Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 66

Tiếng hét này giống như gặp phải đau đớn thảm thiết và sắp mất đi mạng sống. Âm thanh chói tai chọc thủng màng nhĩ của Đàm Trình, khiến tim cậu có chút chấn động.

Âm thanh phát ra từ phía sau, rõ ràng là giọng của Ngô Hải!

"Ngô Hải!"

Đàm Trình xoay người gọi to, nhưng cậu thấy Ngô Hải hoàn toàn bình an theo sau cậu.

Ngô Hải giật mình trước tiếng gọi hoảng loạn của Đàm Trình, liền hỏi.

"Đàm Trình, cậu bị gì vậy?"

Lúc này đến lượt Đàm Trình ngẩn người, cẩn thận quan sát Ngô Hải mấy lần, thấy cậu ta thật sự không sao, Đàm Trình nói.

"Cậu không sao chứ? Lúc nãy tôi nghe cậu hét lên."

Đàm Trình vẫn cảm thấy có gì đó không ổn, cẩn thận nhìn Ngô Hải thêm một lần nữa, cũng không thấy có gì khác lạ.

"Hét cái gì mà hét, tôi vẫn luôn đi theo sau cậu mà"

Nghe Đàm Trình hỏi như vậy, Ngô Hải cũng cảm thấy hoài nghi. Một thất này yên tỉnh đến mức rớt một cây kim cũng nghe thấy, nhưng Đàm Trình lại nói nghe được tiếng la.

Nghĩ đến chuyện Đàm Trình có thể thấy được ma quỷ, sắc mặt của Ngô Hải xấu đi nói.

"Cậu thấy gì rồi phải không, tôi nhớ là cậu có thể thấy quỷ hồn mà."

Đàm Trình hít sâu một hơi, lắc đầu nói.

"Không, tôi không thấy được quỷ hồn, chỉ nghe một giọng la lên như gặp gì nguy hiểm thôi, tôi còn tưởng là cậu..."

Đàm Trình đột nhiên dừng lại. Diện tích mộ thất khá rộng, đèn pin chiếu đến những chỗ xa cũng không rõ lắm, trong lúc nói chuyện Đàm Trình lơ đãng nhìn qua phía sau Ngô Hải, nhưng một cái liếc mắt đó, khiến cho Đàm Trình chợt rùng lên một cơn ớn lạnh.

Cách đó không xa, cũng chính là chỗ miệng đường hầm họ vừa nhảy xuống, Đàm Trình thấy rõ ràng hai người, còn chưa bò ra khỏi đường hầm, không nhúc nhích, đầu ngón tay cào lên vách hầm, gương mặt vặn vẹo đáng sợ, có lẽ lúc chết đi cực kỳ sợ hãi.

Cho dù mộ thất không đủ sáng, Đàm Trình cũng có thể xác định...quần áo của hai người đó... giống y hệt với cậu và Ngô Hải, ngay cả khuôn mặt cũng giống nhau...

Đàm Trình trợn trừng hai mắt, sợ hãi bước lui về phía sau một bước.

Thái độ thay đổi của Đàm Trình làm Ngô Hải cũng nhận ra phía sau cậu ta chắc chắn là cái gì đó kinh khủng lắm nên mặt Đàm Trình mới trắng bệch thế kia.

Ngô Hải tự nhận mình không có can đảm quay đầu lại xem, chỉ biết đông cứng nhìn Đàm Trình hỏi.

"Phía...phía sau có gì vậy?"

"Đừng quay đầu lại..."

Trong đầu Đàm Trình lúc này cũng rất hỗn loạn. Bên kia rõ ràng chính là cậu và Ngô Hải, nhưng nếu là như vậy thì sao cậu và Ngô Hải lại đứng ở đây?

Đàm Trình có thể xác định, cậu đang chính xác đứng ở vị trí này, vậy thì bên kia là...?

Giờ phút này trong đầu Đàm Trình chỉ có một đáp án, đó là thi thể của cậu và Ngô Hải.

Điều này khiến Đàm Trình điếng người, cậu há hốc mồm và có cảm giác bản thân như rơi vào đáy vực. Cậu đã chết rồi sao? Chuyện xảy ra khi nào?

Cậu đã chết rồi sao, làm sao cậu có thể chết được? Cậu còn muốn biết Đại Tự đã xảy ra chuyện gì, muốn biết lịch sử Trung Quốc thật sự có một triều đại biến mất hay không! Làm sao cậu có thể chết khi chưa rõ ràng mọi chuyện được!

Không!

Không thể như vậy được!

Cậu còn không nói với Túc Cảnh Mặc, nói với hình bóng lẻ loi 1600 năm đó, thời đại của y biến mất như thế nào, vì sao vương triều của y bị hủy diệt như thế nào...

Cậu còn chưa nói với y, Đàm Trình cậu thật sự yêu Túc Cảnh Mặc...

Đàm Trình cố gắng nhớ lại chuyện vừa xảy ra, tìm kiếm những bằng chứng rằng cậu còn sống nhưng lại phát hiện ra đầu óc trống rỗng!

