Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 181-189: Ghen tuông mù quáng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ sát đất, nghiêng nghiêng chiếu vào trong văn phòng, gần như bao trùm lên đôi nam nữ đang đứng bên trong, giống như một bức tranh tĩnh.

Một lúc lâu sau, Quyền Hãn Đình mới nói: "Thằng bảy làm sai, anh thay nó xin lỗi em." Cúi người xuống, vô cùng chân thành.

Có thể để Lục gia phải bỏ mặt mũi để hạ mình như vậy, làm được như thế, có thể thấy được trong lòng anh Lục Thâm có một địa vị không hề nhẹ.

Thẩm Loan tránh khỏi động tác này của anh, bình tĩnh và tỉnh táo hỏi: "Chú Lục có thể cam đoan anh ta chỉ sai một lần này, sau này sẽ không như thế nữa không?"

"... Không thể."

Thẩm Loan bị câu trả lời rõ ràng trong vô thức này của anh làm cho tức quá hóa cười: "Nếu như Thất gia tái phạm, còn tôi thì không kịp gọi anh đến, có phải sẽ phải chịu ngồi yên chờ chết không, để anh ta dùng hành động thực tế nói cho tôi biết vì sao hoa hồng lại đỏ như vậy?"

"Không phải."

Thẩm Loan nhíu mày.

"Em có thể đồng ý với nó, giao vòng tay ra."

"Rất xin lỗi, "Nước mắt Ares" là món quà mà anh trai tôi tặng cho tôi."

"Cho nên?" Đôi mắt sắc bén có vẻ nặng nề, ánh mắt như dao.

Thẩm Loan khẽ cười: "Không tiện nhường lại."

Lời nói này đương nhiên là giả. Chẳng qua, trước khi làm rõ được mục đích thật sự của Thẩm Khiêm, Thẩm Loan còn chưa thể quyết định được có bỏ chiếc vòng tay này đi hay không.

Nhưng những lo lắng này không có cách nào để cho người ngoài biết được, còn Quyền Hãn Đình cứ ép hỏi, rơi vào đường cùng, cô chỉ có thể nói dối không chớp mắt.

Không biết vì sao, vừa nói xong câu đó, Thẩm Loan cảm thấy rõ ràng nhiệt độ trong phòng chợt hạ xuống, rất nhanh, hai cánh tay cô nổi đầy da gà.

Cô nghi ngờ đưa mắt nhìn điều hòa không khí đang bật, lấy điều khiển từ trong ngăn kéo ra, tăng thêm hai độ.

"Không nỡ à?" Quyền Hãn Đình cười lạnh.

Thẩm Loan nhìn nụ cười ấy của anh, không hiểu rốt cuộc anh có ý gì, nhưng cũng không ảnh hưởng đến cô "Ra vẻ hiểu biết", nghe vậy, ánh mắt bình tĩnh, giọng điệu bình thường: "Vẫn là chú Lục thấu tình đạt lý."

Gián tiếp chấp nhận giả thuyết của Quyền Hãn Đình.

Vốn là một lời khen, vừa cho thấy lập trường, vừa vô tình nịnh nọt, nhưng kết quả lại không được như ý, bởi vì nụ cười chẳng còn bao nhiêu trên gương mặt của vị này chỉ vì một câu nói như vậy, lại từ từ biến mất, cuối cùng trở về gương mặt lạnh như đá, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta lạnh run.

Cô... có nói gì sai sao? Thẩm Loan để tay lên ngực tự hỏi.

"Xem ra, Cô ba họ Thẩm đây thật có tay nghề điêu luyện, ngay cả anh trai cùng cha khác mẹ cũng mua chuộc được, vòng tay giá trị mấy triệu chỉ cần nói tặng là tặng, đúng là hào phóng quá mức chấp nhận được rồi!"

Thẩm Loan cảm giác trong lời nói của đối phương có ẩn ý gì đó, nhưng điều này cũng không thể hiện rằng cô sẽ thờ ơ và dễ dàng tha thứ cho những người không liên quan lại đi hắt nước bẩn lên đầu mình: "Chú Lục vẫn nên quản lý anh em của mình cho tốt đi, đừng có gây chuyện thị phi nữa, để tránh mèo ngại chó ghét. Còn chuyện của nhà họ Thẩm, không phiền ngài quan tâm."

Nhiệt độ trong không khí lại hạ xuống hai độ, sự im lặng lan tràn giữa hai người.

"Tôi hỏi lại lần nữa, vòng tay này em giao ra hay không?" Quyền Hãn Đình lạnh lùng mở miệng, hơi thở chèn ép quanh người toát ra toàn bộ.

Hiện tại Thẩm Loan rốt cuộc đã hiểu ra, vì sao mọi người luôn luôn bày ra bộ mặt kính sợ với "Lục gia", luồng hơi thở sát phạt kia đập vào mặt, ngay cả cô là người đã sống hai đời rồi cũng thấy run sợ, muốn chạy trối chết.

Thẩm Loan ổn định lại tinh thần, tránh khỏi ánh mắt sắc nhọn của người đàn ông, môi đỏ khẽ mở: "Không – giao!"

"Ha ha... Tốt! Rất tốt!" Quyền Hãn Đình cười lạnh, cất bước tới gần, rút khoảng cách giữa hai người lại tới mức ngắn nhất, chỉ cần hơi cúi đầu, môi mỏng sẽ chạm đến cái trán căng bóng của cô gái.

Thẩm Loan không hề lùi bước, vẻ hờ hững trong mắt tựa như nơi nào đó xa xăm, bình tĩnh và trống trải.

Cô không sợ, không sợ, nguội lạnh đến như vậy.

Chương 182: Trái tim của em còn cứng hơn đá

Chợt trong lòng xuất hiện cảm giác thất bại, Quyền Hãn Đình giống như một quả bóng bị xì hơi, mặc dù nghiến răng nghiến lợi, nhưng nếu cẩn thận nghe kĩ, thì không khó để nhận ra sự bất đắc dĩ xen lẫn trong đó.

"Em cứ phải đối đầu với tôi như vậy sao?"

Thẩm Loan bĩu môi: "Rõ ràng là chú không nói lý lẽ trước..."

Quyền Hãn Đình dở khóc dở cười: "Tôi có sao?"

