Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

🪴 Phiên ngoại Hàng Miêu: Vì em anh đến thủ đô

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thẩm Xuân Hàng nhận được thiệp mời tham gia buổi thành lập tập đoàn Thương Lan trước nửa tháng.

Đứa cháu gái đó của anh vẫn âm thầm như vậy, thiệp mời đã không mạ viền, cũng không nạm vàng, ngay cả câu chữ biểu đạt cũng ngắn gọn xúc tích —

Hoan nghênh đến dự.

Bốn chữ.

Kèm theo thời gian và địa điểm, chỗ ký tên đóng dấu đỏ của tập đoàn, bên cạnh có một chữ ký viết tay hơi qua loa không dễ nhận ra.

Những người khác có lẽ cảm thấy lạ mắt, nhưng đối với Thẩm Xuân Hàng mà nói, quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn...

Miêu Miêu.

Đầu ngón tay ấm áp mơn trớn chỗ đó, mang theo vài phần lực ẩn nhẫn.

Đột nhiên, anh khép thiệp mời lại, để sang một bên, ngay sau đó ấn số nội bộ.

Rất nhanh, đầu kia đã nhận máy: "Chủ tịch?"

"Vào đây."

"Vâng."

Thư ký buông điện thoại, đứng dậy đẩy cửa văn phòng chủ tịch.

"Chủ tịch Thẩm." Cô ta đứng yên trước bàn làm việc.

"Đây là báo cáo quý của người phụ trách các bộ phận, có mấy chỗ có vấn đề đã được khoanh tròn, phát xuống, nên xử lý thế nào, trong lòng họ hiểu rõ."

"Vâng."

"Mặt khác, tiến độ bên Kinh Bình thế nào rồi?"

Thư ký: "Tất cả đã được đẩy mạnh theo kế hoạch, không có bất ngờ gì xảy ra, tháng sau là có thể dời."

"Không được."

Thư ký không hiểu.

Thẩm Xuân Hàng im lặng trong chốc lát: "Vậy thì... cố gắng phê duyệt thời gian ngắn lại còn nửa tháng."

"Nhưng thủ tục bên Kinh Bình rất nghiêm, muộn nhất cũng phải một tháng..."

Người đàn ông giơ tay: "Cái này để tôi giải quyết, cô cứ dặn họ gửi đáng giá trước nửa tháng là được."

"Vâng, tôi lập tức liên lạc với giám đốc Trương."

Thẩm Xuân Hàng khẽ ừ một tiếng: "Đi đi."

Sau khi thư ký rời đi, anh cau mày ngồi ngẩn người, cuối cùng vẫn cầm điện thoại gọi đến số máy đó.

"Loan Loan, chú nhỏ có chuyện muốn cháu giúp đây..."

...

Trước một ngày Tập đoàn Thương Lan thành lập, Thẩm Xuân Hàng đến Kinh Bình, ở trong khách sạn Thẩm Loan sắp xếp cho anh.

Ngày hôm sau, anh đến hội trường rất sớm.

Chỗ ngồi được bố trí ở hàng ghế thứ 3 và cột thứ 5 của khu vực VIP, tuy không phải ở phía trước nhưng lại nằm ở giữa.

Sau khi các ghế xung quanh đã có người ngồi chật kín, anh nói chuyện kết bạn với họ, Thẩm Xuân Hàng mới hiểu được vì sao mình được sắp xếp ngồi đây.

Thẩm Loan đang cho anh cơ hội mở rộng quan hệ.

Ngồi hàng trước, ngang hàng như nhau; ngồi gần cuối, tốt xấu lẫn lộn.

Mà ở giữa lại vừa vặn thích hợp.

Anh nhẹ nhàng thở dài...

Nghi thức tiến hành được một nửa, người chủ trì bắt đầu giới thiệu người phụ trách công ty con, lúc Miêu Miêu xuất hiện, trong mắt Thẩm Xuân Hàng không còn chứa được ai khác nữa.

Cô mặc một bộ vest màu cà phê nhạt, thiết kế dài đến tận mu bàn chân, chỉ hở phần mũi giày cao gót, làm tôn lên đôi chân dài, bờ cai mảnh khảnh, cái eo thon nhỏ và mông căng tròn.

Chỉ thấy người phụ nữ nhìn thẳng, đi về chỗ ngồi đằng trước của mình, thản nhiên ngồi xuống trước ánh nhìn của mọi người.

