Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

C. 17 Con gái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đang loay hoay với chiếc két sắt trong văn phòng thì bên ngoài lại có tiếng gõ cửa, thư kí Cho đẩy cửa bước vào nhìn Dantae e ngại nói:

- Chủ tịch, có người muốn gặp ngài!

- Ai vậy?

Dantae xoay người lại, bước về phía cửa. 

- Chủ tịch Joo, đã lâu không gặp!

Một người phụ nữ từ phía sau cánh cửa bước vào, cô ấy đội một chiếc mũ rộng vành, cặp kính đen che gần hết nửa khuôn mặt. Dantae ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào cô ta:

- Cô, cô.. là..

Thư kí Cho biết ý liền lui ra ngoài, khép cửa lại, người phụ nữ đặt chiếc mũ xuống rồi tháo kính ra:

- Sao, không nhận ra tôi sao, à, mà cũng đúng, mười mấy năm rồi nhỉ?

Nói rồi cô bước đến ngồi trên chiếc sofa đối diện anh, ánh mắt nhìn ngó khắp phòng. Dantae bước đến gần cô ta, nói như ra lệnh:

- Thật ra cô là ai?

Người phụ nữ nọ bất giác cười lớn:

- Tôi nhớ con tôi quá, tôi thật sự muốn gặp con bé, nghe nói con bé tên Hye-In nhỉ?

Dantae giật mình lùi lại một bước, lưng anh tựa vào bàn làm việc phía sau:

- Cô, cô là mẹ ruột của Hye-In sao, thật ra cô muốn sao hả?

Người phụ nữ bước đến nắm lấy cravat của Dantae:

- Chủ tịch Joo vốn dĩ là người thông minh, anh vốn dĩ biết tôi muốn gì mà?

Dantae đẩy người phụ nữ trước mặt ra, lạnh lùng đáp:

- Cô muốn uy hiếp tôi sao? Cô nghĩ tôi là người dễ bị người khác đe dọa à?

Người phụ nữ nhún vai, ngoảnh mặt định quay đi, nhưng trước khi đi còn bỏ lại một câu:

- À, chắc phu nhân cũng có hứng thú với chuyện này nhỉ, ái chà, không ngờ đứa con gái mình vất vả chăm sóc bao lâu nay lại là đứa bé được chồng mình mua về, haiz, thật là bất hạnh mà

Dantae nhanh chân bước đến kéo lấy tay cô ta, rồi đẩy mạnh vào tường, tay còn lại đang bóp chặt cổ cô ấy, ánh mắt sắc lạnh ghé sát vào tai cô:

- Nếu cô dám nói với cô ấy, tôi sẽ giết cô

Người phụ nữ cố gắng vùng vẫy khỏi anh, tay chân huơ lên loạn xạ, gương mặt dần ửng đỏ vì thiếu dưỡng khí. Dantae buông tay, người phụ nữ vì không đứng vững nên ngã vật xuống sàn, anh ném xuống đất một tấm sét, trầm giọng:

- Cầm lấy, sau này tôi không muốn trông thấy cô nữa.

Người phụ nữ vẫn chưa hết kinh sợ, cô bò đến nhặt lấy tấm sét dưới sàn rồi run rẩy rời đi, cô nắm chặt tấm sét trong tay, cắn chặt môi ngoảnh mặt lại nhìn theo bóng lưng Dantae thầm nghĩ:

- Joo Dantae, rồi anh sẽ phải trả giá!

Dantae nắm chặt tay thành quyền rồi đấm mạnh vào chiếc tủ kính khiến những mảnh kính rơi lả tả xuống sàn, tay anh cũng không ngừng chảy máu:

- Khốn kiếp, rốt cuộc tên khốn này đã làm gì chứ, nếu Hye-In không phải con ruột của Suryeon thì đứa bé, rốt cuộc hắn đã giấu đứa bé ở đâu cơ chứ?

- Chủ tịch, chủ tịch, ngài không sao chứ?

Nghe tiếng động lớn, thư kí Cho hớt hải chạy vào, trông thấy máu trên tay anh không ngừng chảy xuống thì vô cùng kinh sợ hét lớn:

- Yoon-Hee à, mau, mau vào đây cầm máu cho chủ tịch đi.

Nói rồi một người phụ nữ mang theo một hộp cứu thương bước vào, cô ấy bước đến gần Dantae:

- Chủ tịch, để tôi cầm máu cho anh

Cô vừa định cầm lấy tay Dantae thì đột nhiên anh lại rụt tay lại, đầu anh đột nhiên đau nhức, người phụ nữ trước mặt dường như anh đã từng gặp qua thì phải, nhưng những kí ức mơ hồ đó không đủ để anh nhận ra đó là ai:

- Không cần đâu!

Nói rồi, anh lấy một đoạn băng gạc, quấn qua loa mấy vòng trên tay:

- Cô ra ngoài đi, thư kí Cho, tôi có việc muốn hỏi chú?

Thư kí Cho bước đến đóng chặt cửa văn phòng rồi bước đến gần:

- Có phải vì người phụ nữ hôm nay đến? 

- Chú biết được những gì?

- Chủ tịch, ngài muốn hỏi điều gì?

