Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

17/8/2018 - Ước hẹn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguyên tác: Nam Phái Tam Thúc

Tác giả: Thanh Thảo (grass0503)

CP: Bình Tà (Muộn Du Bình x Ngô Tà)

Thể loại: đồng nhân, đam mỹ, đoản văn, hiện đại, ngược, 1×1, BE

Đôi lời tác giả: ngược Bình Tà!!!! Những người có tâm hồn íu đúi, dễ tổn thương cần cân nhắc hoặc giả vờ cân nhắc trước khi đọc! Lần đầu tiên viết đồng nhân của Đạo Mộ, không yêu xin đừng nói lời cay đắng!

-------------------------------

1.

Ngoài cửa có tiếng ồn ào, sau đó một người đàn ông mập mạp tươi cười bước vào, vừa thấy người ngồi trong nhà liền mở miệng oang oang:

"Thiên Chân, lâu không gặp! Còn nhớ người anh em này chứ?"

Ngô Tà vội dập tắt điếu thuốc, bước tới ôm lấy người bạn cũ, hỏi thăm nồng nhiệt:

"Mấy năm nay không thấy liên lạc cho tôi, làm ông đây tưởng anh hưởng thụ quên luôn tôi rồi."

"Nào có chớ! Hôm trước nhận được thiệp cưới của cậu, tôi còn suýt chút nữa té lộn cổ rồi, sau đó mới vội vàng phóng tới đây chia vui cùng cậu này!"

Nói xong Bàn Tử còn thân thiết vỗ vỗ vai Ngô Tà.

"Anh vẫn chẳng thay đổi gì cả, đến lúc nào tôi mới nhận được thiệp hồng từ anh đây?"

"Cứ yên tâm, Bàn gia tôi trước giờ chưa thiếu người theo đuổi. Mà nương tử nhà cậu đâu rồi?"

Bàn Tử liếc trái phải xong liền hỏi. Ngô Tà khẽ cười nói:

"Cô ấy ra ngoài, chắc cũng sắp về rồi."

Ngô Tà ra hiệu cho người kia ngồi xuống, sau đó rót cho mỗi người một chén trà. Cả hai ngồi trò chuyện trên trời dưới đất, cười nói vui vẻ như tri kỉ lâu ngày gặp lại. Rồi chủ đề câu chuyện vô thức chuyển sang người ấy, Bàn Tử có chút ngập ngừng hỏi:

"Thiên Chân, cậu thực sự đã từ bỏ sao? Thực sự...cam tâm tình nguyện..."

Lời còn chưa nói hết, từ ngoài cửa có một cô gái bước vào. Cô gái này mặt mũi ưa nhìn, ngũ quan thanh tú, cười rộ lên còn có lúm đồng tiền xinh đẹp. Mái tóc đen nhánh dài được buộc gọn gàng đằng sau, tất cả đều tạo cho người khác ấn tượng về một người phụ nữ dịu dàng và giản dị.

Qua giới thiệu, Bàn Tử được biết đây chính là vợ sắp cưới của Ngô Tà. Hắn đánh giá từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, một hồi lâu mới gật gù ra chiều ưng ý.

"Lâu rồi anh em chúng ta mới gặp lại, thế này đi, tối nay tôi mời cậu một chầu, đi không?" Bàn Tử đề nghị.

Ngô Tà cũng gật đầu, quay sang vợ sắp cưới dặn dò vài câu, sau đó mới lấy áo khoác rồi đi cùng Bàn Tử.

Bây giờ đã là tháng tám, không khí có chút lạnh lẽo. Bầu trời bắt đầu sụp xuống, phía chân trời đằng xa có vài tia sáng màu lam nhạt kéo một đường dài như dao sắc rồi khuất hẳn sau dãy nhà cao tầng.

Trời trở tối cũng là lúc mọi người trở về với gia đình, trên đường lúc nãy còn đông đúc mà giờ đã bắt đầu thưa vắng người. Cả hai người bọn họ tùy tiện chọn một quán nhỏ ven đường, gọi đồ nhắm và thêm vài chai bia, sau đó Bàn Tử mới trở lại câu chuyện còn đang dang dở lúc nãy, nhưng Ngô Tà đã nhanh chóng cắt lời của hắn.

