Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 165-174: Cho em, em không cần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thẩm Loan chỉ nhìn người phụ nữ một cái rồi không quá để ý mà thu hồi ánh mắt.

Vị này chắc là chính trợ lý của Thẩm Khiêm ở Minh Đạt, dáng người không tệ, giá trị nhan sắc max điểm, chỉ có một chút không tốt đó là đại mỹ nữ này hình như có chút địch ý với cô?

Cảm giác của phụ nữ với phụ nữ thường chuẩn xác nhất.

"Ngài muốn uống gì không?"

Trợ lý hỏi anh ta, Thẩm Khiêm lại quay đầu hỏi Thẩm Loan: "Em thích cái gì?"

"Không cần."

"Ừ, tôi cũng không khát." Nói xong, phất phất tay về phía trợ lý: "Cô đi ra ngoài trước đi."

Môi đỏ người phụ nữ hơi nhấp: "Vâng."

Tới nhanh, đi ra lại càng nhanh hơn.

Thẩm Loan đi đến trước cửa sổ, xa xa là toàn nhà chọc trời, dưới chân là xe cộ tấp nập, khó trách người có tiền đều rất thích cao tầng: "Là đỉnh cao nhất của ngọn núi, vừa nhìn mọi ngọn núi nhỏ khác" cảm giác đúng là rất tuyệt.

"Cầm đi." Thẩm Khiêm đưa một hộp phấn màu lam cho cô.

"Cái gì đây?"

"Mấy ngày hôm trước đi công tác mua đấy."

"Cho em?"

"Nếu không thì sao?"

Thẩm Loan cầm trong tay quơ quơ, không nặng, sau đó trả lại cho anh ta.

Người đàn ông nhíu mày: "Sao thế?"

"Em không cần."

"Lý do." Giọng nói lập tức trầm xuống.

Dù có giả vờ giống như khiêm khiêm quân tử thì cũng là giả, trong xương cốt vẫn là Thẩm Khiêm lạnh thấu xương mạnh mẽ.

"Nếu là quà thì không nên chỉ một người có."

"Có ý gì?"

"Anh." Thẩm Loan nghiêng đầu, nhìn vào đáy mắt anh ta, ẩn hữu sở chỉ* nói: "Anh có ba đứa em gái."

*Nghĩa là ngoài ý nghĩa trên mặt chữ thì còn ẩn chứa một hàm nghĩa khác nữa.

Mày Thẩm Khiêm căng lên, nghĩ nghĩ rồi hỏi cô: "Duy nhất thì không phải tốt hơn sao?"

"Tốt, nhưng người đó không nên là em." Hai đứa em gái ruột ở phía trước, dù sao cũng không tới mặt cô.

Thẩm Loan tháo vòng tay xuống: "Còn có cái này nữa, anh cũng lấy về đi."

"Thẩm, Loan!" Dịu dàng trong mắt không còn nữa, chỉ còn lại sự lạnh băng, người quen thuộc với anh ta sẽ biết, đây là điềm báo tức giận.

Thẩm Loan lắc đầu, lui về phía sau hai bước: "Thời gian không còn sớm nữa, em về trước."

"Đứng lại —" Giọng nói lạnh lùng, lạnh lẽo đến tận xương.

Thẩm Loan làm như không nghe thấy, bước chân nhanh hơn rời đi, cô không biết cái vòng tay kia đến cùng là đại diện cho cái gì, cũng không biết mục đích của Thẩm Khiêm ra sao, nhưng trực giác nói cho cô biết, không thể nhận!

Không sai, lúc đầu cô đến gần Thẩm Khiêm đúng là không có ý tốt, bây giờ mục đích vẫn không đơn thuần, nhưng chuyện này phải trong phạm vi có thể kiểm soát được, một khi vượt quá, Thẩm Loan sẽ không chút do dự mà lui ra sau.

So với Thẩm Khiêm kỳ lạ lấy lòng, cô vẫn tình nguyện giống như lúc trước, thăm dò lẫn nhau hay tấn công đề phòng lẫn nhau.

Động tác của cô nhanh, mà động tác của người đàn ông lại càng nhanh hơn, hai ba bước đuổi theo, bắt lấy đầu vai thon gầy của cô từ phía sau.

Thẩm Loan cắn răng, chịu đựng sức lực ngang ngược trên vai.

"Chạy cái gì? Chẳng lẽ anh sẽ ăn em sao?" Câu nói vui đùa, nhưng lại không phải giọng điệu vui đùa, cũng không hiểu sao lạnh lùng, rét lạnh.

"Buông tay ra." Sắc mặt Thẩm Loan đột nhiên trầm xuống, giọng điệu rất khác với trước kia, dường như thêm một chút mạnh mẽ.

Nếu Thẩm Khiêm còn có chút lý trí, thì sẽ phát hiện Thẩm Loan lúc này không giống với bất kỳ điểm nào mà anh ta thấy trước kia.

Đáng tiếc, sự tức giận đã sớm làm anh ta đánh mất nhạy bén và cảnh giác: "Anh nói rồi, em không thích thì có thể vứt đi, còn trả lại là có ý gì?"

"Mấy triệu mà vứt đi như vậy, anh không tiếc sao?"

"Đồ vật không thể làm em thích thì đắt nữa cũng là đồ bỏ đi."

Thẩm Loan nheo mắt tránh đi ánh mắt người đàn ông, thái độ kiên quyết: "Em nói rồi, không cần."

"Được, vậy bây giờ em ném nó đi." Thẩm Khiêm kiên quyết mà bắt lấy tay cô, bẻ ra, sau đó bỏ vào lòng bàn tay.

Thẩm Loan lạnh lùng giương mắt, một giây sau, nằm lòng bàn tay lại, ném mạnh một cái...

Ánh sáng màu trắng vẽ một vòng cung đẹp mắt trên không trung, rồi sau đó rơi xuống mặt đất, tựa như một chai nước khoáng rỗng, một túi rác rưởi không có giá trị...

Chương 166: Lục Thâm đến đây

Lồng ngực người đàn ông đau xót, ánh mắt hung ác: "Thẩm Loan, sao emdám?!"

"Em đã nói không cần rồi, là anh ép em ném."

Vòng tay giá trị xa xỉ lúc này này nằm yên tĩnh trên mặt thảm, mặc cho cái dây tinh xảo thế nào, kim cương chói mắt ra sao, cũng chỉ có thể làm bạn với tro bụi.

Đúng lúc này, cửa bị đẩy ra, một vị khách không mời mà đến mạnh mẽ xuất hiện.

"Thẩm Khiêm, anh cho rằng trốn đến địa bàn của ông già anh thì tôi không dám..." Lục Thâm nghiến răng nghiến lợi, hai mắt phun lửa, giây tiếp theo lại bỗng nhiên dừng lại, bàn chân cẩn thận nâng lên, lui về phía sau nửa bước, khom lưng ghé sát vào mặt đất.

