Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Tam sinh vạn vật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Cẩm Y Dạ Hành Tiểu Tây Qua (锦衣夜行小西瓜)

CP: Bình Tà (Trương Khởi Linh x Ngô Tà)

Edit: Thanh Thảo

Cre: http://jinyiyexingxiaoxigua.lofter.com/post/31b6c915_1cd4fa0be

"Nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật." — Đạo Đức Kinh - Lão Tử

----------------------------------------

Tam sinh vạn vật, vạn vật quy nhất.

.

"Thiên Chân, lúc nào thì cậu cảm thấy hạnh phúc nhất?" Mới sáng bảnh mắt, tôi còn chưa đánh xong một cái ngáp thì Bàn Tử đã giơ điện thoại lên, nghiêm túc hỏi tôi.

Cái vấn đề củ chuối gì đây, tự nhiên lại hỏi không đầu không đuôi như vậy. Tôi mới thức dậy nên đầu óc vẫn còn mơ màng, trong lòng thầm nghĩ lúc mà tôi hạnh phúc nhất chính là khi nhận tiền để kể cho anh nghe mấy chuyện đen tối không dành cho con nít. Tôi hỏi lại: "Sao đấy? Tối qua mất ngủ à?" Đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi.

Bàn Tử liếc xéo tôi: "Ông đây miễn dịch rồi, cho dù âm thanh lớn thế nào vẫn ngủ ngon như thường. Cậu đứng đắn chút đi, tôi đang nói cái này này."

Dứt lời, hắn kề điện thoại sát mặt tôi, suýt nữa là tôi mù cả mắt. Nhìn kỹ, hóa ra là bảng hot search. Dạo này tin tức khá nhiều, hình như có một minh tinh nào đó mới come out xong, nhưng tôi nhìn mãi mà cũng không biết đây là ai, đành cảm thán thì ra thời của mình đã qua lâu rồi.

Tôi bảo anh cho tôi xem cái này làm gì? Ông đây cũng không định come out đâu... Bàn Tử lại chỉ vào một dòng để tôi nhìn kỹ, trên đó viết #Năm hai là năm thoải mái nhất trong thời đại học#, sau đó hỏi tôi có thật không.

Tôi vỗ vỗ vai Bàn Tử, nói, xem ra có vẻ cũng đúng, rảnh rỗi sinh nông nổi mà. Bàn Tử nhớ năm đó hắn hưởng ứng lời kêu gọi của chủ tịch Mao lên núi về làng, cống hiến cả sức trẻ cho Tổ quốc yêu dấu. Còn Tiểu Ca thì ra trường đời, bốn bể là nhà bánh tông là thầy, hiện tại không bằng cấp. Nói đi nói lại trong nhà chỉ có mỗi mình Ngô Tà là sinh viên đại học chân chính, không hỏi cậu thì hỏi ai bây giờ.

Tôi đáp: "Vậy thì tôi cũng chả nhớ, bao nhiêu năm trôi qua rồi. Không thì anh hỏi Tô Vạn xem." Bàn Tử khinh bỉ, nói đổi chủ đề đi, năm nào cậu cảm thấy hạnh phúc nhất?

Tôi cẩn thận ngẫm lại, chắc là năm tôi tốt nghiệp đại học, vật vã nộp xong luận văn thì tụ tập chơi bời với mấy thằng bạn, một mùa hè vô ích trôi qua nhưng cũng khá vui. Bàn Tử nói lúc hắn hạnh phúc nhất chính là khi gặp tôi nhiều năm trước, lúc đó hắn có tiền bao gái, không có tiền cũng bao gái, mồm to uống rượu ăn thịt, cực kỳ hưởng thụ. Sau khi gặp tôi thì xảy ra hết chuyện này đến chuyện khác, cuối cùng chúng tôi về thôn nhỏ ẩn cư, ngay cả một em gái xinh đẹp cũng chẳng có.

Tôi nói: "Không đúng, cái này phải gọi là tôi đã cứu vớt linh hồn lầm đường lạc lối của anh, không để anh đọa lạc ngày qua ngày trong rượu thịt."

Bàn Tử lại không cho là vậy, bảo sống đọa lạc thì sao, rồi cũng ở đây chờ chết như nhau: "Nhưng mà chẳng lẽ cậu không muốn biết khi nào thì Tiểu Ca cảm thấy hạnh phúc nhất?"

