Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 21

Nương theo ánh đèn pin từ đằng xa, Đàm Trình thấy đạo sĩ đang nằm trên mặt đất, cậu vội vàng chạy lại xem thử thì phát hiện ông ta chỉ ngất xỉu, cậu nhẹ nhàng thở phào một hơi.

Ngẩng đầu chiếu đèn pin về phía trước, Đàm Trình liền thấy Túc Cảnh Mặc mặc cổ phục đen tuyền, cổ viền đỏ, có họa tiết rồng mạ vàng, y tựa như đang nói chuyện với ai, nhưng Đàm Trình lại không nhìn thấy.

Sau khi suy nghĩ một lúc, Đàm Trình bước tới và hỏi.

"Anh... Có ổn không?"

"Ừm?"

Không biết vì sao, Đàm Trình cảm thấy y quay đầu lại trả lời, mặc dù giọng vẫn mang ý cười, nhưng hình như có chút tức giận...

Trong mộ rất tối, đèn pin chỉ chiếu được một mảng nhỏ, Đàm Trình không thể thấy rõ mặt y, chỉ có thể hỏi lại một lần nữa.

"Anh có bị thương ở đâu không?"

Lời nói ngắn gọn nhưng lại mang theo sự lo lắng thật lòng, Đàm Trình không thấy rõ Túc Cảnh Mặc không có nghĩa y cũng không nhìn rõ cậu, có lẽ Đàm Trình cũng không biết, lời của cậu đã làm ánh mắt của Túc Cảnh Mặc thay đổi, y không trả lời cậu chỉ hỏi.

"Đó có phải là đồng môn của ngươi?"

"Cái...Cẩn thận!!!"

Đàm Trình đang muốn hỏi cái gì đồng môn thì cậu thấy đạo sĩ đang té xỉu đột nhiên ngồi dậy cầm kiếm gỗ đâm lên, Đàm Trình gần như không kịp suy nghĩ, cậu lao ra đánh gục đạo sĩ.

Đàm Trình chỉ là người bình thường, nên tuy hạ được ông ta nhưng cũng đã bị đạp một cú mạnh vào bụng.

Bụng đau kịch liệt làm Đàm Trình cuộn tròn người trên mặt đất.

Tình huống trước mắt làm ý cười trên mặt của Túc Cảnh Mặc biến mất, y rút bội kiếm từ bên hông ra, nhẹ xoay cổ tay, mũi kiếm đâm thẳng xuyên qua người lão đạo sĩ.

Một nhát kiếm này làm chuột tiên phía sau phát ra một tiếng hét đau đớn tột độ, nó lập tức hiện nguyên hình là một con chuột đồng, nhanh chóng chạy mất.

Không nghĩ tới, con chuột tiên này tu thêm mấy trăm năm cũng có chút tiến bộ, lúc rút khỏi người đạo sĩ, y không chú ý tới con chuột này còn để lại nội đan trong người ông ta để lựa thời cơ hành động.

"Hừ, đến cùng vẫn chỉ là quân súc sinh hèn nhát chỉ biết đánh lén."

Nhưng mà, nghĩ đến vừa nãy y đã đâm thủng nội đan của con chuột này, sợ là nó phải tu lại mấy trăm năm mới có thể biến thành hình người trở lại.

Ánh đèn pin mờ mịt nhưng cũng đủ để Khương Bình thấy rõ chuyện đang xảy ra, Đàm Trình đánh ngất đạo sĩ đang muốn chém giết ai đó, lại bị ông ta đạp bị thương, rồi sau đó ông ta đang vung gươm vào không khí đột nhiên khựng lại rồi lại ngã ra xuống đất.

Có lẽ Đàm Trình thấy được thứ kỳ quái trong ngôi mộ, cũng thấy được đạo sĩ bị thứ gì đó nhập vào....

Hai người đều ngất xỉu, Khương Bình không thể bỏ mặc, cẩn thận đi đến cạnh hai người thì thấy đạo sĩ đang rên rỉ đau đớn. Còn rên được thì chắc chưa chết đâu nhỉ.