"Bàn Tử!"

Hắn im lặng nhìn đến khuôn mặt không có bất cứ cảm xúc đặc biệt nào của đối phương, giờ đây đã in hằn vài nếp nhăn nơi khóe mắt. Thật lâu sau Ngô Tà mới lên tiếng:

"Không phải mọi người luôn muốn tôi như thế này sao? Lấy vợ sinh con, sống một đời an ổn?"

"Đúng vậy, bọn tôi đều hi vọng cậu có thể sống tốt. Nhưng...cậu thật lòng vui vẻ mà chấp nhận sao?"

Ngô Tà khẽ cười mấy tiếng, lại rót cho mình một ly, một hơi uống cạn.

"Khái niệm thật lòng vui vẻ này, từ lâu đã là thứ xa xỉ với tôi rồi."

Bàn Tử nhìn Ngô Tà nốc từng ly từng ly, ánh mắt dần trở nên mông lung, mờ mịt như được phủ một tầng hơi nước. Hắn thở dài, cụng ly với đối phương, còn ân cần gắp cho Ngô Tà vài miếng thịt.

"Tại sao lại đột nhiên muốn kết hôn vậy?"

"Cũng thật khó nói. Cha mẹ tôi năm nay đã bước vào độ tuổi gần đất xa trời, hai ông bà chỉ còn một nguyện vọng duy nhất, đó là trước khi chết được thấy tôi yên bề gia thất..."

Ngô Tà hơi ngừng một chút, lẳng lặng nhìn sang Bàn Tử, trong ánh mắt là rất nhiều cảm xúc đan xen khó nói.

"Ngẫm lại, Ngô gia chỉ có mình tôi. Từ nhỏ đến lớn, Ngô Tà tôi chưa làm được điều gì để báo hiếu cha mẹ cả. Đã hơn bốn mươi tuổi đầu rồi vẫn không khiến hai người họ yên lòng một chút nào. Cứ mỗi lần gặp lại họ, nhìn thấy bộ dáng ân cần ấy, tóc trên đầu lại có thêm nhiều sợi bạc, vết chân chim trên khuôn mặt già nua càng hằn sâu hơn, tôi lại thầm tự trách mình, cả đời mày đúng là một thằng thất bại!"

Ngô Tà nhếch nhếch môi, đôi mắt rũ xuống, lúc sau mới tiếp lời:

"Tôi cũng không còn trẻ nữa, cũng không thể mãi vô tâm vô phế chờ đợi một người còn chẳng rõ sống chết ra sao. Thời nông nổi qua đi, càng lớn thì trách nhiệm của tôi càng nặng, tôi không thể chối bỏ nó được... Chúng ta căn bản không thể chỉ sống vì bản thân, mà còn phải sống cho những người khác!"

Ngô Tà tâm sự xong, cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm đi vài phần, sau đó gọi thêm vài chai nữa. Bàn Tử ngồi một bên, trước giờ vẫn rất im lặng lắng nghe, nay mới thân thiết quàng tay qua vai Ngô Tà, nhe răng cười:

"Mấy năm không gặp, không ngờ thằng nhóc Thiên Chân cậu cuối cùng đã trưởng thành rồi. Đến! Tôi bồi cậu, đêm nay không say không về!"

Cả hai người ngồi uống hăng say như muốn tạm quên đi hiện thực trước mắt, thẳng đến tận khi quán chuẩn bị đóng cửa mới dìu nhau lảo đảo đi về.

Vừa vào nhà, Ngô Tà đã nằm vật xuống sô pha, nhắm mắt ngủ không biết trời đất trăng sao gì. Cô vợ sắp cưới thấy vậy vội vã cởi giày và áo khoác ngoài ra, sau đó mới liếc mắt oán giận nhìn Bàn Tử. Hắn ta chỉ cười cười, phất tay bảo:

"Aiz! Bạn thân lâu ngày không gặp thôi mà, đằng nào sau này cũng không thể đi với nhau được mấy bữa nữa. Này em gái, sau này nhớ đối xử tốt với Thiên Chân nhà chúng tôi một chút, cậu ta...vốn đã không dễ dàng gì."

