Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

17/08/2024 - Tảng đá

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 槐安国师 (Hòe An Quốc Sư)

Cp: Bình Tà (Muộn Du Bình x Ngô Tà)

Edit: Thanh Thảo

Nguồn: https://zhangqilingdeweizhuigu.lofter.com/post/1edf6021_1ca43c38b

Trường Bạch gió lay liễu bên hồ

Bạn cũ bạn mới bày Ngô đồ

Hỏi rằng bờ đê ai gieo hạt

Tháng Tám thăm hoa áo điểm tô.

17/08/2015 - 17/08/2024

Chúc mọi người 817 vui vẻ 💚

-----------------------------

Trương Khởi Linh biến thành một tảng đá trong giấc mơ.

Nói đúng hơn, hắn biến thành tảng đá mà mình từng tự tay đẽo ra.

Hắn lặng lẽ đứng dưới giếng trời, dẫu gió tuyết mạnh đến đâu, hắn cũng không cảm nhận được gì cả. Hắn nhanh chóng nhận ra đây là một giấc mộng, nhưng hắn không tỉnh dậy ngay. Thời gian trôi qua từng giây từng phút, song dường như hắn lại chẳng hề để tâm.

Không biết qua bao lâu, hắn nghe được một vài động tĩnh, đó là tiếng bước chân mà hắn vô cùng quen thuộc. Quả nhiên ngay sau đó, một gương mặt quen thuộc xuất hiện trước mắt hắn. Gương mặt ấy hiện rõ vẻ nghi hoặc, thậm chí xen lẫn cả sự tức giận và vài phần ủ rũ bực bội.

Đây chắc hẳn là dáng vẻ của đối phương năm đó, vẫn không thay đổi bao nhiêu kể từ lúc hắn rời đi, ngoại trừ ánh mắt.

Hắn thấy người ấy vô thức nhìn vào ngón tay mình, hình như không phát hiện được chi tiết mình muốn nên lại rơi vào bối rối.

Hắn thấy người ấy đi quanh vài vòng, sau đó châm một điếu thuốc, rồi gương mặt kia bỗng nhiên sát lại gần, mang theo sự ngạc nhiên và bàng hoàng.

Đoạn, Ngô Tà cứ nhìn hắn như vậy, lặng lẽ hút hết điếu thuốc trong tay.

Y đang suy nghĩ điều gì? Trương Khởi Linh chưa bao giờ khát khao muốn biết như thế, nhưng hắn không thể nào biết được.

Ngô Tà cũng không nói gì cả, chỉ cởi chiếc áo khoác trên người hắn mang đi, có lẽ là nóng lòng tìm kiếm đáp án nào đấy.

Thời gian trong mộng trôi qua thật nhanh, gần như ngay sau đó, cậu thanh niên đã quay lại, nhưng từ giữa những câu nói của y, Trương Khởi Linh biết, đã qua mấy ngày kể từ lần đầu tiên gặp nhau rồi.

"Tiểu Ca, tôi đã gặp được người nhà của anh." Y gọi hắn như bình thường, nhưng lập tức lắc đầu, "Không thể nói là người nhà được, phải nói là người trong gia tộc anh. Từ chỗ bọn họ, tôi đã biết được rất nhiều chuyện quá khứ của anh, quá khứ mà anh từng cố chấp đi tìm. Có lẽ đều là chuyện hồi anh còn nhỏ, chẳng biết anh còn nhớ không, nếu lúc đó gặp họ, anh sẽ đi cùng với họ sao?"

Sẽ không. Trương Khởi Linh thầm nói trong lòng.

Nhưng tảng đá thì không thể trả lời, vì vậy y lại tự nói một mình, châm một điếu thuốc và ngồi xuống bên cạnh hắn: "Ngày mai tôi sẽ cùng bọn họ vào núi, theo anh, tôi có thể tin tưởng họ không?" Y dừng trong giây lát, tiếp lời, "Tôi vẫn luôn tin tưởng những người có quan hệ với anh. Tôi chưa từng nói với anh nhỉ, trước đây dù ở nơi nào, chỉ cần có anh bên cạnh, tôi sẽ luôn có cảm giác an toàn. Còn bây giờ, tôi chỉ có thể dựa vào chính mình."