"Vừa vào cửa đã muốn chất vấn hỏi tội, nói một câu có vẻ quái dị, tôi đã nói không cho rồi, còn cứ lặp đi lặp lại ép buộc. Anh nói xem có hay không?"

Ha!

"Sao nào, không tiếp tục cãi chày cãi cối nữa à?" Thẩm Loan giật giật khóe miệng, nhếch lên một độ cong mỉa mai, giống như đang nói: Thôi đi, chẳng lẽ tôi còn không biết anh như thế nào nữa à?

"Đúng, tôi thừa nhận chuyện này là thằng bảy làm sai, nhưng tôi đã xin lỗi em rồi, xin nhận lỗi, cái đó gọi là chất vấn sao?"

"Hả. Ai là người vừa vào cửa đã hỏi: "Cô trói thằng bảy là có ý gì?" vậy?"

"..."

"Phản ứng đầu tiên của anh là hỏi chuyện Thất gia bị trói, chứ không hỏi lý do tại sao anh ta bị trói. Có phải làm kẻ cướp lâu rồi nên cũng quen cách nói chuyện và làm việc thô lỗ kiểu vậy không?"

Đây là lần đầu tiên Quyền Hãn Đình bị người ta chỉ thẳng vào mũi mà mắng là "Kẻ cướp", cảm giác này nói thế nào? Có chút mới lạ, có chút kích thích, còn có chút... Mừng thầm khi bị tai vạ?

Tóm lại, vô cùng phức tạp.

"Không phải kẻ cướp." Anh đột nhiên mở miệng.

Thẩm Loan cười lạnh: "Kẻ cướp vĩnh viễn sẽ không thừa nhận mình là kẻ cướp."

Quyền Hãn Đình lắc đầu, ma xui quỷ khiến nói: "Bởi vì kẻ cướp còn thiếu một áp trại phu nhân."

"..." Hai mắt Thẩm Loan né tránh.

"Em tránh cái gì?" Anh cười.

"Tôi tránh cái gì?!" Cô hung dữ nói.

"Ánh mắt."

"..."

"Cô nhóc, nhìn tôi này."

Cô không chịu, con mắt đảo liên tục, kiểu gì cũng không chịu nhìn anh một cái.

Quyền Hãn Đình đưa tay giữ cằm cô lại, chậm rãi xích lại gần, chóp mũi hai người đụng vào nhau, hơi thở gần trong gang tấc.

Nhịp tim của Thẩm Loan chậm nửa nhịp, bị ép nhìn vào ánh mắt thâm thúy sâu sắc của người đàn ông.

Cô thấy được cái bóng của mình bên trong, còn anh chăm chú ngắm nhìn nét mặt của cô, suýt nữa khiến Thẩm Loan cho rằng cô là cả thế giới của anh.

Bề ngoài đẹp đẽ, đôi mắt xinh đẹp, thân phận khiến vô số người phải chạy theo như vịt, Quyền Hãn Đình như thế này có thể làm cho vô số phụ nữ dâng hiến tất cả vốn liếng, Thẩm Loan không phủ nhận cảm giác ấy, nhất là, đây là người đàn ông đầu tiên của cô.

Nhưng những điều đó, chưa đủ để cô bước ra khỏi vỏ bọc.

Có người nói, tình dục là thân thể giao lưu, còn tình cảm là hai trái tim kết nối được với nhau. Cô đã từng chết một lần, thân thể đối với cô là rất quan trọng, nhưng cũng chẳng phải quan trọng nhất, nhưng trái tim thì khác, cô nhất định phải cẩn thận xem xét, có lẽ cả đời này sẽ không tùy tiện giao ra.

Đã chắc chắn không được đáp lại, thì ngay từ đầu nên tự quản lý được chính mình.

Dao động trong mắt cô gái ít dần, cuối cùng là biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại sự lạnh nhạt, Quyền Hãn Đình cảm thấy rõ ràng, trái tim ấy dường như chìm vào hầm băng, ngoại trừ lạnh, thì chỉ còn lạnh thấu xương.

Anh chậm rãi, từ từ buông ra, rút tay lại, rủ xuống đặt song song hai bên người, phút chốc, nhếch lên một nụ cười nhạt, từ đầu tới chân tỏa ra hơi thở hoang dã khó miêu tả.

"Trái tim của em còn cứng hơn đá."

Nói xong bèn nhanh chân rời đi.

Thẩm Loan đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng dù thất bại nhưng vẫn thẳng tắp của người đàn ông, chậm rãi nhíu mày, tựa như ngờ vực, lại tựa như xoắn xuýt.

Một lúc sau, chỉ nghe thấy một tiếng than nhẹ gần như không thể nghe được tan vào không trung: "Thế này cũng được..."

Quân vô tình, thiếp vô ý, đêm đó ở suối nước nóng trong sơn trang không nên trở thành lý do để hai người dây dưa.

Ngoài ý muốn chính là ngoài ý muốn, mặc dù hướng đi có hơi lệch, nhưng cuối cùng vẫn về đúng đường.

Chương 183: Có phải anh Lục có con chó cái khác không?

"Lục..."

Chữ "Gia" còn chưa ra khỏi miệng, Sở Ngộ Giang chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng lạnh lùng đi lướt qua, dọa anh ta lạnh cả người.

"Xong xong." Lục Thâm phối hợp rùng mình một cái, rụt cổ lại như một con chim cút không có cách nào đối diện với hiện thực: "Tôi ngửi được mùi của sự chết chóc, Tiểu Giang Giang anh nói xem anh ấy có làm thịt tôi không?"

"... Có thể lắm."

Lục Thâm đột nhiên cảm thấy cả thế giới này độc ác với anh ta, nhưng...

"Vì sao chứ? Thẩm Loan và anh sáu rất thân thiết sao? Dựa vào đâu mà cô ta chỉ cần gọi một cú điện thoại, anh sáu đã lo lắng chạy đến như thế? Hừ! Còn ra tay đè tôi xuống mặt bàn, ông đây cũng cần mặt mũi chứ! Bây giờ cằm vẫn còn đau đấy... Tiểu Giang Giang, anh nhìn hộ tôi xem, có phải tím rồi không?"

"... Hơi hơi."

Lục Thâm lập tức cảm thấy tủi thân, đưa tay túm lấy cổ áo Sở Ngộ Giang, hai mắt ướt át, lóng lánh chớp chớp: "Anh nói xem, có phải anh sáu của tôi có "con chó cái nhỏ" nào khác rồi không?!"