Sau khi kết thúc, khách khứa ra về có trật tự, Thẩm Xuân Hàng nhìn thấy Miêu Miêu ở chỗ ngoặt hành lang.

Cô đang đè thấp giọng, sóng vai nhỏ giọng nói chuyện với một người đàn ông.

Mà người đàn ông này Thẩm Xuân Hàng cũng biết.

Lúc trước là nhân viên trong công ty con mà ông cụ sắp xếp, sau đó được điều đến tổng bộ nhậm chức, cuối cùng đi theo Thẩm Loan.

Bây giờ đều là người phụ trách sinh vật Thanh Lam với Miêu Miêu.

Hai bên chạm mặt, dừng bước cùng lúc, cách nhau khoảng cách hai mét.

Miêu Miêu và Thẩm Xuân Hàng đều im lặng, nhưng Lý Phục lại tiến lên, cười tiếp đón: "Chủ tịch Thẩm, anh cũng tới à, vinh hạnh!"

"Tập đoàn mới thành lập, làm lão thần mở mang bờ cõi, chúc mừng anh."

Hai người bắt tay, vừa chạm vào đã tách ra.

Lý Phục quay đầu nhìn Miêu Miêu, rồi lại liếc nhìn Thẩm Xuân Hàng, thức thời lựa chọn lảng tránh: "Hai người cứ nói chuyện đi, tôi đi tiễn khách."

Rất nhanh, hành lang hẹp dài chỉ còn lại hai người.

Thẩm Xuân Hàng đề nghị: "Hay là ... chúng ta đổi chỗ khác nói chuyện?"

Nhiều người nhiều miệng, thật sự không nên ở đây.

"Được" Miêu Miêu gật đầu: "Đến phòng tiếp khách đi."

Nói xong, xoay người đi trước.

Thẩm Xuân Hàng nâng bước đuổi theo sau, nhìn thì cứ tưởng anh chiếm thế thượng phong, cuối cùng không phải vẫn bị cô nắm mũi dắt đi sao?

Nói đi chỗ nào là đi chỗ nấy.

Suy cho cùng bây giờ không như trước nữa rồi...

Cứ cảm khái vậy mà vào phòng tiếp khách, đóng cửa lại, Thẩm Xuân Hàng không che dấu mà nói ra.

Mặt mày mỉm cười, giọng điệu thoải mái.

"Không giống chỗ nào?"

"Anh nhớ không lầm, lần trước gặp, em cũng hỏi như vậy."

Miêu Miêu nhìn thẳng anh ấy: "Đó là bởi vì lúc ấy anh cũng nói những lời này."

Thẩm Xuân Hàng bất đắc dĩ cười: "Đã xinh đẹp, lại càng rực rỡ lóa mắt."

"Cảm ơn." Cô ấy hơi hơi gật đầu, không thấy e lệ.

"Tối nay cùng ăn một bữa cơm được không?"

Miêu Miêu: "Xin lỗi, còn việc phải xử lý."

"Ngày đầu tiên thành lập tập đoàn mà đã bận như vậy?"

"Tôi nghĩ chủ tịch Thẩm phải hiểu rõ hơn tôi chứ."

Thẩm Xuân Hàng than nhẹ: "Người đến tuổi trung niên phải học cách chậm dần rồi."

"Nhưng tôi còn đang trong thời kì sung sức nhất, làm sao bây giờ?" Cô ấy nghiêng đầu, trêu chọc.

"Không biết có thể mượn chút tinh thần phấn chấn này của tổng giám đốc Miêu không, để cái cây cổ thụ này mơn mởn hơn chút không?"

Miêu Miêu nhấp môi, hơi muốn cười, nhưng ho nhẹ hai tiếng để kìm lại, cuối cùng vẫn nhịn xuống.

"Tôi tin có rất nhiều người sẵn lòng làm chủ nợ của chủ tịch Thẩm, tôi không cần góp vui nữa đâu." Nói xong, làm bộ rời đi.

"Nhưng anh cứ muốn mượn em đấy, người khác không được." Ánh mắt người đàn ông nóng rực dán chặt bóng lưng người phụ nữ, mang theo cảm giác muốn xuyên thủng.

Miêu Miêu dừng bước chân, cảm nhận được sự áp bách mãnh liệt trên đầu vai.

Cô từ từ xoay người...

"Lời này của chủ tịch Thẩm có ý gì?"

Người đàn ông nâng bước tới gần, rất nhanh, khoảng cách giữa hai người được rút lại ngắn nhất, hơi thở cũng gần trong gang tấc.

