Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 60

Khác với lối đi bên ngoài thông đạo, hành lang này được xây bằng bùn đất sơ sài, có hai chạc cây khô được đẽo bằng đá, dấy lên một sự xơ xác tiêu điều và chết chóc.

Nhìn lên phía trên, phần mái hành lang được xây bằng những dải gạch dài, với một lớp với một lớp gạch nằm và một lớp đứng. Trên bức tường là những bức tranh trải dài. Hành lang đầu tiên hai bên đông tây vẽ đối xứng bốn người hầu nam đang dắt báo, đầu đội khăn, mặc áo màu vàng, mang giày bó, dắt báo bằng tay trái, trong đó có hai người mang đai lưng giắt công cụ thuần phục báo. Vách phía nam thì vẽ cung điện. Phía đông hành lang thứ hai thì vẽ bốn người hầu nam, trong đó có hai người đang thuần phục chim ưng. Hành lang thứ ba vẽ đối xứng hai bên đông tây vẽ bảy người, đầu đội mão, cầm thẻ bài, mặc áo viên lĩnh các màu tím, đỏ, vàng, xanh, chân mang giày bó, và hai tỳ nữ cầm quạt tròn, tóc vấn kiểu bán phiên, một người mặc áo ngắn màu đỏ, một người mặc váy dài màu đỏ, khoác khăn mỏng màu xanh nhạt. Phía đông hành lang thứ sáu vẽ riêng biệt hai cung nữ đang nâng chậu than.

Ngoài những bức tranh có phong cách giống nhau, trên tường điêu ngắc đầy những ký tự, không gian treo rất nhiều xác chết khô, lạnh lẽo đến rợn người.

"Mẹ kiếp, cái quái gì xảy ra vậy? Có bồi táng cũng đâu phải bồi táng kiểu như thế này..."

Cảnh tượng trước mắt thật sự khiến người khác lạnh thấu xương. Đàm Trình đã từng nhìn thấy rất nhiều hầm bồi táng, nhưng cậu chưa từng thấy qua kiểu cố ý phơi khô xác rồi treo lên như thế này, còn bôi sáp lên tránh cho thối rữa nữa.

Người xưa coi trọng hình thức khi chết đi còn hơn cả khi sống. Ở thời đại mà người ta tin vào luân hồi chuyển thế, phơi xác như thế này thể hiện rằng không muốn những người này chết tử tế, không thể được chôn cất, không thể siêu sinh, xác cũng không thể thối rữa.

Phải hận thù bao nhiêu mới có thể làm một việc như vậy?

Nhìn Ngô Hải bên cạnh đang trợn mắt há hốc mồm, Đàm Trình hỏi.

"Cậu nghĩ như thế nào?"

"Còn nghĩ sao nữa..."

Ngô Hải thở dài một hơi nói.

"Chỉ có thể nói là cái mộ này liên tục vượt quá sức tưởng tượng của tôi, nếu không tới đây..."

Đàm Trình cũng hiểu được lời nói dang dở của Ngô Hải, cách bố trí ngôi mộ này vượt qua tầm hiểu biết của cả hai, dù là những cái bẫy nguy hiểm tàn khốc qua ngàn năm vẫn hoạt động tốt, hay là kiến trúc kinh khủng và cách treo xác như thế này.

Nhìn mấy xác khô bị treo lơ lửng trước mắt, Đàm Trình và Ngô Hải không khỏi cảm thấy lạnh người.

"Người ta luôn mang những thứ tốt đẹp quý giá chôn theo... nhưng mà... tại sao ở đây lại treo nhiều xác khô như thế? Nhìn từ góc độ nào cũng thấy không có gì tốt, thật đáng sợ và ảm đạm. Dù chủ nhân ngôi mộ này có đam mê kỳ lạ thì cũng không đến mức khủng bố như thế này."

"Ai biết được."

Đàm Trình cười nói.

"Nói không chừng người xây mộ này sau đó bị điên rồi."

Nói đến đây, Đàm Trình nhìn hành lang, suy nghĩ một chút rồi nói.

"Lát nữa chúng ta di chuyển giống như lúc ngoài thông đạo đi, mấy bức tranh này không nên chạm vào."

