu, trong mắt càng thêm tỉnh táo, Hạ Hoài ngơ ngẩn nhìn trăng tròn trên trời cao: "Đó là em gái của cậu mà..."

Chương 146: Không thích lắc tay hả?

Thẩm Khiêm về đến nhà đã gần rạng sáng.

Trong phòng khách chỉ để lại một đèn treo tường, tỏa ra tia sáng mờ mờ ấm áp trong bóng đêm, chiếu xuống một màu vàng nhạt.

Thẩm Khiêm thay dép, đi đến đầu cầu thang, bất ngờ nghe thấy tiếng động nhỏ trong phòng bếp, anh ta tiện tay vắt áo khoác ở tay vịn, di chuyển bước chân, men theo tiếng động.

Trong phòng bếp, ánh sáng lờ mờ hắt ra. Vào phòng bếp, mới thấy cửa tủ lạnh đang mở rộng, một thân hình mảnh khảnh đứng trước tủ lạnh, đưa lưng về phía cửa ra vào, đang dùng sức cố vặn mở chai nước khoáng.

Động tác của Thẩm Loan hơi dừng lại, đột nhiên cảm giác có ánh nhìn chăm chú từ phía sau, bỗng nhiên quay đầu lại, thình lình nhìn thẳng vào đáy mắt sâu thẳm của người đàn ông.

Ánh mắt giao nhau, hai người đều không nói lời nào.

"Đưa đây." Cuối cùng, vẫn là Thẩm Khiêm mở miệng trước, vươn tay về phía cô: "Nước khoáng."

Thẩm Loan đã thử vài lần đều không mở được nắp chai, vậy mà anh ta lại có thể dễ dàng mở nắp: "Uống đi."

"Cảm ơn."

Cô duỗi tay nhận lấy, ánh mắt Thẩm Khiêm đảo qua cổ tay trắng nõn của người phụ nữ, tinh tế, tinh xảo, lại trống không.

"Không thích lắc tay hả?"

Thẩm Loan hơi ngây người: "Rất đẹp."

"Vì sao không đeo?"

"Làm việc không tiện."

"Bắt đầu từ ngày mai, đeo đi!" Mệnh lệnh không cho phép người khác cãi lại.

Thẩm Loan nhíu mày.

Người đàn ông nhẹ giọng cười, giơ tay vén sợi tóc mái rơi ra cài lại sau tai cho cô: "Nghe lời."

"Nếu em không?"

Thẩm Khiêm vẫn chưa tức giận, chỉ nói: "Nếu bởi vì làm việc không tiện mới không đeo, lúc không làm việc có phải nên ngoan ngoãn đeo vào?"

"Anh đang uy hiếp em?"

"Cũng có thể nói như vậy."

"..."

Anh mỉm cười và dùng lực mở bàn tay đang nắm chặt của cô, nhẹ nhàng búng vào, đôi mắt anh ta dịu dàng: "Loan Loan, anh không muốn nhiều lắm. Em thật thông minh, chắc là biết nên chọn như thế nào." Nói xong, xoay người rời đi, bóng dáng dần dần hòa thành một thể với bóng tối.

Thẩm Loan đứng tại chỗ, ánh mắt đen tối không rõ.

Ngày hôm sau ăn xong bữa sáng, Thẩm Loan đến gara lấy xe, mới vừa ngồi lên, cửa ghế phụ đã bị kéo ra, người đàn ông khom người bước vào, vững vàng ngồi yên rồi: "Xe này không tồi."

Ánh mắt Thẩm Loan lạnh dần: "Thẩm Khiêm, rốt cuộc anh muốn làm gì?"

"Gọi anh."

"..."

"Anh đưa xe đi bảo dưỡng, thời gian còn sớm, không ngại đứa anh trai đến công ty trước chứ?" Anh ta nhấn mạnh hai chữ "anh trai", giống như cố tình nhấn mạnh gì đó.

Kẻ điên!

