Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 44

Lời nói này của Túc Cảnh Mặc thật sự rất ám muội, Đàm Trình không thấy được biểu cảm của y nên đã bước vòng tới trước mặt của Túc Cảnh Mặc, nhìn chằm chằm người trước mặt.

Cậu có rất nhiều điều muốn biết, cậu muốn hỏi Túc Cảnh Mặc vì sao lại lo lắng, vì cậu chết đi sẽ không ai thực hiện nguyện vọng, hay lo lắng cho chính bản thân Đàm Trình cậu.

Nhưng mà, nhìn khuôn mặt tươi cười khách khí của Túc Cảnh Mặc, tuy nhìn như dễ gần lại cảm giác xa cách, cậu biết rằng nếu hỏi ra thì dù trong lòng Túc Cảnh Mặc có nghĩ khác thế nào, y vẫn chỉ trả lời một đáp án với cậu.

Đã 3 tháng trôi qua từ ngày cậu gặp Túc Cảnh Mặc lần đầu tiên, gần một tháng này cậu đã đến đây vào mỗi đêm, tính tình của y ra sao cậu cũng đã hiểu được một chút.

Túc Cảnh Mặc nhìn như là người tùy hứng, nhưng xử lý công việc rất có trật tự và quyết đoán. Đôi mắt đào hoa trời sinh luôn mang ý cười kia che giấu hoàn hảo sự hung hiểm thật sự trong đáy mắt, những người không hiểu y sẽ bị đánh lừa, nghĩ rằng con người này hòa nhã dịu dàng, mà quên đi sự thật rằng y là một đế vương hung tàn đứng trên vạn người. Cũng may Túc Cảnh Mặc không che giấu quá nhiều trước mặt Đàm Trình, khoảnh khắc lần đầu tiên gặp mặt đã bị người này đạp dưới chân nhắc nhở cậu rằng con người này không hề đơn giản như như bề ngoài. Có thể giết hết huynh đệ của mình để ngồi lên ngai vàng, sao có thể là người đơn giản được?

Túc Cảnh Mặc dù tàn nhẫn nhưng sẽ không giết người vô cớ, y có tính độc lập cao và làm việc dứt khoát, đương nhiên y sẽ không thích người thiếu quyết đoán. Chỉ là cảm xúc của người này rất sâu sắc và phức tạp, khó có thể đoán y đang suy nghĩ gì, nhưng nếu y đã nói ra miệng thì chắc chắn y đã suy nghĩ kỹ.

Hiện tại đã đoán được đáp án, Đàm Trình cũng không muốn hỏi nhiều. Cậu đưa tay vuốt nhẹ gò má y, nhưng y lại nghiêng đầu né tránh khiến bàn tay cậu cứng đờ, cậu xấu hổ vội vàng rút tay về. Cậu cười khổ nói.

"Em cũng biết...em với anh không có kết quả. Nếu em có lý trí hơn, em nên chấm dứt ngay tình cảm này, chỉ là, Túc Cảnh Mặc à, sau khi phát hiện em thích anh, tình cảm này đã quá lớn, em không thể chấm dứt được..."

Đàm Trình đang nói dừng lại một chút, nhắm hai mắt hít sâu một hơi, nói trái với lương tâm.

"Có lẽ...chờ nhiều năm sau, em có thể buông tay như lời anh nói..."

Mở hai mắt, Đàm Trình khẽ mỉm cười nhìn Túc Cảnh Mặc.

"Chỉ là bây giờ em không làm được, mà anh không muốn em chết, em cũng sẽ cố gắng không làm anh thất vọng."

Lời nói của Đàm Trình làm cho ánh mắt của Túc Cảnh Mặc khẽ rung động, lông mi run lên nhè nhẹ. Khi còn sống, thân ở vị trí như vậy, có lời nào Túc Cảnh Mặc chưa từng nghe qua? Từ những câu âu yếm ngọt ngào đến những câu ca tụng công đức y đều nghe qua, huống chi là lời nói thẳng như Đàm Trình. Bạn bè thân thiết của Túc Cảnh Mặc từng nói, y trông có vẻ đa tình, nhưng lại chưa từng thật lòng với ai. Y cũng không phủ nhận. Ngồi trên ngai vàng xung quanh chẳng biết ai địch ai thù, khi nào sẽ có tên bắn lén bất ngờ, khi nào bị những người thân tín đâm lén sau lưng. Tính mạng là ưu tiên hàng đầu, chứ chẳng phải tình cảm.

