Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2: Ong đốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu thế giới chỉ có hai loại người là biết yêu thương, chăm sóc và ngược lại thì Dan Tae có lẽ thuộc phần còn lại. Hôm qua sau khi đưa Soo Ryeon về anh cũng mệt lả mà vào giấc luôn. Dan Tae thấy yên lòng khi cả hai không phát sinh thêm gì cả. Cũng may anh giữ nổi bản thân, không thì anh sẽ không biết đối mặt sao với Na Ae Kyo và hai nhóc Seok. Dan Tae vẫn chưa sẵn sàng với cuộc hôn nhân này, chính anh cũng không biết mình sẽ tiếp tục như vậy đến bao giờ. Soo Ryeon cũng không phải gu của anh. Cô quá nhu nhược, yếu đuối và có chút ngây thơ. Kyo của anh cá tính và nồng cháy hơn rất nhiều. Thật ra Dan Tae khá nhạt nhẽo và nhút nhát trong vấn đề tình cảm. Chính Kyo là người đã phá vỡ rào cản trong anh và đó mới là người Dan Tae cần. Dù có đôi lần Soo Ryeon voi tình khiến anh bỡ ngỡ, thậm chí cuộn trào trong lòng nhưng bất cứ khi nào ý nghĩ đó xảy đến Dan Tae đều gạt phăng đi ngay. Hôm qua là một ngoại lệ và anh thấy bản thân đã mất kiểm soát rất nhiều. Anh thấy máu mình nóng lên khi cô bắt chuyện với người khác. Nhưng anh cũng vội láp liếm đó chỉ là sự tức giận của một người chồng khi người khác chạm vào vợ mình.

Anh thấy khá ổn khi giữ mối quan hệ lạnh nhạt với Soo Ryeon. Cô vẫn sẽ chăm sóc cho các con của anh, còn anh cũng không phải đặt nặng mình việc mình nên làm gì mỗi lần thấy cô. Hoặc anh quá cứng đầu phải thừa nhận rằng mình cũng có ít nhiều tình cảm với người vợ này. Dan Tae nằm nặng nhìn Soo Ryeon một lúc lâu rồi quyết định thức dậy như mọi ngày.

- Tôi sắp muộn học rồi.

Tiếng Seok Gyeong hét lớn.

- Tôi bảo dậy cơ mà.

Cô bé tiến đến kéo chăn ra bằng được.

Soo Ryeon bừng tỉnh từ từ mở mắt. Cô ngồi dậy nhìn quanh, một cơn đau đầu ập đến khiến cô phải ôm trán. Thì ra là mơ, hôm nay là thứ bảy và hai đứa trẻ không ở nhà. Thật ra cũng chưa muộn lắm, nhưng nhiều lúc Seok Gyeong muốn phá Soo Ryeon nên mới cố tình đánh thức cô. Dan Tae luôn dậy rất sớm và tránh gặp cô trong phòng chung của cả hai. Mà nếu có thấy anh cũng mặc kệ con gái cưng của mình. Ánh mắt khó chịu của anh và thái độ ra lệnh của cô bé luôn khiến Soo Ryeon lo lắng rằng bản thân đã làm chưa tốt vai trò một người mẹ. Nó ám ảnh cô rất nhiều trong giấc ngủ.

