Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 41 - 45: Phá hỏng 1 (Thẩm Như)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đi thẳng đến địa điểm hẹn sẵn, người còn chưa đến.

Dịch Hoằng hỏi nhân viên cửa hàng: "Nơi này của các cô có loại nào uống xong tỉnh táo tinh thần?"

"Cà phê ạ."

"Cái khác đi."

"Vậy chỉ có trà thôi ạ."

"Được, trước tiên mang lên một ấm, pha đặc một chút."

"Dạ vâng."

Trong lúc đó, người đàn ông lại đốt một điếu thuốc kẹp trên tay, lại không hút.

Theo lý thuyết, lần này tất cả đều thuận lợi, ông ta phải vui vẻ mới đúng, nhưng trong lòng Dịch Hoằng lại cảm thấy lo lắng, cảm giác đối phương còn có hậu chiêu.

Cái loại cảm giác giày vò chờ đợi này cũng không dễ chịu.

Đột nhiên, di động reo lên, là một số di động lạ.

"Alo, ai đấy?"

"Ngài Dịch, chào buổi sáng." Là phần mềm biến âm loli.

Người đàn ông nhíu mày, hiển nhiên cũng nghe ra: "Nếu đây là một trò đùa, tôi khuyên cô kịp thời dừng lại."

"Trò đùa? Ngài Dịch cho là như thế sao?"

"Nếu không?"

"Xem ra, ngài còn chưa biết người của bất động sản Thiên Thủy đã đến."

Trong mắt Dịch Hoằng hiện lên sự tàn khốc: "Biết tôi, còn biết người của bất động sản Thiên Thủy, rốt cuộc cô là ai?"

"Tôi cứ nghĩ là, ngài sẽ hỏi bất động sản Thiên Thủy phái ai tới chứ."

"Cô biết sao?" Người đàn ông nhướng mày, đợi đến lúc phản ứng lại, mới nhận ra mình đang bị đối phương dắt mũi.

Đầu bên kia truyền đến một trận tiếng cười sung sướng: "Tôi không chỉ biết, còn có thể rõ ràng nói cho ông — người đến là Thẩm Khiêm!"

Vẻ mặt Dịch Hoằng khẽ thay đổi.

"Tôi đoán bây giờ ông rất ngạc nhiên, chỉ là một mảnh đất, tại sao lại có thể đánh động đến người nắm quyền của bất động sản Thiên Thủy tự mình đến Bắc Hải? Trong này rốt cuộc có chuyện gì mờ ám? Hay là nói, mảnh đất kia rốt cuộc có ma lực đặc biệt gì, đáng giá đểThẩm Khiêm coi trọng nó?"

Mỗi câu nói của đối phương đều nằm trong suy nghĩ của Dịch Hoằng.

"Cô có thể giải thích cho tôi được không?"

"Rất sẵn lòng."

Người đàn ông mới thu lại thái độ hờ hững lúc nãy, không khỏi nghiêm túc: "Nguyện nghe kỹ càng."

"Bí mật thương nghiệp cũng không phải miễn phí."

"Cô muốn cái gì? Tiền?"

"Không không không... Nói tiền thì thô tục quá, huống chi tôi cũng không thiếu tiền."

Ánh mắt Dịch Hoằng hơi trầm xuống, không phải vì tiền tài, nhất định có mưu đồ khác.

Quả nhiên—

"Có câu kẻ thù của kè thù chính là bạn bè. Tôi không cần tiền của ông, chỉ cần một lời hứa của ngài Dịch là được."

"Lời hứa gì?"

"Bằng bất cứ giá nào cũng phải phá hỏng hạng mục của bất động sản Thiên Thủy ở Bắc Hải."

"Hử..." Dịch Hoằng cười lạnh: "Bất cứ giá nào? Cô đây không khỏi quá mức coi trọng tôi." Đã qua tuổi xúc động nông nổi, thật vất vả tích cóp của cải, sao có thể chỉ bằng một lời hứa liền đặt cược hết tất cả?

Thắng, tất nhiên là tốt.

Thua, từ đây hai bàn tay trắng.

Cũng may Dịch Hoằng thông minh, nếu không đồng ý xong lại đổi ý.

Có điều, Thẩm Loan cũng nằm lòng tính nết của ông ta, mới dám tùy ý đưa ra yêu cầu như thế này.

"Ông Dịch nghe tôi nói hết trước đã, hẵng quyết định chấp nhận hay không."

"Được."

"Nếu tôi nhớ không nhầm, bất động sản Hằng Dịch ở Bắc Hải chủ yếu khai thác hạng mục lấy "Cảnh thiên nhiên của biển" làm nhãn hiệu đặc sắc của làng du lịch.

