Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 104

Túc Cảnh Mặc nhìn Khúc Chí Văn từ trên xuống dưới, y nheo mắt rồi quan tâm hỏi.

"Đã lâu ngày không gặp, thế giới cũng không nên thay đổi nhanh như thế này chứ. Tại sao trông ngươi như người sắp chết vậy?"

"Không phải bệ hạ nhìn cũng không khỏe lắm sao?"

Túc Cảnh Mặc tùy ý giơ cánh tay gần như trong suốt lên nói.

"Đây không phải là nhân quả báo ứng mà ngươi nói sao?"

"......"

"Tôi đến đây muốn hỏi bệ hạ một việc."

Túc Cảnh Mặc bật cười thành tiếng nói.

"Ồ? Bây giờ ngươi có việc muốn hỏi sao? Ngươi không phải là nên bàn bạc với tên họ Đường kia cách để có Ngột Cốt sao?"

Khúc Chí Văn cũng không ngạc nhiên khi nghe Túc Cảnh Mặc nói như vậy. Mặc dù mấy ngày nay cậu không xuất hiện, Đường Gia Minh đã đến đây rất nhiều lần. Khúc Chí Văn không biết Đường Gia Minh dùng biện pháp gì khiến cho nguyên khí của Túc Cảnh Mặc suy giảm, nhưng đúng là cậu có nhúng tay vào.

Nếu Túc Cảnh Mặc không nhận ra thì đó mới là vấn đề.

Khúc Chí Văn vốn dĩ đến đây để hỏi Túc Cảnh Mặc một số việc, cậu không muốn lãng phí thời gian nên đã nhanh chóng đổi sang đề tài khác và nói.

"Tôi muốn hỏi bệ hạ có biết Đàm Trình bị Túc Cảnh Nghiên mang đi không?"

Không biết câu hỏi này có gì buồn cười mà làm cho Túc Cảnh Mặc lại cười một cách vui vẻ.

"Ngươi nói xem, ta nên trả lời ngươi như thế nào đây? Ngươi muốn ta nói cho ngươi biết hắn đang ở đâu hay hắn có thật sự đang nằm trong tay Túc Cảnh Nghiên..."

Túc Cảnh Mặc nhẹ nhàng nghiêng đầu, ánh mắt nhàn nhạt nhìn vào Khúc Chí Văn rồi nói tiếp.

"Không phải chuyện này người biết rõ hơn ta sao? Ngươi là thiên sư, lẽ ra ngươi phải hiểu rõ là... tên đó, có thật sự là Túc Cảnh Nghiên hay không?"

Lời nói của Túc Cảnh Mặc có ẩn ý, nhưng Khúc Chí Văn không đoán được ám chỉ trong lời nói của y, tựa như y đang thử cậu, lại nói một cách mơ hồ, làm cho Khúc Chí Văn thực sự bực tức.

"Vậy rốt cuộc bệ hạ có ý gì?"

"Ta chỉ muốn xem liệu ngươi có giả vờ như không biết gì hay không!"

Túc Cảnh Mặc bình tĩnh lắc đầu nói.

"Được rồi, tạm gác lại chuyện này đi! Ngươi đến đây lúc nửa đêm chắc không chỉ muốn nói cho ta biết chuyện Đàm Trình đã bị người khác bắt đi đâu nhỉ?"

Đương nhiên là không chỉ chuyện này. Nếu không thể tìm được Đàm Trình, kế hoạch của cậu ta và Đường Gia Minh sẽ khó thực hiện được. Cậu ta vốn muốn hỏi Khương Bình đã đem Đàm Trình giấu ở đâu, nhưng xui xẻo thay hắn lại thấy hình ảnh kia...

"Tôi gặp phải một vấn đề. Khương Bình...là người cảnh sát thường xuyên giúp Đàm Trình, anh ta có một hồn phách của người khác trong cơ thể. Bệ hạ lại là quỷ hồn, có thể bắt hồn phách ra khỏi cơ thể nên tôi muốn nhờ bệ hạ hỗ trợ."

