Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Cậu là ánh sáng của tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 十八楼de南波万

Cp: Bình Tà (Muộn Du Bình x Ngô Tà)

Edit: Thanh Thảo

Cre: https://dollyliu68851.lofter.com/post/31e56d24_2b86c04e2

Học sinh ba tốt lạnh lùng Bình x Học sinh âm nhạc hướng nội Tà

Oneshot 5k+ chữ

Liên quan đến bạo lực học đường

Cứu rỗi lẫn nhau (?)

Hoàn toàn hư cấu, OOC, hành văn trung bình

-----------------------------

"Năm nay người giành được danh hiệu học sinh ba tốt của trường cấp ba thành phố D chính là... Trương Khởi Linh lớp 11/1!"

Dưới sân khấu lập tức vang lên tiếng vỗ tay vang dội, các nữ sinh ngại có giáo viên ở đây nên không dám gào thét phấn khích.

Ngô Tà vỗ tay, hiếm khi ngẩng đầu lên nhìn. Nhân vật chính đang đứng trên sân khấu, dưới những ánh đèn lấp lánh rực rỡ, hắn cầm giấy khen chụp ảnh chung với lãnh đạo nhà trường nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ. Khóe môi Ngô Tà cũng khẽ nở một nụ cười đã lâu chưa có.

Bỗng nhiên cậu cảm thấy Trương Khởi Linh dời ánh mắt đến chỗ mình. Ngô Tà hoảng hốt, vội vàng cúi đầu xuống. Tận khi tiếng vỗ tay xung quanh dần vơi đi, Ngô Tà mới ngẩng đầu lên lại, nhìn theo bóng dáng ngồi xuống ở hàng ghế nhận giải đầu tiên rồi mỉm cười tự giễu.

Đúng vậy, hắn là trung tâm của mọi sự chú ý, là học sinh xuất sắc mọi mặt kiêm hotboy toàn trường, là nam thần lạnh lùng, đi đến đâu cũng tỏa ra hào quang chói lóa, sao có thể chú ý đến cậu được?

Mặc dù vẻ ngoài của Ngô Tà không bì được với Trương Khởi Linh nhưng ít ra cũng là một cậu bạn đẹp trai sáng sủa, đã thế còn có thiên phú hơn người ở lĩnh vực âm nhạc. Chẳng qua trời sinh cậu có tính cách hướng nội, không muốn giao tiếp nhiều với mọi người, dần dần tính cách hướng nội của cậu trở thành quái gở, vẻ ngoài ưa nhìn lại thành nguyên nhân khiến người ta căm ghét cậu.

Trường cấp ba thành phố D rất có danh tiếng, mỗi năm đều có biết bao học sinh trúng tuyển vào các trường đại học hàng đầu, nhưng nhiều người không biết rằng ở ngôi trường này có sự phân cực nghiêm trọng đến mức nào.

Lúc Ngô Tà mới vào trường cấp ba, thành tích của cậu không tệ, tính cách hướng nội vẫn chưa bộc lộ rõ, cộng thêm vẻ ngoài của cậu khiến nữ sinh theo đuổi cậu không ít. Tuy nhiên đây cũng chính là lý do khiến cậu biến thành cái đinh trong mắt vài người.

Một tháng sau khai giảng năm lớp 10, lần đầu tiên Ngô Tà bị người ta nhắm vào, chuyện này chỉ cần có lần đầu tiên thì sẽ có thêm vô số lần nữa.

Cậu không thể cậy nhờ phụ huynh mình, cha mẹ cậu đã ly hôn từ lâu, mẹ có gia đình mới nên hoàn toàn bỏ mặc cậu, còn cha đi công tác ở nơi khác nên không giúp được gì, Ngô Tà cũng không muốn nói chuyện này để cha thêm phiền lòng. Cậu đã từng thử nói với giáo viên, nhưng chỉ nhận được câu trả lời đơn giản là: "Nghĩ lại xem vì sao người ta chỉ nhắm vào em", "Tính cách hướng nội của em thật sự nên thay đổi",...

Hóa ra... hướng nội cũng là một cái tội...

Qua vài lần, Ngô Tà dần từ bỏ việc tìm kiếm sự giúp đỡ từ giáo viên. Mỗi khi những kẻ đó tới gây phiền phức cho cậu, cậu cũng chỉ biết thuận theo hết mức, bởi chỉ có như vậy thì sự thống khổ này mới mau chóng kết thúc.