Nhưng chẳng hiểu sao, lời của Đàm Trình cứ nghèn nghẹn trong cổ họng y.

Túc Cảnh Mặc ngờ vực người khác đã thành thói quen, nhìn rõ được lòng người, y luôn chỉ thể hiện ra bên ngoài một phần, chín phần tâm tư còn lại giấu kỹ bên trong. Nhưng Đàm Trình thì lại khác. Người này tiếp cận y có mục đích, một trong số đó là có đuợc Túc Cảnh Mặc... Y hiểu từng ý muốn, khao khát trong ánh mắt người con trai này, cũng thấy được người này thật lòng, người này đau khổ, người này dằn vặt con tim...

Nhưng có lợi ích gì? Một người một quỷ, một âm một dương, chẳng có duyên càng không có phận. Cậu nên chấm dứt tình cảm này sớm hơn, dù cho giờ phút này có đau đớn, năm tháng có thể san bằng cả Đại Tự, huống chi là một mảnh tình cảm bé nhỏ này. Đây cũng là tốt cho Đàm Trình thôi, không phải sao?

"Cẩn thận là tốt rồi..."

Không biết nói thêm gì, y hỏi đơn giản.

"Ngươi đi Trung Đô một mình sao?"

Khoảng cách cả hai đang quá gần, Túc Cảnh Mặc vừa nói vừa lui về phía sau một bước cách Đàm Trình xa một chút.

Ánh mắt Đàm Trình hơi tối lại, cậu khẽ thở dài nói.

"Không, em sẽ đi với bạn. Em đã liên lạc với người mua bán cổ vật rồi, cái người mà lần trước cho em xem ly rượu của Đại Tự đó, nếu đến lúc đó không tìm thấy... lăng tẩm của Ngũ đệ anh, có lẽ phải dựa vào manh mối này."

Đàm Trình nhắc tới bạn làm Túc Cảnh Mặc nhớ tới một việc, y nhíu mày suy nghĩ và hỏi.

"Bạn của ngươi có ai biết thuật pháp không?"

Nghĩ rằng Túc Cảnh Mặc xem Khúc Chí Văn là bạn của mình, cậu phủ nhận nói.

"Không có, cái người lúc trước không phải bạn em, chỉ tình cờ gặp cậu ta một lần trên đường thôi."

Túc Cảnh Mặc lắc đầu nói.

"Không, ta không nói hắn."

Lời nói của Túc Cảnh Mặc làm cậu ngẩn người, cậu nói.

"Vậy thì...bạn em không ai biết cả."

Nhìn Đàm Trình chẳng biết gì, Túc Cảnh Mặc vô thức vuốt ve nhẫn ban chỉ trên ngón tay nói.

"Ngươi biết vì sao những kẻ trộm mộ hôm ấy không thể nào vào đây không?"

"Vì sao?"

Đàm Trình theo phản xạ hỏi.

"Ngoại trừ ta, còn có một thần thú thời thượng cổ canh giữ ngôi mộ này, ngay cả thần tiên cũng khó bước vào đây, ma quỷ sẽ bị hồn phi phách tán, chứ đừng nói là người thường."

"Vậy tại sao em có thể vào đây?"

"Đương nhiên, nếu người bình thường muốn vào phải có sự cho phép của chủ nhân ngôi mộ là ta, ngươi được ta cho phép vào, chỉ là lần đầu tiên ngươi mở cửa địa cung tiến vào lại không phải do ta đồng ý..."

Nhớ lại khi ấy, ánh mắt của y chợt sắc bén hơn.

"Ta thậm chí còn không biết đại môn mộ thất đã bị mở ra, thẳng đến khi ngươi mở quan tài, ta mới cảm giác được có người đến gần."

Đàm Trình cũng cảm thấy khác thường mà nói.

