Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không chết sao lại xuất hiện các vết hoen tử thi?"

Vết hoen tử thi là dấu hiệu xuất hiện sau khi chết do máu ngưng tuần hoàn và đọng lại ở những vùng thấp của tử thi, người chưa chết sẽ không thể xảy ra hiện tượng này, nhưng Trương Tuấn nói Lâm Hoành Tinh không có chế? Không chết sao lại có vết hoen tử thi?

Quả thực không thể tưởng tượng nổi!

"Không biết nữa, tôi cũng không rõ lắm."

Hôm nay, Trương Tuấn vốn cùng với giáo sư Lý – Lý Quốc Hiền và mấy đàn anh khóa trên rửa sạch cổ vật vừa khai quật được, khoảng 7 giờ 30 phút, Lý Quốc Hiền nhận được một cuộc điện thoại, sau đó vội vàng nhờ Trương Tuấn đặt một vé máy bay chuyến sớm nhất đi Bắc Kinh.

"Trước khi Lý Quốc Hiền đi Bắc Kinh chỉ nói sơ lược và cũng không rõ chi tiết như thế nào. Chỉ nghe nói Lâm Hoành Tinh đã tỉnh vào mấy ngày trước, vết thương trên đầu lại bị nứt ra, cậu ta thấy người đến đều túm không buông, giống như phát điên lên vậy. Nhưng là, từ hôm qua..."

Trương Tuấn khựng lại một lúc rồi tiếp tục nói.

"Lâm Hoành Tinh đột nhiên lại hôn mê, vết hoen tử thi xuất hiện rất nhanh trên cơ thể, từ cánh tay đến ngực, càng ngày càng lan ra, sau đó những chỗ có vết hoen bắt đầu hoại tử..."

"Hoại tử? Không có cách nào ngăn lại sao? Cứ như thế này, Lâm Hoành Tinh sớm muộn gì cũng..."

Mấy nhân viên khác cũng chậm rãi tụ về đây.

"Sao nghe nói tình trạng sức khẻo của cậu ta dần ổn định rồi mà?"

"Đúng vậy, tôi cũng nghe là đã qua cơn nguy kịch rồi, sao lại ra như thế này?"

"Không chết mà có vết hoen tử thi, nghe thật vô lý!."

Mỗi người góp một câu bàn tán làm khu rừng núi vốn dĩ yên ắng trở nên ồn ào hẳn lên.

Đàm Trình không nói nữa, nhưng trong lòng cậu lại phức tạp hẳn lên.

Giang Ba đã chết, Lâm Hoành Tinh đột nhiên lại phát sinh chuyện như vậy, đủ những chuyện kỳ lạ liên tục xảy ra, mà 25 năm cuộc đời của cậu không đủ để giải thích những bí ẩn này. Giống như sương mù trong núi sâu, nếu lạc vào đó rồi chẳng biết nên đi tiếp hay ngừng lại.

Tại sao lại xảy ra những chuyện như vậy? Đàm Trình nghĩ rằng chỉ sợ là tất cả đáp án đều ở dưới ngôi mộ này, người nằm dưới đây là ai, cất giấu bao nhiêu bí mật, tất cả nghi ngờ và khát vọng rõ ràng chân tướng, đều tại...

"Bên này! Bên này tìm được một cái ly vàng!!"

Đàm Trình chưa kịp nghĩ nhiều thì La Tư Viễn nãy giờ vẫn ở sâu trong đường hầm làm việc đột nhiên la to làm mọi người đổ xô về phía ấy.

La Tư Viễn rất cẩn thận nâng một cái ly vàng ra khỏi lớp đất, dùng ngón tay phủi bớt lớp đất đá bám trên đó lộ ra phù điêu hình rồng phức tạp trên thân ly.

La Tư Viễn vội vàng quay ra cửa đường hầm nói.

"Xem này! Đây là ly vàng! Có họa tiết hình rồng! Đây đúng là mộ của hoàng đế rồi!"

Tin tức này chắc chắn là truyền cảm hứng cho mọi người đã ở đây nhiều năm. Mặc dù cơ bản họ đã khẳng định đây là lăng mộ của hoàng đế, nhưng vẫn không có gì chắc chắn để chứng minh điều đó. Ly vàng chạm khắc rồng chỉ có hoàng đế mới được sử dụng, nên đây chắc chắn là mộ của một hoàng đế rồi!

Đàm Trình vội vàng chạy đến chỗ của La Tư Viễn, nhận lấy ly vàng trong tay cậu ta, cái ly vàng khoảng nửa bàn tay tuy bị vùi trong đất đá hơn ngàn năm nhưng dưới ánh nắng mặt trời vẫn không thể che giấu sự chói lóa của nó, và chạm khắc hình rồng dần lộ ra khi nhẹ nhàng lau đi lớp bụi trên thân ly. Đôi mắt của con rồng được khảm bằng ngọc đỏ, nó ngẩng cao đầu và há to miệng rống lên với bầu trời, giống như đang khiêu khích và trở thành kẻ thù của trời cao, nhưng dáng vẻ thoải mái ung dung như chơi đùa, sống động như thật... khiến người nhìn đều phải trầm trồ.

Đàm Trình cẩn thận lật phần đế và kiểm tra trong ngoài cái ly, sự vui mừng ban đầu nhanh chóng biến mất, thay vào đó là cái cau mày.