Lần đầu tiên Ngô Tà quen biết với Trương Khởi Linh là không lâu sau khi bắt đầu học kỳ hai của năm lớp 11. Ngay lúc đó Ngô Tà đã quyết định tiến thêm một bước để phát triển tài năng thiên phú về nghệ thuật của mình, đó là trở thành một sinh viên âm nhạc. Sau giờ học cậu sẽ ngồi lại phòng học nhạc để luyện thanh, chơi guitar và viết nhạc.

Một ngày nọ, đám người kia chặn cậu lại trong phòng nhạc, sau đó đoạt lấy nhạc phổ trong tay cậu giơ lên cao, rồi lại cướp thêm vài tờ nữa xé thành mảnh vụn ngay trước mặt cậu. Ngô Tà cắn răng, khóe miệng run rẩy, ánh mắt bừng lên lửa giận, nhưng đối mặt với đám người đông thế mạnh này, cậu không dám phản kháng lại.

Đương lúc đám người kia dần dần tiến lại gần Ngô Tà chuẩn bị có hành động tiếp theo, một tiếng "Rầm" chấn động vang lên, cửa phòng học đột nhiên bị đá văng, tất cả mọi người đều giật mình hoảng hồn. Bao nhiêu ánh mắt đổ dồn ra cửa, chỉ thấy Trương Khởi Linh đứng đó, sắc mặt âm trầm đáng sợ.

Trương Khởi Linh liếc nhìn Ngô Tà bị ép lùi vào trong góc rồi lại lạnh lùng nhìn về phía đám người kia, lấy điện thoại ra làm bộ chuẩn bị gọi điện: "Muốn lên tâm sự với hiệu trưởng không?"

Đám người kia biết kẻ đứng trước mặt chính là bảo bối mà nhà trường nâng niu trong lòng bàn tay, bọn nó không thể đụng vào được, do dự một chốc đành cắn môi cầm lấy đồ đạc của mình rồi đe dọa Ngô Tà: "Coi như hôm nay mày gặp may, cứ chờ đó." Dứt lời, cả đám phóng ra khỏi lớp nhanh như chớp.

Ngô Tà cúi đầu khẽ liếc nhìn Trương Khởi Linh rồi nhẹ nhàng nói "Cảm ơn", sau đó cậu ngồi xổm xuống thu dọn đồ của mình rơi vãi dưới đất. Nhặt được gần một nửa, trước mắt cậu xuất hiện một xấp giấy, Ngô Tà ngẩng đầu nhìn, phát hiện Trương Khởi Linh cũng đang nhặt giúp cậu. Đối với ý tốt bất ngờ này, Ngô Tà luống cuống chẳng biết phải làm sao, cậu nhận lấy xấp giấy đã được sắp xếp gọn gàng, khe khẽ phát ra tiếng "Cảm ơn" gần như không nghe thấy rồi vội vàng đeo cặp sách đi ra khỏi phòng học.

Về đến nhà, Ngô Tà lấy từng mảnh vụn trong túi ra, vừa dùng keo trong suốt dán lại vừa nhớ đến chuyện xảy ra hôm nay, trong lòng dâng lên cảm xúc buồn bã vô cùng. Cậu nghĩ rằng Trương Khởi Linh giúp mình đơn giản chỉ vì thương hại mình, hoặc cũng có thể hắn là một học sinh xuất sắc, thấy chuyện bất bình phải ra tay ngăn cản, cậu cần gì phải tự mình đa tình.

Nhưng chẳng biết vì sao, sau đó đám người kia không tới gây phiền phức cho Ngô Tà nữa, có lẽ Trương Khởi Linh đã tố cáo với giáo viên khiến cho tụi nó bị dạy dỗ.

Quả nhiên là học sinh ba tốt danh xứng với thực. Ngô Tà cười khổ một tiếng, cho dù thế nào thì đây cũng là chuyện tốt với cậu.

Một tháng sau, vào một ngày nào đó, Ngô Tà vừa đến phòng học đã phát hiện trong hộc bàn của mình có một tờ giấy. Cậu tưởng đâu là do bọn kia tìm cách trêu chọc mình, đang định vo viên rồi đem vứt thì bỗng liếc thấy tiêu đề trên giấy —— "Cuộc thi âm nhạc dành cho thanh thiếu niên toàn quốc".

Bấy giờ Ngô Tà mới biết hóa ra đây chính là một mẫu đơn đăng ký. Với nhiệt huyết dành cho âm nhạc, cậu lại cẩn thận đọc tiếp.