"Được rồi, hiện tại tôi cũng chỉ biết nghe theo cậu thôi."

Nhìn bốn vách tường hành lang, Ngô Hải nói.

"Bốn vách tường ghi chữ nhiều quá, đọc lâu lắm, mà đèn pin dùng lâu sợ sẽ hết pin nên tôi nghĩ chúng ta cứ đến phòng mộ chính trước, còn văn tự này lấy máy chụp hình chụp về xem cũng không muộn...nếu chúng ta có thể về."

Đàm Trình đồng tình với lời nói của Ngô Hải, quả thật là đèn pin trong một chút nữa sẽ cạn pin, nếu vô tình đụng phải thứ gì đó trong lăng mộ sẽ rất nguy hiểm.

"Máy chụp hình cậu có đèn flash không?"

Thấy Ngô Hải gật đầu, Đàm Trình tiếp tục nói.

"Chờ lát nữa tôi dò đường đi, cậu thì chụp ảnh nhé."

"Được."

"Vậy cậu cẩn thận một chút."

Sau khi phân công việc, Đàm Trình ngồi xuống đất và bắt đầu đo lường, nhưng chưa kịp đo thì đã bị Ngô Hải gọi to: "Đàm Trình cậu lại đây xem chữ này nè!"

"Sao thế?"

Đàm Trình đứng lên hỏi : "Có phát hiện gì sao?"

"Nhìn xem, chữ trên đây này"

Ngô Hải nói, cầm đèn pin chiếu vào một chỗ trên vách tường.

"Đức thiên năm mười bốn, Dương Trang Văn Linh Lệ Hoàng đế, sát toàn tộc Bắc Hồ Man để tế Ninh tướng quân...."

Đàm Trình dựa theo ánh sáng nhìn những chữ khắc rất rõ ràng, thấp giọng đọc thành tiếng.

Ninh tướng quân... Đàm Trình biết vị tướng quân này. Trên những binh khí ở kho binh khí bồi táng khai quật được ở Đại Mộ thôn Ninh Hóa, có khắc tên vị tướng này. Lúc ấy cậu đọc không rõ chữ còn đem vào Đại Mộ hỏi Túc Cảnh Mặc.

Ninh tướng quân ở đây với họ "Ninh' được khắc trên binh khí bên Đại Mộ của Túc Cảnh Mặc có lẽ là cùng một người...

Đàm Trình nhíu chặt mày, Túc Cảnh Mặc nói lúc y còn sống thì triều đại không có tướng quân nào họ Ninh, nhưng nếu suy ra, Ninh tướng quân chỉ có thể là con trai thứ ba nhà họ Ninh đi theo Ngũ đệ Túc Cảnh Nghiên của y. Theo như lời Túc Cảnh Mặc nói thì người này cũng không có gì đặc biệt. Nhưng sau khi Túc Cảnh Mặc chết hắn lại lên làm Đại tướng quân, được khắc tên lên binh khí?

Đức Thiên là Niên Hiệu khi Túc Cảnh Nghiên làm hoàng đế, vậy Dương Trang Văn Linh Lệ có lẽ là Thụy Hiệu của hắn. Thụy Hiệu là tên của Hoàng đế khi chết, những chữ trong Thụy Hiệu được phân thành nhiều loại:

Thượng thụy là những chữ khen ngợi, ví dụ như chữ "Văn" ca ngợi hoàng đế có tài năng hoặc phẩm hạnh tốt, chăm chỉ học tập; "Khang" ca ngợi hoàng đế trị vì quốc thái dân an; "Bình" nghĩa là lo được cho thiên hạ thái bình.

Hạ thụy là những chữ phê bình, "Dương" nghĩa là chỉ ham mê tửu sắc, "Lệ" là hung ác, giết người vô tội vạ, làm chậm sự phát triển của đất nước, "Hoang" là lười biếng việc triều chính, mặc kệ thù trong giặc ngoài; "U" là bao che, bạc nhược; "Linh" là giấu giếm loạn lạc, vờ như không xảy ra.

