Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vua câu cá (12)- Cá lên

Edit: HangNguyen

Dây câu của ông cụ còn chưa động, chúng tôi không có cách nào rời đi. Ba người ngồi trên vách núi, mây vẫn trôi trên bầu trời nhưng chẳng ai nói câu gì, chỉ nhìn trời chiều dần buông, chiếu vàng trên đá núi.

Gió không lớn nhưng khí trời thì lạnh, ba người xúm lại một góc, làm tôi nhớ lại rất nhiều rất nhiều thời gian như vậy. Trước đây, trong lòng ai cũng mang một gánh nặng không thể không làm, nhưng giờ trong lòng rỗng tuếch, chẳng có cái đếch gì.

"Đẹp tuyệt! Lúc trước từng đi qua bao nhiêu sông núi, thế quái nào chưa từng dừng lại ngó một lần?" Bàn Tử nói.

Đúng thế, đẹp tuyệt. Mặt trời chậm rãi hạ xuống đường chân trời. Tôi bật di động, nơi này không có tín hiệu nên pin vẫn còn đầy. Tiện tay bật một bài nhạc không lời, sau đó liền dựa vào Bàn Tử ngủ thiếp đi. Trên người tên này có một mùi đặc biệt pha trộn giữa mùi thuốc lá và dầu trơn. Sau ba tháng sống nơi hoang dã thì trên người ai cũng có thứ mùi này.

Từ sau chuyến đi núi Trường Bạch, không còn phải ngủ ở ngoài trời. Trước kia, cứ mỗi lần sắp chợp mắt, tôi đều ước ao đừng phát sinh thêm bất cứ chuyện gì, kể cả có là trong mơ. Giờ thì kiểu, mong cho mọi chuyện sẽ không tái diễn lần nữa.

8 giờ tối, sau khi trời trở lạnh, tôi bị rét nên mò dậy, thấy Bàn Tử vẫn còn ngủ há mỏ. Muộn Du Bình không còn ngồi cạnh chúng tôi. Xoa xoa mặt mày, tôi đốt một điếu thuốc rồi đẩy Bàn Tử ra, đứng dậy, liền thấy bên hồ sâu có hai ngọn đèn câu cá, kỳ thực chính là đèn mỏ không thấm nước, Muộn Du Bình đang xách lên giúp ông cụ soi mặt đầm. Ông cụ già vẫn ngâm chân trong nước, đang xoay ổ trục, cuộn đoạn dây câu.

"Sao rồi?" Tôi đi xuống.

Ông cụ trả lời: "Có cá nhỡ."

Dây câu căng thẳng tắp, mỗi lần cuộn một vòng dây, dường như đều phải hao phí nhiều sức lực. Ông lão dụng lực cuộn hai ba vòng, sau đó bỗng buông tay, ổ trục liền quay phát chục vòng, rồi bị kiềm lại khóa chặt.

"Là con cá đó sao?" Lòng tôi thầm nghĩ đám nấm long quan cũng hữu dụng gớm nhỉ? Nhưng cá lâu năm như vậy mà không nặng, chỉ nhỡ nhỡ thôi sao?

Ông cụ thở dài: "Không phải, là một loại cá khác, sức lực rất lớn, dài tầm hơn thước. Trước kia tôi cũng đã từng câu đươc. Không phải nó, nếu không đã....."

Tôi không rõ ý lão nếu không cái gì, có lẽ là: nếu không lão đã không kéo được. Ông cụ dần nhanh tay thu dây, từ từ sức kéo và sức bật phía đầu kia yếu bớt, tới đây ông ta liền thu lại không ngừng, lúc này chúng tôi có thể hỗ trợ cùng.

Mỗi người thu một giờ thì đến phiên tôi, bản thân có điểm hưng phấn, đầu dây tuy rằng không còn chống cự, nhưng cảm giác vẫn nặng trĩu như trước, giữ một lúc sẽ không còn khí lực, phải tạm nghỉ một chút mới lại tiếp tục được. Đến khi Bàn Tử tỉnh lại, chúng tôi cũng vừa đưa được con cá lên khỏi hồ sâu. Khoảnh khắc vừa nổi trên mặt nước, tôi liền thấy một bóng đen mình mang vẩy trắng xuất hiện trên mặt nước dưới ánh đèn mỏ. Qua hiệu ứng phóng đại của mặt nước, cái bóng kia như thể một con quái vật.

Đó là một con cá trắm đen lớn, thân dài thước sáu, tròng mắt đã thoái hóa, không biết là cái giống gì.

"Có muốn nếm thử cá đầm không?" Ông cụ hỏi tôi. Tôi chẳng còn nhớ đã từng ăn loại cá này ở đâu, nhưng hương vị chắc cũng chả khác biệt lắm. "Thôi hay thả đi, lớn đến từng này cũng chẳng dễ dàng." Tôi nhìn ông cụ nói, "Bốn người chúng ta cũng không ăn hết được."

Ông cụ kéo dây câu lôi con cá tới đám đất khô, lắc đầu. Khi đó tôi mới nhìn ra, trên bụng nó có một vết rách lớn, gần như muốn cắt rời thân cá.

"Không phải do ta bắt nên sức lực nó tiêu hao, nó bỗng nhiên bất động, là do một con cá lớn hơn cắn, nên chết ngay lập tức."