"Em nghĩ anh có ý gì? Em cho rằng anh thật sự muốn mượn chút tinh thần phấn chấn này của em sao? Anh cần em!"

Em cần em!

Là em!

Trầm bổng có lực, nói năng khí phách.

Miêu Miêu sửng sốt.

Trong ấn tượng của cô, Thẩm Xuân Hàng phong độ nhẹ nhàng, ôn nhuận nho nhã, cho dù năm đó ở Ninh Thành hai người phát sinh tranh chấp lớn như vậy, anh cũng không hề thể hiện ra sự cường thế như thế, thậm chí còn áp bách.

"Anh..." Miêu Miêu lẳng lặng lui về sau, muỗn kéo dãn một khoảng cách an toàn.

Đáng tiếc lại bị người đàn ông phát hiện ra ý đồ, giành trước một bước túm chặt tay cô.

Anh thấp giọng cười nhạt, mặt mày lành lạnh, nhưng nụ cười vẫn rất dịu dàng: "Trốn cái gì? Em sợ anh?"

"Chủ tịch Thẩm cứ nói đùa..." Ánh mắt Miêu Miêu trong trẻo, giờ phút này cô lại vô cùng trấn định: "Anh không phải hồng thủy mãnh thú, tôi sợ cái gì?"

"Có khi..." Anh dừng lại một lúc, cười lấp lánh như ánh trăng sáng: "Anh sẽ ăn em."

Bốn chữ cuối, người đàn ông dán sát tai cô, hơi thở phả ra, vừa nóng vừa ngứa.

Miêu Miêu nghiêng đầu, bốn mắt nhìn nhau.

Cô cười, nhẹ nhàng nhướng mày, khuôn mặt ngập tràn sự tự tin càng khiền gương mặt tinh xảo ấy càng thêm loá mắt: "Chủ tịch Thẩm không sợ no quá sao? Suy cho cùng, dạ dày anh không tốt."

"Hóa ra em còn nhớ rõ." Anh đột nhiên dịu dàng hẳn, mắt long lánh như hồ nước đầy.

Miêu Miêu nhíu mày: "Không phải tôi —"

"Không phải cái gì?" Người đàn ông cắt lời: "Không phải quan tâm anh? Hay là không thừa nhận em vẫn còn nhớ?"

"Chủ tịch Thẩm, bây giờ tôi rất bận!"

"Cho nên?"

Mặt Miêu Miêu trầm như nước: "Không rảnh cùng anh ở đây phí — ưm —"

Bất ngờ hôn cô, người đàn ông hành động nhanh chóng, Miêu Miêu trở tay không kịp.

"Ô ô —" Khốn khiếp!

Thẩm Xuân Hàng bị cô đẩy hơi lùi về sau một chút, nhưng bàn tay giữ chặt sau lưng cô không mảy may buông ra: "Nếu không thích phí lời, vậy cứ trực tiếp thực hiện, sao?"

"Không thế nào! Buông tay."

"Đừng nóng vội, còn chưa xong..."

"Anh!" Cô tức giạn trừng mắt, Thẩm Xuân Hàng lại không cho cô có cơ hội mở miệng lần nữa.

Đây là một nụ hôn dài, giống anh, thanh thanh đạm đạm, dịu dàng lịch sự, thiếu vài phần nhiệt tình như lửa, nhưng lại có sự chân thành và thuần túy lâu dài.

Không biết qua bao lâu, anh mới buông ra.

Miêu Miêu hít sâu, lui về sau một bước, giống như đoạn cao trào thường thấy trong phim truyền hình cẩu huyết, dứt khoát lại xinh đẹp tát anh một cái thật mạnh.

"Tôi coi như anh không tỉnh táo, nhất thời thất thố." Cái cằm xinh đẹp hơi hơi giơ lên, hai má ửng đỏ, không hề nhìn thấy sự thẹn thùng, tia sáng lạnh lẽo lướt qua đáy mắt.

Lần này Thẩm Xuân Hàng yêu cam tâm tình nguyện, thấy Miêu Miêu muốn đi, anh một tay túm chặt người, sau đó lấy điện thoại ra, mở album, tìm thấy một tấm ảnh, giơ lên trước mặt cô.

"Anh —" Vốn định tức giận, ánh mắt đột nhiên cứng lại: "Phá sản? Có ý gì?"

"Năm đó, chúng ta vì Minh Đạt mà đường ai nấy đi, bây giờ bốn năm đã qua, cũng nên để tất cả mọi chuyện quay về điểm xuất phát."