Há!

"Con chó cái... khác?"

"Đúng! Chính là thứ bên trong kia kìa! Không, con kia!" Lục Thâm tức giận chỉ về hướng văn phòng.

Sở Ngộ Giang tỏ vẻ kì quặc: "Sao tôi lại không nhớ rõ, Lục gia từng có... Khục... chó cái nhỏ?"

"Cái này không quan trọng!" Lục Thâm đột nhiên nghiêm mặt: "Quan trọng là, bây giờ có phải con chó cái kia họ Thẩm phải không?!"

"Không, có?"

"Là "Không có", hay là "Có"?"

Sở Ngộ Giang im lặng trong chốc lát, anh ta vốn muốn nói "Không có", nhưng nhìn tình huống này, bây giờ không có, không có nghĩa là sau này cũng không có, vì lý do an toàn, anh ta nghiêm túc nói:

"Tạm thời không có."

"Tạm thời?!" Lục Thâm đột nhiên cao giọng thêm mấy tông: "Chẳng lẽ anh sáu và Thẩm Loan kia thực sự có gì đó?"

"Cái gì?" Sở Ngộ Giang nhíu mày.

"Chính là cái kia!"

"Cái nào?"

Lục Thâm cắn răng: "Anh nói xem sao anh lại đần như vậy? Chính là cái kia... Khục... Gian tình!"

"Gian tình? Có từ này sao?"

"Gian tình! Gian tình!" Nếu như không phải đang lấy tin tức trực tiếp, Lục Thâm thật sự không muốn nói chuyện với tên ngốc này.

Sở Ngộ Giang nghiêm túc suy nghĩ, từng ngủ với nhau rồi có tính là có gian tình không?

Thế là, trong ánh mắt kinh ngạc như nhìn thấy ma của Lục Thâm, anh ta chậm rãi gật đầu: "Ừm, có."

Trên đường về, Sở Ngộ Giang lái xe, Quyền Hãn Đình và Lục Thâm chia nhau hai đầu ghế ngồi phía sau xe, ở giữa chừa lại khoảng trống đủ cho một người ngồi, tựa như vạch ra ranh giới Sở - Hà, một bên là Tây Sở Bá Vương đang tức sùi bọt mép, một bên là Cao Tổ Lưu Bang đang run lẩy bẩy.

Sở Ngộ Giang nhìn cảnh đấy trái tim cũng lạnh theo, yên lặng chắp tay rơi nước mắt thông cảm cho Thất gia.

Nửa tiếng sau, sơn trang Đông Ly.

Quyền Hãn Đình bước vào sảnh chính, Sở Ngộ Giang theo sát phía sau, chỉ còn Lục Thâm vẫn lề mà lề mề ở ngoài hoa viên, tiến hai bước lùi ba bước, hận không thể mọc thêm cánh, bay thẳng đi.

Cứ làm chuyện xấu hổ như thế khoảng hai phút, rốt cuộc Sở Ngộ Giang không nhịn được nữa mà chạy ra bắt người: "Tiểu Thất gia, cậu xem, tự mình đi vào, hay để tôi bắt vào?"

Lục Thâm nuốt một ngụm nước bọt, cười còn khó coi hơn khóc: "Có... Có lựa chọn nào khác không?"

"Có." Sở Ngộ Giang cười tủm tỉm gật đầu.

"Cái... cái gì?"

"Bị Lục gia bắt vào."

"..." Anh ta có thể lựa chọn bị chó mang vào không?

Cuối cùng, Lục Thâm khẽ cắn môi, vẫn đi vào, ừm, chủ động.

Quyền Hãn Đình ngồi trên ghế sa-lon trong phòng khách, không nói một lời, hơi thở lạnh lẽo quanh thân không thể ngăn lại nổi.

"Anh, anh sáu?"

"Chống đẩy một trăm cái."

"Không phải, anh nghe em giải thích trước đã, em làm như vậy là bởi vì..."

"Chuẩn bị, bắt đầu!"

Lục Thâm cứng đờ, phản xạ có điều kiện nằm sấp xuống, tay chống nền đất, bắt đầu lên lên xuống xuống, thở hổn hển.

Tốc độ rất nhanh, nhưng trong lòng cục cưng lại là... Không muốn a a a a!

Chương 184: Bi thương, tiểu Thất gia

Sau một trăm cái chống đẩy, Lục Thâm mệt như một con chó, ngồi bệt dưới đất thở hổn hển.

Vốn cho rằng như vậy là xong rồi, ai ngờ...

"Thêm một trăm cái nữa."

Lục Thâm nhào tới, ôm bắp chân Quyền Hãn Đình, tựa như ôm lấy cọng cỏ cứu mạng, khóc tới mức vô cùng đau xót: "Anh sáu, em... Không làm nổi... Anh cứ phải ép em mệt chết như vậy sao?"

Vừa nói, vừa thở, thở không ra hơi.

Quyền Hãn Đình lạnh mặt, ngồi im không nhúc nhích: "Chuẩn bị, bắt đầu!"

Lục Thâm lại phản xạ có điều kiện một lần nữa, hẳng qua, lúc này là nằm thẳng xuống đất, hai tay không chống đỡ nổi nữa, cả người dán lên nền đất, giống như một con thạch sùng.

Quyền Hãn Đình nhìn thoáng qua chỗ Sở Ngộ Giang: "Đếm cho cậu ta."

"Vâng."

Lục Thâm hoàn toàn sụp đổ.

"Tiểu Thất gia, ngài biết quy định mà, không hoàn thành trong ba phút, thì làm gấp đôi, chẳng lẽ cậu muốn làm đến hai trăm cái sao?"

Câu này vừa ra khỏi miệng, Lục Thâm bỗng phản ứng kịp, giống như bị tạt máu gà, chổng mông lên bắt đầu tập.

Sở Ngộ Giang nhìn Quyền Hãn Đình một cái, thấy anh có vẻ không định tính toán, nên cũng mở một mắt nhắm một mắt, ngầm cho phép tư thế "Chống đẩy" không có tiêu chuẩn của Lục Thâm.

Tập xong một trăm cái, Lục Thâm nằm sấp không dậy nổi, mất tròn mười lăm phút đồng hồ mới lết dậy được.