Cô gái còn đang ngẩn người ra chưa hiểu ý của Bàn Tử lắm thì đã thấy hắn ta vẫy tay chào tạm biệt rồi ra khỏi nhà.

2.

Chẳng mấy chốc ngày trọng đại cũng đến.

Trong phòng chờ, Bàn Tử đứng tựa cửa nhìn Ngô Tà một thân tây phục phẳng phiu, không ngừng cảm thán nói:

"Nhìn xem nhìn xem, Ngô tiểu tam gia của chúng ta thật ra dáng mà. Aiz! Tôi cứ có cảm giác đau lòng thế nào ấy, cưới vợ rồi không thể tự do như trước nữa. Thiết Tam Giác cuối cùng cũng không còn."

Ngô Tà nhìn ra cửa sổ, trầm mặc thật lâu.

Thiết Tam Giác...

Trương Khởi Linh...

Tiểu Ca...

Muộn Du Bình chết tiệt! Tôi sắp kết hôn rồi, đến chúc tôi một câu cũng không được sao?!

"Ngô Tà! Chúc mừng cậu."

Một giọng nói mạnh mẽ tràn đầy từ tính vang lên, Ngô Tà quay qua nhìn, Hắc Hạt Tử từ ngoài đi vào, còn khẽ lắc lư vài cái.

"Xin lỗi đã đến muộn, tôi bận chút việc. Dù sao hôm nay là ngày vui của cậu, tôi vẫn phải cố gắng thu xếp để đến chứ."

"Cảm ơn anh."

Nén tiếng thở dài, Ngô Tà cười nói, trong ánh mắt thoáng lộ vẻ thất vọng.

Trương Khởi Linh, mau đến đi! Chỉ cần anh đến trước mặt tôi, tôi đều có thể vì anh mà hủy bỏ cả hôn lễ...

Ngô Tà chợt giễu cợt chính mình, bản thân vậy mà lại có suy nghĩ này! Mười mấy năm rồi, có lẽ người kia sớm đã không còn trên cõi đời này nữa. Chỉ sau hôm nay, cậu sẽ chính thức bước vào cuộc sống hôn nhân, gánh trên vai trách nhiệm của một người chồng, một người cha. Tất cả về người kia, giờ là quá khứ, là kỉ niệm đẹp đẽ, là quãng thời gian không lấy lại được.

"Con có đồng ý lấy Ngô Tà..." Người chủ trì hỏi.

"Con đồng ý!"

Người chủ trì lại quay sang nhìn Ngô Tà.

"Con có đồng ý lấy cô ấy làm vợ..."

"Con..."

Ngô Tà nhìn xuống cha mẹ, cả hai người đều không nén nổi kích động nhìn đứa con trai mình. Cậu lại quay sang nhìn mọi người, Bàn Tử, Tiểu Hoa, Tú Tú, Hắc Nhãn Kính, Vương Minh, còn cả chú hai chú ba, bọn họ đều đang cười với cậu.

Ngô Tà cậu...đã không thể quay lại nữa rồi...

"Con đồng ý."

Cả khán phòng như vỡ òa, từng tràng pháo tay vang lên, tiếng cười nói hân hoan, tiếng người chúc mừng, nhưng tất cả đều không thể lọt vào tai cậu. Ngô Tà gượng gạo đứng ở đó, được sự nhắc nhở của mọi người mới chậm rãi đeo nhẫn vào tay cô dâu, sau đó cúi người xuống chạm lên đôi môi có chút lạ lùng kia.

Xúc cảm nơi đầu môi, hương vị mặn chát.

Ngô Tà sau đó lấy cớ mệt mỏi mà chuồn trước. Ngồi vật xuống ghế, cậu nới lỏng cà vạt, tháo bớt khuy áo rồi nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

"Vất vả cho cậu rồi."

Ngô Tà không cần mở mắt, chỉ cần nghe giọng liền biết là Tiểu Hoa.

"Sau này sống cho tốt, xem như là...sống thay cho hắn vậy."

3.