"Đối với nhóm thí sinh cấp ba, thí sinh nằm trong top 3 cuộc thi sẽ giành được suất trúng tuyển vào học viện âm nhạc đại học Q, quán quân sẽ giành được học bổng toàn phần."

Chỉ vỏn vẹn mấy chữ này đã khiến Ngô Tà không dời mắt nổi. Học viện âm nhạc đại học Q, đây là học viện âm nhạc tốt nhất cả nước, là mộng tưởng trước giờ của Ngô Tà, nhưng điều kiện gia đình của cậu không tốt lắm, bây giờ học cấp ba cũng là nhờ sự giúp đỡ của trường học, cây đàn guitar quý giá của cậu đã được mua từ rất lâu về trước bằng số tiền tiêu vặt cậu dành dụm được, bởi vậy cậu chưa từng dám đặt ra mục tiêu hiện thực hóa ước mơ của mình. Nhưng giờ đây có một cơ hội tuyệt vời và có thể là duy nhất hiện ra trước mắt cậu, sao lại không thử một lần cơ chứ.

Cậu cầm bút điền xong đơn đăng ký, bắt đầu nghĩ xem ai là người để nó trong hộc bàn của mình.

Là hắn sao? Không không không, sao có thể được, sao hắn lại chú ý đến chuyện này được. Ngô Tà nhanh chóng phủ định.

Cuộc thi diễn ra vào tháng mười năm nay, sau khai giảng lớp 12 không lâu, vẫn còn nửa năm, Ngô Tà toàn tâm toàn ý chuẩn bị cho cuộc thi, tận dụng mọi thời gian để soạn nhạc và luyện tập.

Sau lễ trao giải cuối kỳ là chuẩn bị nghỉ hè, Ngô Tà không đến phòng học nhạc trong trường được nữa, cũng may năm đó mua đàn guitar Ngô Tà rất được ông chủ cửa hàng yêu thích và đánh giá cao, nghe nguyện vọng của cậu, ông chủ đã cho cậu mượn cửa hàng mới vừa trang trí xong nhưng vẫn chưa sử dụng làm chỗ luyện tập.

Thế là cả kỳ nghỉ hè, ngày nào Ngô Tà cũng đi sớm về khuya, mệt mỏi thì nằm nhoài trên đất thiếp đi một chốc, lúc nghỉ ngơi thì giúp ông chủ dọn dẹp vệ sinh coi như cảm ơn.

Những ngày yên bình như vậy lại bị phá vỡ ngay khi năm học mới sắp bắt đầu.

Hôm đó Ngô Tà theo lệ thường quay lưng về phía cửa luyện tập trong tiệm, đằng sau vang lên giọng nói quen thuộc làm cả người cậu run rẩy: "À, hóa ra mày trốn đến tận đây."

Ngón tay thon dài lập tức dừng lại trên dây đàn, Ngô Tà từ từ quay đầu lại, không ngoài dự đoán chính là đám người trong ác mộng của cậu.

Gã cầm đầu xem xét tình hình xung quanh một chút, cười khinh bỉ: "Đừng tưởng rằng mày tìm được chỗ dựa là Trương Khởi Linh thì mày có thể sống an nhàn, học kỳ vừa rồi Trương Khởi Linh vẫn luôn ở gần mày nên tụi tao mới tha cho mày thôi, đừng nghĩ tụi này sợ mấy lời đe dọa của nó."

Ngô Tà bất giác sợ hãi và sửng sốt, Trương Khởi Linh vẫn luôn ở gần mình? Đe dọa? Nghĩa là sao?

Gã không quan tâm Ngô Tà mà nói tiếp: "Nhưng tính ra mày cũng ghê thật, làm kiểu gì mà có thể để loại người như Trương Khởi Linh trả giá vì mày nhiều như vậy. Nói không chừng là dùng cách kinh tởm lắm đấy, xem ra thằng nhãi Trương Khởi Linh cũng chỉ là một tên đạo đức giả, phẩm hạnh chẳng ra con mẹ gì." Dứt lời, gã nở nụ cười dâm đãng.

Đám đàn em bên cạnh gã cười vang, một ngọn lửa vô danh hừng hực bốc lên trong lòng Ngô Tà, cậu để đàn guitar sang một bên rồi bước nhanh đến cho gã một đấm ngay mặt không chút do dự.