Miêu Miêu nhìn anh, nghi ngờ.

Chữ nào cô cũng rõ nhưng ghép lại thành một câu lại mờ mịt.

"... Điểm xuất phát?"

"Đúng" Ánh mắt người đàn ông chuyên chú" "Nếu không có Minh Đạt..."

"Anh điên rồi?!" Miêu Miêu nhíu chặt mày: "Chẳng lẽ vừa rồi anh cho tôi xem giấy tờ thủ tục phá sản của Minh Đạt?!"

Thẩm Xuân Hàng không nói gì.

Nhưng Miêu Miêu biết, im lặng là thừa nhận.

"Rốt cuộc anh có biết bản thân đang làm gì không?! Một tập đoàn lớn như vậy nói phá sản là phá sản, anh tùy thích nhưng công nhân lại không có cơm ăn, anh —"

Đây không phải Thẩm Xuân Hàng mà cô quen, người cô biết ấy tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện này!

Người đàn ông bật cười: "Em đừng vội, nghe anh nói hết đã."

"?"

"Ban đầu anh định mở một công ty con ở Kinh Bình, mười năm tới sẽ dần dần chuyển trọng tâm sang bên này, nhưng ngân hàng đầu tư lại không đáng giá cao công ty con này, ngược lại kiến nghị chuyển trực tiếp đến Kinh Bình, lợi dụng tài nguyên thiên nhiên và chính sách ưu đãi thuế xuất nhập khẩu, tương lai chắc chắn sẽ còn phát triển lớn hơn nữa. Nhưng hội đồng quản trị cũng không xem trọng, sống những ngày tháng an nhàn lâu quá rồi, luôn sợ thay đổi, cũng may bây giờ đã giải quyết được rồi."

Những gì đã trải qua, Thẩm Xuân Hàng không nói, nhưng mức độ mạo hiểm có thể hiểu được.

Đám lão già đó bắt tay đối phó với anh, giống y chiêu năm đó anh đối phó với Thẩm Loan.

Có lẽ đây là báo ứng.

Nhưng, Thẩm Xuân Hàng đã sớm đề phòng, ủy thác kẻ thứ ba ra mặt dùng danh nghĩa của anh thu mua cổ phần, sau đó, mấy người làm trái bị đuổi đi, còn lại đều là tâm phúc của anh.

Tất nhiên, "kế hoạch lên kinh" có thể thuận lợi khai triển.

"Vậy vừa rồi anh cho tôi xem thủ tục phá sản là gì?" Miêu Miêu do dự.

Thẩm Xuân Hàng: "Ngân hàng đầu tư kiến nghị không nên dùng tiếp bảng hiểu Minh Đạt cũ nữa, nên kim thiền thoát xác. Cho nên vừa rồi em lo lắng vấn đề bát cơm của công nhân, không tồn tại."

"Cho nên chuyền này liên quan gì đến tôi?"

"Tất nhiên là có."

Miêu Miêu nhướng mày.

Người đàn ông gằn từng chữ một: "Bởi vì em ở Kinh Bình."

Anh biết rõ Miêu Miêu quyết tâm đi theo Thẩm Loan, không có khả năng quay lại Ninh Thành phát triển, nếu anh không tới, vậy hai người cũng chỉ có thể bỏ qua nhau, cả đời này sẽ không có kết quả.

"Nếu khoảng cách giữa hai ta là một trăm bước, em không cần nhúc nhích, cứ đứng yên tại chỗ, bởi vì — anh sẽ bước đến bên em."

Đây là quyết tâm của anh.

Cũng là thành ý của anh.

"Em cho, anh nhận chứ?" Thẩm Xuân Hàng hỏi.

Không trả lời.

Bởi vì Miêu Miêu đã chạy.

"Ngày mai giờ này, anh sẽ chờ em ở quán cà phê đối diện công ty em, không gặp không về —" Thẩm Xuân Hàng rống to với bóng lưng người phụ nữ đang chạy trối chết.

Miêu Miêu ngựng chân, suýt chút nữa thì té ngã.

Sáng sớm hôm sau, Miêu Miêu đã đến văn phòng.

Tập đoàn có bảy tầng, sinh học Thanh Lam ở tầng thứ ba, cũng là tầng rộng nhất, một phần ba dùng làm văn phòng, còn lại hai phần ba dùng để bày biện thành phẩm, bán thành phẩm.

"Chào tổng giám đốc Miêu."