Sở Ngộ Giang dìu anh ta ngồi lên ghế sa-lông.

Lục Thâm lúc này trông không khác gì một con cá bị ướp muối, căn bản là không có khả năng từ chối hay phản kháng, sau đó anh ta ngồi xuống bên cạnh "Đại ma vương", sau khi hoàn thành vận động biến thái, lại phải đón nhận bầu không khí vô tình rét cắt da cắt thịt.

Thân thể nóng, nhưng hơi lạnh lại chui thẳng vào lỗ chân lông. Anh ta nghĩ, cái gọi là "Băng hỏa lưỡng trọng thiên"* cũng chỉ đến thế này mà thôi.

Không chua, khó chịu, không kích thích, chỉ có muốn chết, muốn chết, vô cùng muốn chết!

"Nói đi." Quyền Hãn Đình đột nhiên mở miệng.

Hả?

"Không phải vừa muốn giải thích sao?"

"..." Phạt xong rồi còn giải thích cái quái gì nữa?

Trong nội tâm Lục Thâm điên cuồng gào thét, nhưng vẻ mặt lại vô cùng thuần khiết: "Em làm như thế chỉ để lấy được cái vòng "Nước mắt Ares" của cô ta mà thôi, hoàn thành nhiệm vụ mà anh giao cho em thôi!"

Một trái tim trong sáng như ánh trăng, không thẹn với trời đất, không thẹn với lòng, vẻ mặt "Em là vì anh" kia khiến người khác nhìn vào thấy vừa đau xót vừa cảm động.

Đáng tiếc, Quyền Hãn Đình không phải là người, là núi băng, không nhúc nhích tí nào.

Chỉ nhìn anh ta một cái, cười lạnh: "Nói như vậy, là do anh sai à?"

"Không không không! Em tuyệt đối không có ý đó!" Lục Thâm giật mình ngồi thẳng lại trong nháy mắt, hai bàn tay nhỏ xua xua trước ngực, vừa sợ hãi vừa e ngại, giống như một con thỏ nhỏ bị dọa sợ.

Ha ha, chỉ cần không có ý định đi chết, thì ai dám đội nồi cho Quyền Hãn Đình.

"Tất cả là do Thẩm Loan sai!" Anh ta đổi giọng trong nháy mắt: "Người phụ nữ kia, quá xấu xa!"

"Em nói cái gì?" Gương mặt Quyền Hãn Đình điềm tĩnh, giọng điệu bình thường: "Anh không nghe rõ, lặp lại lần nữa."

Lục Thâm cứng đờ, ánh mắt vô cùng chân thành: "Em nghĩ lại rồi, em sai nhiều hơn! Thật! Em mới là kẻ cầm đầu!" Quả nhiên, anh sáu của anh ta có chó cái mới rồi sẽ không chiều anh ta nữa!

Thẩm Loan đáng chết, cứ chờ đấy!

Ông đây không chỉ muốn cho cô biết vì sao hoa hồng lại đỏ như vậy, còn muốn cho cô biết vì sao đất lại sâu như vậy!

Để chôn xác!

"Sau này không cho phép đi tìm cô ấy đòi vòng tay nữa." Để lại một câu như vậy, Quyền Hãn Đình đứng dậy rời đi.

Sở Ngộ Giang đưa mắt nhìn bóng dáng lạnh lẽo của người đàn ông đi vào phòng đọc sách, đảo mắt nhìn Lục Thâm, tận tình khuyên nhủ: "Tiểu Thất gia, đừng có lại đi trêu chọc Thẩm Loan, lần sau sẽ không còn đơn giản là chống đẩy hai trăm cái nữa đâu."

A Di Đà Phật, lại đi lại tiếc mạng.

Chương 185: Điều tra Thiên Thủy, đêm mê ly

Lục Thâm ngồi thật lâu trên sô pha, lâu đến mức uống hết một bình nước vào bụng, rồi hai bình, bình thứ ba đã uống hết được một nửa.

Đột nhiên, trước mắt sáng ngời!

Không cho tìm Thẩm Loan đòi lắc tay?

Được thôi, vậy anh ta không đòi lắc tay, muốn chỉnh cô ta cũng được chứ?

Lục Thâm cảm thấy, mình thật quá là thông minh, cần được khen thưởng!

...

Minh Á, văn phòng tổng giám đốc.

Thẩm Loan ngồi trên ghế, quay mặt về phía cửa sổ sát đất, ánh sáng sáng ngời kích thích tròng mắt cô, đồng thời cũng chiếu vào trên chiếc lắc tay màu bạch kim được khảm kim cương màu trắng đến rực rỡ lấp lánh.

Mặt cắt kim cương hoàn mỹ, thân vòng được làm thủ công một cách tinh xảo.

Nhưng hôm nay, thứ mang giá trị xa xỉ như nó lại bị một bàn tay trắng nhỏ dài tùy ý xách lên, chỉ cần nhẹ nhàng buông ra, sẽ phải tiếp xúc ngay cùng tro bụi trên mặt đất.

Thẩm Loan nhìn lắc tay này, trong mắt đã không còn vẻ ngạc nhiên trước vẻ đẹp của nó khi mới gặp nữa, chỉ còn sự trầm tư.

Vì sao Thẩm Khiêm tặng cho cô?

Chỉ là một món quà tùy tay mang về sau khi đi công tác, hay là có ý nghĩa được ám chỉ qua cái tên, hay còn có ẩn ý càng sâu hơn nữa?

Mà Lục Thâm, một người là con cháu nhà giàu, gia đình danh giá chân chính, từng gặp nhiều thứ tốt đến đếm không xuể, vì sao cứ chấp nhất với một cái lắc tay như vậy? Thậm chí không tiếc phải lì lợm la liếm, vừa đe dọa vừa dụ dỗ.

Mà hôm nay cô vội vàng gọi một cuộc điện thoại cho Quyền Hãn Đình, khi nghe đến việc Lục Thâm vì một cái lắc tay mà gây chuyện cũng không quá ngoài ý muốn, cũng không ép hỏi chi tiết trong đó, giống như...Anh ta đã sớm biết đến sự tồn tại của chiếc lắc tay, và gây ra tranh chấp.

Cho nên, Quyền Hãn Đình và chuyện này có quan hệ gì? Có vai trò như thế nào?