"Không sai."

"Nhưng theo sự hiểu biết của tôi, lần này bất động sản Thiên Thủy cũng là vì phát triển làng du lịch. Nói cách khác, đối phương muốn động vào miếng bánh ngọt này của ông, nếu không thể nhân lúc này đang bắt đầu xảy ra chặt đứt nguồn gốc, sau này chắc chắn sẽ thành họa lớn. Nếu là như vậy, ông Dịch còn có thể nhịn xuống, coi như hôm nay chúng ta chưa liên lạc."

Mí mắt Dịch Hoằng giật mạnh, hít sâu, mạnh mẽ trấn tĩnh lại: "Cô nói bất động sản Thiên Thủ muốn đến Bắc Hải khai phá làng du lịch, vậy chứng cứ đâu?"
Chương 42: Phá hoại 2

Chứng cứ?

Thẩm Loan cười, đột nhiên thấy nghi ngờ mạnh mẽ đối với chỉ số thông minh của Dịch Hoằng.

"Miếng đất kia vừa lúc ở ven biển Nam Ngạn, cơ sở hạ tầng xung quanh vô cùng tốt và đầy đủ, quan trọng nhất là ở đó có bờ biển rất rộng lớn chưa được khai phá, không chỉ là chất cát nhỏ mịn, còn có được bờ cát màu hồng phấn hiếm thấy trong nước. Chỗ như vậy, không dùng để xây dựng làng du lịch, chẳng lẽ xây tòa nhà văn phòng à?"

Vẻ mặt Dịch Hoằng hãi hùng khiếp vía, khóe miệng co rút.

Chỉ vì ông ta nhận được tin tức công ty Bất động sản Thiên Thủy định dùng mảnh đất này để quy hoạch kinh doanh, trong đó bao gồm cả việc xây dựng tòa nhà văn phòng, thậm chí đánh tiếng quảng cáo muốn xây dựng "khu thương mại trung tâm lớn thứ hai Bắc Hải".

Nếu những tin tức này đều là giả...

Thẩm Loan biết, người kia đã bắt đầu nghi ngờ, bèn không ngừng cố gắng đổ thêm dầu vào lửa.

"Nếu ngài Dịch không tin, cứ thử để cho chuyên gia làm một phần báo cáo đánh giá địa chất,xem thử ở đó có phải có một bãi biển lớn chưa từng được khai phá, còn khu vực phía Tây Nam, đoạn trên bờ có nhiều đá san hô phải chăng ẩn giấu cảnh quan bờ cát màu đỏ. Sự thật đặt ở trước mắt, anh Dịch còn muốn chứng cứ gì nữa?"

"..."

"Ngài đừng ngại đưa ra một giả thiết, nếu Thẩm Khiêm có được miếng đất này, hạng mục làng du lịch ven biển chính thức khởi động, muộn nhất là sang năm sẽ quy hoạch tu sửa xong, làm thêm một vài cuộc tuyên truyền mở rộng trong giai đoạn trước mở cửa, quảng bá tên tuổi ra... Tin là sau không bao lâu, những du khách đến Bắc Hải du lịch, khi nói đến khách sạn có cảnh quan thiên nhiên nghỉ dưỡng, sẽ nhắc đến một làng du lịch ven biển nào đó như một thói quen."

"Cô đe dọa tôi à?" Người đàn ông thay đổi sắc mặt trong một giây, giọng điệu lạnh đến tận xương.

"Không, tôi chỉ phỏng đoán trong phạm vi hợp lý, ngài Dịch tin cũng được, không tin cũng không sao."

Dịch Hoằng im lặng một lát.

Thẩm Loan cũng không thúc giục, cho anh ta đủ thời gian suy nghĩ.

Thật ra, những việc cô nói đều không phải là thuận miệng bịa ra, mà là việc thật sự phát sinh ở đời trước.

Thẩm Khiêm đã lên kế hoạch khai phá làng du lịch Bắc Hải từ rất sớm, thậm chí thuê đoàn đội đánh giá chuyên nghiệp làm khảo sát, chỉ mỗi giai đoạn chuẩn bị đã tốn hết một năm.

Kết quả chứng minh, Bắc Hải quả thực không tồi, nhưng tập đoàn Hằng Dịch đã chiếm cứ địa vị rất quan trọng, gần như lũng đoạn phương diện du lịch ven biển.

Thẩm Khiêm đến chậm một bước, không có nghĩa là anh ta chịu nhận thua.

