Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 107

Khương Bình thực sự sốt ruột về việc Đàm Trình biến mất gần một tháng, đêm nào cũng mất ngủ khiến tinh thần căng thẳng, cơ thể vô cùng mệt mỏi.

Khương Bình biết Đàm Trình bị người đó mang đi nhưng điều tra thế nào cũng không có một chút tin tức nào của người đó, dù tìm đến chỗ ở nhưng cũng không phải.

Sắc mặt của Khương Bình càng thêm khó coi khi từng người bị loại dần nhưng không có kết quả.

Vốn dĩ hắn định hỏi Khúc Chí Văn thêm thông tin, vì ngày đó biểu hiện của cậu nhìn như có vẻ là biết người này...

Nhưng từ lúc đó, Khúc Chí Văn cũng mất liên lạc. Di động tắt máy, căn nhà thuê trống không, hắn gọi lên Bắc Kinh hỏi cũng không tìm được tung tích.

Nếu cứ chờ đợi mà không có tiến triển gì thì e là chỉ tìm được thi thể của Đàm Trình.

"Sếp ơi! Quận Lâm Đồng xảy ra một vụ tai nạn giao thông!"

Khương Bình tức giận hét lên khi bị cắt đứt suy nghĩ.

"Mẹ kiếp, tai nạn giao thông thì tìm cảnh sát giao thông, gọi cảnh sát hình sự làm gì!"

"Không phải sếp ơi!"

Cậu cảnh sát trẻ gãi mũi.

"Người xảy ra tai nạn là bạn của Đàm Trình, tên Trương Tuấn hay sao ý, em nhận được điện thoại của một người bạn làm cảnh sát giao thông nên muốn báo sếp một tiếng."

"Trương Tuấn?"

Đột nhiên nghe thấy cái tên đó, Khương Bình sửng sốt, một lúc sau mới nhớ ra đó là ai, vội đứng dậy hỏi.

"Sao lại xảy ra tai nạn? Cậu ta không sao chứ?"

"Cậu ta không sao, chỉ bị thương ngoài da, não chấn động một chút, nhưng bên còn lại thì trọng thương, gãy một chân, đang cấp cứu ở bệnh viện..."

"Là lỗi của cậu ta sao?"

"Không phải ạ, bạn em nói là đối phương say rượu rồi lái xe, hai xe va chạm rất mạnh và xe bị hư một nửa. Cũng may Trương Tuấn mạng lớn nên không bị gì. Nếu cậu ta ngồi lên trên một chút nữa thì đã bị ép thành thịt nát rồi."

Khương Bình không nói gì, suy nghĩ một lúc rồi hỏi cấp dưới đang đứng trước mặt.

"Sao cậu lại nói chuyện này cho tôi...cậu nghĩ thế nào?"

"Hở? Còn nghĩ thế nào nữa sếp..."

Cậu cảnh sát trẻ cười cười, một lúc sau sắc mặt mới nghiêm túc, do dự nói.

"Em thấy vụ tai nạn này xảy ra trong thời gian rất khả nghi, Đàm Trình mới mất tích mà sau đó bạn thân của Đàm Trình xảy ra sự cố. Tai nạn nhỏ thì không sao, nhưng em nghe bạn em nói Trương Tuấn may mắn lắm mới không chết, nên em mới thấy đáng ngờ..."

Hơn nữa, trên con đường đó có rất nhiều xe, dù là ban đêm nhưng lại đụng trúng cậu ta, việc này giống như là cố tình hơn là sự cố.

Trong lòng Khương Bình cũng nghĩ như vậy, nếu đúng vậy thì Trương Tuấn là người bị liên lụy, nhưng đối với Khương Bình đang rối rắm trong vụ án mà nói, đây có thể là điểm đột phá. Có người muốn giết Trương Tuấn...

"Bây giờ Trương Tuấn đang ở đâu?"

"Còn đang kiểm tra ở bệnh viện thành phố do vẫn có vết thương ngoài da."

"Tốt, chúng ta qua đó đi."

Nói xong, Khương Bình lấy áo khoác mặc vào.

"Cậu gọi cho bạn cậu nhờ để mắt đến Trương Tuấn, đề phòng có chuyện không hay xảy ra."

"Vâng!"

Phân phó xong công việc, Khương Bình dẫn theo cấp dưới lái xe đến bệnh viện.

Chỉ khoảng 20 phút sau, Khương Bình đã thấy Trương Tuấn ngồi trước cửa phòng cấp cứu.

Sắc mặt của Trương Tuấn có chút tái nhợt, bờ môi có chút run rẩy, có lẽ là tai nạn xe đã dọa sợ cậu ta, nhìn qua rất hoảng hốt, ngay cả khi Khương Bình đi đến trước mặt, một hồi lâu Trương Tuấn mới hoàn hồn ngẩng đầu.