Khách qua đường? Người gây chuyện? Người qua đường Giáp?

Thẩm Loan nắm lắc tay vào trong lòng bàn tay, bỗng dưng cười lên, hoàn toàn khác so với khi ra vẻ ngoan ngoãn ở nhà họ Thẩm, giỏi về ngụy trang khi ở công ty, cùng với vẻ gầy yếu mềm dẻo khi đối mặt Thẩm Khiêm.

Nụ cười này bình tĩnh vô cùng, tự tin và chắc chắn. Bộc lộ mũi nhọn!

"Bất kể là người hay quỷ, tôi đều sẽ đi từng bước từng bước bắt lấy toàn bộ các người!"

...

Lúc Miêu Miêu nhận được thông báo nội bộ đã sắp đến lúc tan tầm, bàn làm việc của cô ấy hiện giờ là ở ngoài cửa văn phòng tổng giám đốc, hai chiếc bàn làm việc loại nhỏ ghép vào nhau, tuy rằng không có khí thế như Thẩm Loan, nhưng kiểu cách lại khác khu của nhân viên bình thường ở gian ngoài.

"Tổng giám đốc Thẩm?"

"Vào đây một chuyến."

"Vâng."

Đặt điện thoại xuống, Miêu Miêu khóa kỹ tài liệu lại, đứng dậy đi về phía văn phòng.

Cốc cốc.

"Mời vào." Thẩm Loan nâng cằm: "Ngồi."

"Cảm ơn. Ngài tìm tôi có chuyện gì không?"

"Tra thử hướng đi gần đây của bất động sản Thiên Thủy."

Miêu Miêu trầm ngâm trong một cái chớp mắt: "Ý ngài là phương diện hạng mục hợp tác? Hay là phương diện quyết sách đầu tư?"

"Toàn bộ."

Miêu Miêu gật đầu: "Khoảng khi nào thì cần?"

"Càng nhanh càng tốt."

...

Sáu giờ, Thẩm Loan rời công ty, không trực tiếp về nhà cũ, mà lái xe chạy về phía phố Đồng Thau.

7 giờ rưỡi, màn đêm buông xuống, đèn rực rỡ chiếu trên mặt nước.

Phố hẻm bình thường lúc ban ngày hóa thành một dải màu sặc sỡ mê tình, ở gần là một quán bia có nướng BBQ, phía xa là quán Paris Night khách đông như mây, tạp âm truyền ra rất xa ...

Maserati màu đỏ phanh gấp một cái, vững vàng dừng lại trong tiếng lốp xe cọ xát mạnh trên mặt đất. Chàng trai gác bãi đậu xe thấy thế, mắt trong nhất thời sáng ngời, hai tay cắm túi cười ha hả tiến lên.

Cửa xe mở ra, một chiếc giày cao gót màu đỏ đặt xuống đất, tất chân màu đen bọc lấy bắp chân gợi cảm khác thường, ngay sau đó người phụ nữ khom người bước ra, một chiếc giày cao gót màu đỏ khác cũng theo đó mà đặt xuống đất, vững vàng đứng yên trước cửa vũ trường.

Ánh đèn màu đỏ chiếu lên người cô, khiến cho làn da trở nên càng thêm trắng trẻo bóng loáng, giống như miếng đậu hũ mới ra nồi.

Chương 186: Loan hộp đêm

Tha thứ cho anh ta không có văn hóa, không nói được lời so sánh tốt hơn, nhưng có điều này mà anh chàng canh bãi đậu xe xác định, đó chính là người phụ nữ này thật xinh đẹp!

Đai đeo thấp ngực màu đen, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, váy ngắn cùng lắm chỉ đến đùi, một đôi tất chân mỏng bọc lấy chân dài nửa che nửa hở, càng thêm thần bí.

Khuôn mặt nhỏ chỉ bằng bàn tay, lớp trang điểm đậm vẽ lên ngũ quan sắc nét, tóc dài xoã tung làm thành từng lọn xoăn lớn, tùy ý khoác ở sau người, có vài lọn rũ ở hai đầu vai, vừa không để ý vừa lộ ra sự lười biếng.

Phong tình vạn chủng!

Nhận lấy chìa khóa xe người phụ nữ vứt đến, anh ta vốn nên lập tức đưa xe đi, nhưng động tác lại không khỏi bị chậm nửa nhịp, ánh mắt dính ở trên người đối phương, muốn xé đi cũng khó.

Đáng tiếc, người phụ nữ vẫn chưa vì ánh mắt si mê như vậy mà dừng lại, hoặc là bố thí cho một cái liếc mắt, lập tức dẫm lên giày cao gót màu đỏ bước vào vũ trường.

Lúc này chàng trai ở bãi đậu xe mới nhận ra, người phụ nữ kia ngoại trừ cặp chân dài, còn có một vòng eo nhỏ như ong, dáng vẻ khi đi đường cực kỳ giống cây tảo lả lướt dưới đáy biển, thướt tha nhiều vẻ.

"Lưu Tam Nhi! Cậu choáng váng à? Còn không nhanh chóng lái xe đi?!" Vệ sĩ ngoài cửa hét to.

Chàng trai trông bãi đậu xe mắng một câu thô tục: "Mẹ nó ai bảo cậu lắm miệng..."

"Mẹ! Còn chê tôi lắm miệng? Thôi đi, tôi còn không hiểu cậu à? Vừa thấy người đẹp là không động nổi chân, vị vừa mới đi vào kia, cho dù cậu nhìn ra đóa hoa, người ta cũng không nhất định sẽ cho cậu một cái liếc mắt."

Lưu Tam Nhi liếc mắt nhìn chiếc Maserati màu đỏ bên cạnh, khó được không phản bác lời bảo an, biểu cảm nản lòng.

Cũng phải, người ta sao mà thèm để ý đến anh ta?

Thở dài, đang chuẩn bị lên xe, một nhân viên tạp vụ từ bên trong bước ra, nhìn thấy Maserati đỏ thì gọi anh ta lại.

"Này! Cậu từ từ!"

Lưu Tam Nhi đối diện với ánh mắt của anh ta, có chút phòng bị và cảnh giác: "Tìm tôi có chuyện gì?"

"Chuyện tốt." Nói xong đưa một tờ tiền trăm tệ qua đi: "Vị khách bên trong kia đưa, nói là tiền boa, cầm đi!"