Tôi dùng tay đo miệng vết thương trên thân cá, thầm nuốt một ngụm khí lạnh. Miệng không quá lớn, nhưng sức mạnh và độ chuẩn xác cỡ này, là do một con mãnh thú. Dường như chỉ cần ngoạm một nhát sẽ trí mạng, nội tạng cũng bị kéo theo luôn.

"Tôi nói đúng rồi chứ gì?" Ông lão ngó sang tôi, "Nó ở ngay phía dưới."

Vẻ mặt ông cụ bỗng sáng ngời, tia vẩn đục trong tròng mắt đã biến mất. Ánh nhìn tựa như xuyên thấu tới nơi sâu nhất dưới làn nước.

Chắc hẳn bao nhiêu năm qua, ông cụ cũng đã nhiều lần hoài nghi, con cá này liệu có thực sự tồn tại? Trong lúc tôi còn mải nghĩ, ông cụ đã yên lặng đứng dậy, tìm một nhánh cây, bắt đầu đánh vảy, xử lí nội tạng.

Tôi cầm đèn pin soi xuống mặt nước muốn nhìn kỹ thêm, rồi đi ra xung quanh hố nước, kiểm tra mực nước cao hay thấp, biết đâu lại giúp tôi tìm ra nguyên nhân vì sao những người đó thiệt mạng.

Theo lời kể của ông cụ, lúc mấy người đó chết, dưới mặt nước có rong rêu di chuyển, rong rêu chính là sinh trưởng trên mình con cá.

Bấy giờ Phúc Kiến đương hạn hán. Mực nước so với hiện tại chắc chắc thấp hơn, mặt nước cũng sẽ không rộng. Nếu mực nước thấp, mặt nước hẹp mà lại thấy một đoạn rêu dài chuyển động, thì cá không thể quá lớn.

Nhìn miệng vết thương của con cá trắm lúc rồi cũng không lớn. Liệu có thể suy diễn được đây là một con cá dưới một thước, nhưng cá không nổi một thước thì có sức lực lớn như vậy được không đây, trực tiếp ngoạm một phát chết con trắm đen?

Lòng tôi sinh ra nghi vấn, mặt nước này dường như mâu thuẫn với tất cả manh mối từng nghe được. Nhưng về khoản cá mú tôi cũng không biết rõ.

Tôi hút một điếu thuốc, dưới lòng hồ tuyệt đối tối om, sao trên mình cá vẫn có rong rêu sinh trưởng, hay đó vốn không phải rong rêu, đám rong rêu đó rốt cuộc là thứ gì?

Trình bày một chút về điểm đáng ngờ, Tiểu Ca khá hứng thú. Dưới hồ hiện ra hình dạng Thái Cực, trong hồ có thợ xây dựng vách ngăn, quái ngư trong hồ thời điểm hạn hán nổi lên vồ người, mặt nước nơi quái ngư xuất hiện khá hẹp, trên mình quái ngư có rong rêu hoặc thứ gì đó giống rong.

Lôi Bản Xương là kẻ cầm đèn cho dân trộm mộ.

Tôi ngừng dòng suy nghĩ. Cả đám hiện tại đang câu cá, đừng để việc này xọ sang việc khác. Cố duy trì suy nghĩ đơn giản, trừ khi chắc chắn nhận thấy điểm dối trá, tới lúc đó tôi sẽ bỏ luôn lão Lôi Bản Xương kia lại nơi này.

Lôi Bản Xương làm cá xong, cắt thành các dải, dùng làm mồi câu. Lão cắn cứ theo miệng vết thương mà chia cá thành những đoạn cỡ nửa cánh tay, rồi ngâm trong nấm long quan.

Sau khi rửa tay dưới hồ, ông cụ đi tới chỗ chúng tôi đang ngắm nghía cái đầu cá, bắt đầu xử lí tới nó. Bàn Tử chỉ mất một giây: "Canh đầu cá đậu phụ! Con mẹ nó, tôi chưa từng thấy cái đầu cá nào to thế này. Nồi của chúng ta có vừa không nhỉ?"

Lôi Bản Xương nói: "Trong mồi câu có nấm long quan, đầu con cá này không cách nào ăn được, rửa cũng không sạch. Nhưng não cá vẫn có thể ăn. Ngày mai chúng ta lại đi hướng đó, đến chỗ tôi kể, hai cái đầm rất gần nhau. Tiếp đây, phải dựa vào mấy cậu."

"Sao ông không thử tiếp, đầm này chẳng phải có cá sao?"

"Nhiều năm trôi qua như vậy, câu được cá ở đây thực rất bình thường, nhưng ở chỗ kia một lần cũng không mắc câu. Phía dưới là một hồ lớn, đòi hỏi chỉ câu riêng một con cá, quả thực quá khó khăn." Ông cụ nói, "Nếu các cậu có thể theo hỗ trợ tôi nửa năm, biết đâu lại trúng số, nhưng điều này vốn không có khả năng, tôi cũng không muốn chậm trễ các cậu."

Ông cụ ho khan vài tiếng, tròng mắt lại chuyển đục, xoay người bỏ vào trong lều. chúng tôi đưa mắt nhìn nhau, Bàn Tử nói: "Đó là một tử sĩ."

"Ý gì vậy?"

"Ông ta biết kết cục của mình là như thế nào, đã vô cùng tập trung tâm trí. Cậu còn chưa gặp người như thế sao?"

Trong đầu tôi hiện ra biểu cảm cuối cùng của Phan Tử, trong lòng thầm co thắt.

______________

Tôi không thích ngày nghỉ, bởi vì...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#bíẩn