"Chào." Miêu Miêu cởi áo ngoài, treo lên, vòng ra sau bàn làm việc.

Trợ lý đã bắt đầu báo cáo hành trình: "Chín giờ sáng họp thành lập các phòng ban, ngài chủ trì; 10 giờ rưỡi giáo sư Trương sẽ mang giầy tờ đã được phê duyệt đến đây; 11 giờ chủ tịch Thẩm cho mời, ngài nhớ rõ mang giấy tờ tài chính lên, phải ký tên; 12 giờ có bữa tiệc với tổng giám đốc nhãn hiệu C, đã đặt trước... Bốn giờ chiều, báo cáo sản phẩm mới sẽ..."

"Đợi đã." Miêu Miêu đột nhiên mở miệng.

Trợ lý: "?"

"... Không có việc gì, cô tiếp tục đi."

Tập đoàn mới thành lập, công ty con lục tục đóng quân, Miêu Miêu phụ trách sinh học Thanh Lam cắm rễ ở Kinh Bình, dọn vào cũng khá đơn giản.

Dù sao, phòng thí nghiệm bất động, chỉ cần dọn khu văn phòng qua, nhẹ nhàng hơn bọn Chu Trì nhiều.

Toàn bộ thành viên cốt lõi của Khải Hàng đều qua phương bắc, tất cả bất động sản lúc trước ở Bắc Hải phải xử lý, hoặc bán của lấy tiền mặt hoặc cho thuê, nói chung tốn rất nhiều thời gian.

Có vài người an cư ổn định ở Bắc Hải không muốn qua Kinh Bình, Thẩm Loan chỉ dùng một câu "Đội ngũ cốt lõi sẽ được thưởng một ngôi nhà ở đường vành đai 4 Kinh Bình vào cuối năm" đã có thể thu phục được tất cả.

Đây chính là Kinh Bình, cái rốn kinh tế chính trị của Hoa Hạ, bao nhiêu người qua bắc mười mấy năm cũng không mua được phòng, họ lại sắp có, đứa ngốc mới không làm.

...

Bốn giờ chiều, liếc quan cửa sổ sát đất ở phòng họp mé hướng ra đường đối diện.

Có một hàng dài đang đứng bên ngoài quán cà phê, bây giờ vừa vặn thời gian uống trà chiều.

Đây là quán cà phê nổi tiếng nhất khu vực văn phòng này, trước khi dọn đến Miêu Miêu đã nghe thấy người ta nhắc đến rất nhiều lần, hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền.

"Tổng giám đốc Miêu, ngài muốn uống cà phê sao?" Trợ lý tri kỷ hỏi.

"Không, chỉ cảm thấy nhà hàng đó làm ăn đặc biệt tốt, không kiềm chế được dừng ánh mắt lâu hơn chút."

"Nghe nói các tòa nhà văn phòng quanh đây đều thích đến quán đó mua trà chiều đóng gói về."

"Thế hả?" Miêu Miêu nhướng mày: "Có thể ship không?"

"Hơn 500 tệ là được."

"Gọi đi, tôi mời, họp xong rồi thông báo cho mọi người."

Trợ lý vội vàng gật đầu: "Ngài yên tâm, tôi đã hiểu, sẽ không chậm trễ công việc!"

"Ừm."

Miêu Miêu nhận giấy tờ, đi nhanh về phía phòng họp.

Mùa đông trời tối rất sớm, vừa ra khỏi phòng họp, trời đã tối đen.

Trong nháy mắt đó, Miêu Miêu chỉ cảm thấy mờ mịt.

Rõ ràng còn nhiều công việc phải xử lý như vậy, chuyện lớn chuyện bé phải sắp xếp nhanh chóng, nhưng giờ phút này trong đầu cô lại trống rỗng.

Người đó... chắc không còn ở đó nữa rồi nhỉ?

Cô nghĩ sức kiên nhẫn luôn có hạn.

"Tổng giám đốc Miêu, ở đây có giấy tờ cần ngài ký tên."

"Đi thôi, đến văn phòng tôi." Đi ngang qua bên cửa sổ, cô vẫn không nhịn được nhìn thoáng qua phía ngoài, hàng dài người xếp hàng trước quán cà phê đã biến mất, cửa hàng đã đóng chặt, chỉ còn ngọn đèn cổ le lói dưới mái hiên.

Lạnh lẽo vắng vẻ.

Cô thu lại ánh mắt, không nhìn nữa.