Vẻ mặt Thẩm Khiêm hơi trầm xuống, bước nhanh lên.

Nhưng Lục Thâm lại nhanh hơn anh ta, sau khi chắc chắn đồ vật sáng long lanh kia là "nước mắt Ares" sau, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất trong cả cuộc đời này nhặt lên, cất vào túi quần, cũng mặc kệ thứ này rốt cuộc thuộc về ai, dù sao bây giờ vào tay anh ta là tốt rồi.

Nếu không phải chú ý đến hình tượng của mình, Lục Thâm có thể sẽ chống nạnh cười to.

Cái gì gọi là "Đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, đến khi đạt được chẳng tốn công"?

Hihi, đây này!

Anh ta thấy Thẩm Loan cách đó không xa, tất nhiên cũng không cẩn thận đánh giá, chỉ làm bộ mà thôi, sau đó thay đổi vẻ mặt tức giận lúc vào cửa, cười như tắm mình trong gió xuân: "Nếu Tổng giám đốc Thẩm đang có khách, tôi cũng không làm phiền nữa, đi trước đây."

"Đứng lại —"

Bóng dáng Lục Thâm cứng lại.

"Thất gia có thể đi, nhưng làm phiền trả lại đồ vật cho tôi."

"Đồ vật?" Lục Thâm cười hì hì quay lại, mặt đối mặt với anh ta, dáng vẻ "tôi rất vô tội, tôi cũng không biết gì đâu", hai tay duỗi ra: "Đồ gì?"

Thẩm Khiêm cũng chưa tức giận khi anh ta vô lại như thế, chỉ nói: "Thất gia muốn xem video giám sát sao?"

Sắc mặt Lục Thâm trầm xuống: "Nếu ' đồ vật ' anh nói là chỉ cái vòng tay tôi vừa rồi nhặt được lúc nãy, vậy xin lỗi rồi, tôi cũng không có cách nào trả cho anh. Dù sao đồ vật trên mặt đất thì ai nhìn thấy trước thì chính là của người đó."

"Hóa ra là Thất gia không chỉ am hiểu vừa đe dọa vừa dụ dỗ, còn sẽ trợn tròn mắt nói dối như vậy."

Mấy ngày nay, Lục Thâm vì buộc anh ta giao lắc tay ra, trong tối ngoài sáng làm không ít thủ đoạn nhỏ. Lớn là lợi dụng danh tiếng của Kinh Bình nhà họ Lục để tạo áp lực cho một số đối tác quan trọng của Thiên Thủy, nhỏ là dây dưa tới cửa như bây giờ, vây quanh chặn đường, Thẩm Khiêm một mặt kiêng dè quan hệ giữa anh ta và Quyền Hãn Đình, một mặt còn phải nghe anh ta lải nhải như bây giờ, nhẹ không được, nặng cũng không xong, cực kỳ bực bội!

"Tôi vốn cho rằng người có thể cùng quyền với Lục gia, Hạ Tam gia xưng huynh gọi đệ sẽ là nhân vật lớn nào đó, không ngờ thế mà lại là một người thích chiếm mấy món lời nhỏ, còn vừa cưỡng từ đoạt lý* vừa vô lại."

"Thẩm Khiêm! Giữ miệng cho sạch sẽ đi! Vòng tay là tôi ngắm trúng trước, nếu không có buổi đấu giá thì anh cũng không có tư cách sờ một chút đâu!" Hai mắt Lục Thâm phun lửa, nhưng mắt lại kiêu ngạo như trước, như thể đứng trên cao đã trở thành một loại thói quen khắc trong xương cốt, chỉ nghe anh ta cười lạnh hai tiếng —

"Anh là cái quái gì chứ? Cũng xứng gọi tên Tam ca và Lục ca của tôi."

Thẩm Loan đứng một bên, mắt lạnh nhìn hai người anh tới tôi lui, cũng đoán được người tới có thân phận gì, mà nguyên nhân là đang tranh chấp cái vòng tay cô ném đi...

Cho dù bị đối phương dùng lời nói nhục nhã, trên mặt Thẩm Khiêm trước sau vẫn không thấy vẻ tức giận: "Tôi chỉ cần lắc tay."

Mạnh mẽ, kiên quyết, nửa bước không cho.

Thẩm Loan nhíu mày, Thẩm Khiêm trong ấn tượng của cô không phải là như thế này. "Anh ta" tỉnh táo biết kiềm chế, co được dãn được, tuyệt đối sẽ không vì một cái vòng tay mà đắc tội người có thân phận lớn như Lục Thâm.

Người có tâm tư cẩn thận, một kẻ có suy nghĩ ích kỷ gần như hoàn mỹ... Những từ đó có thể gắn lên người anh ta.

Chương 167: Vì vòng tay, vung tay đánh nhau

Nhưng những gì đang xảy ra trước mắt lại dễ dàng lật đổ những gì mà Thẩm Loan đã định nhận, rốt cuộc là sai ở đâu?

Là Thẩm Khiêm bốn năm trước đạo hạnh không đủ, vẫn chưa được như kiếp trước bốn năm sau mà cô nhìn thấy, hay là...vòng tay này cực kỳ đặc biệt?

"Thẩm Khiêm, đừng cho mặt mũi lại không cần!" Lục Thâm bị thái độ bướng bỉnh hồ đồ làm cho suýt nữa dậm chân.

"Nói vậy, Thất gia cũng vậy." Không nóng không lạnh.

"Anh!"

"Tôi nói, tôi chỉ cần vòng tay."

Lục Thâm bị anh ta hoàn toàn chọc giận, híp nửa mắt, tươi cười lạnh lùng: "Nếu hôm nay tôi nhất định phải đưa đi thì sao?"

Lúc này anh ta mới có dáng vẻ --- khắc nghiệt "Thất gia" nên có , lạnh thấu xương, tàn nhẫn quyết đoán.

Nhưng Thẩm Khiêm cũng không rụt rè: "Vậy đừng trách tôi không khách sáo."

"Ồ, không khách sáo?" Lục Thâm giống nghe được chuyện gì đó rất buồn cười: "Anh muốn không khách sáo thế nào?"

Vừa dứt lời, nắm đấm rét lạnh bay tới, bọc một trận cuồng phong cọ qua mũi Lục Thâm, nếu anh ta không phản ứng nhanh, một đấm này rơi xuống chỉ sợ sẽ chảy máu.

"Thẩm Khiêm, mẹ nó gan anh cũng thật lớn đấy!" Không nói hai lời, trực tiếp ra tay.

"Tôi nói, tôi chỉ cần vòng tay."

"Được, là anh thiếu đòn, bị thương cũng đừng trách tôi!" Lục Thâm cởi áo khoác, cởi khuy áo sơ mi và nút tay áo trên người.