Hả? Hắn? Lòng tôi thầm nói có khi hắn cũng đã quên mất lúc nào hạnh phúc nhất rồi, có thể là lúc dán mắt lên trần nhà, có thể là lúc cho gà ăn, có thể là lúc yên lặng ngồi canh cửa, chẳng qua chắc không có khả năng là tôi ngu ngốc vào mấy năm trước đâu. Tôi nhớ lại bộ dáng của mình đã muốn đập đầu vào gối tự tử, có lẽ lúc đó hắn chỉ cảm thấy tôi là kẻ vướng chân, mang theo hạ đấu đúng là xui như đạp phân chó.

Nhưng rảnh quá thì sao đây, chi bằng cứ hỏi Muộn Du Bình thử. Tôi và Bàn Tử ăn ý với nhau, định bóng gió hỏi hắn một chút.

Tôi tiến lại gần Muộn Du Bình đang ngồi trên xích đu ngửa mặt nhìn trời, hỏi: "Tiểu Ca, anh cảm thấy khi nào thì anh hạnh phúc nhất?"

Ngoài dự đoán của tôi, người ta còn chả thèm cho tôi một ánh mắt, chắc là đã nghe được cuộc đối thoại thiếu dinh dưỡng giữa tôi và Bàn Tử, không muốn mở mồm.

Bàn Tử cũng chen vào ngồi bên cạnh tôi, nói: "Cậu không hiểu rồi, Tiểu Ca im lặng là vàng, chứng tỏ lúc hắn hạnh phúc nhất chính là khi không phải nói chuyện với cậu."

Cái đó mà gọi là hạnh phúc à, tôi bảo từ bé đến lớn tôi chưa từng thấy hạnh phúc nào im lặng như vậy. Đột nhiên trong đầu tôi hiện ra hình ảnh Muộn Du Bình ngoài mặt không một gợn sóng nhưng nội tâm đang nhảy nhót gào rú, không khỏi rùng mình một trận, thôi dẹp đi, quá đáng sợ rồi.

Sau đó Bàn Tử vào phòng bếp chuẩn bị cơm trưa, sai tôi đi nhặt rau cho hắn, vì vậy câu chuyện nhàm chán này bị quăng sang một bên, đến tận buổi tối mới được lôi ra một lần nữa.

Sau bữa cơm chiều, tôi theo thường lệ nằm trên giường nghịch điện thoại, bỗng nhiên cảm thấy bên giường lõm xuống. Vừa nhìn, hóa ra là Muộn Du Bình. Vào lúc này mà thấy hắn đúng là hiếm hoi, không khỏi lộ vẻ ngạc nhiên: "Sao hôm nay anh không đi tuần núi?"

Muộn Du Bình nhìn chăm chú vào mắt tôi, nói: "Có ba lần."

Tôi sốc, có chuyện gì đáng giá để Muộn Du Bình mở miệng, lòng hiếu kỳ của tôi rất nhanh được khơi lên. Tôi ngây ngốc hỏi lại: "Cái gì?"

"Vấn đề buổi sáng cậu hỏi."

A, hóa ra là chuyện đó, thì ra lúc ấy hắn không nói lời nào là vì không muốn để Bàn Tử nghe. Tôi vui sướng hớn hở, cuối cùng tôi cũng khác với Bàn Tử, mặc kệ chuyện của hắn và mấy em gái xinh đẹp đi, ông đây và lão Trương cũng có chuyện bí mật nhé!

"Thứ nhất, chính là Tết âm lịch năm ấy tôi nhận được một cây kẹo."

À, đứa trẻ trong nhà, lần đầu tiên trong cuộc đời mình nhận được thiện ý từ một người xa lạ. Dù cho nó chỉ là một viên kẹo đường, nhưng lại trở thành nỗi khao khát của hắn khi còn là một thiếu niên.

"Thứ hai, chính là mùa đông tôi nhìn thấy mẹ."

À, người thanh niên chồng chất những vết thương quay về miếu Lạt Ma, dưới ánh lửa bên lò sưởi gặp được người gần gũi nhất trong cuộc đời hắn. Ba ngày kia, tĩnh lặng đến nỗi chỉ còn lại tiếng tim đập và tiếng hít thở, tựa như những bông tuyết tan vào máu thịt của người bên cạnh, hòa vào tận xương cốt, đủ khắc sâu trong lòng.

Muộn Du Bình im lặng, tôi hỏi: "Lần thứ ba đâu?"

