Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 110

"Nếu như đã tình nguyện thì phải chấp nhận thua cuộc..."

Âm thanh của Đàm Trình chậm rãi truyền ra trong không khí.

Người bên ngoài mộ nghe được, người bên trong mộ cũng nghe được...

Túc Cảnh Mặc đứng im lặng ở nơi tối tăm nhìn thanh niên đứng bên ngoài.

Cậu thường ăn mặc rất đơn giản, quần áo trông cũ kỹ do giặt nhiều lần nhưng vẫn sạch sẽ, mái tóc ngắn kỳ lạ tuy không quá dày vẫn được chải gọn gàng.

Nhưng bây giờ thì sao?

Túc Cảnh Mặc nhìn cậu, bây giờ quần áo dính đầy bùn đất, còn cái gọi là mắt kính thì gần như vỡ nát, tóc ngắn vốn dễ chải thì lại rối bù xù.

Càng miễn bàn đến sắc mặt quá khác biệt so với lần đầu gặp mặt.

Khuôn mặt luôn tràn đầy sức sống giờ đây đã biến thành một màu xám xịt vô hồn thì sao có thể tốt đẹp được?

Nhưng Đàm Trình chấp nhận tất cả những thay đổi như thế..."

"Âm dương cách biệt. Đàm Trình, anh làm như vậy có ý nghĩa gì? Anh nghĩ rằng mình có thể ở bên cạnh Túc Cảnh Mặc ngay cả khi trở thành quỷ hồn sao? Anh có biết thời hạn của Túc Cảnh Mặc đã gần đến rồi không?"

"Tôi có thể làm gì được đây?"

Đàm Trình chớp đôi mắt khô khốc nói.

"Y đã cố gắng trông giữ nơi này nhiều năm như vậy, làm sao tôi có thể nhẫn tâm bỏ phí công sức của y được."

"Anh ta chẳng hề đáp lại một chút tình cảm kể cả khi anh đối xử như vậy với anh ta, từ đầu tới cuối anh ta chỉ lợi dụng anh mà thôi!"

"...Tôi biết..."

"Mẹ kiếp, anh thì biết cái gì!"

Bộ dạng vui vẻ cam chịu của Đàm Trình như mũi kim đâm vào trong lòng Khúc Chí Văn, cậu ta nói.

"Những điều anh làm, kể cả tình cảm của anh sẽ không bao giờ được đền đáp! Số mệnh đã định anh ta không thuộc về anh! Nửa kia của anh không phải là người đã chết hơn 1000 năm như anh ta, anh có cố gắng thế nào cũng vô ích thôi!"

Đàm Trình bình tĩnh nhìn Khúc Chí Văn nói.

"Cậu đang nói đến chính mình sao?"

"Cái gì?"

"Cậu không thể từ bỏ tất cả vì Khương Bình nên mới hợp tác với Đường Gia Minh, phải không?"

Đàm Trình không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì nhưng cậu cũng có thể đoán được một chút. Nếu như Khúc Chí Văn muốn trở thành tiên có cuộc sống vĩnh hằng thì cậu ta sẽ phải từ bỏ tình cảm với Khương Bình. Bây giờ cậu ta đứng cùng với Đường Gia Minh đã chứng minh sự lựa chọn của cậu ta...

"Tôi không phải cậu, tôi đã tìm y rất lâu rồi nên không bỏ được tình cảm này..."

Đàm Trình nói xong đưa tay đẩy Khúc Chí Văn rồi lập tức bước vào đường hầm.

Nhưng vừa vào đường hầm, Đường Gia Minh đã đứng chắn trước mặt cậu.

"Đàm Trình, cậu đừng hòng bước một chân vào đại mộ này!"

"Sao thế? Anh Đường sẽ ra tay sao?"

"Đối với cậu tôi không cần..."

Đường Gia Minh đang nói đột nhiên im bặt.

Sắc mặc của Đường Gia Minh tái nhợt khi cảm giác được gì đó, nhẹ giọng nói với Khúc Chí Văn.

"Cậu ở đây giữ Đàm Trình, có người đã đụng vào trận pháp tôi giăng bên ngoài đại mộ!"

Thấy Khúc Chí Văn gật đầu, Đường Gia Minh xoay người chạy đến phía đông nam khu mộ. Đàm Trình thở phào nhẹ nhõm, chỉ còn Khúc Chí Văn ở đây thì có lẽ cậu còn có cách giải quyết... là tìm điểm yếu của cậu ta.

"Anh cho rằng điểm yếu của tôi là Khương Bình sao?"

Đàm Trình cũng biết không giấu được suy nghĩ của mình, nên suy nghĩ một chút rồi nói.

"Còn sao nữa? Khúc Chí Văn à, lúc vừa gặp cậu thì tôi đã biết cậu không bao giờ làm những việc không có lợi ích, vậy mà cậu quá thiên vị Khương Bình."