"Tàn hồn của người khác? Là quỷ hồn nào nhập vào sao? Không phải ngươi am hiểu nhất chuyện đuổi quỷ sao? Tại sao lại tìm ta?"

"Nếu tôi làm được thì đã không đến đây."

"Sao thế? Quỷ hồn đó mạnh đến mức ngươi không thể đụng vào sao?"

"Cũng không thể nói như vậy."

Khúc Chí Văn nhíu mày nói.

"Khương Bình bị mảnh hồn phách ở đại mộ Bình Dao nhập vào. Sau khi tôi giải trận pháp tướng quân Ninh Khanh, nó vốn nên biến mất nhưng do tương đồng với khí tức của Khương Bình nên đã nhập vào cơ thể anh ấy."

Túc Cảnh Mặc híp mắt, ngón tay nhẹ nhàng vuốt chiếc nhẫn trên đốt ngón tay. Chuyện ở Bình Dao thì Đàm Trình đã kể cho y nghe, nhưng không ngờ còn có chuyện này. Mảnh quỷ hồn của Ninh Khanh không tiêu tán mà nhập vào cơ thể người khác sao? Nghĩ đến sắc mặt khó coi của Khúc Chí Văn khi nhắc đến Túc Cảnh Nghiên, y cũng đoán được đại khái sự tình...

Nếu Khương Bình có được ký ức của Ninh Khanh, mà giờ một 'Túc Cảnh Nghiên' xuất hiện, Túc Cảnh Mặc nhìn Khúc Chí Văn và cảm thấy sẽ có nhiều trò hay xảy ra.

"Có lẽ đây là ý trời."

Túc Cảnh Mặc cười nói.

"Ngũ đệ của ta yêu thương tên tiểu tử nhà họ Ninh này đến mức chôn cùng một chỗ, liều mạng bảo vệ níu kéo một mảnh hồn phách cuối cùng của hắn, đời trước không thể bên nhau, đời này chẳng phải là những người yêu nhau rồi cũng sẽ thành đôi sao? Đây chẳng phải là chuyện tốt sao?"

"Nhưng Khương Bình không phải là Ninh Khanh!"

Tiếng gầm vang vọng trong ngôi mộ trống rỗng lạnh lẽo, sự tức giận bị kìm nén của Khúc Chí Văn rất giống với vẻ mặt tức giận của Đàm Trình đêm đó.

Một chữ "tình" có thể khiến con người không làm chủ được bản thân, khiến họ quên mất mục đích ban đầu của mình...

Mặc dù nó rất cảm động, nhưng chuyện tình yêu của Khúc Chí Văn thì có liên quan gì đến y.

Túc Cảnh Mặc chưa bao giờ là một kẻ có lòng tốt.

"Không nói đến chuyện ta có thể bắt tàn hồn của Ninh Khanh, nhưng ngươi nghĩ ta sẽ giúp ngươi sau khi bị ngươi đâm một nhát sau lưng sao?"

"Tôi..."

"Ngươi còn gì đáng giá để trao đổi với ta sao?"

Túc Cảnh Mặc nhìn Khúc Chí Văn hừ một tiếng.

"Ba tên bán tiên đó sẽ không tha cho ngươi. Nếu không thoát bỏ thân xác phàm trần, ngươi nghĩ có thể thoát được sao?"

"Khúc Chí Văn, ngươi muốn quá nhiều. Ngươi muốn thoát bỏ thân xác người phàm, và cũng muốn có được Khương Bình, trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy?"

Khúc Chí Văn nhìn Túc Cảnh Mặc nói.

"Hoàng đế điện hạ, ngài nhất định không tham lam như tôi, nên quyết định hy sinh Đàm Trình đúng không?"

Túc Cảnh Mặc không giận mà cười nói.