Hai người ngay trong phòng họp, anh một quyền, tôi một chân, đấm đánh quấn lấy nhau.

Thẩm Loan biết mình khuyên cũng không được, dứt khoát không làm việc vô ích, xoay người cầm lấy điện thoại, trực tiếp gọi cho bảo vệ công ty: "Gọi người bộ phận an ninh lên tầng 26."

Năm phút sau, bốn người mặc đồng phục bảo vệ tách hai người ra, lúc đó, khóe miệng Thẩm Khiêm hồng hồng, xương gò má Lục Thâm bầm tím, kẻ tám lạng người nửa cân, cũng không ai tốt hơn ai.

"Tôi đánh chết con bê nhà cậu —" Sau khi Lục Thâm bị bảo vệ kéo đi, hai chân còn không cam lòng mà đá loạn một lúc.

Thẩm Khiêm lạnh lùng giương mắt, duỗi tay lau sạch vết máu trên khóe miệng, hai bảo vệ túm lấy anh ta đồng thời buông tay, lui về phía sau nửa bước dùng tư thế bảo vệ canh chừng tại chỗ. Bọn họ là nhân viên Minh Đạt, nên giúp ai trong lòng sáng như gương.

Lục Thâm cũng tương đối thảm, anh ta cũng xem như là người biết đánh nhau, từng chiêu từng thức giống như copy ra, ít đã bị hai bảo vệ túm lại, còn đâu dáng vẻ chật vật như vừa rồi?

"Thẩm Khiêm, có gan thì chúng ta tiếp tục solo!"

"Tôi không có hứng thú đánh nhau." Nói xong, bước lên hai bước trực tiếp duỗi tay vào trong túi quần Lục Thâm.

"Anh chẳng qua là ỷ vào người nhiều, đồ nhát cáy!"

Thẩm Khiêm nhíu mày, nhìn về phía hai bảo vệ nói: "Giữ chặt."

"Vâng!"

Cứ như vậy, Lục Thâm không chỉ không lấy được vòng tay, mà còn bị hai bảo vệ một đường đưa đi.

Ánh mắt tức giận nhìn chằm chằm chỗ Thẩm Khiêm, đúng lúc nhìn thấy anh ta nhét "nước mắt Ares" vào trong tay người phụ nữ kia.

Không sai, đúng là "nhét"!

Người phụ nữ nhíu mày, rõ ràng không muốn. Nhưng Thẩm Khiêm lại mạnh mẽ hơn cô, vốn không cho đối phương cơ hội từ chối nào.

Lục Thâm nhớ trong lòng.

Thứ anh ta muốn mà không được, thế mà người khác lại không thèm nhìn lại.

Tốt, thật sự rất tốt!

Thẩm Khiêm đúng không? Anh ta nhớ kỹ rồi! Chuyện này sẽ không để yên đâu! Còn người phụ nữ kia, thế mà lại gọi bảo vệ...

"Gia." Sở Ngộ Giang do dự: "Hình như tôi nhìn thấy Thất gia."

Người đàn ông đang ngồi ở ghế nhắm mắt nghỉ ngơi bỗng mở hai mắt nhìn ngoài cửa sổ.

"Có cần đi giúp đỡ không?" Bởi vì Lục Thâm bị ném ra ngoài, quần áo nhăn nhó, tóc cũng rối loạn.

"Đi hỏi xem đã xảy ra chuyện gì trước."

Sở Ngộ Giang gật đầu, đẩy cửa xuống xe.

Chương 168: Lục gia không bình thường

"Thất gia."

Lục Thâm hoảng sợ: "Tiểu Giang Giang, là anh à..." Cười bối rối.

"Ngài đây là..." Ánh mắt dò hỏi của Sở Ngộ Giang đảo qua phần máu ứ đọng rõ ràng trên gò má kia.

Ánh mắt Lục Thâm lóe lên, cười chỉ chỉ: "Anh nói cái này à? Thật ra cũng không có gì, không cẩn thận đụng vào tường thôi, sau đó thành như vậy. Chắc là gần đây không may, đánh bài thua tiền, uống nước tê răng..." Anh ta cố gắng giả dáng vẻ nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng trình độ không đủ, Sở Ngộ Giang tốt xấu gì cũng đã theo Quyền Hãn Đình kiếm ăn nhiều năm như vậy, sao lại không nhìn ra đối phương nói dối?

Huống chi, vừa rồi anh ta còn tận mắt thấy Lục Thâm bị bảo vệ ném ra ngoài như ném rác.

Nhưng, Sở Ngộ Giang cũng không chọc thủng, gật gật đầu, chỉ nói: "Lục gia ở trong xe, cần tới gọi một tiếng không?"

"Đừng... Tôi còn có việc, đi trước." Lòng bàn chân Lục Thâm ma sát, chạy cực nhanh.

Qua cho anh Lục thấy vẻ mặt mũi bầm dập của anh ta? Đừng đùa chứ, ông đây không cần mặt mũi à?

Sở Ngộ Giang lên xe, nói chuyện của Lục Thâm lại một lần: "... Cụ thể vì sao thì thất gia chưa nói, nhưng xem ra là ăn mệt, ngài nói xem có cần tôi..."

Một cái Minh Đạt tính là gì? Cũng dám ức hiếp lên đầu Lục gia, Sở Ngộ Giang dự định động chút tay chân cho đối phương một bài học, ai ngờ Quyền Hãn Đình lại vẫy vẫy tay, không đồng ý.

"Chuyện của lão Thất, tự nó xử lý, nếu cần, không cần cậu hỏi, nó sẽ tự mở miệng."

Sở Ngộ Giang gật đầu, chuẩn bị cài dây an toàn.

Quyền Hãn Đình: "Cậu dẫn nó đến bệnh viện bôi thuốc.

"?"

"Để xe lại."

Mãi đến khi, Sở Ngộ Giang đuổi theo Lục Thâm, kéo anh ta vào xe taxi, đầu óc còn có chút mơ màng, nhưng chuyện cần làm vẫn đâu vào đấy: "Bác tài, phiền đến bệnh viện gần nhất."

"Đến bệnh viện gì chứ? Tôi không đi!" Lục Thâm vốn dĩ là bị mạnh mẽ kéo lên xe, bây giờ vẻ mặt khó chịu kháng nghị.

Sở Ngộ Giang đưa điện thoại qua: "Nếu ngài có thể thuyết phục Lục gia thu lại mệnh lệnh đã ban ra."

Hả!

"Anh Lục bảo anh đưa tôi đến bệnh viện?!"

Sở Ngộ Giang tốt tính gật đầu.