"Đội trưởng Khương?"

Khương Bình gật đầu.

"Phải, sao cậu ngồi ở đây?"

Biết Khương Bình đã biết ngọn nguồn, Trương Tuấn cười khổ nói.

"Anh ta chưa qua khỏi cơn nguy kịch, còn đang phẫu thuật...."

"Tôi nghe cấp dưới nói rồi, chuyện này cậu cũng không có trách nhiệm."

"Tôi cũng biết."

Giọng của Trương Tuấn run rẩy.

"Nhưng dù gì cũng là một mạng người mà... Nghĩ như thế nào cũng không yên tâm, nhất là khi biết quỷ thần có tồn tại..."

Điểm này Khương Bình cũng đồng cảm.

"Người nhà cậu đâu? Không tới sao?"

"Tôi không nói với họ, tránh cho họ phải lo lắng."

Không tiếp tục chủ đề này, Khương Bình nhìn người đi trước mặt nói.

"Người cậu còn có vết thương, não cũng chấn động nên cậu nghỉ ngơi đi. Chúng ta tìm chỗ nào yên tĩnh nói chuyện đi."

Trương Tuấn cũng là người thông minh, Khương Bình là cảnh sát hình sự, tai nạn giao thông không phải việc của hắn, bây giờ hắn đến đây thì chắc cũng không phải chỉ để an ủi cậu mà còn có chuyện khác.

Trương Tuấn gật đầu.

"Anh tìm chỗ đi, có anh chắc mấy anh giao thông kia không cần bám dính lấy tôi nữa đâu."

Buổi trưa có rất nhiều bác sĩ đi ăn cơm nên văn phòng trống rất nhiều, Khương Bình chào hỏi người quen rồi cùng Trương Tuấn vào đó nói chuyện.

Khương Bình cũng không giấu giếm mà nói mục đích đến tìm Trương Tuấn.

"Kỳ thật cũng chỉ là suy đoán nhưng cũng không phải không có căn cứ. Việc cậu gặp tai nạn và thậm chí suýt chết vào lúc này."

Khương Bình thấy Trương Tuấn cau mày. Hắn không biết là cậu ta nghe xong cũng bắt đầu nhận ra vấn đề. Những người khác không biết cậu ta đã đi đâu vào đêm đó, nhưng bản thân cậu ta chẳng lẽ không biết sao?

Hai ngày trước, cậu ta như thường lệ đến trường dự tiệc, vốn tưởng Lý Quốc Hiền sẽ xấu hổ do vụ poster không dám tới, không ngờ ông ta lại tới.

Tuy nhiên, Trương Tuấn không tiếp xúc nhiều với Lý Quốc Hiền mà trò chuyện với một vị giáo sư, chính là người trong tiệc mừng khởi công của Lý Quốc Hiền nói cho cậu ta một ít chuyện 'lúc trẻ' của lão ta lúc say rượu.

Một tháng không liên lạc được với Đàm Trình khiến Trương Tuấn và Ngô Hải lo lắng đến phát điên, bây giờ lại tình cờ gặp được vị giảng viên uống rượu vào là nói 'mê sảng', cậu ta liền đi đến nói chuyện. Cậu ta không uống rượu nên liền làm theo 'đạo lý bình thường' là đưa giảng viên về nhà, tiện thể ở lại uống trà và nghe kể lại chuyện cũ ở đại mộ thôn Ninh Hóa lúc ấy.

Lúc này, Trương Tuấn mới biết, hóa ra vào năm 1999 có bốn sinh viên dưới trướng của Lý Quốc Hiền đã chết một cách kỳ lạ, mà bốn người đó cũng từng lén đi đào đường hầm thông vào mộ thất...

Tin tức này bị dập tắt, chưa kể đến Lý Quốc Hiền có chống lưng hay không thì xã hội lúc đó đang theo chủ nghĩa khoa học, dù có xuất hiện sự tình mê tín dị đoan quái lực loạn thần thì cũng không được truyền bá, huống chi Lý Quốc Hiền thật sự quen biết với 'bên trên' rất nhiều.

Sau đó, tất cả sinh viên tử vong đều chỉ được thông báo lý do là núi non hiểm trở và xảy ra tai nạn, nhà trường đã bồi thường mấy chục ngàn tệ.

Vị giảng viên nói với Trương Tuấn khi cậu ta ra khỏi nhà ông ta.

