Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 106

Mặc dù Khúc Chí Văn biết người đưa Đàm Trình đi, cậu ta vẫn không biết vị trí của cậu. Tuy nhiên, điều khiến Khúc Chí Văn phiền lòng nhất không phải là tìm ra Đàm Trình mà là cái tên Đường Gia Minh sống không được bao lâu nữa.

Đường Gia Minh đã tức giận đến mức suýt cắn đứt ngón tay sau khi nghe tin Đàm Trình bị người khác mang đi. Tất cả là do tên Đường Thanh Quý chết dẫm kia làm hư việc bị Khương Bình bắt, nếu không thì Khúc Chí Văn đã không sợ đá động mà mất đi cơ hội ra tay bắt Đàm Trình.

Bây giờ hắn chỉ muốn giết ngay Đường Thành Quý đang ở trong trại giam!

Dù sao tên ngu xuẩn kia cũng sẽ khai hết mọi chuyện sau khi bị tóm, chỉ cần nó còn sống thì Khương Bình cũng sẽ có cách moi ra tất cả thông tin. Điều tốt nhất bây giờ là giết chết nó trước khi cả đám bị chôn cùng.

Dạo gần đây trông hắn hốc hác đi hẳn, bây giờ lại nghĩ đến chuyện giết người khiến sắc mặt càng dữ tợn hơn, Khúc Chí Văn đứng bên cạnh cũng không nói gì.

Khúc Chí Văn có thể đoán được Đường Gia Minh đang nghĩ gì, mặc dù trên mặt không có cảm xúc nhưng trong lòng bắt đầu có chút hối hận khi hợp tác với hắn.

Người theo công việc như cậu thì sẽ tin vào nhân quả báo ứng, vốn đồng ý hợp tác Đường Gia Minh vì dù cho hắn ra tay tàn nhẫn thì trên tay của hắn không có dính máu.

Túc Cảnh Mặc là một quỷ hồn vốn phải đi đầu thai từ lâu, mặc dù tình trạng hiện tại cũng không có cơ hội đó. Tuy cách làm của Đường Gia Minh có mục đích riêng, kết quả cũng chỉ là thúc đẩy linh hồn của Túc Cảnh Mặc biến mất sớm hơn mà thôi.

Nhưng nếu liên quan đến mạng người thì lại khác. Hiện tại Khúc Chí Văn đang hợp tác với Đường Gia Minh, nếu như hắn giết người thì cậu chẳng khác nào là người tiếp tay, điều này không có lợi cho cậu.

"Tôi chỉ có thể nói rằng nếu như anh giết người thì việc hợp tác của chúng ta kết thúc tại đây. Anh nên biết hiện tại tôi không nên dính vào những việc đó."

Cả hai người đều biết đối phương muốn gì, Khúc Chí Văn nói thẳng.

"Tôi khuyên anh nên tránh xa những thứ này. Anh là người có đạo, anh biết có nhân quả báo ứng mới không giết Lý Quốc Hiền, đúng không? Đừng để kết quả bao lâu nay biến mất."

Đường Gia Minh biết rõ điều này, bằng không hắn lại có thể để Lý Quốc Hiền sống đến hiện tại? Nếu như không bận tâm thì hắn có thể giết Lý Quốc Hiền chết ngàn lần chỉ bằng cách điều khiển vài con tiểu quỷ rồi. Cần gì phải lo nghĩ nhiều như vậy?

Dù hắn có ý định ở bên cạnh Lý Quốc Hiền để tìm hiểu về Ngột Cốt, hắn đã kiềm chế bản thân không điều khiển lệ quỷ kéo lão ta vào một giấc mơ không bao giờ tỉnh...

"Kể cả khi có Ngột Cốt thì anh không thể mọc cánh thành tiên đâu."

Đây là lời nói thật của Khúc Chí Văn nói cho Đường Gia Minh nghe, cậu không biết hắn dùng biện pháp gì để gia tăng sức mạnh nhưng có vài việc cậu chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra. Cậu khác với hắn, cậu không có tiên duyên, dù có Ngột Cốt thì nhiều nhất chỉ có thể trường sinh bất tử.