Vẻ mặt Lục Thâm kỳ lạ, không đúng... Từ khi nào anh sáu lại để ý đến sống chết của anh ta? Trước kia tới Ninh Thành chơi ngầm đua xe, ngã gãy chân đều chính anh ta đến bệnh viện, Quyền Hãn Đình mấy ngày hôm sau mới đến phòng bệnh xem anh ta, trái cây cũng chưa thèm mua, ngồi chưa được hai phút, ném xuống một câu 'không có tiền đồ' rồi vỗ mông chạy lấy người, sau bây giờ trên mặt của anh ta chỉ bị thâm một chút, đã phái tâm phúc Sở Ngộ Giang tới đưa cho anh ta rồi?

"Chuyện đó..." Lục Thâm nuốt nuốt nước miếng, thử nói: "Anh Lục của tôi gần đây không sao chứ?"

"Hẳn là không."

"Vậy thì kỳ lạ, ngày thường cũng không thấy anh ấy quan tâm tôi như vậy mà? Còn nữa, không phải anh có xe à, sao lại còn đưa tôi ngồi taxi?"

Lúc này, người có vẻ mặt kỳ lạ lại thành Sở Ngộ Giang: "... Lục gia nói, anh ấy cần dùng."

"Dùng làm gì?"

"... Không biết."

Bên kia, Thẩm Loan suy nghĩ rõ ràng, nhìn 'Nước mắt Ares' trong tay rơi vào trầm tư.

Căn cứ với sự hiểu biết của cô với Thẩm Khiêm, chuyện hôm nay đã phát triển đến chỗ nào đều không đúng!

Đầu tiên, anh ta nổi lên xung đột với Lục Thâm, cũng đã không thể tưởng tượng.

Tiếp theo, hành động khăng khăng đưa cho cô của Thẩm Khiêm cũng có vấn đề!

Thẩm Loan không tin anh ta thật sự vì 'muốn cho cô' mà cho cô, tục ngữ nói rồi, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, dù có qua hai đời, thứ trong xương cốt vẫn rất khó thay đổi, ví dụ như, Thẩm Khiêm ích kỷ vô tình..

Chương 169: Gọi chồng ơi cũng được

Dù là vì sao, cô chắc chắn sẽ biết rõ.

Ánh mắt nghi hoặc của Thẩm Loan bỗng nhiên kiên định, bỏ lắc tay vào trong túi xáy, đến bãi đỗ xe lấy xe.

Đi được một nửa, bị một chiếc xe màu đen chạy băng băng lấp kín đường đi, cô theo bản năng né qua bên cạnh, nhưng xe cũng không có ý định đi, mà ổn định vững vàng, cửa xe thấp xuống, để lộ khuôn mặt đẹp đẽ đến quá đáng của người đàn ông.

Thẩm Loan cũng phải thừa nhận, khuôn mặt như vậy, dù có thấy bao nhiêu lần cũng sẽ bị kinh ngạc.

"Chú Lục còn chưa đi à?"

Lúc cô tới, Thẩm Xuân Giang đã đưa anh đi, cũng đã qua gần một giờ, không nghĩ tới Quyền Hãn Đình vẫn còn ở đây.

"Lên xe." Hai chữ, mang theo một chút mệnh lệnh, lại không cho người ta có cảm giác vênh mặt hất hàm sai khiến.

Thẩm Loan quơ quơ chìa khóa trong tay: "Tự cháu cũng có xe, cho nên, không cần chú đưa đi."

Không ngờ, người đàn ông bỗng nhiên duỗi tay, một kéo lấy đi chìa khóa của cô: "Còn bây giờ?"

Khóe miệng Thẩm Loan run rẩy, nhỏ giọng mắng một câu: "Trẻ con!"

"Lên xe!" Giọng điệu không hề tốt.

Thẩm Loan đoán anh có thể đã nghe thấy được, nhưng, thì sao?

Cô muốn nói cho anh nghe đấy.

"Xem ra, muốn tôi tự mình mời em?"

"Đâu dám?" Nói, rồi vòng đến ghế phụ, mở cửa xe ra, ngồi xuống: "Nếu chú Lục muốn trải nghiệm cảm giác làm tài xế, cháu từ chối thì bất kính rồi."

"Hừ --- cái mồm đó của em khi nào mới có thể nói chút dễ nghe?"

Thẩm Loan nhướng mày, cười hỏi anh: "Chú lục muốn nghe cái gì dễ nghe?"

"Tôi muốn nghe, em sẽ nói?"

"Có thể suy nghĩ, xem như tiền xe."

"Được." Bờ môi người đàn ông gợi lên nụ cười nhạt: "Gọi ba."

Nụ cười Thẩm Loan cứng đờ, một lát sau, mở miệng sâu xa: "... Không nghĩ tới chú Lục thích cái giọng này."

"Sao, không dám gọi?"

"..."

"Đổi cái khác, chồng ơi cũng được."

"..." Ha ha, người thành phố mấy người cũng thật biết chơi nhỉ.

"Còn nữa." Chờ đèn đỏ, Quyền Hãn Đình bỗng nhiên quay đầu nhìn cô một cái: "Tôi không có ý định đưa em đi."

"Hả?"

Đến khi, hai người đứng trước cửa một nhà hàng tư nhân, Thẩm Loan mới hiểu được câu 'tôi không có ý định đưa em đi' đến cùng có ý gì.

Đưa em đi, là đến địa điểm em quyết định.

Chở em, là đến nơi tôi định đến.

"Chú Lục muốn mời cháu ăn cơm à?"

"Không thể sao?" Quyền Hãn Đình hỏi lại.

Thẩm Loan dù bận vẫn ung dung nhìn anh một cái, cất bước đi vào trong đầu tiên: "Bữa tối miễn phí, cầu còn không được."

Người đàn ông theo sau, khóe môi là một nụ cười ngay cả anh cũng không phát hiện ra.

Đây là một nhà hàng món Quảng Đông, khẩu vị thiên về thanh đạm, nhưng phối hợp dinh dưỡng rất đầy đủ, rất thích hợp để 'phát triển cơ thể'.

Quyền Hãn Đình gọi ba món, Thẩm Loan lại gọi bốn món.

Cũng may đồ ăn không nhiều lắm, cố gắng một chút cũng không phải là không thể giải quyết.

Thẩm Loan thật sự đến để ăn cơm, đồ ăn vừa lên bàn, sau khi Quyền Hãn Đình bảo cô động đũa, cũng không khách sáo nữa.

Sự thật chứng minh, Lục gia không chỉ làm ăn lớn, thực lực mạnh mẽ, ánh mắt và trình độ thưởng thức cũng cao cấp, mỗi món đồ ăn đều có đặc sắc riêng, tóm lại, ngon!

Dứa xào thịt chua chua ngọt ngọt, cá hấp tươi sống ngon miệng, tôm phỉ thúy bóc vỏ cảnh đẹp ý vui...

Thẩm Loan gọi người phục vụ đến: "Phiền cho tôi thêm một chén cơm."