"Đm ai cho mày nói cậu ấy như vậy?!" Ngô Tà gào lên một tiếng to nhất trong đời mình.

Lần này đến lượt đám người kia ngây ra như phỗng. Gã cầm đầu không tin nổi xoa khóe môi rỉ ra chút máu của mình, nhìn chằm chằm Ngô Tà tràn đầy tức giận, sau đó gã cắn răng hất cằm, bốn năm thằng đàn em phía sau xông lên đè Ngô Tà xuống đất.

Gã cầm đầu nhìn Ngô Tà giãy giụa một cách chán ngắt, mặt lạnh tanh vòng qua cậu rồi nhặt cây đàn guitar cậu đặt trên giá, cố tình đi đến trước mặt Ngô Tà vờ cầm đàn xem xét, sau đó gã đưa cho người bên cạnh, bình tĩnh nói: "Đập nát đi."

Phẫn nộ trong mắt Ngô Tà lập tức hóa thành hoảng sợ và tuyệt vọng.

"Đừng! Đừng mà! Tôi cầu xin các cậu! Đừng!"

Giữa những tiếng cầu xin của Ngô Tà, đàn guitar bỗng chốc vỡ nát, gỗ vụn rơi đầy trên đất.

Gã cầm đầu ngồi xổm xuống giật tóc Ngô Tà ép cậu ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm ánh mắt phẫn hận của cậu, đắc ý nói: "Đm ai bảo mày dám chống lại tao? Đây chính là kết cục."

Nói xong, những nắm đấm như mưa trút xuống trên người Ngô Tà. Cậu ôm đầu, trong lòng ngập tràn tức giận và không cam tâm nhưng lại chẳng thể làm gì được.

Đột nhiên bên cạnh vang lên tiếng kêu rên đau đớn. Tất cả mọi người dừng tay, đồng loạt nhìn về phía cửa.

"Tao đã nói rồi, cấm động tới cậu ấy!" Giọng nói lạnh lẽo và trầm thấp của Trương Khởi Linh truyền vào tai Ngô Tà.

"Hừ, Trương Khởi Linh, tao nhắc nhở mày, đây không phải trong trường, không ai quản được tụi tao đâu. Nếu mày còn xía vào thì tụi tao xử mày luôn một thể!"

Đáp lại gã là âm thanh xé gió của nắm đấm, Trương Khởi Linh đã dùng hành động thực tế để tỏ rõ thái độ của mình.

Phần lớn đám người đều dồn lại bao vây Trương Khởi Linh, lúc này Ngô Tà mới khó khăn ngẩng đầu lên nhìn.

Đúng là hắn, hóa ra không phải là ảo giác của mình!

Hai tay khó địch nổi bốn tay, Trương Khởi Linh tuy có vẻ đánh nhau rất giỏi nhưng cũng chẳng thể thắng nổi nhiều người như vậy, chưa gì hắn đã rơi vào thế yếu, trên người trúng phải vài cú.

Mặc dù cả người đã rã rời nhưng không biết lấy được sức mạnh từ đâu mà Ngô Tà bò dậy khỏi mặt đất, lao vào trong đám người giúp Trương Khởi Linh chắn bớt mấy đấm.

Đúng lúc ấy, tiếng còi cảnh sát kêu lên inh ỏi ngoài cửa.

"Mẹ nó, thằng này báo cảnh sát trước khi tới!"

"Kệ tụi nó đi, chạy mau!"

Trong chốc lát, đám người đã mất tăm không còn bóng dáng.

Ngô Tà chưa kịp nói gì, Trương Khởi Linh đã bước nhanh đến phía sau cửa cúi người nhặt một cái điện thoại lên. Lúc này Ngô Tà mới biết thì ra tiếng còi cảnh sát phát ra từ trong điện thoại.

Trương Khởi Linh tắt chuông, nhìn Ngô Tà, sau đó xem xét từ trên xuống dưới thương tích trên người cậu, không nói không rằng vội kéo tay cậu đi.

Mặc dù Trương Khởi Linh đến giờ vẫn chưa nói gì với mình, nhưng Ngô Tà hoàn toàn tin tưởng hắn, để mặc cho hắn kéo mình đi.

Trương Khởi Linh dẫn Ngô Tà tới một chung cư cách đó không xa.

"Đây là... nhà cậu à?" Ngô Tà dè dặt hỏi Trương Khởi Linh đang lấy chìa khóa mở cửa.