Nhận ra mình quá giấc, Soo Ryeon sửa soạn rồi chạy xuống bếp. Cô vẫn cần nấu ăn cho Dan Tae. Soo Ryeon vừa lau bàn vừa liếc nhìn Dan Tae uống trà trên ghế. Một cảm giác ngại ngùng dâng lên trong lòng. Cô chỉ nhớ mang máng là bạn của Yoon Hee mời cô vài ly, cô cũng không tiện từ chối. Rồi Dan Tae tự nhiên ở đâu đi đến đưa cô về nhà. Anh dìu cô ra xe. Nghĩ đến đây Soo Ryeon bất giác đỏ mặt. Hình như là cô đã hôn chồng mình và làm gì đó thân mật. Soo Ryeon mơ màng, cô nhắm mắt cố nhớ thêm một chút. Cơn đau đầu ập đến khiến cô choáng váng. Soo Ryeon lắc lắc đầu, cô mở tủ lạnh tính lấy cho mình một chai nước khoáng. Soo Ryeon bỗng giật mình đẩy mạnh người nào bất ngờ ôm mình ra. Một tiếng choang trên sàn nhà. Dan Tae gần hứng trọn chiếc đĩa sứ vào đầu, may anh bị Soo đẩy ra nên né kịp. Dan Tae để ý từ lúc thấy Soo Ryeon hơi lảo đảo. Thấy chiếc đĩa để hờ trên lóc tủ thì anh biết ngay là Seok Gyeong lại bày trò. Anh liền vứt báo vội chạy đến, may kịp che cho vợ mình trước khi cô hoảng mà ngã nhào ra đất.

- Anh anh có sao không?

Soo Ryeon lắp bắp nhìn Dan Tae bằng đôi mắt pha chút lo lắng.

- Không sao. Cô để đồ như thế nhỡ con tôi bị rơi trúng thì sao?

Vốn định hỏi cô có sao không nhưng không biết kiểu gì mà anh lại nói mấy lời đó.

- Em xin lỗi. Em sẽ cẩn thận hơn.

Soo Ryeon vén tóc xem đầu cho Dan Tae. Anh có thể cảm nhận được chiếc cổ trắng ngần hơi rung lên của vợ mình. Nhớ đến đôi môi mềm của cô khiến anh tê cứng hết người.

- Anh không sao chứ?

Dan Tae thấy ánh mắt trìu mến Soo Ryeon nhìn mình như kiểu đọc vị được anh đang nghĩ gì mà nổi đoá.

- Dù chúng ta chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa nhưng tôi không muốn mang tiếng bị cắm sừng đâu.

Dan Tae cố giữ mình bình tĩnh nhất để nói cho đủ câu.

- Anh nói gì vậy?

Soo Ryeon không tin nổi chồng lại nghĩ cô như thế.

- Tôi không muốn nhắc lại lần hai.

Cô thấy sống mũi mình cay cay. Soo Ryeon rất dễ cảm động, mắt cô sẽ đỏ hoe nếu gặp chuyện buồn. Chỉ là cô vẫn cố kìm nén để không bị đánh giá. Dan Tae cúi xuống dọn những mảnh vỡ vương vãi trên sàn.

- Tôi đói rồi.

Dan Tae nhắc khi thấy Soo Ryeon đơ ra.

- Vâng.

Soo Ryeon đáp nhẹ tênh. Nghe thấy tiếng anh, cô vội lau những giọt nước mắt trên mi mắt rồi quay sang chuẩn bị thức ăn. Dan Tae thấy hơi khó chịu trong lòng. Anh hít một hơi rồi thở ra, kiên trì dọn sạch mảnh vỡ cả nhỡ Soo Ryeon giẫm trúng.

Anh và cô ngồi ăn trong tĩnh lặng, tiếng "vè, vè" trong không khí thấy rõ. Cô vẫn ăn nhưng tâm hồn thì treo ngược cành cây. Ăn vào một vào miếng, Dan Tae lại có cảm giác âm ấm trong lòng. Anh không biết đó là gì nhưng anh nghĩ nó giống lúc anh cùng vợ mình trong xe. "Chắc là do mình làm việc quá sức thôi." Anh nhắm mắt tự trấn an. Hình ảnh Soo Ryeon đầy mê hoặc ngập tràn tâm trí anh. Sáng nay cô còn mặc một chiếc váy lụa trắng ngắn in nổi những viền ren, Dan Tae chú ý khi anh đỡ cô khi nãy. Anh không chịu nổi mà đưa mắt sang nhìn cô. Khuôn mặt trầm ngâm của cô khiến anh say đắm.