"Tại sao lại nói những lời này, tính toán của ta làm sao ngươi biết được? Còn ngươi, ngươi muốn tự lừa chính mình đến bao giờ? Ngươi có chắc rằng chuyện này xảy ra là do mảnh tàn hồn của Ninh Khanh tương hợp với khí tức của Khương Bình không?

"Ta đã gặp qua Khương Bình, người thường không nhìn thấy linh hồn của hắn có vấn đề, nhưng ta và ngươi lại có thể."

Túc Cảnh Mặc dừng một chút rồi nói tiếp.

"Linh hồn của hắn vốn dĩ đã bị mất một phách."

Ngay khi lời nói vừa dứt, sắc mặt của Khúc Chí Văn càng trở nên khó xem, điều này chứng minh cậu biết rõ những điều Túc Cảnh Mặc nói.

"Xem ra ngươi đã biết...ngươi không thế tách rời một linh hồn. không phải vì nó xâm chiếm cơ thể, mà bởi vì chúng nó là một và bây giờ đang chậm rãi dung hợp. Nếu cưỡng chế lấy ra thì Khương Bình sẽ chết. Hắn chính là Ninh Khanh chuyển thế."

"...Chỉ là trùng hợp thôi, là một phần linh hồn của Khương Bình bị thiếu đi..."

"Ngươi thật sự nghĩ như vậy sao?"

Túc Cảnh Mặc cười và xoay người đi tới thạch đình ở hành lang ngồi xuống nói.

"Ta biết Ngũ đệ của ta là người như thế nào. Hắn có thể ở trong loạn thế giấu ta về Ninh Khanh suốt một đời, và không để quần thần bắt được điểm yếu đó. Ta nghĩ có lẽ hắn có dự tính vứt bỏ tình yêu. Tuy nhiên, ta nghe được từ Đàm Trình nói rằng hắn đã hợp táng Ninh Khanh vào vị trí hoàng hậu trong lăng của hắn, hơn nữa còn cố gắng bảo vệ mảnh tàn hồn của Ninh Khanh. Có lẽ hắn đã hối hận sau khi tên tiểu tử nhà họ Ninh đó chết mà trở nên thô bạo.

Nói tới đây, Túc Cảnh Mặc nhắm mắt rồi cười.

"Một đi tưởng niệm quá lâu sẽ biến nó thành chấp niệm. Ngươi nghĩ rằng hắn chỉ sẽ nghĩ bảo vệ một mảnh tàn hồn thôi sao? Ninh Khanh yêu hắn cả một đời, hắn sẽ không bao giờ buông bỏ."

"Linh hồn được tạo thành từ 3 hồn 7 phách, mà trong 7 phách gồm Thi Cẩu, Phục Thỉ, Tước Âm, Thôn Tặc, Phi Độc, Trừ Uế và Xú Phế (*). Tước Âm là để thể hiện tình yêu, mà linh hồn của Khương Bình thiếu Tước Âm, như vậy mảnh tàn hồn của Ninh Khanh chính là nó."

(*) bảy phách của con người tượng trưng cho hạnh phúc, giận dữ, đau khổ, sợ hãi, tình yêu, xấu xa, và dục vọng

"......"

"Linh hồn thiếu Tước Âm khi chuyển thế sẽ không thể yêu người khác, Ngũ đệ của ta muốn Ninh Khanh đời đời kiếp kiếp chỉ yêu hắn.

Nói đến đây, Túc Cảnh Mặc nhìn Khúc Chí Văn vẫn không nói gì, cảm thấy có chút buồn cười.

"Mặc dù ta có thể giúp ngươi tách Tước Âm ra, Khương Bình mất đi cảm giác yêu sẽ không thể đến với ngươi được. Hơn nữa, ta nghe nói tiên nhân luôn phải nhìn thấu tình yêu, tại sao ngươi phải cố chấp như vậy?"

"Ý của ngài là tôi nên giống ngài, từ bỏ tình yêu vì mục đích cuối cùng sao?"

