Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8

Ta cầm túi gấm trong tay đang suy nghĩ miên man thì hắn đã lặng lẽ đi tới sau lưng ta. Tuy là yêu nhưng hắn chỉ cần liếc mắt cũng đã nhìn thấy bảo vật trong túi gấm.
Hắn kéo ống tay áo của ta, hắn nhìn ra vẻ mặt hết sức cổ quái"nàng phải đi ư?!".
Ta không dám nhìn mặt hắn, lòng thấy do dự bất an. Vì sao ta lại có cảm giác mình đang phản bội hắn, ta không hề có chút quan hệ gì với hắn. Hắn là yêu còn ta là đạo cô vốn chẳng  nói tới phản bội gì? Ta đáp" chỉ cần ăn trái bàn đào này ta sẽ phi thăng".
Tuy không nhìn mặt hắn nhưng ta vẫn cảm nhận được sắc mặt  hắn thay đổi" phi thăng ?nàng muốn làm thần tiên sao?".
Ta cắn môi ý nghĩa tồn tại của ta chính là chờ đợi tới ngày hôm nay.
Hắn nghiêm túc xoay người ta lại , ép ta nhìn thẳng vào mắt hắn"Nếu nàng đi rồi ta phải làm sao bây giờ?".
Ta ngẩn ngơ cái này cũng tính là một vấn đề sao? Ta đi rồi hắn vẫn có thể tiếp tục tu hành. Hắn hình như hiểu được lòng ta nghĩ gì"Vì sao lại phải tu hành? Lẽ nào chúng ta ở chung một chỗ còn chưa đủ vui vẻ! Tại sao cứ nhất định phải đi làm thần tiên sống cô độc, tịch mịch?".
Tại sao ư? Hắn hỏi ta nhưng ta cũng không cách nào biết được. Lẽ nào chỉ vì từ lúc đầu hiểu chuyện cha mẹ đã không ngừng nói với ta"Nguyệt Đào con là hậu vệ có cốt tiên nhất trong các thế hệ của Đổng gia con nhất định phải đắc đạo thành tiên".
"Nguyệt Đào những thứ Yêu- Hận -Tình- Thù trên đời này đều là vô nghĩa chỉ có tu đạo phi thăng thành tiên mới là kết quả sau cùng".
Cho dù ta chọn không ăn quả bàn đào ấy ở lại thế gian này sẽ thế nào? Hắn là yêu ngàn năm cũng không chết tuổi trẻ kéo dài mãi mãi. Còn ta chỉ là một con người bình thường ta sẽ già rồi phải chết đi. Bây giờ hắn làm bạn với ta vì ta còn trẻ đến lúc ta già đi hắn vẫn là nam  tử anh tuấn trẻ tuổi như hiện tại vậy phải làm sao để đối mặt với một bà lão tóc bạc như ta???
Hơn nữa hắn vẫn chỉ là yêu quái, ta là người tu đạo sao có thể vọng tưởng ở bên một con yêu quái. Ta cố chấp nhìn chằm chằm vào mắt hắn"Đừng cản trở ta thành tiên ngươi không cản được đâu. Nếu ngươi còn muốn gặp lại ta thì hãy tiếp tục tu hành có lẽ một ngày nào đó ngươi cũng có thể thành tiên."
Hai tròng mắt đen của hắn dần ảm đạm rõ ràng ta đã nhìn thấy trong mắt hắn có một tia tuyệt vọng chợt lóe rồi biến mất ta cũng biết lời của ta rất quyết tuyệt. Nhưng nếu không làm như vậy ta  sao có thể chặt đứt ý niệm trong đầu hắn.
"Nàng muốn thành tiên đến thế sao?".
Ta cố gắng gật đầu chỉ cảm thấy trong cơ thể đang có một người điều khiển những hành động của ta, suy nghĩ và cơ thể đối chọi nhau, nhưng ta làm bộ như không thấy ta nhất định phải làm vậy ta không muốn ở lại trần gian để bị già đi xấu đi. Chí ít ta không thể để hắn nhìn thấy ngày nào đó ta sẽ già đi xấu đi.
"Được! Được! Được lắm".
Hắn liên tục nói được" ta không cho phép nàng thành tiên, ta cứ muốn khiến nàng phải ở lại nhân gian này".
"Người định thế nào để giữ ta ở lại"
Lần đầu tiên trong mắt hắn lộ ra kia hung ác"ta sẽ hủy quả bàn đào này".
"Ngươi không phải đối thủ của ta".
"Vậy thử lại lần nữa xem".
Yêuu khí nặng nề ta bắt đầu thấy rõ diện mạo ban đầu của hắn. Thì ra hắn là yêu quái thạch sùng ( Thủ Cung). Loại thú này từ lúc sinh ra đã có linh dị, chẳng trách ta còn cảm thấy trong yêu khí kia có chứa ánh sáng tốt lành.
Ta vung kiếm tập trung tinh thần đợi chiêu. Khí thế của hắn sắt bén như vậy có lẽ đã thật sự nổi giận rồi. Rồi sẽ ra sao đây ra tay khó tránh khỏi thương vong. Hắn sẽ giết ta sao?
Ý nghĩ trong đầu vừa động, hắn đã giành lượt ra tay trước, mười ngón tay sắc nhọn đâm về phía ta. Ta lắc mình tránh khỏi, khua kiếm phản công không giống như lần trước, lúc này hắn chỉ công mà không thủ nói là muốn hủy bàn đào nhưng lại giống như muốn giết chết ta giải mối hận vừa rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#fanfic