"Ngô Hải, chúng ta đang ở đâu?"

"Ở đâu?"

Ngô Hải ngẩn người nói.

"Không phải đang trong mộ thất sao?"

"Mộ thất? Mộ thất nào?"

Ngô Hải cũng nhận thấy có gì không ổn liền nói.

"Đàm Trình, cậu làm sao vậy? Chúng ta tới đây tìm hoàng lăng Đại Tự mà, bị một đám trộm mộ bắt ép nên chạy trốn vào đây, cậu không nhớ sao?"

"Cái gì trộm mộ?"

Đàm Trình trợn mắt như nghe được một điều kinh hoàng, hỏi.

"Tại sao cậu biết chuyện Đại Tự?"

"Cậu nói cho tôi mà! Cậu bị làm sao vậy?"

Mình đã nói cho cậu ta sao? Đàm Trình giật mình, chợt đầu cậu đau như muốn nổ tung, tựa như có trăm ngàn con kiến đang chen nhau cắn xé não cậu, xé rách tủy não, gặm đứt từng mạch máu.

Cậu cắn chặt răng, cơn đau đớn cực hạn khiến cậu siết đay đập vào đầu mình.

"Chuyện gì đang xảy ra thế này? Tại sao tôi không thể nhớ ra chúng ta đang ở đâu? Tại sao lại tới đây? Tại sao tôi nói cho cậu chuyện về Đại Tự!"

Nhìn Đàm Trình càng ngày càng có những biểu hiện kỳ lạ, Ngô Hải lúc này mới nhận ra rằng, từ lúc Đàm Trình xoay người gọi tên Ngô Hải, thì vấn đề không phải ở cậu ta, mà là ở bản thân Đàm Trình!

Cậu ta bị trúng tà gì rồi?!

Ngô Hải cũng không để ý, nhanh chóng bước lên để nắm lấy cánh tay của Đàm Trình, nhưng còn chưa kịp chạm vào người cậu thì Ngô Hải phát hiện cảnh tượng trước mắt đã thay đổi.

Trước mắt không còn là mộ thất tối tăm, đó là sân thượng trường đại học quen thuộc trong một buổi giữa trưa. Ánh nắng ấm áp vỗ về những người lười biếng không chịu học hành trong lớp, bóng cây đan xen vào nhau, gió nhẹ thổi qua làm góc váy của của một cô gái lay động.

Váy dài phấp phới trong gió, cô gái tóc ngắn ngang vai quay đầu lại, đầu ngón tay vuốt những sợi tóc mái lòa xòa trước trán, mỉm cười nhìn Ngô Hải.

"...Hiểu Mai..."

Ngô Hải không kìm được gọi tên của cô gái ấy.

Cô gái sửng sốt, chợt xoay người bước lên lan can, chỉ trong khoảnh khắc, gương mặt kia nhẹ cười nhìn Ngô Hải, phun ra một câu nói của ác quỷ.

"Ngô Hải, có chết tôi cũng sẽ không tha thứ cho anh, là lỗi tại anh..."

Nói xong, Trương Hiểu Mai nhảy xuống tòa nhà, thân ảnh trắng trẻo biến mất trước mắt Ngô Hải.

"Hiểu Mai!!"

Ngô Hải giãy giụa nhào tới, nhưng chỉ chạm được đến góc váy cô. Chỉ trong tích tắc, máu tươi nhuộm đầy váy áo, Trương Hiểu Mai đã chết, nhưng đôi mắt vẫn nhìn thẳng Ngô Hải...

"A a a - "

Ngô Hải ngồi xổm xuống ôm đầu hét lớn, nhưng chẳng ai đáp lại, cảnh vật trước mắt không ngừng thay đổi.

Cậu ta thấy được hình ảnh ba của Trương Hiểu Mai mất lúc đầu năm ngoái, thấy được mình không cùng Trương Hiểu Mai đang suy sụp tình thần nặng nề trở về quê để tang ba. Ở nhà ga đó, Trương Hiểu Mai nhìn theo bóng lưng cậu ta bằng cặp mắt oán hận.

Trương Hiểu Mai nghỉ học một tháng về nhà lo chuyện gia đình, đến khi về lại trường, cô thay đổi. Trương Hiểu Mai trở nên cực đoan, trở thành một người muốn kiểm soát người khác, cô lúc nào cũng muốn có cậu ta bên người, lúc Ngô Hải đang công tác cũng muốn gọi cậu ta về.

Ngô Hải cảm thấy áp lực, cảm thấy cô khó hiểu, cảm thấy bực bội, nhưng không hề nghĩ sâu xa rằng tâm lý Trương Hiểu Mai đang bất ổn.