"Ngài chờ một lát."

Rất nhanh, người phục vụ bưng một lồng hấp nhỏ vào, bên trong là hạt cơm nóng hổi, chỉ ngửi đã thấy thơm không chịu được.

Thẩm Loan tự mình xới một chén đầy.

"Thích không?" Đối diện, Quyền Hãn Đình thong thả ung dung ăn miếng đậu hũ, có chút buồn cười hỏi cô.

Chương 170: Lấy thân báo đáp thì sao?

Thẩm Loan thành thật gật gật đầu, tất nhiên, tay và miệng cũng không nhàn rỗi.

"Cảm ơn."

Quyền Hãn Đình dùng một đôi đũa sạch khác gắp một con tôm bạc đất cho cô: "Không cần khách sao."

Thẩm Loan dừng dại, gắp con tôm để sang cái đĩa bên cạnh.

Người đàn ông nhướng mày: "Sao vậy?"

"Lười lột, ăn món khác trước đã."

Quyền Hãn Đình cười lắc đầu, đeo bao tay dùng một lần vào, dưới ánh mắt kinh ngạc của Thẩm Loan, bắt đầu lột vỏ tôm.

Tay người đàn ông rất lớn, khớp xương rõ ràng, nếu đánh đàn dương cầm chắc chắn sẽ rất đẹp, ngay cả hàng động lột vỏ tôm, khi anh làm cũng có loại cảm giác cao quý.

Cảnh đẹp ý vui.

Thẩm Loan thầm nghĩ, thì ra Lục gia thích ăn tôm.

Suy nghĩ cũng chỉ trong một giây, so với việc tìm tòi sở thích của Quyền Hãn Đình, Thẩm Loan càng thích nhấm nháp mỹ vị trước mắt hơn, cho nên, cô tiếp tục gắp đồ ăn, vùi đầu vào ăn.

Bỗng nhiên, một đôi đũa xuất hiện ở trước mắt, còn rất kĩ xảo mà kẹp năm sáu con tôm bạc đất, chậm rãi lại kiên quyết đưa vào trong chén cô.

Thẩm Loan thuận thế ngẩng đầu, vừa lúc nhìn đến bàn tay người đàn ông rút lại.

Cô cười chớp mắt: "Cho cháu?"

Quyền Hãn Đình không nói gì, trực tiếp kẹp mấy con còn lại đưa qua.

"Ồ, đúng là cho cháu rồi, cảm ơn chú Lục, vậy cháu đây không khách sáo."

"Ha --- em đã bao giờ khách sáo à?"

Nói chuyện không lớn không nhỏ, thái độ khi tốt khi xấu, đối với anh càng lúc lạnh lúc nóng, ngay cả lần đó ở sơn trang Ôn Tuyền, từ lúc ban đầu cô cũng đã khống chế tiết tấu, chờ mệt không động đậy được nữa, mới đến lượt anh ở trên.

Quyền Hãn Đình phát hiện, từ đầu tới đuôi, chính mình mới là người bị cô nhóc nắm mũi dắt đi.

Thẩm Loan không tiếp lời anh, lo ăn tôm của mình.

Hai mươi phút sau, nửa chén canh nóng xuống bụng, "Ok, cháu no rồi."

Quyền Hãn Đình nhìn trên bàn hầu như không còn gì, không khỏi ngạc nhiên: "Còn ăn được hơn cả tôi..."

Thẩm Loan bĩu môi: "Cháu và chú không thể so sánh với nhau được."

"Vì sao?"

"Cơ thể cháu còn phát triển, chú đã lớn tuổi như vậy rồi, đã sớm định hình."

Lớn tuổi như vậy rồi...

Tuổi...

Sắc mặt người đàn ông đổi một chút, đen như đáy nồi.

"Cháu nói sai rồi sao?" Vẻ mặt thối như vậy.

"... Không, sai."

Chậc! Sao cô lại nghe ra được chút ý cắn răng nghiến lợi nhỉ?

Ăn uống no nên, hai người rời phòng, Quyền Hãn Đình quẹt thẻ tính tiền, Thẩm Loan đứng ở bên cạnh chờ anh, dáng vẻ yên tĩnh ngoan ngoãn như một cô vợ nhỏ.

Khoảng cách đến bãi đỗ xe còn một đoạn nhỏ, hai người hóng gió, ở dưới đèn đường sóng vai đi bộ.

Bỗng nhiên, một ánh sáng mạnh từ phía sau chiếu đến, không đợi Thẩm Loan quay đầu, đã bị người đàn ông kéo đến bên đường, bởi vì lực quá mạnh, suýt chút nữa hại cô trẹo chân.

"Tìm chết à?" Giọng nói nặng nề, bọc lấy lạnh lẽo.

Thẩm Loan giương mắt, bốn mắt nhìn nhau, cô cười khẽ: "Không phải còn sống à?'

"Nếu không phải gia phản ứng nhanh, kéo em một cái, em cho rằng bây giờ em còn có thể không đau không ngứa đứng ở đây à?"

"Vậy nên..." Thẩm Loan lui về phía sau nửa bước, kéo ra một khoảng cách, khom lưng 90 độ: "Cảm ơn ơn cứu mạng của chú Lục."

"Một câu cảm ơn đã muốn tống cổ gia đi?"

"Nếu không..."

Quyền Hãn Đình trầm ngâm trong nháy mắt, ánh mắt nhìn cô từ đầu đến chân, lại từ chân nhìn lên mặt: "Lấy thân báo đáp thì sao?"

"Chẳng ra gì."

"Vậy em nói xem, gia có chỗ nào không tốt, em lại ghét bỏ như vậy?"

Thẩm Loan thật sự quan sát anh một lúc lâu: "Giá trị nhan sắc cao, dáng người đẹp, có tiền có quyền có nhân mạch, bá vương của đất Ninh Thành, thật đúng là không có chỗ nào không tốt."

Mỗi một câu của cô, nụ cười trên mặt người đàn ông càng sâu hơn một chút, càng về sau, đôi mắt cũng bắt đầu cong.

Chương 171: Một nụ hôn nhẹ nhàng

Quyền Hãn Đình: "Ánh mắt không tồi."

Thẩm Loan cố gắng nghẹn cười, hóa ra tự luyến là bệnh chung, lão đại cũng không ngoại lệ.

"Thấy em có thành ý như vậy, gia lại cho cô một cơ hội. Nói đi, muốn lấy thân báo đáp không?"

"Không muốn." Dứt khoát nhanh nhẹn, không hề có chút do dự.

"Lý do?" Mặt mày người đàn ông thâm trầm, buồn buồn vô cớ.

"Tôi không thích chú, sao phải lấy thân báo đáp?" Thẩm Loan nói trắng ra, nguyên nhân quá trắng trợn khiến người ta không thể không nghi ngờ cô đang nói dối.