"Còn nữa." Thẩm Khiêm cúi đầu thắt kỹ dây an toàn: "Em không nghe lời anh nói sao." Cổ tay trắng muốt của cô gái trống không như cũ.

"Loan Loan." Anh ta mở mắt nhìn thẳng, mắt sáng như đuốc: "Anh cũng không nói giỡn."

Thẩm Loan cắn răng, từ trong túi lấy ra hộp nhung tơ đập vào lồng ngực anh ta: "Cầm đi -cho anh, tôi không cần!"

Thẩm Khiêm hơi ngớ người, ngược lại thấp giọng bật cười, cảm xúc sung sướng khiến anh ta càng thêm dịu dàng: "Hóa ra em mang theo..."

Anh ta nhất thời nảy lòng tham lên xe của cô, lắc tay chắc chắn không phải vì đưa cho anh ta mà cố ý cất vào trong túi, như vậy chỉ có một khả năng ——

"Về sau không cần kiêng dè người trong nhà, ngay cả khi được hỏi, em cũng có thể ăn ngay nói thật." Thẩm Khiêm lấy "Nước mắt của Ares" từ hộp ra, kéo tay Thẩm Loan qua tự mình thay cô đeo vào: "Nếu A Yên vô cớ gây sự, anh nhất định sẽ dạy dỗ nó."

Thẩm Loan cười lạnh: "Dạy dỗ? Bỏ được sao? Đó là em gái ruột của anh."

Người đàn ông đầu cũng không nâng: "Em cũng vậy. Được rồi, thật xinh đẹp."

Khi anh ta thả tay ra, Thẩm Loan cũng rút tay về, những viên kim cươg được rải trên sợi dây bạch kim, tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Cô chỉ liếc mắt một cái, cũng không hề nhìn nhiều.

Maserati màu đỏ vững vàng lái ra khỏi nhà họ Thẩm, hướng về phía trung tâm thành phố.

Chương 147: Đến trễ bị bắt, dạy dỗ Thái Vân

Nửa giờ sau, Thẩm Loan: "Tới rồi."

Người đàn ông đang nhắm mắt nghỉ ngơi ở ghế phụ bỗng chốc mở mắt: "Cảm ơn."

Rồi sau đó không cần phải nhiều lời nữa, sửa sang lại cổ áo, dứt khoát nhanh nhẹn mà xuống xe, giống như dáng vẻ hùng hổ doạ người ban nãy của Thẩm Khiêm chẳng qua chỉ là ảo giác mà thôi.

Sau khi anh ta rời đi, một tay Thẩm Loan túm lắc tay xuống, ném vào ghế phụ, sự chán ghét và phẫn nộ trong mắt không cần phải che dấu thêm.

Thẩm, Khiêm!

...

Tám giờ đúng, công ty quảng cáo Minh Á.

"Chào tổng giám đốc Thẩm."

"Tổng giám đốc Thẩm ..."

Thẩm Loan cười nhạt gật đầu, đáp lại: "Chào."

"Nhìn đi, lại thay bộ khác, áo cổ chữ V của Altuzarra, với váy bút chì TY-LR, khí chất một mét tám!"

"Tôi rất tò mò rốt cuộc phòng quần áo của tổng giám đốc Thẩm rộng như thế nào."

"Liên tục hai tuần không mặc trùng quần áo, thật khiến người khác không thở nổi."

"Hâm mộ sao? Hâm mộ cũng vô dụng, ăn bữa sáng nhanh lên."

"...... Ôi."

Tám giờ hai lăm phút.

Thẩm Loan đi từ văn phòng ra, đứng ở vị trí ra vào, vừa lúc mặt đối mặt với bàn lễ tân.

Miêu Miêu thấy cô đảo mắt qua, vội vàng cười nói: "Tổng giám đốc Thẩm, có yêu cầu hỗ trợ gì sao?"

"Gọi điện thoại gọi giám đốc Thái lại đây."