Đúng lúc này, tin tức phía chính phủ bán đấu giá mảnh đất ven biển nam ngạn số 3 tuôn ra, làm Thẩm Khiêm lần nữa gặp được hy vọng.

Đối ngoại, anh ta tuyên bố muốn mua được để xây dựng làm khu thương mại, thật ra lại không phải, thậm chí trước khi nhận được công văn, anh ta đã quy hoạch xong dàn giáo và kiến trúc, cùng với hợp đồng ký kết về việc cung ứng vật liệu xây dựng.

Cho nên, căn bản là chưa đến nửa năm: "làng du lịch Thiên Thủy" đã ngang trời xuất hiện.

Công ty của Thẩm Khiêm âm thầm quảng cáo ở trên mạng, lại mời mười blogger du lịch hot nhất trên mạng khi ấy vào trải nghiệm miễn phí, mấy bài giới thiệu quảng cáo đăng lên lên mạng, đầu tiên là Bắc Hải không hiểu sao bỗng nổi tiếng rầm rộ, sau đó "làng du lịch Thiên Thủy" cũng theo đó mà nổi tiếng.

Sau đó, ngoài ý muốn phát hiện nơi này có bờ cát màu hồng phấn chưa được khai thác, phải biết rằng, tìm khắp cả thế giới này cũng chỉ có khu Bahamas có được kỳ quan như vậy, có thể nói, đến ông trời cũng đang giúp Thẩm Khiêm.

Cuối cùng lại đến một làn sóng "Quảng cáo rộng rãi", gì mà danh lam nổi tiếng, tài trợ, đưa vào phim truyền hình ...

Cùng với sự thành công trong việc marketing "làng du lịch Thiên Thủy", rất nhiều du khách chen chúc đến, hai năm sau, khách sạn thiên nhiên Hải Thiên đã không còn có ai thèm hỏi thăm.

Rất lâu sau đó Dịch Hoằng mới ý thức được mình bị Thẩm Khiêm lừa gạt một phen, nhưng anh ta đã mất đi tư cách tranh đoạt với đối phương.

Nhà dột còn gặp mưa suốt đêm, một lần đầu tư thất bại làm cho tập đoàn Hằng Dịch từng nổi tiếng vô cùng cuối cùng lơi rơi vào cảnh phá sản, mà Dịch Hoằng cũng mai danh ẩn tích.
Chương 43.1: Phá hoại 3

Đời trước lúc Thẩm Loan nhìn thấy Dịch Hoằng, anh ta đã bị sinh hoạt bình thường mài mòn góc cạnh, dựa vào tay nghề thợ ngoã để duy trì cuộc sống.

Thời trẻ, người này làm giàu là nhờ xi măng công nghiệp, sau khi tích cóp được chút tiền rồi bắt đầu làm vài cuộc đầu tư bên ngoài cùng với bạn bè, cũng là nhờ vào vận may mà mấy hợp đồng của ông ta đều thuận lợi, thành công kiếm được xô vàng đầu tiên.

Lại đuổi kịp thời kỳ hoàng kim của ngành bất động sản, 26 tuổi đã có công ty riêng của mình, nuôi hai đội thi công, mới đầu làm thầu, sau đó lại thấy giá nhà cứ từ từ tăng cao lên mới cắn nhẹ môi, dứt khoát tự mình xây dựng công trình, không ngờ thế mà lại thành công!

Có thể nói, nửa đời trước của Dịch Hoằng, ngoại trừ khi sự nghiệp mới vừa khởi bước đã phải chịu chút đau khổ, còn lại không trải qua sóng to gió lớn gì. Lúc này, dưới sự mưu ma chước quỷ của Thẩm Khiêm mới không chịu được một đòn đến như thế.

Mà sở dĩ Thẩm Loan biết rõ ràng như vậy, phải nói đến những năm tranh chấp vớiThẩm Khiêm, cô giống như một con chuột vậy, điên cuồng khai quật những chi tiết có liên quan từ trong quá khứ, sau đó không hề thấy phiền lặp đi lặp lại kỹ càng, phân tích người đàn ông này.

Lớn thì như một quyết sách đầu tư, nhỏ thì chỉ như một động tác theo thói quen thôi, Thẩm Loan đều không nhịn được mà kéo tơ lột kén, suy nghĩ cân nhắc.

Bởi vì.

Cô quá muốn thắng anh ta.

Mà Dịch Hoằng, cũng chỉ là một thứ chướng ngại vật chắn đường không đủ tư cách lọt vào trong mắt Thẩm Khiêm.

Nghiền nát ông ta thật sự quá là đơn giản.