Những câu nói thật thường gây đau lòng.

Ít nhất, Quyền Hãn Đình cũng cảm thấy đau như bị kim đâm.

Không thích sao?

"Này, anh còn muốn bắt bao lâu?" Thẩm Loan cau mày, giật giật cổ tay bị người đàn ông túm.

"Ăn nhiều như vậy, mà không béo." Cô tay mảnh khảnh như vậy, dường như bẻ nhẹ sẽ gãy ngay.

"Anh không biết mọi phụ nữ đều hâm mộ thể chất ăn không mập sao?"

"Lãng phí lương thực."

"..."

Trên đường trở về, hai người đều yên lặng, đều không chủ động mở miệng nói chuyện.

Thẩm Loan mệt nhọc, mơ màng sắp ngủ, còn Quyền Hãn Đình chắc do trong lòng khó chịu?

40 phút sau, chiếc xe màu đen chạy băng băng ngừng trước cửa lớn nhà họ Thẩm.

Quyền Hãn Đình quay đầu nhìn cô, sau đó bỗng nhiên bật cười.

Cô gái đã nghiêng đầu ngủ rồi, tóc dài tán loạn, lười biếng, không có dáng vẻ đề phòng, khiến người khác không kiềm chế được muốn xâm phạm.

Bản thân Quyền Hãn Đình cũng rất tò mò, sao anh lại canh cánh trong lòng với cô nhóc này?

Đúng vậy, canh cánh trong lòng.

Từ suối nước nóng trong sơn trang, đến tiệc rượu kỉ niệm kỷ niệm, rồi gặp lại ở Bắc Hải, chỉ cần cô vừa xuất hiện, là có thể hấp dẫn ánh mắt anh, loại cảm giác không chịu khống chế này, tựa như trúng tà, ma nhập, phải đầu hàng.

Quyền Hãn Đình cũng rất muốn biết cảm giác của bản thân với cô là gì, cho nên mới mấy lần cố tình tiếp cận.

Bầu trời đêm như mực, ánh trăng sáng tỏ.

Bên trong xe ánh đèn vàng ấm áp mang theo một tia mê hoặc ý vị, mà hương thơm trên người người phụ nữ như chất xúc tác, làm cho sự nhầm lẫn này ngày càng mạnh mẽ hơn, và cuối cùng——

Anh cúi người, ghé sát vào, như chuồn chuồn lướt nước chạm nhẹ vào đôi môi đỏ mê người kia.

Trong nháy mắt đó giống như có dòng điện chạy dọc cơ thể, Quyền Hãn Đình chấn động, trong mắt lộ ra tia mê man và ngây thơ.

Anh không biết phản ứng như vậy có nghĩa là gì, nhưng có một chút rất rõ ràng ——

Anh cũng không bài xích đụng chạm thân mật như vậy, thậm chí, còn muốn nhiều hơn!

"Ưm..." Thẩm Loan tỉnh lại, theo bản năng mím mím môi, cảm giác hơi ngứa: "Tới rồi?"

"Ừm."

Cô ngồi thẳng dậy, thuận tay đem tóc cài sau tai: "Ngại quá, tôi ngủ quên."

"... Không sao."

"Mặt chú làm sao vậy?"

"?"

Thẩm Loan bẻ kính qua: "Chú tự nhìn đi."

Người đàn ông trong gương có một gương mặt tinh xảo, bởi vì màu da vô cùng trắng, vệt đỏ ửng hai bên má càng rõ ràng.

Ánh mắt Quyền Hãn Đình chột dạ.

Nhưng cũng chỉ trong giây lát, trong chớp mắt đã khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng.

"Có thể do trong xe quá nóng, kín gió."

Vừa nói vậy, Thẩm Loan đúng là cảm thấy hơi nóng, cởi dây an toàn, đẩy cửa xuống xe, tất nhiên không quên quay đầu lại nở một nụ cười xã giao với Quyền Hãn Đình: "Bữa tối rất ngon, tài xế cũng rất tẫn trách, cảm ơn chú lục."

Nói xong, định rời đi.

"Từ từ ——"

"Ừm? Còn có việc gì sao?"

Quyền Hãn Đình ngồi ở vị trí lái xe, hạ cửa kính xuống, nhìn về phía người phụ nữ vô tâm ngoài cửa sổ, ánh mắt bỗng dưng trầm trầm: "Em không thèm để ý sao?"

"Để ý cái gì?" Trong mắt Thẩm Loan lộ ra tia khó hiểu.

"Buổi tối hôm đó ở sơn trang suối nước nóng ..."

Chương 172: Cô không để ý đến anh

Đó là lần đầu tiên hai người ngủ với nhau, hay là lấy cách thức hoạt sắc sinh hương như vậy, rồi giữ khoảng cách.

Cô cưỡng ép anh, anh cũng cưỡng ép cô.

Trước đây, Quyền Hãn Đình không có người phụ nữ khác, mà phản ứng ngượng ngập của cô cũng có thể giải thích rằng trước đây cô chưa từng cùng người đàn ông khác.

Sau đêm đó, trong đầu Quyền Hãn Đình thường thường hiện ra hình ảnh hai người triền miên ướt át.

Có lúc ở trong mơ, cũng có lúc tỉnh táo.

Anh phải thừa nhận, người phụ nữ trước mắt này dùng một tư thái mạnh mẽ trước nay chưa từng có tiến vào thế giới của anh, ngẫu nhiên vụt tới trêu chọc anh một chút.

Cho nên, anh đã để ý.

Nhưng cô thì sao?

Tươi cười không hề vướng mắc, thản nhiên ở chung, giống như giữa hai người không hề xảy ra chuyền kia, hoặc là, một đêm đó đối với cô không đáng để tâm?

Thế mà Quyền Hãn Đình cảm thấy hơi tủi thân. Dựa vào cái gì chỉ có mình anh để ý, dựa vào cái gì Thẩm Loan có thể tự tại, có thể đểu?

Chỉ là loại này cảm xúc quá ngắn, quá nhạt, đến nỗi chính bản thân anh cũng không biết loại cảm xúc này gọi là "tủi thân".

Rốt cuộc trước giờ Lục gia cao cao tại thượng chưa bao giờ có trải nghiệm tương tự.

Thẩm Loan thu lại nụ cười: "Chú muốn nói gì?"

Ánh mắt của người phụ nữ tỏ ra đề phòng, Quyền Hãn Đình chỉ cảm thấy nơi mềm yếu nhất trong lòng bị đập một cái rất mạnh.

Cô không để ý anh, thậm chí tránh như rắn rết.

Nhận thức khiến lời đến bên miệng mà không thể cất, nói ra, cũng chỉ tự rước lấy nhục.

Bởi vì ——

Thẩm Loan sẽ không để ý, cũng sẽ không động lòng, càng sẽ không đáp lại.