"Vâng."

Rất nhanh, Thái Vân vội vàng tới, sao, sao ở cửa công ty? Đánh ánh mắt dò hỏi hướng tới Miêu Miêu, người sau mịt mờ mà lắc lắc đầu, ý bảo cô ấy cũng không rõ ràng lắm.

"Tổng giám đốc Thẩm ..."

"Bây giờ là 8 giờ 28 phút, cách thời gian vào làm chính thức hai phút..."

Trong lòng Thái Vân lộp bộp, lập tức có dự cảm không lành, quả nhiên ——

Chỉ nghe Thẩm Loan nói tiếp: "Ba mươi hai nhân viên, bây giờ ngồi trong văn phòng chuẩn bị bắt đầu công việc chỉ có 25 người, nói cách khác, còn có bảy người chưa tới. Giám đốc Thái, phiền cô nói cho tôi biết, bảy người này là ai?"

Thái Vân xấu hổ cúi đầu: "Xin lỗi, tôi... không biết."

"Không biết?" Hai chữ, Thẩm Loan không cố tình nhấn mạnh, thậm chí còn nhẹ nhàng bâng quơ lại có thể tạo ra khí thế sấm vang chớp giật ở ngay cửa ra vào, đổ ập xuống đánh úp Thái Vân, ngay cả Miêu Miêu đứng ngoài trung tâm quỹ đạo gió lốc cũng không kiềm chế được rùng mình, cắn môi, suýt nữa cắn rách da.

Thái Vân chỉ cảm thấy da đầu tê dại, sau cổ chợt lạnh, một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân xông thẳng lên đầu.

"Cô là giám đốc nhân sự ở Minh Á, không nói đến các tiêu chuẩn mà một giám đốc nên có, ngay cả quy định cơ bản nhất đến trễ về sớm cũng làm như không thấy, công ty trả lương cao thuê cô là việc có ích lợi gì? Giá trị của cô cao hơn những người dọn vệ sinh của tòa nhà này cao hơn chỗ nào?"

Lời này hoàn toàn không khách sáo.

Thái Vân xấu hổ đến phát bực, lòng tự trọng mãnh liệt khiến hai má cô ta đỏ lên: "Tổng giám đốc Thẩm, chuyện này thực sự tôi không thể trốn tránh trách nhiệm, nhưng cô cũng không thể lấy chuyện này ra làm nhục tôi."

"Làm nhục?" Thẩm Loan cười lạnh: "Bây giờ vừa đúng tám rưỡi, nếu cô không biết, để tôi nói cho cô biết, bảy người đến muộn là ai. Lưu Nghệ, Lâm Lệ..." Cô dùng một hơi đọc ra bảy cái tên, sắc mặt Thái Vân càng ngày càng khó coi, đến cuối cùng gần như trắng bệch.

Thẩm Loan bước lên, ỷ vào ưu thế chiều cao, dùng ánh mắt trên cao nhìn xuống đánh giá cô ta: "Bây giờ cô còn cảm thấy đây là làm nhục nữa không? Cũng chỉ có thể nói là cô tự rước lấy nhục!"

Co thế của Thái Vân loạng choạng, Thẩm Loan thuận tay đỡ cô ta: "Diễn còn không xong, để tôi nhìn xem."

Đinh ——

Thang máy tới, một người phụ nữ từ bên trong chậm rãi đi ra, âm thanh của giày cao gót đập vào mặt đất có quy luật mà giàu tiết tấu, không nhanh không chậm, không vội không từ.

"Tổng giám đốc Thẩm?! Chị Thái?! Hai người ..."

Thẩm Loan lạnh lùng đảo mắt qua Thái Vân, người phía sau giống như đột nhiên hoàn hồn, bỗng dung lưng thẳng tắp, vẻ mặt có phần uy nghiêm: "Lưu Nghệ, cô đến muộn."