Chẳng mấy chốc Ngô Tà lại rời đi lần nữa, sau đó tuyết bắt đầu rơi không ngừng, cuốn trôi dấu vết nhiễu loạn của thời gian.

Qua vài ngày, Ngô Tà xuất hiện cùng với vết thương chi chít trên người, lần này y ngồi tựa lưng với bức tượng.

"Hình như tôi đã không cách nào hoàn toàn tin tưởng người khác nữa." Y lại lẩm nhẩm nói chuyện như cũ, "Cho dù không tin người khác, tôi vẫn có thể tin Bàn Tử. Có điều lúc ở trong núi, hắn nói với tôi rằng anh đã từng đến tìm hắn, sau đó tôi nhìn thấy đồ anh để lại cho tôi. Nhưng tôi nghĩ, vào thời điểm tôi đối mặt với kết cục vô định, hắn chỉ muốn để tôi có thêm một tia hi vọng mà thôi. Không còn đường lui, Tiểu Ca, tôi chỉ có thể xem như mọi thứ đều là sự thật, sau đó tiếp tục tiến về phía trước."

Gió tuyết hôm ấy không lớn như mọi khi, cũng chẳng nhẹ nhàng như mọi khi, Ngô Tà cứ tựa vào người hắn ngủ thiếp đi, hoặc giả chỉ là giấc nghỉ ngơi trong chốc lát.

Sau lần đó, Trương Khởi Linh không còn gặp lại Ngô Tà một khoảng thời gian dài. Hắn cứ yên lặng cuộn tròn tại một góc nhỏ ở nhân gian, không cảm nhận được gió tuyết phong ba, không cảm nhận được bốn mùa luân chuyển, đôi khi hắn lâm vào ảo giác, dường như bản thân mình đã thật sự trở thành một tảng đá. Chỉ có mong mỏi trong lòng hắn đang cố gắng phá vỡ lồng giam, nói cho hắn biết rằng giấc mộng này vẫn chưa đến hồi kết thúc.

Lúc gặp lại Ngô Tà, có lẽ thế giới bên ngoài đã trôi qua rất lâu rất lâu. Trong giấc mơ hắn mất đi cảm nhận về thời gian, ước chừng chỉ qua vài phút, thậm chí ngắn hơn.

Gầy gò, tái nhợt, chán nản, như có phong sương không thể xua tan giữa hàng mày. Những từ vốn dĩ chưa từng liên quan đến Ngô Tà, giờ đây lại phản ánh bộ dạng y một cách chân thực nhất. Trên người y mặc Tạng bào rất dày, Trương Khởi Linh nhận ra, đó chính là chiếc hắn đã từng mặc khi ở lại đây.

Hắn không biết một lần gặp mặt cách bao lâu, hình như thời gian không hề ngắn, có lẽ phải đo đếm bằng năm. Khí chất trên người y có sự thay đổi rất lớn, mà trước mặt hắn chưa bao giờ y thể hiện ra.

Khoảnh khắc ấy, hắn như thể nhìn thấy một con thú bị vây khốn đang ẩn nấp, phủ đầy gai nhọn, quyết liệt đến cùng.

Bỗng hắn khao khát được mở miệng, linh hồn bị giam cầm vùng vẫy trong tuyệt vọng, muốn thoát khỏi gông xiềng, nhưng toàn thân hắn cứng đơ như một pho tượng đá. Bấy giờ hắn mới nhớ ra, lúc này hắn quả thật là một pho tượng đá.