"Cõng một mạng người có thể khiến vận khí của anh xấu đi, ai biết đến lúc triệu hoán Ngột Cốt thì chuyện gì sẽ xảy ra?"

Khúc Chí Văn vừa nói vừa liếc Đường Gia Minh.

"Anh dám lấy mạng người ra đặt cược sao? Công dụng của Ngột Cốt cũng chỉ là nghe nói, chưa từng gặp người đã sử dụng qua. Nếu ghi chép trong sách không đúng thì sao? Tôi thì không sao, ít nhất chỉ bị vào tù vài năm. Còn anh, nếu như giết người thì Khương Bình sẽ tìm anh cả đời, cho dù có chiếm được Ngột Cốt thì cả dòng họ Đường sẽ tha thứ cho anh sao?"

Sức khỏe của Đường Gia Minh không cần phải bàn cãi nhiều nữa, nếu kém may mắn thì hắn có thể về chầu tời trước khi cầm được Ngột Cốt trên tay.

"Theo cậu thì tôi nên làm gì đây?"

Đường Gia Minh cười lạnh hỏi.

"Cậu có cách đem Đàm Trình ra khỏi tay người đó sao? Không có cậu ta thì lấy cái gì dụ Túc Cảnh Mặc ra khỏi mộ đây? Tôi đã mất hơn nửa cái mạng rồi, nếu không dụ được Túc Cảnh Mặc ra khỏi mộ và lấy Ngột Cốt, tôi mà chết thì cậu cũng đừng mơ tưởng phá hủy được trận pháp ở đại mộ đó."

"Tôi vẫn rất tò mò anh làm sao có thể phá được trận pháp để Túc Cảnh Mặc đi ra đấy."

Đường Gia Minh nhìn Khúc Chí Văn cười nói.

"Tôi biết đại khái, nhưng từng bước cụ thể thì vẫn chưa."

"Bước gì? Anh nói thử xem có khi tôi biết thì sao?"

Đường Gia Minh lắc đầu nói.

"Cậu không thể biết được đâu, muốn ra tay thì phải hiểu rõ mới được, nếu không cả tôi và cậu đều phải chết."

Khúc Chí Văn nhíu mày nói.

"Nguy hiểm vậy sao?"

"Nếu không nguy hiểm thì tôi cần cậu làm gì để rồi phải chia phần Ngột Cốt."

"Còn những bước chưa biết thì làm sao để biết?"

Đường Gia Minh không trả lời, chỉ nói.

"Lát nữa đi với tôi đến Bình Dao, chỗ làng nhỏ nhà họ Đường."

"Đi tới đó làm gì?"

Khúc Chí Văn khó hiểu hỏi.

"Không phải chúng ta cần tìm Đàm Trình trước sao, tại sao lại phải chạy đến đó?"

"Cứ đi rồi sẽ biết."

Đường Gia Minh nhìn Khúc Chí Văn nói.

"Cậu nên cẩn thận che giấu hơi thở của chúng ta, trước đây tôi nghĩ Khương Bình giấu đi Đàm Trình nên không suy nghĩ nhiều. Bây giờ cậu ta lại rơi vào tay tên đó thì tình hình đã khác rồi. Cậu nghĩ tên đó bắt Đàm Trình nhiều ngày rồi mà vẫn chưa có hành động cũ thể là vì sao không?"

"Có lẽ là hắn vẫn chưa có ý định ra tay?"

"Không hành động ngay thì còn chờ đến bao giờ."

Đường Gia Minh cười nhạo nói.

"Chờ Túc Cảnh Mặc biến mất, chờ đại mộ đổi chủ, chờ thêm một ngàn năm nữa mới có cơ hội đụng vào đại mộ sao?"

"Ý của anh là hắn đang đợi chúng ta hành động sao?"

"Chỉ e là vậy."

Đường Gia Minh nghĩ một chút rồi nói.