Chương 148: Năm phút có quỷ mới biết đã xảy ra chuyện gì

Ngoài cửa văn phòng tổng giám đốc, bảy người xếp hàng, nhìn giống như học sinh tiểu học bị chủ nhiệm lớp phạt đứng.

Em gái mập Miêu Miêu hay nở nụ cười, bây giờ cũng nghiêm mặt, không có nửa phần vui đùa: "Gọi ai thì người đó vào, tổng giám đốc Thẩm và giám đốc Thái muốn đích thân hỏi chuyện. Người thứ nhất Trình Hiểu Âu..."

Động tĩnh lớn như vậy, người vây xem tất nhiên không ít, đang châu đầu ghé tai ——

"Những người này làm sai chuyện gì? Một đám ủ rũ héo úa......"

"Nghe nói, là bởi vì đến trễ."

"Đến trễ?!"

"Ừm, tổng giám đốc Thẩm tự mình đứng ở cửa bắt người, còn có giám đốc Thái ......"

"Hít! Trước kia không phải chị Thái đều mở một mắt nhắm một mắt sao? Lại nói, công ty chúng ta không vội, muộn thì cũng đã muộn rồi, cần phải làm lớn đến thế sao?"

"Đó là trước kia! Bây giờ tổng giám đốc Vương đã bị điều đi rồi, tổng giám đốc Thẩm sẽ không tiếp tục chịu đựng, cuối cùng, một đời vua một đời thần. Tóm lại, mọi người thấp điệu làm người, cao điệu làm việc, khiêm tốn lại chút, đừng để đến lúc chết rồi cũng không biết sao lại chết."

"Tôi nói này tiểu rầu rĩ, cô cũng quá trông gà hoá cuốc. Tính tình của tổng giám đốc Thẩm tốt thông qua khoảng thời gian ở chung này, mọi người đều để trong mắt. Ngày thường đến trễ về sớm cũng không thấy cô ấy nói gì, ngược lại dặn dò chúng ta về nhà trên đường chú ý an toàn. Trước nay tôi chưa bao giờ gặp được sếp quá tốt như vậy, nói cô ấy khai đao với nhân viên lâu năm, tôi là người đầu tiên không tin."

"Nói rất đúng! Tôi cũng không tin!"

"+1."

"+2."

"+ số thẻ căn cước."

Trần Mặc, một người đàn ông trẻ tuổi được gọi là "Tiểu rầu rĩ", dùng ánh mắt ngu xuẩn đảo qua mọi người, chợt hừ lạnh: "Chờ mà xem ..."

Năm phút sau, em gái thứ nhất bị gọi vào khóc lóc chạy ra, chạy được nửa đường lại lộn trở lại, cuối cùng ngừng trước cửa ở văn phòng, vừa lau nước mắt vừa khom lưng: "Cảm ơn tổng giám đốcThẩm!"

Miêu Miêu canh giữ ở cửa ra vẻ bình tĩnh: "Được rồi, đi thu dọn đồ đạc đi."

Em gái khóc đến đau lòng kia, lại không dám lớn tiếng kêu rên, chỉ có thể cúi đầu nhỏ giọng khóc nức nở, hành động này đã đánh vào lòng của tất cả những người đang vây xem-

Lòng tò mò!

Khóc đến thảm như vậy, chứng tỏ trừng phạt không nhẹ, nhưng vì sao lại mang ơn đội nghĩa nói lời cảm ơn với tổng giám đốc Thẩm? Dáng vẻ thành khẩn, không có chút miễn cưỡng và không cam long nào, chắc là đánh cho một gậy rồi lại cho một quả táo ngọt.

Nhưng câu nói kia của Miêu Miêu "Đi thu dọn đồ đạc đi", tựa như vạn dặm trời quang đột nhiên nện xuống một đợt sấm rền!

Thu dọn đồ đạc?

Có ý gì?

Điều đi hay là trực tiếp bị đuổi việc?