"Ừ." Hắn trả lời một chữ dứt khoát.

"Cha mẹ cậu không có nhà sao?"

"Ở nước ngoài hết rồi."

Trương Khởi Linh đưa Ngô Tà vào phòng, sau đó lục tìm hòm thuốc trong ngăn tủ, quay đầu lại mới thấy Ngô Tà vẫn còn lúng túng đứng tại chỗ.

"Ngồi đại đi."

"À... Người tôi dơ lắm... không muốn làm bẩn nhà cậu."

Trương Khởi Linh đặt tay lên vai Ngô Tà ấn cậu ngồi xuống, Ngô Tà bị ép ngồi lên sô pha.

Nhìn Trương Khởi Linh thoăn thoắt giúp mình xử lý vết thương, Ngô Tà nhìn xung quanh rồi tán gẫu với hắn: "Bình thường cậu sống một mình sao?"

"Ừ, cha mẹ tôi chỉ về nhà vào dịp Tết."

"Vậy cha mẹ cậu không thuê giúp việc cho cậu hả?"

"Tôi không thích có người ngoài ở trong nhà."

"Ồ..."

Im lặng một lát, vết thương của Ngô Tà đã được xử lý xong.

"Ăn tối chưa?" Trương Khởi Linh bất ngờ hỏi.

"Hả? Chưa..."

"Cậu ngồi ở đây, tôi ra ngoài mua."

"Này, không cần..." Ngô Tà chưa nói xong, Trương Khởi Linh đã vội vàng ra cửa.

Hai mươi phút sau, tiếng mở cửa vang lên. Ngô Tà tập tễnh đi ra đón.

Bất ngờ thay, ngoại trừ cơm tối, Trương Khởi Linh còn vác theo một túi guitar to đằng sau.

Không kịp nghĩ nhiều, Ngô Tà vội nhận lấy đồ ăn để lên bàn, sau đó nhìn Trương Khởi Linh đổi dép đi vào, mở túi đựng guitar rồi lấy ra một chiếc đàn guitar mới tinh đưa cho mình.

"Tôi không am hiểu nhạc cụ lắm, nhưng tôi có hỏi ông chủ cửa hàng, cái này chắc không khác lắm với chiếc đàn cũ của cậu."

Ngô Tà hơi ngơ ngác nhận lấy: "Đây là... do cậu mua?"

"Ừ, cho cậu." Trương Khởi Linh lại cúi người lục tìm ở ngăn trong của túi đựng đàn, "Còn có cái này cũng cho cậu."

Đó là nhạc phổ do Ngô Tà tự biên soạn đã bị đám người kia vứt trong cửa hàng.

Trương Khởi Linh nhìn Ngô Tà còn chưa tỉnh táo lại, vỗ vai cậu nói: "Ăn cơm trước đã, nguội rồi."

Ngồi trước bàn ăn, Trương Khởi Linh như nghĩ tới chuyện gì: "Đúng rồi, phòng của cha mẹ tôi vẫn luôn để không, nếu cậu thích thì sau này có thể tới đây tập luyện."

Ngô Tà sửng sốt nhìn hắn: "Không phải cậu bảo không thích có người ngoài ở trong nhà sao?"

"Cậu không tính, cậu là bạn tôi."

Không thấy đáp lại, Trương Khởi Linh nhìn về phía Ngô Tà, thấy cậu cúi đầu lặng lẽ rơi nước mắt, từng giọt từng giọt lã chã rớt vào bát cơm. Trương Khởi Linh không nói gì, chỉ lấy giấy đưa cho cậu.

Một lát sau, cuối cùng Ngô Tà cũng bình ổn lại cảm xúc của mình, đôi mắt hoe đỏ mang theo kiên cường nhìn Trương Khởi Linh: "Kể từ sau lớp 11 đám người kia không bắt nạt tôi nữa là vì cậu đã cảnh cáo bọn nó phải không? Đơn đăng ký cuộc thi âm nhạc cũng là do cậu nhét vào hộc bàn của tôi chứ gì? Vì sao cậu lại giúp tôi? Mặc dù tôi rất biết ơn sự trợ giúp của cậu, nhưng nếu chỉ vì cậu cảm thấy thương hại tôi, đồng cảm với tôi thì không cần đâu."