"Đấy là tất cả những lời tôi muốn nói, rất mong ngài Dịch suy nghĩ cẩn thận."

Thẩm Loan nói xong, không để cho Dịch Hoằng có cơ hội mở miệng lần thứ hai, trực tiếp cúp máy.

"Này?! Rốt cuộc là ai gọi vậy?!" Dịch Hoằng không khỏi cao giọng, kích động đến các khách hàng khác quán cà phê, sôi nổi quay đầu nhìn anh ta với ánh mắt bất mãn và khiển trách.

"Tổng giám đốc Dịch?" Lưu Huy vừa vào cửa thấy tình hình như vậy, không khỏi kinh ngạc.

Trong ấn tượng, Dịch Hoằng là người không dễ dàng để lộ cảm xúc chân thật, mà lúc này lại vì một cuộc điện thoại mà mất bình tĩnh như thế, làm anh ta không khỏi tò mò về thân phận đối phương.

"Đến đây, ngồi." Trong nháy mắt, Dịch Hoằng đã bình tĩnh lại.

Lưu Huy ngồi xuống đối diện ông ta, thuận tay đặt kính râm sang một bên. Giữa mùa hè mà anh ta còn mặc áo dài tay, còn cố tình dựng thẳng cổ áo lên che khuất cằm, âm thầm đánh giá bốn phía, sau một lúc lâu, tấm lưng căng chặt mới có một chút dấu hiệu thả lỏng.

Nhìn qua rất giống trộm.

Mà trên thực tế, Lưu Huy làm quản lý cấp cao của bất động sản Thiên Thủy, công ty con của Bắc Hải, lại lén gặp mặt với tổng giám đốc của tập đoàn Hằng Dịch là đối thủ cạnh tranh, vốn đã không hợp với lẽ thường.

Dịch Hoằng biết được không ít tin tức từ chỗ "Kẻ thần bí", lại không hỏi Lưu Huy để chứng thực ngay, chỉ nói: "Có việc à?"

Lưu Huy thấy vẻ mặt anh ta không kiên nhẫn, trong lòng cười lạnh, trên mặt lại khá cung kính: "Thẩm Khiêm tự mình tới Bắc Hải."

Dịch Hoằng tỏ ra vẻ mặt kinh ngạc phù hợp: "Anh ta đến làm gì?!"

"Hẳn là vì miếng đất kia. Hơn nữa..." Lưu Huy dừng một chút: "Tôi cảm thấy anh ta đã bắt đầu nghi ngờ tôi."

"Vậy à?" Dịch Hoằng nhướng mày, vẻ lạnh nhạt làm cho lòng người lạnh lẽo.
Chương 43.2: Phá hoại 3

Lưu Huy nóng nảy: "Tôi đồng ý giúp ngài đánh cắp các tin tức nội bộ và giá hợp đồng mà Thiên Thủy sẽ trả, ngài cũng đã hứa hẹn sau khi mua được mảnh đất đó sẽ không mặc kệ sống chết của tôi. Hiện tại Thẩm Khiêm đã bắt đầu nghi ngờ, tin chắc rằng anh ta sẽ tra được tôi nhanh thôi! Tổng giám đốc Dịch, nói đến cùng chúng ta cũng là người cùng thuyền, nếu tôi rơi xuống nước, ngài cũng đừng nghĩ toàn thân rút lui!"

Nói được mấy câu đã bắt đầu buông lời tàn nhẫn.

Tuy là Dịch Hoằng tức giận, nhưng cũng biết rõ lúc này không nên mâu thuẫn với Lưu Huy, nếu không chó cùng rứt giậu, có khả năng anh ta sẽ bị cắn ngược lại một cái.

"Yên tâm, không nghiêm trọng như vậy. Cậu cũng nói, Thẩm Khiêm chỉ nghi ngờ, cũng không có chứng cứ, còn chưa thể bắt được cậu. Lui một vạn bước mà nói, Thiên Thủy không giữ anh lại, còn có Hằng Dịch mở rộng cửa đón chào anh."

Lưu Huy nghe vậy, nhanh chóng bình tĩnh lại.

"Trừ hành tung của Thẩm Khiêm, còn có chuyện khác muốn thông báo không?" Dịch Hoằng thuận miệng hỏi, nhìn như có vẻ không để ý chút nào.

"...Tạm thời không có."

"Trước đó cậu nói bất động sản Thiên Thủy muốn dùng mảnh đất này khai thác khu thương mại à?"

"Đúng vậy." Lưu Huy gật đầu.

"Loại hình thương mại gì? Quảng trường mua sắm? Tòa nhà văn phòng?"