Nói xong, nhét vào trong tay anh ta rồi xoay người rời đi.

Lưu Tam Nhi ngẩn người một lúc lâu, chờ phản ứng lại, chuyện thứ nhất làm là chớp mắt hai cái, sau đó cúi đầu nhìn tiền mặt trong tay, hai giây sau, tiền mặt vẫn còn, xác định không phải ảo giác.

Vệ sĩ có chút ghen ghét mà liếc anh ta một cái: "Thằng nhóc nhà cậu dẫm phải vận may cứt chó gì vậy? Tiền còn cao hơn so với lương trông xe...Sao tôi không gặp được loại chuyện tốt này..."

Thẩm Loan ngựa quen đường cũ vòng qua sân nhảy, ngồi xuống trên ghế cao của quầy bar: "Một ly Lemon Seven, cảm ơn."

Bartender nghe vậy, không nhịn được ngẩng đầu nhìn cô, chỉ thấy một người phụ nữ mang mười phần hơi thở của hộp đêm ngồi trước mặt, một đôi mắt đen sáng loáng trầm tĩnh vừa vặn đối diện với ánh mắt đánh giá của anh ta.

Bartender bỗng xấu hổ, nhưng đối phương lại lộ ra một nụ cười thân thiện, kết hợp với với lớp trang điểm khói rất đậm, mị hoặc theo cách rất riêng.

"Lemon Seven, mời dùng."

"Cảm ơn."

Cô uống một ngụm: "Nếu thêm chút muối, có lẽ sẽ càng đặc biệt."

Mắt bartender sáng ngời: "Cô thích lemon seven mặn?!"

Thẩm Loan lắc đầu: "Tôi cũng bình thường, có một người bạn thích."

"Vậy sao? Vậy nhất định bạn cô rất thú vị."

Thẩm Loan nhìn anh ta một cái, giống như đánh giá, lại giống như đang nhớ lại: "Ừ, quả thật rất thú vị." Dừng một chút mới bổ sung: "Giống như cậu vậy."

Bartender trẻ tuổi hơi thẹn thùng mà cười: "Tôi tên là A Khải, rất vui được làm quen với cô."

Thẩm Loan cong môi: "Tôi cũng vậy."

Hóa ra A Khải khi trẻ hơn bốn tuổi là một chàng trai thích đỏ mặt, đời trước sao cô lại không phát hiện chứ?

Đúng rồi, không thể phát hiện. Dù sao từ lúc bắt đầu, cô đã không tình nguyện ở lại nơi này, bực bội còn không kịp, sao có thể nhàn rỗi mà đi quan sát người và việc xung quanh?

Chương 187: Tiêu tiền tìm gái

Đời trước lúc này, Thẩm Loan đã trở thành gái rót rượu ở Paris Night.

Bốn năm, từ lúc bước vào con đường này, cô đã trải qua ngàn vạn việc, có khi đón khách, có khi tiễn khách, lại chưa từng được trải nghiệm được cảm giác khi làm một vị khách.

Không có bằng cấp, cũng không có người thân, vì sống sót, cô chỉ có thể bán rẻ tiếng cười ngày qua ngày mà, cố gắng mời rượu, mỗi ngày phiền não làm thế nào để bán được rượu, khát khao có thể lấy nhiều thêm một ít tiền trích phần trăm, sợ nhất là không hoàn thành mục tiêu doanh số rồi bị quản lý chỉ vào cái mũi nhục mạ.

Những tháng ngày như vậy trôi qua suốt bốn năm, mãi đến khi Thẩm Xuân Giang tìm tới cửa đưa cô về nhà họ Thẩm, mới đặt dấu chấm câu cho tất cả.

Không ngờ, đó lại là sự bắt đầu một cơn ác mộng khác!

"Cẩn thận!" A Khải hô lên.

Thẩm Loan nhìn nước có ga bị sáng ra vì động tác quá mạnh của cô, không cảm xúc mà thả cốc có chân ra: "Xin lỗi, trượt tay."

"Khăn giấy đây, lau đi."

"Cảm ơn."

Hai người lại hàn huyên thêm vài câu, có vài vị khách khác cũng gọi đồ, A Khải vội vàng pha chế rượu, không nói chuyện cùng Thẩm Loan nữa.

Chờ mất một lúc anh ta mới rảnh rỗi để thu dọn quầy bar, lúc quay đầu lại nhìn đã thấy Thẩm Loan đang bị một người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai tiếp cận.

Cũng không biết cô nói gì, mới đầu người đàn ông còn tràn đầy tự tin, đến cuối cùng lại chỉ mang vẻ mặt nản lòng mà tránh ra, trong mắt toàn là tiếc nuối.

Người phụ nữ nghiêng đầu cười, dưới sự che dấu của lớp trang điểm đậm có thể thấy được mơ hồ vẻ mặt vô tội, ánh mắt trong trẻo.

"Này, rất đẹp trai, cô không thích à?" A Khải ghé sát vào, tò mò dò hỏi.

Thẩm Loan chớp chớp mắt, lông mi giả dày đậm giống hai chiếc quạt, nhỏ giọng: "Thật ra, tôi thích phụ nữ."

A Khải kinh ngạc, nhưng đã nhanh chóng lựa chọn chấp nhận: "Tình yêu không có tội, hy vọng đêm nay cô có thể tìm được một người bạn thích hợp."

Hộp đêm, ren, trang điểm quyến rũ, liên hệ mấy từ ngữ mấu chốt lại, không khó tưởng tượng mục đích của đối phương trong chuyến này, A Khải không phải gay, nhưng anh ta đã thấy nhiều, cũng dần dần đã có thể thấu hiểu và tôn trọng.

Thẩm Loan cong môi: "Cảm ơn lời chúc của anh, tôi muốn chọn người, nên tìm ai bây giờ?"

"Chọn, người?" A Khải nuốt nuốt nước miếng, là "chọn người" theo như cách anh ta đang hiểu à?

"Sao, chỉ cho đàn ông các người tìm mấy cô chơi cùng ngủ cùng, chứ không cho phụ nữ tìm mấy cô ấy tìm vui à?"

"Nhưng... Theo tôi được biết, hình như Paris Night không có dịch vụ mại dâm ..."

"Không có à?"