Một con ong bay qua đậu trên những bông hoa tươi trên bàn mà người giúp việc vừa thay. Ngay gần Soo Ryeon nhưng cô không để ý. Dan Tae biết cô sợ côn trùng, nhưng anh không biết làm thế nào để cảnh báo cô cả. Nếu nói ra thì sẽ lộ việc anh có chú ý đến cô, nhưng anh cũng sợ cô sẽ bị hoảng. Dan Tae cứ chần chừ, nửa muốn nửa không, anh nhíu mày khi con ong nhỏ bắt đầu chuyển đối tượng sang mái tóc thơm của cô. Dan Tae biết Soo Ryeon dùng cánh hoa hồng để gội đầu, và điều đó khiến anh bắt đầu lo lắng.

- Uỳnh

Dan Tae đập bàn để đánh động vợ. Tiếng kêu lớn vang lên khiến Soo Ryeon giật thột.

- Ahhhh

Đôi mắt Soo Ryeon tối lại khi thấy con gì vo ve bên mình. Cô sợ hãi đập tay túi bụi mà la lớn.

- Soo Ryeon, bình tĩnh đi.

Dan Tae lấy cuốn tạp chí trên bàn đập mạnh, con ong xấu số lăn đùng ra đất. Anh ôm chầm lấy cô không một động tác thừa. Nước mắt nước mũi Soo Ryeon giàn dụa ôm chặt lấy cổ anh.

- Không sao, không sao.

Bà Kim đang dọn vườn nghe thấy tiếng la thì chạy vào.

- Tiểu thư có sao không?

- Bác vứt hộ cháu với.

Dan Tae nhìn người giúp việc nhắc. Bà Kim hiểu ý cũng mau chóng dọn dẹp.

Mất một lúc Soo Ryeon mới bình tĩnh. Cô thút thít nhẹ trong lòng Dan Tae, không hiểu sao anh cũng để yên cho cô ôm mình.

- Em xin lỗi. Tự nhiên có con gì...

Soo Ryeon nhận ra hoàn cảnh không đúng lắm liền đứng dậy. Dan Tae vẫn giữ chặt bàn tay của cô.

- Anh làm gì thế.

Soo Ryeon tròn mắt hỏi. Dan Tae không nói gì cả, anh chỉ bế thẳng cô về phòng. Anh đặt cô lên giường, Soo Ryeon thấy gương mặt lạnh lùng của anh thì ngồi yên không dám phản kháng. Dan Tae dùng chiếc kẹp nhỏ nhẹ nhàng gắp vòi chứa nọc độc trên vết chích. Lúc này Soo Ryeon mới thấy tay nhói nhói và biết mình bị ong đốt. Cả quá trình Dan Tae chẳng biểu lộ gì trên khuôn mặt, anh làm như thế đó là công việc hiển nhiên.

- Để em tự làm được rồi.

Soo Ryeon đỏ mặt lí nhí.

- Ngồi yên đi.

Dan Tae quả quyết. Anh dùng một chậu nước trong, rửa sạch tay cho cô rồi lau khô. Anh lăn nhẹ mấy viên đã quanh mu bàn tay đang bắt đầu sưng tấy của cô. Soo Ryeon thấy hạnh phúc trong lòng. Anh vẫn luôn chăm sóc cô như ngày đó. Đá lạnh làm Soo Ryeon hơi nhột mà rụt lại, cô cũng không dám kêu to. Dan Tae thấy vẻ mặt của cô hết sức dễ thương mà cười thầm trong lòng.

- Sao cô làm cái gì cũng ẩu đoảng vậy?

- Em xin lỗi.

Soo Ryeon hơi cúi mặt trả lời.

- Cô không còn câu nào ngoài câu đó à?

- Dạ

Dan Tae thấy vợ mình thật ngốc, cô lúc nào cũng "Xin lỗi" trong cô còn chẳng làm sai điều gì.