"Không có gì." anh cười khẽ, trong mắt tràn đầy mị hoặc: "Gia thấy đêm nay ánh trăng không tồi, đột nhiên nhớ tới hình ảnh chúng ta ở suối nước nóng trong sơn trang tình chàng ý thiếp, thật đúng là hoài niệm."

Cái vẻ mặt chưa đủ thỏa mãn kia khiến khóe miệnh Thẩm Loan khẽ nhếch lên.

"Chú Lục chắc không thiếu phụ nữ, hoài niệm nhiều không tốt, súng thật đạn thật không sướng hơn sao?"

Ánh mắt của người đàn ông hơi trầm xuống.

Thẩm Loan còn chưa tự biết, cười nói: "Còn tôi chỉ là một con nhóc mà thôi, sẽ không nhọc ngài nhớ thương."

"Xời —— gia sẽ nhớ thương cô?"

Thẩm Loan mỉm cười: "Tất nhiên không thì càng tốt."

"..." Quyền Hãn Đình lần đầu tiên cảm giác ghét bỏ chính mình, vẫn không thèm che dấu sự ghét bỏ.

"Không có việc gì khác tôi đi trước, tạm biệt chú Lục."

Lần này, lại không cho anh cơ hội mở miệng, Thẩm Loan đi rất nhanh.

Quyền Hãn Đình nhìn theo bóng dáng mảnh khảnh đi xa, thật lâu sau, cười khẽ ra tiếng: "Em cho rằng, không để ý thì có thể không cần?"

...

Thẩm Loan xuyên qua vườn hoa, bỗng chốc, bước chân hơi dừng lại, nhìn bóng dáng ngồi ở ghế dài, điếu thuốc ở đầu ngón tay lập loè lúc sáng lúc tối.

"Đi đâu?" Là Thẩm Khiêm.

"Ăn cơm."

"Với ai?"

"Bạn bè."

Người đàn ông đứng dậy, đi đến trước mặt cô, Thẩm Loan ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc, theo bản năng nhíu nhíu mày, quay đầu đi.

"Bạn nào?" Có lẽ là nhận thấy được cô không vui, Thẩm Khiêm vứt hơn nửa điếu thuốc đang hút dở đi, dùng chân di di.

Thẩm Loan giương mắt, lạnh lùng nhìn ta: "Anh nhất quyết phải hỏi đến cùng sao?"

"Sao?" Người đàn ông thấp giọng bật cười: "Không thể nói?"

"Không muốn nói."

"Được, ngày mai kiểm tra camera giao thông sẽ biết."

"Vậy anh cứ việc kiểm tra." Thẩm Loan cười ném xuống một câu như vậy, lướt qua anh ta đi vào nhà.

Dưới ánh trăng, người đàn ông đứng tại chỗ không nhúc nhích, bóng dáng thẳng tắp như cũ, không biết là bóng đêm quá lạnh hay gió đêm quá lạnh, trông thật cô đơn.

Chỉ thấy anh lại rút một điếu thuốc, ánh sáng màu đỏ khi sáng khi tối.

Chương 173: Tình hình gần đây của Chu Trì, phương hướng tốt

Thẩm Loan trở lại phòng, không tắm rửa, mà thay một bộ đồ rộng thùng thình, trải đệm yoga, tập luyện vài động tác khó rồi mới đi vào phòng tắm.

Một đêm mộng đẹp, ngày hôm sau là cuối tuần, không cần đến công ty, nhưng đồng hồ sinh học vẫn cố định hoạt động, đánh thức Thẩm Loan.

Xoạt ——

Kéo rèm ra, mặt trời mới mọc, ánh sáng màu cam nhiễm cả chân trời phía đông.

Đẩy cửa sổ ra khiến gió lạnh ập vào gương mặt, Thẩm Loan ngửi được một hơi sương sớm mát lạnh kèm theo mùi bùn đất.

Tâm trạng đột nhiên trở nên rất tốt, tươi cười cũng nhiễm trên khóe môi.

Thấy còn sớm, cô làm động tác đứng lên ngồi xuống 30 cái cho dãn cơ rồi mới đi rửa mặt.

Là cuối tuần, mọi người đều không phải đi làm, cho nên bữa sáng không ăn cùng nhau.

Khi Thẩm Loan xuống lầu, phòng khách chỉ có hai người làm đang quét tước, cô chỉ nhìn thoáng qua, lập tức đi vào phòng ăn.

"Cô ba muốn ăn gì?"

"Cháo trắng."

Hai mươi phút sau, Thẩm Loan lái xe ra ngoài.

"Cậu chủ?" Chu quản gia thấp giọng gọi.

Thẩm Khiêm vừa về tới cửa đã thấy mông Maserati màu đỏ đi ra, nghe vậy, thu hồi tầm mắt: "Cô ba xuống lầu khi nào?"

"7 giờ."

"Ừm." Anh ta xoay người đi vào trong.

Chu Khánh Phúc đứng tại chỗ, nhìn hướng Thẩm Loan rời đi, không khỏi nhíu mày.

...

Khu phố Đồng Thau.

Cửa hàng bán bữa sáng kín hết chỗ ngồi, quầy bán hàng rong lớn tiếng thét to, xe đạp lui tới qua hẻm nhỏ, vỉ hấp bánh bao vấn vít khói trắng, tạo thành một bức tranh tràn ngập hơi thở cuộc sống.

Ngay lúc này một chiếc Maserati màu đỏ ngừng ở đầu hẻm, một thân hình yểu điệu từ trong xe bước xuống, trông thật không hợp với không khí nơi đây.

Thẩm Loan làm lơ ánh mắt tò mò xung quanh, đi vào một tòa nhà đơn độc.

Lấy chìa khóa mà Chu Trì đã đưa từ trong túi ra mở cửa, vào nhà.

Gần nửa tháng không có ai ở, trong không khí sặc mùi bụi bặm. Thẩm Loan mở cửa sổ, sau một lúc lâu, mới đỡ hơn chút.

Lúc này, di động vang lên.

Đầu ngón tay Thẩm Loan nhẹ nhàng chạm nhẹ: "Tôi vừa đến, cậu đừng giục."

Đầu kia, Chu Trì lặng lẽ cười hai tiếng, có chút ngượng ngùng: "Sáng sớm đã phiền cậu đi một chuyến, nhưng thực sự cần dùng gấp."

Thẩm Loan mở máy tính ra, không đến ba giây nhảy ra giao diện khởi động.

"Mật mã?"

Chu Trì báo dãy số: "Nhập đường dẫn tôi đưa cho cậu, sau đó sẽ nhảy ra một hồ sơ đã mã hóa."

Thẩm Loan dựa theo lời nhắc nhở của anh ấy thao tác từng bước một: "Sau đó?"

"Gửi tài liệu trực tiếp bằng phím tắt được mã hóa trên máy tính cho tôi."