Lưu Huy ngừng lại, ánh mắt hơi lập loè: "Hẳn là cả hai? Cụ thể tôi cũng không rõ ràng lắm."

"Vậy à... Nhưng cậu là một người phụ trách chủ yếu của Thiên Thủy ở Bắc Hải, sao lại không rõ ràng lắm?"

Nếu không phải thế, sao lúc trước Dịch Hoằng có thể tìm anh ta làm gián điệp?

Đáy mắt Lưu Huy xẹt qua tia nghi ngờ, hỏi lại: "Sao tổng giám đốc Dịch lại đột nhiên cảm thấy hứng thú đối với cách sử dụng mảnh đất này? Có phải có ai nói gì với ngài không?"

"Tôi chỉ đang nghĩ, Hằng Dịch muốn xây khu biệt thự ven biển cũng không nhất định là phải ở mảnh đất này, nếu đặt trên tiền đề muốn thương lượng, thật ra tôi cũng không ngại thuận nước giong thuyền nhường cho bất động sản Thiên Thủy."

Lưu Huy lúc này hoàn toàn ngây người.

Thật sự là ý tưởng của Dịch Hoằng thay đổi quá nhanh, không có một chút dấu hiệu đều, lúc trước còn nhất định phải được, bây giờ lại định thuận nước giong thuyền?

Vậy anh ta cần gì phải mạo hiểm nhiều như vậy để do thám giá đấu thầu Thiên Thủy định trả?

Này...

Lưu Huy rất muốn mắng Dịch Hoằng có bệnh, cũng may nhịn xuống được.

Hít sâu, điều chỉnh cảm xúc: "Tổng giám đốc Dịch, ngài đang nói đùa à?"

"Ha ha... Bị cậu nhìn thấu!"

Sặc!

Dịch Hoằng khoanh tay: "Cậu sẽ không tưởng thật đấy chứ?"

"Không, không có." Lưu Huy đột nhiên sinh ra một loại tức giận vì bị trêu chọc, lại phải chịu đựng không dám phát tác.

Dịch Hoằng: "Không có việc khác thì đi trước đi, trong khoảng thời gian này làm việc cẩn thận, ngàn vạn lần đừng để cho người bắt được bím tóc."

"Tôi sẽ chú ý."

"Ừ."

Lưu Huy đeo kính râm, cúi đầu rời đi.

Dịch Hoằng ngồi tại chỗ nhìn bóng dáng anh ta đi xa như đang suy tư gì.
Chương 44.1: Chắc là nhìn cô có vẻ thuận mắt

"Chỉ như vậy thôi à?" Bên kia, Chu Trì thấy cô kết thúc cuộc trò chuyện không chút do dự, cả người đều hơi ngốc ra.

Anh ta nghe không hiểu những thuật ngữ như "hạng mục làng du lịch" "mảnh đất số 3" gì đó trong miệng Thẩm Loan, nhưng trực giác cho biết cô gái nhỏ này đang đi lừa người. Mắt thấy con cá cũng đã sắp cắn câu, nhưng cô lại bỏ dở giữa chừng?

Thẩm Loan thoát khỏi phần mềm biến đổi giọng nói, tắt máy, lấy chiếc sim di động đã trải qua xử lý mã hóa ra ném cho anh ta: "Giữ lấy, lần sau còn dùng."

"Vậy nếu đối phương gọi đến thì nên nghe hay không nghe bây giờ?"

"Còn có thể gọi lại à?" Trong mắt Thẩm Loan lộ ra vẻ tò mò: "Không phải đã mã hóa rồi à?"

"Mã hóa chỉ là ẩn đi bốn số ở giữa trong các chữ số cùng với tên chủ sở hữu, không thể nhập số vào trên những chiếc di động khác, nhưng có thể trực tiếp bấm gọi lại."

Thẩm Loan: "Vậy thì tắt máy."

Chu Trì: "..."

"Uống nước không?" Cô hỏi.

"Nước dừa, cảm ơn."

Thẩm Loan đi vào phòng bếp cầm hai bình ra, quay lại trước máy tính, một bình cho anh ta, một bình để lại cho chính mình.

"Cô đúng thật là không khách sáo."

"Tôi là ân nhân cứu mạng của cậu, cậu còn không biết xấu hổ để tôi phải khách sáo à?"

Chu Trì nghẹn họng.

Thẩm Loan chỉ huy anh ta: "Có rảnh để nói chuyện thì chi bằng lấy cho tôi một phần tư liệu của tập đoàn Hằng Dịch, những thông tin có thể tra được trên mạng tôi không cần."