- Em bảo bác Kim ở lại nấu ăn cho mình nhé?

Soo Ryeon lên tiếng sau khi cả hai đang đi vào nhà. Bà Kim lo hết mọi việc trong nhà. Soo Ryeon chỉ nấu ăn và đôi lúc là chăm sóc hai đứa nhỏ. Dan Tae vừa chở cô tới viện kiểm tra.

- Không cần.

Dan Tae đáp cụt lủn rồi vào phòng làm việc, Soo Ryeon nghe thế thì lòng hơi chùng xuống. Bác sĩ bảo tay cô sẽ sưng vài hôm còn lại không có gì nghiêm trọng. Nếu sức đề kháng tốt thì sẽ không bị sốt. Soo Ryeon không buồn vì Dan Tae vẫn bắt cô phải phục vụ, cô buồn vì anh vẫn lạnh nhạt với cô như thường. Soo Ryeon muốn ngủ nên cô đi thẳng về phòng.

Soo Ryeon tỉnh lại khi hoàng hôn đã xuống. Cô uể oải leo xuống giường để chuẩn bị làm bữa tối. Soo Ryeon bất ngờ vì Dan Tae đang đứng ở bếp, trên bàn có một vài món ăn. Soo Ryeon bất ngờ vì đây là lần đầu tiên cô thấy anh như vậy, mà còn là nấu ăn cho cả hai.

- Làm phiền người khác thì không tốt.

Dan Tae nói khi thấy cô đứng ở cửa.

- Vâng.

Soo Ryeon muốn nói lời cảm ơn nhưng rồi cô lại thôi.

Dan Tae đặt món cuối xuống bàn, anh tháo tạp dề ròi kéo ghế cho cô. Soo Ryeon vén tóc nhẹ cho đỡ trống trải.

- Tính để tôi đút cho ăn hả?

Dan Tae nhìn Soo Ryeon ngắm đĩa thức ăn nhắc.

- Ý em không phải vậy.

Cũng may cô bị đốt tay trái không thì đúng là anh phải đút cho cô ăn thật rồi. Nhận ra ánh mắt của nhau Soo Ryeon ngại rồi gắp một chút salad rau củ vào đĩa. Dan Tae thấy mình nói gì đâu nên với ly vang uống. Vị cũng không tồi nên Soo Ryeon ăn ngon lành mà không để ý Dan Tae ngồi nhìn mình mỉm cười. Anh dùng kẹp gỡ ruột trai bỏ vào bát, đổ thêm một chút nước sốt ngọt của chúng lên. Xong xuôi thì đẩy về phía cô.

- Em...

Soo Ryeon thấy Dan Tae nhìn mình có chút phấn khích thì ăn thử. Mùi hẹ kèm với rượu ngọt thơm lừng tan chảy trong miệng cô khiến Soo Ryeon bất ngờ.

- Ngon quá! Anh từng làm đầu bếp sao?

Soo Ryeon che miệng hỏi.

- Không. Lúc trước anh nấu móm này hơi nhiều cho một người.

Nói đến đây Dan Tae bỗng khựng lại. Soo Ryeon nhận ra vẻ bối rối trong mắt anh, cô biết đó là ai nên hơi mím môi. Cứ thế căn phòng chỉ nghe tiếng chạm đũa.

Dan Tae thấy ngột ngạt khi nằm cạnh Soo Ryeon nên anh quyết định làm vài ly trong khi ngắm toàn thành phố từ trên cao. Anh thấy tim mình đập nhanh mỗi khi Soo Ryeon nhìn mình, hoặc đơn giản chỉ là khi cô cười thì lồng ngực anh lại càng lung lay mạnh.

- Không, không.

Anh nghe thấy tiếng kêu nhỏ của cô bèn đặt ly trên bàn quay lại giường. Soo Ryeon đang mê man, tay cô nắm chặt chăn. Anh sờ nhẹ trán cô thấy hơi nóng bừng bèn lấy nước và thuốc bác sĩ đưa. Anh đỡ cô dậy, Soo Ryeon cũng dần tỉnh mà mở mắt.