A Khải lắc đầu, đây là vũ trường, chỗ cho đàn ông tìm phụ nữ tiêu khiển, không phải chỗ của trai bao, cũng không phải quán bar gay, đương nhiên sẽ càng không suy xét đến nhu cầu đặc thù của nhóm "les" này.

"Sẽ có." Thẩm Loan tươi cười chắc chắn.

Dưới ánh nhìn thẳng tắp chăm chú của A Khải, người phụ nữ lấy một chồng tiền giất ra từ túi xách nhỏ đeo bên vai, nhìn độ dày này ít nhất phải đến gần hai mươi ngàn.

So sánh với mấy vị khách vung tiền như rác thì không tính là nhiều, nhưng đối với tầng lớp làm công ăn lương như anh ta lại là một khoản dụ hoặc không nhỏ.

"Anh nói xem có cái này," ngón tay trắng trẻo mảnh dài nhẹ nhàng vuốt qua mệnh giá tiền, giống lông chim phất qua đầu quả tim, mềm nhẹ từ tốn, mang theo một ma lực quyến rũ: "Sự việc có thể dễ làm hơn một chút hay không?"

"Vậy... Tôi đi hỏi giúp cô?"

Thẩm Loan gật đầu, bên môi hiện lên một độ cong vừa lòng: "Đi thôi, nhớ gọi nhiều người một chút, tôi muốn chọn thật chậm rãi, cẩn thận. Giá cả không phải vấn đề, mấu chốt là chất lượng."

A Khải liên tục nói được: "Cô chờ ở đây một lát, tôi sẽ trở lại ngay..."

Nếu đối phương không phải chỉ định muốn phụ nữ, anh ta thực ra cũng muốn tự đề cử mình, phải biết rằng kia chính là tiền, một xấp thật dày, còn chưa đếm hết xấp đã bằng mấy tháng tiền lương của anh ta!

Chương 188: Vô cùng nam tính

Rất nhanh sau đó, tin tức có một cô nàng "les" đập tiền ở đây muốn tìm phụ nữ lan truyền, tầng trên tầng dưới, phòng trong ngoài, chỉ cần làm ngành này, hay có ý đồ này nghe được tin đều hành động ngay lập tức, nhanh chóng hội tụ ở quầy bar đại sảnh.

Vừa nhìn qua, hồng đào xanh lá, oanh oanh yến yến, cảnh tượng rất là đồ sộ.

A Khải: "Đại khái là từng này."

Thẩm Loan cười rút một tờ từ tập tiền kia ra đưa cho anh ta: "Phí cảm ơn."

A Khải ngẩn người, chợt cười tủm tỉm cất vào túi quần.

Tiền của người giàu thật dễ kiếm.

Phụ nữ ở đây thấy thế, không ai không sáng hai mắt lên, Thẩm Loan không cảm xúc nhìn rõ tất cả biểu của mọi người, tươi cười càng đậm hơn.

"Người tới không ít, đáng tiếc chỉ chọn có một. Tôi rất kén ăn, người nhỏ tuổi không thích, còn lần đầu cũng không cần, khóc sướt mướt không thích, những ai không thỏa mãn được ba điểm này có thể rời đi luôn bây giờ."

Lời này vừa nói ra, không ít người lộ vẻ tiếc nuối, nháy mắt có một phần tư rời đi.

"Cái kia..." Có người mở miệng: "Tôi muốn hỏi, 'nhỏ tuổi' là nhỏ đến đâu?"

Thẩm Loan: "Dưới hai mươi tuổi."

Người phụ nữ thở phào, cười may mắn, để lộ ra hai chiếc răng nanh: "Tháng trước tôi mới vừa đủ hai mươi."

Thẩm Loan bước xuống từ trên ghế cao, cao hơn so với phần lớn phụ nữ ở đây, có lẽ là không ngờ dáng người cô nàng les không thiếu tiền này sẽ đẹp như vậy, mặc dù theo bản năng phụ nữ nhìn phụ nữ sẽ càng thêm bắt bẻ, nhưng các cô gái lại không thể không thừa nhận, vị này là thật sự xinh đẹp.

Nhưng vừa mạnh mẽ vừa quyến rũ, vừa lạnh lẽo vừa ma mị.

Paris Night to như vậy, không phải không có người khác xuất sắc hơn, nhưng khí chất, hoặc là nói những thứ như khí thế thì không phải muốn có là có thể có.

Thẩm Loan dạo bước giữa một mảnh hoa đỏ lá xanh, xuân ý dạt dào, ánh mắt đánh giá bọc lấy vài phần xấu xa và kiêu ngạo, cực kỳ có tính xâm lược.

Nhưng các cô gái ở vũ trường cũng không phải kẻ ăn chay, đối diện với ánh mắt đánh giá của Thẩm Loan, phần lớn các cô không chỉ không né tránh, còn nhiệt tình mà hôn gió với cô, hoặc làm mặt quỷ, hoặc cười như gió xuân, thậm chí có người còn kéo thấp cổ áo, lộ ra khe rãnh rất sâu ở giữa...

"Vừa rồi, người nào tránh không đối diện với tôi có thể đi rồi."

Lại có năm sáu người phụ nữ nuối tiếc rời đi, còn lại khoảng chừng mười mấy.

Thẩm Loan dựa vào quầy bar bên cạnh, vẻ mặt ung dung lộ ra một sự lười biếng trí mạng.

A Khải cầm thuốc lá và bật lửa tiến lên, hơi lấy lòng dò hỏi: "Cô muốn không?"

Thẩm Loan nhướng mày, bớt thời giờ nhìn anh ta một cái, vốn định từ chối, nhưng tưởng tượng đến việc kế tiếp phải làm, cùng với hoàn cảnh của mình ở thời điểm hiện tại, thuần lương quá lại không tốt.

Bàn tay trắng hơi nâng, A Khải rất có ánh mắt mà đưa thuốc lá lên, cũng không biết trong vài phút ngắn ngủn anh ta lấy từ đâu tới.

Thẩm Loan ngậm trong miệng, anh ta tiến lên bật lửa.

Tách một tiếng.

A Khải dùng tay chắn gió, đặt ngọn lửa lên trước mặt người phụ nữ.

Dù sao vẫn còn vài phần cảnh giác, ai biết bên trong đồ ở hộp đêm có bị tẩm thứ gì vào hay không?