"Ly này không có khắc chữ, có lẽ nó là vật dụng hằng ngày của chủ nhân ngôi mộ."

Nói đến đây, Đàm Trình quay đầu lại nhìn nhìn nơi La Tư Viễn đào ra chiếc ly.

"Còn chưa tới phần mộ thất, đã có đồ dùng cá nhân của chủ mộ rơi rớt bên ngoài."

Nghĩ đến mảnh ngọc bội cậu nhặt được đêm đó, Đàm Trình càng thêm khẳng định suy đoán của mình.

"Mộ này có lẽ đã từng bị trộm qua!"

Lời mà Đàm Trình nói cũng là suy nghĩ của mọi người ở đây, vật quý giá như thế này rơi rớt ngoài khuôn viên mộ chính chỉ có hai khả năng: một là lúc đưa chủ mộ vào trong lăng không cẩn thận đánh rơi, nhưng dù có đánh rơi cũng phải là đánh rơi trên đường đi, chứ không thể rớt bừa bãi ở đây được. Loại trừ đi khả năng đầu thì chỉ còn lại một khả năng, đó chính là khu mộ đã bị trộm, bọn chúng ôm quá nhiều vật ra ngoài và sơ ý đánh rơi vài cái.

Dựa theo lịch sử khảo cổ trước đây, mộ bị trộm qua sẽ không còn lưu lại những món đồ quý giá ngoại trừ mấy đồng đỉnh gốm sứ cồng kềnh...

Nghĩ đến đây Đàm Trình cảm thấy bực bội, nhờ Trương Tuấn đang chuẩn bị xuống núi tiện dẫn ông Khương về nhà, Đàm Trình ở lại cùng với Ngô Hải, La Tư Viễn và vài giáo sư vừa lên núi bàn bạc tiếp phải làm gì tiếp theo.

Ngồi bừa xuống đất, giáo sư Lưu cầm bật lửa châm điếu thuốc nhưng quên hút, ông phân tích.

"Chắc chắn là mộ đã bị trộm rồi, đào sâu thêm một chút chắc sẽ gặp được đường hầm mà bọn trộm mộ đã đào."

"Ôi... tiếc ghê, nhiều báu vật như vậy, nói không chừng đào xuống chỉ thấy phần mộ trống trơn."

La Tư Viễn cười cười.

"Có bị uổng công quá không nhỉ."

"Không đào xuống mới là uổng công đó!"

Ngô Hải cao giọng nói.

"Ít nhất cũng phải biết được hoàng đế nào nằm ở đây chứ."

"Đúng vậy, phải xác định rõ ràng thân phận chủ mộ, Đàm Trình, cậu thấy sao?"

Tháo mắt kính xuống, Đàm Trình xoa xoa sống mũi nhức mỏi nói.

"Đào chứ, chủ nhân ngôi mộ đều không biết, sao có thể như vậy được?"

"Vậy tiếp tục đi, chú ý tập trung vào. Tìm được đường hầm của bọn trộm mộ có khi cũng nhặt thêm được vài vật phẩm rơi rớt."

Giáo sư Lưu cười nói, nâng tay chuẩn bị hút thuốc thì phát hiện điếu thuốc đã cháy hết, làm vài người cười ra tiếng.

Thi công lại tiếp tục, nhưng lần này đổi lại là các nhân viên khảo cổ dẫn đầu, còn nhóm công nhân thì ở phía sau khuân vác đất đá ra ngoài.

Đường hầm của bọn trộm mộ rất nhanh bị tìm thấy, bởi vì bị đất đá che phủ lâu ngày nên nếu không chú ý kỹ thì rất khó để tìm ra nó.

Đi theo lối vào đường hầm, Đàm Trình cẩn thận tìm những vật phẩm có thể bị rơi lại, ngày làm việc đã gần kết thúc, ánh nắng chói chang của mặt trời đã ngã về phía tây, cậu không tìm được thêm được vật quý nào nữa, nhưng cậu lại tìm thấy hai bộ hài cốt hầu như chỉ còn xương, phỏng chừng đã qua vài trăm năm.

Mấy người chuẩn bị tan tầm nghe tin cũng chạy lại đây xem, giáo sư Lưu vừa thấy đã cười nói.

"Chắc là tranh cãi nội bộ rồi, vài người cùng nhau trộm mộ, người ra trước nổi lòng tham muốn độc chiếm báu vật, sau đó để hai người này lại ở đây chờ chết."

"Tiền tài, lợi ích, nghĩ đến việc phân chia thì là ai cũng sẽ do dự."

Ngô Hải đứng bên cạnh nói.

"Không đúng!"

Đàm Trình nhờ vào ánh sáng từ đèn pin trên cái nón và nhanh chóng dùng một cái xẻng nhỏ để đào phần đất mà cậu vừa thấy ánh sáng phát ra, rất nhanh sau đó có rất nhiều vàng bạc châu báu hiện ra.

"Nhóm trộm mộ này, có lẽ..."

Nhìn đống châu báu trước mặt và đám xương cốt chất chồng bên cạnh, Đàm Trình đột nhiên cảm giác da đầu tê dại nói.

"Có lẽ họ đều bị giết..."

Không ai có thể lấy đi bất cứ thứ gì ra khỏi lăng mộ này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top