"Nếu hắn ta là chuyển thế của Túc Cảnh Nghiên như lời cậu nói, vậy chắc hẳn là hắn sẽ biết trên đời này chỉ có tôi mới phá giải được trận pháp đó. Bây giờ hắn chưa hành động là vì biết hắn không thể làm được điều đó. Không giải được trận pháp thì dù đứng trước cửa mộ bóp chết Đàm Trình, Túc Cảnh Mặc cũng không thể ra được."

Có thể nói học khảo cổ cũng có ưu điểm, ngay cả Khúc Chí Văn cũng rất thán phục, đây là manh mối để tìm ra chân tướng và suy nghĩ rất kỹ càng.

"Chẳng lẽ Túc Cảnh Nghiên phái người theo dõi anh nên nhờ tôi giấu hơi thở sao?"

"Tôi không biết cậu có bị theo dõi hay không, nhưng dạo gần đây tôi thì bị theo dõi rất lộ liễu."

"Được rồi, tôi sẽ đi Bình Dao với anh."

Nghĩ đến đám người họ Đường ăn thịt người, Khúc Chí Văn có chút lo lắng nói.

"Hy vọng đến lúc đó anh không bán đứng tôi. Mấy người họ Đường nhà anh điên lên thì tôi không xử lý nổi đâu."

"A, cậu cứ yên tâm, tác dụng của họ chỉ đến đây thôi."

Mãi đến khi cả hai che giấu hơi thở đi vào làng nhỏ nhà họ Đường, Khúc Chí Văn mới biết lý do mà Đường Gia Minh lại mang theo xẻng và dụng cụ đào đất đến vùng núi hoang vu này vào nửa đêm.

"Cậu đào hai đường hai bên là được, mộ này ở đây nhiều năm rồi, quan tài nhất định đã mục nát."

Khúc Chí Văn cảm thấy thực sự cạn lời, mặc dù đã bước vào vô số ngôi mộ, nhìn thấy vô số quỷ hồn, nhưng việc đào mộ như thế này vẫn là lần đầu tiên cậu được 'trải nghiệm'. Chắc chỉ có Đường Gia Minh là dám cầm xẻng cạy quan tài tổ tiên, bộ anh ta không sợ họ nhảy ra bóp chết sao?

"Sao anh lại chỉ huy vậy, hai người cùng nhau không phải nhanh hơn sao?"

"Tôi mà có sức đào thì cần nhờ đến cậu làm gì."

Suy cho cùng, hắn muốn giữ bí mật cho riêng mình. Đường Gia Minh nhìn đường nhỏ trong làng, thấy không ai phát hiện điều gì bất thường, liền quay lại giục.

"Cậu đào nhanh lên, nhà họ Đường là gia tộc trộm mộ, nếu biết chúng ta trộm mộ tổ tiên ngay trước mũi họ thì xong rồi."

Còn chẳng phải sao, đi trộm mộ tổ tiên của dân trộm mộ, tội lỗi nhân hai.

"Anh nói nghe cứ như anh không phải người nhà họ Đường ấy."

"Ha ha, nếu xét về huyết thống thì tôi là thuần chủng nhất nhà họ Đường đấy"

"Theo tôi biết, mẹ anh mới là người nhà họ Đường. Anh theo họ mẹ, vậy thì họ Đường cũng chỉ là họ ngoại thôi."

Đường Gia Minh liếc nhìn Khúc Chí Văn đã đào được một nửa nói.

"Cậu cũng biết nhiều ghê nhỉ."

"Biết người biết ta thôi."

Đường Gia Minh chỉ cười không nói gì, không để bụng.

Mùa đông đã bắt đầu, đêm vốn đã lạnh, ở nơi núi sâu này càng lạnh hơn, hai người đều không nói chuyện, trong núi chỉ còn vang lên vài tiếng kêu quái dị của những con thú nào đó.