Cho nên, Thẩm Loan vẫn chưa hít vào phổi, chỉ ngậm trong miệng một ngụm rồi chậm rãi nhổ ra, sau đó dùng mũi hít không khí mới vào trong phổi.

Tuy rằng là giả vờ, nhưng động tác thuần thục, thần thái bình tĩnh đã đủ để dọa người.

Hơn nữa, tư thế cũng khá đẹp.

Đời trước mưu sinh ở chỗ như thế này, rượu và thuốc lá là hai thứ mà Thẩm Loan đã phải chạm vào không ít, khả năng đây cũng là một trong số những nguyên nhân thân thể cô không tốt.

Nhưng đời này, đây lại là lần đầu tiên chạm vào. Quả là có những thứ đã sớm hòa vào trong xương cốt, vừa chạm đến sẽ kích thích hồi ức, giải khóa kỹ năng từ đời trước để lại chỉ trong một giây.

Chương 189: A Đàm

Các cô gái xem đến ngây người, thậm chí có vài người lần đầu tiên phát hiện, hóa ra phụ nữ cũng có thể dùng từ "đẹp trai" để hình dung, không liên quan đến vẻ bề ngoài, mà là thể hiện ở giữa từng cái giơ tay nhấc chân.

Trước đây các cô còn có chút do dự bởi vì đối phương là "les", hiện giờ gặp Thẩm Loan mới phát hiện thật sự muốn ngủ, hoặc là...muốn bị ngủ?

"Tự giới thiệu đi."

"Tôi trước!" Một người phụ nữ thân hình đầy đặn ưỡn ưỡn hung khí lớn, đẩy mấy người phía trước ra, là một đầu tàu gương mẫu.

Ý cười của Thẩm Loan không thay đổi, hai tay vỗ nhẹ vào với nhau, rồi sau đó một tay làm thỉnh: "OK, bắt đầu biểu diễn đi."

"Tôi tên là Rosemary, tiếng Trung nghĩa là Hương Mê Điệt ..."

"Tôi tên là A Hương, hương nước hoa ..."

"Tôi là Kate trong công nương Kate..."

Những người này tranh nhau muốn ra sân khấu đến vỡ đầu chảy máu, chỉ muốn biểu diễn ra cả mười tám loại võ nghệ cùng lúc, vừa là vì nhiều tiền, cũng là có điều ham thích đối với Thẩm Loan.

Mà chỗ rẽ nghiêng phía sau quầy bar, có hai bóng dáng quyến rũ nhìn rõ hết màn này, nhưng đều nhất trí quyết định im lặng, giống như ai mở miệng trước, người đó sẽ thua.

Rốt cuộc.

"A Đàm, cô thật là bình tĩnh, không hổ là đầu bảng mới lên của quán Paris Night chúng tôi," người phụ nữ mặc váy da mở miệng cười, mặt mày được tô vẽ tinh xảo lại không che dấu được vẻ châm chọc, khói thuốc lá bay từ miệng cô ta ra, mười phần phong trần: "Nghe nói, cô nàng les kia ra tay hào phóng thật sự, sao không đi thử một lần? Nghe nói, gần đây cô thật sự thiếu tiền, chay mặn gì cũng không kiêng, khách gì cũng tiếp..."

So với người phụ nữ váy da tương đối huênh hoang, người phụ nữ mảnh khảnh bên cạnh chỉ cười nhạt: "Chị Yến mà thích, sao không tự mình ra trận? Còn tôi đã đoạt vị trí đầu bảng, dù sao cũng nên để lại đường sống cho người chứ?"

"Cô!"

"Chị Yến quyến rũ vô cùng, không chỉ có thể hấp dẫn đàn ông, tôi tin rằng đối phó với les cô cũng thành thạo."

Cô nàng váy da bị cô ta nói mấy câu á khẩu không trả lời được, chỉ có thể thầm hận trong lòng.

Mỗi một người tự giới thiệu xong, Thẩm Loan đều lấy mấy chục tờ tiền giấy đưa qua, tỏ vẻ cảm ơn đã tham dự, cô out, nhưng bởi vì không được tuyển cũng có tiền, gương mặt của tất cả mọi người đều tươi cười vui vẻ, không hề có vẻ không hài lòng vì bị đào thải.

Dù sao các cô đi làm đến mệt chết mệt sống, hầu hạ đàn ông một đêm, cũng chỉ được mấy trăm một ngàn, không ngờ nay chỉ cần tự giới thiệu một đoạn đã có, không vui vẻ mới là lạ!

A Khải nhìn ba người cuối cùng còn dư lại, nhỏ giọng nhắc nhở: "Lại chọn nữasẽ hết sạch mất rồi."

Thẩm Loan nhìn thoáng qua phía sân nhảy, cười khẽ: "Thà thiếu chứ không ẩu."

"Hít... Đây đã là những cô gái tốt nhất rồi, cô còn không hài lòng sao?"

"Tôi thích người hơi lạnh lùng một chút."

A Khải khựng lại.

Thẩm Loan tiếp tục bổ sung: "Cái loại mà hơi thanh cao, không dễ dàng bị chinh phục như vậy ấy."

A Khải trông như đang suy tư gì.

Thẩm Loan lại đốt thêm lửa: "Anh có đề cử không?"

"Có thì có...Nhưng..."

"Hửm?"

A Khải có vẻ rối rắm, Thẩm Loan tùy tay rút ra mấy tờ tiền, kẹp ở giữa ngón trỏ và ngón giữa đưa sang: "Không đủ à?"

"Không... Tôi không có ý này!"

Thẩm Loan lại rút thêm một tờ.

"Ai... Tôi nói thẳng với cô đi, vị đầu bảng đoạt giải nhất bình chọn quý trước chính là loại hình mà cô thích, nhưng chuyện này không dễ làm đâu, tôi khuyên cô vẫn nên bỏ đi..."

Biểu cảm trên mặt Thẩm Loan hơi đổi, rất có hứng thú hỏi: "Sao lại không dễ làm?"

"A Đàm, cũng chính là người đang ở vị trí đầu bảng, người ta có người phía trên che chở, cô có tiền cũng không nên động vào."

"Phía trên có người? Người nào?"

A Khải nhìn xung quanh, nhỏ giọng: "Nghe nói là cán bộ cao cấp của Paris Night, ít nhất cũng là cấp bậc giám đốc."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top