"Được rồi, kể cả khi tôi có tình cảm với anh ta trước đó thì anh ta chưa bao giờ thuộc về tôi. Tại sao tôi phải vì nó mà từ bỏ cơ hội thành tiên chứ?"

"Tại sao cậu biết anh ta không thuộc về cậu? Cậu thấy được tơ hồng của anh ta thắt vào người khác sao?"

Đàm Trình chú ý đến sắc mặt của Khúc Chí Văn thay đổi và mất tập trung, cậu thở phào rồi lặng lẽ tiến vào mộ.

Mặc dù trận pháp đã yếu đi nhiều nhưng vẫn còn tác dụng, chỉ cần đi vào thêm chút nữa thì thuật pháp của Khúc Chí Văn cũng trở nên vô dụng. Đàm Trình cảm thấy không thể chống lại Khúc Chí Văn nên chỉ có thể thừa cơ đánh lạc hướng rồi tiến vào.

"Đúng là tôi thấy được tơ hồng nhưng Khương Bình lại không có nó."

Vì anh ta không có mảnh hồn chứa tình yêu... dù bây giờ đã có nhưng nó chưa thể dung hợp với phần còn lại nên cũng chưa nhìn ra.

"Không có sao?"

Đàm Trình không nghĩ tới chỉ tùy tiện hỏi liền biết tin tức này.

"Làm sao có thể?"

"Tại sao lại không thể?"

Khúc Chí Văn nhìn Đàm Trình nói.

"Trên đời này có rất nhiều điều kỳ lạ, Khương Bình không phải là người duy nhất không có tơ hồng."

"Vậy thì tại sao cậu biết anh ta thuộc về một người khác?"

"Anh có biết kiếp trước Khương Bình là ai không?"

"Là ai?"

Đàm Trình nhíu mày nói.

"Cậu biết kiếp trước của Khương Bình sao? Cậu có thể nhìn thấy kiếp trước của người khác sao?"

"Anh ấy là Ninh Khanh."

"Ninh Khanh?! Là tướng quân ở đại mộ Bình Dao sao? Sao lại như vậy?"

"Ha ha..."

Khúc Chí Văn cười nói.

"Không có gì là không thể."

"..."

Bộ dạng này của Khúc Chí Văn không giống như đang nói dối, mặc dù tin tức này thực sự bất ngờ nhưng nó không quan trọng đối với cậu.

"Thế nên cái kẻ có ký ức của Túc Cảnh Nghiên có thể buông bỏ Khương Bình sao?"

Khúc Chí Văn mỉm cười nhìn Đàm Trình nói.

"Vì thế anh đừng tìm cách tiến vào ngôi mộ này nữa. Tôi nói chuyện này cho anh cũng chỉ là muốn anh biết rằng tôi sẽ không muốn tranh giành thứ thuộc về người khác, tôi đã lựa chọn con đường của tôi và tôi sẽ không để anh đi vào đó."

Đàm Trình liền hiểu ý nghĩa của lời nói này ngay khi Khúc Chí Văn vừa nói xong, vì sau lưng cậu như có một vách tường vô hình làm cậu không thể vào trong.

"...Cậu làm cái này khi nào?"

"Khi nào? Tất nhiên là trước khi anh đến đây."

Khúc Chí Văn nhìn mây đen càng ngày càng dày đặc nói.

"Tôi sẽ không bao giờ thay đổi quyết định của mình."

"Vậy tại sao cậu lại giả vờ như bị lời nói của tôi ảnh hưởng?"

"Tôi chỉ là muốn xem thử anh định làm gì thôi."

"..."

Đàm Trình cắn chặt răng và vung tay đấm mạnh lên mặt của Khúc Chí Văn.

Khúc Chí Văn bất ngờ bị đập vào cằm nên té ngã xuống đất.

"Thư sinh mà đấm người cũng mạnh nhỉ..."

Đàm Trình nhìn Khúc Chí Văn nằm trên mặt đất, cậu ta bị đánh nhưng không tức giận mà lại cười to. Cậu nhíu mày hỏi.

"Cậu cười cái gì?"

"Cười cái gì sao? Tôi đang cười nhạo chính mình, anh tin không?"

Đàm Trình không muốn quan tâm đến cái tên đang cười như kẻ điên này nữa liền hỏi.

"Cậu thật sự không muốn cho tôi vào mộ sao?"

"Đúng vậy."

"Vậy đừng trách tôi..." không khách khí...

Trước khi nói xong thì Đàm Trình bỗng cảm thấy choáng váng, cậu đưa tay chống đỡ vách tường nhưng vô dụng. Một lúc sau, cậu mất ý thức và ngã xuống đất.

Sự việc bất ngờ này khiến Khúc Chí Văn hốt hoảng, cậu ta vội vàng chạy lại xem tình hình của Đàm Trình. Như lần trước, nhịp tim và máu tuần hoàn chậm, hô hấp yếu...