Dù Đường Gia Minh tập trung đề phòng, nhưng vẫn chú ý nhìn xem Khúc Chí Văn có tùy ý động tay chân không. Đến khi Khúc Chí Văn đào gần xong, Đường Gia Minh nhỏ giọng nói.

"Này, cậu tránh ra một bên được không."

Khúc Chí Văn vốn không có hứng thú với mấy thứ trong phần mộ nhỏ này, lùi lại xem Đường Gia Minh đang làm gì.

Đường Gia Minh quỳ trên mặt đất, trong miệng lẩm bẩm gì đó, sau đó bái lạy rồi mới cho tay vào quan tài sờ soạng.

Đường Gia Minh vốn dĩ gầy đến mức chỉ còn xương, mà ở bên cạnh phần mộ lấy tay sờ sờ mấy bộ xương khô, tuy Khúc Chí Văn đã từng trải rất nhiều 'việc đời', nhưng nhìn cảnh này cũng phải cảm thấy rất khó nói.

"Trông anh có vẻ thuần thục nhỉ? Chắc đây không phải là lần đầu cạy mộ tổ tiên ha."

Đường Gia Minh vừa tiếp tục sờ soạng vừa nói.

"Có nhiều chuyện chỉ có tổ tiên mới biết được, sách vở nhà họ Đường để lại thì ghi chép quá ít."

Đường Gia Minh cũng cảm thấy rất kỳ lạ về việc này, hắn đã đọc tất cả những ghi chép được lưu truyền lại của nhà họ Đường và những tài liệu lúc trước khi bố hắn nghiên cứu đại mộ ở Bình Dao cũng không tìm thấy thông tin gì hữu ích.

Gia phả nhà họ Đường ghi chép rất phiến diện, chỉ nói đến nhà họ Đường bắt đầu từ ngôi làng này, mà không hề nhắc đến những chuyện của Đại Tự.

Hắn biết thứ giải trận pháp là do vô tình đến phần mộ tổ tiên, tìm thấy một mảnh sứ có khắc chữ. Khi đó hắn nghĩ có lẽ có rất nhiều thứ tổ tiên đã mang theo xuống mộ.

Nhà họ Đường đã ở cái làng nơi khe suối này làm người giữ mộ hơn tram ngàn năm qua, nhưng cuối cùng lại dần trở thành những kẻ trộm mộ.

Nhà họ Đường không có ghi chép nào về Đại Tự. Sau khi Đường Gia Minh phát hiện ra những mảnh sứ, hắn lặng lẽ đào rất nhiều ngôi mộ của tổ tiên mới có thể liên kết các thông tin với nhau. Nếu không thì hắn sẽ không bao giờ nghĩ rằng nhà họ Đường lại là chìa khóa giải trận pháp. Hắn không nói cho bất kỳ ai về chuyện này.

Đường Gia Minh cũng là người học khảo cổ lịch sử, có rất nhiều chuyện chỉ cần suy nghĩ kỹ là có thể hiểu ra, ví dụ như thuật pháp và thiên nhãn. Không phải chỉ hắn là có thiên nhãn có thể nhìn thấy quỷ hồn trong gia tộc, có lẽ tổ tiên nhà họ Đường là những pháp sư đạo sĩ cao tay, và chắc hẳn là do họ tạo nên những trận pháp đơn giản ở cổ mộ Bình Dao, thậm chí cả trận pháp đại mộ ở thôn Ninh Hóa.

Mà tổ tiên chỉ để lại một cách để giải trận, đó là huyết tế.

Nhưng họ lại xáo trộn thứ tự các bước, sau đó khắc vào bên trong những bình sứ, rồi phân cho mỗi người mang theo một cái xuống dưới lòng đất đầy bụi bặm này, chắc họ không nghĩ rằng Đường Gia Minh lại có thể tìm ra.

Chỉ là hắn chưa biết phương pháp cụ thể. Mấy năm nay, hắn chỉ tìm được 6 cái bình và chỉ còn thiếu 1 cái thì mới hoàn chỉnh các bước, Đường Gia Minh nghĩ hôm nay cũng đã đào được rồi.