Ngô Tà ngồi xuống một tảng đá bên cạnh hắn bắt đầu hút thuốc, một điếu rồi hai điếu, mặt đất dưới chân lập tức vương vãi tàn thuốc. Không biết rít đến điếu thứ mấy, y mới lên tiếng, giọng nói khản đặc hơn bao giờ hết.

"Anh đã biết từ lâu rồi sao? Cho nên khi đó mới nói với tôi rằng, chân tướng có thể vượt ngoài sức chịu đựng của tôi. Lúc anh nói như vậy, tôi đã từng cân nhắc đến mọi kết cục tồi tệ nhất, rằng mình không phải là con ruột, rằng mình chỉ là một người nhân bản, thậm chí tôi còn nghĩ rằng liệu mình có thể là đời sau của Cấm Bà hay không, chẳng có điều gì kinh khủng hơn chuyện này cả."

"Không có gì là khó chấp nhận, kết cục cuối cùng đều giống nhau. Điều đó có đôi khi khiến tôi không rõ, là do số mệnh lựa chọn chúng ta, hay là chúng ta lựa chọn số mệnh."

"Mấy năm nay, tôi làm rất nhiều việc mà trước đây tôi sẽ không làm, tôi ép mình trở thành loại người mà trước đây tôi ghét nhất."

"Nhưng tôi không thể không làm như vậy, anh có thể hiểu cho tôi không, Tiểu Ca, nếu còn gặp lại nhau, liệu anh có ghét tôi như thế này không."

"Kỳ thật tôi vẫn sợ lắm, nhưng có một số việc buộc phải làm. Tôi thường hay nghĩ, nếu có thể biết trước kết quả, bất kể quá trình như thế nào thì tốt quá. Song mỗi khi tôi cảm thấy mình không thể bước tiếp được nữa, tôi sẽ nhớ tới anh, cho nên tôi đến đây."

Ngô Tà đứng lên, cúi đầu nhìn hắn, rồi nhẹ nhàng ôm bức tượng vào lòng: "Tôi biết, tôi không được phép thất bại, phía trước chính là vực sâu vạn trượng." Y nói, "Chỉ có tôi mới cứu được anh, cũng chỉ có anh mới cứu được tôi."

Từ đó về sau, Ngô Tà đến đây thường xuyên, nhiều khi chỉ ngồi lẳng lặng hút thuốc, cầm nhánh cây viết vẽ gì đó trên mặt đất, lặp đi lặp lại kế hoạch của chính mình.

Thi thoảng y thấm mệt thì vẽ một chú chó nhỏ, sau đó quay đầu nói với Trương Khởi Linh, xem này, tôi vẽ kỳ lân của anh đó.

Những lúc ấy đôi mắt y không hề ánh lên sự đề phòng, Trương Khởi Linh tưởng rằng hắn nhìn thấy Ngô Tà của quá khứ.

Quãng thời gian này qua đi, bỗng nhiên Ngô Tà không xuất hiện nữa. Khi Trương Khởi Linh gặp lại y, y đã cạo trọc đầu, mặc quần áo của lạt ma.

Y băng qua dãy hành lang, đẩy cánh cửa gỗ cũ kỹ, bước ra từ gió tuyết. Trong giây lát, những bông tuyết li ti bị cuồng phong cuốn vào theo. Bích họa sau lưng y loang lổ không còn rõ hình dạng, ánh sáng ảm đạm dần, chỉ có bộ đồ lạt ma trên người y đỏ thẫm tựa lá phướn phía chân trời, phần phật bay trong gió.

"Đã lâu không gặp." Ngô Tà xách theo một vò rượu trong tay nói với hắn.

Đây là lần ngắn nhất y dừng chân lại nơi đây, hình như chỉ muốn đến nhìn một cái rồi đi ngay, đi làm chuyện vô cùng quan trọng.

"Chuyện gì anh cũng nói cho lạt ma kia, nhưng lại không thèm hé miệng nửa lời với tôi, đúng là Muộn Du Bình." Ngô Tà uống một hớp rượu, tiến đến trước mặt hắn, khẽ hỏi, "Bây giờ tôi cũng là một lạt ma rồi, anh có thể nói với tôi không. Tôi hỏi anh, chung cực là gì?"