Cuộc sống hôn nhân của Ngô Tà khá tốt, cứ bình bình đạm đạm như vậy mà trôi qua. Hiện giờ, cậu đã bước sang tuổi năm mươi, cha mẹ sớm đã thanh thản ra đi, người vợ đảm đang tận tụy cách cả một con giáp sinh cho Ngô Tà hai đứa con trai rất kháu khỉnh và đáng yêu. Gia đình bốn người vô cùng đầm ấm hạnh phúc.

Một hôm, đứa con út mười tuổi ríu rít chạy đến bên cha, trong tay còn cầm một bức ảnh đã ố vàng.

"Cha ơi, cái người đứng bên cạnh cha và Bàn đại thúc là ai vậy ạ?"

Ngô Tà cầm tấm ảnh, trong hình chụp ba người đàn ông đang đứng cạnh nhau, hai người đang cười rất tươi, người còn lại không thèm nhìn vào máy ảnh, ánh mắt giữ nguyên vẻ lạnh lùng vốn có. Ngô Tà lại chìm vào hoài niệm, khẽ xoa đầu con trai, dịu dàng nói:

"Đây là một người bạn cũ của cha."

"Rất thân thiết sao ạ?" Đứa trẻ ngây thơ hỏi lại.

"Ừ, đã từng rất quan trọng. Nhưng chuyện đã qua rất lâu rồi."

"Bây giờ người ấy đâu rồi hả cha?"

"Cha cũng không biết. Thôi con xuống với mẹ đi."

Đứa bé vâng dạ rồi ngoan ngoãn chạy đi. Ngô Tà nhìn tấm ảnh, nhịn không được lại thở dài.

Đã lâu như vậy mà...có lẽ vĩnh viễn không quên được anh mất!

4.

Đó là một ngày trời âm u, ánh mặt trời đẹp đẽ đều bị những đám mây xám xịt che khuất, không khí nặng nề bao quanh bọn họ. Ngô Tà yếu ớt nằm trên giường, hơi thở khó nhọc, cả người gầy guộc, mái tóc bạc trắng gần hết. Bàn Tử ngồi bên cạnh, nắm lấy đôi bàn tay nhăn nheo của Ngô Tà, sau đó nhìn cậu trìu mến.

"Thiên Chân, thật không ngờ cậu lại dám đi trước tôi!"

Ngô Tà cố gượng cười, đem chút sức tàn còn lại khó khăn nói:

"Cả đời tôi quen được ông chính là may mắn đấy, thật sự cảm ơn ông đã luôn bên cạnh tôi."

Bàn Tử có chút run rẩy vuốt vuốt tay của lão Ngô.

"Xuống đó, nhớ gửi lời hỏi thăm của tôi đến cậu ấy. Chẳng mấy chốc Thiết Tam Giác chúng ta sẽ sớm đoàn tụ thôi."

Ngô Tà ho khan vài tiếng, hơi thở đứt quãng rồi cuối cùng tắt hẳn.

Cuộc đời này, nếu như tôi chưa từng gặp anh, có lẽ đã không còn gì để hối tiếc.

Ở một bên, vợ con đang nghẹn ngào chấm nước mắt. Những người khác cũng trầm mặc, không khí vốn đã nặng nề lại càng thêm u ám.

Ngày đưa tang Ngô Tà trời mưa tầm tã, Bàn Tử cảm thán, lão Ngô mất là ông trời cũng khóc. Dựa theo di nguyện của Ngô Tà, người ta chôn ông bên cạnh phần mộ của người tên là Trương Khởi Linh, mà phần mộ này là do chính tay ông dựng cho người kia.

Bàn Tử chống gậy đứng nhìn cả hai ngôi mộ sát cạnh nhau, cuối cùng mỉm cười.

Trong màn mưa đầu tiết Thanh Minh, người ta thấy ông lão trong bộ đồ đưa tang màu đen đứng lặng hồi lâu trước hai ngôi mộ, thấp thoáng hình ảnh ba người đang trò chuyện vui vẻ với nhau.

5.

Ngô Tà có chút mờ mịt nhìn khung cảnh trước mắt, lại nhìn xuống bản thân mình, cả người giống như hồi xuân, trẻ lại như thời thanh niên. Nhưng chuyện này là không thể, cậu nhớ mình đã thành ông lão già nua, đã chết từ lâu rồi mà. Chẳng nhẽ...đây là thế giới sau khi chết?

