Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 37: Thuốc

Một con phố nhỏ thuộc Boston.
Rei dừng xe lại, hai người đồng thời cùng nhìn ra bên ngoài, trước mặt là một con đường khá sầm uất, nhà nối nhà san sát mang đúng đặc điểm cốt lõi của Hoa Kỳ.

Hai người đi dọc theo con phố, lòng vòng một lúc cũng tìm đến trước căn nhà số 12.

Một thời gian trước chỗ này còn được coi là một căn nhà đúng nghĩa, hiện tại chỉ còn là một đống đổ nát. Như những người hàng xóm xung quanh kể lại, sau khi AK bị cảnh sát đưa đi, căn nhà này vẫn luôn không có người ở.

Một đêm nọ, một người hàng xóm phát hiện ra từ nhà bếp của AK bùng lên một ngọn lửa, lửa lan ra vô cùng nhanh, lúc cứu hỏa tới nơi, căn nhà đã cháy hơn phân nửa, đồ đạc, giấy tờ và mọi thứ bên trong đều đã cháy rụi.

Không ảnh hưởng đến những nhà xung quanh, cứu hỏa lúc đó chỉ nói dây dẫn ga có vấn đề, có khi chỉ cần một tàn thuốc bị gió thổi vào cũng làm cho căn nhà bùng cháy.

Rei và Shui dọc theo căn nhà đi một vòng quan sát, liền phát hiện ra một cô gái nhỏ chừng 16 tuổi người Anh nhà bên cạnh đang nhìn về phía bên này.

Rei rất lịch sự đưa tay lên chào cô.

Cô gái mỉm cười chào lại, sau đó rướn người sang bên này, hỏi: "Hai anh là bạn của anh AK sao?"

Cô gái nhỏ lại chủ động đi chào hỏi hai người lạ này, quả nhiên không biết sợ là gì, dĩ nhiên, nếu nói đến nguyên nhân cũng phải kể đến diện mạo của hai người nằm ở tầm cỡ nào.

Có người từng nói: "Người đẹp trai không thể nào là người xấu được."

Có lẽ cô bé này đã sớm tiếp nhận được tư tưởng lớn lao vĩ đại đó.

Rei mỉm cười thật tươi, gật đầu với cô bé: "Đúng rồi, bọn anh học cùng với AK." Kế đó thúc mạnh sang Shui bên cạnh đang bày ra một bộ mặt hết sức lạnh lùng.

Đã bảo hắn rất ghét những nhiệm vụ liên quan đến hóa thân, vào vai những người thiện lành như thế này mà. Bảo hắn đi bắn người còn hơn.

Bất quá, tới đây rồi, không thể làm dở việc, Shui bất đắc dĩ nở một nụ cười gượng gạo vô cùng, bổ sung cho lời Rei vừa nói: "Bọn anh không tin AK lại là con người có thể hãm hại người khác như thế, nên muốn kiểm tra lại một chút."

Cô gái nhỏ dường như không chỉ không biết sợ, mà gan cũng vô cùng lớn, cô đẩy chiếc cửa nhỏ trong vườn, bước sang phía căn nhà đổ nát, nói: "Em cũng nghĩ thế, anh AK thường ngày có chút hơi khó ở, nhưng anh ấy là người tốt, vẫn thường mua đồ ăn cho em. Cũng thường giúp mẹ em sửa ống nước."

Cô gái nhỏ vừa bước đến, lại nhớ ra một chuyện: "À đúng rồi, 1 tuần trước có một hộp bưu phẩm gửi đến cho anh ấy, nhưng nhà anh ấy cháy mất rồi, nên người ta gửi sang nhà em. Mẹ em đang phân vân có nên giao cho cảnh sát hay không."

Cả hai người bốn con mắt lập tức sáng lên, Rei khẩn trương: "Thế anh gặp mẹ em được không?"

"Được chứ. Mẹ em đang ở nhà."

Shui nhìn Rei, đồng thời gật đầu, sau đó theo cô gái về nhà.

(Em gái ơi, em có thể nào đề phòng người lạ một chút không?)

Người phụ nữ được cô bé kia gọi là mẹ vẫn còn rất trẻ, da trắng, mũi cao, rõ ràng là một người Anh chính gốc, giọng nói cũng vô cùng nhẹ nhàng, rất hiếu khách, cô chậm rãi kể lại lúc đó nhận hộp bưu phẩm như thế nào, rồi đang do dự có nên giao nạp cho cảnh sát hay không.

"Vụ án của AK cũng đã kết thúc rồi, cảnh sát không còn tìm đến nữa nên tôi cũng không muốn có thêm rắc rối nữa."

Bà Henry từ trong nhà kho bê ra một hộp bưu phẩm, đặt xuống trước mặt hai người: "Nhưng mà địa chỉ người gửi có chút làm tôi băn khoăn."

Rei nhấc hộp bưu phẩm lên, nhìn địa chỉ người gửi.

"AK, số 12, Dorchester, Thành phố Boston, số điện thoại 101*****469"

Lập tức đưa qua cho Shui.