"Không cần giải mã?"

"Không cần."

"... Được, được rồi."

"Được, bên tôi cũng nhận được rồi, xem xong PRD tôi sẽ đi ngủ ngay ... Buồn ngủ muốn chết..."

Thẩm Loan nhíu mày: "Lại thức đêm?"

"Biết làm sao được, dân IT khổ như vậy đấy."

"Chú ý nghỉ ngơi, đừng để cơ thể suy sụp."

"Không sao, mọi người đều như vậy, tôi cũng ngượng ngùng làm biếng. Đúng rồi, tiến độ báo cáo tuần trước tôi đã gửi đến hòm thư của cậu rồi đấy, bớt chút thời gian ký tên đi, khâu thiết kế của chúng ta coi như đã hoàn thành, lập tức bắt đầu khâu sau, bên tài vụ cũng đã cho vay..."

Dù suốt đêm không ngủ, giọng nói của Chu Trì không có vẻ gì mỏi mệt. Gia nhập Khải Hàng, anh ấy như cá gặp nước, vô cùng thành thạo.

Tuy vất vả, nhưng vô cùng phong phú.

Thẩm Loan thỉnh thoảng nhận được một cuộc gọi từ Chu Trì và nghe nói rằng anh ấy rất hợp với những thành viên còn lại của đội. Anh ấy cũng tích cực nghiên cứu và thực hành một số kiến ​​thức chuyên môn thuận tiện cho việc quản lý đội. So với thiếu niên ngồi xe lăn đi đứng không tiện đời trước, quỹ đạo vận mệnh của Chu Trì đã xảy ra hoàn toàn thay đổi.

Thẩm Loan nhìn ra ngoài cửa sổ, tất cả đều đang phát triển theo hướng tốt ...

Chương 174: Paris Night không thể kéo dài

Thẩm Loan dùng máy tính của đăng nhập vào hòm thư Chu Trì, download báo cáo tiến độ, in ra, trực tiếp lật xem.

Tốc độ xem không chậm, nhưng với Thẩm Loan mà nói, đã là trình độ vô cùng tinh tế.

So với ý tưởng ban đầu của Chu Trì , khung cơ bản và quy tắc cạnh tranh của trò chơi đã được mở rộng, giống như bức tranh gốc của cây cầu, nhưng cuối cùng nó đã được hoàn thiện thành một《 Thanh Minh Thượng Hà Đồ 》.

Bất kể ý tưởng tổng thể hay thiết kế chi tiết, đều có thể nói hoàn mỹ, có thể thấy được cả team đã tốn không ít tâm huyết, tất nhiên cũng thể hiện được thực lực mạnh đến thế nào.

Thẩm Loan không hiểu lắm với việc phát triển trò chơi, cho nên trong khoảng thời gian này cô đang cố bù đắp kiến thức, trước mắt xem ra hiệu quả không tồi, ít nhất cô đã có thể đọc hiểu phần lớn thuật ngữ chuyên nghiệp.

Báo cáo có hai mươi trang, Thẩm Loan vừa xem vừa ghi lại ý kiến ở chỗ trống, thấy chỗ nào không hiểu lắm thì lên mạng tra, cuối cùng gửi lại cho Chu Trì.

Làm xong tất cả, lại nhìn thời gian, mới phát hiện vậy mà đã bốn tiếng trôi qua.

Thẩm Loan xuống lầu ăn đại chút gì đó, khi trở về gặp được một bà lão, trong tay vác hai bao đựng chai nhựa, bước đi như bay.

Hai người cùng vào tòa nhà đơn độc: "Hả? Cô gái trẻ, cô ở đây?"

Thẩm Loan không thừa nhận, cũng không phủ nhận.

"Nhưng sao tôi nhớ rõ người ở đây là một chàng trai trẻ? Lầu hai 2—1, không sai mà... Nhưng, cũng có thể trốn tiền thuê phòng dọn đi rồi, chủ nhà cho cô thuê phòng này hả?"

"..."

"Haizzz, chàng trai kia là người khá tốt, nhưng dây vào người không nên dây, dọn đi cũng tốt, hy vọng cậu ấy có thể tránh được một kiếp." Bà lão nói luyên thuyên.

Mặt Thẩm Loan khẽ động: "Dây vào người không nên dây?"

"A, tôi cũng đoán mò thôi. Khoảng thời gian trước, có mấy người đàn ông cao lớn cánh tay xăm kín tới nhà này phá cửa vào nửa đêm, dọa chết người! Tôi hé cửa ra nhìn trộm, không dám ra ngoài ..."

Thẩm Loan thoáng trầm ngâm, không biết nghĩ đến cái gì, ánh mắt tối dần: "Bà còn nhớ rõ là lúc nào không?"

"Trong tháng này. Cô bé, ở một mình thì đừng thuê phòng này, lỡ như đám người kia lại tìm tới cửa, không đùa được đâu!"

"Vâng, hôm nay cháu sẽ dọn đi, cảm ơn bà."

Xem ra, chuyện Paris Night không thể lại dây dưa nữa.

...

Trên dưới Minh Á yên tĩnh một thời gian, đáng tiếc, ngày tháng vui sướng không kéo dài, ngày ngày trôi qua, ảnh hưởng của "cơn bão đến trễ" cũng yếu dần.

Rất nhanh, bầu không khí ở công ty lại bắt đầu trở nên chây lười.

Tuy không đến trễ, nhưng hiệu suất công tác vô cùng thấp, ví như ——

"Nếu tôi nhớ không lầm, tuần trước tổ sản xuất nội dung đã được bàn giao công việc đến hôm nay là thứ sáu phải nộp, cô nói viết chưa xong?"

Tổ trưởng tổ sản xuất nội dung Trần Tú Văn cúi đầu, tóc dài rũ xuống đầu vai, cả khuôn mặt cô ta bị che kín.

Thẩm Loan: "Nói đi!"

Thân hình người phụ nữ run rẩy, đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Thẩm Loan, sợ hãi không nói nên lời, giống như bị một bàn tay vô hình bóp chặt cổ, hơi thở càng ngày càng khó khăn...

Thái Vân đứng bên cạnh thở dài, cất giọng từ từ, nhắc nhở cô ta: "Cô không muốn giải thích gì sao?"

"Tôi có!"

Thái Vân: "Vậy nói đi để tổng giám đốc Thẩm biết."

"Tôi...Không phải không muốn viết, do tổ ý tưởng bên kia, chậm chạp không đưa khung ý tưởng của quảng cáo tới, đến nội dung tôi cũng không biết, sao làm hoàn thành được công việc?"

Thái Vân: "Tổng giám đốc Thẩm, cô xem?"

Ánh mắt Thẩm Loan bình tĩnh: "Gọi tổ trưởng tổ ý tưởng đến đây."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top