Tăng ca đến 9 giờ, Miêu Miêu mặc áo khoác, xách túi ra về.

Tầng khác vẫn còn người tăng ca, cho nên nhìn tổng thể cũng không quạnh quẽ lắm, ngược lại đèn đuốc sáng trưng.

Miêu Miêu ra khỏi cửa tập đoàn, một cơn gió lạnh ập vào mặt, cô theo bản năng quấn chặt áo khoác, bước nhanh chân về phía xe.

Mới vừa lấy chìa khóa ra, đột nhiên, một bóng người xông lên, giơ tay đặt lên cửa xe, vây cô lại.

"Sao anh vẫn ở đây?"

Thẩm Xuân Hàng cười: "Đợi người."

Miêu Miêu nhíu mày.

"Vì sao buổi chiều không tới?"

Cô đang chuẩn bị mở miệng, người đàn ông lại giành trả lời trước: "Anh biết, em bận."

Từ bận chuẩn bị bật ra khỏi miệng, Miêu Miêu lại phải nuốt về.

"Không sao. Em làm rất tốt!"

Miêu Miêu: "?" Đùa cái gì không biết?

"Bảo em đứng yên một chỗ, anh sẽ bước một trăm bước đến bên em, em quả nhiên đứng yên không động đậy, đợi anh đi tìm. Rất tốt, bây giờ coi như em đã đồng ý, dù sao em cũng nên làm vậy."

"... Anh tránh ra."

Thẩm Xuân Hàng đứng thẳng, thu tay lại.

Miêu Miêu xoay người kéo cửa xe, rầm —

Bị người đàn ông đóng lại.

Cô: "?"

"Ngày mai anh vẫn tới, chú ý an toàn." Nói xong, không dây dưa nữa, xoay người rời đi.

Tới đột ngột, đi cũng tiêu sái, Miêu Miêu vuốt mày, không biết anh muốn làm gì.

Quả nhiên, ngày hôm sau Thẩm Xuân Hàng lại xuất hiện.

Ngày thứ ba cũng thế.

Liên tục một tuần, ngày thứ bảy tăng ca cũng không gián đoạn.

Miêu Miêu vừa tức vừa buồn cười: "Alo, anh còn thấy chưa đủ sao?"

"Chạy xong một trăm bước mới xong, mà quyền quyết định trong tay em."

"Anh làm chủ tịch cũng nhàn quá nhỉ?"

"Công ty mới mời giám đốc chuyên nghiệp, cho nên anh sẽ rảnh một thời gian dài. Suy cho cùng, một trăm bước, không phải số lượng nhỏ."

Miêu Miêu: "..."

Một trăm bước chân của Thẩm Xuân Hàng cuối cùng cũng nhìn thấy chút hy vọng trong một đêm mưa.

Miêu Miêu nhìn người nào đó trước mặt bị xối như con gà bị rơi vào nồi canh, ngoài kinh ngạc, cũng chỉ biết bất đắc dĩ: "Anh bị ngốc à? Không biết chỗ trú sao?

Chương 1138: Phiên ngoại Hàng Miêu: Cuối cũng thành người thân

"Nếu anh trú, không phải sẽ không có hiệu quả sao?"

"Hiệu quả gì?"

"Em mắng anh ngốc, là vì em quan tâm anh."

Miêu Miêu bĩu môi, quay người sang hướng khác, che khuất người lại: "Khuya rồi, về đi, sau này đừng đến nữa."

"Về thì anh chấp nhận; không đến anh từ chối." Nói xong, không đợi Miêu Miêu tỏ thái độ, xoay người đi luôn.

"Này — anh đứng lại!"

Thẩm Xuân Hàng dừng chân.

"... Anh không có dù, tôi đưa anh qua chỗ để xe, dừng chỗ nào?"

"Không lái xe."

"?"

"Anh không lái xe." Người đàn ông lặp lại.

Miêu Miêu vô cảm: "Chẳng lẽ đây cũng là cái anh gọi là hiệu quả?"

"Một phần là vậy, nhưng cũng không hẳn. Chủ yếu là... Khụ... Cổng ra vào tập đoàn em quá nghiêm, không phải xe của nhân viên không cho đỗ."

"Ngoài chuyện xe, tôi nhớ rõ người không liên quan cũng không được vào..."

"Cho nên anh trèo tường."

"?!" Bây giờ Miêu Miêu mới để ý tóc anh hơi rối, quần áo có nếp gấp, ống quần còn dính đất.