Đàm Trình bị đạp vào bụng, nằm một chút rồi cố gắng lồm cồm đứng dậy.

"Chúng ta nên nhanh ra ngoài..."

Đàm Trình nhìn xung quanh, phát hiện không thấy người đó, y đã đi rồi sao?

"Chỉ sợ lão đạo sĩ này bị thương rất nặng."

Khương Bình nhìn Đàm Trình đang nói, gật đầu.

Khi cả ba đến bệnh viện thì cũng đã gần 5 giờ chiều. Khương Bình ghé cục cảnh sát, lúc quay lại bệnh viện thì lão đạo sĩ đã được đưa vào phòng phẫu thuật.

"Cậu sao rồi?"

Ngồi kế bên cạnh Đàm Trình, Khương Bình châm điếu thuốc.

Đàm Trình uể oải tựa lưng vào ghế, nhìn lên trần nhà trắng xóa của bệnh viện.

"Không có gì, chỉ cần nghỉ hai ngày và uống chút thuốc là khỏi. Lão đạo sĩ thì bị gãy hai xương sườn, tuổi ông ta cũng lớn nên chắc về sau sẽ để lại di chứng."

"..."

Khương Bình không nói gì nữa, châm điếu thuốc đưa cho Đàm Trình, cậu vừa cầm điếu thuốc rít một hơi thì bị chị hộ sĩ từ phòng trực ban ra thấy và mắng.

"Này hai cậu kia! Đây là bệnh viện, không được hút thuốc, muốn hút thì ra ngoài! Có biết bệnh nhân không chịu được mùi thuốc lá không?!"

"Vâng vâng, ngại quá."

Khương Bình và Đàm Trình dập tắt tàn thuốc và ném điếu thuốc, sau đó cô hộ sĩ kia rời đi, vừa đi vừa luôn miệng nói "Không biết phép tắc".

"Mắt kính cậu bị hư thành thế này mà vẫn đeo được sao?"

Lời nói của Khương Bình làm Đàm Trình cười và tháo mắt kính xuống, cậu nheo mắt lại mới thấy gọng kính của mình bị méo do va chạm, một góc của tròng kính bị vỡ mất một mảnh nhỏ.

"Đeo hai ba năm rồi, chắc cũng nên đổi."

"Cậu cận bao nhiêu độ?"

"5 độ, mà chắc bây giờ lại tăng thêm độ rồi."

"Vậy tháo mắt kính sẽ không nhìn rõ nữa phải không? Cái cậu không thấy rõ thì người ta thấy, còn cái mọi người không thấy thì cậu lại có thể thấy được."

Khương Bình cười ẩn ý.

"Cũng không biết nên gọi là mắt tốt hay không nữa."

"Ha ha ha, cả hai đều không tốt, tôi không có năng lực thấy mấy thứ người bình thường không thấy được. Cục phó Khương đã đánh giá tôi quá cao rồi, gỡ mắt kính thì tôi không nhìn rõ được gì cả."

"Các cậu là chuyên gia, lời cậu nói chúng tôi sao dám không tin."

"Tôi không phải chuyên gia gì đâu, tôi chỉ là một nghiên cứu sinh năm ba thôi, không thể so sánh với cảnh sát như các anh được."

Biết đối phương đều không phải dạng dễ đối phó, cả hai ngừng tranh cãi và chỉ im lặng chờ đợi lão đạo sĩ ra khỏi phòng phẫu thuật.

Lão đạo sĩ may mắn cũng không có gì nghiêm trọng, nằm mấy ngày trong bệnh viện, Khương Bình hỏi cái gì ông ta cũng nói không nhớ rõ.

"Lúc đó vừa cắm cành liễu thiêu bùa giấy xong là tôi hoàn toàn không biết gì nữa cả."

Biết lão đạo sĩ có lẽ là bị nhập nên mới như vậy, Khương Bình hỏi tiếp.

"Vậy trước đây ông có từng gặp qua chuyện như thế này chưa?"

"Sao có thể gặp được! Đây là lần đầu tiên... A! Tôi biết tại sao rồi!"