Trương Khởi Linh bình tĩnh nhìn Ngô Tà, đôi mắt đen láy của hắn không chút gợn sóng, mãi một lúc sau hắn mới chậm rãi nói: "Mười năm trước, nhà của tôi còn ở thành phố B, tôi cũng học tiểu học ở đó, lúc ấy thành tích của tôi rất tốt, tính cách khá lạnh nhạt, không hòa nhập được với mọi người, bởi vậy khi đó có rất nhiều bạn học xa lánh và bắt nạt tôi. Có một lần tôi đang ngồi học ở bên cạnh bồn hoa dưới tiểu khu, có người đi đến đoạt lấy sách của tôi rồi chửi bới tôi. Lúc đấy rất nhiều bạn học đã vây lại xem nhưng không một ai ra tay ngăn cản, ngoại trừ một người. Cậu ấy là người duy nhất giúp đỡ tôi. Ngô Tà, có lẽ cậu không còn nhớ rõ tôi, nhưng tôi vẫn luôn nhớ rõ cậu."

Ký ức xa xăm của Ngô Tà dần quay về, khi đó cậu cũng sống ở thành phố B, một ngày nọ đang chơi một mình trong tiểu khu thì thấy một bạn nam đang ngồi trong góc yên lặng đọc sách, thoạt trông cũng xấp xỉ tuổi mình. Sau đó cậu nhìn thấy bạn nam bị đám con nít cùng tuổi bắt nạt nhưng không ai đứng ra giúp cả, trong lòng cậu rất tức giận nên mới nói: "Trả lại sách cho cậu ấy đi, đừng bắt nạt cậu ấy nữa!"

Trương Khởi Linh vẫn nhớ như in, sau khi cậu bạn nhỏ gầy kia nói xong, bên cạnh còn có người khuyên cậu ấy: "Ngô Tà, cậu đừng xen vào." Nhưng cậu bạn kia không hề lui bước, căng thẳng đứng đó cho đến khi phụ huynh của từng đứa nhóc tới đón con mình về. Sau này cả gia đình Trương Khởi Linh dọn khỏi thành phố B, nhưng trong lòng hắn mãi mãi không quên được cậu bạn ấy.

Chẳng qua hắn không ngờ mình có thể gặp lại cậu một lần nữa ở trường cấp ba, người đã từng giúp hắn khỏi bị bắt nạt nay lại rơi vào hoàn cảnh giống hệt hắn khi ấy.

Thấy Ngô Tà có vẻ đã nhớ lại, Trương Khởi Linh nói tiếp: "Ngô Tà, tôi biết tính cách cậu hướng nội, nhưng cậu là người lương thiện nhất, tốt bụng nhất. Hướng nội không sai, người sai là những người chỉ biết vây xem và hùa theo. Hành động của cậu đã nói cho tôi biết và thay đổi cuộc sống của tôi, cậu là ánh sáng của tôi, bây giờ đến lượt tôi trở thành ánh sáng của cậu."

Bắt đầu từ hôm đó, ngoại trừ mỗi ngày đi học trên trường, Trương Khởi Linh đều ở bên cạnh Ngô Tà. Sau giờ học, hai người cùng về nhà Trương Khởi Linh, Ngô Tà luyện đàn trong phòng ngủ, Trương Khởi Linh ngồi học trong thư phòng. Sau đó để bớt phiền phức, dưới lời mời của Trương Khởi Linh, Ngô Tà bèn dọn đồ vào ở tạm trong nhà hắn, Trương Khởi Linh dạy kèm các môn còn yếu cho Ngô Tà, Ngô Tà sẽ chơi đàn giúp Trương Khởi Linh thư giãn mỗi khi hắn học hành mệt mỏi.

Tháng tám năm sau, Ngô Tà vác theo cây đàn guitar, kéo hành lý bước vào sân bay, nhìn thấy Trương Khởi Linh đang đứng ở phía xa chờ cậu.

Trương Khởi Linh nhìn người trước mặt, mỉm cười dịu dàng: "Chào cậu, Ngô Tà, sinh viên năm nhất học viện âm nhạc đại học Q."

"Chào cậu, Trương Khởi Linh, sinh viên năm nhất khoa vật lý đại học Q." Ánh mặt trời xuyên qua ô cửa kính ở sân bay, trên gương mặt Ngô Tà nở nụ cười xán lạn, cả người tràn đầy sự tự tin.

"Đi thôi, cuộc sống mới của chúng ta sắp bắt đầu rồi!"

Trương Khởi Linh nắm tay Ngô Tà, hai người kề vai cùng đi về phía ánh sáng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top