Túc Cảnh Mặc híp mắt cười rạng rỡ nói.

"Ta và ngươi không giống nhau, ngươi nên tự hỏi bản thân mình đi."

"Bệ hạ chỉ cần nói với tôi, người có làm được không?"

"Ta đã thử tách rời 3 hồn 7 phách khi không có việc gì làm, nhưng là đối với người chết."

Ý tứ rất rõ ràng, có thể làm được...

"Chỉ là Khương Bình mất đi Tước Âm chỉ còn là một... ừm... cảnh sát thiết diện vô tư mà thôi. Tình cảm của ngươi sẽ vĩnh viễn không được đáp lại."

"Bệ hạ cảm thấy ai sẽ thắng nếu tôi và Túc Cảnh Nghiên tranh đấu?"

Câu hỏi của Khúc Chí Văn thực sự làm Túc Cảnh Mặc phải suy ngẫm một lúc lâu.

"Ngươi và hắn, quả thật là một chín một mười."

Khúc Chí Văn không nói gì, im lặng một lúc sau mới hừ cười nói.

"Có lẽ bệ hạ nói đúng, nếu như tên Túc Cảnh Nghiên kia để bụng đến anh ấy thì kiếp này cũng sẽ không buông tay... đồ của người khác mãi là của người khác, tôi cần gì phải cố chấp như vậy."

Nghe đến đây, nụ cười trên mặt của Túc Cảnh Mặc dần nhạt đi rồi hỏi.

"Đây là quyết của ngươi sao?"

"Tôi học từ người thôi."

Túc Cảnh Mặc cười lạnh.

"Chỉ mong ngươi sẽ không lại hối hận thêm một đời."

"Đây cũng chỉ là kiếp này, vẫn tốt hơn so với bệ hạ và Đàm Trình, không có kiếp sau."

Vừa dứt lời, Khúc Chí Văn liền cảm thấy có một luồng gió mạnh lướt qua, vốn định tránh đi, nhưng không ngờ Túc Cảnh Mặc đứng đằng xa trong phút chốc đã áp sát và đẩy mạnh cậu ta bay ra khỏi địa cung.

Đây là lần đầu tiên Khúc Chí Văn cảm thấy kinh hoàng khi quỷ hồn ngàn năm kia không áp chế đi quỷ khí. Toàn bộ mộ thất giống như trong nháy mắt bị bao phủ bởi một tầng băng mỏng, mà khuôn mặt kia cũng thay đổi, hai mắt đỏ thẫm, mái tóc nhợt nhạt, gò má trắng xanh, hiện nguyên hình một lệ quỷ đáng sợ có thể giết chết người khác bất cứ lúc nào.

Đến khi Khúc Chí Văn phun một ngụm máu vì cơn đau ở ngực, Túc Cảnh Mặc lại lần nữa xuất hiện trước mặt cậu, vẫn mang nét cười, nhưng giọng cười xuyên qua tầng tầng lớp lớp quỷ khí truyền vào tai Khúc Chí Văn, lại như tiếng oán quỷ đòi mạng.

"Khúc Chí Văn, ta không giết ngươi là bởi vì ngươi còn có lợi ích, nếu ngươi nói thêm câu nữa thì ta cũng không cần nó nữa."

Nhưng Khúc Chí Văn lại cười to nói.

"Chẳng lẽ tôi nói không đúng sao? Bệ hạ đã tính toán xong xuôi mà lại để bụng câu nói của tôi? Bệ hạ đối xử với Đàm Trình không phải còn độc ác hơn sao?"

"Cút!"

Chỉ với một chữ, cảnh cửa địa cung đóng sầm lại chỉ còn bóng tối bao trùm. Khúc Chí Văn nhìn ánh đèn chiếu ra từ kẹt cửa, nghĩ rằng có lẽ là Đàm Trình đã làm cho y.

"Túc Cảnh Mặc, tôi và người đều là những kẻ ích kỷ như nhau thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top