Hắn nhìn tôi, ánh mắt vẫn trầm tĩnh như cũ, hệt như một viên hắc diệu thạch: "Lần còn lại, lúc đầu tôi cũng không nhận ra."

Ý gì đây? Tôi nhìn hắn, đột nhiên ngộ ra: "Chắc không phải là lần nhìn thấy tôi dưới nhà chú ba chứ?"

Hắn lắc đầu, trả lời: "Ở núi Trường Bạch."

Được rồi, tôi hơi thất vọng, nghĩ thầm người này đúng là không biết nói dối: "Khi anh nhìn thấy chung cực?"

Hắn lại nhìn tôi lần nữa, ánh mắt ấy quen thuộc đến đáng sợ. Tôi chăm chú nhìn hắn ba giây, sau đó cả người đồng loạt nổi da gà. Trong đầu tôi hiện lên trận gió rét lạnh, một nhúm lửa trại, và cả một căn lều. Khi ấy tôi ngồi trước ngọn lửa, cố gắng miêu tả cho hắn biết thế gian này tốt đẹp như thế nào, chỉ mong hắn cùng tôi xuống núi. Nhưng Muộn Du Bình lại dùng chính ánh mắt này để nhìn tôi một hồi lâu, lâu đến mức sau lưng tôi chảy mồ hôi lạnh, tưởng đâu phía sau mình có quái vật.

Ánh mắt ấy khắc sâu vào lòng, lẫn trong những năm tháng thống khổ của tôi, tôi vẫn luôn nhớ về nó. Nó tiếp thêm cho tôi sức mạnh, nhắc nhở tôi rằng ở nơi sâu thẳm trong núi vẫn luôn có một người khắc ghi cẩn thận hình bóng của mình. Bây giờ ánh mắt ấy vượt qua hơn mười năm đằng đẵng, ở một thời không khác mà xuất hiện trước mặt tôi.

Tôi nói: "Không phải chứ, lúc ấy anh đã thầm mến tôi rồi?"

Muộn Du Bình lắc đầu, đáp: "Là chuyện xảy ra sau đó."

Sau đó? Tôi nhớ lại, Ngô Tà đã nói: "Tiểu Ca, nếu anh thật sự phải đi thì tôi sẽ không ngăn cản. Nhưng dù thế nào vẫn phải nhớ kỹ, sau khi đi ra, nhất định phải đến Hàng Châu tìm tôi."

Những lời này quá buồn nôn, tôi sẽ không viết nó vào bút ký, nhưng cảnh tượng kia vẫn luôn lặp lại vô số lần trong đầu tôi, làm sao mà tôi quên được.

Tôi rùng mình, hỏi: "Là khi đó?"

Muộn Du Bình gật đầu, nói: "Sau này tôi mới nhận ra được cảm giác khi ấy, tôi có một hy vọng."

"Sau đó, tôi hạ quyết định."

Tôi ra hiệu cho hắn không cần nói nữa, những chuyện xảy ra tiếp theo chúng tôi đều biết.

Tiếp theo, hắn lấy ra Quỷ tỷ, đặt ra một ước hẹn.

Tôi khiến hắn bắt đầu quyến luyến thế gian này, vậy nên khi hắn bước ra, tôi đón hắn, giữa đau khổ vô tận mang hạnh phúc phủ lên mười năm cô độc đến cùng cực của người ấy.

Ngoài cửa phòng, Bàn Tử gọi chúng tôi ra ăn khuya. Ánh trăng bên ô cửa sổ tròn vành vạnh. Trong TV vang lên tiếng reo hò ồn ã. Thằng nhóc nhà hàng xóm lại lên cơn quấy khóc. Tôi và hắn liếc mắt nhìn nhau, hắn khẽ mỉm cười nói với tôi: "Tam sinh vạn vật."

Lần đầu tiên, viên kẹo cho hắn nếm trải ấm áp nhân gian. Lần thứ hai, mẹ ràng buộc hắn với thế gian. Lần thứ ba, cái lạnh lẽo khi màn đêm buông xuống hòa cùng ánh lửa trại ấm áp, hắn lựa chọn khắc sâu mối liên hệ giữa hắn và thế giới này.

Nhất sinh nhị, nhị sinh tam. Tam sinh vạn vật.

Từ nay về sau, hắn chính thức bước vào hồng trần cuồn cuộn, muôn vàn phồn hoa trên thế gian bắt đầu có liên hệ với con người ấy.

Từ đó, vạn vật quy nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top