Không để thời gian cho mọi người phản ứng, Miêu Miêu đã bắt đầu gọi người thứ hai đi vào: "Trần Mỹ Vân-"

Lúc này, một nhân viên nữ đẩy đám người ra, đi đến phía trước: "Hỏi, đã hỏi rồi! Hiểu Âu nói..." Giọng nói hơi dùng lại một chút, trên mặt xuất hiện biểu cảm quái dị.

"Nói cái gì?! Cô nói nhanh lên!" Mọi người thúc giục.

Người phụ nữ cắn răng: "Hiểu Âu nói... là cô ấy chủ động xin từ chức."

"Sao có thể?!"

"Đầu cô ta bị úng nước à?"

"Làm cái quỷ gì vậy?"

"..." Bàn tán sôi nổi, không ngừng xì sầm.

Nếu Thẩm Loan mạnh mẽ ép buộc nhân viên từ chức, người ở đây thỏ tử hổ bi*, khó tránh khỏi sẽ ầm ĩ một thời gian, nhưng hôm nay Trình Hiểu Âu tự mình cam tâm tình nguyện, bọn họ là người ngoài cuộc còn có thể nói cái gì?

*Thỏ tử hổ bi: Một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ

Căn bản không thể chỉ trích, chỉ có thể ngậm miệng lại.

Cho nên, rốt cuộc trong năm phút đã xảy ra chuyện gì, điều gì có thể khiến cảm xúc và quyết định của Trình Hiểu Âu hoàn toàn lệch khỏi quỹ đạo bình thường?

Mọi người nghi ngờ không lâu, bởi vì người thứ hai đi vào đã đi ra, vỗ ngực, dáng vẻ còn đang sợ hãi, rất nhanh đã bị mọi người vây quanh ở giữa, một người tiếp một người hỏi han ríu rít ——

"Cô cũng muốn từ chức?"

"Tổng giám đốc Thẩm đã nói gì?"

"Có phải rất đáng sợ không?"

"..."

Chương 149: Bước thứ hai, sa thải

"Từ chức?" Trần Mỹ Vân ngạc nhiên: "Tôi không từ chức!"

Kết quả hoàn toàn khác với Trình Hiểu Âu, cô ta chỉ bị Thái Vân dạy dỗ một trận, khi cô ta đi vào tổng giám đốc Thẩm vốn không mở miệng, chỉ ở bên cạnh nhìn mà thôi.

Miêu Miêu: "Người thứ ba, Lâm Lộ..."

Rất nhanh, bảy người đã đi vào năm, trong đó ba người "chủ động" từ chức, một người bị dạy dỗ, một người điều khỏi cương vị công tác.

"Chuyện gì đang xảy ra? Sao tôi chẳng hiểu gì cả?"

"Ha hả, không chỉ mình cậu không hiểu."

"Đều đến trễ, trừng phạt lại có nhẹ có nặng, còn gì công bằng?"

"Rất không công bằng..."

"Công bằng? Đương sự cũng chưa ý kiến, cô định làm thánh mẫu, ở đây nói lung tung?"

"Ôi, tôi chỉ tùy tiện nói, cô kích động cái gì hả!"

"Tôi rất tò mò, rốt cuộc là ý của tổng giám đốc Thẩm hay là giám đốc Thái?"

"Có khác nhau sao?" Nếu Thẩm Loan không đồng ý, Thái Vân dám làm vậy?

"..."

"Khụ khụ!" Miêu Miêu đảo mắt qua mọi người, ánh mắt rơi xuống một chỗ, tiếng bàn tán bé dần: "Người thứ sáu, Lâm Lệ."

Là cô gái lúc trước cười Thẩm Loan "Ngốc nghếch lắm tiền", ở trong phòng nước sau đó bị mọi người cô lập.

Đi ngang qua nhau, Miêu Miêu không khỏi nhìn cô ta nhiều hơn một chút, tò mò không biết tổng giám đốc Thẩm sẽ xử lý như thế nào.