"Thẩm Xuân Hàng, thật ra anh không cần —"

"Dừng! Sao không cần?" Anh mở miệng cắt lời: "Anh vui."

Miêu Miêu không còn lời nào để nói.

Cuối cùng, cô thu dù lại, lái xe đi luôn.

Người đàn ông bung dù đứng dưới mưa, nhìn theo cô càng đi càng xa, cuối cùng biến mất khỏi tầm nhìn.

Thẩm Xuân Hàng gió mặc gió, mưa mặc mưa, bị bảo vệ cổng bắt được ba lần, cảnh cáo vô số lần, nhưng hôm sau vẫn thấy anh cao lớn đàng hoàng, phong độ nhẹ nhành đứng dưới lầu.

Cuối cùng Thẩm Loan phải đánh tiếng với phòng bảo vệ, anh mới không bị rơi vào hoàn cảnh xấu hổ, bị bắt đến cục cảnh sát.

"Cảm ơn cháu gái ngoan, hôm nào mời cháu ăn cơm."

"Chú vẫn tự cầu phúc đi."

Thẩm Xuân Hàng cười nhạt một tiếng, kết thúc điện thoại, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Miêu Miêu từ trong ra, ngồi lên xe trợ lý.

Thông thường, như này có nghĩa cô phải tham gia tiệc.

Thẩm Xuân Hàng gọi chiếc taxi, một đường theo đuôi.

Gần đây, Miêu Miêu đang bàn chuyện hợp tác với một nhãn hiệu trang điểm quốc nội, muốn cùng sản xuất ra một loại mĩ phẩm dưỡng da, ông chủ của công ty đó là "Bình rượu", danh xưng "Ngàn ly không say", quả nhiên uống được một nửa cô không nổi nữa, lấy cớ đi vệ sinh để nôn.

Sớm biết thế này đã để Lý Phục đi.

Thằng nhóc đó không biết gần đây sao lại cứ thích chạy đến quận Tượng Sơn.

Nôn xong, chỉnh trang lại, Miêu Miêu đã tỉnh táo hơn nhiều.

Đang chuẩn bị quay về tiếp tục, ai ngờ vừa ra ngoài đã đụng phải Thẩm Xuân Hàng.

Người đàn ông nghiêng người dựa vào tường, tay kẹp điếu thuốc, rũ mắt nhìn xuống, nghe thấy tiếng giày cao gót ngẩng phắt đầu lên.

Cứ như vậy, Miêu Miêu đột nhiên không kịp đề phòng bị hãm sâu vào đôi mắt sâu thẳm.

Trong nháy mắt đó, đầu cô ong lên.

"Đừng uống nữa." Người đàn ông mở miệng, có lẽ là bị thuốc lá hun, giọng nói vừa thấp vừa trầm.

Miêu Miêu đột nhiên hoàn hồn, không muốn để ý tới, lập tức tránh ra.

Giây tiếp theo, người đàn ông đuổi theo, giữ chặt tay cô, kiềm chế lực mang theo sự nhẫn nhịn: "Nếu uống tiếp em sẽ say mất."

"Nhưng đây là công việc của tôi."

Thẩm Xuân Hàng im lặng.

Miêu Miêu nhếch khóe miệng, cười: "Không nên, chủ tịch Thẩm nên rõ hơn tôi chứ, tới vị trí này rồi, xã giao như cơm bữa, là chuyện hằng ngày phải làm."

"Em đừng liều mạng như vậy."

"Cầm mức lương cao hơn người thường, tất nhiên phải dốc hết sức. Nếu không chủ tịch Thẩm nghĩ kiếm tiền dễ vậy sao?"

Nhìn sâu cô một cái, Thẩm Xuân Hàng hỏi: "Nhất định phải vậy?"

Miêu Miêu cằm khẽ nhếch: "Đúng vậy."

"Được" Anh kéo cô về hướng phòng; "Anh uống giúp em!"

"?"

Sao cốt truyện lại không theo kịch bản thế này?

Đêm nay, Thẩm Xuân Hàng uống say không còn biết gì, thuận lý thành chương ở nhà Miêu Miêu.

Ngày hôm sau cô đúng giờ đi làm, đang mở họp, đột nhiên nhận được điện thoại bệnh viện gọi tới —

Dạ dày Thẩm Xuân Hàng xuất huyết, đang tiến hành giải phẫu!