Dantae từng bước từng bước tiến gần ông:

- Con của Suryeon?

Thư kí Cho liếc mắt nhìn anh rồi như chột dạ nhìn sang hướng khác, bất giác lùi về phía sau:

- Chủ tịch việc ngài giao tôi, tôi đã làm tròn rồi ạ

Dantae bước đến nắm lấy cổ áo ông:

- Đứa bé, ông đã làm gì đứa bé hả?

Thư kí Cho lắp bắp không nói nên lời vì sợ hãi:

- Tôi, tôi, tôi đã xử, xử lí đứa bé theo lời ngài rồi mà

- Cái gì?

Lúc này mắt Dantae đã hằn lên những sợi tơ máu vì tức giận:

- Ông đã giết nó rồi sao?

Nói rồi anh định cầm lấy bình hoa trên bàn hướng đầu ông đập xuống;

- Chủ tịch, chủ tịch, thật sự chuyện đó, tôi, tôi không nỡ xuống tay với một đứa trẻ sơ sinh, nên,..

Dantae bỗng dưng dừng tay, như vừa nhặt được một sợi dây vô hình khi đang rơi xuống vực, anh kích động:

- Vậy, có phải đứa bẻ vẫn còn sống, phải không?

Người đàn ông trước mặt chỉ e dè lắc lắc đầu:

- Tôi, tôi thật sự không biết, mấy năm trước cô nhi viện đó bị cháy nên..

- Ông bỏ đứa bé ở cô nhi viện sao? ở đâu? Ông phải tìm được tung tích đứa bé cho tôi.

Thư kí Cho khẽ lau đi từng tầng mồ hôi đọng trên trán thầm nghĩ: "Chủ tịch có phải quá nhẫn tâm rồi không, cả một đứa trẻ sau từng ấy năm vẫn chưa thôi ý định giết nó"

...

Dantae mệt mỏi đẩy cửa xe rồi bước vào thang máy, lúc cửa thang máy đóng lại đột ngột có một bàn tay chặn lại:

- Chờ một chút!

Một người phụ nữ bước vào cùng với mùi nước hoa sực nức cả thang máy, cô đang mặc một chiếc đầm dạ hội màu đỏ, gương mặt cũng được trang điểm hết sức tỉ mỉ

- Chủ tịch Joo, chúng ta lại gặp nhau rồi

- Cô Cheon, xin chào.

Nói rồi đột ngột anh lùi về sau một bước, có lẽ những hình ảnh của buổi tiệc hôm trước vẫn đang lởn vởn trong đầu anh

- Sao vậy, tôi có đáng sợ như vậy không?

Nói rồi cô bước đến sát bên anh, vòng tay qua cổ định hôn anh, nhưng Dantae vội vàng đẩy cô ra khiến nụ hôn lướt qua cổ anh:

- Cô làm gì vậy?

- Joo Dantae, anh còn định giả vờ đến khi nào nữa hả, chính anh đã sắp xếp để tôi vào ở Hera Palace để chúng ta thường xuyên gặp nhau mà, bây giờ anh định chơi trò không quen biết à, chẳng phải từ đầu tôi đã nói với anh rồi sao, mối quan hệ này chỉ có tôi mới được quyết định khi nào nó kết thúc mà.

Đầu anh lại đau dữ dội, tên khốn này lại còn chơi trò ngoại tình công khai à, thật là khốn kiếp mà. Thang máy dừng ở tầng 85, Cheon Seo Jin tức giận rời đi, bỏ lại anh đang mệt mỏi tựa vào thành thang máy. Thật sự, anh không biết nên giải quyết đống rắc rối mà hắn gây ra như thế nào.

Khi vừa bước vào phòng, anh bỗng nghe tiếng nước chảy, một lúc sau, Suryeon từ phòng tắm bước ra, trên người cô vẫn còn choàng khăn tắm, khi thấy Dantae ngồi trong phòng khiến cô thật sự ngạc nhiên, không hiểu tại sao hôm nay anh lại về sớm như thế,  cô bối rối tiến lại gần:

- Tay anh, anh bị thương sao?

Lúc này Dantae mới nhìn xuống tay mình, miếng gạc mà anh quấn lúc nãy đã thấm đầy máu:

- Anh không sao đâu.

Suryeon vội vàng mang hộp y tế đến gần, cô cẩn thận tháo dải băng cũ ra rồi sát trùng và băng lại tỉ mỉ. 

- Cám ơn em.

Dantae đứng dậy định cởi chiếc áo vest ra thì lại chạm đến vết thương khiến mặt anh nhăn lại, Suryeon bước đến vòng tay cởi ra giúp anh, đột nhiên anh đặt tay lên eo kéo cô lại gần, khoảng cách giữa họ lúc này rất gần khiến cô bỗng nhiên căng thẳng, lúc gương mặt anh cúi xuống gần sát mặt cô thì vết son đỏ chói trên cổ anh đã lọt vào mắt cô, đột nhiên Suryeon cảm thấy rất tức giận, cô vội vàng né đi nụ hôn của anh, rồi lui lại một bước:

- Anh đi tắm đi.

Nói rồi cô quay người bước vội ra cửa.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top