Ác Thụy còn nặng nề hơn Hạ Thụy, Chu Lệ Vương là một kẻ hôn quân. Khi sự kiện 'Quôc dân bạo động' nổ ra, lật đổ ngai vàng, hắn chạy trốn tới đất Trệ, cũng chết ở đó, "Lệ" là ác thụy đời sau ban cho hắn.

Vậy có thể hiểu Thụy Hiệu của Túc Cảnh Nghiên là: "Dương": ham mê tửu sắc, "Lệ": Giết chóc vô tội vạ, "Linh": Có bạo loạn nhưng không ngăn; "Văn", tài năng, uyên bác, chăm học hỏi. Dương Trang Văn Linh Lệ, trong thụy hào đa số toàn là hạ thụy, vị Hoàng đế này có vẻ như là một hoàng đế xấu.

Ở đây có khắc thụy hào, vậy chẳng lẽ... chẳng lẽ đây chính là mộ của Túc Cảnh Nghiên?

Nhưng tại sao hắn ta lại đặt mộ ở đây, phần mộ này vốn là của Túc Cảnh Mặc, tại sao hắn lại sửa lại chỗ này để làm lăng mộ của hắn?

Vế sau 'sát toàn tộc Bắc Hồ Man tế Ninh tướng quân' là thế nào? Nghĩ là sau khi Ninh tướng quân chết, hoàng đế đã giết sạch tộc Bắc Hồ Man để trả thù cho tướng quân?

Nghĩ đến đây, Đàm Trình lắc đầu, lại tiếp tục nhìn tiếp.

Nhưng những văn tự khác tất cả đều kể về Ninh tướng quân...

"Ninh Khanh, tự Ngô Phi, con trai thứ ba của Ninh Phá, là lương tướng Đại Tự... Đức thiên năm thứ hai, từ bát phẩm hạ ngự nhục phó úy, đức thiên năm thứ bảy, từ lục phẩm thăng lên làm Phó úy chấn uy, đức thiên năm thứ mười, được phong làm Chính Ngũ Phẩm Ninh tướng quân... mùa đông Đức thiên năm thứ mười hai, bái vi Chính Ngũ Phẩm Ninh tướng quân cầm quân ra Thượng Cốc đánh lui Bắc Hồ Man, chết trận, bị Hồ Man Vương ném xác cho kền kền ăn."

"Mộ này không phải của mộ hoàng đế sao? Cách xây dựng đúng là lăng tẩm hoàng đế, nhưng tại sao văn tự chỉ nói về Ninh Khanh vậy?"

Đàm Trình cũng không hiểu, cậu nhíu chặt mày nói.

"Nếu nhìn vào kết cấu của lăng mộ thì đây nhất định là lăng mộ của hoàng đế, nhưng nếu chỉ đơn giản nhìn nội dung trên tường, đây hẳn là của Ninh Khanh Ninh tướng quân."

"Sao lại như thế được, mộ tướng quân làm sao lại được xây như mộ hoàng đế, chưa kể lúc chết tướng quân này cũng chỉ là chức Chính Ngũ Phẩm thôi, không có tư cách ở trong ngôi mộ có quy mô thế này."

"Đúng vậy, cậu xem trên tường còn viết là 'chết trận, hồ Man Vương thứu thực chi', chắc chắn là Ninh Khanh chết trận sa trường, sau đó bị Hồ Man Vương ném xác cho kền kền ăn, nếu như vậy thì sao còn có thể chôn cất ở đây?"

Đàm Trình khẽ thở dài một hơi nói.

"Nhưng mà Hoàng đế này vì tướng quân chết trận mà tiêu diệt cả Bắc Hồ Man......"

"Chắc là vì yếu tố chính trị thôi... cậu cũng biết hoàng tộc thời đó hay chơi chính trị mà, chết một hay bao nhiêu người cũng chỉ là một cái cớ."

Gật đầu, Đàm Trình nói.

"Trước tiên đừng động vào, ai được an táng ở đây thì phải vào trong mới biết được..."

Nói tới đây, trong đầu cậu chợt có một ý nghĩ thoáng qua, có khi nào ngôi mộ này... chôn đến hai người?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top