Miêu Miêu bỏ việc chạy thẳng đến bệnh viện, sau khi đến phòng bệnh, đã kết thúc giải phẫu, sắc mặt người đàn ông trắng bệch dựa vào đầu giường, râu ria xồm xàm, cái gì "Ôn nhuận nho nhã" không còn lại gì, chỉ còn tiều tụy và lôi thôi.

"... Không thoải mái vì sao không nói sớm?" Miêu Miêu đi đến mép giường.

Anh cười: "Sợ quấy rầy em làm việc."

"Xin lỗi, biết rõ dạ dày anh không tốt còn..."

"Không cần xin lỗi, anh vui."

Miêu Miêu im lặng, đang tự hỏi, sau một lúc lâu mới một mở miệng lần nữa —

"Rốt cuộc anh muốn làm gì?"

Thẩm Xuân Hàng: "Anh muốn ở bên em."

"Được."

"Em... Em nói gì?!"

"Em nói — được."

"Nói, nói lại lần nữa?!" Anh đã ngây ngốc, đại não lập tức ngừng hoạt động, nói chuyện cũng trở nên lắp bắp.

Miêu Miêu nhìn thẳng vào mắt anh: "Thẩm Xuân Hàng, anh đã đi xong một trăm bước rồi, cho nên, chúng ta thử xem đi."

Thử một bắt đầu lần nữa đi.

Một lần nữa biết đối phương.

"Thử" liền thử luôn giấy kết hôn.

Thẩm Xuân Hàng vuốt vuốt quyển sổ đỏ mới ra lò hồng, đứng ở cửa Cục Dân Chính, như trút được gánh nặng thở dài: "Cuối cùng cũng danh chính ngôn thuận!"

Miêu Miêu dắt anh: "Đi thôi, còn phải về công ty mở họp."

"Được, vợ ơi!"

Miêu Miêu im lặng mỉm cười.

Kết hôn xong, Thẩm Xuân Hàng vẫn để giám đốc chuyên nghiệp quản lý, yên tâm làm "đầu bếp của gia đình", lúc rỗi rãnh lại nghiên cứu kinh tế toàn cầu, thỉnh thoảng đăng luận văn, rồi làm giáo sư thỉnh giảng ở các trường đại học.

Trong một lần nọ, Thẩm Xuân Hàng mua lại một biệt thự sân vườn của một người bạn, từ đó về sau anh say mê trồng hoa, trồng rau, còn đào ao trong vườn nuôi cá.

Cuộc sống gia đình quá nhàn nhã.

Còn Miêu Miêu tiếp tục làm một người phụ nữ mạnh mẽ, sinh học Thanh Lam cô nuôi dưỡng như con, sau đó càng ngày càng lớn, càng ngày càng mạnh,trong năm năm ngắn ngủn đã nhảy thẳng lên vị trí dê đầu đàn trong ngành sinh học công nghệ.

Tất nhiên, cô cũng từ một "bảo mẫu" biến thành "mẹ ruột " —

Thẩm Loan cho cô và Lý Phục 20% cổ phần.

Chuyện này không những không làm cô thả chậm bước chân, ngược lại giống như tiêm máu gà càng chạy càng hăng.

Đối với chuyện này, Thẩm Xuân Hàng ngoài nặc kệ còn có thể nói gì?

Cô đã từng vì anh nấu canh dưỡng dạ dày, bây giờ đổi thành anh vì cô lo liệu việc nhà.

...

Hai mươi năm sau.

Miêu Miêu trở thành một người phụ nữ cứng rắn trên thương trường, "nữ ma đầu" trong ngành công nghệ sinh học, mà Thẩm Xuân Hàng lại là nhà kinh tế học nổi danh toàn cầu, dạy học và giáo dục, học trò khắp thiên hạ.

Thẩm Xuân Hàng: "Em bắt đầu thích anh từ bao giờ thế?"

Miêu Miêu: "Rất sớm."

Thẩm Xuân Hàng: "Sớm thế nào?"

Cô chìm vào hồi ức: "Chắc là năm ấy..."

Cô còn rất béo, rất xấu, chỉ là chú vịt xấu xí trong đám đông, mà anh đứng trên sân khấu giảng bài, áo sơ mi trắng, thoải mái sạch sẽ nho nhã, giọng nói ôn hòa hoan nghênh mọi người ghi danh vào học viện Khởi Hàng.

Khi đó, cô chỉ có thể lặng lẽ gọi anh là "nam thần".

Bây giờ, cô có thể lớn tiếng gọi anh là "chồng".

Mối tình đơn phương này cuối cùng cũng tu thành chính quả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top