"Đúng nhỉ, chỉ có đem xuống mộ mới có thể che dấu bí mật này, tổ tiên của anh cũng thật thông minh. Điều này không chỉ bảo vệ được hậu bối mà còn có thể lưu giữ được thông tin của trận pháp chết người này."

Đường Gia Minh không nói gì, đến khi chạm được vào bình gốm thì hắn vui vẻ và vội đem ra. Bỗng nghe xa xa có tiếng sột soạt, Đường Gia Minh lo lắng vội đem chiếc bình gốm cất vào ba lô nói.

"Cậu lấp đất lại đi, chúng ta mau ra khỏi đây thôi. Người nhà họ Đường đi tuần tra núi mỗi đêm, sợ rằng chút nữa họ sẽ đến đây."

Khúc Chí Văn nghe vậy vội vàng lấp đất, Đường Gia Minh cũng nhanh chóng dẫn cậu ta rẽ vào một đường nhỏ khác chạy ra ngoài.

Sau khi lấy được cái bình, cả hai chạy suốt đêm về lại Tây An, đến khi về nhà của Khúc Chí Văn thì cả hai mới nhẹ nhõm thở phào một hơi.

Lúc cả hai chạy nhanh từ phần mộ về đây, cho dù Khúc Chí Văn đã làm thuật pháp giấu thân mà vẫn bị người nhìn thấy và bám theo, chắc chắc không tầm thường, nếu đối cứng thì Khúc Chí Văn khó có thể thắng được.

Nhưng mà bây giờ Khúc Chí Văn cũng khá yên tâm, nhà cậu bày rất nhiều trận pháp, còn dùng pháp khí để tọa trấn thì không sợ kẻ đó xông vào.

"Anh lấy cái bình ra xem thử đi, lỡ lấy nhầm bình thì sao."

"Không, hoa văn trên cái bình này giống hệt với 6 cái bình còn lại, là làm cùng thời kỳ."

Đường Gia Minh lấy cái bình trong ba lô ra xoa xoa rồi nói.

"Không sai, bên trong có khắc chữ, may là cái bình không bị vỡ do quan tài bị sụp."

Đường Gia Minh vừa nói vừa rửa sạch bên trong bình rồi cầm đèn pin chiếu vào trong, vừa nhìn vừa ghi chép lại.

Khúc Chí Văn đứng bên cạnh nhìn những gì Đường Gia Minh ghi chép, đó đúng là mảnh ghép của cách giải trận pháp, phải ghép lại với nhau mới có thể hiểu rõ.

"Những mảnh còn lại đâu? Anh lấy ra cho tôi xem thử."

Đường Gia Minh hợp tác với Khúc Chí Văn, cũng biết phải nhờ sức cậu ta mới hoàn thành được nên cũng không giấu giếm mà lấy trong ba lô ra một tờ giấy kraft.

Khúc Chí Văn cũng là dân chuyên nghiệp, nhìn lướt qua những dòng chữ gi trên tờ giấy thì cậu đã biết cách giải trận pháp này đáng sợ như thế nào. Hóa ra cái hố chôn hơn ngàn người ở đại mộ Ninh Hóa là do như vậy.

Mẹ kiếp, người xưa chơi lớn thật.

Đường Gia Minh sao chép xong chữ cổ trong bình rồi chậm rãi phiên dịch ra, Khúc Chí Văn lấy bút ghi thêm những dòng mới cho khớp với chữ trên giấy kraft.

Đến khi ghi tới một câu, Khúc Chí Văn đột nhiên ngừng bút và sắc mặt liên tục thay đổi, Đường Gia Minh cũng phải nhíu mày.

Thật lâu sau, Khúc Chí Văn liếm đôi môi khô khốc, lắc đầu nói nhỏ:

"Mẹ kiếp, đây là ý trời sao?"

Đường Gia Minh nhìn thấy đằng sau hai chữ 'huyết tế' là một chữ "Đàm", da gà đều nổi lên hết...

"Có lẽ vậy..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top