Trước đây, Lâm Lệ đã đắc tội với Thẩm Loan, nhẹ thì có thể lấy được thanh danh rộng lượng, nhưng rốt cuộc vẫn nghẹn; nặng thì mọi người sẽ nói Thẩm Loan mượn cớ, cố ý khiến người ta phải đi giày nhỏ.

Nhưng thật tế đã chứng minh, Lâm Lệ cũng không giống với những người đã đi vào trước đó, thậm chí thời gian còn ngắn hơn, khoảng hai ba phút đã ra, giống như ân oán trước kia không khiến vị bên trong khó xử.

"Cô đi hỏi..."

"Cô đi vẫn tốt hơn."

"Haizz, nếu không cô đi đi?"

Mọi người đùn đẩy nhau, bởi vì trước kia đã cô lập, bây giờ dù tò mò cũng không ai chủ động tiến lên dò hỏi Lâm Lệ.

Cuối cùng vẫn là Trần Mặc đứng ra: "Cô không sao chứ?"

Lâm Lệ đang hoảng hốt bỗng hoàn hồn, Trần Mặc thấy toàn thân cô ta đều đang run rẩy: "Cô..."

"Tôi đi thu dọn đồ đạc! Lập tức đi..." Nói xong đẩy ra đám người chạy đi, nhưng không biết nhớ tới cái gì, bước chân bỗng nhiên cứng lại, xoay người, hướng về phía văn phòng tổng giám đốc cúi đầu thật sâu, mới cố nén nước mắt và cảm giác thẹn trong lòng, chạy trối chết.

"Lại nữa?"

"Giống y chang Trình Hiểu Âu ..."

Trần Mặc nghĩ nghĩ, nhấc chân đuổi theo, Lâm Lệ đứng ở vị trí làm việc của chính mình, bắt đầu luống cuống tay chân thu dọn đồ đạc.

"Rốt cuộc sao lại thế này?" Trần Mặc nhíu mày: "Đừng nói với tôi, cô cũng muốn từ chức." Hai chữ cuối cùng anh ta cố ý nhấn mạnh.

Thân hình Lâm Lệ khẽ run, nước mắt nháy mắt rơi như mưa: "Tôi không muốn... Nhưng tôi không có lựa chọn nào khác...Tôi không có lựa chọn, anh hiểu không?"

"Rốt cuộc sao lại thế này?" Giọng điệu của người đàn ông mang theo ý trấn an, rất dễ khiến người ta thả lỏng cảnh giác.

"Tôi, tôi đã sai rồi..." Lâm Lệ khóc như mưa.

"Đến trễ mà thôi, không nghiêm trọng như vậy." Giọng điệu nhẹ nhàng và mềm mại, gần như dụ dỗ.

"Không..."

Trần Mặc cười nói: "Nếu bởi vì chuyện ở phòng nước lúc trước, tổng giám đốc Thẩm cũng chỉ đến thế mà thôi."

Lâm Lệ lắc đầu: "Không phải chuyện đó... Thật ra tôi ..."

Giây tiếp theo, bỗng nhiên im lặng, ánh mắt nghi ngờ bắn về phía người đàn ông, Lâm Lệ như đột nhiên bừng tỉnh, lau nước mắt, nháy mắt cảnh giác: "Không có gì, tôi tự nguyện từ chức, cảm ơn đã quan tâm."

Trần Mặc bĩu môi, lập tức mất hết hứng thú.

Anh ta còn tưởng rằng có thể moi được thông tin gì có ích từ Lâm Lệ, xem ra, chuyện này không giống như trong tưởng tượng của anh ta, nếu không, cả Lâm Lệ và ba người trước cũng bị đuổi việc sẽ không thành thật ngậm miệng như vậy, thậm chí giữ kín như bưng!

Cho nên, rốt cuộc trong tay tổng giám đốc Thẩm đã nắm được nhược điểm gì của họ?

Trần Mặc lén lút cân nhắc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top