"Cái gì?"

"Là do bùa! Ba tấm bùa kia! Tôi cứ nghĩ mãi sao người đó có thể tốt bụng lại tặng cho tôi một tấm bùa quý giá như vậy, hóa ra là gài bẫy tôi!"

"Ông nói vậy là sao?"

Lão đạo sĩ liếc nhìn Khương Bình rồi tức giận nói.

"Ba lá bùa đó thật ra không phải của tôi, chúng là của một người lạ mặt tặng cho tôi vào tháng trước."

Khương Bình nghe vậy nhíu mày nói.

"Tặng ông? Vậy thì lần trước nước bùa mà đồng nghiệp cảnh sát của tôi uống cũng là bùa của người này cho sao?"

"Đúng vậy, nếu không thì tôi sao có đủ đạo hạnh đó..."

Lão đạo sĩ chột dạ cúi thấp đầu nói.

"Mặc dù đó không phải bùa của tôi, nhưng cũng cứu được cô gái đó không phải sao? Còn 50 ngàn tệ lần này cũng không thể phủi hết công sức của tôi được, tôi còn bị thương đây này."

Không để ý đến lão đạo sĩ lèm bèm, Khương Bình hỏi.

"Vậy ông có nhớ người tặng ông bùa trông như thế nào không?"

Lão đạo sĩ nghe vậy không vui nói.

"Cái gì mà có nhớ không? Mặc dù tuổi tôi cao, nhưng trí nhớ chỉ sợ các cậu thanh niên đây còn kém hơn tôi đó! Dù chỉ gặp một lần, nhưng tôi vẫn còn nhớ rõ!"

Nói đến đây, lão đạo sĩ hồi tưởng lại, nhưng không biết sao, đáng ra ông ta phải nhớ như in diện mạo người nọ, nhưng lại không nhớ được một chút nào, càng nghĩ càng thấy mơ hồ; ngay cả người này cao hay lùn, mập hay ốm, giọng thế nào ông ta cũng không nhớ được.

"Chuyện gì thế này? Tôi...tôi không thể nhớ được hình dáng của người đó!"

Lão đạo sĩ tuy đạo hạnh không cao, nhưng tốt xấu gì cũng làm được gì đó mới có thể được vài người tôn thành 'đại tiên'.

Vừa nghe đã biết ông ta bị một đạo sĩ cao tay hơn làm cho ông ta không nhớ nổi hình dáng người đó nữa.

Sống năm, sáu mươi năm vẫn là lần đầu tiên ông ta bị như thế này, nghĩ đến cái la bàn quay nhanh trong đường hầm, lão đạo sĩ bỗng toát mồ hôi lạnh.

Chờ Khương Bình thẩm vấn xong, lão đạo sĩ suy nghĩ một chút rồi nói.

"Này, tôi nghĩ mọi người đừng đến đó nữa, không phải tôi hù dọa gì, nhưng khu mộ đó rất kỳ lạ, không chỉ nhiều oán quỷ, mà có vẻ như đang cất giấu thứ gì khác kinh khủng hơn..."

Người khác có đến khu mộ nữa hay không Đàm Trình không biết, cũng không muốn biết.

Sáng hôm sau lúc trở về phòng Đàm Trình mới phát hiện mảnh ngọc bội cậu vẫn mang theo bên người đã biến mất.

Lục lọi hết túi áo, dốc ngược ba lô lên, cậu vẫn không tìm thấy mảnh ngọc, nó bị thất lạc ở đâu rồi hay đã bị người nào lấy mất? Đàm Trình lật hết trí nhớ lên, điểm lại tất cả những nơi cậu đã đi qua.

Cậu đoán miếng ngọc kia là nguyên nhân giúp cậu nhìn thấy quỷ hồn, vậy thì lúc trong mộ mảnh ngọc vẫn còn trên người, vì cậu có thể nhìn thấy người ấy.

Đàm Trình nhớ tới lúc cậu đánh gục lão đạo sĩ xong thì Khương Bình chạy vào, lúc cậu ngồi dậy nhìn xung quanh cũng không thấy người đó...