"Hắn làm sao vậy?"

Túc Cảnh Mặc từ sâu trong mộ thất đi ra, đôi mắt đào hoa của y không có ý cười, y nhíu mày nhìn Đàm Trình. Hình như tim của cậu không đập?

Khúc Chí Văn nhíu mày khi nhìn thấy Túc Cảnh Mặc đã trong suốt một nửa hỏi.

"Tại sao lại biến thành như vậy? Tôi nhớ lần trước người còn..."

"Trẫm hỏi ngươi, Đàm Trình làm sao vậy?"

Giọng nói lạnh lùng và có vẻ không được thoải mái như trước đây của Túc Cảnh Mặc thể hiện khí thế đế vương tràn đầy.

Đây là lần đầu tiên Khúc Chí Văn nhìn thấy thái độ này của Túc Cảnh Mặc, cậu không nhịn được cảm thấy sợ hãi trong lòng và mở miệng nói.

"Anh ta cũng bị như thế này vào lúc trước, mất ý thức và trở nên giống như người chết... nhưng rồi sống lại..."

Chết mà sống lại? Túc Cảnh Mặc trầm mặt nhìn Đàm Trình đang ngã quỵ trên nền đất bùn.

Bây giờ chắc là đã tháng chạp, tuy rằng y không cảm thấy lạnh nhưng Đàm Trình lại mặc ít đồ và còn nằm trên nền đất lạnh thấu xương này....

"Cởi bỏ kết giới của ngươi ra."

Khúc Chí Văn dĩ nhiên biết Túc Cảnh Mặc nói kết giới gì, đoán được y muốn mang Đàm Trình vào mộ, sao cậu ta có thể cởi được?

Khúc Chí Văn không làm gì, chỉ nhìn vị đế vương với ánh mắt phức tạp.

"Nói thật, Túc Cảnh Mặc, tuy rằng việc này không liên quan đến tôi nhưng tôi có một chuyện muốn hỏi bệ hạ. Đàm Trình đối đãi với người thâm tình như vậy, người thật sự không có chút mềm lòng sao? Người như vậy bệ hạ cũng nhẫn tâm lợi dụng sao?"

"Hửm? Còn gì nữa không?"

"Lẽ ra anh ta sẽ có vợ chăm sóc lo lắng, có sự nghiệp và trở thành một nhà sử học nổi tiếng, nhưng chỉ vì người mà... tôi không hiểu vì sao anh ta có thể vì bệ hạ làm đến mức này, thậm chí ngay từ đầu đã biết rằng bệ hạ chỉ toan tính và muốn mạng của anh ta...vậy mà còn lựa chọn như thế."

Túc Cảnh Mặc đột nhiên mỉm cười và gật đầu nói.

"Không ngờ ngươi cũng rất quan tâm Đàm Trình."

"Không thể nói là quan tâm, chỉ là vì anh ta không biết thôi."

"Cuối cùng thì ngươi có cởi bỏ kết giới hay không?"

"Cởi kết giới để đưa anh ta vào chỗ chết sao?"

"Xem ra là không muốn."

Túc Cảnh Mặc mìm cười và chậm rãi nâng tay lên. Một luồng khói đen cuốn lấy năm ngón tay của Túc Cảnh Mặc, y dùng tay cắt mở kết giới tràn đầy Phật quang không một chút do dự.

Không ngờ rằng Túc Cảnh Mặc dám vươn tay ra và chạm vào kết giới có Phật quang, Khúc Chí Văn thấy kết giới không giữ được, vội vàng ôm lấy Đàm Trình muốn kéo đi, nhưng trong tích tắc thì cậu ta đã biến mất trước mặt cậu và hiện ra lơ lửng trong không trung bên cạnh Túc Cảnh Mặc.

Túc Cảnh Mặc không chờ Khúc Chí Văn kịp đứng lên liền vung tay tạo thành một luồng gió lớn cuốn cậu ta ra khỏi đường hầm.

Khúc Chí Văn thấy không kịp nữa liền hét to lên.

"Người không quan tâm đến việc Đàm Trình chết đi và cô độc ngàn năm sao? Mạng của anh ta không đáng một đồng sao?!"

Túc Cảnh Mặc nghe vậy thì dừng bước, quay đầu nhìn về phía Khúc Chí Vân bên ngoài, một lúc sau mới cong môi cười khẽ nói.

"Có một vấn đề nhỏ, trẫm nói muốn mạng Đàm Trình khi nào?"

"Cái...cái gì?"

"Tính mạng của một kẻ khờ dại như thế, trong mắt trẫm đúng là chẳng đáng một đồng, cho nên trẫm không muốn nó."

Những từ cuối cùng nhỏ dần theo từng bước chân y vào sâu trong mộ thất, biến mất trong những tiếng nặng nề khi cửa địa cung đóng lại...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top