Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7

Ta nói" ta không tranh cãi với ngươi. Ngươi mê hoặc vị tiểu thư kia là sai. Nếu không muốn rời đi,ta đành phải hàng yêu trừ ma vậy".
Hắn vẫn cười chế giễu như trước,có lẽ lý giải của hắn  đối với tình đời thông suốt hơn ta nhiều hoặc là hắn luôn thích mỉm cười như vậy. Nhưng ta không hề thấy chán ghét trái lại còn cảm thấy đó là mị lực chí mạng của hắn" Vậy để xem cô có thể hàng chục ta không?".
Ta cười nhạt, xem ra hắn chưa biết ta là ai.Ta rút kiếm ra khỏi vỏ kiếm tự thanh phong, hướng thẳng ngay trước mặt hắn, hắn lắc mình ghé qua chỉ thủ chứ không công.
Kiếm của ta không ngừng lại càng lúc càng nhanh, dần dần trên thân kiếm có tiếng sấm nổ mạnh. Đây là đạo pháp gia truyền của nhà ta thanh kiếm được thờ cúng quanh năm hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt trong lúc huy động sẽ chứa thiên địa khí.
Hắn bị ta làm cho luống cuống tay chân. Nếu vẫn không đánh trả tất sẽ chết dưới kiếm của ta.
Cuối cùng hắn cũng không nhịn được mà ra tay. Nhưng chiêu thức hết sức cổ quái vừa ra tay đã ôm chặt lấy ta. Ta bị hắn ôm không hiểu vì sao mặt lại đỏ bừng. Ta là nữ  tử tu đạo chưa bao giờ bị nam nhân chạm vào người. Mười sáu năm qua, tâm vẫn trong như nước bây giờ lại bị hắn ôm thật chặt.
Hắn  thở hổn hển, nói bên tai ta:"ta chịu thua rồi, cô dẫn ta đi đi".
Hơi thở ấm áp của hắn phả lên tai ta càng lúc càng cảm thấy bất an cố sức đẩy hắn ra, nói:" ngươi muốn ta vẫn ngươi đi đâu?".
Hắn thờ ơ cười"chẳng phải cô muốn ta không mê hoặc vì tiểu thư kia nữa sao? Ta chưa từng mê hoặc nàng là  chính nàng ấy yêu ta muốn giữ ta lại.Nếu cô không thích ta sẽ rời khỏi nơi này không bao giờ gặp lại Tiểu Thư đó nữa".
Ta cau mày, cái gì gọi là"Nếu cô không thích" việc này thì có liên quan gì đến ta.
" Ngươi trở về núi đi"
"Ta không về đâu"
"Vậy ngươi muốn đi đâu"
Hắn mỉm cười giảo hoạt"Cô đi đâu ta sẽ đi đấy".
"nơi ta ở chỉ là một đạo quan nho nhỏ không có chỗ cho ngươi ở đâu".
Hắn cười"ta là yêu quái  tùy  tiện ở đâu cũng được".
Nếu như vậy thì sao cứ nhất thiết phải đi theo ta? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại hắn ở cùng ta cũng tốt đỡ đi làm hại người ta.
ta nhìn nữ tử sao song cửa dưới ánh đèn nàng ta vẫn ngơ  ngẫn ngồi bên bàn cờ. Ta hỏi hắn"ngươi không đi từ biệt nàng sao?".
Hắn cười hiển nhiên"Nếu đã đi thì cần gì nói lời từ biệt".
Ta cũng không cảm thấy hắn vô tình. Bởi người tu đạo vốn thanh tâm quả dục có lẽ còn vô tình hơn cả hắn.
Ta dẫn hắn ra khỏi tiểu viện, nói phá trang chủ rằng,ông có thể vào gặp con gái rồi sau đó bọn ta liền rời khỏi Nông Trang đó.Ta không biết về sau con gái của trang chủ đó ra sao ta nghĩ rằng nàng hẳn đã cho gả cho một nam tử môn đăng hộ đối sống một cuộc đời bình an.
Ta dẫn hắn trở lại đào hoa quán, ngoại trừ phòng của ta ở đây chỉ còn một gian chứa củi nhỏ. Hắn cũng không để ý từ đó về sau liền ở lại phòng chứa củi.
Trước đó, hàng ngày vào lúc canh tư ta bắt đầu ngồi thiền ngồi đến tận giờ Thìn mới xong ,sau đó nấu một chén cháo loãng tới mức có thể soi gương mặt để ăn, đọc các loại thư tịch. buổi chiều thì luyện đan, luyện kiếm đến buổi tối lại húp một chén cháo loãng nữa. tiếp đó thì khô thiền dưới ánh trăng, giữ lòng trống trải như nước giếng cổ.
Sau khi hắn tới đây cuộc sống của ta bắt đầu thay đổi.
Ta vẫn ngồi thiền, lúc luyện công xong thì hắn đã nấu được cháo hơn nữa còn làm thêm vài món ăn sáng tươi mát ngon miệng. Đến buổi tối hắn không nấu cháo nữa nhưng lúc nào cũng biến ra một ít đồ ăn khi thì bánh bột, lúc lại là cháo kê. Đồ ăn tuy đều là món chay nhưng được thay đổi đa dạng.
Bởi ta biết hắn không phải là nam nhân thực sự, hắn chỉ là yêu, quan hệ của ta và hắn rất bình thản không cần lo nghĩ đến chuyện nam nữ. Nếu hắn là nam nhân thực sự bọn ta căn bản sẽ không ở chung một chỗ. Nhưng vì hắn là yêu còn ta biết chắc rằng mình sẽ không mê luyến yêu vật.
Hắn thật sự đã thu liễm( ý chỉ thu lại, giữ vào* ở đây nói hắn đã yên phận biết tu đạo*) tâm tư yên lòng ở lại đạo quán. Ngày tháng trôi qua chúng ta dần trở nên thân thuộc từ từ có thể suy đoán được ý nghĩ của đối phương.
Ta từng cho rằng mình sẽ cứ thế mà vượt qua quãng đời còn lại ở trong đạo Quán tại một rừng đào làm bạn với yêu đến cuối đời. Nhưng không lâu sau đó ta đã nhìn thấy Thanh Điểu trong rừng.
Người tu đạo suốt đời chỉ mong có thể gặp được Thanh Điểu, khi nó xuất hiện trước mặt ta biết rằng đã tới kỳ hạn, những ngày sống cô đơn buồn tẻ sắp kết thúc ta thực sự muốn rời khỏi trần thế này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#fanfic