"Có một số người vì lợi ích cá nhân mà quên đi bản tâm của một nhà khảo cổ và hại rất nhiều người. Báo ứng sẽ đến sớm thôi. Cậu Trương, tôi thấy được cậu là một người rất hiểu chuyện."

Nói tới đây, giảng viên dừng một chút.

"Còn có cái cậu tên Đàm Trình... Đi theo Lý Quốc Hiền, thật sự đáng tiếc..."

"Cậu ấy...đúng thật là người si mê khảo cổ..."

Mặc dù bâu giờ đã chia bớt một nửa sự si mê cho nữ quỷ kia...

Cả hai ngày sau, Trương Tuấn đều đến nhà giảng viên để hỏi thêm chuyện, nhưng tối hôm qua khi lái xe về nhà, cậu ta đã gặp tai nạn giao thông...

Kể hết những chuyện này cho Khương Bình, Trương Tuấn hít một hơi thật sâu rồi nói.

"Mấy ngày trước tôi với Ngô Hải gọi cho anh hỏi về chuyện Đàm Trình, anh bảo không cần lo lắng, nhưng giờ thì tôi thấy có vẻ không như thế. Nếu không nhờ may mắn thì có lẽ tôi đã chết rồi."

"Nói thật, tôi biết có người bắt Đàm Trình đi, nhưng tôi không thể điều tra ra tung tích của kẻ đó được."

"Không thể điều tra?"

Trên đời này còn có người anh không thể điều tra sao? Theo truyền thuyết, không phải anh có thể đào ra được lý lịch cả tổ tông người ta sao?

Khuôn mặt Trương Tuấn biểu đạt hết tất cả suy nghĩ trong bụng, Khương Bình lắc đầu nói.

"Thật sự là không tìm thấy, không biết tên tuổi địa chỉ mà tìm giữa 1,4 tỉ người thì quá khó khăn."

"Vậy anh có nghĩ vụ tai nạn của tôi cũng là do kẻ đó gây ra hay không?"

Khương Bình bị lời nói của Trương Tuấn làm cho kinh ngạc, trong lòng hắn luôn có cảm giác người này không tệ đến mức đâm sau lưng người khác, nhưng theo lý trí thì hắn không thể phủ nhận khả năng này.

Nghĩ rằng có lẽ là do bị mảnh hồn phách ảnh hưởng, Khương Bình nghiến răng, cau mày nói.

"Có thể, nhưng tôi cảm thấy Lý Quốc Hiền khả nghi hơn."

"Là vì mấy ngày nay tôi đi tìm hiểu chuyện của ông ta sao?"

"Đúng vậy."

Khương Bình thở dài một hơi rồi nói.

"Mấy ngày nay Lý Quốc Hiền chịu rất nhiều sức ép, cậu còn đi dò hỏi chuyện của ông ta như vậy, có khi ông ta quá cực đoan nên đã làm ra một số chuyện. Nếu ông ta đã từng gây ra những chuyện đó trong quá khứ, thì hành vi của cậu là đang muốn tống ông ta vào ngồi tù rồi, nên ông ta phải ra tay."

"Nhưng tôi không hiểu vì sao Lý Quốc Hiền lại có bản lĩnh lớn như vậy để làm người khác chết cùng tôi? Người còn nằm trong phòng cấp cứu này làm sao chịu hy sinh tính mạng của bản thân cơ chứ?"

Khương Bình nhìn Trương Tuấn rồi thấp giọng nói.

"Cậu có biết vừa nãy tôi nghe được tin gì từ cấp dưới không?"

"Cái gì?"

"Người đâm vào cậu bị ung thư thời kỳ cuối."

Trương Tuấn nghe xong cảm giác đầu ong lên một tiếng, cậu há miệng thở dốc, không biết phải nói gì.

"Có lẽ là dùng tiền để mua mạng, vì bệnh của ông ta... sớm muộn gì cũng chết."

"Mẹ kiếp..."

Trương Tuấn nghe đến đây cũng chỉ có thể phun ra một câu chửi thề.

"Mẹ kiếp, mấy tên này rốt cuộc muốn làm cái gì!"

"Dục vọng có thể khiến con người phát điên."

"Đàm Trình có khả năng còn sống không?"

"...Tôi không biết."

Hắn thậm chí không biết rằng nếu cứ tiếp tục điều tra như vậy thì sẽ có phản ứng ngược lại và gây ra hậu quả nghiêm trọng hơn hay không... Giống như cấp trên đã từng dặn dò hắn.

Căn phòng chìm vào im lặng. Thật lâu sau, Trương Tuấn mở miệng nói.

"Khương Bình, Đàm Trình mới là người vô tội nhất..."

"Tôi biết."

"Vậy...bây giờ... còn có ai có thể giúp cậu ấy đây..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top