"Vậy cô muốn cái gì?"

"Bí mật một chút."

Ờm...

Chu Trì nuốt nuốt nước bọt rồi hỏi cô: "Ví dụ như?"

"Quan hệ gia đình của Dịch Hoằng, tốt nhất là cụ thể đến mức biết được có mấy tình nhân, phân biệt ra là những ai; hoặc là quyết sách đầu tư của công ty trong suốt sáu tháng cuối năm, đặc biệt là những đơn lớn có giá hơn trăm triệu ấy..."

Nếu cô nhớ không lầm, khoảng đầu tư mà kiếp trước đẩy Dịch Hoằng đến mức suy sụp hoàn thành vào khoảng ngay lúc này.

Mà vừa lúc Thẩm Khiêm cũng đang ở Bắc Hải...

Cô không thích suy đoán một cách không có căn cứ, nhưng cũng không tin vào sự trùng hợp ngẫu nhiên.

"Thật sự muốn điều tra à?" Chu Trì ngạc nhiên.

"Dáng vẻ của tôi có giống đang nói đùa không?"

"Bảo một người rõ ràng chỉ là một thiếu niên nghiện internet như tôi, làm việc của thám tử tư?!" Hai mắt trợn đến tròn xoe.

Thẩm Loan vốn cũng không muốn làm khó anh ta, chỉ nói: "Có thể tra bao nhiêu cứ tra bấy nhiêu đi."

"Sao không nói sớm..." Hại anh ta sợ đến chết khiếp đi được: "Có điều, rốt cuộc cô muốn làm gì thế?" Đến cả phần mềm thay đổi giọng nói cũng đã được dùng đến, hành động gì mà thần thần bí bí.

"Việc lớn."

"Việc gì mà lớn?"

Nhìn một cái thật sau vào trong mắt anh ta, khuôn mặt xinh xắn thanh tú của thiếu nữ tràn ra một nụ cười tươi: "Cậu chắc chắn nhất quyết muốn biết à?"

Chu Trì đón nhận ánh mắt chứa đựng ý cười của cô, trong lòng hơi run lên, động tác đã làm ra phản ứng nhanh hơn, trước cả khi tư duy bắt kịp, anh ta điên cuồng lắc đầu.

"Ồ." Giọng điệu của Thẩm Loan nhàn nhạt: "Có điều, cậu vẫn nên biết một ít thì tốt hơn đấy."

"Vì sao vậy?"

"Tiện hơn cho việc tiếp theo mà cậu phải làm."
Chương 44.2: Chắc là nhìn cô có vẻ thuận mắt

Thẩm Loan dùng hết khả năng ngôn ngữ của mình, miêu tả ngắn gọn lại cho anh ta nghe chuyện hai công ty bất động sản đánh cờ, lập mưu tranh giành mảnh đất số 3 ở Bắc Hải, còn về phần vì sao lại giúp Dịch Hoằng đối phó với Thẩm Khiêm, một chữ cô cũng chưa đề cập đến.

Cũng may Chu Trì không hỏi nhiều.

Nhưng vẫn có một số chuyện, anh ta cần phải hiểu cho rõ ràng.

"Vì sao lại là tôi?" Đôi mắt thiếu niên mang màu đen thuần túy, chăm chú mà bướng bỉnh, đặt tất cả những nghi ngờ thắc mắc từ trước đến nay vào trong câu hỏi vừa đưa ra này.

Sau khi Thẩm Loan im lặng suy nghĩ một lúc lâu mới nói: "...Có khả năng là vì, nhìn cậu tương đối thuận mắt."

Vậy mà Chu Trì lại tin, dù sao thì gương mặt này của anh ta đúng là rất đẹp trai.

Nếu một tuần trước có người nói anh ta bị cắm sừng, còn bị xe đâm, rồi mặc kệ cho một cô gái nhỏ xa lạ tùy ý ra vào trong nhà của mình, có lẽ Chu Trì sẽ mắng đối phương là một tên bệnh tâm thần.

Nhưng hôm nay, sự thật đặt ở trước mắt, bị vả mặt.

Đối với trình độ tiếp thu và chịu đựng với người và việc nào đó của mình, chính Chu Trì còn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Ví dụ như, hiện tại anh ta đã chia tay với Phùng Sương Sương; hay ví dụ như, anh ta dung túng để cho Thẩm Loan xông vào trong cuộc sống sinh hoạt của anh ta.

"Vứt đi này." Thẩm Loan đưa hộp đóng gói đã uống hết sạch cho anh ta.

Chu Trì giơ tay nhận lấy rồi ném vào thùng rác.