Không có hồi đáp, y ngẩng đầu nhìn sắc trời rồi thở dài, phủi đi lớp tuyết đọng trên bức tượng: "Đi đây, tôi phải làm vài việc, lần sau sẽ đến thăm anh."

Trương Khởi Linh không biết lần sau là khi nào, ít nhất là trong giấc mơ này, hắn nhanh chóng gặp lại y một lần nữa.

Tóc của y đã dài ra một chút, thoạt trông càng gầy hơn, trên cổ quấn băng gạc.

"Đừng khóc." Hắn nghe Ngô Tà nói vậy, sau đó y ngồi xổm xuống, đưa tay lau đi nước mắt không tồn tại trên mặt tượng đá, "Tất cả đã kết thúc rồi. Tôi tìm thấy một thôn xóm ở Phúc Kiến, phong cảnh rất đẹp, tôi sẽ sống ở đó một thời gian."

"Từ nay về sau anh đã tự do, anh có thể làm bất cứ chuyện gì mình muốn, tôi sẽ không đuổi theo anh khắp nơi nữa, cũng không tham lam ôm hi vọng xa vời anh sẽ ở lại bên cạnh chúng tôi." Ngô Tà dừng một chốc, khẽ cười nói, "Nếu có người hỏi, tôi sẽ nói như vậy, nhưng đây toàn là lời vớ vẩn thôi. Tôi chỉ nghĩ, anh có thể yên phận ở một nơi tôi nhìn thấy được, đừng hở ra là mất tích. Tôi và Bàn Tử đều hi vọng anh có một chốn về."

Vừa định đứng dậy, y lại nhớ tới điều gì, bèn cúi đầu nhìn pho tượng: "Nhưng tôi nói cho anh biết, nếu không thấy anh, tôi sẽ quay lại đập nát bức tượng này." Y che yết hầu thở nhẹ, tay còn lại đỡ pho tượng để đứng lên. Trương Khởi Linh muốn dìu y dậy, nhưng bây giờ hắn chỉ là một tảng đá không có suy nghĩ.

Dẫu vậy, hắn vẫn cảm thấy thứ gì đó nóng hổi đang chảy xuống. Ngay sau đó, cậu thanh niên tựa vào vai hắn bật khóc nức nở.

Tuyết bắt đầu rơi lả tả, nhẹ nhàng đáp xuống cơ thể, khuôn mặt và trên đôi mắt hắn. Dường như hắn đang từ từ lấy lại tri giác, mọi giác quan trên người hắn dần dần sống dậy. Hắn biết, đây có lẽ là lần cuối cùng hắn nhìn thấy y ở đây, đã đến lúc hắn tỉnh khỏi giấc mộng.

Mở mắt, ánh sáng chói chang len vào qua tấm màn. Mùa hè ở phương nam, bầu trời đã sáng hẳn, mặt trời treo cao.

Đàn gà trong sân cục ta cục tác, người trên giường trở mình than thở. Trương Khởi Linh nhận ra mình dậy khá muộn, hắn lập tức đi rửa mặt, lúc cho gà ăn cũng là lúc Bàn Tử bắt đầu nấu bữa sáng.

Hắn nhìn đàn gà mổ nhau, ký ức trong mơ dần kéo về, đến khi trở nên vô cùng rõ ràng. Hắn cho gà ăn được một nửa thì bưng chén vào phòng, ngồi bên mép giường cúi xuống định hôn người còn đang say giấc.

"Thiên Chân dậy đi! Ăn sáng thôi!" Bàn Tử rống lên ngoài phòng khách.

Người trên giường lập tức giật mình tỉnh dậy, nụ hôn chưa kịp đáp xuống, thức ăn cho gà đã vãi đầy đất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top