Có khi nào lúc ấy cậu đã đánh rơi mảnh ngọc nên mới không thể thấy người ấy, trong khi người vẫn đứng đó?

Đàm Trình cũng không dám khẳng định, vì ai lại biết mảnh ngọc bội kia có rớt ở nơi nào khác không. Trên xe taxi? Không, không thể, lúc xuống xe cậu luôn đảo mắt xem mình có đánh rơi gì không, nên không thể không thấy.

Nghĩ thêm một vài nơi rồi loại trừ dần, Đàm Trình ước tính chỉ có hai tình huống, một là rơi lại cổ mộ, hai là rơi lúc vào bệnh viện.

Nghĩ đến đây, Đàm Trình đứng lên đi thẳng đến bệnh viện.

Bệnh viện tỏa ra một mùi nước sát trùng trong không khí, chỉ mới 8 giờ sáng mà chỗ đăng ký ở bệnh viện đã kín hết người. Tới bàn dịch vụ tổng hợp, Đàm Trình hỏi một cô gái có vẻ rảnh rỗi.

"Xin hỏi ở đây hôm qua có nhặt được một mảnh ngọc bội nào không? Hôm qua tôi làm rớt một mảnh ngọc bội ở phòng cấp cứu."

Phải tăng ca từ tối hôm qua đến giờ, mãi mới có được một lúc rảnh rỗi để chơi di động, vậy mà lại thêm một người đến, cô gái không thèm ngẩng đầu lên nói.

"Không biết! Chỗ này không phải chỗ để trả đồ thất lạc, muốn tìm đồ thì tới phòng bảo vệ ấy, thật là, có phải cái quầy này gì cũng có đâu!"

Đàm Trình cũng không tỏ vẻ khó chịu trước sự tức giận vô cớ của cô gái, cậu lịch sự nói lời cảm ơn, lúc định rời đi thì cô gái lại gọi cậu.

Cô gái nhìn Đàm Trình một hồi lâu rồi thè lưỡi.

"Anh có biết phòng bảo vệ ở đâu không?"

Đàm Trình tuy không quá đẹp trai như thần tượng minh tinh, nhưng cái vẻ ngoài thư sinh lịch lãm kia cũng được lòng rất nhiều cô gái. Không phải cậu chưa từng bị nữ sinh theo đuổi, vì vậy cậu hiểu được dáng vẻ nghịch ngợm đột ngột của cô gái này có ý nghĩa gì.

Chỉ là, từ trước đến giờ, cậu chưa từng để mắt đến những cô gái ấy.

Chỉ chỉ tấm bảng chỉ đường bên kia, Đàm Trình nói.

"Tôi có thể tự tìm."

Nói xong, cậu trực tiếp rời đi mà không nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô gái.

Muốn đến phòng bảo vệ phải đi ngang qua khoa nhi. Khoa nhi có ba phòng khám, ngoài hành lang ngồi đầy những phụ huynh dẫn theo mấy đứa trẻ đang khóc rống, trên khuôn mặt nhỏ tràn đầy sự khó chịu đau đớn. Thậm chí còn có những đứa bé mới sinh vài tuần tuổi đã khóc đến mồ hôi đầy đầu, người nhà dỗ thế nào cũng không nín, cứ khóc đến khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, làm bệnh viện ồn ào kinh khủng.

Tiếng ồn làm người ta khó chịu, Đàm Trình gấp gáp đi nhanh qua khoa nhi, quẹo vào lối rẽ đến phòng bảo vệ.

"Ngọc bội? Không có ai đem ngọc bội đến đây hết, cũng không nghe ai báo nhặt được."

Chú bảo vệ lật lật danh sách đồ đánh rơi.

"Không có, mấy thứ quý thế này phải giữ kỹ chứ con trai. Bác sĩ hộ lý dù tay chân sạch sẽ nhưng thấy món đồ đẹp có khi cũng không kiềm lòng được. Với cả bệnh viện nhiều người đi tới đi lui, có khi người ta thấy đồ đánh rơi nổi lòng tham, hay bị móc túi rồi cũng nên."