"Sao tôi không thấy hộp giấy nào nhỉ?"

Chu Trì liếc mắt đảo qua một cái: "Chắc là đã dùng hết rồi."

Thẩm Loan lập tức đi đến đầu giường, kéo ngăn tủ phía dưới ra: "Chỉ còn một gói giấy cuối cùng, nhớ lúc sau phải đi mua nhé."

Cô lấy ra, xé mở, rút một tờ đưa cho Chu Trì.

"Cảm ơn." Vừa nói vừa nhìn chằm chằm màn hình máy tính.

Thiếu niên nghiện internet, danh xứng với thực.

Thẩm Loan thấy các công việc đều đã được xử lý đến không tồi, lấy túi xách chuẩn bị rời đi.

Khóe mắt của Chu Trì thấy được hành động của cô, lập tức thả con chuột ra: "Phải đi luôn rồi à?"

"Có việc gì không?"

"Ừ thì..." Anh ta xoa xoa tay: "Tôi mời cô ăn bữa cơm nhé?"

Mười lăm phút sau, trong một quán mì nhỏ ở hẻm phía sau phố Đồng Thau.

Thẩm Loan dừng ở cửa, mở to mắt nhìn biển quảng cáo.

Chu Trì gãi gãi đầu: "Chỗ này gần nhất, hương vị cũng không tệ lắm. Bây giờ tôi vẫn còn đang là một người dân thất nghiệp lang thang, không có bao nhiêu tiền, vậy nên chỉ có thể mời cô đến mấy chỗ kiểu như thế này, cô không ngại chứ?"

"Không ngại."

Hai người đi vào phía bên trong, hoàn cảnh quả thật là chẳng ra gì, giữa mùa hè nắng nóng mà chẳng có điều hòa, chỉ có tiếng quạt máy đang kêu vù vù.

"Hai vị ăn những món gì?"

"Món nổi tiếng nhất ở quán này là..." Chu Trì đang chuẩn bị giới thiệu một vài món.

Thẩm Loan: "Mì vằn thắn."

"Ơ? Cô biết à?"

"Biết cái gì cơ?"

"Ở đây, món ăn nổi tiếng nhất chính là mì vằn thắn."

"Vậy sao?" Thẩm Loan cười khẽ: "Xem ra mắt nhìn của tôi rất chuẩn."

"..."

Ăn cơm trưa xong, Thẩm Loan rời khỏi phố Đồng Thau.

Chu Trì cũng không nhàn rỗi, về nhà thay một bộ quần áo rồi ra khỏi nhà đi tìm việc làm.

Bất kể là như thế nào, cuộc sống vẫn còn đang tiếp tục, nếu anh ta muốn tồn tại, vậy không thể thiếu được vài thứ, ví dụ như là tiền.

"Nhìn điều kiện ngoại hình của cậu không tồi, làm một nhân viên phục vụ hẳn là không có vấn đề gì."

"Nhân viên phục vụ?" Chu Trì nhíu mày: "Cụ thể phải làm những việc gì?"

"Phụ trách bê, rót rượu ở khu vực này."

"Vậy tiền lương thì..."

"Cái này không cần phải lo lắng, câu lạc bộ đêm Paris chúng tôi chưa bao giờ đối xự tệ bạc với nhân viên của mình."
Chương 45: Trưởng nữ nhà họ Thẩm tất nhiên phải thế

Thẩm Loan quay lại nhà cũ, chỉ là bầu không khí hôm nay rất khác lạ.

Thế mà Dương Lam lại tự mình xuống bếp, có thể thấy được tâm trạng của nữ chủ nhân rất tốt, ngay cả lúc nói chuyện với người giúp việc cũng nhẹ nhàng hơn một chút.

Thẩm Yên ngồi trên sô pha xem TV, thấy Thẩm Loan bước vào, cũng không mở miệng khiêu khích, thậm chí ngay cả ánh mắt bất mãn cũng không có, trực tiếp làm lơ cô như không khí.

Thẩm Loan không khỏi nhướng mày, đi đến sô pha ngồi xuống, cầm quả quýt trong tay rồi chậm rãi bóc vỏ, trong lòng lại âm thầm suy nghĩ.

Theo sau, Thẩm Xuân Giang cũng về đến nhà, sớm hơn ngày thường mười lăm phút.

Dương Lam đi từ phòng bếp đi, tháo tạp dề xuống rồi đi tới một bên, trên mặt mang theo ý cười nhìn Thẩm Yên nói: "Đừng nhìn nữa, lên lầu gọi ông nội và chị con xuống ăn cơm."

"Vâng!"