- Uống thuốc đi.

Dan Tae bóc thuốc đưa cho cô. Soo Ryeon nhìn hai viên thuốc lớn trên lòng bàn tay anh thì hơi e ngại.

- Uống đi rồi khỏi.

Dan Tae thấy Soo Ryeon đầy ma mị dưới ánh đèn ngủ.

- Em không nuốt được.

Soo Ryeon thỏ thẻ.

- Vậy phải làm sao?

- Em hay nghiền ra rồi uống.

- Thế phải mấy thuốc đắng thì sao?

- Cũng chịu thôi. Nuốt em hay bị nôn lắm.

Soo Ryeon cắn cắn môi nói.

Dan Tae nhìn vợ mình, anh chỉ thấy đôi lúc cô hơi dễ thương quá mức chứ không nghĩ cô như trẻ con thật. Anh xuống giường, đi đến kệ xé một tờ giấy rồi bỏ thuốc vào. Dùng đáy chai thủy tinh đập đập vài phát. Đổ vào chén nhỏ, khuấy đều rồi mang qua. Tất cả hành động đều thu vào tầm mắt Soo Ryeon. Cô cũng không hiểu sao tự nhiên anh lại tốt với cô như vậy. Điều đó khiến Soo Ryeon nghi ngờ anh với mình đã có gì. Nhưng khi tắm Soo Ryeon thấy cơ thể vẫn ổn trừ một vài vết hôn mờ trên cổ và bụng. Tai Soo Ryeon bất giác đỏ lên khi cô nhớ ra những gì đã làm với Dan Tae trên xe. Chính xác đến từng chi tiết một chạy trong đầu cô.

- Giờ uống được chưa?

Dan Tae thấy vợ mình nghệt ra thì hỏi. Hình như mặt với tai cô đỏ hơn trước nữa nên anh muốn cô mau uống thuốc.

- Không có gì.

Soo Ryeon tỉnh bơ cười ngại để che đi sự vụ xấu hổ của mình. Cô đón chén từ tay chồng làm một hơi, tu hết cốc nước trắng rồi để gọn lên bàn ở cạnh. Nhưng cảm giác đắng khét ở cổ vẫn khiến Soo Ryeon nhăn mặt. Dan Tae thấy vậy thì bất chợt thơm lên môi cô. Anh kéo người cô lại để dễ dàng hôn sâu hơn, môi Soo Ryeon chưa gì đã bị anh chiếm hết. Cô không kịp làm gì chỉ tròn mắt nhìn trong khi Dan Tae cuốn lấy cô say say đắm. Cô thấy miệng mình ngọt đầy ắp vị rượu vang. Cơ thể cô nóng dần lên vì những kích thích đầu lưỡi. Soo Ryeon thấy nhồn nhột ở dưới, anh đã xoa nắn bầu ngực của cô dưới lớp áo lót mỏng từ bao giờ.

- Này.

Soo Ryeon đẩy anh ra kéo chăn ôm vào lòng. Mọi thứ quá nhanh, cô dường như chưa kịp thích ứng và có vẻ Dan Tae đang say.

- À... Nó sẽ bớt đắng hơn.

Dan Tae hơi gãi đầu giải thích, anh chỉ định nhìn môi Soo Ryeon thôi nhưng thế quái nào anh lại làm thế. Soo Ryeon không biết đáp gì cho phải. Dan Tae chợt nhớ đến lúc Kyo cũng từng làm với anh y như vậy.

- Ngủ đi.

Dan Tae nói rồi nằm quay sang một bên. Soo Ryeon thấy anh bỗng hằm hằm sát khí thì hơi rén mà cũng nằm xuống rồi quay lưng lại. Cô nghĩ do mình từ chối khiến anh nổi giận mà trằn trọc ít nhiều.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top