Shui trầm mặc nhìn dòng địa chỉ hồi lâu, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Rei đặt hộp bưu phẩm trở lại, quay qua nói chuyện với bà Henry: "Thật ra chúng tôi vẫn tin tưởng AK không phải con người như vậy, muốn điều tra lại mọi chuyện và minh oan cho cậu ấy, hộp bưu phẩm này chúng tôi có thể đem đi được không?"

Bà Henry một mặt không muốn cậu hàng xóm thường xuyên giúp đỡ mình bị oan, một phần cũng không muốn có thêm rắc rối gì nữa, liền trực tiếp đồng ý đề nghị này của hai người.

Shui và Rei nhận lấy hộp bưu phẩm, dặn dò bà Henry thêm một vài câu, sau đó tạm biệt rời đi.

***

Một chiếc Ferrari 599 đỏ tươi đỗ ở giữa một con phố yên bình một lúc lâu nháy mắt đã trở thành tiêu điểm, Rei liền khởi động xe, dọc theo con phố tìm lối ra.

Shuichi ở trên xe đã sớm khui hộp bưu phẩm.

Rei một bên lái xe, một bên nhịn không được tò mò nhìn sang: "Bảo sao mấy ngày này cậu ta đều lặp đi lặp lại hai chữ bưu phẩm. Hóa ra cũng biết phòng thân."

Shui lấy từ trong hộp ra một tập tài liệu và một cuốn sổ, giống như nhật ký.
Hắn lật từng trang một ra đọc.

Trang đầu tiên "Nhật ký trị liệu - Lacon Deap" một dòng này viết rất to, rõ ràng.
Rei tranh thủ lúc đường vắng, liếc sang một cái: "Bingo."

Shui vẫn không để ý đến cậu ta, chỉ chăm chú đọc từng dòng một trong cuốn nhật ký.

Rei nóng ruột: "Này, đọc thành tiếng đi, tôi tò mò."

"Shui, đọc đi, đọc lớn lên."

"Lewis Shuichi."

Shuichi rất chán ghét sự làm phiền này của Rei: "Đồ nhiều chuyện."

"Tôi không phải kẻ nhiều chuyện. Này đừng nói là anh vẫn ôm thù vụ kia nhé."

"Không phải tôi đã từng giải thích rồi sao, chuyện anh thích Boss, quá rõ ràng rồi, mọi người đều nhìn ra, Boss cũng nhìn ra, đâu phải do tôi nói."

"Im miệng."

Rei có im miệng không, dĩ nhiên là không, bản chất nói nhiều thành quen của cậu ta đã sớm ăn vào máu: "Lại nói, chuyện anh thích Boss cũng là tự tôi phát hiện ra, đâu phải anh tự nói. Ngay cả khi tôi báo với Boss, anh cũng không có quyền làm gì tôi."

Shui không thèm tiếp chuyện cậu ta nữa, lúc này trực tiếp từ bên hông rút ra một khẩu súng M1911 dí sát vào thái dương của Rei: "Cậu có tin não của cậu lúc này sẽ được chuyển nhà lên cửa kính xe không?"

Rei cười hì hì nắm lấy cánh tay của Shui đặt xuống: "Không nói nữa, không nói nữa. Ai bảo anh không chịu đọc cho tôi nghe cơ."

Shui lạnh nhạt đem súng đặt xuống.
"Nhà khoa học nhàm chán kia không phải chỉ điều chế ra một loại thuốc đâu, còn phân biệt đối tượng sử dụng nữa."

"Shui." Rei đột nhiên cau mày, nghiêm túc nhìn vào kính chiếu hậu.

Shuichi cũng ngay lập tức phát hiện ra phía sau có người theo đuôi. Hai người đồng thời nhìn nhau.

Rei ngay sau đó liền đạp chân ga, chạy nhanh hơn bình thường nhưng không tăng tốc quá nhanh, tới ngã tư cậu trực tiếp rẽ phải, cắt luôn cái đuôi đang bám theo.

Shui lúc này lại nói: "Tóm lại, thuốc bọn chúng cho AK uống là loại thứ nhất, tạm gọi theo tên thành phần là AC (Antihistanines and Cocain), còn loại thuốc AK cho bệnh nhân của cậu ta uống là ASC, bao gồm hai thành phần của AC cộng thêm Statin."

Rei tập trung lái xe, nhịn không được vẫn ngóc đầu sang: "Cậu ta có viết ai đưa thuốc cho cậu ta không?"

"Người ấy." Shui lẩm bẩm đọc mấy dòng chữ ghi rất mờ: "Có một trang bị xé đi."

"Dưới ngăn kéo có bút chì." Rei cúi đầu chỉ cho Shuichi: "Đây, chỗ này."

"RẦM!"

Một chiếc container từ phía đối diện đường đâm thẳng vào đầu xe của hai người.

Giữa một đống đổ nát, Shuichi toàn thân đau nhức, mọi thứ trước tầm mắt hắn quá mơ hồ, Shuichi cắn răng mở mắt ra nhìn.

Người đàn ông mặc áo đen một cước đá đá bay cánh cửa xe màu đỏ tươi, ôm lấy hộp bưu phẩm bước đi.

Trước khi dần mất đi ý thức, Shui chỉ kịp nhìn thấy một hình xăm rất bé trên bàn tay kẻ kia...

Một hình chữ thập màu đỏ tươi cách điệu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top