Thẩm Yên hớn hở rời đi, đột nhiên bước chân dừng lại, xoay mặt về phía Thẩm Loan, theo thói quen nâng cằm lên, như con gà mái cao ngạo.

"Cô còn không biết nhỉ? Chị của tôi đã trở lại rồi."

Thẩm Loan chợt bừng tỉnh, khó trách...

"Biết sợ rồi sao?" Thẩm Yên hừ lạnh, đáy mắt lộ ra đắc ý.

"Vì sao phải sợ? Đó cũng là chị của em mà!" Cô mỉm cười đáp lại.

Vẻ mặt Thẩm Yên giống như ăn phải phân: "Từng gặp người không biết xấu hổ, nhưng chưa thấy người nào không biết xấu hổ như cô! Tóm được ai cũng nhận là người thân, cô cho rằng chị của tôi dễ đối phó như anh tôi sao? Thẩm Loan, cứ chờ xem!"

Nói xong những lời ác độc rồi thở phì phò lên lầu.

Thẩm Loan không chỉ lột vỏ quả quýt mà cũng lột sạch những sợi chỉ bên ngoài, lúc này mới đưa vào trong miệng.

Vị ngọt lan ra khắp đầu lưỡi, khuếch tán đến toàn bộ khoang miệng.

"Chị, mẹ tự mình xuống bếp làm món cá quế chiên xù và bánh hạt dẻ chị thích nhất, cực kỳ thơm! Nhà chúng ta ngoài anh ra, cũng chỉ có chị mới có thể hưởng thụ loại đãi ngộ này thôi, làm em hâm mộ muốn chết..."

Thẩm Yên giống con chim hoàng oanh xinh đẹp, ríu rít, những lời hay từ trong miệng bay ra ngoài, nói không biết mệt.

Cùng với Thẩm Như thỉnh thoảng cười khẽ, hoặc gật đầu một cái, cô ta có thể mượn đề tài này nói cả buổi sáng.

Nhà họ Thẩm ở Ninh Thành có hai cô con gái tốt.

Hai chị em một tĩnh một động, lại bổ sung cho nhau.

Thẩm Loan ăn múi quýt cuối cùng, lấy khăn giấy xoa tay, thong dong đứng dậy, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía cầu thang xoắn ốc.

Thẩm Như mặc bộ quần áo ở nhà, không trang điểm, tóc dài buộc thành đuôi ngựa, để lộ cái trán trơn bóng no đủ.

Đôi mắt hẹp dài cũng không khác Thẩm Xuân Giang mấy.

Ba cô con gái nhà họ Thẩm, cũng chỉ có Thẩm Như được thừa hưởng như vậy.

"Con có ngủ được không? Con nhìn con xem, đã gầy thế này rồi." Dương Lam kéo tay con gái đầu, đáy mắt quan tâm.

Thẩm Như kéo mẹ ngồi vào sô pha, lúc lướt qua Thẩm Loan cũng không nhìn cô cái nào.

"Còn nói con nữa, mẹ cũng không gầy chắc?" Giọng nói cô gái dịu dàng trầm tĩnh, không giống Thẩm Yên trong trẻo, lại có hàm ý đoan trang.

Con gái lớn nhà họ Thẩm tất nhiên phải thế.

Hai mẹ con nói chuyện riêng một lát xong, lúc này Thẩm Như mới chú ý tới Thẩm Loan đứng một bên.

"Ba, vị này là?" Ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Thẩm Xuân Giang.

"À, đây là em gái con."

"Em gái?" Thẩm Như mỉm cười, ánh mắt đánh giá rơi xuống trên người cô, mang theo vài phần nghiêm trang, ngầm có ý uy hiếp.

Thẩm Loan đón nhận ánh mắt đánh giá của đối phương, không né không tránh, còn chớp chớp đôi mắt.

Trong lòng thầm than —

Hóa ra Thẩm Như hai mươi hai tuổi là dáng vẻ này.

So với nữ cường nhân mạnh mẽ vang dội bốn năm sau, bây giờ tuy rằng cô ta rất có khí thế, nhưng vẫn kém rất nhiều với người trong trí nhớ của Thẩm Loan.

Lúc này chút áp lực ấy cũng không trấn áp được cô nữa.

Thẩm Như thấy thế, ngoài mặt vẫn bình tĩnh ung dung nhưng trong lòng lại chợt lạnh thấu xương.

Dám đối diện với cô ta mà còn mang dáng vẻ thanh thuần vô tội, hoặc là quá ngốc quá ngây thơ, hoặc là tâm cơ quá thâm trầm!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top