Con người ai cũng luôn vì bản thân mình, mà không muốn hiểu người khác. Ngô Hải cũng như thế. Ở bên cạnh Trương Hiểu Mai làm cậu ta cảm thấy áp lực, muốn tìm gì đó để giải tỏa. Đúng lúc này, cậu ta gặp được một cô gái khác hiểu tâm lý cậu hơn. Lúc cậu ta nắm tay cô gái đó, cậu ta không biết, Trương Hiểu Mai đã nhìn thấy.

Đầu năm nay, về quê giỗ ba rồi lên trường lại, Trương Hiểu Mai lại thấy Ngô Hải đang nắm tay cùng người khác.

Cậu ta đề nghị chia tay, Trương Hiểu mai không nói gì. Chỉ hai tháng sau, tin nữ nghiên cứu sinh vì áp lực nhảy lầu đã lan khắp Tây An, cũng chấn động tâm trí cậu ta.

Ngô Hải đến nhà tang lễ gặp mặt Trương Hiểu Mai lần cuối... cậu ta bị mẹ Trương Hiểu Mai mắng nhiếc, cậu thấy bà suy sụp mà ngã quỵ trên sàn nhà.

'Tất cả đều là lỗi của anh', câu nói của Trương Hiểu Mai cứ quanh quẩn bên tai.

Ngô Hải trong mộ thất không thể chịu nổi đoạn ký ức này, đây chính là sự sợ hãi sâu trong tâm trí cậu. Ngô Hải ngã ngồi trên mặt đất, nước mắt lăn đầy mặt.

Tất cả đều tại Ngô Hải... cậu ta sai... cậu ta đã hại chết Hiểu Mai...

Đàm Trình và Ngô Hải bị chìm vào sợ hãi và bi kịch, cả hai không để ý đến nắp chiếc quan tài đá to lớn chính giữa từ từ hé mở, ánh sáng trắng ngà như ngọc tràn ra khe hở, chiếu sáng toàn bộ mộ thất.

Đến khi nắp quan được mở ra hết, một người chậm rãi ngồi dậy, đầu đội một chiếc mũ giáp sắt màu bạc với bốn góc sắc nhọn, toàn thân mang giáp ánh màu trắng bạc, chân mang giày vàng chạm hình kỳ lân nạm ngọc, cầm một cây thương dài, oai phong lẫm liệt làm cho cả bộ áo giáp càng toát lên vẻ quý giá và đẹp đẽ vô cùng.

Là một bộ giáp của Đại tướng quân cổ đại, chỉ là bộ giáp hoa mỹ này không phải để mặc lên chiến trường...

...

Đường Gia Minh tựa hồ cảm giác được có điều gì đó không ổn, liền đánh thức mấy tên đang ngủ gà ngủ gật bên cạnh dậy.

"Tỉnh lại mau! Bây giờ không phải là lúc ngủ."

Đường Kiệt bị Đường Gia Minh đẩy một cú, suýt chút nữa té nhào khỏi ghế.

"Chết tiệt, mày làm trò gì vậy, tao đang ngủ ngon mà mày đẩy làm gì! Muốn chết sao?"

"Muốn sống thì câm mồm cho tôi!"

"Ý mày là gì?"

Đường Gia Minh dạo gần đây sức khỏe càng trở nên rất tệ. Sau một đêm dài, nhìn thấy trời bắt đầu hừng sáng, hắn chợt cảm thấy có điều gì đó không ổn, hắn có một linh cảm xấu.

Tính ngày hôm nay, ngày 24 tháng tám năm Ất Mùi, là tháng Ất Dậu ngày Ất mão, tránh làm điều thừa thãi; kỵ thăm bệnh, nên an phận thủ thường, dư sự chớ xen vào.

Nói cách khác, hôm nay chỉ nên hòa hoãn bình ổn, không thể manh động, nếu không sẽ gặp xui rủi.

Ngày hôm nay không thể nói là quá xấu, nhưng cũng không quá đẹp, là một ngày tương đối bình thường, nhưng mà chẳng hiểu sao hắn lại cứ cảm giác Đại Mộ sắp xảy ra chuyện lớn?

Đường Gia Minh là người như thế nào? Hắn là một trong những người hiếm hoi của nhà họ Đường thông hiểu thuật pháp, có thể nhìn thấy ma quỷ. Thằng nhóc này tuy từ nhỏ có vẻ trưởng thành, nhưng Đường Dĩ Hồng chưa bao giờ thấy hắn nhíu mày như lúc này. Gã đoán rằng đã có chuyện xảy ra nên Đường Gia Minh mới khẩn trương như vậy. Gã ra hiệu cho Đường Kiệt đừng nói nữa và hỏi.

"Sao thế? Mộ thất có vấn đề gì sao, hay cơ thể không chịu nổi nữa?"

Đường Gia Minh hơi hé miệng muốn nói cái gì đó, đột nhiên cảm thấy được một hơi thở của người sống, hơn nữa, hơi thở này là của...

Phản ứng ra được có thể là kẻ nào, đồng tử mắt của hắn siết chặt lại.

"Có người! Có người đang tiến lại gần chúng ta, tốc độ rất nhanh! Nhanh! Nhanh đi trốn hết mau lên!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top