Hai bên đường là những bông hoa bỉ ngạn đỏ rực như máu, tỏa ra thần sắc quỷ dị. Từ đằng xa, hai thân ảnh trắng đen mờ ảo tiến lại gần dẫn Ngô Tà đi.

Đường xuống hoàng tuyền thăm thẳm, sâu hun hút, luôn có một thứ áp lực vô hình đè nặng trên vai. Đi qua con đường tưởng như trải dài vô tận này là đến một dòng sông. Nước sông đen ngòm, sâu không thấy đáy, Ngô Tà mơ hồ còn nghe thấy hàng loạt tiếng kêu gào khốn khổ của những oán linh bên dưới lòng sông bí ẩn. Bên kia có một cây cầu, nhưng điều thu hút tầm mắt cậu chính là bóng người đứng trên cầu.

Người nọ mặc áo khoác xanh, đội mũ trùm, trên lưng là một thanh đao dài đen nhánh, dáng người dong dỏng cao. Tuy không thấy rõ được khuôn mặt người kia nhưng Ngô Tà luôn cảm giác được tầm mắt chưa từng rời khỏi người mình. Ánh mắt đó tựa như là muốn nhìn thấu, muốn nuốt trọn lấy cậu, làm cho Ngô Tà cảm thấy nhột nhạt khó chịu.

Khi cậu bước lên cầu Nại Hà, người nọ cũng bước tới. Đang lúc Ngô Tà còn chưa biết nên dùng loại cảm xúc gì để đối mặt với người kia thì đối phương đã mở lời:

"Chúng ta từng quen nhau sao?"

Ngô Tà ngơ ngác nhìn người trước mặt, có phần chưa thể tiếp nhận. Liền sau đó nhanh chóng vẽ nên một nụ cười cứng ngắc.

"Không...Chưa từng. Chắc là anh nhầm rồi. Anh đang chờ người đó sao?"

Người nọ gật đầu, vẻ mặt như đang đắm chìm trong một hồi ức xa xôi. Trong ánh mắt còn nhìn ra được sự ôn nhu dịu dàng hiếm thấy.

"Chỉ là tôi không còn nhiều ký ức về người kia."

"Thật tiếc nhỉ! Có lẽ vị kia đã sớm quên anh rồi. Đã lâu như vậy, anh nên đầu thai đi, đừng đợi nữa!"

Ngô Tà chua xót nói, cầm lên chén canh Mạnh Bà. Người nọ khó hiểu nhìn cậu.

"Người anh đợi đã không còn nữa rồi...Không hẹn kiếp sau..."

Rốt cuộc bàn tay cầm chén canh Mạnh Bà của cậu không ngăn được run rẩy dữ dội khiến cho chất lỏng bên trong chén sánh cả ra ngoài. Ngô Tà thẫn thờ nhìn đến khuôn mặt quen thuộc mà cậu từng nằm mơ vô số lần kia, chỉ thấy vẻ kinh ngạc hiện rõ trên đó.

Ngô Tà nhắm mắt lại, dứt khoát uống cạn chén canh, hương vị đắng ngắt chảy qua cổ họng rót vào tận tim gan.

Trước khi bản thân mất đi ý thức mà tiến nhập vòng luân hồi, Ngô Tà thậm chí đã nghe anh hoang mang thốt lên.

"Ngô...Tà?"

Nhớ ra rồi? Tiếc rằng, đã quá trễ...

Không hẹn kiếp sau...

Trương Khởi Linh!

_HẾT_

Đôi lời lảm nhảm của tác giả: Đoản nhỏ viết tặng tình yêu của tôi nhân dịp kỉ niệm 13 năm hẹn ước Thanh Đồng môn. Văn không hay, chữ không tốt, nội dung cũng chẳng ra gì lắm nhưng đây là chút tấm lòng của tôi, tuy ngược hai anh tôi cũng buồn lắm nhưng sau này sẽ bù đắp lại.

Đà Nẵng, ngày 17 tháng 8 năm 2018

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top