Vừa nói chú bảo vệ nhìn nhìn Đàm Trình.

"Hay cậu qua phòng bệnh hôm qua cậu nằm hỏi thử xem, có khi có hộ sĩ nào nhặt được nhưng chưa kịp báo qua đây."

Đàm Trình nghĩ nghĩ.

"Vâng, cảm ơn chú."

"Ơn nghĩa cái gì, mau đi đi."

Ra khỏi phòng bảo vệ, Đàm Trình ghé khoa nội, vừa lúc gặp được bác sĩ hôm qua khám cho cậu nhưng nhận được kết quả tương tự.

Nếu không có ai nhặt được trong bệnh viện, vậy thì chỉ có thể đánh rơi trong cổ mộ.

Nhìn đồng hồ đã 10 giờ, Đàm Trình rời khỏi bệnh viện, ăn một tô mì rồi bắt xe buýt đến thôn Ninh Hóa.

Không có đội khảo cổ, cũng không có lão đạo sĩ ồn ào hôm qua, cả thôn Ninh Hóa chỉ còn lác đác vài người dân im lặng đến lạ, chỉ nghe thấy tiếng gió thổi qua lá cây xào xạc và tiếng chim chóc líu lo.

Nhà ông Khương ở đầu làng vẫn dùng chiếc bếp cũ từ mấy chục năm trước, nhóm vào đó vài thanh củi hai vợ chồng già vào núi nhặt được, khói bốc lên và nắng ấm khiến ai nấy đều cảm thấy ấm áp. Những ngọn núi xanh biếc khiến Đàm Trình không khỏi suy nghĩ nếu không có đội khảo cổ bọn họ đến khai quật, thôn xóm đơn sơ này có phải hay không sẽ vẫn duy trì sự thanh bình vốn có, và người ấy sẽ mãi luôn ngủ giấc vĩnh hằng sâu thẳm dưới ngọn núi kia hay không.

Nhưng mà, viễn cảnh đó sẽ vĩnh viễn không thể quay lại, mà cậu, Đàm Trình, cũng không muốn từ bỏ...

Đàm Trình biết rằng không có ngọc bội mà đi vào cổ mộ một mình rất nguy hiểm, mặc dù không rõ ngọc bội có uy lực như thế nào, nhưng nó thật sự đã cứu cậu vài lần.

Nhưng dù thế nào đi nữa, cậu cũng phải tìm lại được mảnh ngọc, trên mảnh ngọc bội có khắc tên có thể chứng minh thân phận của chủ nhân ngôi mộ này, giá trị nghiên cứu khoa học và giá trị bản thân nó đều vô giá, nếu cậu lỡ làm mất nó, Đàm Trình sẽ hối hận cả đời mất.

Tranh thủ còn sáng thì đi nhanh thôi, chậm trễ thì khi mặt trời xuống núi những con oán quỷ đó sẽ xuất hiện.

Sau khi lấy dụng cụ, Đàm Trình một mình bước vào mộ thất.

Mà cậu không biết rằng từ khi cậu vừa vào đường hầm, đã có một "người" cứ theo sát bên cậu, hốc mắt lõm sâu, bầm tím đầy mặt, cánh tay bị vẹo ra sau lưng.

Đó... là Giang Ba, người đã chết được vài tháng...

Ở một khoảng cách rất xa, Cảnh Mặc nhìn oán quỷ đứng bên cạnh Đàm Trình nhưng cậu không hề phát hiện ra.

Chẳng lẽ thật sự là nhờ mảnh ngọc bội này mới thấy được linh hồn sao?

Miếng ngọc mà y cầm trong tay cũng chính là mảnh vật mà Đàm Trình đang tìm kiếm.

"Nhà khảo cổ? Đó là một cái tên hay, nhưng xét cho cùng vẫn là cái dạng đạo chích trộm mộ mà thôi!"

Dám cả gan đánh cắp vật tùy thân của y, người như vậy không thể để cho hắn sống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top