"Quả thật lúc mở tường kim cương xong, vì sợ trong đây có đặt bẫy bắn lén nên em có quấn dây thừng đi vào, nhưng khi vào đây thì em không phát hiện dây thừng đã dứt từ lúc nào, cửa mộ thất cũng tự động mở."

Kỳ thật lúc đó Túc Cảnh Mặc cũng nghi ngờ chuyện này, kẻ đầu tiên y nghi ngờ là chuột tiên, nhưng ngay sau đó liền phủ nhận, nếu tên chuột tiên kia bản lĩnh như thế, tội gì phải chờ nhiều năm như vậy? Còn phải bám vào người thường mới chui được vào đây.

Kẻ làm việc này chắc chắn có hiểu biết về ngôi mộ, nhưng không dám tự tiện đi vào, nên sử dụng Đàm Trình để dò đường trước.

"Ngươi còn nhớ không? Ngoài trừ ngươi, sau đó còn có ba người bước vào lăng mộ này."

Túc Cảnh Mặc nói đến đây, Đàm Trình cũng có thể đoán được y đang nghi ngờ ba người kia. Đàm Trình nhíu mày lắc đầu nói.

"Theo em biết thì không ai biết những thứ này."

Nếu biết những thứ này thì Ngô Hải sẽ không bị quỷ hồn của Trương Hiểu Mai khống chế, vẻ mặt sợ hãi của Trương Tuấn không phải là giả tạo, còn Đường Gia Minh... Đường Gia Minh và Ngô Hải khá thân thiết, đêm đó khi Trương Hiểu Mai xuất hiện, anh ta ngồi bên cạnh Ngô Hải, nếu có thể thấy thì sao anh ta lại không cứu cậu ta, nhìn cậu ta bị Trương Hiểu Mai giết?

Nhưng câu tiếp theo của Túc Cảnh Mặc lại khiến Đàm Trình choáng váng.

"Bên cạnh việc ba người đó vào đây mà không có sự cho phép của ta..."

Túc Cảnh Mặc cong khóe môi nói tiếp.

"Ngươi có biết, một trong ba người kia đã thấy được ta ngày hôm đó..."

Kẻ đó giả vờ như ánh mắt vô tình lướt qua, nhưng đã lại khựng lại phía y một khắc.

"Là ai?! Ai thấy được anh?"

Đàm Trình bừng tỉnh lại, vội la lên.

"Tại sao anh không nói với em sớm hơn chứ?"

Túc Cảnh xua tay Đàm Trình ra và nói.

"Người đó chỉ thấy ta và không có hành động gì, ta tưởng ngươi biết. Có vẻ tên đó đã lừa ngươi, hơn nữa, ta thấy tên đó không phải đạo sĩ, hay có nguyên khí của người tu tiên, nên chắc là không có chuyện gì, chỉ là nói cho ngươi đề phòng chút."

"Người đó trông như thế nào?"

"Mày kiếm mắt sáng, tướng mạo khá đẹp."

Túc Cảnh Mặc nói, y với ngón tay nhẹ nhàng nghịch mắt kính trên sống mũi cậu, giọng nói chuyển sang trêu chọc.

"Chỉ đáng tiếc là cũng mang cái thứ vô dụng này giống ngươi."

Đàm Trình làm sao còn không đoán được, trong ba người chì có Đường Gia Minh mang mắt kính giống cậu. Tuy nhiên, lời trêu chọc của Túc Cảnh Mặc khiến cậu có chút xấu hổ, cậu bắt lấy cánh tay đang nghịch mắt kính cậu.

"Nếu tháo thứ này xuống, em sẽ không thấy rõ anh nữa."

Đàm Trình giơ một tay tháo xuống mắt kính, hình ảnh mơ hồ, cậu chậm rãi tới gần Túc Cảnh Mặc, thẳng đến cậu có thể cảm giác được hồn thể lạnh băng của y.

"...phải đến gần thế này này mới nhìn thấy rõ..."

Hơi thở ấm áp của người sống phả lên mặt, nhìn Đàm Trình chỉ cách mình một gang tay, Túc Cảnh Mặc cong khóe mắt nói.

"Không phải đã đến lúc ngươi nên về rồi sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top